Tự nhận là một yêu quái đã nhìn quen thế giới loài người, vậy mà lúc này hổ con lại mở to đôi mắt, không hiểu tại sao bé con loài người lại làm chuyện như vậy.

Cậu thấy, nếu như con bé này muốn dùng kéo cắt cậu, thì đó cũng là chuyện bình thường, cậu cũng không nghi ngờ gì.

Nhưng con bé trông khá ngon này lại chỉ cầm kéo chứ không muốn làm đau cậu, dè dặt cắt lông cho cậu…

Hổ con cũng không lạ gì với chuyện này, vì cậu đã từng nhìn thấy rồi, mấy đứa trẻ yêu quái khác lông quá dài rối thành một đống, ba mẹ bọn nhóc vừa mắng chúng không nghe lời, vừa cầm kéo cắt lông cho chúng.

Khi đó, cậu nấp trong lùm cây bên ngoài, xuyên qua hàng rào nhìn vào trong, cậu có thể thấy chúng xù lông lên giãy giụa không cho cắt, la lối kêu đau.

Lúc đó hổ con chỉ nhìn một tẹo rồi xoay người bỏ đi, trong đầu nghĩ, không có ba mẹ cũng tốt đó chứ, sẽ không phải đau như vậy.

Mà bây giờ, hổ con thấy, thì ra cắt lông bết cũng không đau gì hết…

Cậu len lén nhìn con bé nhân loại bên cạnh, thấy bé cẩn thận cầm nhúm lông vừa cắt bỏ vào chiếc cặp công chúa màu hồng của mình, nhét tuốt vào bên trong.

Hổ con nhớ, lúc cắt lông xong thì ba mẹ chúng đều gom lại, còn nói: “Để nhiều hơn thì làm quả bóng lông cho con chơi.”

Hổ con đã thấy bóng lông của mấy đứa khác rồi, cậu lén lút nhìn vào chiếc cặp sách be bé kia, con bé loài người này cất lông đi, có phải là muốn làm bóng lông cho cậu không? Triệu Hề Hề không biết cậu bạn bên cạnh đang chờ có bóng lông để chơi, bé cắt đám lông rối đó đi rồi cất sâu vào cặp, chỉ đơn giản là vì không được xả rác bừa bãi.

Triệu Hề Hề nghĩ, nhất định phải tìm lúc khác cắt lông cho hổ con, vừa rồi lúc cắt đi, vì đám lông rối đến tận thịt, nên bé nhìn thấy cả mảng da đỏ.

Nhất định là đau lắm.

Tiểu Hề Hề cảm thấy, dựa vào thói quen ngủ ngày ngủ đêm trên bàn của hổ con, bé nhất định sẽ có cơ hội, nhưng mà phải tránh mấy bạn khác cũng khó lắm.

Chẳng ngờ hôm nay hổ con không ngủ, cậu đứng trên bàn, không nghe giảng mà vẫy vẫy đuôi.

Mãi cho đến lúc ăn trưa, Tiểu Hề Hề lấy hai lát bánh mì ra, trường chỉ phát hai quả táo.

Thật ra Tiểu Hề Hề thấy, ăn như vậy sẽ không no, bé ũ rũ cắn miếng táo, vẫn thấy trường mẫu giáo trước kia cho ăn cơm, ăn thịt mới là ngon.

Không đúng, cũng không phải ngon lắm, Tiểu Hề Hề rất thích ăn thịt, mà mỗi lần bé ăn là bạn cũng bàn đều nói, bé mập như vậy còn ăn thịt làm gì?

Bên cạnh Tiểu Hề Hề không có yêu quái, nhưng bạn nhỏ khác đều ngồi trên bàn, đặt thức ăn trước mặt, còn hổ con khi được phát thịt thì đã chạy tuốt vào trong góc ngồi.

Tiểu Hề Hề nhìn qua góc đó, hổ con quay mặt vào tường ăn thịt, xoay mông ra ngoài, vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Tiểu Hề Hề nghe thấy quạ đen phía sau nói ——

“Cậu ta đúng là con hoang, không có ai dạy dỗ.”

“Còn để thịt xuống đất ăn nữa, bẩn quá đi!”

“Nếu là tớ, thì tớ nhịn ăn chứ không ăn thịt bẩn như vậy đâu!”

Triệu Hề Hề ngồi phía trước nghĩ, nếu như rất rất đói, mà bánh mì lại bị rơi xuống đất, bé cũng sẽ cầm lên ăn, vì đói quá mà, nếu nhịn đói sẽ rất khó chịu.

Tiểu Hề Hề ăn hết hai quả táo với lát bánh mì mà vẫn thấy không no, vì mấy người bạn khác đều nói xấu hổ con, nên bé không muốn nói chuyện với các bạn.

Thế là Tiểu Hề Hề nằm lên bàn, sờ sờ bụng mình, thật ra thì…

Trường mẫu giáo này rất tốt, chỉ là ăn trưa không no.

Bỗng bé thấy trước mắt tối sầm lại, nguyên nhân là do hổ con nhảy về chỗ ngồi.

Triều Hề Hề nằm trên bàn, nghiêng mặt nhìn cậu, thấy trên cổ cậu có đeo tấm thẻ nhỏ, bé chợt nhớ hôm qua cậu bị đánh, tiểu yêu quái chịu đựng vài gậy nhưng không chịu chạy đi, chỉ lo tìm đồ, hình như chính là tấm thẻ nhỏ này.

Tiểu Hề Hề biết tấm thẻ này, đây là tấm thẻ trường mẫu giáo phát cho các bé, ngay lập tức, Tiểu Hề Hề cảm thấy hổ con rất thích trường mẫu giáo, nếu không đã không chịu đánh để tìm tấm thẻ này rồi.

Nhưng mà nhớ tới chuyện đó, bé thấy tiểu yêu quái không đáng sợ chút nào.

Cùng lúc đó, bé thấy hổ con nhả miếng thịt hồng hồng trong miệng ra, sau đó dùng bàn tay đầy vuốt nhọn đẩy tới trước mặt Tiểu Hề Hề.

Tiểu Hề Hề bị dọa hết hồn, chợt ngẩng đầu lên, định thần nhìn lại, thì ra là miếng thịt nhỏ.

Lại quay đầu nhìn, hổ con đã ngủ mất tiêu rồi.

Tiểu Hề Hề nhìn miếng thịt mà muốn nôn ra, nhưng bé không ném đi, chỉ cẩn thận… cẩn thận đẩy đến bàn hổ con.

Mặc dù hổ con nằm trên bàn ngủ, nhưng thực chất cậu không hề ngủ, cậu lấy hai bàn tay đầy vuốt nhọn che mắt lại, len lén hé mắt nhìn, thấy con bé loài người trả miếng thịt lại cho cậu.

Hổ con không vui, tại sao con bé này không chịu ăn? Không phải vừa rồi mình ngồi ăn, nó nhìn chằm chằm sao?

Thực tế hổ con ăn không no, nhưng nếu chia một miếng cho con bé loài người thì vẫn được.

Hổ con không vui, nếu con bé loài người không ăn, thì cậu ăn vậy.

Hổ con ăn xong rồi ngủ tiếp, bây giờ là giờ nghỉ trưa, những bạn học khác đều ngủ hết rồi.

Vốn Tiểu Hề Hề chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại nghĩ tới, chuyện hôm nay còn chưa làm xong, thế là bé dùng tay mở to mắt không để mình ngủ, chờ thêm một lúc nữa, bé chắc chắn tiểu yêu quái đã ngủ hết rồi.

Tiểu Hề Hề lấy cây kéo trong cặp ra, chuẩn bị cắt lông rối cho tiểu yêu quái.

Nhưng đến lúc bé lại gần thì phát hiện được, tiểu yêu quái nằm ngủ đưa chân về phía bé, mà cái chân đó đã được bé cắt lông rồi.

Nếu muốn cắt thì bé phải đi qua bên kia, nhưng vấn đề là, làm sao qua bên đó được?

Tiểu Hề Hề chuẩn bị chui gầm bàn bò qua, chợt tiểu yêu quái động đậy.

Cơ thể lông xù cuộn lại trên bàn, hổ con lật người, lộ ra bụng đầy lông rối.

Tiểu Hề Hề ngây người nhìn! Trên bụng cậu nhiều lông rối quá!

Tiểu Hề Hề lập tức mừng rỡ, nhất định bé phải cắt hết.

Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mịn màng của Tiểu Hề Hề cầm cây kéo nhỏ, nhích lại gần bụng cậu, bắt đầu cắt.

Tiểu Hề Hề rất cẩn thận, vì sợ cắt vào thịt cậu, cho nên cắt rất chậm, chỉ chốc lát trán bé đã đổ đầy mồ hôi.

Tiểu Hề Hề vừa cắt vừa nghĩ, sau này phải đem theo lược mới được, mỗi ngày chải lông cho cậu như vậy sẽ không rối nữa.

Cắt hết đám lông rối, thấy được màu da hồng hồng của cậu…

Thật sự mất rất nhiều năng lượng, cũng may bé kiên trì, đến khi cắt xong thì quần áo bé đã ướt đẫm mồ hôi, mặc dù tay hơi mỏi nhưng Triệu Hề Hề rất vui.

Chẳng qua là… Triệu Hề Hề nhìn da thịt trên bụng lộ ra hết, Tiểu Hề Hề lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác, cắt hết lông rối, thì… thì chẳng phải giống như cậu không mặc quần áo sao?

Tiểu Hề Hề dừng lại, nhìn những bạn học khác, sư tử nè, quạ đen nè, còn có báo con nữa… Trên người chúng đều mặc quần áo…

Đừng nhìn chúng như vậy rồi nghĩ không mặc quần áo, thực chất quần áo chúng đang mặc giống y hệt bộ lông của chúng.

Trước kia Tiểu Hề Hề đi siêu thị với ba mẹ, thấy ngoài bán quần áo cho trẻ em, bọn họ còn bán quần áo cho tiểu yêu quái nữa, quần áo của sư tử cũng không khác lông của sư tử là bao.

Tiểu Hề Hề lại nhìn hổ con, trên người cậu chỉ có lông thôi.

Hơn nữa ban nãy mình vừa cắt lông cho cậu, bây giờ nhìn cậu như không mặc quần áo gì hết, chắc chắn các bạn khác sẽ cười nhạo cậu.

Tiểu Hề Hề dừng lại, hình như bé… đã gây họa rồi.

Làm sao đây?

Tiểu Hề Hề không thể ngủ trưa được nữa, đến khi mấy bạn học đều tỉnh dậy, ánh mắt của Tiểu Hề Hề đều đặt hết lên người hổ con, cũng may cậu không lật bụng lại, cũng không cho mấy bạn khác thấy.

Tiểu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá lớn trong lòng vẫn chưa rơi xuống, vì khi đứng lên hay đi bộ, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Với lại… không biết cậu có để ý chuyện này không.

Buổi chiều Tiểu Hề Hề không mấy tập trung, bé vẫn len lén nhìn tiểu yêu quái cạnh mình, thấy cậu từ đầu tới cuối đều nằm trên bàn, bé nghĩ ——

Không được đứng dậy, không được đứng dậy, đến khi tan học, chúng ta đi cuối cùng!

Hổ con không biết con bé loài người lén nhìn cậu vì lo lắng chuyện này, nếu như cậu biết, cậu sẽ cảm thấy không phải chuyện to tát, vì từ nhỏ cậu đã quá quen với mấy lời nói công kích như vậy rồi, với cậu mà nói, dùng lời nói công kích cậu chẳng có gì.

Cho nên, lúc cậu muốn đứng lên, nhưng mới vừa chồm người dậy thì bên cạnh xuất hiện một cánh tay đè cậu xuống, hổ con buộc phải nằm lại trên bàn.

Đôi mắt to của cậu đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác nhìn bé con loài người bên cạnh.

Tiểu Hề Hề như phản xạ có điều kiện, vì giờ phút này toàn bộ tâm tư của bé đều đặt vào chuyện không muốn cậu đứng lên, không thể để cậu bị bạn nhỏ khác cười nhạo vì bé đã cắt đám lông rối.

Cho nên khi biết được hổ con muốn đứng dậy, bé liền đưa tay đè cậu xuống.

Nhưng làm xong bé mới ý thức được mình vừa làm gì, chợt rút tay về, sợ bị cậu cắn.

Nhưng mà… Không có gì hết, tiểu yêu quái nhìn bé, không biết tại sao bé lại làm vậy, vừa không mắng bé, cũng không có ý muốn cắn bé.

Tiểu Hề Hề biết được điều này, trong lòng rất vui mừng.

Thế là suốt cả buổi chiều hổ con không hề đứng dậy, tảng đá trong lòng Hề Hề cũng rơi xuống.

Hổ con không so đo, bé càng vui vẻ hơn, hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của ba mẹ, hoàn toàn quên mất yêu quái rất nguy hiểm.

Tiểu Hề Hề thành công không cho bạn học phát hiện lông trên bụng hổ con đã cắt sạch.

Đến lúc tan trường, những bạn học khác nhanh chóng chạy biến ra ngoài, vì ba mẹ chúng đang chờ, còn hổ con với Tiểu Hề Hề đi sau cùng, một người là biết phải chờ thêm một lát nữa ba mẹ mới tới đón, còn một người là không có ai tới đón.

Trước kia cả hai cũng đi cuối cùng, nhưng là đường ai nấy đi, còn lần này, Tiểu Hề Hề suy nghĩ một chút, đôi chân ngắn bước một bước dài, đi theo hổ con, ngại ngùng bắt chuyện ——

“Cậu không có bạn, tớ cũng không có, chi bằng chúng ta kết bạn nhé?”

Hổ con xoay quả đầu lông xù lại, nhìn bé con loài người bên cạnh, nói: “Ta không làm bạn với loài người.”

Tiểu Hề Hề: “Mẹ tớ cũng nói không nên làm bạn với yêu quái, tớ cũng không thích yêu quái, nhưng tớ rất thích cậu, cho nên muốn làm bạn với cậu. Cậu không muốn làm bạn với con người, vậy tớ với cậu làm bạn là được.”

Từ nhỏ Tiểu Hề Hề cũng biết ‘yêu quái không phải người tốt’.

Đây là câu nói của mẹ.

Từ nhỏ hễ Tiểu Hề Hề nằm mơ gặp ác mộng, lần nào cũng thấy yêu quái ăn thịt mình, cho nên trong suy nghĩ của cô bé, yêu quái rất hung dữ, răng nhọn này, miệng cũng lớn nữa, há miệng ra là có thể nuốt bé xuống bụng…

Nhưng yêu quái là yêu quái, hổ con là hổ con.

Triệu Hề Hề thấy hổ con không giống những con yêu quái mà mẹ thường nói.

Giống như ——

Mẹ thường nói, trẻ em trong trường đều là những đứa trẻ ngoan, trước kia mẹ cũng hay khen mấy đứa bạn hay bắt nạt bé, nói họ đều lễ phép ngoan ngoãn, vì mỗi lần thấy mẹ đều gọi là dì.

Nhưng Tiểu Hề Hề biết, những bạn học đó đều là những người xấu.

Mẹ nói, tất cả yêu quái đều xấu xa hết, nhưng thực ra cũng có yêu quái như hổ con, hổ con còn bị người khác bắt nạt đấy.

Giống như bé vậy, đều bị người khác bắt nạt!

Những bạn học bắt nạt bé, những tiểu yêu quái bắt nạt hổ con, đều là người xấu hết!

Bé với hổ con giống nhau.

Tiểu Hề Hề nhìn hổ con, nghiêm túc nói: “Tớ thấy chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau!”

Hổ con nhìn con bé loài người, thoạt trông hơi mập, trắng trẻo mũm mĩm, dáng vẻ không khác gì với mấy đứa hay bắt nạt cậu, nhưng thực chất lại kém hơn chúng rất nhiều.

Nhưng mà, hổ con khó chịu nói: “Tùy mi!”

Sau đó chạy đi mất.

Triệu Hề Hề bước chân ngắn chạy theo, như chú chim cánh cụt lạch bạch đuổi sau cậu, chạy không nhanh, vừa chạy vừa hô lớn ——

“Vậy chúng ta là bạn của nhau nhé!”

Cô giáo bên cạnh nghe thấy thế, trong lòng vui mừng, xem ra bé con loài người và tiểu yêu quái cũng sống tốt với nhau, cũng có thể làm bạn, chứ lấy đâu ra nhiều hận thù như mọi người hay nói?

Lúc Tiểu Hề Hề chạy ra ngoài thì không thấy bóng dáng hổ con đâu, vì vậy bé bèn đi tìm mẹ.

Mẹ bé đang đứng trước cổng trường mẫu giáo khác đợi bé.

Lúc Tiểu Hề Hề chạy qua, nhà trẻ vẫn chưa tan học, nhưng trước mặt có một đội ngũ dài đang đứng.

Tiểu Hề Hề không thấy mẹ đâu, vì vậy bé chạy tới đứng đầu đội ngũ đó.

Cùng lúc đó, tiếng chuông tan học reo lên, có không ít đứa trẻ chạy ra.

Tiểu Hề Hề chuẩn bị đứng trong đội ngũ xếp hàng chờ mẹ, thì cảm giác được đầu mình đau nhói, có người dùng sức kéo hai bím tóc của bé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện