cười khinh bỉ khi nghe câu nói của cậu:

- Thế ai gặp tình huống ấy thì phải làm cái công việc ghê tởm này sao

- Anh....

"Ghê tởm"? Đúng vậy, anh ta nói thế thì sao chứ cậu đâu có quyền gì phản bác, thực sử chính bản thân Tiểu Nam cũng từng thấy mình như vậy. Một đêm cậu đã có thể qua tay bao nhiêu người thì còn gì là trong sạch nữa phải không? Cậu ngồi im lặng, mắt rưng rưng nhưng kiềm chế không cho anh thấy cậu khóc

Lần này có vẻ anh đã quá lời

- Tôi xin lỗi - Anh lấy từ túi áo ra tờ khăn giấy cho cậu

- Không sao đâu - Cậu nhìn ra cửa

- Ba mẹ cậu đâu? - Giọng vẫn rất ấm áp

- Tôi không có ba mẹ - Giọng cậu trầm xuống

- Tuy tôi không rành về gia đình của cậu nhưng theo tôi cậu đừng nói như vậy dù sao....

Anh chưa kịp nói hết câu thì cậu đã căm hận nói:

- Họ không xứng đáng, họ bỏ tôi từ lúc nhỏ mặc cho cuộc đời sau này của tôi ra sao. Giờ thì đã rõ rồi, học hành không tới nơi, ra đời chỉ biết lên giường với người khác kiếm tiền anh nghĩ xem tôi có phải khổ lắm không?

- Dì cậu nợ bao nhiêu? - Anh rẽ phải xe

- 20,000 tệ - Cậu ngã người dựa vào ghế

- Thế cậu phải làm công việc đó cả đời à?! - Anh trêu cậu

- Tôi đã xin vào một quán ăn tuy lương tháng không cao nhưng cũng đủ sống lắm - Mặt cậu hiện lên 2 chữ "quyết tâm"

- Cậu không tính tiền lãi à?! Đồ ngốc - Anh cười nhẹ

Nguyên một ly nước lạnh tạt thẳng vào người cậu:

- Thật sự là tôi hết cách rồi

- Tôi sẽ trả hết nợ cho cậu - Anh nghiêm túc

- Thôi, tôi không cần đâu. Tôi không muốn nợ anh gì đâu - Cậu lắc đầu từ chối

- Ngốc à!! Tôi không làm gì cậu đâu, đây là tôi tự nguyện trả cho cậu không bắt cậu nợ tôi - Dừng xe đèn đỏ:v

- Thế thì càng không được, nhất quyết không được - Chàng trai 23 tuổi kiên quyết không nhận

- Đồ ngốc con nhà cậu, thế tôi cho cậu mượn không lấy lãi. Cậu nghĩ xem như thế phải tốt hơn cứ day dưa với bọn kia không? - Chiêu cuối của anh thông suốt cậu

- Thế thì anh làm giấy nợ đi

- Cậu muốn trả thì trả không trả thì thôi cần gì tôi đây phải làm giấy nợ vốn dĩ số tiền đó cũng không nhiều - Đối với người dư vả như anh đây thật khiến người ta dễ ghét đi mà

- Nhưng... tôi có điều kiện - Trong cuộc đời này quả nhiên chẳng ai cho không ai

Shit tôi biết ngay mà!!

- Chỉ cần không quá đáng tôi có thể làm được

Anh cho xe dừng lại, ánh mắt bỉ ổi vô cùng tiến gần ghế cậu nói rõ từng câu chữ

- Chỉ cần em đồng ý hẹn hò với tôi mọi vấn đề của em cứ để tôi lo - Anh sờ đùi cậu

- Đây là ngoài đường - Cậu đẩy anh

- Em nhìn xem chổ này thanh vắng lắm - Biến thái quả thật biến thái. Trong thời gian nói chuyện với anh cậu không để ý tới đường đi nên đã bị đưa tới một nơi sóng biển vỗ nhè nhẹ thanh tịnh vô cùng lướt mắt đã không thấy 1 bóng người

- Anh đã nói tôi ghê tởm mà không phải sao?

Anh ngồi lại ghế lại nhếch miệng cười

- Chẳng phải khi em làm người yêu của tôi thì chẳng phải làm những việc đó nữa sao. Lúc đó, em đã là của tôi rồi tôi không cho phép ai đụng tới em đâu - Giọng chàng tổng ra sức chiếm hữu đối phương

- Anh thực sự không ngại quá khứ của tôi chứ? - Cậu hỏi

- Tôi không phải dạng người đó đâu

- Tôi cũng có điều kiện - Tiểu Nam nói

- Ok, cậu nói xem

- Tôi chỉ hẹn hò với anh trong thời gian tôi chưa trả hết tiền thôi

- Được, được tùy cậu. Tôi chỉ e là cậu không nỡ rời xa tôi đâu nhể?

- Rồi anh xem lúc đó tôi sẽ kiếm một cô gái chân dài mông to hẹn hò cho xem - Thích người ta mà cứ làm bộ, Tiểu Nam thực sự khó dấu được gương mặt hồng hồng ngại ngại khi nói chuyện với anh đấy mà

- Rồi, rồi chờ xem đã

****

A Tứ đang làm dâu....

Ây da!! Tôi nhầm

A Tứ từ sáng đã qua thăm thím Dương còn phụ làm mấy món trong nhà nữa. A Diểu đã đi chơi từ sáng tới trưa mới ló bóng dáng về:

- Mama à!! Con về rồi đây

Vừa lúc đó A Tứ dọn cơm ra bàn ăn, anh vô tình thấy cậu:

- Nhóc con!! Nhìn cậu mặc cái tạp dề màu hồng nhạt thật là đẹp đó nha ~~

Bỉ ổi nhà anh, tôi qua đây không phải muốn gây sự với anh

- Cậu nhớ tôi à?!

- Đồ ảo tưởng tôi chỉ đến thăm thím Dương thôi - Cậu đặt đĩa thịt kho tàu thơm ngon đậm màu, hơi nóng còn bốc lên hấp dẫn vô cùng

Chẳng giữ ý tứ gì cả anh cho ngay một miếng vào miệng:

- Cậu làm à!! Ngon đấy

- Tôi đã bảo cho anh ăn đồ của tôi đâu chứ - Quả thật cậu chẳng có ứng tượng tốt về anh ta

- Đây là nhà tôi, mọi thứ ở đây đều là của tôi kể cả......cậu - Từ Lâm Bảo đến A Diểu hai người thật là bỉ ổi như nhau mà ~~

End chap 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện