"Là lỗi của tôi." Tương Tư sắc mặt trắng bệch như tuyết, đột nhiên mở miệng nói. Cô gắt gao nghiến chặt hàm răng lại, sau đó cứ thế chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt Đỗ Phương Phương.
Hành động đột ngột của cô ngược lại đã dọa Đỗ Phương Phương giật nảy mình. Đỗ Phương Phương tính tình ngay thẳng lỗ mãng, cô không nói Tương Tư phải quỳ xuống, chỉ có lần trước cô đã cho Tương Tư một cái tát gần như sắp hộc máu. Giờ phút này nhìn thấy hành động của Văn Tương Tư như vậy, tự nhiên Đỗ Phương Phương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cô còn có chút không biết phải làm sao. .
"Cô làm cái gì vậy!" Thoáng cái Đỗ Phương Phương đứng bật lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn hồ nghi, không hiểu ra làm sao: "Văn Tương Tư, cô chỉ có một chiêu trò này thôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có quỳ chết ở chỗ này cũng vô ích thôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Dưới đầu gối lạnh là sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, hơi lạnh xông lên thông qua chân của cô ngấm vào bên trong. Cô quỳ ở nơi đó, dùng hết sức lực mới không để cho mình bị ngã xuống. Trên trán cô đọng đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt nối nhau lăn xuống. Lúc này Tương Tư cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt cô như có đàn đom đóm đang bay múa. Tiếng nói của Đỗ Phương Phương đang nhỏ nhặt, xa xôi, đột nhiên trở nên sắc nhọn nghe kin kít khiến cô giật mình. Tương Tư có cảm giác giống như hồi cô còn đi học, vào giờ nghỉ trưa của ngày hè, có người dùng móng tay vạch lên chiếc bảng đen thủy tinh để đánh thức cô nghe rất khó chịu.
Đầu cô nặng như chì, chân nhẹ bỗng, cả thân thể lúc này đều run rẩy không ngừng, hận không thể không té nhào xuống ngay trên mặt đất. Nhưng giờ phút này vẫn có một sức lực vô hình ở bên trong đã chống đỡ cho cô. Tương Tư cưỡng ép bản thân ổn định lại tinh thần, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hồi lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng giọng của cô nghe khàn đục và vỡ nát: "Tôi không cần cô phải bỏ qua cho tôi, chuyện đã đến thế này là do lỗi của tôi. Cô muốn làm điều gì, tôi cũng không ngăn cản cô, cũng sẽ không trách móc gì cô, nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu."
Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra, một trận gió lạnh cùng với những giọt mưa lớn lạnh buốt ập vào. Không biết từ khi nào, đột nhiên trời đổ mưa lớn, vừa nãy mưa chỉ lây phây mảnh như những sợi lông trâu giờ đây đã trở nên nặng hạt. Trong đêm khuya vắng lặng, những giọt nước lạnh rơi lả tả tạt vào trên lá cây, trên nóc nhà, vang lên thành tiếng rào rào. Tương Tư quỳ ở nơi đó người lung lay sắp đổ, cô hơi khép đôi mắt, khẽ lẩm bẩm nói: "Tôi muốn trở về thăm nhà để gặp lại người nhà tôi một lần, sau đó tôi sống hay chết, đều do cô quyết định."
Đầu tiên Đỗ Phương Phương thấy sững sờ, nhưng sau đó liền chuyển sang cất tiếng cười lạnh lạnh lùng, nói: "Văn Tương Tư, cô không hề ngốc nghếch chút nào, nhưng cô cũng không nên coi Đỗ Phương Phương tôi đây là một con ngốc đâu! Tôi thả cho cô đi về nhà sao? Thả hổ về núi sao? Sau đó cô đến trước mặt Dĩ Kiệt để khóc lóc kể lể một hồi chứ? Tiếp đó còn muốn anh ấy che chở cô hả? Văn Tương Tư, tôi thừa nhận cô là người có năng lực, tôi thừa nhận ở trong lòng của Dĩ Kiệt cô có một địa vị xa xỉ. Nhưng tôi nói cho cho cô biết, mặc dù lúc này, ngay bây giờ dù tôi có nổ súng bắn chết cô, Hà Dĩ Kiệt, anh ấy cũng không dám làm gì với tôi đâu!"
Cô ta nói vẻ nghiêm nghị, tiếng nói hơi trầm xuống. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng gió táp mưa sa đang tuôn rơi ào ạt. Gió đã ngừng thổi, những trời lại mưa lớn hơn. Tấm rèm treo trên cửa sổ sát đất trong phòng khách bị mưa hắt nước ướt một nửa, màu sẫm lại, vệt ướt lan ra thành một loại hoa văn lộn xộn, dán chặt vào nửa trên cánh cửa sổ thủy tinh không hề nhúc nhích.
Lúc này đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, giống như một người đang nói thao thao bất tuyệt thình lình bị bóp chặt cổ lại, tắt tiếng nói.
Tương Tư ngước mắt nhìn sang Phương Phương. Người phụ nữ đầy kiêu ngạo này, những lời cô ta nói, những việc cô ta làm, nghe đều thấy có vẻ cao cao tại thượng, không gì là không làm được. Tương Tư nhìn thấy tất cả vẻ tự đắc của Phương Phương, nhưng kì thực người đáng thương nhất lại chính là cô ta. Lại nói tiếp, cô Văn Tương Tư, cũng thực sự là người có lỗi với cô ta, Cho dù lần trước Đỗ Phương Phương đã đánh cô gần chết, nhưng ở trong mắt thế gian, cô vẫn là người thứ ba thấp hèn đáng đánh!
Đỗ Phương Phương không sai, cô ta chỉ làm một việc chính đáng để bảo vệ địa vị chính thất phu nhân của mình, cho dù tất cả những việc cô ta đã làm đều có chút cực đoan, nhưng nếu xét về tình thì cũng có thể tha thứ.
Còn cô, Văn Tương Tư, cho dù có dùng danh nghĩa yêu để bào chữa, nhưng ở trong mắt người đời, cô vẫn là "người thứ ba", cô vẫn là người có lỗi.
Tương Tư nở nụ cười lộ vẻ sầu thảm. Chuyện cho tới bây giờ, đột nhiên cô nhận ra rằng, người chịu tội chính là cô, người chịu khổ chính là cô, người chịu uất ức chính là cô, nhưng rốt cuộc, hoá ra người có lỗi lại cũng chính là cô. Cô hận Đỗ Phương Phương, cũng không có tư cách để hận.
"Hà phu nhân, cô có nghĩ gì thì nghĩ, nhưng cô cũng cần phải hiểu cho rõ, tình trạng bệnh tật của tôi hiện nay đã nặng đến mức độ này rồi, tôi làm gì còn có tâm tư nào mà đi tranh đoạt nữa. Cha mẹ tôi chết sớm, hiện tại bên cạnh tôi chỉ có một người cũ trong nhà vẫn đi theo tôi. Tôi bây giờ cũng không có ý gì khác, trong lòng chỉ mong muốn được trở về thăm lại bà một lần. Bà ấy đã lớn tuổi, tôi muốn sắp xếp hậu sự cho bà được chu toàn, sau đó trong lòng cũng không còn có gì vướng mắc nữa. Đến lúc đó, cô muốn chém giết hay muốn róc thịt tôi, cô thoải mái muốn làm gì thì làm."
Cô nói bình tĩnh lạnh nhạt, nghe thật sự giống như tình trạng cây đèn hết dầu sắp tắt, đã không có bất kể một yêu cầu xa vời nào khác.
Đỗ Phương Phương thu lại vẻ mặt, đi từng bước một đến trước mặt Tương Tư. Cô chắp tay sau đít, cúi đầu nhìn kỹ mặt của Tương Tư, nhưng ở trong lòng lại đang phỏng đoán xem lời nói của Tương Tư có bao nhiêu phần thật giả. Trước khi đến đây, ở chỗ thư ký Triệu cô đã nghe ngóng được chút ít tin tức, xác thực Văn Tương Tư bị bệnh không nhẹ, nhưng mà...
Điều làm cho Phương Phương canh cánh trong lòng lúc này chính là, cũng không phải là Văn Tương Tư đã chủ động tới tìm Hà Dĩ Kiệt, mà ngược lại cô một mực trốn tránh Hà Dĩ Kiệt. Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại tự mình tìm tới cửa nhà Tương Tư. Nếu như không phải sau đó Tương Tư bị bệnh quá nặng, Hà Dĩ Kiệt đã phải cưỡng ép đưa Tương Tư đi thì cô tuyệt sẽ không trở lại bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Trong lòng Phương Phương hiểu rất rõ điều này. Chuyện này người có lỗi thực sự không phải là Văn Tương Tư, mà người có lỗi chính là Hà Dĩ Kiệt, chồng của Đỗ Phương Phương cô, bởi vì chồng của cô đã không thể quên được người ta cứ quấn quít lấy người ta!
Nhưng lòng của phụ nữ từ trước đến nay luôn khó dò, mặc dù biết rõ người làm sai chính là chồng của mình, nhưng trong lòng người vợ vẫn cố ý bao che cho người đàn ông, trút hết mọi sai lầm lên người phụ nữ khác, ý giả bộ coi như tự an ủi bản thân rằng chính người phụ nữ kia đã quyến rũ chồng mình. Có chết cũng không chịu thừa nhận người đàn ông của mình đã động lòng với người phụ nữ khác. Cái lý do này sẽ làm cho trái tim người vợ thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đỗ Phương Phương cũng giống như thế. Cô hận Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh lại nhớ mãi không thể quên được Văn Tương Tư. Cô hận Hà Dĩ Kiệt chỉ có dụng ý với cô, nhưng cô càng hận hơn nữa, hận Văn Tương Tư tại sao lại không xa chạy cao bay đến nơi khác, hận Tương Tư tại sao lại có thể làm cho Hà Dĩ Kiệt yêu mến cô như vậy!
Cô nhìn sang gương mặt đang ở trước mặt mình. Một dung nhan không phải quá xinh đẹp, cũng không phải thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành, nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông của cô vẫn yêu đến chết đi sống lại!
Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng giận, ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô ngày càng bốc cháy ngùn ngụt. Giết chết Tương Tư không phải là một gì việc khó, chẳng qua sẽ phải tốn nhiều tâm tư hơn một chút để xử lý mà thôi. Nhưng giữa cô và Hà Dĩ Kiệt thì vô cùng có khả năng sẽ không thể có chỗ để quay lại, hiện tại cô không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng nếu buông tha cho Tương Tư, thì cô lại không cam lòng. Tương Tư còn ở đây một ngày, tâm tư của Hà Dĩ Kiệt sẽ gửi một ngày ở trên người của cô ta, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Cô trái lo phải nghĩ, chỉ thấy bực bội không sao chịu nổi. Đột nhiên Tương Tư che ngực ho khan kịch liệt, cô ho đến mức thở không ra hơi, thân thể gầy gò run rẩy không ngừng. Đỗ Phương Phương chợt giật mình một cái, cô nhìn cũng thấy quả nhiên thực Tương Tư bị bệnh không nhẹ, nếu như...
Nếu như Văn Tương Tư mà "bệnh chết”, cho dù Hà Dĩ Kiệt có tức giận hay phẫn nộ, có trách thì cũng không thể trút lên đầu của cô được! Đến lúc đó, giấu biến chuyện đêm nay đi, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng hồng nhan bạc mệnh! Không còn chướng ngại vật Văn Tương Tư kia nữa, giữa cô và Hà Dĩ Kiệt mới coi như không còn chướng ngại gì nữa!
Hành động đột ngột của cô ngược lại đã dọa Đỗ Phương Phương giật nảy mình. Đỗ Phương Phương tính tình ngay thẳng lỗ mãng, cô không nói Tương Tư phải quỳ xuống, chỉ có lần trước cô đã cho Tương Tư một cái tát gần như sắp hộc máu. Giờ phút này nhìn thấy hành động của Văn Tương Tư như vậy, tự nhiên Đỗ Phương Phương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cô còn có chút không biết phải làm sao. .
"Cô làm cái gì vậy!" Thoáng cái Đỗ Phương Phương đứng bật lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn hồ nghi, không hiểu ra làm sao: "Văn Tương Tư, cô chỉ có một chiêu trò này thôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có quỳ chết ở chỗ này cũng vô ích thôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Dưới đầu gối lạnh là sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, hơi lạnh xông lên thông qua chân của cô ngấm vào bên trong. Cô quỳ ở nơi đó, dùng hết sức lực mới không để cho mình bị ngã xuống. Trên trán cô đọng đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt nối nhau lăn xuống. Lúc này Tương Tư cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt cô như có đàn đom đóm đang bay múa. Tiếng nói của Đỗ Phương Phương đang nhỏ nhặt, xa xôi, đột nhiên trở nên sắc nhọn nghe kin kít khiến cô giật mình. Tương Tư có cảm giác giống như hồi cô còn đi học, vào giờ nghỉ trưa của ngày hè, có người dùng móng tay vạch lên chiếc bảng đen thủy tinh để đánh thức cô nghe rất khó chịu.
Đầu cô nặng như chì, chân nhẹ bỗng, cả thân thể lúc này đều run rẩy không ngừng, hận không thể không té nhào xuống ngay trên mặt đất. Nhưng giờ phút này vẫn có một sức lực vô hình ở bên trong đã chống đỡ cho cô. Tương Tư cưỡng ép bản thân ổn định lại tinh thần, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hồi lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng giọng của cô nghe khàn đục và vỡ nát: "Tôi không cần cô phải bỏ qua cho tôi, chuyện đã đến thế này là do lỗi của tôi. Cô muốn làm điều gì, tôi cũng không ngăn cản cô, cũng sẽ không trách móc gì cô, nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu."
Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra, một trận gió lạnh cùng với những giọt mưa lớn lạnh buốt ập vào. Không biết từ khi nào, đột nhiên trời đổ mưa lớn, vừa nãy mưa chỉ lây phây mảnh như những sợi lông trâu giờ đây đã trở nên nặng hạt. Trong đêm khuya vắng lặng, những giọt nước lạnh rơi lả tả tạt vào trên lá cây, trên nóc nhà, vang lên thành tiếng rào rào. Tương Tư quỳ ở nơi đó người lung lay sắp đổ, cô hơi khép đôi mắt, khẽ lẩm bẩm nói: "Tôi muốn trở về thăm nhà để gặp lại người nhà tôi một lần, sau đó tôi sống hay chết, đều do cô quyết định."
Đầu tiên Đỗ Phương Phương thấy sững sờ, nhưng sau đó liền chuyển sang cất tiếng cười lạnh lạnh lùng, nói: "Văn Tương Tư, cô không hề ngốc nghếch chút nào, nhưng cô cũng không nên coi Đỗ Phương Phương tôi đây là một con ngốc đâu! Tôi thả cho cô đi về nhà sao? Thả hổ về núi sao? Sau đó cô đến trước mặt Dĩ Kiệt để khóc lóc kể lể một hồi chứ? Tiếp đó còn muốn anh ấy che chở cô hả? Văn Tương Tư, tôi thừa nhận cô là người có năng lực, tôi thừa nhận ở trong lòng của Dĩ Kiệt cô có một địa vị xa xỉ. Nhưng tôi nói cho cho cô biết, mặc dù lúc này, ngay bây giờ dù tôi có nổ súng bắn chết cô, Hà Dĩ Kiệt, anh ấy cũng không dám làm gì với tôi đâu!"
Cô ta nói vẻ nghiêm nghị, tiếng nói hơi trầm xuống. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng gió táp mưa sa đang tuôn rơi ào ạt. Gió đã ngừng thổi, những trời lại mưa lớn hơn. Tấm rèm treo trên cửa sổ sát đất trong phòng khách bị mưa hắt nước ướt một nửa, màu sẫm lại, vệt ướt lan ra thành một loại hoa văn lộn xộn, dán chặt vào nửa trên cánh cửa sổ thủy tinh không hề nhúc nhích.
Lúc này đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, giống như một người đang nói thao thao bất tuyệt thình lình bị bóp chặt cổ lại, tắt tiếng nói.
Tương Tư ngước mắt nhìn sang Phương Phương. Người phụ nữ đầy kiêu ngạo này, những lời cô ta nói, những việc cô ta làm, nghe đều thấy có vẻ cao cao tại thượng, không gì là không làm được. Tương Tư nhìn thấy tất cả vẻ tự đắc của Phương Phương, nhưng kì thực người đáng thương nhất lại chính là cô ta. Lại nói tiếp, cô Văn Tương Tư, cũng thực sự là người có lỗi với cô ta, Cho dù lần trước Đỗ Phương Phương đã đánh cô gần chết, nhưng ở trong mắt thế gian, cô vẫn là người thứ ba thấp hèn đáng đánh!
Đỗ Phương Phương không sai, cô ta chỉ làm một việc chính đáng để bảo vệ địa vị chính thất phu nhân của mình, cho dù tất cả những việc cô ta đã làm đều có chút cực đoan, nhưng nếu xét về tình thì cũng có thể tha thứ.
Còn cô, Văn Tương Tư, cho dù có dùng danh nghĩa yêu để bào chữa, nhưng ở trong mắt người đời, cô vẫn là "người thứ ba", cô vẫn là người có lỗi.
Tương Tư nở nụ cười lộ vẻ sầu thảm. Chuyện cho tới bây giờ, đột nhiên cô nhận ra rằng, người chịu tội chính là cô, người chịu khổ chính là cô, người chịu uất ức chính là cô, nhưng rốt cuộc, hoá ra người có lỗi lại cũng chính là cô. Cô hận Đỗ Phương Phương, cũng không có tư cách để hận.
"Hà phu nhân, cô có nghĩ gì thì nghĩ, nhưng cô cũng cần phải hiểu cho rõ, tình trạng bệnh tật của tôi hiện nay đã nặng đến mức độ này rồi, tôi làm gì còn có tâm tư nào mà đi tranh đoạt nữa. Cha mẹ tôi chết sớm, hiện tại bên cạnh tôi chỉ có một người cũ trong nhà vẫn đi theo tôi. Tôi bây giờ cũng không có ý gì khác, trong lòng chỉ mong muốn được trở về thăm lại bà một lần. Bà ấy đã lớn tuổi, tôi muốn sắp xếp hậu sự cho bà được chu toàn, sau đó trong lòng cũng không còn có gì vướng mắc nữa. Đến lúc đó, cô muốn chém giết hay muốn róc thịt tôi, cô thoải mái muốn làm gì thì làm."
Cô nói bình tĩnh lạnh nhạt, nghe thật sự giống như tình trạng cây đèn hết dầu sắp tắt, đã không có bất kể một yêu cầu xa vời nào khác.
Đỗ Phương Phương thu lại vẻ mặt, đi từng bước một đến trước mặt Tương Tư. Cô chắp tay sau đít, cúi đầu nhìn kỹ mặt của Tương Tư, nhưng ở trong lòng lại đang phỏng đoán xem lời nói của Tương Tư có bao nhiêu phần thật giả. Trước khi đến đây, ở chỗ thư ký Triệu cô đã nghe ngóng được chút ít tin tức, xác thực Văn Tương Tư bị bệnh không nhẹ, nhưng mà...
Điều làm cho Phương Phương canh cánh trong lòng lúc này chính là, cũng không phải là Văn Tương Tư đã chủ động tới tìm Hà Dĩ Kiệt, mà ngược lại cô một mực trốn tránh Hà Dĩ Kiệt. Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại tự mình tìm tới cửa nhà Tương Tư. Nếu như không phải sau đó Tương Tư bị bệnh quá nặng, Hà Dĩ Kiệt đã phải cưỡng ép đưa Tương Tư đi thì cô tuyệt sẽ không trở lại bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Trong lòng Phương Phương hiểu rất rõ điều này. Chuyện này người có lỗi thực sự không phải là Văn Tương Tư, mà người có lỗi chính là Hà Dĩ Kiệt, chồng của Đỗ Phương Phương cô, bởi vì chồng của cô đã không thể quên được người ta cứ quấn quít lấy người ta!
Nhưng lòng của phụ nữ từ trước đến nay luôn khó dò, mặc dù biết rõ người làm sai chính là chồng của mình, nhưng trong lòng người vợ vẫn cố ý bao che cho người đàn ông, trút hết mọi sai lầm lên người phụ nữ khác, ý giả bộ coi như tự an ủi bản thân rằng chính người phụ nữ kia đã quyến rũ chồng mình. Có chết cũng không chịu thừa nhận người đàn ông của mình đã động lòng với người phụ nữ khác. Cái lý do này sẽ làm cho trái tim người vợ thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đỗ Phương Phương cũng giống như thế. Cô hận Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh lại nhớ mãi không thể quên được Văn Tương Tư. Cô hận Hà Dĩ Kiệt chỉ có dụng ý với cô, nhưng cô càng hận hơn nữa, hận Văn Tương Tư tại sao lại không xa chạy cao bay đến nơi khác, hận Tương Tư tại sao lại có thể làm cho Hà Dĩ Kiệt yêu mến cô như vậy!
Cô nhìn sang gương mặt đang ở trước mặt mình. Một dung nhan không phải quá xinh đẹp, cũng không phải thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành, nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông của cô vẫn yêu đến chết đi sống lại!
Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng giận, ngọn lửa ghen tuông trong lòng cô ngày càng bốc cháy ngùn ngụt. Giết chết Tương Tư không phải là một gì việc khó, chẳng qua sẽ phải tốn nhiều tâm tư hơn một chút để xử lý mà thôi. Nhưng giữa cô và Hà Dĩ Kiệt thì vô cùng có khả năng sẽ không thể có chỗ để quay lại, hiện tại cô không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng nếu buông tha cho Tương Tư, thì cô lại không cam lòng. Tương Tư còn ở đây một ngày, tâm tư của Hà Dĩ Kiệt sẽ gửi một ngày ở trên người của cô ta, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Cô trái lo phải nghĩ, chỉ thấy bực bội không sao chịu nổi. Đột nhiên Tương Tư che ngực ho khan kịch liệt, cô ho đến mức thở không ra hơi, thân thể gầy gò run rẩy không ngừng. Đỗ Phương Phương chợt giật mình một cái, cô nhìn cũng thấy quả nhiên thực Tương Tư bị bệnh không nhẹ, nếu như...
Nếu như Văn Tương Tư mà "bệnh chết”, cho dù Hà Dĩ Kiệt có tức giận hay phẫn nộ, có trách thì cũng không thể trút lên đầu của cô được! Đến lúc đó, giấu biến chuyện đêm nay đi, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng hồng nhan bạc mệnh! Không còn chướng ngại vật Văn Tương Tư kia nữa, giữa cô và Hà Dĩ Kiệt mới coi như không còn chướng ngại gì nữa!
Danh sách chương