7.
Kịch bản kiêm sổ tay nhân viên điều thứ nhất ( phiên bản đặc biệt dành cho ma nào đó) - Không được đánh người chơi!
Tôi quăng quyển sổ trong tay xuống.
Kệ m/ẹ sổ tay nhân viên gì đó.
Người chơi đều chơi đá/nh hội đồng thì tôi đây là tự vệ chính đáng nha.
Người chơi cầm đống đạo cụ kia biến ra một cây gậy bóng chày xông lên, tôi tiện tay vỗ một cái, người đó nổ đ/ầ/u.
Tôi và mấy người chơi còn lại đều bị sốc.
Tôi: Tôi cũng đâu dùng lực nhiều quá đâu? Người chơi: Đậ.u! Con quái này ngay cả đạo cụ cấp hai cũng không sợ!
Người chơi cảm thấy áp lực và tăng cường tấn công.
Một người xông lên, tôi tiện quơ tay tạm thời thu lực lại, người đó liền bị tát bay lên tường, tôi cũng không kéo lại kịp.
Lại một người xông lên, tôi cố ý thu lực đẩy ra, người chơi lui về phía sau, không cẩn thận bị người phía sau đâm c/h/ế/t.
Lại một người xông lên, lần này tôi đã cẩn thận chỉ dùng một ngón tay chọc chọc, ngực người chơi bị đ/â/m một lỗ…và ngủ/m.
……
Đừng tới đây nữa, các ngươi còn tìm đường chết nữa ta sẽ bị trừ lương đó huhuhu.
Thế nhưng mấy người chơi còn cho rằng đã chọc giận ta, bọn họ chạy trái chạy phải không thoát được, từng người một dũng cảm tranh nhau tìm c/h/ế/t.
Cuối cùng, x/á/c c/h/ế/t nằm rải rác trên đất, tôi đứng ở giữa chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống chân.
Quên mất, tôi không có chân.
Thực tế đã chứng minh, mấy người chơi này thực sự rất gà.
Không chỉ yếu mà còn rất ngu, đã không đánh được lại không chịu bỏ chạy, cứ cắm đầu cắm cổ xông lên phía trước. Yếu mà cứ thích ra gió à.
Tôi khóc không ra nước mắt, mới ngày đầu tiên đi làm đã tiêu di.ệ.t hết người chơi rồi, chắc không bị trừ lương đâu nhỉ huhu?
Chán nản quay vòng vòng một lúc thì tôi nhận ra có một người đứng trong góc.
Ôi, thế mà lại có một con cá lọt lưới nè!!!
Tôi phấn khích vô cùng, bay qua hướng đó.
Là một thanh niên yếu đuối, sắc mặt thì tái nhợt, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không tham gia tấn công tôi.
Xấu xí thật, mắt phượng môi mỏng, mày kiếm mắt tinh.
Cũng bình thường thôi…
Nhưng hắn lại chính là người chơi duy nhất còn sống.
Tôi nhiệt tình lại gần, “Hi!”
Cậu ta nhìn tôi một cái rồi bắt đầu ho mãi, cứ ho không ngừng rồi ngã xuống đất.
Tôi chân tay luống cuống đứng im tại chỗ.
Đ.ậ.u m.á!!
Ăn vạ!
Đây là đang ăn vạ đúng không?!!
8.
Ta lui ra xa ba mét, trốn ở sau một cái cọc gỗ rồi thò đầu ra nhìn, cậu ta vẫn không đứng dậy.
Ta lại nhịn không được bay lại, ngồi xổm bên cạnh rồi kiểm tra xem hắn còn thở không. Hơi thở yếu ớt, tốt xấu gì cũng chưa c.h.ế.t.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta nằm một hồi rồi bò dậy một cách khó khăn.
Tôi, "Ngươi muốn đi đâu?”
Cậu thanh niên nhẹ giọng nói, "Đi tìm búp bê cho cô.”
Ồ, chắc là hắn thấy không đánh lại ta nên chọn cách khác để qua ải chứ gì? Nhưng con búp bê kia cũng chạy KPI cho ngủm 2 người đó, đi cũng c.h.ế.t thôi.
Người chơi duy nhất còn sống này chính là đại bảo bối ta vô cùng cưng chiều, ta không thèm đứng dậy, ôm chặt lấy chân hắn.
“Đừng đi. Con búp bê kia còn lợi hại hơn ta nữa, ngươi đi cũng không qua ải được.”
Nghe vậy, hắn liếc mắt nhìn những t.h.i th.ể rải rác th.ê thả.m ở xung quanh, lộ ra vẻ mặt khó tả.
Nếu không phải hắn kiên định thì sợ là đã sớm trở thành một trong số đó rồi.
Khi tên người chơi cầm đống bài đạo cụ lắc lắc, cậu ta đã chú ý trong đó có một vật phẩm mê hoặc rồi, vì tên kia bí mật dùng nó nên mấy người chơi khác mới điên cuồng vây lấy tấn công quỷ như vậy.
Cậu ta thì thào: “Không sao, trái phải đều là kiếp nạn, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”
Ta ôm chân hắn lớn tiếng nói: "Ta cho ngươi qua ải, ta sẽ cho ngươi qua ải!”
Tôi vội vàng chạy đến bật công tắc thông đường, vừa cẩn thận thu lực rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ta lên phía trước, “Mau qua ải tiếp theo đi!”
“Đi thong thả.”
Cậu thanh niên bị đẩy loạng choạng ngã xuống đường, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, con đường ngoằn ngoèo mấy vòng rồi biến mất.
Kịch bản kiêm sổ tay nhân viên điều thứ nhất ( phiên bản đặc biệt dành cho ma nào đó) - Không được đánh người chơi!
Tôi quăng quyển sổ trong tay xuống.
Kệ m/ẹ sổ tay nhân viên gì đó.
Người chơi đều chơi đá/nh hội đồng thì tôi đây là tự vệ chính đáng nha.
Người chơi cầm đống đạo cụ kia biến ra một cây gậy bóng chày xông lên, tôi tiện tay vỗ một cái, người đó nổ đ/ầ/u.
Tôi và mấy người chơi còn lại đều bị sốc.
Tôi: Tôi cũng đâu dùng lực nhiều quá đâu? Người chơi: Đậ.u! Con quái này ngay cả đạo cụ cấp hai cũng không sợ!
Người chơi cảm thấy áp lực và tăng cường tấn công.
Một người xông lên, tôi tiện quơ tay tạm thời thu lực lại, người đó liền bị tát bay lên tường, tôi cũng không kéo lại kịp.
Lại một người xông lên, tôi cố ý thu lực đẩy ra, người chơi lui về phía sau, không cẩn thận bị người phía sau đâm c/h/ế/t.
Lại một người xông lên, lần này tôi đã cẩn thận chỉ dùng một ngón tay chọc chọc, ngực người chơi bị đ/â/m một lỗ…và ngủ/m.
……
Đừng tới đây nữa, các ngươi còn tìm đường chết nữa ta sẽ bị trừ lương đó huhuhu.
Thế nhưng mấy người chơi còn cho rằng đã chọc giận ta, bọn họ chạy trái chạy phải không thoát được, từng người một dũng cảm tranh nhau tìm c/h/ế/t.
Cuối cùng, x/á/c c/h/ế/t nằm rải rác trên đất, tôi đứng ở giữa chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống chân.
Quên mất, tôi không có chân.
Thực tế đã chứng minh, mấy người chơi này thực sự rất gà.
Không chỉ yếu mà còn rất ngu, đã không đánh được lại không chịu bỏ chạy, cứ cắm đầu cắm cổ xông lên phía trước. Yếu mà cứ thích ra gió à.
Tôi khóc không ra nước mắt, mới ngày đầu tiên đi làm đã tiêu di.ệ.t hết người chơi rồi, chắc không bị trừ lương đâu nhỉ huhu?
Chán nản quay vòng vòng một lúc thì tôi nhận ra có một người đứng trong góc.
Ôi, thế mà lại có một con cá lọt lưới nè!!!
Tôi phấn khích vô cùng, bay qua hướng đó.
Là một thanh niên yếu đuối, sắc mặt thì tái nhợt, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không tham gia tấn công tôi.
Xấu xí thật, mắt phượng môi mỏng, mày kiếm mắt tinh.
Cũng bình thường thôi…
Nhưng hắn lại chính là người chơi duy nhất còn sống.
Tôi nhiệt tình lại gần, “Hi!”
Cậu ta nhìn tôi một cái rồi bắt đầu ho mãi, cứ ho không ngừng rồi ngã xuống đất.
Tôi chân tay luống cuống đứng im tại chỗ.
Đ.ậ.u m.á!!
Ăn vạ!
Đây là đang ăn vạ đúng không?!!
8.
Ta lui ra xa ba mét, trốn ở sau một cái cọc gỗ rồi thò đầu ra nhìn, cậu ta vẫn không đứng dậy.
Ta lại nhịn không được bay lại, ngồi xổm bên cạnh rồi kiểm tra xem hắn còn thở không. Hơi thở yếu ớt, tốt xấu gì cũng chưa c.h.ế.t.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta nằm một hồi rồi bò dậy một cách khó khăn.
Tôi, "Ngươi muốn đi đâu?”
Cậu thanh niên nhẹ giọng nói, "Đi tìm búp bê cho cô.”
Ồ, chắc là hắn thấy không đánh lại ta nên chọn cách khác để qua ải chứ gì? Nhưng con búp bê kia cũng chạy KPI cho ngủm 2 người đó, đi cũng c.h.ế.t thôi.
Người chơi duy nhất còn sống này chính là đại bảo bối ta vô cùng cưng chiều, ta không thèm đứng dậy, ôm chặt lấy chân hắn.
“Đừng đi. Con búp bê kia còn lợi hại hơn ta nữa, ngươi đi cũng không qua ải được.”
Nghe vậy, hắn liếc mắt nhìn những t.h.i th.ể rải rác th.ê thả.m ở xung quanh, lộ ra vẻ mặt khó tả.
Nếu không phải hắn kiên định thì sợ là đã sớm trở thành một trong số đó rồi.
Khi tên người chơi cầm đống bài đạo cụ lắc lắc, cậu ta đã chú ý trong đó có một vật phẩm mê hoặc rồi, vì tên kia bí mật dùng nó nên mấy người chơi khác mới điên cuồng vây lấy tấn công quỷ như vậy.
Cậu ta thì thào: “Không sao, trái phải đều là kiếp nạn, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”
Ta ôm chân hắn lớn tiếng nói: "Ta cho ngươi qua ải, ta sẽ cho ngươi qua ải!”
Tôi vội vàng chạy đến bật công tắc thông đường, vừa cẩn thận thu lực rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ta lên phía trước, “Mau qua ải tiếp theo đi!”
“Đi thong thả.”
Cậu thanh niên bị đẩy loạng choạng ngã xuống đường, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, con đường ngoằn ngoèo mấy vòng rồi biến mất.
Danh sách chương