Hứa Triển giãy giụa trên vai Uông Nhất Sơn, miệng la lối ầm ĩ: “Thả tôi xuống!”

Phía ngoài phòng họp, chẳng thấy bóng dáng một luật sư nào cả. Uông Nhất Sơn nhét Hứa Triển vào xe, còn cấp dưới của anh bế Tiểu Nặc vào một xe khác.

Xe không về nhà mà đến một tòa cao ốc.

Lúc xe dừng lại, cánh tay Uông Nhất Sơn đã bị Hứa Triển cắn cho nở đầy hoa.

Uông Nhất Sơn tóm Hứa Triển ra khỏi xe rồi hai người cùng nhau vào thang máy.

“Em nói anh lừa gạt em. Được, thế thì em nhìn xem anh lừa gạt em thế nào!”

Uông Nhất Sơn kéo Hứa Triển ra khỏi thang máy, bất chợt, hàng chữ “Tập đoàn đầu tư tài chính Triển Vọng” lóng lánh đập ngay vào mắt cô.

(Theo cách hiểu của mình, Triển trong Hứa Triển, Vọng với nghĩa là nhớ mong.)

“Công ty này được thành lập từ trước khi chúng ta kết hôn, trụ sở vốn ở London nhưng đang chuyển gần hết công việc về nước rồi. Ngụ ý của hai chữ ‘Triển Vọng’ này, em có hiểu không?”

Thấy Hứa Triển há miệng không nói được câu nào, Uông Nhất Sơn lại dắt cô sang văn phòng. Căn phòng này được thiết kế theo phong cách nữ tính, bàn làm việc có hình dáng mềm mại, chiếc ghế đỏ hợp với bộ sô pha, cây xanh được đặt ở bốn góc, trên trần nhà treo một ngọn đèn với ánh sáng dìu dịu.

“Đây là văn phòng anh bố trí cho em, ở ngay cạnh phòng anh. Vì thế, trong những dự định sắp xếp của anh luôn có phần em, nhưng mà…”

“Nhưng tại sao lại lừa gạt tôi?” Hứa Triển buồn bã hỏi.

Uông Nhất Sơn nhăn nhó, cuối cùng, đành phải nghiêm túc nói: “Bởi vì anh phát hiện ra, em đối xử rất tốt với anh khi anh là kẻ không có tiền. Trước nay em chưa từng dịu dàng với anh như vậy, nấu cơm cho anh ăn, giặt áo cho anh…Những việc đó…gây nghiện…Anh vẫn luôn tìm cơ hội để nói với em…”

Nói được một nửa, đột nhiên, Uông Nhất Sơn bước lên phía trước, gạt phăng cái ghế bên cạnh ra, “Đều tại mấy tên khốn đấy, chưa được anh cho phép đã lao ra! Chết tiệt!”

Sau đó, anh quay lại, trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng đôi môi lại hơi run rẩy, “Hứa Triển, anh yêu em! Anh không thể để em rời khỏi anh được!”

Lời nói như lời cầu xin này đã lướt qua lướt lại trong lòng anh vô số lần. Lúc anh muốn hôn Hứa Triển nhưng cô lại cứng đầu né tránh; lúc cô tuyệt thực để kháng cự sự giam cầm của anh; khi cô dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi anh, anh đều nói thầm trong lòng: Triển Triển, anh yêu em, xin em, yêu anh dù chỉ một chút thôi cũng được.

Nhưng, anh không dám nói. Có ai biết rằng, bên trong lớp vỏ quái ác là một trái tim yếu đuối? Anh sợ nghe thấy lời cự tuyệt vô tình của Hứa Triển, sợ nhìn thấy ánh mắt châm chọc của cô…cũng giống như bây giờ…

Hứa Triển im lặng nhìn anh, trên gương mặt là một vẻ lạnh lùng u tĩnh. Cô định mở miệng đáp lời thì Uông Nhất Sơn đột nhiên dùng môi chặn lại.

Một bàn tay to vạch áo Hứa Triển ra, để lộ làn da trắng mịn. Ngay sau đó, Uông Nhất Sơn bế Hứa Triển lên, đặt cô xuống chiếc sô pha đỏ. Sắc đỏ tươi càng khiến cô nàng bán khỏa thân trở nên hấp dẫn hơn. Anh đưa đầu lưỡi liếm nụ hoa trước ngực Hứa Triển.

Hứa Triển không nén nổi tiếng rít, cảm giác tê dại lan khắp trong ngoài cơ thể cô, nhưng cái miệng cô vẫn không chịu đầu hàng, “Anh yêu tôi? Đối với anh…Ưm…” Đồ chết tiệt! Dám dùng miệng chặn lời cô muốn nói.

Uông Nhất Sơn hơi nhổm người dậy, một lần nữa ngắm người nằm bên dưới mình. Đôi môi cô đã bị hôn đến sưng đỏ, ánh mắt mê ly, hơi thở gấp gáp. Chiếc áo trắng đã bị cởi cúc, rũ xuống ngang người, để lộ ra chiếc áo lót hồng ôm trọn hai bầu ngực đầy đặn, vòng eo thon thả mê người, quần lót bị tụt một nửa, hững hờ che nơi riêng tư nhất…

Một bàn tay anh dần chuyển đến giữa hai chân cô, cảm nhận được sự ẩm ướt, anh gian xảo vuốt ve cánh hoa của cô qua lớp vải quần lót.

Tuy cô biết rằng không thể để anh thực hiện được gian kế, nhưng người đàn ông này nắm giữ toàn bộ bí mật trên cơ thể cô. Anh biết nên dùng loại tiết tấu nào, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể khiến cô bốc hỏa. Không biết từ lúc nào, cô đã nhắm hai mắt, hai chân bất giác mở ra, phơi bày cơ thể trước mặt anh. Uông Nhất Sơn không nhìn phản ứng của cô, vội vàng kéo chiếc quần lót xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ riêng tư của cô rồi cúi đầu xuống…

“A…a…” Hứa Triển sợ hãi kêu thành tiếng. Cho đến giờ, cô vẫn không rõ, tại sao tên biến thái này lại thích hôn chỗ đó của cô thế? Như bây giờ, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng đầu lưỡi tiến lui rất điêu luyện.

Trong lúc Hứa Triển dùng hai chân kẹp đầu anh, Uông Nhất Sơn đã cởi quần của mình, rồi lại tách hai chân cô ra, một đường lưu loát đi vào trong.

Mỗi lần Uông Nhất Sơn nhấn mạnh vào, một cảm giác kỳ lạ vọt thẳng lên đỉnh đầu Hứa Triển. Thắt lưng cô hơi run rẩy, cô không kiềm chế được mà thét lên: “A! Đừng…Không được…em không chịu được…đầu hàng…a!”

Có lẽ là ở một nơi lạ lẫm, phản ứng của Hứa Triển có phần mãnh liệt hơn, chỗ đó co rút liên tục. Động tác của Uông Nhất Sơn ngày càng mạnh bạo hơn, mỗi lần lại khiến hạ thân Hứa Triển tê dại. Chỉ sau mấy lần run rẩy, cô đã đón cơn cao triều đầu tiên, nhưng còn chưa kịp bình ổn đã lại đón tiếp lần nữa. Cô chỉ có thể phối hợp với người đàn ông bên trên, bất lực ôm lấy lưng anh, giọng nói ngày càng khản đặc…

Khi cả hai người cùng lăn từ sô pha xuống đất, giữa hai chân Hứa Triển đã nhớp nháp đầy dịch thể.

Hứa Triển hơi nhổm người dậy, khẽ cắn một cái lên ngực Uông Nhất Sơn, “Người đàn ông tốt như anh, có cô nào lại không thương? Em nghĩ là, em có chút động lòng…”

Uông Nhất Sơn nghe thấy vậy thì hơi run rẩy, kích động ôm cổ Hứa Triển, lại nhìn hai má còn hây hây đỏ của cô và nghe cô nói, “Cho nên, chúng ta ly hôn đi! Sau đó…”

Hứa Triển thấy mặt Uông Nhất Sơn lập tức tối lại, cô nhẹ nhàng ngậm đầu ngực bé xíu của anh, “Sau đó, anh theo đuổi em một lần nữa!”

“…”

____

Người chủ sự bữa tiệc của công ty quan hệ xã hội Triển Vọng vốn là người có danh tiếng. Vì thế, tại bữa tiệc, những cuộc xã giao lập tức được mùa. Có thể lấy được cơ hội để công ty này xử lý các vấn đề cho, quả là vô cùng tuyệt vời!

Đây là một cuộc tiệc tùng xa hoa, đầy những gương mặt tươi cười hớn hở, đàn bà còn quyến rũ hơn rượu, đàn ông thích chí, dạt dào khát vọng tửu sắc. Khung cảnh ăn uống linh đình náo nhiệt được ánh đèn nhấp nháy chiếu rọi.

Có điều, mọi người không hề phát hiện ra một cô gái phục vụ trong dáng vẻ cứng ngắc, tay cầm khay đựng ly. Xem ra, biểu hiện quái quỷ đó không hề phù hợp với bữa tiệc sang trọng này.

Cô lách qua những vị khách ăn vận lộng lẫy, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mời rượu. Chỉ có điều, trong lòng cô rất rõ, cảm giác không có quần lót khiến bước đi của cô không được tự nhiên. Dường như cái váy ngắn ngủn không che nổi thứ cần che, cảm giác nguy hiểm chờn vờn, liệu sàn nhà bóng loáng có khiến người ta biết được bí mật của cô không? Tuy nhiên, cô phải cảm ơn lớp trang điểm dày trên mặt, đến mẹ cô còn chẳng nhận ra! Nếu không, mọi người ở đây sẽ phát hiện ra, Hứa tổng của công ty quan hệ xã hội Triển Vọng mà lại thân chinh ra trận, làm nhiệm vụ bưng trà đưa nước cho khách.

“Bây giờ, đi đến chỗ tấm kính đi!”

Đột nhiên, từ chiếc tai nghe màu hồng nhạt truyền ra giọng nói khàn khàn.

Hứa Triển dừng lại, trong lòng đang thầm mắng tên nào đó biến thái, buông cánh tay cầm khay xuống, chậm rãi đi đến trước cánh cửa kính. Loại kính đặc biệt khiến cô không nhìn thấy người ở phía trong, nhưng cô biết, người bên trong có thể thấy rõ ràng mọi thứ ngoài này.

“Bây giờ, em quay lưng về phía cửa, đặt cái khay lên mặt bàn trước mặt em.” Cô nắm chặt tay, chân bước chậm rãi theo lời chỉ bảo.

“Cởi giày của em ra, từ từ ngồi xuống, nhấc mông cao lên một chút.” Lời ra lệnh của người đàn ông đậm vẻ đắc chí.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót để hở mu bàn chân, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Không đi giày!”

“Ngồi xuống, đừng để anh nói lần thứ hai!” Cô cảm giác như giọng nói trong tai nghe cao hơn một thang âm, gần sát màng nhĩ của cô, tỏa ra hơi nóng rực. Như thể bị giọng nói đó khống chế, cô chậm rãi hạ thắt lưng, lại cảm thấy tà váy hơi nhấc lên. Cô có thể cảm thấy ánh mắt phía sau tấm kính đó đang dán chặt lấy mông mình, dò xét đến một đóa hoa đang âm thầm nở rộ giữa những tiếng ồn ào…

Trong đại sảnh, không ai chú ý đến cô, nhưng cô lại cảm thấy mình như đã bại lộ, trở thành một kẻ phóng đãng xấu xa. Nỗi xấu hổ và tức giận sôi trào trong nháy mắt, nung đỏ hai má cô, tiêu diệt một chút lý trí cuối cùng. Cô cầm chiếc khay trên bàn, ném vào tấm kính, “Uông Nhất Sơn! Anh đúng là đồ biến thái!”

Những chiếc ly được dùng trong bữa tiệc đều là đồ thượng hạng, tiếng vỡ giòn tan những vẫn êm tai. Khách mời đều là người tao nhã, trong tiếng nhạc du dương bỗng có tiếng đổ vỡ ồn ào, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái phục vụ.

Lúc này, người phụ trách vội vã chạy ra, tỏ vẻ bối rối, “Ngại quá, là trượt tay thôi, mời các vị tiếp tục!”

Đáng tiếc, cô nàng kia không muốn hầu hạ đại gia nữa. Cô lấy tay giữ tà váy ngắn, cởi bỏ đôi giày cỡ 35 ở chân ra. Chỉ một loáng, đôi chân cỡ giày 36 đã phù đỏ như cái bánh.

Nhưng tiếc hơn là, cô quên mất, cấp dưới của tên kia vô cùng có trách nhiệm. Chắng mấy chốc, hai tên vệ sĩ áo đen đã “lễ phép” đưa cô rời khỏi đại sảnh.

Vừa vào đến phòng khách quý, cô vẫn không quên trêu mình: “Hứa Triển! Mày chết chắc rồi!”

Quả nhiên, lưng cô bị ghì chặt xuống sàn nhà, hai tay muốn vùng vẫy đã bị một gọng kìm tóm lấy.

Người đàn ông cường tráng ngồi trên người cô, không hề thương hoa tiếc ngọc, lấy một tay nâng cằm cô lên, rồi lại lần mò vào trong váy cô, “Sao thế? Không thích sau lưng? Sao không nói sớm, phía trước cũng được mà…Có điều, em lại không ngoan rồi. Nên phạt em thế nào đây?”

Hứa Triển tỏ vẻ sầu thảm, “Ông trời cho tôi gặp anh đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi…”

Phía trên là người đàn ông cô hiểu rõ nhất, là chồng trước của cô, sau khi ly hôn vẫn quấy rấy cô. Cũng giống hôm nay, anh dám lấy danh nghĩa người khác để làm việc của công ty cô, còn lấy cớ phục vụ kém, đuổi ba người đi. Lợi dụng sơ hở trong khi ký hợp đồng, anh tuyên bố, công ty cô phải bồi thường một khoản lớn…

Cuối cùng, cô phải đích thân ra trận, tên lưu manh này còn dám lột quần lót của cô…

“Trừng phạt? Là em trừng phạt anh thì có! Rõ ràng đã hẹn là tối thứ sáu đến nhà hàng ở bờ sông ăn cơm rồi về chỗ anh qua đêm, anh đợi em gần tiếng đồng hồ, gọi điện thoại cũng không nghe, kết quả là em đi đâu? Ôm thằng cha ông chủ khách sạn ở Lệ Giang, tên gì nhỉ, Lưu Đông Khải! Em coi anh chết rồi hả?”

“Anh mới khốn kiếp ý! Rõ ràng là anh lăng nhăng với cô siêu sao kia trước! Trên báo có ảnh rành rành ra đấy, đồ khốn! Mà phải rồi, chúng ta lý hôn rồi, trai chưa vợ gái chưa chồng, đừng ai động đến ai! Tự do là sướng nhất!”

Nhắc đến điểm mấu chốt này, Uông Nhất Sơn càng cãi khỏe: “Văn phòng của tờ báo đấy bị niêm phong rồi! Cái cô kia rõ ràng là thừa dịp công ty giới thiệu sản phẩm đã lao vào lòng anh, anh không có quan hệ gì với cô ta cả! Lúc trước em bảo ly hôn rồi anh theo đuổi em lại từ đầu, đúng là anh teo não nên mới hồ đồ đồng ý yêu cầu đấy…Nói xem, qua lại với thằng cha Lưu Đông Khải kia bao lâu rồi?” Cái đĩa do tên họ Lưu khắc đã bị anh đập nát, nhưng những câu thơ vẫn như còn trước mắt: “Minh nguyệt bất am li hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.” Thấy ánh trăng không thể truyền tình đưa ý nên ngồi máy bay đến quyến rũ bà xã của anh có phải không?

Hứa Triển nghe mà tức lộn ruột! Cô với ông chủ Lưu thì có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là vì công ty nhận được một hợp đồng, có một vị họa sĩ ở Lệ Giang muốn tổ chức triển lãm tranh, cô lại chợt nghĩ đến Lưu Đông Khải, bởi thế mới mời anh đến để bàn chuyện thuê khách sạn làm địa điểm.

Bạn cũ gặp lại, ôm nhau một cái xem như chào hỏi cũng là chuyện bình thường mà! Kết quả là tên điên này lao đến, không thèm nói gì đã đánh ông chủ Lưu ngã vật xuống đất, hại anh ta đến giờ vẫn còn đang nằm viện!

Bây giờ nghe thấy Uông Nhất Sơn cố ý gây sự, cô điên tiết nói: “Đúng đấy! Tôi thấy Lưu Đông Khải nhã nhặn mới giống mẫu người lí tưởng của tôi! Đúng là phụ nữ sau một lần hôn nhân thất bại mới hiểu được ai là người đàn ông hợp với mình!”

Hứa Triển không thèm đếm xỉa đến tên đang ngồi trên người mình, trán nổi đầy gân xanh! Nhớ đến bức ảnh chụp cô nàng siêu sao với Uông Nhất Sơn, cô cũng dỗi đấy, có được không?

Chỉ trong nháy mắt, Uông ma vương đã biến chiếc váy ngắn của cô nàng thành mớ giẻ nát bươm.

“Người đàn ông thích hợp với em? Ngoài anh ra, ai còn có thể thỏa mãn em chứ? Em đừng hại anh ta! Có khi chết trên giường ý chứ! Để bây giờ anh cho em biết, hai chúng ta hợp nhau thế nào…”

“A…đồ khốn nạn! Lại sờ chỗ đấy…bỏ tay ra! A…”

Chẳng mấy chốc, căn phòng đã tràn ngập tiếng rên rỉ. Cô nàng đang ghé tai vào khe cửa để nghe lén cuống quýt nhảy cẫng lên, mặt mũi đỏ như táo.

“Chúng ta…có nên vào cứu Hứa Triển không?” Quách Lâm Lâm căng thẳng hỏi người đàn ông đứng cạnh mình.

Lý Phong bưng ly rượu cười nói: “Chúng ta? Anh không vào, hay là em vào đi?”

Quách Lâm Lâm nhớ lại dáng vẻ Uông Nhất Sơn lúc tức giận, lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Ừm…quấy rầy người khác là vô đạo đức, bọn mình đi ăn cái gì trước đã.” Nói xong, cô nàng liền đi trước, đi được vài bước lại lo lắng hỏi: “Anh nói xem, hai người họ cãi nhau to như thế, liệu lễ cưới bốn người của bọn mình có được tổ chức đúng hẹn không?”

Lý Phong đưa tay véo khuôn mặt núng nính của cô nàng, “Thế nên em phải khuyên nhủ cô bạn em đi, nếu không được tái hôn, cái tính đa nghi của thằng ranh Uông Nhất Sơn đấy sẽ bức điên anh mất.”

Khi những vị khách cuối cùng của bữa tiệc về, hai người trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề mới ra ngoài.

Đó gần như là một cuộc đua phân cao thấp. Sau bữa tiệc, Uông Nhất Sơn tự mình đi mua một giỏ hoa quả rồi đến bệnh viện xin lỗi ông chủ Lưu. Làm xong chuyện Hứa Triển dặn, Uông Nhất Sơn còn tự tay đưa thiệp cưới mới coóng cho Lưu Đông Khải.

Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lưu Đông Khải, trong lòng Uông Nhất Sơn vô cùng sung sướng.

Đáng tiếc, vì chuyện này và vụ quá đáng ở khách sạn, Hứa Triển chẳng thèm nói nửa lời với anh, thậm chí còn chẳng thèm có phản ứng gì với anh.

Không sao! Uông Nhất Sơn lao ngay vào nhà tắm tắm nước lạnh, quả nhiên là bị cảm rồi sốt cao. Chờ đến khi cặp nhiệt độ lên mốc 39 độ, anh giở trò phụng phịu với Hứa Triển đòi cô sang chăm.

Lúc anh đang ngậm cặp nhiệt độ, hai má phừng phừng, Hứa Triển đưa tay sờ trán anh rồi sờ trán mình, sau đó đi thái hành nấu cháo. Khi cô lấy cồn lau khắp người anh, anh còn mong bị bệnh nặng thêm nữa.

Sao Hứa Triển lại không biết Uông Nhất Sơn bị ốm chứ? Trong điện thoại, Lý Phong nói thế này: “Em dâu, thằng dở kia trúng tà gì em còn không biết sao? Nếu em không sang, chắc chắn nó sẽ vào tủ lạnh ngồi một lúc đấy!”

Sau khi làm đủ trò, cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc, anh đã ngủ say. Hứa Triển nằm xuống cạnh anh, đưa cánh tay nhỏ gầy quàng qua người anh. Nhìn tấm rèm cửa sổ phất phơ theo làn gió đêm thành những đường cong duyên dáng, tiếng hát thô đục của chàng trai năm nào lại quanh quẩn bên tai cô: Rất muốn được gió thổi đi cùng em, gió thổi đi, cuốn theo cả niềm vui ngắn ngủi…Không nói gì chắc em cũng hiểu, khung cảnh phồn hoa, có ai mà không đắm say? Mỉm cười và thấy chính mình qua màn sương lệ, nhớ đến em đã chẳng còn nỗi yêu hận, hương vị tình yêu vẫn như còn đâu đây…

Ánh trăng chiếu rọi lên hai người đang im lặng nằm bên nhau.

Khi còn sống, ai có thể nắm trong tay sinh mệnh mình? Chỉ mong có một người ở bên cạnh mình, cùng nhau cảm nhận từng bước thăng trầm của cuộc đời…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện