Uông Nhất Sơn thỏa mãn xong mới đủ nhàn rỗi để ý đến Hứa Triển. Cô nàng khóc lóc kêu la là mình bị trật khớp. Anh ta liền hạ dây treo xuống, xoa xoa bắp đùi hơi bị căng cơ của cô, rồi lấy khăn ướt ở cạnh giường lau chùi cho Hứa Triển.
“Thật ra em có bị què chân cũng không phải là tệ.” Vừa nói, Uông Nhất Sơn vừa gõ gõ lên miếng thạch cao cứng, “Què chân mới không nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài.”
Uông Nhất Sơn nói như thể lơ đễnh, nhưng Hứa Triển nghe thấy mà lạnh người. Cô cảm thấy bàn tay đang xoa chân mình như một gọng kìm sắt, dò tìm điểm yếu nhất, hơi siết chặt lại rồi sẽ bẻ gãy cẳng chân này.
Cô ngậm miệng, vầng mây hồng trên mặt còn chưa tan hết, căng thẳng nhìn Uông Nhất Sơn. Anh ta vừa thu dọn cuộc hỗn độn xong mà lại có vẻ như “lửa cháy đồng cỏ” đến nơi.
Trước hết cứ tha cho cô đã, đợi vết thương của cô lành lại…thật muốn * chết cô nàng!
(Dấu * của tác giả)
Cũng may là sau khi phát tiết, tâm trạng của Uông Nhất Sơn không tệ. Anh ta lau rửa trên dưới cho Hứa Triển, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật đã mất nay tìm thấy vậy.
Từ sau lúc cứu Hứa Triển, anh ta không hề nhắc đến chuyện cô và Bạch Gia Nặc thông đồng gài bẫy anh ta.
Nhưng chính điều này lại khiến Hứa Triển phải lo lắng đề phòng. Nhất định là anh ta đang để trong lòng, cho nên khi nhìn cô, ánh mắt mang một vẻ khó đoán. Cũng không biết anh ta muốn gì, sắc mặt kém hẳn, lực tay cũng mạnh hơn, thậm chí còn cắn lên làn da mịn màng trên mặt cô…Nhưng cô không dám kêu đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đến khi thật sự không thể chịu được, Hứa Triển mới tức tối cắn vào vai Uông Nhất Sơn, rồi nhất quyết không chịu nhả ra.
Uông Nhất Sơn nhíu mày, véo cằm Hứa Triển, “Nhả miệng ra!”
Hứa Triển cắn chặt đến mức chảy nước miếng, chất lỏng lóng lánh dây cả lên mặt Uông Nhất Sơn.
“Sao ở chỗ Sơn Ca không phát huy năng lực thế này đi?” Uông Nhất Sơn không nhịn được lời trêu ghẹo.
Hứa Triển nghĩ lại tình cảnh đáng sợ lúc đó thì ỉu xìu, muốn phản bác Uông Nhất Sơn vài câu nhưng không nói được gì.
Nếu như anh ta không kịp thời xuất hiện, có lẽ kết cục của cô giờ này sẽ là sống không bằng chết. Suýt chút nữa thì bị cưỡng bức, nghĩ mà sợ. Vì thế, cô tạm thời thu hàm răng sắc nhọn lại.
Hẳn là không nhìn thấy vẻ sợ hãi khi nghĩ về tình cảnh ấy trong mắt Hứa Triển, đột nhiên, Uông Nhất Sơn cúi đầu hôn lên trán cô, “Yên tâm, sau này anh sẽ không cho em cơ hội trốn đi đâu, em cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Nói xong, anh ta vạch vạt áo sơ mi của mình ra, nhìn chỗ bị Hứa Triển cắn.
Nhát cắn của Hứa Triển rất ác, đúng chỗ mà lúc nhỏ cô đã cắn anh ta. Trước kia không chú ý, đến khi có vết tích mới, Hứa Triển mới phát hiện ra, vết cắn năm nào chồng chéo lên nhau, không giống một nhát cắn duy nhất.
Trong trí nhớ, cô chỉ cắn anh ta đúng một lần, sao vết sẹo lại rõ, lại kinh khủng như vậy? Không biết tại sao, tim Hứa Triển mơ hồ nhói lên, nhưng vừa để ý thì cảm giác ấy lại biến mất tăm.
Đúng lúc này, một y tá rụt rè gõ cửa, nói với Uông Nhất Sơn là có người tên Lưu Đông Khải đến trả đồ cho Hứa tiểu thư.
Hứa Triển vừa nghe thấy đã sửng sốt, sao Lưu Đông Khải lại đến đây?
Hành trình đến đây của Lưu Đông Khải thật không dễ dàng. Sau khi báo cảnh sát, anh ở lại đồn, lo âu chờ kết quả, nhưng chưa đến mười phút thì đội trưởng tổ điều tra đã đến hỏi anh tình hình cụ thể. Sau khi anh đưa danh thiếp của Sơn Ca, viên đội trưởng liền bảo anh về chờ tin tức.
Sao anh có thể yên tâm được. Vì vậy, anh đợi ở ngoài đồn cảnh sát gần một ngày, hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cũng nhận được tin Hứa Triển đã bình an. Nhưng cụ thể là Hứa Triển đang ở đâu thì không một ai chịu nói cho anh biết.
Sau đó, anh không thể làm gì hơn là cầm chiếc ba lô đựng mấy chục nghìn, dùng lý do muốn tận tay đưa lại đồ cho chủ nhân, thì cảnh sát mới phái một xe đến và chở anh tới khu vực hào nhoáng này.
Lưu Đông Khải nhìn căn biệt thự giả cổ trước mặt, trong lòng vô cùng sửng sốt.
Dưới sự chỉ dẫn của một tay vệ sĩ tướng hung hãn, anh đi xuyên qua con đường giữa hồ nước phủ kín hoa súng, vòng qua dãy hành lang quanh co rồi vào biệt thự. Anh ngồi trong phòng khách, ngay lập tức có một cô gái mặc đồ y tá bưng cho anh một ấm trà thơm ngát, còn có một đĩa điểm tâm tinh tế.
Trong đầu Lưu Đông Khải chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ Hứa Triển lại bỏ vị trí thiên kim tiểu thư mà đi, không thể nào! Có thiên kim tiểu thư nào mà lại nhanh nhẹn thành thạo làm việc nặng nhọc như vậy? Hay là…
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi cao lớn chậm rãi bước xuống cầu thang.
Trước mặt người ngoài, Uông Nhất Sơn luôn tỏ vẻ bình thường, lịch sự bắt chuyện, “Chào anh, anh là…”
Lưu Đông Khải kinh ngạc nhìn Uông Nhất Sơn, có chút sững sờ vì vị chủ nhân trẻ tuổi của căn biệt thự này. Mặc dù anh đang hưởng cuộc sống an nhàn vùng sông nước, nhưng cũng đã có một thời gian dài ở giữa chốn đô thị phồn hoa, những ví dụ điển hình xung quanh không hề ít, sao lại không biết cảnh xa hoa trụy lạc hấp dẫn các cô gái trẻ đến mức nào.
Vừa rồi, trong đầu anh còn có một ý nghĩ khác, đó là —— Có lẽ nào, Hứa Triển làm tình nhân của một kẻ giàu có? Rồi lấy trộm đồ và bỏ chạy? Nhưng chàng trai trước mặt đây quá trẻ so với tưởng tượng của anh, không có cái bụng phì nhiêu, kiểu chải đầu cũng không phải của đàn ông trung niên.
Trong lúc nhất thời, anh bị suy nghĩ bậy bạ lúc trước của mình làm cho bất an, “Tôi là Lưu Đông Khải, là ông chủ khách sạn mà Du Du…Hứa Triển làm thuê, cậu là…”
Uông Nhất Sơn bắt tay với Lưu Đông Khải, sau đó ngồi xuống ghế salon, gật đầu, ý bảo Lưu Đông Khải cũng ngồi xuống nói chuyện, “Tôi là chồng Hứa Triển, cảm ơn anh đã báo cảnh sát kịp thời, giúp Triển Triển thoát khỏi cảnh nguy hiểm.”
Nghe thấy từ “chồng”, Lưu Đông Khải kinh ngạc mở to hai mắt. Lúc báo cảnh sát, anh có nhìn thấy thông tin cá nhân của Hứa Triển, rõ ràng viết rằng chưa lập gia đình, hơn nữa…Hứa Triển không phải là cô gái hành động theo cảm tính, một cô gái chín chắn như vậy, sao có thể vì một lý do không chính đáng mà phải tha hương, trốn chạy trong sợ hãi?
Điều quan trọng là, người chồng này quá ưu tú. Không nói đến diện mạo xuất chúng, chỉ tính đến chuyện y tá và vệ sĩ đều cung kính gọi anh ta là Uông tổng, nhìn qua cũng biết là người có tiền. Mặc dù trong mắt anh, Hứa Triển cũng rất xuất sắc, nhưng ở cô có một vẻ thanh tú lẫn cùng vẻ chịu thương chịu khó. Nếu anh ta đúng là chồng của Hứa Triển, vì sao cô lại không giữ lấy ông chồng tuyệt vời như thế này, mà lại nhất quyết phải bỏ đi?
Nỗi băn khoăn trong lòng không thể bày tỏ, anh chần chừ nói: “Có gì đâu, đổi là người khác thì cũng thế thôi. Hôm nay, tôi đến trả lại cho Hứa Triển vài thứ, cô ấy có ở đây không? Có thể phiền anh đưa tôi đi gặp cô ấy được không?”
Uông Nhất Sơn nở một nụ cười lịch sự, sau khi kiên nhẫn nghe Lưu Đông Khải nói hết mới ôn hòa từ chối: “Hẳn là anh đã nghe cảnh sát nói rồi đấy, Triển Triển bị thương không nhẹ, đến giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cô ấy mới tiêm xong, còn đang ngủ. Cho nên, ý tốt của anh, tôi thay Triển Triển cảm ơn anh, chỗ tiền này thì không cần trả lại, coi như một chút lòng thành cảm ơn của vợ chồng tôi.”
Lưu Đông Khải như một cái đinh mềm oặt, tính tình thư sinh bộc lộ hoàn toàn, “Lúc đầu, Hứa Triển đến khách sạn của tôi thì có giấu tên, ngay cả chứng minh thư cũng không dám lấy ra. Tôi không biết là trước đây cô ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn là cô ấy muốn trốn khỏi một ai đó. Cho nên, lần này tôi đến đây, ngoài để trả tiền còn để xác định là cô ấy thật sự bình an.”
Uông Nhất Sơn vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại trầm xuống, ánh mắt nhìn Lưu Đông Khải cũng bén nhọn hơn, “Cô ấy ở bên cạnh chồng, còn có gì bất ổn? Vợ chồng khó tránh khỏi có lúc cãi nhau, Triển Triển không hiểu chuyện nên mới bỏ nhà đi, cũng đã gây cho ông chủ Lưu không ít phiền toái. Vậy nên mong anh bỏ qua cho. Có điều, việc chăm sóc cô ấy là nghĩa vụ của người chồng là tôi đây, khách sạn của ông chủ Lưu hẳn là không ít khách, anh bỏ bê việc làm ăn để quan tâm cho một cô nhân viên…thật sự là khiến người khác cảm động…Lão Vương!” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn gọi một vệ sĩ đến, “Anh lái xe đưa ông chủ Lưu về khách sạn.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, bày ra điệu bộ tiễn khách, “Tôi còn có một số việc phải xử lý, không giữ anh ở lại ăn cơm được, sau này anh có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm tôi.”
Lời nói thì khách sáo, nhưng người lại không hề khách sáo, đút tay vào túi quần rồi đi lên tầng.
Lưu Đông Khải hơi khó chịu, nhìn người ngạo nghễ này, anh lại thầm lo cho Hứa Triển. Nhưng người ta lấy thân phận chồng để nói chuyện, anh lại yêu cầu muốn gặp Hứa Triển, đúng là dễ gây hiềm khích, nếu như mang đến bất lợi cho cô thì chính anh cũng không yên lòng.
Nghĩ vậy, Lưu Đông Khải không thể làm gì khác hơn là đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước, anh lại nghĩ, hay là cứ giữ ba lô lại, vì trong ba lô có món quà anh muốn tặng cho Hứa Triển, hy vọng rằng thứ này có thể đến được tay cô.
Người kia không thích hợp với Hứa Triển, nhớ lại những hoàng hôn, cô ngồi lẻ loi ở bờ hồ, tim anh lại khẽ nhói. Không được! Nhất định phải tìm cơ hội gặp lại cô ấy một lần. Lưu Đông Khải thầm hạ quyết tâm.
Nhưng sau khi Lưu Đông Khải đi, chiếc ba lô đã rơi vào tay Uông Nhất Sơn.
Mở ra xem, anh ta phát hiện, ngoài quần áo và tiền thì còn có một chiếc hộp gỗ. Mở ra tiếp, bên trong là một đĩa trà bằng trúc, trên đó có khắc hình một cô gái với mái tóc dài ngồi cạnh khung cửa sổ dưới ánh trăng, khuôn mặt tỉ mỉ chi tiết, rõ ràng là Hứa Triển.
Lật mặt sau của chiếc đĩa, ở một chỗ không dễ thấy có câu thơ: Minh nguyệt bất am ly hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
*Dịch: Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống. (Bản dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
- Đây là 2 câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Án Thù.
Món đồ được làm rất tinh xảo, nhất định là ông chủ Lưu đã phải mất vài đêm không ngủ. Sông nước Giang Nam quả nhiên là nơi nuôi dưỡng cảm xúc! Mấy tháng sống cạnh nhau, không biết Hứa Triển đã làm thế nào mà quyến rũ được ông chủ học vấn uyên bác này đến mức hồn bay phách lạc, chẳng những liều mạng cứu cô mà còn tự mình khắc lên đĩa gỗ để truyền đạt tình ý.
Thật cảm động!
Uông Nhất Sơn ngồi trên chiếc ghế dài ở ban công thư phòng, đặt chiếc đĩa lên bàn trà làm bằng đá, cầm lấy cái búa, đập vài nhát cho nát vụn!
Lúc anh ta gọi y tá vào dọn dẹp, cả ba cô nàng đều ngấn nước mắt, giấc mộng khi mới gặp ông chủ đẹp trai này đã hoàn toàn tan biến.
Lúc Hứa tiểu thư kia còn đang nằm viện, ba cô đã được thuê đến biệt thự này, ngoài sắp xếp phòng bệnh thì còn phải chăm lo cho cuộc sống ăn nghỉ của chủ nhân.
Vị Uông tổng này, vừa nhìn đã biết là người thành đạt, nhưng mới một tuần đầu tiên, anh ta chẳng làm gì, cũng không đi đâu, chỉ nằm trên ghế salon, buồn bực uống rượu.
Dáng vẻ chán chường kia thật đúng là khiến đám y tá hỉ hoan, đây nhất định là cách người đàn ông dùng để chữa vết thương lòng. Chữa xong vết thương lòng, anh ta sẽ cùng cô y tá xinh đẹp viết một chuyện tình nồng cháy chốn Giang Nam sương khói mờ ảo! Nhưng mỹ nam chỉ uống rượu, uống rượu chứ không muốn hít gió Giang Nam, quả thực là người đàn ông đến từ Siberia hoặc Nga*! Đồ dùng trong phòng đều bị đập vỡ, như thể có cơn gió lốc tràn qua vậy.
* Ý nói là rất lạnh lùng.
Mấy cô gái ngồi trong phòng bên cạnh mà ôm nhau, nếu không vì tiền lương cao, tiền thưởng còn cao hơn, thì các cô đã bỏ đi rồi.
Cũng may là anh cảnh sát đẹp trai tên “Lý Phong” đến khuyên bảo ông chủ của họ.
Sau đó thì thật vất vả, Hứa tiểu thư ra viện và đến ở, ông chủ Uông không uống rượu nữa, nhưng mấy ngày vẫn lưỡng lự trước cửa phòng bệnh, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh cửa chứ không đi vào trong.
Hôm nay, rốt cuộc thì ông chủ cũng cầm theo một tập tài liệu vào phòng bệnh, còn cầm búa đến dọa người. Không biết vị Hứa tiểu thư kia là người trong lòng anh ta hay là cái đinh trong mắt anh ta, mà chi phí ăn mặc của cô ấy đều cao ngất ngưởng, nhưng thái độ của ông chủ với cô ấy thì…Vừa rồi họ vệ sinh cơ thể cho Hứa tiểu thư, nhìn làn da trắng mịn nhưng chỗ xanh chỗ tím, nếu như tố cáo bạo hành gia đình, thì đúng là có một người!
Người có tiền cũng biến thái! Đây là chân lý chuẩn một trăm phần trăm!
Uông Nhất Sơn không biết mình đã phá vỡ giấc mộng của mấy cô gái, sau khi đập vỡ đĩa trúc, anh ta nhắm mắt lại ổn định tâm tình. Sau đó, anh ta lại gọi một cú điện thoại cho trợ lý đang ở khách sạn gần đó, sai cậu ta mang văn kiện mà Hứa Triển vừa ký đi.
Vừa rồi, anh ta không hề nói dối Lưu Đông Khải, bởi vì chậm nhất là đến ngày mai, giấy chứng nhận kết hôn của anh ta và Hứa Triển sẽ về tay.
Qua lần bỏ trốn này của cô, rốt cuộc, Uông Nhất sơn cũng ý thức được việc phải dùng pháp luật để trói buộc cô.
Có lẽ do vừa rồi bị Hứa Triển cắn một cái, vết sẹo trên vai lại âm ỉ đau, kiểu đau râm ran này, e rằng không thể tiêu tán ngay được.
Những chướng ngại vật ngăn cản anh ta giữ cô lại làm của riêng mình đã bị anh ta xóa sổ sạch sẽ.
Về lễ cưới, chờ cô bình phục là sẽ tổ chức, mời đông đủ bạn bè xa gần, cử hành long trọng. Anh ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Hứa Triển là vợ của Uông Nhất Sơn, bất kể kẻ nào cũng đừng hòng phá đám!
Còn cô, tốt nhất là cô nên biết, cả cuộc đời này, không thể có chuyện anh ta buông tay cô.
“Thật ra em có bị què chân cũng không phải là tệ.” Vừa nói, Uông Nhất Sơn vừa gõ gõ lên miếng thạch cao cứng, “Què chân mới không nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài.”
Uông Nhất Sơn nói như thể lơ đễnh, nhưng Hứa Triển nghe thấy mà lạnh người. Cô cảm thấy bàn tay đang xoa chân mình như một gọng kìm sắt, dò tìm điểm yếu nhất, hơi siết chặt lại rồi sẽ bẻ gãy cẳng chân này.
Cô ngậm miệng, vầng mây hồng trên mặt còn chưa tan hết, căng thẳng nhìn Uông Nhất Sơn. Anh ta vừa thu dọn cuộc hỗn độn xong mà lại có vẻ như “lửa cháy đồng cỏ” đến nơi.
Trước hết cứ tha cho cô đã, đợi vết thương của cô lành lại…thật muốn * chết cô nàng!
(Dấu * của tác giả)
Cũng may là sau khi phát tiết, tâm trạng của Uông Nhất Sơn không tệ. Anh ta lau rửa trên dưới cho Hứa Triển, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật đã mất nay tìm thấy vậy.
Từ sau lúc cứu Hứa Triển, anh ta không hề nhắc đến chuyện cô và Bạch Gia Nặc thông đồng gài bẫy anh ta.
Nhưng chính điều này lại khiến Hứa Triển phải lo lắng đề phòng. Nhất định là anh ta đang để trong lòng, cho nên khi nhìn cô, ánh mắt mang một vẻ khó đoán. Cũng không biết anh ta muốn gì, sắc mặt kém hẳn, lực tay cũng mạnh hơn, thậm chí còn cắn lên làn da mịn màng trên mặt cô…Nhưng cô không dám kêu đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đến khi thật sự không thể chịu được, Hứa Triển mới tức tối cắn vào vai Uông Nhất Sơn, rồi nhất quyết không chịu nhả ra.
Uông Nhất Sơn nhíu mày, véo cằm Hứa Triển, “Nhả miệng ra!”
Hứa Triển cắn chặt đến mức chảy nước miếng, chất lỏng lóng lánh dây cả lên mặt Uông Nhất Sơn.
“Sao ở chỗ Sơn Ca không phát huy năng lực thế này đi?” Uông Nhất Sơn không nhịn được lời trêu ghẹo.
Hứa Triển nghĩ lại tình cảnh đáng sợ lúc đó thì ỉu xìu, muốn phản bác Uông Nhất Sơn vài câu nhưng không nói được gì.
Nếu như anh ta không kịp thời xuất hiện, có lẽ kết cục của cô giờ này sẽ là sống không bằng chết. Suýt chút nữa thì bị cưỡng bức, nghĩ mà sợ. Vì thế, cô tạm thời thu hàm răng sắc nhọn lại.
Hẳn là không nhìn thấy vẻ sợ hãi khi nghĩ về tình cảnh ấy trong mắt Hứa Triển, đột nhiên, Uông Nhất Sơn cúi đầu hôn lên trán cô, “Yên tâm, sau này anh sẽ không cho em cơ hội trốn đi đâu, em cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Nói xong, anh ta vạch vạt áo sơ mi của mình ra, nhìn chỗ bị Hứa Triển cắn.
Nhát cắn của Hứa Triển rất ác, đúng chỗ mà lúc nhỏ cô đã cắn anh ta. Trước kia không chú ý, đến khi có vết tích mới, Hứa Triển mới phát hiện ra, vết cắn năm nào chồng chéo lên nhau, không giống một nhát cắn duy nhất.
Trong trí nhớ, cô chỉ cắn anh ta đúng một lần, sao vết sẹo lại rõ, lại kinh khủng như vậy? Không biết tại sao, tim Hứa Triển mơ hồ nhói lên, nhưng vừa để ý thì cảm giác ấy lại biến mất tăm.
Đúng lúc này, một y tá rụt rè gõ cửa, nói với Uông Nhất Sơn là có người tên Lưu Đông Khải đến trả đồ cho Hứa tiểu thư.
Hứa Triển vừa nghe thấy đã sửng sốt, sao Lưu Đông Khải lại đến đây?
Hành trình đến đây của Lưu Đông Khải thật không dễ dàng. Sau khi báo cảnh sát, anh ở lại đồn, lo âu chờ kết quả, nhưng chưa đến mười phút thì đội trưởng tổ điều tra đã đến hỏi anh tình hình cụ thể. Sau khi anh đưa danh thiếp của Sơn Ca, viên đội trưởng liền bảo anh về chờ tin tức.
Sao anh có thể yên tâm được. Vì vậy, anh đợi ở ngoài đồn cảnh sát gần một ngày, hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cũng nhận được tin Hứa Triển đã bình an. Nhưng cụ thể là Hứa Triển đang ở đâu thì không một ai chịu nói cho anh biết.
Sau đó, anh không thể làm gì hơn là cầm chiếc ba lô đựng mấy chục nghìn, dùng lý do muốn tận tay đưa lại đồ cho chủ nhân, thì cảnh sát mới phái một xe đến và chở anh tới khu vực hào nhoáng này.
Lưu Đông Khải nhìn căn biệt thự giả cổ trước mặt, trong lòng vô cùng sửng sốt.
Dưới sự chỉ dẫn của một tay vệ sĩ tướng hung hãn, anh đi xuyên qua con đường giữa hồ nước phủ kín hoa súng, vòng qua dãy hành lang quanh co rồi vào biệt thự. Anh ngồi trong phòng khách, ngay lập tức có một cô gái mặc đồ y tá bưng cho anh một ấm trà thơm ngát, còn có một đĩa điểm tâm tinh tế.
Trong đầu Lưu Đông Khải chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ Hứa Triển lại bỏ vị trí thiên kim tiểu thư mà đi, không thể nào! Có thiên kim tiểu thư nào mà lại nhanh nhẹn thành thạo làm việc nặng nhọc như vậy? Hay là…
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi cao lớn chậm rãi bước xuống cầu thang.
Trước mặt người ngoài, Uông Nhất Sơn luôn tỏ vẻ bình thường, lịch sự bắt chuyện, “Chào anh, anh là…”
Lưu Đông Khải kinh ngạc nhìn Uông Nhất Sơn, có chút sững sờ vì vị chủ nhân trẻ tuổi của căn biệt thự này. Mặc dù anh đang hưởng cuộc sống an nhàn vùng sông nước, nhưng cũng đã có một thời gian dài ở giữa chốn đô thị phồn hoa, những ví dụ điển hình xung quanh không hề ít, sao lại không biết cảnh xa hoa trụy lạc hấp dẫn các cô gái trẻ đến mức nào.
Vừa rồi, trong đầu anh còn có một ý nghĩ khác, đó là —— Có lẽ nào, Hứa Triển làm tình nhân của một kẻ giàu có? Rồi lấy trộm đồ và bỏ chạy? Nhưng chàng trai trước mặt đây quá trẻ so với tưởng tượng của anh, không có cái bụng phì nhiêu, kiểu chải đầu cũng không phải của đàn ông trung niên.
Trong lúc nhất thời, anh bị suy nghĩ bậy bạ lúc trước của mình làm cho bất an, “Tôi là Lưu Đông Khải, là ông chủ khách sạn mà Du Du…Hứa Triển làm thuê, cậu là…”
Uông Nhất Sơn bắt tay với Lưu Đông Khải, sau đó ngồi xuống ghế salon, gật đầu, ý bảo Lưu Đông Khải cũng ngồi xuống nói chuyện, “Tôi là chồng Hứa Triển, cảm ơn anh đã báo cảnh sát kịp thời, giúp Triển Triển thoát khỏi cảnh nguy hiểm.”
Nghe thấy từ “chồng”, Lưu Đông Khải kinh ngạc mở to hai mắt. Lúc báo cảnh sát, anh có nhìn thấy thông tin cá nhân của Hứa Triển, rõ ràng viết rằng chưa lập gia đình, hơn nữa…Hứa Triển không phải là cô gái hành động theo cảm tính, một cô gái chín chắn như vậy, sao có thể vì một lý do không chính đáng mà phải tha hương, trốn chạy trong sợ hãi?
Điều quan trọng là, người chồng này quá ưu tú. Không nói đến diện mạo xuất chúng, chỉ tính đến chuyện y tá và vệ sĩ đều cung kính gọi anh ta là Uông tổng, nhìn qua cũng biết là người có tiền. Mặc dù trong mắt anh, Hứa Triển cũng rất xuất sắc, nhưng ở cô có một vẻ thanh tú lẫn cùng vẻ chịu thương chịu khó. Nếu anh ta đúng là chồng của Hứa Triển, vì sao cô lại không giữ lấy ông chồng tuyệt vời như thế này, mà lại nhất quyết phải bỏ đi?
Nỗi băn khoăn trong lòng không thể bày tỏ, anh chần chừ nói: “Có gì đâu, đổi là người khác thì cũng thế thôi. Hôm nay, tôi đến trả lại cho Hứa Triển vài thứ, cô ấy có ở đây không? Có thể phiền anh đưa tôi đi gặp cô ấy được không?”
Uông Nhất Sơn nở một nụ cười lịch sự, sau khi kiên nhẫn nghe Lưu Đông Khải nói hết mới ôn hòa từ chối: “Hẳn là anh đã nghe cảnh sát nói rồi đấy, Triển Triển bị thương không nhẹ, đến giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cô ấy mới tiêm xong, còn đang ngủ. Cho nên, ý tốt của anh, tôi thay Triển Triển cảm ơn anh, chỗ tiền này thì không cần trả lại, coi như một chút lòng thành cảm ơn của vợ chồng tôi.”
Lưu Đông Khải như một cái đinh mềm oặt, tính tình thư sinh bộc lộ hoàn toàn, “Lúc đầu, Hứa Triển đến khách sạn của tôi thì có giấu tên, ngay cả chứng minh thư cũng không dám lấy ra. Tôi không biết là trước đây cô ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn là cô ấy muốn trốn khỏi một ai đó. Cho nên, lần này tôi đến đây, ngoài để trả tiền còn để xác định là cô ấy thật sự bình an.”
Uông Nhất Sơn vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại trầm xuống, ánh mắt nhìn Lưu Đông Khải cũng bén nhọn hơn, “Cô ấy ở bên cạnh chồng, còn có gì bất ổn? Vợ chồng khó tránh khỏi có lúc cãi nhau, Triển Triển không hiểu chuyện nên mới bỏ nhà đi, cũng đã gây cho ông chủ Lưu không ít phiền toái. Vậy nên mong anh bỏ qua cho. Có điều, việc chăm sóc cô ấy là nghĩa vụ của người chồng là tôi đây, khách sạn của ông chủ Lưu hẳn là không ít khách, anh bỏ bê việc làm ăn để quan tâm cho một cô nhân viên…thật sự là khiến người khác cảm động…Lão Vương!” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn gọi một vệ sĩ đến, “Anh lái xe đưa ông chủ Lưu về khách sạn.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, bày ra điệu bộ tiễn khách, “Tôi còn có một số việc phải xử lý, không giữ anh ở lại ăn cơm được, sau này anh có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm tôi.”
Lời nói thì khách sáo, nhưng người lại không hề khách sáo, đút tay vào túi quần rồi đi lên tầng.
Lưu Đông Khải hơi khó chịu, nhìn người ngạo nghễ này, anh lại thầm lo cho Hứa Triển. Nhưng người ta lấy thân phận chồng để nói chuyện, anh lại yêu cầu muốn gặp Hứa Triển, đúng là dễ gây hiềm khích, nếu như mang đến bất lợi cho cô thì chính anh cũng không yên lòng.
Nghĩ vậy, Lưu Đông Khải không thể làm gì khác hơn là đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước, anh lại nghĩ, hay là cứ giữ ba lô lại, vì trong ba lô có món quà anh muốn tặng cho Hứa Triển, hy vọng rằng thứ này có thể đến được tay cô.
Người kia không thích hợp với Hứa Triển, nhớ lại những hoàng hôn, cô ngồi lẻ loi ở bờ hồ, tim anh lại khẽ nhói. Không được! Nhất định phải tìm cơ hội gặp lại cô ấy một lần. Lưu Đông Khải thầm hạ quyết tâm.
Nhưng sau khi Lưu Đông Khải đi, chiếc ba lô đã rơi vào tay Uông Nhất Sơn.
Mở ra xem, anh ta phát hiện, ngoài quần áo và tiền thì còn có một chiếc hộp gỗ. Mở ra tiếp, bên trong là một đĩa trà bằng trúc, trên đó có khắc hình một cô gái với mái tóc dài ngồi cạnh khung cửa sổ dưới ánh trăng, khuôn mặt tỉ mỉ chi tiết, rõ ràng là Hứa Triển.
Lật mặt sau của chiếc đĩa, ở một chỗ không dễ thấy có câu thơ: Minh nguyệt bất am ly hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
*Dịch: Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống. (Bản dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
- Đây là 2 câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Án Thù.
Món đồ được làm rất tinh xảo, nhất định là ông chủ Lưu đã phải mất vài đêm không ngủ. Sông nước Giang Nam quả nhiên là nơi nuôi dưỡng cảm xúc! Mấy tháng sống cạnh nhau, không biết Hứa Triển đã làm thế nào mà quyến rũ được ông chủ học vấn uyên bác này đến mức hồn bay phách lạc, chẳng những liều mạng cứu cô mà còn tự mình khắc lên đĩa gỗ để truyền đạt tình ý.
Thật cảm động!
Uông Nhất Sơn ngồi trên chiếc ghế dài ở ban công thư phòng, đặt chiếc đĩa lên bàn trà làm bằng đá, cầm lấy cái búa, đập vài nhát cho nát vụn!
Lúc anh ta gọi y tá vào dọn dẹp, cả ba cô nàng đều ngấn nước mắt, giấc mộng khi mới gặp ông chủ đẹp trai này đã hoàn toàn tan biến.
Lúc Hứa tiểu thư kia còn đang nằm viện, ba cô đã được thuê đến biệt thự này, ngoài sắp xếp phòng bệnh thì còn phải chăm lo cho cuộc sống ăn nghỉ của chủ nhân.
Vị Uông tổng này, vừa nhìn đã biết là người thành đạt, nhưng mới một tuần đầu tiên, anh ta chẳng làm gì, cũng không đi đâu, chỉ nằm trên ghế salon, buồn bực uống rượu.
Dáng vẻ chán chường kia thật đúng là khiến đám y tá hỉ hoan, đây nhất định là cách người đàn ông dùng để chữa vết thương lòng. Chữa xong vết thương lòng, anh ta sẽ cùng cô y tá xinh đẹp viết một chuyện tình nồng cháy chốn Giang Nam sương khói mờ ảo! Nhưng mỹ nam chỉ uống rượu, uống rượu chứ không muốn hít gió Giang Nam, quả thực là người đàn ông đến từ Siberia hoặc Nga*! Đồ dùng trong phòng đều bị đập vỡ, như thể có cơn gió lốc tràn qua vậy.
* Ý nói là rất lạnh lùng.
Mấy cô gái ngồi trong phòng bên cạnh mà ôm nhau, nếu không vì tiền lương cao, tiền thưởng còn cao hơn, thì các cô đã bỏ đi rồi.
Cũng may là anh cảnh sát đẹp trai tên “Lý Phong” đến khuyên bảo ông chủ của họ.
Sau đó thì thật vất vả, Hứa tiểu thư ra viện và đến ở, ông chủ Uông không uống rượu nữa, nhưng mấy ngày vẫn lưỡng lự trước cửa phòng bệnh, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh cửa chứ không đi vào trong.
Hôm nay, rốt cuộc thì ông chủ cũng cầm theo một tập tài liệu vào phòng bệnh, còn cầm búa đến dọa người. Không biết vị Hứa tiểu thư kia là người trong lòng anh ta hay là cái đinh trong mắt anh ta, mà chi phí ăn mặc của cô ấy đều cao ngất ngưởng, nhưng thái độ của ông chủ với cô ấy thì…Vừa rồi họ vệ sinh cơ thể cho Hứa tiểu thư, nhìn làn da trắng mịn nhưng chỗ xanh chỗ tím, nếu như tố cáo bạo hành gia đình, thì đúng là có một người!
Người có tiền cũng biến thái! Đây là chân lý chuẩn một trăm phần trăm!
Uông Nhất Sơn không biết mình đã phá vỡ giấc mộng của mấy cô gái, sau khi đập vỡ đĩa trúc, anh ta nhắm mắt lại ổn định tâm tình. Sau đó, anh ta lại gọi một cú điện thoại cho trợ lý đang ở khách sạn gần đó, sai cậu ta mang văn kiện mà Hứa Triển vừa ký đi.
Vừa rồi, anh ta không hề nói dối Lưu Đông Khải, bởi vì chậm nhất là đến ngày mai, giấy chứng nhận kết hôn của anh ta và Hứa Triển sẽ về tay.
Qua lần bỏ trốn này của cô, rốt cuộc, Uông Nhất sơn cũng ý thức được việc phải dùng pháp luật để trói buộc cô.
Có lẽ do vừa rồi bị Hứa Triển cắn một cái, vết sẹo trên vai lại âm ỉ đau, kiểu đau râm ran này, e rằng không thể tiêu tán ngay được.
Những chướng ngại vật ngăn cản anh ta giữ cô lại làm của riêng mình đã bị anh ta xóa sổ sạch sẽ.
Về lễ cưới, chờ cô bình phục là sẽ tổ chức, mời đông đủ bạn bè xa gần, cử hành long trọng. Anh ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Hứa Triển là vợ của Uông Nhất Sơn, bất kể kẻ nào cũng đừng hòng phá đám!
Còn cô, tốt nhất là cô nên biết, cả cuộc đời này, không thể có chuyện anh ta buông tay cô.
Danh sách chương