Trên bầu trời.
Cách Vô Không Am chừng mấy ngàn dặm.
Một đầu Hắc Điểu hình dạng kì lạ, cơ thể to lớn dài hơn 3 trượng, bên dưới cổ có một vạt lông tinh quang chớp loè, hai chân đen nhánh như kim loại.
Đây là một trong những thú cưỡi hiếm thấy của tu chân giới, ngày bay hơn ngàn dặm không nghỉ , cực thích hợp cho việc đi đường dài.
Bên trên đầu hắc điểu kia có một nam tử và một nữ tử đang ngồi xếp bằng cạnh nhau.
Đang nhắm mắt ngưng thần.
Nam tử trạc 30, khuôn mặt anh tuấn, tóc tung bay trong gió, lông mày xếch lên kéo dài quá mắt khiến khuôn mặt y có quỷ dị.
Nữ tử thì trẻ hơn một chút, khuôn mặt thanh tú.
Mi liễu, mắt phượng, môi đỏ như son.
Đằng sau tóc được vấn thành búi cẩn thận.
Hai người đều có điểm chung là đều mang hạt y, khuôn mặt trắng bệch, có chút xanh xao.
Thỉnh thoảng cơ thể nam tử toát lên một cỗ tà khí màu lục lởn vởn xung quanh cơ thể đầy yêu dị.
Khiến người khác thấy bất giác cũng lạnh sống lưng.
Ở phương Bắc thì rất ít người nhận biết, nhưng nếu giới tu chân ở phương Nam nhìn thấy thấy ắt sẽ nhận ra.
Chính là.
Tà Giáo.
Thi Tông.
Ở phương Nam, danh khí Thi Tông cực thịnh.
Tu sĩ chỉ cần thấy khuôn mặt ai có chút trắng dã bất thường đều đề phòng, gần như có thể khẳng định đó là người của Thi Tông.
Mặt khác, các luồng khí màu lục vởn quanh cơ thể lúc ẩn lúc hiện còn dễ nhận biết hơn nữa.
Đó là dấu hiệu đặc trưng của tu sĩ tà giáo Thi Tông khi đã bước vào Địa Ma cảnh đại thành.
Chỉ khi nào tiến vào Thiên Ma cảnh, các luồng khí này mới hoàn toàn ẩn vào bên trong cơ thể.
Nữ tử kia nhìn sang nam tử bên cạnh, ánh mắt có chút bực dọc.
- Hạo ca, chàng xem, chúng ta đi xa như vậy, cuối cùng chỉ để giết một đám thường nhân, thật là chán chết a.
Nam tử bên cạnh ngửa cổ cười lớn, nhìn sang nữ tử bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng.
- Hồng muội, đà chủ đã có phân phó, ắt hẳn phải coi trọng chuyện này, nàng cũng chớ bận tâm.
Nghe nam tử tên Hạo ca kia nói vậy, nữ tử kia ánh mắt sáng rỡ, cười đầy phong tình.
Nam tử kia không biết nghĩ gì, khuôn mặt lạnh lẽo kia hiện lên nét không vui.
- Nhưng mà Hồng muội, nhiệm vụ đơn giản này Đà chủ chỉ phân phó mình ta.
Hà cớ gì muội phải nhọc công năn nỉ đi cùng ta a.
Nữ tử kia ánh mắt nheo lại, có chút bực dọc.
- Huynh đúng là đầu gỗ, không hiểu tâm tình người ta gì cả.
Bất giác nam tử kia có chút ngạc nhiên, suy nghĩ gì đó, vẫn có chút lạnh nhạt.
Bỗng y nhìn về phía trước, khẽ cười.
- Được rồi.
Lâu ngày chưa được hít thở không khí trong lành bên ngoài, xem như chuyến này mang muội ra ngoài lịch lãm một chút cũng không tệ.
Bất giác nàng tiến đến bên cạnh, choàng tay nắm lấy tay nam tử kia, một tay xoa bên dưới bụng, ánh mắt đầy nhu tình.
- Hạo ca ca, chàng đoán xem, nhi tử chúng ta nên đặt tên là gì a ?Nam tử kia nghe đến đó, khuôn mặt trắng bệch đầy quỷ dị bất giác cũng khẽ dãn ra.
- Hồng muội nàng chớ vội, còn phải chờ xem nó là tiểu tử hay tiểu nữ nữa a.
Nói đoạn, nam tử kia khuôn mặt lạnh lùng trở lại.
Ánh mắt nhìn về phía xa.
Có chút đăm chiu.
- Trong tông âm khí hiện đã loãng hơn trước rất nhiều.
Bỗng ánh mắt y chợt loé.
Nhưng gần đây, Thi Tông chúng ta mới đánh chiếm được một mỏ linh thạch của chính phái, phát hiện một vùng âm khí chi địa không tệ.
Bất giác nam tử kia liếc nhìn xuống bụng nàng ta.
Khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ quan tâm.
- Xong nhiệm vụ này, ta đưa muội đến hấp thu một chút, hẳn có lợi cho muội lẫn nhi tử sau này.
Nữ tử tên Hồng muội kia ánh mắt đầy nhu tình, khẽ gật đầu.
Tiếng gió khiến tà áo hai người bay phần phật.
Bất giác ánh mắt nam tử hiện lên nét lo lắng.
- Nhiệm vụ lần này, ta cũng có chút khó hiểu, Thi Tông hành sự vốn cực kì cẩn thận, hà cớ gì lại phải giết sạch mọi dân thường liên quan đến một tên tiểu tử vô danh kia.
Ánh mắt y âm trầm.
- Gây ra náo động không cần thiết.
Cô nương bên cạnh nhu miệng lên.
- Còn gì ngoài việc lên quan đến tên Đại Hoàng Tử chết bằm kia.
Ánh mắt nam tử kia chợt loé, đang thầm suy xét thì đã nghe tiếng nữ tử nói tiếp, khuôn mặt trắng bệch bất mãn.
- Muội thật không thích tên Độc Cô Khiêm kia chút nào, tu vi thấp kém, lại hoang dâm vô độ không thôi.
Nữ tử kia ánh mắt vẫn chưa hết tức tối.
.
- Không hiểu sao phụ thân lẫn Đà Chủ lại tìm mọi cách lôi kéo hắn cho được.
Nữ tử ánh mắt chợt loé.
- Muội nghe đâu nhiệm vụ Đà Chủ phân phó lần này mục đích chỉ là để trả thù cho tên Đại Hoàng Tử kia là chính a.
Nàng ta hừ mấy cái.
- Thi Tông chúng ta giờ lại phải đi chiều lòng một tên Nhân Ma tầng 3 a.
Nam tử ánh mắt nheo lại, có chút âm trầm.
- Muội chớ tức giận.
Thế lực vương triều trải rộng từ bắc chí nam, vững chân đứng ở Mãn Hoang giới mấy trăm năm nay.
Hẳn phải có nội tình thâm hậu.
Y có chút suy nghĩ.
- Chỉ riêng tả hữu hộ vệ của Viêm Hoàng đã không bình thường rồi.
- Ta vô tình nghe được tin tình báo của trưởng lão, hai lão ta đã có tu vi Thiên Tiên Trung Kì.
Lão Hoàng Đế có thể khiến 2 lão đầu này cúi đầu làm hộ vệ ắt hẳn không phải loại tầm thường.
Bất giác nam tử ánh mắt đanh lại.
- Vũng nước này quá đục, biết nhiều cũng không hẳn là tốt.
Nữ tử kia chỉ nhìn nam tử kia cười yêu mị gật đầu.
Cũng không có trả lời.
Chỉ thấy nàng ta tiến đến khẽ hôn nhẹ lên khuôn mặt lạnh lùng của nam tử kia.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Lúc này bình minh vẫn chưa ló dạng.
Chẳng nghe âm thanh gì.
Chỉ có một vài tia sáng yếu ớt bị làn mây bồng bềnh trên đầu che khuất, cảnh vật nửa sáng nửa tối.
Thậm chí đôi lúc không phân biệt được đang là buổi sáng sớm hay buổi chiều tối.
Tờ mờ sáng ở Vô Không Am lúc nào cũng yên tĩnh lạ thường như vậy, từng làn sương bay là là trên căn nhà nhỏ hậu viên khiến mọi thứ bên dưới đều ẩm ướt.
Bầy chim trên núi đá thậm chí còn chưa thức dậy để cất tiếng hót.
Thời tiết ở đây mát mẻ dễ chịu không thôi.
Cực kì thích hợp để…Ngủ.
Nhưng lại kì lạ thay.
Lý Quý hôm nay dậy cực kì sớm.
Trong Am, có một người đang ngồi xếp bằng, ánh mắt đang nhắm nghiền bất chợt khẽ động.
Khuôn mặt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Chính là Liễu Thanh.
Bà ta lúc nào cũng phân một tia thần thức âm thầm quan sát hắn.
Hiển nhiên Lý Quý không hề hay biết.
Hắn nhìn ra bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hắn.
Khẽ vươn vai, làm vài động tác thư giãn.
Cảm giác mệt mỏi rã rời hôm trước như biến mất.
Thầm khen Bổ Dương Đan của Tuyết Nhi không thôi.
Chợt khẽ liếc sang 4 lọ sứ trên bàn.
Khuôn mặt cười khổ không thôi.
Ngoại trừ Đan Hiểu và Tuyết Nhi, 4 ni cô còn lại tối hôm qua lần lượt đem lọ sứ đến.
Không nói cũng biết ý đồ là gì.
Khiến Lý Quý hắn không khỏi khó xử.
Nhận thì khổ mà không nhận thì không được.
Hắn nhanh trí, tuy nhận lấy 4 lọ sứ kia, nhưng chỉ nói sau khi trở về Thần Kiếm tông mới từ từ thu thập cho các nàng.
Nghe vậy các nàng ai nấy mới hài lòng rời đi.
Lúc này hắn lấy trong nhẫn trữ vật lọ sứ của Liễu Thanh ra.
Lọ sứ này lớn gấp đôi mấy lọ sứ kia a.
Bên trong cũng được gần hơn một nửa tinh khí rồi.
Hắn không biết suy nghĩ gì.
Bất giác thu tất cả mấy lọ kìa vào trong nhẫn trữ vật.
Lý Quý hắn rãnh rỗi, không biết phải làm gì.
Liền tản bộ ra bờ suối.
Ánh mắt đăm chiêu, khẽ hồi ức lại mọi chuyện.
Từ lúc mới bước chân lên Thần Kiếm Tông.
Sau đó bị khinh bỉ, chịu đau khổ.
Rồi duyên số đẩy đưa gặp Liễu Thanh.
Chính thức bước chân vào tu chân giới.
Dần dần tiến nhập tà đạo.
Rồi đặt chân đến Vô Không Am, gặp các tỷ muội khác của Hợp Hoan Tông.
Bần thần không thôi.
Mọi chuyện chỉ mới đây nhưng Lý Quý dường như cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi.
Vô thức nhớ lại chuyện bên suối hôm qua, khoái cảm kia vẫn còn dư âm.
Hắn khẽ ngưng thần.
Chợt suy tính.
Ba ngày sắp tới rãnh rỗi, nên làm gì a.
Lý Quý hắn tâm ý đã quyết, muốn thay đổi bản thân, không muốn như trước đây chút nào.
Nghỉ ngơi hay cả ngày ngủ đi nữa suy cho cùng cũng chẳng có ích lợi gì.
Hắn bắt đầu âm thầm tính toán.
Hắn đang thiếu nhất là gì a ?Không biết sau bao lâu.
Ánh mắt Lý Quý chợt động.
Chính là lịch lãm a !Cụ thể là.
Kiến thức tu chân giới và Hợp Hoan Tông.
Cả dòng lịch sử cho đến hiện tại.
Hiện hắn đang mù tịt.
Không như những đệ tử trong môn phái chính thống lẫn gia tộc tu chân cha truyền con nối.
Lý Quý bước vào tu chân giới như bèo dạt không rễ.
Chẳng biết gì khác ngoài những thứ mọi người xung quanh kể lại.
Dù sao cũng nên mở mang đầu óc một chút a.
Đang định tìm gặp Liễu Thanh hắn bỗng dừng cước bộ.
Ánh mắt có chút suy nghĩ.
Hình như, 3 ngày ta nghỉ ngơi cũng là 3 ngày Liễu Thanh rãnh tay để làm việc riêng của bà ta a.
Liễu Thanh dù gì cũng bận tu luyện lẫn cả các công vụ trong tông.
Ngày nào Lý Quý cũng thấy bà ta nghị sự trong chính điện Vô Không Am mấy canh giờ, hẳn có nhiều việc cần xử lý.
Mặt khác, Liễu Thanh mấy ngày trước có nói cần rất nhiều tinh khí của hắn, ắt hẳn tu luyện cũng đang trong giai đoạn quan trọng.
Không thể lúc nào cũng bên cạnh chỉ bảo cho hắn từng chút được.
Dù vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ biết ơn, không hề trách bà ta chút nào.
Liễu Thanh rõ ràng đến lúc này đã hao tốn vô số tâm tư để đưa hắn vào con đường tu đạo này.
Bỗng ánh mắt Lý Quý chợt động, như nhớ ra gì đó.
Hôm qua Đan Hiểu có nói qua.
Nếu cần Đan Dược hay kiến thức cơ bản của bổn tông thì nên đến gặp cô nương tên Tuyết Nhi kia.
Đúng rồi !Hắn khẽ gật đầu.
Nhất cữ lưỡng tiện.
Tranh thủ lấy một ít Bổ Dương Đan luôn a.
------------------------------------------
.
Cách Vô Không Am chừng mấy ngàn dặm.
Một đầu Hắc Điểu hình dạng kì lạ, cơ thể to lớn dài hơn 3 trượng, bên dưới cổ có một vạt lông tinh quang chớp loè, hai chân đen nhánh như kim loại.
Đây là một trong những thú cưỡi hiếm thấy của tu chân giới, ngày bay hơn ngàn dặm không nghỉ , cực thích hợp cho việc đi đường dài.
Bên trên đầu hắc điểu kia có một nam tử và một nữ tử đang ngồi xếp bằng cạnh nhau.
Đang nhắm mắt ngưng thần.
Nam tử trạc 30, khuôn mặt anh tuấn, tóc tung bay trong gió, lông mày xếch lên kéo dài quá mắt khiến khuôn mặt y có quỷ dị.
Nữ tử thì trẻ hơn một chút, khuôn mặt thanh tú.
Mi liễu, mắt phượng, môi đỏ như son.
Đằng sau tóc được vấn thành búi cẩn thận.
Hai người đều có điểm chung là đều mang hạt y, khuôn mặt trắng bệch, có chút xanh xao.
Thỉnh thoảng cơ thể nam tử toát lên một cỗ tà khí màu lục lởn vởn xung quanh cơ thể đầy yêu dị.
Khiến người khác thấy bất giác cũng lạnh sống lưng.
Ở phương Bắc thì rất ít người nhận biết, nhưng nếu giới tu chân ở phương Nam nhìn thấy thấy ắt sẽ nhận ra.
Chính là.
Tà Giáo.
Thi Tông.
Ở phương Nam, danh khí Thi Tông cực thịnh.
Tu sĩ chỉ cần thấy khuôn mặt ai có chút trắng dã bất thường đều đề phòng, gần như có thể khẳng định đó là người của Thi Tông.
Mặt khác, các luồng khí màu lục vởn quanh cơ thể lúc ẩn lúc hiện còn dễ nhận biết hơn nữa.
Đó là dấu hiệu đặc trưng của tu sĩ tà giáo Thi Tông khi đã bước vào Địa Ma cảnh đại thành.
Chỉ khi nào tiến vào Thiên Ma cảnh, các luồng khí này mới hoàn toàn ẩn vào bên trong cơ thể.
Nữ tử kia nhìn sang nam tử bên cạnh, ánh mắt có chút bực dọc.
- Hạo ca, chàng xem, chúng ta đi xa như vậy, cuối cùng chỉ để giết một đám thường nhân, thật là chán chết a.
Nam tử bên cạnh ngửa cổ cười lớn, nhìn sang nữ tử bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng.
- Hồng muội, đà chủ đã có phân phó, ắt hẳn phải coi trọng chuyện này, nàng cũng chớ bận tâm.
Nghe nam tử tên Hạo ca kia nói vậy, nữ tử kia ánh mắt sáng rỡ, cười đầy phong tình.
Nam tử kia không biết nghĩ gì, khuôn mặt lạnh lẽo kia hiện lên nét không vui.
- Nhưng mà Hồng muội, nhiệm vụ đơn giản này Đà chủ chỉ phân phó mình ta.
Hà cớ gì muội phải nhọc công năn nỉ đi cùng ta a.
Nữ tử kia ánh mắt nheo lại, có chút bực dọc.
- Huynh đúng là đầu gỗ, không hiểu tâm tình người ta gì cả.
Bất giác nam tử kia có chút ngạc nhiên, suy nghĩ gì đó, vẫn có chút lạnh nhạt.
Bỗng y nhìn về phía trước, khẽ cười.
- Được rồi.
Lâu ngày chưa được hít thở không khí trong lành bên ngoài, xem như chuyến này mang muội ra ngoài lịch lãm một chút cũng không tệ.
Bất giác nàng tiến đến bên cạnh, choàng tay nắm lấy tay nam tử kia, một tay xoa bên dưới bụng, ánh mắt đầy nhu tình.
- Hạo ca ca, chàng đoán xem, nhi tử chúng ta nên đặt tên là gì a ?Nam tử kia nghe đến đó, khuôn mặt trắng bệch đầy quỷ dị bất giác cũng khẽ dãn ra.
- Hồng muội nàng chớ vội, còn phải chờ xem nó là tiểu tử hay tiểu nữ nữa a.
Nói đoạn, nam tử kia khuôn mặt lạnh lùng trở lại.
Ánh mắt nhìn về phía xa.
Có chút đăm chiu.
- Trong tông âm khí hiện đã loãng hơn trước rất nhiều.
Bỗng ánh mắt y chợt loé.
Nhưng gần đây, Thi Tông chúng ta mới đánh chiếm được một mỏ linh thạch của chính phái, phát hiện một vùng âm khí chi địa không tệ.
Bất giác nam tử kia liếc nhìn xuống bụng nàng ta.
Khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ quan tâm.
- Xong nhiệm vụ này, ta đưa muội đến hấp thu một chút, hẳn có lợi cho muội lẫn nhi tử sau này.
Nữ tử tên Hồng muội kia ánh mắt đầy nhu tình, khẽ gật đầu.
Tiếng gió khiến tà áo hai người bay phần phật.
Bất giác ánh mắt nam tử hiện lên nét lo lắng.
- Nhiệm vụ lần này, ta cũng có chút khó hiểu, Thi Tông hành sự vốn cực kì cẩn thận, hà cớ gì lại phải giết sạch mọi dân thường liên quan đến một tên tiểu tử vô danh kia.
Ánh mắt y âm trầm.
- Gây ra náo động không cần thiết.
Cô nương bên cạnh nhu miệng lên.
- Còn gì ngoài việc lên quan đến tên Đại Hoàng Tử chết bằm kia.
Ánh mắt nam tử kia chợt loé, đang thầm suy xét thì đã nghe tiếng nữ tử nói tiếp, khuôn mặt trắng bệch bất mãn.
- Muội thật không thích tên Độc Cô Khiêm kia chút nào, tu vi thấp kém, lại hoang dâm vô độ không thôi.
Nữ tử kia ánh mắt vẫn chưa hết tức tối.
.
- Không hiểu sao phụ thân lẫn Đà Chủ lại tìm mọi cách lôi kéo hắn cho được.
Nữ tử ánh mắt chợt loé.
- Muội nghe đâu nhiệm vụ Đà Chủ phân phó lần này mục đích chỉ là để trả thù cho tên Đại Hoàng Tử kia là chính a.
Nàng ta hừ mấy cái.
- Thi Tông chúng ta giờ lại phải đi chiều lòng một tên Nhân Ma tầng 3 a.
Nam tử ánh mắt nheo lại, có chút âm trầm.
- Muội chớ tức giận.
Thế lực vương triều trải rộng từ bắc chí nam, vững chân đứng ở Mãn Hoang giới mấy trăm năm nay.
Hẳn phải có nội tình thâm hậu.
Y có chút suy nghĩ.
- Chỉ riêng tả hữu hộ vệ của Viêm Hoàng đã không bình thường rồi.
- Ta vô tình nghe được tin tình báo của trưởng lão, hai lão ta đã có tu vi Thiên Tiên Trung Kì.
Lão Hoàng Đế có thể khiến 2 lão đầu này cúi đầu làm hộ vệ ắt hẳn không phải loại tầm thường.
Bất giác nam tử ánh mắt đanh lại.
- Vũng nước này quá đục, biết nhiều cũng không hẳn là tốt.
Nữ tử kia chỉ nhìn nam tử kia cười yêu mị gật đầu.
Cũng không có trả lời.
Chỉ thấy nàng ta tiến đến khẽ hôn nhẹ lên khuôn mặt lạnh lùng của nam tử kia.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Lúc này bình minh vẫn chưa ló dạng.
Chẳng nghe âm thanh gì.
Chỉ có một vài tia sáng yếu ớt bị làn mây bồng bềnh trên đầu che khuất, cảnh vật nửa sáng nửa tối.
Thậm chí đôi lúc không phân biệt được đang là buổi sáng sớm hay buổi chiều tối.
Tờ mờ sáng ở Vô Không Am lúc nào cũng yên tĩnh lạ thường như vậy, từng làn sương bay là là trên căn nhà nhỏ hậu viên khiến mọi thứ bên dưới đều ẩm ướt.
Bầy chim trên núi đá thậm chí còn chưa thức dậy để cất tiếng hót.
Thời tiết ở đây mát mẻ dễ chịu không thôi.
Cực kì thích hợp để…Ngủ.
Nhưng lại kì lạ thay.
Lý Quý hôm nay dậy cực kì sớm.
Trong Am, có một người đang ngồi xếp bằng, ánh mắt đang nhắm nghiền bất chợt khẽ động.
Khuôn mặt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Chính là Liễu Thanh.
Bà ta lúc nào cũng phân một tia thần thức âm thầm quan sát hắn.
Hiển nhiên Lý Quý không hề hay biết.
Hắn nhìn ra bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hắn.
Khẽ vươn vai, làm vài động tác thư giãn.
Cảm giác mệt mỏi rã rời hôm trước như biến mất.
Thầm khen Bổ Dương Đan của Tuyết Nhi không thôi.
Chợt khẽ liếc sang 4 lọ sứ trên bàn.
Khuôn mặt cười khổ không thôi.
Ngoại trừ Đan Hiểu và Tuyết Nhi, 4 ni cô còn lại tối hôm qua lần lượt đem lọ sứ đến.
Không nói cũng biết ý đồ là gì.
Khiến Lý Quý hắn không khỏi khó xử.
Nhận thì khổ mà không nhận thì không được.
Hắn nhanh trí, tuy nhận lấy 4 lọ sứ kia, nhưng chỉ nói sau khi trở về Thần Kiếm tông mới từ từ thu thập cho các nàng.
Nghe vậy các nàng ai nấy mới hài lòng rời đi.
Lúc này hắn lấy trong nhẫn trữ vật lọ sứ của Liễu Thanh ra.
Lọ sứ này lớn gấp đôi mấy lọ sứ kia a.
Bên trong cũng được gần hơn một nửa tinh khí rồi.
Hắn không biết suy nghĩ gì.
Bất giác thu tất cả mấy lọ kìa vào trong nhẫn trữ vật.
Lý Quý hắn rãnh rỗi, không biết phải làm gì.
Liền tản bộ ra bờ suối.
Ánh mắt đăm chiêu, khẽ hồi ức lại mọi chuyện.
Từ lúc mới bước chân lên Thần Kiếm Tông.
Sau đó bị khinh bỉ, chịu đau khổ.
Rồi duyên số đẩy đưa gặp Liễu Thanh.
Chính thức bước chân vào tu chân giới.
Dần dần tiến nhập tà đạo.
Rồi đặt chân đến Vô Không Am, gặp các tỷ muội khác của Hợp Hoan Tông.
Bần thần không thôi.
Mọi chuyện chỉ mới đây nhưng Lý Quý dường như cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi.
Vô thức nhớ lại chuyện bên suối hôm qua, khoái cảm kia vẫn còn dư âm.
Hắn khẽ ngưng thần.
Chợt suy tính.
Ba ngày sắp tới rãnh rỗi, nên làm gì a.
Lý Quý hắn tâm ý đã quyết, muốn thay đổi bản thân, không muốn như trước đây chút nào.
Nghỉ ngơi hay cả ngày ngủ đi nữa suy cho cùng cũng chẳng có ích lợi gì.
Hắn bắt đầu âm thầm tính toán.
Hắn đang thiếu nhất là gì a ?Không biết sau bao lâu.
Ánh mắt Lý Quý chợt động.
Chính là lịch lãm a !Cụ thể là.
Kiến thức tu chân giới và Hợp Hoan Tông.
Cả dòng lịch sử cho đến hiện tại.
Hiện hắn đang mù tịt.
Không như những đệ tử trong môn phái chính thống lẫn gia tộc tu chân cha truyền con nối.
Lý Quý bước vào tu chân giới như bèo dạt không rễ.
Chẳng biết gì khác ngoài những thứ mọi người xung quanh kể lại.
Dù sao cũng nên mở mang đầu óc một chút a.
Đang định tìm gặp Liễu Thanh hắn bỗng dừng cước bộ.
Ánh mắt có chút suy nghĩ.
Hình như, 3 ngày ta nghỉ ngơi cũng là 3 ngày Liễu Thanh rãnh tay để làm việc riêng của bà ta a.
Liễu Thanh dù gì cũng bận tu luyện lẫn cả các công vụ trong tông.
Ngày nào Lý Quý cũng thấy bà ta nghị sự trong chính điện Vô Không Am mấy canh giờ, hẳn có nhiều việc cần xử lý.
Mặt khác, Liễu Thanh mấy ngày trước có nói cần rất nhiều tinh khí của hắn, ắt hẳn tu luyện cũng đang trong giai đoạn quan trọng.
Không thể lúc nào cũng bên cạnh chỉ bảo cho hắn từng chút được.
Dù vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ biết ơn, không hề trách bà ta chút nào.
Liễu Thanh rõ ràng đến lúc này đã hao tốn vô số tâm tư để đưa hắn vào con đường tu đạo này.
Bỗng ánh mắt Lý Quý chợt động, như nhớ ra gì đó.
Hôm qua Đan Hiểu có nói qua.
Nếu cần Đan Dược hay kiến thức cơ bản của bổn tông thì nên đến gặp cô nương tên Tuyết Nhi kia.
Đúng rồi !Hắn khẽ gật đầu.
Nhất cữ lưỡng tiện.
Tranh thủ lấy một ít Bổ Dương Đan luôn a.
------------------------------------------
.
Danh sách chương