Thấy Tống Lượng trợn tròn ngạc nhiên, nữ tử kia mới cúi gằm mặt ấp úng.- Chẳng biết tại sao… chúng thuộc hạ…vừa vào….
vừa vào… đã gặp…..- Gặp cái gì ? Phải chăng có tu sĩ cao giai nào trà trộn hạ sát người Tống gia ?Tống Lượng vừa nói xong, nữ tử kia mới cười khổ.- Bốn người thuộc hạ đều tu vi Thiên Cảnh, hiển nhiên việc bị tu sĩ khác hạ sát như vậy là không thể.
Mà thật sự… lúc vừa tiến vào Sâm Lâm… đón đầu chúng ta chính là…..….
Lục Dực Đường Lang !.Nghe vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh trợn tròn.
Lão nhân già nua kia khuôn mặt giật giật mấy cái.- Làm sao có thể, Lục Dực Đường Lang nào có bao giờ rời khỏi tổ.Nữ tử kia cười khổ.- Hi vọng hạ nhân không nhìn nhầm.
Bởi không chỉ Lục Dực Đường Lang… mà dường như còn một yêu thú khác đang bay bên cạnh nữa…Lúc này, Tống Lượng nghe đến đây liền cả kinh hơn nữa, đứng phắt dậy trợn tròn.- Cái gì ? Còn một yêu thú có thể phi hành nữa ?Lúc này, bà lão ngồi bên cạnh lão nhân kia liền nhíu lại.- Ngươi có thấy bộ dạng của yêu thú còn lại ?Bà lão này chính là muội muội của Tống lão tổ, tu vi cũng là Quân cảnh.
Trước đây cũng cùng Tống Lượng cùng Tống lão tổ mở ra mộ huyệt.
Nữ tử kia nhìn bộ dạng bình tĩnh của bà lão này mới thở dài.- Hạ nhân chỉ thấy đó là một đầu biên bức màu trắng, cơ thể cũng chẳng nhỏ hơn Lục Dực Đường Lang là bao.Tống Lượng lúc này đã không còn bình tĩnh ngồi nữa, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, không lâu sau mới phất tay.- Được rồi, ngươi lui ra đi !Nữ tử kia nghe vậy liền chắp tay thoái lui.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại ba tu sĩ Quân cảnh kia cùng một nam tử râu ria xồm xoàm còn ngồi lại.Nam tử này nghĩ nghĩ gì đó, liền nhìn sang Tống Lượng.- Phụ thân, phải chăng là đầu Bạch Dực Biên Bức sống ở phía Tây bìa rừng ?Nam tử này chính là huynh trưởng của Tống Thanh Thư, tu vi Thiên cảnh trung kỳ.
Cũng chính là người đang chấp chưởng Tống gia hiện tại….
Tống Diêu.Nghe nhi tử mình nói vậy, Tống Lượng nhất thời nhăn lại.- Cũng chỉ có khả năng là đầu Bạch Dực Biên Bức này, nhưng làm sao lại có chuyện Lục Dực Đường Lang để cho đầu biên bức này tiến giai như vậy ? Hơn nữa, lại còn cùng đồng hành ?Bà lão kia như nghĩ gì đó, làn da nhăn nheo đầy đồi mồi nhíu lại.- Chỉ có một khả năng… hai đầu yêu thú này….Ông lão kia nghe vậy liền trợn tròn, nhất thời nói đồng thanh với bà lão kia.….kết đôi !Tống Lượng ánh mắt chợt động, không lâu sau đi đến ngồi xuống.- Kết đôi hay không kết đôi chẳng phải là vấn đề.
Vấn đề là tại sao hai đầu yêu thú này lại dừng chân ngay phía Nam bìa rừng, cũng là ngay lối vào Cấm Không Sâm Lâm a ?Ông lão ngồi cạnh ánh mắt như nghĩ gì đó, giọng điệu có chút phân vân.- Nơi này chẳng có linh thảo hay kì trân dị bảo gì cả, yêu thú cũng toàn là nhân cảnh….
ta hoài nghi…Tống Diêu bên cạnh có chút tò mò.- Gia gia, rốt cuộc là người hoài nghi chuyện gì ?Chỉ thấy ông lão kia chợt nhìn về phía bà lão bên cạnh, nói chầm chậm.- Muội muội, vì sao lúc trước ta và muội, chúng ta lại chọn phương Nam để mở lối vào ?Bà lão kia ánh mắt chợt mở lớn, giọng nói ngắt quãng.- Chẳng lẽ…......chẳng lẽ…..Ông lão kia gật gù.- Dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta thôi.
Phương Nam là nơi mà linh khí yếu ớt nhất, đồng thời cũng là nơi dễ dàng mở ra thông đạo vào bên trong lẫn cả…….
ra bên ngoài !Chỉ thấy ông lão như nhìn vào khoảng không.- Trước đây thì chúng ta có thể, bây giờ… để đối đầu với hai yêu thú Quân cảnh này… quả thật…….ta không có tự tin chút nào.Tống Lượng như lâm vào trầm tư, đang định nói gì đã nghe.- Lượng nhi, ta biết ngươi đang chờ đợi thời cơ tấn cấp Tiên Quân tầng 6, sau đó đoạt lấy yêu đan của Lục Dực Đường Lang.- Ta cũng biết khi ta nói ra việc này, ngươi can tràng tấc đoạn.(*Can tràng tấc đoạn: Đau đớn như ruột gan đứt lìa )- Tu sĩ dù như cá lội ngược dòng, trái với thiên ý, nhưng đôi khi có những việc nằm ngoài khả năng của chúng ta....Nghe đến đây, Tống Lượng ánh mắt loé lên, hàm răng bất giác cắn chặt, qua mấy hô hấp mới thấy ông ta thở dài.- Phụ thân, ta hiểu ý người.
Nhưng hiện tại, cho dù Tống gia không đủ khả năng thu phục hai đầu yêu thú kia đi nữa, phụ thân đã quên…….chúng ta còn đồng minh sao ?Lão nhân kia nghe đến vậy liền bĩu môi.- Giản gia, Lư gia ? Ngươi tin được Giản Thiên ? Ngươi tin Lư Sử ?Chỉ thấy lão nhân kia lắc đầu mấy cái, đứng dậy vỗ vai Tống Lượng.- Lượng Nhi à, sống từng này tuổi, ta cũng thừa hiểu, gần thì đánh chiếm, xa thì kết minh.- Nhưng mọi sự cũng từ đây, cho dù ngươi có tin được bọn hắn, ngươi có biết khi nào 2 đầu yêu thú kia sẽ xông ra ? Khi đó….ngươi nghĩ … viễn thuỷ cứu bất đắc cận hoả ?(*Viễn thuỷ cứu bất đắc cận hoả: Nước xa không cứu được lửa gần )- Nhưng cho dù Giản gia, Lư gia đến kịp, bọn hắn sẽ mang tu sĩ gì đến ? Bọn hắn có dám mạo hiểm mang Quân cảnh duy nhất đến đây ứng cứu ?- Nhưng nếu chỉ mang tu sĩ dưới Quân cảnh đến ứng cứu….
có đủ áp chế hai đầu yêu thú kia ? Ngươi nên nhớ cho dù yêu thú đồng giai với tu sĩ đi nữa, muốn áp chế được, ít nhất phải vượt bậc về tu vi lẫn số lượng.- Nói đến đây, ta lại thật sự sợ bọn hắn mang đến tất cả hai Quân Cảnh hơn, chiến đấu nổ ra nếu như chúng ta không chiếm được thượng phong ? Ngươi có nghĩ đến hậu quả ?Nghe đến đây, chỉ thấy khuôn mặt Tống Lượng nhăn lại, thở dài.- Hai nhà này sẽ không ngại….
lạc tỉnh hạ thạch !(*Lạc tỉnh hạ thạch: Thấy người khác rơi xuống giếng đã không cứu còn ném thêm đá cho chết, thừa cơ người khác gặp hoạn nạn mà hại thêm )Lão nhân gật đầu.– Không chỉ có vậy, hai đầu yêu thú này nếu không giết được, hoặc tỷ giết được một trong hai… chắc chắn sẽ quay lại điên cuồng báo thù.Chỉ thấy lão ta đi đến trước mấy bước, mở cửa ra.
Ánh mắt như muốn nhìn một vòng cơ ngơi của Tống gia dưới mưa vậy.
Không lâu sau mới nghe giọng khàn khàn.- Ngược lại, nếu như chiếm được thượng phong….
ngươi nghĩ… sức tàn phá của hai yêu thú Quân Cảnh khủng khiếp đến mức độ nào… thậm chí trước khi chết… cũng không ngại tự bạo mà kéo theo….- Ai dà….
ngươi nghĩ Tống gia chúng ta sẽ không lãnh hậu quả ?Chỉ thấy Tống Lượng vắt hai tay sau lưng, mặt cúi gằm hai mở lớn, chẳng biết nghĩ gì...Không lâu sau, Tống Lượng bất ngờ đã thấy một bàn tay vỗ vỗ vai mình, chính là lão nhân kia.- Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn ! Mỗi quyết định của ngươi, sẽ ảnh hưởng đến cả vạn nhân mạng của Tống gia đấy !- Tống Lượng ngươi cho dù có thành công tấn cấp Tiên Quân tầng 7….
nhưng mất đi Tống gia… có nghĩa lý gì ?Chỉ thấy Tống Lượng ngửa cổ lên, hít một hơi thật sâu.- Phụ thân, rốt cuộc ý của người là thế nào ?Lão nhân kia nhíu mày, qua mấy chục cái hô hấp thì thở dài.- Hữu duyên bất cần cầu.
Vô duyên bất tất cầu.
Nếu hai đầu yêu thú kia ra ngoài, ngươi cũng chớ có kích hoạt đại trận, cũng nhắc nhở hạ nhân chớ có công kích, để chúng đi thôi.(*Hữu duyên bất cần cầu.
Vô duyên bất tất cầu: Có duyên thì không cần cầu cũng sẽ có, vô duyên rồi thì có cầu mấy cũng chẳng có )- Dù sao hai đầu yêu thú này cũng bị giam cầm để giữ trật tự cho Cấm Không Sâm Lâm cũng quá lâu rồi…..
cũng đến lúc….Tống Lượng lâm vào trầm tư, không lâu sau liền thở dài, bật cười.- Được, theo ý phụ thân vậy !..Chợt lão nhân kia thoáng qua bất ngờ, không lâu sau lắc đầu.- Còn nữa, ta cũng không đồng tình….
việc ngươi kết minh với Giản gia, Lư gia, đối phó với Vạn Nhẫn Trang chút nào….Tống Lượng nghe vậy chợt bật cười, ngồi xuống trở lại, tay rót một chum trà vào ly mình.
Nhấp môi sau đó mới nói.- Việc này thì lại khác hẳn phụ thân à, Vạn Nhẫn Trang hiện tại không có đại tu sĩ, lại vô cùng ăn nên làm ra, sớm muộn gì cũng bị xâu xé, ta chỉ là….
thúc đẩy quá trình này nhanh một chút mà thôi !- Hơn nữa điều kiện của Giản gia, Lư gia vô cùng tốt, Tống gia chúng ta nắm lấy cơ ngơi của Vạn Nhẫn Trang quả thật là trăm năm không lo nghĩ đến linh thạch rồi a…- Không biết chừng lúc này, Giản gia, Lư gia........đã đắc thủ rồi a !...Không khí có chút trầm xuống, chỉ thấy khuôn mặt của lão nhân nhìn về Tống lượng có chút đăm chiêu, sau đó chợt thở dài.- Dù nói tu chân ngươi được ta mất, nhưng còn phải nói nghĩ khí lẫn cả tình nghĩa nữa Lượng nhi à !- Vạn Nhẫn Trang cả ngàn năm qua không hề để ý đến thế sự, chỉ chuyên tâm làm sinh ý, một lòng trung thành ủng hộ chúng ta.- Có thể nói Tống gia chúng ta phát triển như thế này, không thể phủ nhận công sức của Vạn gia.
Ngươi trở mặt với Vạn gia… cẩn thận sau này sẽ.......không tìm được Vạn gia thứ hai a….Khuôn mặt lão nhân như già đi, cất bước đi mất, chỉ nghe tiếng than thở vọng lại.- Ta cũng đã nói hết lời…- Điểu vị thực vi vong… nhân vị tài vi tử….(*Điểu vị thực vi vong, nhân vị tài vi tử: Chim thì chết vì ham ăn, người thì chết vì ham tiền )….
ai dà… dù sao cũng đã rồi… sự cũng đã rồi…....Thấy lão nhân kia khuất xa, bà lão đang ngồi cũng cầm quải trượng lầm lũi đi mất.
Tống Diêu nhìn sang bên cạnh bật cười.- Phụ thân à, chỉ là một Vạn Nhẫn trang nhỏ nhoi, gia gia thật lo xa quá rồi !Tống Lượng ánh mắt nhìn về bóng dáng già nua kia lắc đầu mấy cái.- Còn ngươi… tìm hiểu được tin tức gì về nữ tử kia không ?- Ai da cha à… nữ tử kia dính lấy tiểu đệ như sam… hài nhi thật là.....!không thích chút nào !Nghe đến đây, Tống Lượng chợt động nộ vỗ bàn.- Ngươi !- Nam không ra nam, nữ không ra nữ… ta thật là tức chết….- Ta hỏi ngươi tin tức… chứ không phải cảm nhận của ngươi… ngươi nghe rõ chưa ?Tống Diêu thấy phụ thân động nộ liền hốt hoảng, chạy đến phía sau nhẹ nhẹ đấm đấm lưng ông ta.- Ai nha, phụ thân bớt giận, phụ thân bớt giận ! Trời sinh đã vậy, nào phải lỗi của ta a…Dứt lời, Tống Lượng liền quay phắt trừng mắt, khuôn mặt đỏ ran lên.- Ngươi…Thấy sắc mặt của ông ta, Tống Diêu giật thót nuốt nước miếng mấy cái.- Phụ thân bớt giận… ta có một thông tin… chắc chắn phụ thân sẽ hứng thú a !- Nói mau… thật lắm lời !Chỉ thấy Tống Diêu đầy đắc ý, vừa đấm lưng cho Tống Lượng, vừa nói chầm chậm.- Hà Dạ Tư này… trước khi gặp tiểu đệ … dường như có qua lại với một thế lực lớn của Bách Băng giới….….
Băng Cung !Nghe đến đây, Tống Lượng ánh mắt mở lớn.- Ngươi nói cái gì ? Làm sao ngươi biết ?Chỉ thấy Tống Diêu vuốt tóc, hất mặt đắc ý.- Ấy da… phụ thân nói thừa.
Kẻ nào bên cạnh tiểu đệ, ta lại không biết….
Huống gì người mà phụ thân định gả cho đệ đệ a !- Ngươi cái tên hỗn đản.
Ta nói là tại sao ngươi biết ?- Ấy ấy… phụ thân kiên nhẫn một chút… ta nói, ta nói đây !........Bên trong Thạch Sâm Lâm..“Nhồm nhoèm….
Nhồm nhoằm…”.“ummm…..u….”.“Xột xoẹt… xột xẹt….”.“Umm..um….
u… “..Chỉ thấy Lý Quý mặt đang áp xuống hạ thân lông lá của Hà Dạ Tư, miệng lưỡi đang ra sức giày xéo.Nhưng quỷ dị ở chỗ, khuôn mặt Lý Quý lúc này, lại có vô số vết bầm tím, mắt sưng phù cả lên.
Hiển nhiên là do nàng ta chống cự.
Gần nửa canh giờ qua, lúc thì hắn bị nàng ta húc đầu gối đến, lúc thì bị nàng ta dùng cẳng chân đạp đến….
bộ dạng có chút thảm thiết.Lúc này, kì quái là khuôn mặt Lý Quý lại đầy tiếu ý.
Hai tay đang mở rộng hai chân của Hà Dạ Tư, bộ dạng không chút đề phòng.Dường như ở đối diện, chẳng biết là do thấy đối phương lì lợm, dù có ăn đòn nhưng không hề thoái lui hay vì khoái cảm dưới hạ thân hay….
chỉ đơn thuần là bất lực mà Hà Dạ Tư lúc này đã triệt để bất động.Chỉ thấy khuôn mặt như ửng đỏ, ánh mắt to tròn đen láy đượm buồn của nàng ta lại đang vô cùng phức tạp còn có cả thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.Ở bên dưới hạ thân Hà Dạ Tư, Lý Quý thì lại vô cùng thuần thục, giở ra Thiệt Xà, đang tham lam dày xéo khám phá bên trong động huyệt ẩm ướt kia.
Chỉ thấy hạ thuỷ của nàng ta lúc này đã ướt đẫm cả mũi miệng của hắn.
Mùi hương đặc biệt độc nhất của nữ nhân này xông lên, nhất thời khiến Lý Quý càng rạo rực hơn.Có thể thấy qua ánh sáng lập loè trên trần, vạt hắc mao thưa thớt bên trên kéo dài xuống hai mép âm hộ lúc này cũng bện lại thành từng mảng, để ý còn có từng dòng nước đục đang theo đó mà chảy xuống bên dưới sàn.
Hẳn là Hà Dạ Tư cũng bị kích phát không ít, chẳng qua là cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng động mà thôi.Lý Quý tất nhiên cũng biết điều này, nhưng hắn không hề đình chỉ, động tác càng lúc càng mạnh bạo hơn.
Ánh mắt như cười, bất ngờ một ngón tay đưa lên trước mũi, vươn tới nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu đỏ hồng bên trên..“Ummm…u…umm..ươi…”.Dường như bị kích phát tột độ, Hà Dạ Tư cả kinh trợn tròn, cả người giật nẩy liên hồi.....Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký có đôi điều chia sẻ với chư vị.Đầu tiên là vấn đề dấu chấm (.) hay xuất hiện trong chương truyện, vấn đề này ta cũng đã có giải thích qua rồi, đầu tiên là vấn đề cảm xúc cá nhân thôi.
Tại hạ viết truyện cũng hay đọc lại, mà mỗi khi đọc các đoạn san sát nhau vô cùng đau mắt.Một nguyên nhân chính nữa là để có khoảng dừng, dễ điều tiết cảm xúc người đọc hơn.
Giả dụ như, 10 năm sau, 100 năm sau, mà chỉ cách nhau có 1 dấu cách, nó cũng hơi kì.
Vấn đề này ở các trang truyện khác đều cho phép người edit có thể dùng nhiều khoảng cách xuống dòng.
Nhưng ngặt nỗi là truyenyy lại không cho tác giả cách xuống dòng hơn 2 lần.
Vì vậy mới nghĩ ra ngu kiến dùng dấu chấm để kéo dài khoảng trống.
( Có nhiều đh không thích việc này...!mong các đh thông cảm, tại hạ sẽ ko sửa đâu a :)))), coi như đây là điểm đặc biệt của truyện mà không giống bất cứ truyện nào ở truyenyy đi : ))) )Còn vấn đề thứ 2 là trước đây tại hạ có nói sẽ để số Tài khoản để donate vào chương 100: , mà nhiều khi nhát quá quên kèm bây giờ tới chương 180: cmnr :))) .Nhân đây thì tại hạ đăng luôn nha.Ngân hàng VpbankSố tk: 141737899Chủ tk: HNVQĐạo hữu, anh em nào yêu quý thì có thể donate ly cafe, điếu thuốc ủng hộ làm động lực cho tại hạ nhé !Mong mn ủng hộ ít nhiều gì cũng để Tên lại để tại hạ biết mà cảm ơn nha !Ta sẽ để link donate ở bảng Thông báo sau nhé !Một lần nữa đa tạ !.
vừa vào… đã gặp…..- Gặp cái gì ? Phải chăng có tu sĩ cao giai nào trà trộn hạ sát người Tống gia ?Tống Lượng vừa nói xong, nữ tử kia mới cười khổ.- Bốn người thuộc hạ đều tu vi Thiên Cảnh, hiển nhiên việc bị tu sĩ khác hạ sát như vậy là không thể.
Mà thật sự… lúc vừa tiến vào Sâm Lâm… đón đầu chúng ta chính là…..….
Lục Dực Đường Lang !.Nghe vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh trợn tròn.
Lão nhân già nua kia khuôn mặt giật giật mấy cái.- Làm sao có thể, Lục Dực Đường Lang nào có bao giờ rời khỏi tổ.Nữ tử kia cười khổ.- Hi vọng hạ nhân không nhìn nhầm.
Bởi không chỉ Lục Dực Đường Lang… mà dường như còn một yêu thú khác đang bay bên cạnh nữa…Lúc này, Tống Lượng nghe đến đây liền cả kinh hơn nữa, đứng phắt dậy trợn tròn.- Cái gì ? Còn một yêu thú có thể phi hành nữa ?Lúc này, bà lão ngồi bên cạnh lão nhân kia liền nhíu lại.- Ngươi có thấy bộ dạng của yêu thú còn lại ?Bà lão này chính là muội muội của Tống lão tổ, tu vi cũng là Quân cảnh.
Trước đây cũng cùng Tống Lượng cùng Tống lão tổ mở ra mộ huyệt.
Nữ tử kia nhìn bộ dạng bình tĩnh của bà lão này mới thở dài.- Hạ nhân chỉ thấy đó là một đầu biên bức màu trắng, cơ thể cũng chẳng nhỏ hơn Lục Dực Đường Lang là bao.Tống Lượng lúc này đã không còn bình tĩnh ngồi nữa, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, không lâu sau mới phất tay.- Được rồi, ngươi lui ra đi !Nữ tử kia nghe vậy liền chắp tay thoái lui.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại ba tu sĩ Quân cảnh kia cùng một nam tử râu ria xồm xoàm còn ngồi lại.Nam tử này nghĩ nghĩ gì đó, liền nhìn sang Tống Lượng.- Phụ thân, phải chăng là đầu Bạch Dực Biên Bức sống ở phía Tây bìa rừng ?Nam tử này chính là huynh trưởng của Tống Thanh Thư, tu vi Thiên cảnh trung kỳ.
Cũng chính là người đang chấp chưởng Tống gia hiện tại….
Tống Diêu.Nghe nhi tử mình nói vậy, Tống Lượng nhất thời nhăn lại.- Cũng chỉ có khả năng là đầu Bạch Dực Biên Bức này, nhưng làm sao lại có chuyện Lục Dực Đường Lang để cho đầu biên bức này tiến giai như vậy ? Hơn nữa, lại còn cùng đồng hành ?Bà lão kia như nghĩ gì đó, làn da nhăn nheo đầy đồi mồi nhíu lại.- Chỉ có một khả năng… hai đầu yêu thú này….Ông lão kia nghe vậy liền trợn tròn, nhất thời nói đồng thanh với bà lão kia.….kết đôi !Tống Lượng ánh mắt chợt động, không lâu sau đi đến ngồi xuống.- Kết đôi hay không kết đôi chẳng phải là vấn đề.
Vấn đề là tại sao hai đầu yêu thú này lại dừng chân ngay phía Nam bìa rừng, cũng là ngay lối vào Cấm Không Sâm Lâm a ?Ông lão ngồi cạnh ánh mắt như nghĩ gì đó, giọng điệu có chút phân vân.- Nơi này chẳng có linh thảo hay kì trân dị bảo gì cả, yêu thú cũng toàn là nhân cảnh….
ta hoài nghi…Tống Diêu bên cạnh có chút tò mò.- Gia gia, rốt cuộc là người hoài nghi chuyện gì ?Chỉ thấy ông lão kia chợt nhìn về phía bà lão bên cạnh, nói chầm chậm.- Muội muội, vì sao lúc trước ta và muội, chúng ta lại chọn phương Nam để mở lối vào ?Bà lão kia ánh mắt chợt mở lớn, giọng nói ngắt quãng.- Chẳng lẽ…......chẳng lẽ…..Ông lão kia gật gù.- Dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta thôi.
Phương Nam là nơi mà linh khí yếu ớt nhất, đồng thời cũng là nơi dễ dàng mở ra thông đạo vào bên trong lẫn cả…….
ra bên ngoài !Chỉ thấy ông lão như nhìn vào khoảng không.- Trước đây thì chúng ta có thể, bây giờ… để đối đầu với hai yêu thú Quân cảnh này… quả thật…….ta không có tự tin chút nào.Tống Lượng như lâm vào trầm tư, đang định nói gì đã nghe.- Lượng nhi, ta biết ngươi đang chờ đợi thời cơ tấn cấp Tiên Quân tầng 6, sau đó đoạt lấy yêu đan của Lục Dực Đường Lang.- Ta cũng biết khi ta nói ra việc này, ngươi can tràng tấc đoạn.(*Can tràng tấc đoạn: Đau đớn như ruột gan đứt lìa )- Tu sĩ dù như cá lội ngược dòng, trái với thiên ý, nhưng đôi khi có những việc nằm ngoài khả năng của chúng ta....Nghe đến đây, Tống Lượng ánh mắt loé lên, hàm răng bất giác cắn chặt, qua mấy hô hấp mới thấy ông ta thở dài.- Phụ thân, ta hiểu ý người.
Nhưng hiện tại, cho dù Tống gia không đủ khả năng thu phục hai đầu yêu thú kia đi nữa, phụ thân đã quên…….chúng ta còn đồng minh sao ?Lão nhân kia nghe đến vậy liền bĩu môi.- Giản gia, Lư gia ? Ngươi tin được Giản Thiên ? Ngươi tin Lư Sử ?Chỉ thấy lão nhân kia lắc đầu mấy cái, đứng dậy vỗ vai Tống Lượng.- Lượng Nhi à, sống từng này tuổi, ta cũng thừa hiểu, gần thì đánh chiếm, xa thì kết minh.- Nhưng mọi sự cũng từ đây, cho dù ngươi có tin được bọn hắn, ngươi có biết khi nào 2 đầu yêu thú kia sẽ xông ra ? Khi đó….ngươi nghĩ … viễn thuỷ cứu bất đắc cận hoả ?(*Viễn thuỷ cứu bất đắc cận hoả: Nước xa không cứu được lửa gần )- Nhưng cho dù Giản gia, Lư gia đến kịp, bọn hắn sẽ mang tu sĩ gì đến ? Bọn hắn có dám mạo hiểm mang Quân cảnh duy nhất đến đây ứng cứu ?- Nhưng nếu chỉ mang tu sĩ dưới Quân cảnh đến ứng cứu….
có đủ áp chế hai đầu yêu thú kia ? Ngươi nên nhớ cho dù yêu thú đồng giai với tu sĩ đi nữa, muốn áp chế được, ít nhất phải vượt bậc về tu vi lẫn số lượng.- Nói đến đây, ta lại thật sự sợ bọn hắn mang đến tất cả hai Quân Cảnh hơn, chiến đấu nổ ra nếu như chúng ta không chiếm được thượng phong ? Ngươi có nghĩ đến hậu quả ?Nghe đến đây, chỉ thấy khuôn mặt Tống Lượng nhăn lại, thở dài.- Hai nhà này sẽ không ngại….
lạc tỉnh hạ thạch !(*Lạc tỉnh hạ thạch: Thấy người khác rơi xuống giếng đã không cứu còn ném thêm đá cho chết, thừa cơ người khác gặp hoạn nạn mà hại thêm )Lão nhân gật đầu.– Không chỉ có vậy, hai đầu yêu thú này nếu không giết được, hoặc tỷ giết được một trong hai… chắc chắn sẽ quay lại điên cuồng báo thù.Chỉ thấy lão ta đi đến trước mấy bước, mở cửa ra.
Ánh mắt như muốn nhìn một vòng cơ ngơi của Tống gia dưới mưa vậy.
Không lâu sau mới nghe giọng khàn khàn.- Ngược lại, nếu như chiếm được thượng phong….
ngươi nghĩ… sức tàn phá của hai yêu thú Quân Cảnh khủng khiếp đến mức độ nào… thậm chí trước khi chết… cũng không ngại tự bạo mà kéo theo….- Ai dà….
ngươi nghĩ Tống gia chúng ta sẽ không lãnh hậu quả ?Chỉ thấy Tống Lượng vắt hai tay sau lưng, mặt cúi gằm hai mở lớn, chẳng biết nghĩ gì...Không lâu sau, Tống Lượng bất ngờ đã thấy một bàn tay vỗ vỗ vai mình, chính là lão nhân kia.- Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn ! Mỗi quyết định của ngươi, sẽ ảnh hưởng đến cả vạn nhân mạng của Tống gia đấy !- Tống Lượng ngươi cho dù có thành công tấn cấp Tiên Quân tầng 7….
nhưng mất đi Tống gia… có nghĩa lý gì ?Chỉ thấy Tống Lượng ngửa cổ lên, hít một hơi thật sâu.- Phụ thân, rốt cuộc ý của người là thế nào ?Lão nhân kia nhíu mày, qua mấy chục cái hô hấp thì thở dài.- Hữu duyên bất cần cầu.
Vô duyên bất tất cầu.
Nếu hai đầu yêu thú kia ra ngoài, ngươi cũng chớ có kích hoạt đại trận, cũng nhắc nhở hạ nhân chớ có công kích, để chúng đi thôi.(*Hữu duyên bất cần cầu.
Vô duyên bất tất cầu: Có duyên thì không cần cầu cũng sẽ có, vô duyên rồi thì có cầu mấy cũng chẳng có )- Dù sao hai đầu yêu thú này cũng bị giam cầm để giữ trật tự cho Cấm Không Sâm Lâm cũng quá lâu rồi…..
cũng đến lúc….Tống Lượng lâm vào trầm tư, không lâu sau liền thở dài, bật cười.- Được, theo ý phụ thân vậy !..Chợt lão nhân kia thoáng qua bất ngờ, không lâu sau lắc đầu.- Còn nữa, ta cũng không đồng tình….
việc ngươi kết minh với Giản gia, Lư gia, đối phó với Vạn Nhẫn Trang chút nào….Tống Lượng nghe vậy chợt bật cười, ngồi xuống trở lại, tay rót một chum trà vào ly mình.
Nhấp môi sau đó mới nói.- Việc này thì lại khác hẳn phụ thân à, Vạn Nhẫn Trang hiện tại không có đại tu sĩ, lại vô cùng ăn nên làm ra, sớm muộn gì cũng bị xâu xé, ta chỉ là….
thúc đẩy quá trình này nhanh một chút mà thôi !- Hơn nữa điều kiện của Giản gia, Lư gia vô cùng tốt, Tống gia chúng ta nắm lấy cơ ngơi của Vạn Nhẫn Trang quả thật là trăm năm không lo nghĩ đến linh thạch rồi a…- Không biết chừng lúc này, Giản gia, Lư gia........đã đắc thủ rồi a !...Không khí có chút trầm xuống, chỉ thấy khuôn mặt của lão nhân nhìn về Tống lượng có chút đăm chiêu, sau đó chợt thở dài.- Dù nói tu chân ngươi được ta mất, nhưng còn phải nói nghĩ khí lẫn cả tình nghĩa nữa Lượng nhi à !- Vạn Nhẫn Trang cả ngàn năm qua không hề để ý đến thế sự, chỉ chuyên tâm làm sinh ý, một lòng trung thành ủng hộ chúng ta.- Có thể nói Tống gia chúng ta phát triển như thế này, không thể phủ nhận công sức của Vạn gia.
Ngươi trở mặt với Vạn gia… cẩn thận sau này sẽ.......không tìm được Vạn gia thứ hai a….Khuôn mặt lão nhân như già đi, cất bước đi mất, chỉ nghe tiếng than thở vọng lại.- Ta cũng đã nói hết lời…- Điểu vị thực vi vong… nhân vị tài vi tử….(*Điểu vị thực vi vong, nhân vị tài vi tử: Chim thì chết vì ham ăn, người thì chết vì ham tiền )….
ai dà… dù sao cũng đã rồi… sự cũng đã rồi…....Thấy lão nhân kia khuất xa, bà lão đang ngồi cũng cầm quải trượng lầm lũi đi mất.
Tống Diêu nhìn sang bên cạnh bật cười.- Phụ thân à, chỉ là một Vạn Nhẫn trang nhỏ nhoi, gia gia thật lo xa quá rồi !Tống Lượng ánh mắt nhìn về bóng dáng già nua kia lắc đầu mấy cái.- Còn ngươi… tìm hiểu được tin tức gì về nữ tử kia không ?- Ai da cha à… nữ tử kia dính lấy tiểu đệ như sam… hài nhi thật là.....!không thích chút nào !Nghe đến đây, Tống Lượng chợt động nộ vỗ bàn.- Ngươi !- Nam không ra nam, nữ không ra nữ… ta thật là tức chết….- Ta hỏi ngươi tin tức… chứ không phải cảm nhận của ngươi… ngươi nghe rõ chưa ?Tống Diêu thấy phụ thân động nộ liền hốt hoảng, chạy đến phía sau nhẹ nhẹ đấm đấm lưng ông ta.- Ai nha, phụ thân bớt giận, phụ thân bớt giận ! Trời sinh đã vậy, nào phải lỗi của ta a…Dứt lời, Tống Lượng liền quay phắt trừng mắt, khuôn mặt đỏ ran lên.- Ngươi…Thấy sắc mặt của ông ta, Tống Diêu giật thót nuốt nước miếng mấy cái.- Phụ thân bớt giận… ta có một thông tin… chắc chắn phụ thân sẽ hứng thú a !- Nói mau… thật lắm lời !Chỉ thấy Tống Diêu đầy đắc ý, vừa đấm lưng cho Tống Lượng, vừa nói chầm chậm.- Hà Dạ Tư này… trước khi gặp tiểu đệ … dường như có qua lại với một thế lực lớn của Bách Băng giới….….
Băng Cung !Nghe đến đây, Tống Lượng ánh mắt mở lớn.- Ngươi nói cái gì ? Làm sao ngươi biết ?Chỉ thấy Tống Diêu vuốt tóc, hất mặt đắc ý.- Ấy da… phụ thân nói thừa.
Kẻ nào bên cạnh tiểu đệ, ta lại không biết….
Huống gì người mà phụ thân định gả cho đệ đệ a !- Ngươi cái tên hỗn đản.
Ta nói là tại sao ngươi biết ?- Ấy ấy… phụ thân kiên nhẫn một chút… ta nói, ta nói đây !........Bên trong Thạch Sâm Lâm..“Nhồm nhoèm….
Nhồm nhoằm…”.“ummm…..u….”.“Xột xoẹt… xột xẹt….”.“Umm..um….
u… “..Chỉ thấy Lý Quý mặt đang áp xuống hạ thân lông lá của Hà Dạ Tư, miệng lưỡi đang ra sức giày xéo.Nhưng quỷ dị ở chỗ, khuôn mặt Lý Quý lúc này, lại có vô số vết bầm tím, mắt sưng phù cả lên.
Hiển nhiên là do nàng ta chống cự.
Gần nửa canh giờ qua, lúc thì hắn bị nàng ta húc đầu gối đến, lúc thì bị nàng ta dùng cẳng chân đạp đến….
bộ dạng có chút thảm thiết.Lúc này, kì quái là khuôn mặt Lý Quý lại đầy tiếu ý.
Hai tay đang mở rộng hai chân của Hà Dạ Tư, bộ dạng không chút đề phòng.Dường như ở đối diện, chẳng biết là do thấy đối phương lì lợm, dù có ăn đòn nhưng không hề thoái lui hay vì khoái cảm dưới hạ thân hay….
chỉ đơn thuần là bất lực mà Hà Dạ Tư lúc này đã triệt để bất động.Chỉ thấy khuôn mặt như ửng đỏ, ánh mắt to tròn đen láy đượm buồn của nàng ta lại đang vô cùng phức tạp còn có cả thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.Ở bên dưới hạ thân Hà Dạ Tư, Lý Quý thì lại vô cùng thuần thục, giở ra Thiệt Xà, đang tham lam dày xéo khám phá bên trong động huyệt ẩm ướt kia.
Chỉ thấy hạ thuỷ của nàng ta lúc này đã ướt đẫm cả mũi miệng của hắn.
Mùi hương đặc biệt độc nhất của nữ nhân này xông lên, nhất thời khiến Lý Quý càng rạo rực hơn.Có thể thấy qua ánh sáng lập loè trên trần, vạt hắc mao thưa thớt bên trên kéo dài xuống hai mép âm hộ lúc này cũng bện lại thành từng mảng, để ý còn có từng dòng nước đục đang theo đó mà chảy xuống bên dưới sàn.
Hẳn là Hà Dạ Tư cũng bị kích phát không ít, chẳng qua là cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng động mà thôi.Lý Quý tất nhiên cũng biết điều này, nhưng hắn không hề đình chỉ, động tác càng lúc càng mạnh bạo hơn.
Ánh mắt như cười, bất ngờ một ngón tay đưa lên trước mũi, vươn tới nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu đỏ hồng bên trên..“Ummm…u…umm..ươi…”.Dường như bị kích phát tột độ, Hà Dạ Tư cả kinh trợn tròn, cả người giật nẩy liên hồi.....Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký có đôi điều chia sẻ với chư vị.Đầu tiên là vấn đề dấu chấm (.) hay xuất hiện trong chương truyện, vấn đề này ta cũng đã có giải thích qua rồi, đầu tiên là vấn đề cảm xúc cá nhân thôi.
Tại hạ viết truyện cũng hay đọc lại, mà mỗi khi đọc các đoạn san sát nhau vô cùng đau mắt.Một nguyên nhân chính nữa là để có khoảng dừng, dễ điều tiết cảm xúc người đọc hơn.
Giả dụ như, 10 năm sau, 100 năm sau, mà chỉ cách nhau có 1 dấu cách, nó cũng hơi kì.
Vấn đề này ở các trang truyện khác đều cho phép người edit có thể dùng nhiều khoảng cách xuống dòng.
Nhưng ngặt nỗi là truyenyy lại không cho tác giả cách xuống dòng hơn 2 lần.
Vì vậy mới nghĩ ra ngu kiến dùng dấu chấm để kéo dài khoảng trống.
( Có nhiều đh không thích việc này...!mong các đh thông cảm, tại hạ sẽ ko sửa đâu a :)))), coi như đây là điểm đặc biệt của truyện mà không giống bất cứ truyện nào ở truyenyy đi : ))) )Còn vấn đề thứ 2 là trước đây tại hạ có nói sẽ để số Tài khoản để donate vào chương 100: , mà nhiều khi nhát quá quên kèm bây giờ tới chương 180: cmnr :))) .Nhân đây thì tại hạ đăng luôn nha.Ngân hàng VpbankSố tk: 141737899Chủ tk: HNVQĐạo hữu, anh em nào yêu quý thì có thể donate ly cafe, điếu thuốc ủng hộ làm động lực cho tại hạ nhé !Mong mn ủng hộ ít nhiều gì cũng để Tên lại để tại hạ biết mà cảm ơn nha !Ta sẽ để link donate ở bảng Thông báo sau nhé !Một lần nữa đa tạ !.
Danh sách chương