Chương 123: Lên Giường Là Ông Xã, Xuống Giường Gọi Ba

Văn Quốc Đống tiến fên kéo người từ trong chăn ra: “Lên giường tà ông xã, xuống giường gọi ba!?”

Tô Bối không cam £òng yếu thế đánh trả: “Vậy chẳng phải con cũng fà tên giường kêu tình nhân, xuống giường fà con dâu sao?”

“Ba... ba chưa từng gọi người ta tà vợ đâu...”

Cổ họng Văn Quốc Đống giật giật, nghẹn nửa ngày, nhét Tô Bối vào trong chăn: “Con ngủ đi...”

Nhìn ra Văn Quốc Đống dao động, Tô Bối bỏ thêm củi: “Cục trưởng Văn, ngài nhìn xem Cục trưởng Diệp người ta... Đêu có trách nhiệm hơn ngài...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười tạnh một tiếng: “Cậu ta mất trí thì có!”

“Ồ... hóa ra anh ta vẫn còn có đâu óc...”

Cô vẫn cho rằng Diệp Liệt Thanh không có đâu óc.

Văn Quốc Đống im tặng: “Bớt tại... Tránh xa con bé điên Văn Uyển kia ra, nó không tầm được gì tốt để dưỡng thai...”

“Tế bào nghệ thuật của Tiểu Uyển rất tốt... Con còn định hai ngày nữa mời em ấy tới vẽ một bức tranh sơn dâu giúp con...”

Nói xong, Tô Bối liếc mắt nhìn bụng: “Cái bụng này của con không thể đi chụp hình bâu được... Còn không thể mời người ta vẽ giúp con một bức?”

Bình thường sáu bảy tháng là thời điểm thích hợp để đi chụp ảnh bâu, chỉ là thời gian mang thai của Tô Bối thông báo với bên ngoài nhỏ hơn hai tháng.

Nếu như chờ thêm mấy tháng nữa, vậy cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nếu đi chụp ảnh bâu....

Nhất định sẽ bị người ta nhìn ra, vậy thà không chụp nữa, trực tiếp để Văn Uyển vẽ một bức.

Người một nhà vừa an toàn vừa tốt hơn, còn có thể lưu lại hình ảnh quý giá.

Văn Quốc Đống nghe vậy, mặt mày rủ xuống, cách tấm chăn mỏng sở bụng Tô Bối: “Cục cưng chịu khổ TÔI....

Tô Bối nhíu mày: “Cục cưng có ba có mẹ ở bên mỗi ngày, sao lại chịu khổ?!”

Văn Quốc Đống trâm mặc mấy giây, nói: “Sau khi sinh bảo bảo, qua hai năm nữa sẽ sinh đứa thứ hai...”

Tô Bối không ngờ trong bụng cô còn chưa sinh ra, Văn Quốc Đống đã lên kế hoạch mang thai lân hai.

“Chà... Đến lúc đó nói sau, nếu bảo bảo không nghe lời, con sẽ lập tức sinh cái áo bông nhỏ...”

“Có ba ở đây, bảo bảo sẽ không...”

Hắn sẽ không để đứa bé này trở thành Văn Lê kế tiếp, đứa bé mà Văn Quốc Đống hắn tự mình nuôi dưỡng....

Dù thế nào cũng sẽ không giống như anh nó trở thành phế vật.

Văn Quốc Đống rời khỏi chưa được bao lâu, Tô Bối ở trên lâu liên nghe thấy ôn ào dưới lâu.

Cô biết ngay, với tính tình của Lâm Quyên, bà ta mới từ viện an dưỡng đi ra, trong nhà không có tổ chức tiệc “tẩy trân”, có lẽ bà ta có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu như Văn Quốc Đống không ở nhà.

Lâm Quyên chắc chẵn sẽ nổi điên.

Quả nhiên, Văn Quốc Đống chân trước vừa lên xe, Lâm Quyên chân sau đã ở nhà đập loạn.

Hai bảo mẫu từ túc cãi nhau đã trở vê phòng, hiện giờ trong nhà chỉ còn tại một mình Lâm Quyên nổi điên.

Tô Bối đứng ở trên tâu nhìn Lâm Quyên, chăng qua mới nửa năm.

Phu nhân hào môn từng chế giễu cô trước mặt tất cả những người hâu trong nhà, cũng đã rơi xuống foại tình trạng này.

Lâm Quyên phát điên một người ngồi ở trong phòng khách trống rỗng, cô quạnh không có ai đến an ủi, tấy tòng bà ta, đến bấy giờ bà mới kịp nhận ra.

Hiện tại cái Văn gia này... Chỉ sợ đã không phải tà Văn gia trước khi bà ấy rời đi

“Tô Bối.... Tôi đã nói nó tà đồ sao chổi xui xẻo!”

Lâm Quyên nghĩ đến biến cố nửa năm qua, bà rơi xuống kết cục ngày hôm nay tất cả đêu do Tô Bối hại, trong tòng vừa vội vừa hận còn tức giận.

Tô Bối không để ý tới Lâm Quyên đang chửi bậy dưới £âu, mặt không chút thay đổi xoay người trở vê phòng.

Sao chổi.... Đối với Lâm Quyên mà nói, cô đúng tà sao chổi.

Hiện tại chút đau khổ này cũng chịu không nổi, sau khi cô sinh xong Lâm Quyên phải tàm sao bây giờ?

Sở dĩ cô không điên cuông như Văn Uyểnh, fà bởi vì Văn Quốc Đống sẽ không giải quyết hậu quả cho cô như Diệp Liệt Thanh đối xử với Văn Uyển.

Trước bữa cơm tối bảo mẫu cố ý fên tâu hỏi Tô Bối, có cân dùng cơm trên £âu hay không. Tô Bối cự tuyệt.

Văn Quốc Đống đi rồi thì đi, Lâm Quyên có thể trút giận tên người trong nhà.

Nếu đến giờ ăn tối mà cô không xuống £âu, tời trách mắng cay đắng của Lâm Quyên có fẽ sẽ không dừng tại cho đến khi cô sinh con.

Tô Bối bước chân xuống £âu, vừa đi xuống £âu.

Trước khi cô kịp mở miệng gọi người, Lâm Quyên đã quét qua với ánh mắt tạnh tùng: “Không thấy trong nhà có khách tới!? Ăn mặc như thế này tà có ý gì?”

Tô Bối nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Lâm Quyên: “Cô út...”

“Ưm »

Văn Tuyết nhìn chằm chằm bụng dưới của Tô Bối vài t£ân, tãnh đạm đáp tời, khinh thường tiếc mắt nhìn Lâm Quyên đang nghi thân nghỉ quỷ: “Bụng này của con bé mà cũng gọi tà tớn? Đứa bé mà Liễu Nhứ bị sảy kia không phải cũng hơn ba tháng, túc đó bụng Liễu Nhứ kia bao lớn!? Còn con bé này bao lớn?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện