Chương 115: Khi Đứa Nhỏ Được Sinh Ra, Ba Sẽ Đích Thân Dạy...

Nói xong, bác sĩ đột nhiên hỏi: “Hình ảnh ba chiêu có cân mang vê một bản không?”

Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không cân...”

Hiện tại ngoài mặt Tô Bối mới có một tháng, giữ tại hình ảnh hơn ba tháng không thể nghi ngờ tà giao nhược điểm cho người ta.

Sau đó bác sĩ cũng phản ứng tại: “Xin tỗi, tà chúng tôi không suy nghĩ chu đáo.”

Sau khi hoàn thành tất cả các cuộc kiểm tra, Diệp Liệt Thanh đang gọi điện thoại cho người khác.

“Tôi đến đón em muộn nửa tiếng...”

“Tiểu tổ tông của tôi, hôm nay thật sự có chuyện... Tôi nào dám £fừa em!? Ai dám từa em?”

Tô Bối nghe tời này, không cân đoán cũng biết người đầu dây bên kia tà ai.

Thấy Diệp Liệt Thanh giải thích đến miệng đắng tưỡi khô, cô gái bên kia điện thoại bạo £iệt chửi rủa, dù ở rất xa cũng có thể nghe thấy.

Tô Bối đi tới bên cạnh Diệp Liệt Thanh, vươn tay: “Đưa điện thoại cho tôi đi...”

“Diệp Liệt Thanh!! Đồ khốn kiếp! Dượng ở đâu?! Bên cạnh còn có tiếng phụ nữ nói chuyện!?”

“Đô khốn, sau lưng tôi...”

Diệp Liệt Thanh vội vàng nhét điện thoại vào tay Tô Bối, Tô Bối im lặng: “...”

“Đừng mắng nữa... Là chị... Bác cả em kéo hắn tới đây làm cu li...”

Âm thanh Văn Uyển chửi bậy kẹt lại, oán giận nói: “Chị dâu, chị nói chị nghe điện thoại làm gì, lân này thì tốt rôi! Thật vất vả mới có cơ hội mượn cớ này để gây chuyện! Lại bị chị làm lỡ

Nghe thấy vậy, Tô Bối đồng tình nhìn Diệp Liệt Thanh: “Là lỗi của chị... Là chị không nên...”

“Quên đi quên đi, lân sau lại tìm cơ hội âm ï tiếp... Mệt mỏi... Nói cho hắn biết, trong vòng nửa giờ bà đây không gặp được người, đêm nay em sẽ đi nhà hắn cùng nhau ngủ với Văn Tuyết!”

Văn Uyểh nói xong liên cúp điện thoại, Tô Bối lặp lại lời vừa rồi.

Chỉ thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, trực tiếp xông ra ngoài: “Tôi có việc đi trước, hai người tự mình trở vê đi...”

Tô Bối nhìn người đàn ông tông cửa đi ra, một lời khó nói hết hỏi Văn Quốc Đống bên cạnh: “Tại sao anh ta lại sợ Văn Uyển như vậy?”

Văn Quốc Đống đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động xuất thân, mãi cho đến khi Tô Bối đi tới bên người, mới cuống quít thu hồi di động.

“Văn gia không có một người bình thường...”

Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống nhíu mày: “Lời này dùng ở trên người mấy người là được, con trai con cũng không phải là người một đường với mấy người...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống tiếc mắt nhìn bụng Tô Bối: “Cục cưng... Sau khi sinh ra ba sẽ tự mình dạy...”

Năm đó túc Văn Lê được sinh ra thì hắn đang ở trong bộ đội, túc Văn Lê tên tiểu học, hắn vừa mới vào hệ thống công an đang càn thời gian cắm rễ, bao gồm cả sau này đến khi Văn Lê tên trung học cơ sở, trung học phổ thông, hắn đêu chưa từng nói chuyện, giao ưu như cha con với Văn Lê...

Hắn chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với Văn Lê, vì vậy tất nhiên hắn có thể chịu đựng được sự tâm thường của anh.

Không phải mấy năm qua không có ai nhắc tới, để hắn cùng Lâm Quyên có thêm một người nữa.

Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, cho dù hắn và Lâm Quyên sinh thêm một người... Đó cũng chỉ là Văn Lê thứ hai.

Cho nên... Những năm gân đây bất tuận Lâm Quyên nháo chết nháo sống như thế nào, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc có thêm một đứa nữa với bà ta.

Tô Bối bước tới, vòng tay qua eo Văn Quốc Đống, thấp giọng nói: “Ừm... Ba tự mình dạy... Có đáng tin không?”

“Đứa nhỏ không giao cho ba nuôi, con còn muốn giao cho ai nuôi?! Để cho anh trai nó nuôi!?”

Nghe vậy, Tô Bối nhếch môi: “Đó không phải £à anh trai của bảo bảo... Đó tà ba trên danh nghĩa của cục cưng nha.”

Sắc mặt Văn Quốc Đống tạnh đi vài phân, không nói gì.

Sau khi kiểm tra thai sản xong, Văn Quốc Đống tiên nhờ người tìm hai bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của phụ nữ mang thai.

Chưa đây hai ngày, tin tức Tô Bối mang thai không biết từ đâu tọt ra ngoài.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện