Vô Danh ôm vết thương trở về phòng, hắn cảm thấy càng lúc cơ thể của hắn càng không ổn một chút nào cả, hắn cảm thấy rằng sinh cơ trên người càng lúc càng ít đi, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ chết. Trong lòng Vô Danh thầm nghĩ lại những lời mà Hình Hoa đã nói với hắn, bà ta nói chỉ đánh đứt hết các kinh mạch của hắn, chứ không có đánh chết hắn:

- Mẹ kiếp con mụ gian xảo, đánh đứt hết kinh mạch trên cơ thể của ta, vậy thì có khác gì giết người giống nhau đâu?? Có kẻ nào bị đứt hết kinh mạch mà còn sống được.

Vô Danh càng lúc càng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ....

Vô Danh cuối cùng cũng đã nghĩ ra, Hình Hoa hẳn là muốn tạo nên một vụ tự sát đi. Trước hết bà ta đánh đứt hết kinh mạch của hắn trước, nhưng lại không để cho hắn chết ngay lập tức, mà sẽ canh thời gian chết cho hắn, đợi hắn về phòng, lúc đó hắn chết rồi thì chỉ cần động tay động chân một chút là sẽ không có ai nghi ngờ, tất cả mọi người sẽ nghĩ là hắn tự sát.

Vô Danh thầm chửi rủa trong lòng, thật sự là đã để cho con mụ đó chiếm đại tiện nghi, hắn thật không thể tin được rằng sau khi xuyên đến thế giới này, thì hắn vẫn phải chết yểu như vậy....Cũng chẳng để Vô Danh phải nghĩ nhiều thêm nữa...cơ thể của hắn đã mất dần đi ý thức, Vô Danh nằm thoi thóp trên giường chờ cái chết đến đón hắn.

Và rồi, Vô Danh đã không thể giữ lại được tia ý thức cuối cùng, hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên yếu ớt....

Ngay lúc Vô Danh sắp trút hơi thở cuối cùng, thì cả người hắn sáng lên, sau đó một luồng ánh sáng hỗn độn bao trùm cơ thể hắn, tạo nên một chiếc kén nhiều màu đặc sắc, nhìn có chút huyền bí.

Trong chiếc kén, một cơ thể đang được từng luồng bản nguyên khí tức nuôi dưỡng, tái tạo lại cơ thể. Sâu trong ý thức của mình Vô Danh đột nhiên mở mắt ra, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm mà thôi:

- Ta cuối cùng cũng đã chết rồi sao....

Vô Danh vừa mới thầm nghĩ, thì bên trong mảnh tối tăm này - nơi sâu cùng nhất trong ý thức của hắn đột nhiên hiện lên một loạt các hình ảnh, nó giống như một đoạn phim được chiếu trong rạp chiếu lớn vậy.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Vô Danh chính là một vụ nổ cực kì kinh khủng, nó là sự va chạm của ba hành tinh khổng lồ tạo ra, sau đó một hành tinh mới được hình thành tại vị trí va chạm của ba hành tinh.

Mà trước đó còn có một quả trứng bảy màu được tạo ra, Vô Danh nhìn thấy rõ ràng thứ bên trong quả trứng, đó chính là một bào thai, vỏ trứng dần ngưng thực rồi che đi bào thai bên trong, sau đó quả trứng bảy màu này bị lỗ đen hút đi.

Vô Danh nhìn theo quả trứng bảy màu kia, nó bay xuyên qua vô số các không gian khác nhau, qua biết bao nhiêu năm tháng nó vẫn cứ bay như vậy, phá vỡ không biết bao nhiêu mảnh ngăn cách vị diện. Cuối cùng tới một ngày quả trứng này lao thẳng vào một tinh cầu xanh chôn sâu vào trong đất.

Một loạt các hình ảnh mập mờ trôi qua rất nhanh trong đầu Vô Danh, giống như một đoạn phim tua nhanh vậy, cuối cùng nó cũng dừng lại.

Hình ảnh trước mắt Vô Danh là một quả trứng bảy màu nằm trên đỉnh một ngọn núi, ngọn núi này Vô Danh cũng đã quá quen thuộc. Xung quanh ngọn núi, tất cả các loài động vật đều đi về phía quà trứng, chỉ khi cách quả trứng một trăm mét, chúng mới dừng lại, rồi cùi đầu.

Lúc này bầu trời tối om, sau đó sấm chớp không ngừng vang giật liên hồi, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu đổ xuống, tất cả cây cối đều rung rung thân mình, tất cả các loài hoa trên núi đều nở rực rỡ, không ngừng khoe sắc tỏa hương.

- Gràooooo....

Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng trời, một con rồng vàng bay múa uốn lượn trên không trung, sau đó bay về phía quả trứng bảy màu rồi cuộn mình lại, giữ quả trứng ở giữa và nằm ngay ở đó.

Con rồng vàng kêu lên một tiếng ngâm vang dội rồi cả người nó phát ra ánh sáng vàng chói lóa, ẩn chứa bên trong ánh sáng vàng chính là một nguồn năng lượng cực kì tinh thuần, nó không ngừng truyền vào trong quả trứng.

Tất cả các loài thú xung quanh núi cúi mình trước vị vương tử sắp ra đời, cả thân mình run rẩy, nhưng sâu trong ánh mắt chính là sự vui mừng cùng tôn kính.

- Rắc....rắccccc.....!! Quả trứng bắt đầu vang lên những tiếng nứt vỡ, lúc đầu chỉ có những vết rạn nhỏ, sau đó giống như là mạng nhện lan ra khắp quả trứng, rồi cuối cùng vỡ ra hoàn toàn, để lộ ra một đứa trẻ sơ sinh.

- Oa....oa....oa....oa!!

Hai mắt đứa trẻ vẫn nhắm lại, hai tay khua khua xung quanh không ngừng khóc oa oa. Con rồng vàng ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm có chứa sự vui mừng khôn xiết.

Xung quanh đứa bé hiện ra một lồng sáng bảo hộ, sau đó đứa tiếng khóc của nó nhỏ lại rồi tắt hẳn, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Vô Danh tập trung tinh thần nhìn vào bụng dưới của đứa bé, ở đó có một cái bớt bảy màu không khác gì của hắn, Vô Danh ngẩn người lẩm bẩm:

- Thằng nhóc đó...sao nhìn có chút quen quen...?? Nà ní, cái bớt đó, chẳng phải là giống mình sao??

Vô Danh không tự chủ được đưa tay sờ cái bớt dưới bụng của mình, mà lẩm bẩm.

- Đây là cách mà tạo hóa đã sinh ra ta sao...Ta là "đứa con của tạo hóa"

Cuối cùng hình ảnh đó cũng mờ dần rồi biến mất, nhưng nó vẫn khắc sâu trong đầu của Vô Danh. Sau đó một loạt các văn tự cổ hiện lên trước mắt của hắn, nhưng kì lạ thay, hắn có thể đọc rõ ràng từng chữ một, hắn nhìn vào ba chữ to nhất kia rồi đọc lên:

- " Vô Cực quyết ".

Sau đó Vô Danh lại tiếp tục đọc những hàng chữ phía sau:

- "Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vô lượng...."

Vô Danh cẩn thận đọc từng hàng chữ một rồi ghi nhớ luôn vào trong đầu, hắn vốn có khả năng nhìn, nghe một lần là nhớ luôn, cho nên việc học cũng chưa bao giờ là việc khó khăn đối với hắn, cũng bởi vì hắn vốn có ngộ tính rất cao.

- " Hư sinh Nhất, Nhất sinh vạn, vạn hoàn Nhất, Nhất hoàn Hư. Vạn vật quy Hư "

( "Hư" ở đây có nghĩa là hư vô, là vô vi, là vô cực...là hợp với tên của công pháp mà ta tạo ra hehe:v)

Cuối cùng Vô Danh cũng đã đọc xong và ghi nhớ hết tất cả. Nhưng cũng chẳng cần Vô Danh phải ghi nhớ, tất cả những hàng chữ cổ đó liền chui hết vào trong đầu của Vô Danh. Sau đó một loạt thông tin nữa lại chui vào đầu của hắn....

- Tạo Hóa thần thể.....Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể Quyết.

Một khoảng thời gian sau, một bàn tay phá kén mà ra, theo sau đó chính là Vô Danh.

- Ta đã niết bàn sống lại.

Vô Danh nhẹ nhàng nhếch môi cười, sau đó hắn nắm chặt tay lẩm bẩm:

- Hình Hoa, một chưởng của ngươi ta nhớ kĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện