Vô Danh sau khi đi khỏi thế giới hỗn độn, liền ở ngay bên ngoài không gian xung quanh lớp vụ khí kia. Vô Danh vừa định phóng thần thức ra thì liền kinh ngạc thành tiếng:
- Cái này...
Vô Danh sở dĩ kinh ngạc như vậy là bởi vì, hắn không hề sử dụng thần thức mà bản thân vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp vụ khí kia một cách dễ dàng. Điều này khiến cho Vô Danh rất bất ngờ, mặc dù hắn biết sau khi mình được sống lại nhờ Hỗn Độn Thiên Mục trợ giúp thì tất cả vết thương trên người của hắn cũng đã lành lại, ngay cả đôi mắt bị chém mù cũng đã hoàn toàn lành lại. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới một điều rằng đôi mắt sau khi lành lại của hắn lại có thể nhìn xuyên được qua lớp vụ khí như vậy.
Nếu như là trường hợp bình thường thì dù có là mắt của một tu sĩ đỉnh cấp ở Tam Sinh giới này cũng không thể nào nhìn qua được lớp vụ khí như vậy, trừ khi người đó dùng thần thức thì mới có thể nhìn xuyên qua được. Vô Danh nghĩ như vậy cho nên hắn mới không thể tin nổi vào đôi mắt bây giờ của mình, mắt hắn lại có thể trực tiếp nhìn xuyên qua lớp vụ khí dày đặc này.
- Mắt của ta như vậy là chuyện gì xảy ra, sao nó lại có năng lực lớn như vậy.
Vô Danh trong đầu không ngừng xuất hiện câu hỏi tại sao, hắn hoàn toàn không biết vì sao lại như thế, chẳng lẽ Hỗn Độn Thiên Mục lại có khả năng trị thương thần kỳ như vậy hay sao, nếu quả thật là nhờ như vậy, có phải hay không hắn liền tự đánh gãy tay chân mình rồi cho Hỗn Độn Thiên Mục trị thương cho hắn rồi tay chân của hắn có thể không sử dụng linh lực mà đơn giản đấm đá chết tu sĩ cao cấp.
Vô Danh cảm thấy ý nghĩ này của bản thân thật là buồn cười, chuyện này thì làm sao có thể xảy ra được, hắn mà tự phế đi tay chân của mình thì có lẽ cả đời này hắn chỉ có thể nằm liệt giường mà thôi. Vô Danh cười tự giễu sau đó lập tức gạt bỏ đi cái xuy nghĩ thiếu lô gic này.
- Hỗn Độn Thiên Mục....Hỗn Độn Thiên Mục...Hỗn Độn Thiên Mục...
Vô Danh không ngừng lẩm bẩm bốn chữ Hỗn Độn Thiên Mục trong đầu, hắn muốn tìm kiếm câu trả lời thì thứ quan trọng nhất không tránh khỏi liên quan đó chính là Hỗn Độn Thiên Mục.
Mà đúng lúc này đột nhiên có một luồng thông tin truyền vào trong đầu của hắn, Vô Danh đưa hai tay ôm lấy đầu của mình, bởi vì lúc đó đầu của hắn đột nhiên nhói một cái.
Một luồng thông tin truyền tới trong đầu của Vô Danh, hắn sau khi đọc qua thông tin này thì liền ngẩn người:
- Trời ạ, mắt của ta là được thay thế bằng Hỗn Độn Thiên Mục sao, cái này cũng quá là trâu bò đi.
Vô Danh kinh hỉ không thôi, hắn cứ tưởng rằng ngoài khả năng hồi phục vết thương và có tiểu thế giới thì Hỗn Độn Thiên Mục không còn tác dụng nào khác, ai dè tác dụng chính của Hỗn Độn Thiên Mục chính là như vậy, chính là một đôi mắt mới của hắn, đôi mắt có thần thông cực kì kinh người.
Vô Danh kinh hỉ không thôi, hắn đưa thần thức quét tới đan điền của mình, ngay sau khi hắn quét tới quả nhiên Hỗn Độn Thiên Mục không còn nằm ở đó nữa, mà nó đã chạy tới mắt của hắn rồi.
Sau một hồi quan sát nghiên cứu, Vô Danh nhận ra rằng đôi mắt này của hắn có thể nhìn toàn bộ mọi thứ xung quanh, ngay cả những thứ ở đằng sau cũng có thể nhìn thấy. Vô Danh nhắm mắt lại sau đó quan sát toàn bộ cơ thể của mình, quả nhiên đôi mắt mới này của hắn cũng có thể nhìn được toàn bộ cơ thể của hắn.
- Đây là cái gì??
Mà khi Vô Danh nhìn tới Nê Hoàn Cung của mình thì đột nhiên giật mình kinh hãi, bởi vì hắn thấy ở đó có một tia sét màu xanh lục, xung quanh tia sét nhỏ màu xanh lục này còn có những đường lôi điện chuyển động phát ra tiếng kêu xẹt xẹt.
Vô Danh hoảng sợ không thôi, không biết đây là cái thứ gì mà lại có ở trong đầu của hắn, nếu như là vật tốt thì không sao, nhưng nó mà là bom hẹn giờ thì đó quả đúng là thảm họa.
Vô Danh dùng Hỗn Độn Thiên Mục mà nhìn tia sét màu xanh này, trong đầu hắn hiện lên một câu hỏi, không biết tia sét màu xanh này có tác dụng gì, có nguy hiểm hay không.
Mà giống như nhận được câu hỏi của Vô Danh Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin tới cho hắn, ngay lúc Hỗn Độn Thiên Mục truyền tin thì Vô Danh cũng liền hiểu ra, không ngờ Hỗn Độn Thiên Mục không chỉ có khả năng nhìn thấy mọi thứ mà còn có thể biết được thông tin của thứ đó. Sau khi luồng thông tin kia được chuyển tới cho Vô Danh thì hắn liền đọc qua:
- Mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp, có tác dụng đánh dấu những kẻ muốn nghịch thiên, những người này khi độ kiếp tấn cấp sẽ phải thừa nhận lôi kiếp mạnh mẽ hơn người bình thường gấp nhiều lần, có tác dụng phụ lấn áp tác dụng chính, đó là gây chết người.
- ẦM...
Vô Danh sau khi đọc xong thông tin mà Hỗn Độn Thiên Mục truyền tới thì liền ngã ngửa một cái, đây là cái khỉ gió gì thông tin a.
- Cái này, quả thực là muốn tức chết lão tử.
Vô Danh chửi thề một tiếng, đây là cái chuyện gì xảy ra chứ, trong Nê Hoàn Cung của hắn khi nào lại có cái thứ "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này vậy, đây có khác gì quả bom hẹn giờ a, chỉ đợi tới khi hắn có thể độ kiếp liền cho nổ tung a.
Vô Danh tức muốn hộc máu, con mẫu thân nó, không biết khi nào hắn lại rước về một quả bom hẹn giờ mạnh mẽ hơn cả bom nguyên tử như vậy, cái này cũng quá vô lý đi.
- Chẳng lẽ là....Hu hu chỉ tại cái mồm a.
Vô Danh cuối cùng cũng đã nhận ra tại sao trong người của mình lại có cái thứ gọi là "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này rồi. Chính là cái lần đó, sau khi hắn khảo thí thất bại, hắn liền chỉ tay lên trời hét to một tiếng "ta muốn nghịch thiên", mà sau khi hắn nói lời đó thì liền có một tia sét màu xanh giáng xuống đánh trúng đầu của hắn, đánh cho cả người của hắn cháy đen. Như vậy "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này chính là từ lần đó mà có rồi.
- Hu hu....kẻ nào bán thuốc hối hận, bán ta mấy viên a, ta muốn mua thuốc hối hận.
Sau khi Vô Danh khóc lóc than thở, Hỗn Độn Thiên Mục liền truyền tới một thông tin:
- Không có người nào bán thuốc hối hận.....
Vô Danh vừa mới đọc được thông tin này thì càng là tủi thân vô hạn, cái này Hỗn Độn Thiên Mục lại còn có thể đả kích chủ nhân của nó.
- Tức chết lão tử....
- Có người bán thuốc tự tử.
Ngay khi Vô Danh vừa mới chửi một tiếng thì Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin đến. Vô Danh nhổ một ngụm nước bọt nói:
- Cái này ngươi đùa cũng quá thiếu muối rồi, có thể hay không mặn hơn một chút, ta chính là bị ngươi làm cho nhạt chết a.
- Ta không đùa thưa chủ nhân.
Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin tới.
- Ngươi có thể truyền tới những thông tin có ích có được không, sao toàn mấy tin nhạt nhẽo hết sức vậy.
Vô Danh tức giận mắng. Mà ngay sau đó Hỗn Độn Thiên Mục cũng là truyền thông tin tới.
- Ta chỉ có chức năng trả lời câu hỏi của chủ nhân, không có chức năng đưa tin nhảm.
Vô Danh sau khi đọc xong tin này thì rất muốn đấm vô mắt mình một cái để chút giận, nhưng hắn nghĩ lại thì vẫn là hắn bị đau cho nên liền bỏ qua, nói chuyện với Hỗn Độn Thiên Mục này chỉ có một tác dụng duy nhất chính là tức chết hắn.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác, có thêm bình luận thì càng tốt, ta sẵn sàng nhận gạch đá. Chỉ có như vậy ta mới có động lực bạo ngày 5 chương a...
- Cái này...
Vô Danh sở dĩ kinh ngạc như vậy là bởi vì, hắn không hề sử dụng thần thức mà bản thân vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp vụ khí kia một cách dễ dàng. Điều này khiến cho Vô Danh rất bất ngờ, mặc dù hắn biết sau khi mình được sống lại nhờ Hỗn Độn Thiên Mục trợ giúp thì tất cả vết thương trên người của hắn cũng đã lành lại, ngay cả đôi mắt bị chém mù cũng đã hoàn toàn lành lại. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới một điều rằng đôi mắt sau khi lành lại của hắn lại có thể nhìn xuyên được qua lớp vụ khí như vậy.
Nếu như là trường hợp bình thường thì dù có là mắt của một tu sĩ đỉnh cấp ở Tam Sinh giới này cũng không thể nào nhìn qua được lớp vụ khí như vậy, trừ khi người đó dùng thần thức thì mới có thể nhìn xuyên qua được. Vô Danh nghĩ như vậy cho nên hắn mới không thể tin nổi vào đôi mắt bây giờ của mình, mắt hắn lại có thể trực tiếp nhìn xuyên qua lớp vụ khí dày đặc này.
- Mắt của ta như vậy là chuyện gì xảy ra, sao nó lại có năng lực lớn như vậy.
Vô Danh trong đầu không ngừng xuất hiện câu hỏi tại sao, hắn hoàn toàn không biết vì sao lại như thế, chẳng lẽ Hỗn Độn Thiên Mục lại có khả năng trị thương thần kỳ như vậy hay sao, nếu quả thật là nhờ như vậy, có phải hay không hắn liền tự đánh gãy tay chân mình rồi cho Hỗn Độn Thiên Mục trị thương cho hắn rồi tay chân của hắn có thể không sử dụng linh lực mà đơn giản đấm đá chết tu sĩ cao cấp.
Vô Danh cảm thấy ý nghĩ này của bản thân thật là buồn cười, chuyện này thì làm sao có thể xảy ra được, hắn mà tự phế đi tay chân của mình thì có lẽ cả đời này hắn chỉ có thể nằm liệt giường mà thôi. Vô Danh cười tự giễu sau đó lập tức gạt bỏ đi cái xuy nghĩ thiếu lô gic này.
- Hỗn Độn Thiên Mục....Hỗn Độn Thiên Mục...Hỗn Độn Thiên Mục...
Vô Danh không ngừng lẩm bẩm bốn chữ Hỗn Độn Thiên Mục trong đầu, hắn muốn tìm kiếm câu trả lời thì thứ quan trọng nhất không tránh khỏi liên quan đó chính là Hỗn Độn Thiên Mục.
Mà đúng lúc này đột nhiên có một luồng thông tin truyền vào trong đầu của hắn, Vô Danh đưa hai tay ôm lấy đầu của mình, bởi vì lúc đó đầu của hắn đột nhiên nhói một cái.
Một luồng thông tin truyền tới trong đầu của Vô Danh, hắn sau khi đọc qua thông tin này thì liền ngẩn người:
- Trời ạ, mắt của ta là được thay thế bằng Hỗn Độn Thiên Mục sao, cái này cũng quá là trâu bò đi.
Vô Danh kinh hỉ không thôi, hắn cứ tưởng rằng ngoài khả năng hồi phục vết thương và có tiểu thế giới thì Hỗn Độn Thiên Mục không còn tác dụng nào khác, ai dè tác dụng chính của Hỗn Độn Thiên Mục chính là như vậy, chính là một đôi mắt mới của hắn, đôi mắt có thần thông cực kì kinh người.
Vô Danh kinh hỉ không thôi, hắn đưa thần thức quét tới đan điền của mình, ngay sau khi hắn quét tới quả nhiên Hỗn Độn Thiên Mục không còn nằm ở đó nữa, mà nó đã chạy tới mắt của hắn rồi.
Sau một hồi quan sát nghiên cứu, Vô Danh nhận ra rằng đôi mắt này của hắn có thể nhìn toàn bộ mọi thứ xung quanh, ngay cả những thứ ở đằng sau cũng có thể nhìn thấy. Vô Danh nhắm mắt lại sau đó quan sát toàn bộ cơ thể của mình, quả nhiên đôi mắt mới này của hắn cũng có thể nhìn được toàn bộ cơ thể của hắn.
- Đây là cái gì??
Mà khi Vô Danh nhìn tới Nê Hoàn Cung của mình thì đột nhiên giật mình kinh hãi, bởi vì hắn thấy ở đó có một tia sét màu xanh lục, xung quanh tia sét nhỏ màu xanh lục này còn có những đường lôi điện chuyển động phát ra tiếng kêu xẹt xẹt.
Vô Danh hoảng sợ không thôi, không biết đây là cái thứ gì mà lại có ở trong đầu của hắn, nếu như là vật tốt thì không sao, nhưng nó mà là bom hẹn giờ thì đó quả đúng là thảm họa.
Vô Danh dùng Hỗn Độn Thiên Mục mà nhìn tia sét màu xanh này, trong đầu hắn hiện lên một câu hỏi, không biết tia sét màu xanh này có tác dụng gì, có nguy hiểm hay không.
Mà giống như nhận được câu hỏi của Vô Danh Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin tới cho hắn, ngay lúc Hỗn Độn Thiên Mục truyền tin thì Vô Danh cũng liền hiểu ra, không ngờ Hỗn Độn Thiên Mục không chỉ có khả năng nhìn thấy mọi thứ mà còn có thể biết được thông tin của thứ đó. Sau khi luồng thông tin kia được chuyển tới cho Vô Danh thì hắn liền đọc qua:
- Mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp, có tác dụng đánh dấu những kẻ muốn nghịch thiên, những người này khi độ kiếp tấn cấp sẽ phải thừa nhận lôi kiếp mạnh mẽ hơn người bình thường gấp nhiều lần, có tác dụng phụ lấn áp tác dụng chính, đó là gây chết người.
- ẦM...
Vô Danh sau khi đọc xong thông tin mà Hỗn Độn Thiên Mục truyền tới thì liền ngã ngửa một cái, đây là cái khỉ gió gì thông tin a.
- Cái này, quả thực là muốn tức chết lão tử.
Vô Danh chửi thề một tiếng, đây là cái chuyện gì xảy ra chứ, trong Nê Hoàn Cung của hắn khi nào lại có cái thứ "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này vậy, đây có khác gì quả bom hẹn giờ a, chỉ đợi tới khi hắn có thể độ kiếp liền cho nổ tung a.
Vô Danh tức muốn hộc máu, con mẫu thân nó, không biết khi nào hắn lại rước về một quả bom hẹn giờ mạnh mẽ hơn cả bom nguyên tử như vậy, cái này cũng quá vô lý đi.
- Chẳng lẽ là....Hu hu chỉ tại cái mồm a.
Vô Danh cuối cùng cũng đã nhận ra tại sao trong người của mình lại có cái thứ gọi là "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này rồi. Chính là cái lần đó, sau khi hắn khảo thí thất bại, hắn liền chỉ tay lên trời hét to một tiếng "ta muốn nghịch thiên", mà sau khi hắn nói lời đó thì liền có một tia sét màu xanh giáng xuống đánh trúng đầu của hắn, đánh cho cả người của hắn cháy đen. Như vậy "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" này chính là từ lần đó mà có rồi.
- Hu hu....kẻ nào bán thuốc hối hận, bán ta mấy viên a, ta muốn mua thuốc hối hận.
Sau khi Vô Danh khóc lóc than thở, Hỗn Độn Thiên Mục liền truyền tới một thông tin:
- Không có người nào bán thuốc hối hận.....
Vô Danh vừa mới đọc được thông tin này thì càng là tủi thân vô hạn, cái này Hỗn Độn Thiên Mục lại còn có thể đả kích chủ nhân của nó.
- Tức chết lão tử....
- Có người bán thuốc tự tử.
Ngay khi Vô Danh vừa mới chửi một tiếng thì Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin đến. Vô Danh nhổ một ngụm nước bọt nói:
- Cái này ngươi đùa cũng quá thiếu muối rồi, có thể hay không mặn hơn một chút, ta chính là bị ngươi làm cho nhạt chết a.
- Ta không đùa thưa chủ nhân.
Hỗn Độn Thiên Mục lại truyền thông tin tới.
- Ngươi có thể truyền tới những thông tin có ích có được không, sao toàn mấy tin nhạt nhẽo hết sức vậy.
Vô Danh tức giận mắng. Mà ngay sau đó Hỗn Độn Thiên Mục cũng là truyền thông tin tới.
- Ta chỉ có chức năng trả lời câu hỏi của chủ nhân, không có chức năng đưa tin nhảm.
Vô Danh sau khi đọc xong tin này thì rất muốn đấm vô mắt mình một cái để chút giận, nhưng hắn nghĩ lại thì vẫn là hắn bị đau cho nên liền bỏ qua, nói chuyện với Hỗn Độn Thiên Mục này chỉ có một tác dụng duy nhất chính là tức chết hắn.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác, có thêm bình luận thì càng tốt, ta sẵn sàng nhận gạch đá. Chỉ có như vậy ta mới có động lực bạo ngày 5 chương a...
Danh sách chương