Ba người lúc đầu nghe Hoàng Lăng nói như vậy thì còn chần chờ một chút, Tống Bân với Vũ Khải nghĩ tới lúc trước Vô Danh chỉ mới có tu vi tụ khí tầng hai sơ kỳ đã có thể đánh thắng được Tô Khai, vậy mà bây giờ Vô Danh đã là tụ khí tầng ba sơ kỳ rồi, có phải hay không bọn chúng vừa lên cũng sẽ bị Vô Danh đánh tới thua sấp mặt đất. Ngay cả Tô Khai cũng vậy, hắn cũng hơi sợ Vô Danh.

Nhưng chỉ rất nhanh sau đó, cả ba người liền đưa mắt nhìn nhau, dù sao bọn chúng cũng là ba đánh một, chẳng lẽ còn sợ Vô Danh hay sao. Từ mấy ngày hôm trước nghe hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương giảng giải thì ba người cũng biết được Vô Danh ngoài luyện thể ra thì cũng không biết một loại pháp kỹ nào cả. Mà trong khi đó, hai người Tống Bân và Vũ Khải cũng có tu vi tụ khí tầng ba trung kỳ rồi, cho nên ba người cũng không tin cả ba hợp lại mà lại không đánh nổi một mình Vô Danh.

Sau khi đã quyết định thì cả ba người liền xông tới, mỗi người một quyền đánh úp về phía Vô Danh.

- Hừ, không biết sống chết.

Vô Danh thấy ba người Tô Khai, Tống Bân, Vũ Khải xuất quyền đánh về phía mình thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng, hắn bây giờ còn sợ ba người này hay sao. Mỗi thằng một đao liền xong rồi, vậy mà bọn này còn không biết sống chết như vậy, tự lao đầu lên đón lấy cái chết hay sao.

Tô Khai: " Phục Hổ quyền "

Vũ Khải: " Liệt Địa quyền"

Tống Bân: " Ưng Trảo thủ "

Tô Khai và Vũ Khải hét lên một tiếng, theo sau đó là mỗi người một quyền, quyền nào cũng bộc phát ra một cách uy mãnh hướng Vô Danh đánh tới. Tống Bân tay quyền chuyển thành trảo, một trảo vồ tới vị trí cổ họng của Vô Danh.

Hai quyền cùng với trảo thủ xuất ra, linh lực bàng bạc bao quanh giống như cuồng phong gào thét mà hướng về phía Vô Danh đánh tới.

- Vù...vù...

Quyền phong và trảo thủ vang lên những tiếng như xé rách không khí, quần áo ba người đều kêu lên phần phật. Quyền phong và trảo thủ theo những vị trí yếu hại trên cơ thể Vô Danh đánh tới.

Ngay khi ba người vừa xuất chiêu Vô Danh liền cảm nhận được ba chiêu này bất quá đều là Hoàng giai sơ cấp pháp kỹ mà thôi, uy lực như vậy đánh hắn cũng chẳng đủ gãi ngứa nữa là.

Vô Danh đang chạy thì bỗng nhiên xoay người lại, sau đó trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười hết sức tà mị. Một cây đao xuất hiện trên tay Vô Danh, cây đao này chính là Nguyệt Đao.

Vô Danh nhẹ nhàng nâng thanh đao trên tay giơ lên, linh lực bàng bạc bao quanh cây đao, đao khí dần dần được hình thành.

Một đao....hai đao.....ba đao....bốn đao...

Ngay khi thanh đao đã hóa thành bốn đao khí thì liền dừng lại. Vô Danh không chần chờ một chút nào, một đao đơn giản không hoa mỹ mà đầy uy lực đánh ra.

- Nhị thập tứ đao.

Vô Danh thì thầm một tiếng, theo sau đó là một đao đánh ra, một đao này đánh về phía Tống Bân. Sau khi đã chém ra một đao Vô Danh lại tiếp tục ngựng tụ đao thứ hai, lại là bốn đao khí được tạo thành, sau đó rất nhanh bắn ra đánh về phía của Vũ Khải.

Tám luồng đao khí mang theo đao quang lấp lánh bắn ra, hướng về hai người Tống Bân và Vũ Khải đánh tới. Tám luồng đao khí mang theo khí thế cùng với tốc độ kinh người phóng ra, Tống Bân và Vũ Khải đang theo đà đánh tới thấy Vô Danh xuất ra hai đao như vậy thì liền cả kinh, một đao kia thật sự ngoài sức tưởng tưởng của bọn chúng.

Mà ở phía sau hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ Vô Danh vẫn còn ẩn dấu sâu như vậy, hai người tính ra vẫn còn đánh giá thấp tên Vô Danh trước mắt này. Hai người Hoàng Lăng và Hoàng Dương bây giờ càng chắc chắn khẳng định trên người Vô Danh nhất định còn có bảo vật khác. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười, lần này chỉ cần giết được Vô Danh thì nhất định tất cả những thứ tốt trên người Vô Danh đều là của hai người.

Tống Bân và Vũ Khải một người tung quyền, một người xuất trảo đánh về phía Vô Danh, khi hai người sắp đánh tới Vô Danh rồi thì đột nhiên trên tay Vô Danh lại xuất hiện một thanh đao, sau đó là một đao chém ra.

- Xẹt....xẹt...xẹt..xẹt....

Tám luồng đao khí mạnh mẽ đánh ra, hai người trở tay không kịp, chỉ biết đứng nhìn tám luồng đao khí lấp lánh đao quang kia đánh tới.

- Phốc...phốc....phốc...

Từng tiếng cắt da cắt thịt vang lên, tám luồng đao khí chia ra hai đường đâm xuyên qua cơ thể hai người Vũ Khải và Tống Bân. Trên người mỗi người là bốn cái lỗ máu to bằng nắm đấm, mỗi lỗ đều xuất hiện ở những vị trí yếu hại, máu tươi không ngừng chảy ra.

Cả hai đang tung người trên không thì bỗng nhiên dừng lại, trên mặt và trong ánh mắt đều là một vẻ kinh hoàng, hai đao kia của Vô Danh thực xự quá mực chuẩn xác, hai người con chưa kịp làm gì thì đã phải nằm xuống.

- Bịch...bịch...

- Xèo...xèo..

Hai cái xác rơi bịch xuống đất, theo sau đó là hai quả cầu lửa từ trong tay Vô Danh đánh ra, ví trí của hai quả cầu lửa chính là xác chết của hai người Tống Bân và Vũ Khải.

- Vù vù...

Mà đúng lúc này, Tô Khai cũng mang theo một quyền đánh tới.

- Bốp...

Một quyền của Tô Khai đánh trúng vào mặt của Vô Danh. Nhưng ngay khi một quyền này đánh tới trúng Vô Danh thì cũng liền dính ở trên đó. Vô Danh vẫn mảy may không việc gì đứng yên một chỗ.

Một quyền kia của Tô Khai có thể nói là không có một chút lực đạo nào, đánh vào giống như là đang mát xa vậy, mà biểu cảm trên mặt của Tô Khai bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ "kinh hoàng" để hình dung.

Ngay tại thời điểm Vô Danh đánh ra hai đao kia, sau đó là hai quả cầu lửa đã dễ dàng giết chết hai người Tống Bân và Vũ Khai thì ở một bên Tô Khai nhìn thấy cũng đã bị dọa tới nỗi sợ đến đơ người ra rồi. Tay chân của Tô Khai bủn rủn, không chút sức lực nào đánh tới trên mặt Vô Danh.

Vô Danh chẳng thèm nhìn lấy một cái, theo sau đó là một cái phong nhận chém ra.

- Xoẹt....

Một tiếng cắt nhẹ nhàng vang lên, phong nhận cứa qua cổ của Tô Khai, Tô Khai bây giờ đã sợ tới mức muốn chết đi rồi, hắn không còn chút xíu lực nào mà chống đỡ, cho nên một đao này đã nhẹ nhàng cứa đôi cổ của Tô Khai.

Máu đỏ nhẹ nhàng chảy ra từ cổ của Tô Khai, một cỗ máu tanh nồng bốc lên. Vô Danh liền cho một quả cầu lửa, cái xác của Tô Khai cũng giống như xác của Tống Bân và Vũ khải hóa thành tro bụi rồi cuốn đi theo gió.

Vô Danh lạnh lùng dứt khoát là thế, nhưng mà bây giờ hắn đang cảm thấy hết sức buồn nôn, đây âu cũng là lần đầu tiên mà hắn giết người, cho nên không thể không tránh khỏi một màn này. Vô Danh cố gắng áp chế cơn buồn nôn trong người, vẻ mặt của hắn dần lại trở lại bình thường. Sau khi giết chết ba người kia, gương mặt lạnh lùng của Vô Danh bây giờ giống như có thêm chút sát khí vờn quanh, càng tăng thêm vẻ lăng lệ.

Mọi người đọc xong nhớ để lại một like ủng hộ tác vs nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện