Sau khi đã phân rõ hướng đi, cả ba bắt đầu chia ra làm hai hướng, Vô Danh và Vũ Thủy Yên thì đi cùng nhau còn Hồng Mồng tự mình tìm một hướng khác mà đi.

Hồng Mông tự bản thân có một đôi cánh cho nên có thể di chuyển rất nhanh bên trong Chiến Trường Cổ mà không cần dùng tới pháp bảo phi hành. Hồng Mông cũng là tự mình cải trang để che đi diện mạo thật sự của bản thân, cả người đều được bọc vải kín mít, không những thế còn trùm một áo bào đen rộng thùng thình bên ngoài, trừ đôi cánh để lộ ra ngoài ra thì cái gì cũng đều được che đi.

Mặc dù phải lộ ra đôi cánh để có thể di chuyển, nhưng Hồng Mông nghĩ như vậy cũng không có gì phải lo lắng cả, chỉ cần phát hiện ra có người tới thì nhóc liền thu cánh lại là được rồi, thần thức của nhóc cũng được Hàn Tủy Vạn Niên rèn luyện qua cho nên cũng rất là cô đọng, thần thức tương đối cường hãn.

Vô Danh thì đi cùng với Vũ Thủy Yên, hai người trực tiếp sử dụng pháp bảo phi hành mà di chuyển trên không, người khác thì có thể không dám sử dụng thế nhưng Vô Danh lại hoàn toàn ngược lại.

Suốt dọc đường đi, Vô Danh không ngừng trải rộng thần thức của bản thân ra để tìm kiếm yêu thú, hắn sở dĩ tìm kiếm yêu thú là để cho Vũ Thủy Yên có thể dựa vào việc chiến đấu liên tục với yêu thú mà tăng cường kinh nghiệm chiến đấu của bản thân lên cao. Đồng thời việc liên tục sử dụng thần thức như vậy cũng khiến cho Vô Danh tiêu hao rất nhiều, nhưng bù lại thần thức của hắn có thể nhờ vậy mà được tăng cường lên một chút. Một chút này mà so ra dùng Hàn Tủy Vạn Niên Châu thì đúng là không thấm vào đâu.

Một tháng ròng rã đi qua, hai người Vô Danh và Vũ Thủy Yên không ngừng tại bên trong Chiến Trường Cổ săn lùng yêu thú. Vô Danh ngoài việc làm công tác huấn luyện cho Vũ Thủy Yên ra thì chẳng làm gì cả, tu vi của hắn cũng vì vậy mà không có chút tịnh tiến nào, một phần cũng là do trong này không thể tu luyện được.

Thi thoảng di chuyển gặp một số hang động có thể tu luyện thì Vô Danh mới dừng lại để cả hai có thể cùng tu luyện một hoặc hai ngày sau đó lại tiếp tục lên đường. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó thì Vô Danh cũng trực tiếp đem Hàn Tủy Vạn Niên Châu ra cho Vũ Thủy Yên sử dụng.

Hàn Tủy Vạn Niên Châu mặc dù quý giá thế nhưng lại không có chút nào tác dụng đối với hắn nữa rồi, hắn đã không thể dùng Hàn Tủy Vạn Niên ở trong đó mà hấp thu tăng cường thần thức được nữa. Chính vì thế Vô Danh liền đem Hàn Tủy Vạn Niên Châu ra cho Vũ Thủy Yên sử dụng, khi nào dùng xong thì hắn lại thu lại.

Vũ Thủy Yên cũng nhờ Hàn Tủy Vạn Niên Châu này mà thu được lợi ích không nhỏ, chẳng những tu vi tịnh tiến mà thần thức cũng mạnh lên rất nhiều. Vũ Thủy Yên trong lòng cũng rất là cảm kích Vô Danh, suốt khoảng thời gian qua nàng đã từ trên người hắn mà thu được không ít chỗ tốt.

Mặc dù tu vi của Vũ Thủy Yên đã bước vào Tụ Khí tầng chín hậu kỳ đỉnh phong từ nửa tháng trước thế nhưng Vô Danh cũng không có cho nàng trùng kích vào Trúc Cơ.

Sở dĩ hắn không muốn cho Vũ Thủy Yên tiến vào Trúc Cơ là bởi vì nếu như sử dụng Trúc Cơ đan để bước vào Trúc Cơ thì thành tựu sau này sẽ bị thu hẹp lại rất nhiều, chỉ có không dùng đan dược mà bước vào Trúc Cơ kỳ thì mới là con đường đúng đắn nhất.

Trong khoảng thời gian một tháng thì Vũ Thủy Yên cũng đã thăng cấp tới Tụ Khí tầng chín viên mãn, tuy nhiên khoảng cách để có thể tăng cấp tới Trúc Cơ thì vẫn còn rất xa.

Vô Danh lại tiếp tục cho Vũ Thủy Yên rèn luyện bên trong rừng rậm với yêu thú nửa tháng nữa, thế nhưng Vũ Thủy Yên cũng chưa thể chạm tới được Trúc Cơ kỳ.

Vô Danh biết lúc này nếu như không cho Vũ Thủy Yên dùng Trúc Cơ đan thì không thể nào tiến vào Trúc Cơ kỳ được, thế nhưng nếu để nàng sử đụng đan dược tăng cấp thì chính là đã phá bỏ đi con đường tu luyện rộng rãi sau này của nàng. Nếu cứ để Vũ Thủy Yên tiếp tục rèn luyện với yêu thú đồng thời tu luyện như vậy thì còn lâu mới có thể trùng kích vào Trúc Cơ.

Vô Danh trong lòng bây giờ cũng đang rất là nóng ruột, thứ hạng đội quân của hắn trên Phong Hào Bảng đã rớt xuống dưới đáy luôn rồi, ngoài việc Hồng Mông kiếm thêm được một số điểm chiến tích ra thì suốt một tháng nay hắn cũng chẳng kiếm thêm được chút điểm chiến tích nào. Thứ hạng của “Nam Quốc quân” vẫn cứ đứng bét ở hạng một trăm.

Mặc dù hắn có thể dùng pháp bảo phi hành để có thể di chuyển nhanh hơn thế nhưng việc rèn luyện Vũ Thủy Yên gần hai tháng nay cũng khiến cho hắn bị chậm đi rất nhiều, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì hắn thật sự sẽ bị người ta cướp hết chỗ tốt mất.

Mặc dù trong người Vô Danh hắn bây giờ có cực phẩm tiên tinh cùng với cực phẩm tiên linh mạch thế nhưng mấy cái này đều là đồ vật chỗ tiên giới, hắn cũng không thể nào đem ra cho người khác sử dụng mà không chút đau lòng.

Vô Danh loay hoay suy nghĩ một hồi không biết phải làm như thế nào để cho Vũ Thủy Yên có thể bước vào Trúc Cơ được. Vô Danh cắn răng một cái, để Vũ Thủy Yên một mình bên trong động phủ dưới đất mà tu luyện, còn hắn thì nhân lúc đêm thâu tịch lặng mà đi ra bên ngoài một chuyến.

Vô Danh tâm trạng có chút buồn bực, hắn chính là cũng không muốn phải dùng tới hạ sách này, thế nhưng không dùng thì không được.

Vô Danh vừa mới đi ra bên ngoài liền ngửa mặt lên trời quan sát một vòng. Hắn thấy hôm nay quả là một ngày đẹp trời, trăng sáng dịu nhẹ cũng khiến cho con đường phía trước không còn tối tăm mù mịt nữa, từng luồng gió đêm se lạnh thổi qua khiến cho con người ta không khỏi nổi lên chút cảm xúc riêng biệt trong lòng.

Vô Danh để ý trên trời hai chòm sao “Ngưu lang” và “Chức Nữ” vậy mà lại sáng tỏ lạ thường, hai chòm sao này vậy mà lại ở gần nhau tới vậy. Vô Danh đoán đêm nay hẳn là đêm “thất tịch” đi, Ngưu Lang cùng với Chức Nữ vậy mà lại có thể gặp lại nhau trong đêm nay, còn họ làm gì thì Vô Danh cũng không biết được.

Vô Danh trong lòng quả thực có chút xót xa, người ta có đôi có cặp đi chơi “thất tịch” còn hắn lại khá giống Ngưu Lang kia, có người thương mà lại bị xa cách, tuy nhiên Ngưu Lang cũng không có thảm bằng hắn được.

Sở dĩ nói Ngưu Lang không thảm bằng hắn là bởi vì đêm nay Ngưu Lang kia còn có thể cùng Chức Nữ thủ thỉ tâm tình, còn đêm nay hắn lại chẳng có ai ở bên cạnh cả, nếu có thì cũng chỉ có thể cùng “ngũ cô nương” mà thôi.

Vô Danh gạt bỏ buồn phiền trong lòng sang một bên, đêm nay trăng thanh gió mát như vậy thì phải tìm một nơi giải tỏa tâm tình mới đúng là thiên ý a.

Vô Danh giống như đi dạo ở bên trong rừng sâu, trong này yêu thú nào mà chẳng biết mặt hắn, nếu như không chạy nhanh mà nói thì có khi cũng bị làm thịt mất rồi chứ làm gì mà có tâm tình đi ra cùng hắn cọ sát một phen.

Chẳng mấy chốc Vô Danh đã đi tới gần một thác nước, hắn từ phía xa đã nghe thấy tiếng nước chảy cho nên chạy một mạch tới đây. Vô Danh tâm tình lúc này cũng khá tốt, nghe thấy “tiếng suối trong như tiếng hát xa” khiến cho tâm trạng của hắn được giải tỏa không ít, loại âm thanh này quả thực khiến cho con người ta cảm thấy cực kỳ thư giãn. Tâm tình tốt lên không ít, Vô Danh bất chợt ngâm lên một bài:

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa,

Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.

Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,

Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.” (1)

Hắn ngâm mấy câu này lên quả thực là rất phù hợp với tâm trạng cũng như khung cảnh bây giờ. Chẳng những có tiếng suối trong mà chính là bầu không khí đêm nay cũng hoàn toàn phù hợp với câu “Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”, trên đầu hắn chính là ánh trăng bạc sáng soi từng gốc cổ thụ từng gốc hoa bên trong cánh rừng này, khung cảnh đêm nay lại còn có “người chưa ngủ” chính là hắn, và hắn cũng đang rất lo lắng về việc quân đội của mình cứ đứng mãi ở hạng chót như vậy, lại còn thêm cả chuyện của Vũ Thủy Yên nữa.

Vô Danh vừa đi vừa suy nghĩ thì đã đi tới rất gần chỗ thác nước kia rồi. Vô Danh bước chân đang đều đều bỗng dưng dừng lại, sau đó lập tức tấp vào một bên gốc cây mà ngó ra phía trước.

Đêm nay vậy mà hắn lại phát hiện chẳng những có tiếng thác nước, tiếng suối trong mà còn có cả tiếng hát xa ở đây nữa. Vô Danh là người tu luyện cho nên mặc dù nhìn trong đêm tối nhưng cũng sáng rõ như ban ngày, hắn chính là nhìn thấy ở con suối bên dưới chân thác nước kia có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang vừa tắm vừa hát.

Vô Danh trong lòng đang rất là rạo rực, tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một mỹ nhân khỏa thân như vậy cơ chứ, cái này chẳng phải là đang muốn hắn làm chuyện xấu hay sao. Vô Danh ánh mắt cũng chỉ có thể quan sát được phần sau lưng của cô gái này, nàng ta đang quay lưng về phía của hắn.

Mặc dù Vô Danh không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của cô gái này thế nhưng hắn cũng có thể đoán được đây chính là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, từ mái tóc đen dài bồng bềnh trên mặt nước tới vóc dáng cực kỳ hoàn hảo kia rồi đến giọng hát trong veo, ai dám nói đó không phải là một cô gái đẹp.

Hình ảnh mập mờ khiêu gợi dưới ánh trăng kia quả thực quá kích thích, may mắn cho cô gái này là Vô Danh hắn chính là một chính nhân quân tử, chỉ nhìn đằng sau chứ không nhìn đằng trước, nếu không….hắc hắc.

Vô Danh đột nhiên cười hắc hắc một tiếng, sau đó hắn ôm quyền đưa tay về phía hai chòm sao “Ngưu Lang” và “Chức Nữ” rồi nói:

-Chúc mừng hai người a, đêm nay lại có thể cùng nhau tâm sự. Còn Vô Danh ta đây thì thực tốt, phía trước có hồng nhan nhưng lại chỉ có thể nhìn từ phía sau mà không thể động, số ta thực khổ, đêm nay lại chỉ có thể cùng “ngũ cô nương” tâm tình mà thôi.

Vô Danh nói xong thì ánh mắt lại nhìn về phía bóng hồng đằng trước, sau đó lại cùng “ngũ cô nương” giải tỏa tâm tình.

(1): bài "Cảnh Khuya" của Hồ Chí Minh.

Cấm chỉ mấy lão cùng "ngũ cô nương" tâm tình nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện