Vô Danh cũng không ngờ là mình lại có thể nhìn thấy cô bé Vũ Thủy Yên này ở bên ngoài Chiến Trường Cổ, hắn và Vũ Thủy Yên mặc dù không thân nhưng cũng coi như là có quen biết, hắn quyết định ra đó xem một chút là có chuyện gì xảy ra.
Vô Danh không biết làm thế nào mà cô bé Vũ Thủy Yên này lại có thể xuất hiện ở chỗ này, thành Hoài Nam cách Bình Ngiêu sâm lâm này cũng không phải là gần a, chưa nói đến việc đi đường rất dễ gặp phải sự cố nữa.
Vô Danh thần thức đao qua người Vũ Thủy Yên, hắn vậy mà nhìn thấy tu vi của Thủy Yên bây giờ lại có thể là Tụ Khí tầng tám, cái này cũng quá trâu bò đi.
Vô Danh nhớ là mình gặp Vũ Thủy Yên này cách đây khoảng gần một năm, sau gần một năm thì hắn lại nhìn thấy nàng ở bên ngoài Chiến Trường Cổ này. Mà trong gần một năm này nàng lại có thể từ một phàm nhân tăng cấp tới Tụ Khí tầng tám.
Vô Danh chỉ biết thở dài trong lòng, mấy nữ nhân mà hắn biết toàn là những người có tốc độ tu luyện kinh dị, từ Nguyệt Nhi rồi đến Ma Tiểu Uyên có vẻ thần bí, mới trước đó mấy ngày thì chính là Mộc Thanh Kiều, bây giờ lại đến cô nàng Vũ Thủy Yên này.
Vũ Thủy Yên bây giờ bất quá cũng chỉ mới gần mười năm tuổi, tuy là tu vi Tụ Khí tầng tám nhưng một mình đến đây thì có lẽ cũng quá nguy hiểm đi, hắn thần thức quét ra cũng không có thấy bất kì cái gì gọi là người quen của Vũ Thủy Yên ở đây cả.
Theo như hắn đoán thì sau khi Vũ Thủy Yên đủ tuổi tu luyện thì chắc chắn sẽ gia nhập Hoài Nam Nhị Tinh học viện a, vậy mà nàng lại có thể đi một mình tới chỗ này.
Vô Danh cũng đã đi tới rất sát chỗ Vũ Thủy Yên, hắn bất quá cũng chỉ cách chỗ nàng có mười bước chân mà thôi. Vô Danh thấy rằng sau khi Vũ Thủy Yên bị người chặn lại thì cũng có một số người khác nhìn qua, nhưng mấy người đó đều rất nhanh nhìn qua chỗ khác. Theo như Vô Danh thấy thì đáng lẽ sau khi Vũ Thủy Yên hét lên một tiếng như vậy thì sẽ có rất nhiều người chú ý tới sau đó vây lại xem, nhưng mà không ngờ lại chẳng có ai như vậy cả.
Vũ Thủy Yên cũng có suy nghĩ giống hệt như Vô Danh, nhưng khiến cho nàng thất vọng đó chính là chẳng có người nào vây lại xem hay có ý giúp nàng cả, họ giống như là không có thấy chuyện gì xảy ra vậy.
Vũ Thủy Yên biết đám người đang đứng chặn trước mặt nàng bây giờ có ý đồ gì, bọn chúng chắc chắn là muốn cướp đi tấm “Chiến Trường Cổ bài” trên người của nàng, nàng phải chiến đấu vất vả lắm mới có thể lấy được một tấm “Chiến Trường Cổ bài” này, nàng trên người cũng bị thương vài chỗ rồi.
Đám người đứng chặn đường đi của Vũ Thủy Yên sau khi nghe câu hỏi của nàng thì liền có một tên nam tử râu dê đứng ra phía trước nói:
-Chúng ta cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn cô bé nhường lại cho chúng ta “Chiến Trường Cổ bài” kia, chúng ta sẽ ra cái giá hợp lý.
Vũ Thủy Yên nghe thấy vậy thì liền hừ lạnh một tiếng, “Chiến Trường Cổ bài” này quý giá như vậy dù có là ra giá gì thì nàng cũng sẽ không bán, mà hơn hết là đám người kia thì có thể đưa ra được thứ gì đáng giá so với tấm “Chiến Trường Cổ bài” này. Vũ Thủy Yên lắc đầu nói:
-Dù các người có ra giá như thế nào thì ta cũng sẽ không bán, các người liền tránh sang một bên sao.
Nam tử râu dê kia cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Không bán?? Ta thấy cô bé nên suy nghĩ lại a, với năng lực của cô bé bây giờ thì không thể nào giữ nổi thứ đáng giá như vậy đâu, tốt nhất là bán lại cho chúng ta với một cái giá hợp lý sau đó rời đi, nếu không…
Nam tử râu dê kia nói tới đây thì ánh mắt liền đảo qua người Vũ Thủy Yên một vòng, gương mặt hết sức là dâm đãng.
Vũ Thủy Yên thấy ánh mắt của nam tử râu dê kia đảo qua người mình thì liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nàng tức giận nói:
-Ngươi năm mơ, dù thế nào thì ta cũng không bán, ngươi cút đi.
-Hừ, con nhóc không biết điều, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu như ngươi không giao ra thì chẳng những “Chiến Trường Cổ bài” ngươi cũng không giữ được mà một linh thạch ngươi cũng không có.
Nam tử râu dê nói tới đây thì liền liếc mắt qua đám người sau lưng rồi nhìn Vũ Thủy Yên một vòng nói:
-Ngươi rất xinh đẹp, đêm nay nếu như biết đường phục vụ chúng ta cho tốt thì ta còn có thể xem xét ngươi có thể hay không làm một cái hầu gái a.
Nam tử râu dê này vừa nói xong thì đám người sau lưng cũng đồng loạt tiến tới chỗ Vũ Thủy Yên, giống như muốn bắt nàng đi vậy.
Vũ Thủy Yên thấy vậy thì gương mặt tái nhợt, nàng mặc dù là tu vi Tụ Khí tầng tám thế nhưng lại chẳng phải là đối thủ của bất kì kẻ nào trong đám người kia, đến ngay cả tên yếu nhất trong đó nàng cũng không đánh lại được.
Vô Danh sau khi đứng ở một bên quan sát thì cũng đã biết được đại khái là chuyện gì xảy ra, có lẽ là Vũ Thủy Yên tham gia thi đấu đài dành cho tán tu cấp bậc Tụ Khí sau đó giành được một tấm “Chiến Trường Cổ bài”, mà đám ngươi kia đứng chặn lại đường đi của nàng chắc chắn là muốn cướp đi tấm “Chiến Trường Cổ bài” kia rồi.
Vô Danh thấy rõ ràng rằng, cho dù Vũ Thủy Yên không bị đám người này cướp đi “Chiến Trường Cổ bài” thì cũng sẽ bị những kẻ khác chặn lại mà thôi.
Hắn thần thức đảo qua cũng đã phát hiện có mấy nhóm như vậy đang nhìn về phía Vũ Thủy Yên, ý đồ có lẽ cũng giống như đám người phía trước này.
Quả thật chính là như vậy, dù cho đám người của Minh Thương phái này không chặn lại Vũ Thủy Yên thì cũng sẽ có những nhóm khác đứng chặn lại. Chỉ là những nhóm khác thấy nhóm người Minh Thương phái kia đã tiến tới rồi thì cũng chỉ có nước rút lại mà thôi. Minh Thương phái này thế nhưng cũng đã cướp đoạt đi không ít “Chiến Trường Cổ bài” cũng những tán tu rồi, bọn chúng ỷ vào thực lực mạnh mẽ lại có hậu thuẫn đằng sau lên không ngại cướp đi mấy cái danh ngạch tán tu này.
Vô Danh thật sự rất không vừa mắt với những hành động như vậy, bọn người này chẳng những vô liêm sỉ mà còn làm rất công khai, thế nhưng cũng chẳng có người nào đứng ra giải quyết, khiến cho những tán tu kia sau khi vất vả giành được “Chiến Trường Cổ bài” lại bị cướp đi trắng trợn như vậy.
Theo như Vô Danh đoán thì có lẽ chắc chắn là một loại cam kết ngầm nào đó ở đây rồi, Chiến Trường Cổ này chính là bị một nhóm các môn phái liên kết lại tiến hành tổ chức phân phát danh ngạch, mà những danh ngạch tán tu kia được tổ chức theo một loại thi đấu cũng chỉ là để che mắt mà thôi, chỉ cần sau khi những tán tu đó giành được thẻ bài thì cũng có người của các môn phái ra chặn đường đoạt lại, cho nên bọn người kia mới có thể làm công khai như vậy a.
Vô Danh ánh mắt lướt qua một vòng, sự khinh bỉ không khỏi hiện lên trong mắt, đám người của những môn phái này cũng chỉ biết ỷ mạnh mà ăn hiếp những tán tu nghèo nàn ngoài kia mà thôi, xui xẻo cho đám người kia là hôm nay lại gặp phải hắn.
Vô Danh thân hình lóe lên, trực tiếp đứng chắn ngay phía trước người của Vũ Thủy Yên. Nếu như hôm nay đổi lại là một người hắn không quen biết thì hắn cũng sẽ nhắm mắt cho qua, nhưng Vũ Thủy Yên kia hắn cũng có ấn tượng không tệ cho nên hắn sẽ giúp nàng lần này.
Đám người của Minh Thương phái kia sau khi đột nhiên thấy có người đứng chắn trước mặt thì liền dừng lại, sở dĩ bọn chúng không dám tiến tới là do chúng không nhìn thấy được tu vi của người đứng trước mặt.
Tên nam tử râu dê kia vốn còn đang cười dâm ở đằng sau thì gương mặt đột nhiên biến đổi, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn về phía trước. Tên nam tử râu dê này gạt đám người phía trước ra rồi tiến lên nhìn Vô Danh nói:
-Không biết đạo hữu là người của môn phái nào, tại sao lại cản trở Minh Thương phái chúng ta làm việc.
Vô Danh nghe thế thì liền quay đầu nhìn sang hai bên sau đó lại nhìn đám người phía trước nói:
-Các ngươi là đang nói ta sao?? Nam tử râu dê nghe vậy thì cũng không có thái độ gì, người trước mắt này nhất thời hắn không nhận ra được là người của môn phái nào, quan trọng hơn là hắn cũng không nhìn ra được tu vi của người này. Nam tử râu dê gật đầu nói:
-Đúng vậy. Ta là Chu Văn Du của Minh Thương phái, bây giờ có việc gấp cần xử lý, đạo hữu có thể hay không nể mặt Minh Thương phái của chúng ta mà tránh qua một bên cho chúng ta làm nhiệm vụ.
Vô Danh nghe vậy thì ra vẻ đăm chiêu, một lát sau hắn mới nhìn đám người Chu Văn Du nói:
-Minh Thương phái là cái nào này, Minh Thương phái rất ngưu sao, ta còn chưa có nghe nói qua này, vì sao lại phải nể mặt các ngươi tránh qua một bên a. Chỗ này không phải là dành cho tất cả mọi người sao, ta đứng ở đây lại có thể ảnh hưởng tới các ngươi.
Chu Văn Du mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng người đứng trước mặt hắn thực lực sâu không lường được, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nói:
-Ở đây đúng là chỗ dành cho mọi người đi lại, thế nhưng người đứng đằng sau đạo hữu lại đắc tội với Minh Thương phái chúng ta, bây giờ chúng ta cần bắt người này về cho tông môn xét xử. Đạo hữu có thể hay không cho chúng ta chút mặt mũi, chỉ cần chúng ta đem người này về thì sẽ không tiếp tục làm phiền đạo hữu ở đây đi dạo.
Vô Danh nghe vậy thì liền cười lớn nói:
-Mặt mũi của ngươi còn có thể to hơn cái đít trâu sao, đến ta cũng phải cho ngươi mặt mũi.
-Đạo hữu đây là muốn xen vào việc của Minh Thương phái chúng ta? Đạo hữu có phải hay không quá mức bá đạo, ỷ vào mình có tu vi cao liền muốn bắt nạt mấy người chúng ta.
Nam tử râu dê kia giọng nói có chút không kiên nhẫn, hắn hướng Vô Danh nói.
Vô Danh không biết làm thế nào mà cô bé Vũ Thủy Yên này lại có thể xuất hiện ở chỗ này, thành Hoài Nam cách Bình Ngiêu sâm lâm này cũng không phải là gần a, chưa nói đến việc đi đường rất dễ gặp phải sự cố nữa.
Vô Danh thần thức đao qua người Vũ Thủy Yên, hắn vậy mà nhìn thấy tu vi của Thủy Yên bây giờ lại có thể là Tụ Khí tầng tám, cái này cũng quá trâu bò đi.
Vô Danh nhớ là mình gặp Vũ Thủy Yên này cách đây khoảng gần một năm, sau gần một năm thì hắn lại nhìn thấy nàng ở bên ngoài Chiến Trường Cổ này. Mà trong gần một năm này nàng lại có thể từ một phàm nhân tăng cấp tới Tụ Khí tầng tám.
Vô Danh chỉ biết thở dài trong lòng, mấy nữ nhân mà hắn biết toàn là những người có tốc độ tu luyện kinh dị, từ Nguyệt Nhi rồi đến Ma Tiểu Uyên có vẻ thần bí, mới trước đó mấy ngày thì chính là Mộc Thanh Kiều, bây giờ lại đến cô nàng Vũ Thủy Yên này.
Vũ Thủy Yên bây giờ bất quá cũng chỉ mới gần mười năm tuổi, tuy là tu vi Tụ Khí tầng tám nhưng một mình đến đây thì có lẽ cũng quá nguy hiểm đi, hắn thần thức quét ra cũng không có thấy bất kì cái gì gọi là người quen của Vũ Thủy Yên ở đây cả.
Theo như hắn đoán thì sau khi Vũ Thủy Yên đủ tuổi tu luyện thì chắc chắn sẽ gia nhập Hoài Nam Nhị Tinh học viện a, vậy mà nàng lại có thể đi một mình tới chỗ này.
Vô Danh cũng đã đi tới rất sát chỗ Vũ Thủy Yên, hắn bất quá cũng chỉ cách chỗ nàng có mười bước chân mà thôi. Vô Danh thấy rằng sau khi Vũ Thủy Yên bị người chặn lại thì cũng có một số người khác nhìn qua, nhưng mấy người đó đều rất nhanh nhìn qua chỗ khác. Theo như Vô Danh thấy thì đáng lẽ sau khi Vũ Thủy Yên hét lên một tiếng như vậy thì sẽ có rất nhiều người chú ý tới sau đó vây lại xem, nhưng mà không ngờ lại chẳng có ai như vậy cả.
Vũ Thủy Yên cũng có suy nghĩ giống hệt như Vô Danh, nhưng khiến cho nàng thất vọng đó chính là chẳng có người nào vây lại xem hay có ý giúp nàng cả, họ giống như là không có thấy chuyện gì xảy ra vậy.
Vũ Thủy Yên biết đám người đang đứng chặn trước mặt nàng bây giờ có ý đồ gì, bọn chúng chắc chắn là muốn cướp đi tấm “Chiến Trường Cổ bài” trên người của nàng, nàng phải chiến đấu vất vả lắm mới có thể lấy được một tấm “Chiến Trường Cổ bài” này, nàng trên người cũng bị thương vài chỗ rồi.
Đám người đứng chặn đường đi của Vũ Thủy Yên sau khi nghe câu hỏi của nàng thì liền có một tên nam tử râu dê đứng ra phía trước nói:
-Chúng ta cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn cô bé nhường lại cho chúng ta “Chiến Trường Cổ bài” kia, chúng ta sẽ ra cái giá hợp lý.
Vũ Thủy Yên nghe thấy vậy thì liền hừ lạnh một tiếng, “Chiến Trường Cổ bài” này quý giá như vậy dù có là ra giá gì thì nàng cũng sẽ không bán, mà hơn hết là đám người kia thì có thể đưa ra được thứ gì đáng giá so với tấm “Chiến Trường Cổ bài” này. Vũ Thủy Yên lắc đầu nói:
-Dù các người có ra giá như thế nào thì ta cũng sẽ không bán, các người liền tránh sang một bên sao.
Nam tử râu dê kia cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Không bán?? Ta thấy cô bé nên suy nghĩ lại a, với năng lực của cô bé bây giờ thì không thể nào giữ nổi thứ đáng giá như vậy đâu, tốt nhất là bán lại cho chúng ta với một cái giá hợp lý sau đó rời đi, nếu không…
Nam tử râu dê kia nói tới đây thì ánh mắt liền đảo qua người Vũ Thủy Yên một vòng, gương mặt hết sức là dâm đãng.
Vũ Thủy Yên thấy ánh mắt của nam tử râu dê kia đảo qua người mình thì liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nàng tức giận nói:
-Ngươi năm mơ, dù thế nào thì ta cũng không bán, ngươi cút đi.
-Hừ, con nhóc không biết điều, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu như ngươi không giao ra thì chẳng những “Chiến Trường Cổ bài” ngươi cũng không giữ được mà một linh thạch ngươi cũng không có.
Nam tử râu dê nói tới đây thì liền liếc mắt qua đám người sau lưng rồi nhìn Vũ Thủy Yên một vòng nói:
-Ngươi rất xinh đẹp, đêm nay nếu như biết đường phục vụ chúng ta cho tốt thì ta còn có thể xem xét ngươi có thể hay không làm một cái hầu gái a.
Nam tử râu dê này vừa nói xong thì đám người sau lưng cũng đồng loạt tiến tới chỗ Vũ Thủy Yên, giống như muốn bắt nàng đi vậy.
Vũ Thủy Yên thấy vậy thì gương mặt tái nhợt, nàng mặc dù là tu vi Tụ Khí tầng tám thế nhưng lại chẳng phải là đối thủ của bất kì kẻ nào trong đám người kia, đến ngay cả tên yếu nhất trong đó nàng cũng không đánh lại được.
Vô Danh sau khi đứng ở một bên quan sát thì cũng đã biết được đại khái là chuyện gì xảy ra, có lẽ là Vũ Thủy Yên tham gia thi đấu đài dành cho tán tu cấp bậc Tụ Khí sau đó giành được một tấm “Chiến Trường Cổ bài”, mà đám ngươi kia đứng chặn lại đường đi của nàng chắc chắn là muốn cướp đi tấm “Chiến Trường Cổ bài” kia rồi.
Vô Danh thấy rõ ràng rằng, cho dù Vũ Thủy Yên không bị đám người này cướp đi “Chiến Trường Cổ bài” thì cũng sẽ bị những kẻ khác chặn lại mà thôi.
Hắn thần thức đảo qua cũng đã phát hiện có mấy nhóm như vậy đang nhìn về phía Vũ Thủy Yên, ý đồ có lẽ cũng giống như đám người phía trước này.
Quả thật chính là như vậy, dù cho đám người của Minh Thương phái này không chặn lại Vũ Thủy Yên thì cũng sẽ có những nhóm khác đứng chặn lại. Chỉ là những nhóm khác thấy nhóm người Minh Thương phái kia đã tiến tới rồi thì cũng chỉ có nước rút lại mà thôi. Minh Thương phái này thế nhưng cũng đã cướp đoạt đi không ít “Chiến Trường Cổ bài” cũng những tán tu rồi, bọn chúng ỷ vào thực lực mạnh mẽ lại có hậu thuẫn đằng sau lên không ngại cướp đi mấy cái danh ngạch tán tu này.
Vô Danh thật sự rất không vừa mắt với những hành động như vậy, bọn người này chẳng những vô liêm sỉ mà còn làm rất công khai, thế nhưng cũng chẳng có người nào đứng ra giải quyết, khiến cho những tán tu kia sau khi vất vả giành được “Chiến Trường Cổ bài” lại bị cướp đi trắng trợn như vậy.
Theo như Vô Danh đoán thì có lẽ chắc chắn là một loại cam kết ngầm nào đó ở đây rồi, Chiến Trường Cổ này chính là bị một nhóm các môn phái liên kết lại tiến hành tổ chức phân phát danh ngạch, mà những danh ngạch tán tu kia được tổ chức theo một loại thi đấu cũng chỉ là để che mắt mà thôi, chỉ cần sau khi những tán tu đó giành được thẻ bài thì cũng có người của các môn phái ra chặn đường đoạt lại, cho nên bọn người kia mới có thể làm công khai như vậy a.
Vô Danh ánh mắt lướt qua một vòng, sự khinh bỉ không khỏi hiện lên trong mắt, đám người của những môn phái này cũng chỉ biết ỷ mạnh mà ăn hiếp những tán tu nghèo nàn ngoài kia mà thôi, xui xẻo cho đám người kia là hôm nay lại gặp phải hắn.
Vô Danh thân hình lóe lên, trực tiếp đứng chắn ngay phía trước người của Vũ Thủy Yên. Nếu như hôm nay đổi lại là một người hắn không quen biết thì hắn cũng sẽ nhắm mắt cho qua, nhưng Vũ Thủy Yên kia hắn cũng có ấn tượng không tệ cho nên hắn sẽ giúp nàng lần này.
Đám người của Minh Thương phái kia sau khi đột nhiên thấy có người đứng chắn trước mặt thì liền dừng lại, sở dĩ bọn chúng không dám tiến tới là do chúng không nhìn thấy được tu vi của người đứng trước mặt.
Tên nam tử râu dê kia vốn còn đang cười dâm ở đằng sau thì gương mặt đột nhiên biến đổi, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn về phía trước. Tên nam tử râu dê này gạt đám người phía trước ra rồi tiến lên nhìn Vô Danh nói:
-Không biết đạo hữu là người của môn phái nào, tại sao lại cản trở Minh Thương phái chúng ta làm việc.
Vô Danh nghe thế thì liền quay đầu nhìn sang hai bên sau đó lại nhìn đám người phía trước nói:
-Các ngươi là đang nói ta sao?? Nam tử râu dê nghe vậy thì cũng không có thái độ gì, người trước mắt này nhất thời hắn không nhận ra được là người của môn phái nào, quan trọng hơn là hắn cũng không nhìn ra được tu vi của người này. Nam tử râu dê gật đầu nói:
-Đúng vậy. Ta là Chu Văn Du của Minh Thương phái, bây giờ có việc gấp cần xử lý, đạo hữu có thể hay không nể mặt Minh Thương phái của chúng ta mà tránh qua một bên cho chúng ta làm nhiệm vụ.
Vô Danh nghe vậy thì ra vẻ đăm chiêu, một lát sau hắn mới nhìn đám người Chu Văn Du nói:
-Minh Thương phái là cái nào này, Minh Thương phái rất ngưu sao, ta còn chưa có nghe nói qua này, vì sao lại phải nể mặt các ngươi tránh qua một bên a. Chỗ này không phải là dành cho tất cả mọi người sao, ta đứng ở đây lại có thể ảnh hưởng tới các ngươi.
Chu Văn Du mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng người đứng trước mặt hắn thực lực sâu không lường được, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nói:
-Ở đây đúng là chỗ dành cho mọi người đi lại, thế nhưng người đứng đằng sau đạo hữu lại đắc tội với Minh Thương phái chúng ta, bây giờ chúng ta cần bắt người này về cho tông môn xét xử. Đạo hữu có thể hay không cho chúng ta chút mặt mũi, chỉ cần chúng ta đem người này về thì sẽ không tiếp tục làm phiền đạo hữu ở đây đi dạo.
Vô Danh nghe vậy thì liền cười lớn nói:
-Mặt mũi của ngươi còn có thể to hơn cái đít trâu sao, đến ta cũng phải cho ngươi mặt mũi.
-Đạo hữu đây là muốn xen vào việc của Minh Thương phái chúng ta? Đạo hữu có phải hay không quá mức bá đạo, ỷ vào mình có tu vi cao liền muốn bắt nạt mấy người chúng ta.
Nam tử râu dê kia giọng nói có chút không kiên nhẫn, hắn hướng Vô Danh nói.
Danh sách chương