Tại khu vực mà Vô Danh vừa thi triển Hàn Lệ đao bây giờ vẫn còn bị đóng băng, vô số bọt nước bị chém văng tung tóe do Vô Danh thi triển Toái Thiên đao cũng bị khí tức băng hàn làm cho đóng băng lại ở trên không trung, vô số rắn đầm lầy cùng với cá sấu đầm lầy cũng bị đóng băng lại thành những bức tượng băng. Cảnh tưởng ở đây nhìn rất là vui mắt, tuy nhiên cảm giác thì hoàn toàn ngược lại.

Vô Danh quyết định sẽ không chế uy lực của Hàn Lệ đao nhiều hơn, để trong cùng một khu vực hắn có thể xuất ra được nhiều đao hơn. Mặc dù hắn có thể chọn một nơi cố định để tập đao, có yêu thú hay không cũng không ảnh hưởng với việc tập luyện của hắn. Nhưng mà do hắn thích nên hắn làm thôi, đồng thời chém giết nhiều yêu thú như vậy cũng đem lại sát khí cho hắn.

Vô Danh lại tiếp tục càn quét yêu thú bên trong khu đầm lầy rộng lớn này, hắn đã đánh liên tục không biết bao nhiêu ngày rồi, trên người của hắn cũng đã xuất hiện những vết thương nhỏ, đây hầu hết đều là những vết thương ngoài da.

Trong khu đầm lầy không ngừng vang lên những đạo âm thanh do mặt đất cùng với mặt nước bị bổ ra, vô số yêu thú đã bị giết chết, máu của những con yêu thú chảy ra khiến cho những khu vực xung quanh đều bị nhuộm đỏ bởi màu máu.

Mặt nước phía trên đều là máu của yêu thú nổi lênh láng, đồng thời cũng có những mùi hôi thối bốc lên. Vô Danh nhấc đao lên chém ra một đao, Hàn Lệ đao.

Một đao này chém ra thì đầm lầy phía dưới đã bị cắt ra một đạo khe nứt dài tới hơn mười trượng, toàn bộ mặt nước nhuốm máu đỏ phía dưới đều bị đóng băng lại thành những mảng huyết băng.

Trong suốt hơn một tháng tập luyện, đao ý của Vô Danh từ tản mản đã dần dần ngưng tụ lại, khiến cho sức chiến đấu cùng với Đao Đạo tiềm lực đã tăng lên rất nhiều.

Vô Danh sau khi xem miếng ngọc giản kia mới biết rằng có được một vị sư phụ tốt chỉ dạy là cỡ nào may mắn. Được một người sư phụ tốt chỉ dạy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian thay vì tự mình tìm tòi, bất luận là trên một phương diện gì cũng đều được học theo một loại hệ thống, mà điều này hiển nhiên là rất tốt bởi vì nó có thể giúp cho một người nâng cao thực lực một cách nhanh chóng.

Còn Vô Danh hắn thì lại cảm thấy may mắn khi kiếm được miếng ngọc giản này, miếng ngọc giản này cũng không khác gì một vị sư phụ chỉ dạy trực tiếp, có lẽ nó còn hơn ấy chứ. Ngọc giản này là do vị Đao Thánh Mộng Tuân viết ra, cho nên có thể nói rằng hắn đã tìm được một vị sư phụ đỉnh cấp rồi.

Vô Danh lại tiếp tục đi vào sâu bên trong đầm lầy, hơn một tháng qua khu vực đầm lầy này cũng sắp bị hắn làm cho đóng băng hết thảy rồi.

Cuối cùng thì sau nửa tháng nữa, Vô Danh đã khiến cho toàn bộ đầm lầy rộng lớn này bị đóng băng. Vô Danh thấy đã không còn một con yêu thú nào sống sót nữa rồi thì hắn liền đi tới một khu vực khác để tìm kiếm yêu thú.

……….

-ẦM…

Vô Danh đang đi ngang qua một mảnh rừng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn sau đó là mặt đật rung chuyển. Vô Danh dừng lại sau đó nhìn về nơi phát ra tiếng động, hắn đã nhìn thấy ở đằng xa nơi có động tĩnh vừa rồi liên tục có những gốc cây cao bị đổ rạp xuống. Vô Danh có chút hiếu kỳ cho nên liền chạy qua bên đó xem thử.

Ngay khi Vô Danh tới gần thì liền phát hiện hóa ra động tĩnh vừa rồi chính là do Hồng Mông cùng với một con Hắc Viên tạo ra. Vô Danh nhìn cảnh tượng xung quanh giữa cuộc chiến đấu của Hồng Mông và con Hắc Viên kia thì thấy dường như con Hắc Viên đang chiếm lợi thế.

Con Hắc Viên kia dù gì cũng là một con yêu thú cấp ba đỉnh phong, tức là gần tiếp cận tới cảnh giới Kim Đan, cho nên Hồng Mông ăn chút thua thiệt cũng không phải là điều gì bất ngờ.

-ẦM…

Hồng Mông với trạng thái kim thân đã lanh lẹ đấm trúng một quyền vào trên mặt của con Hắc Viên kia, khiến cho con Hắc Viên ngã văng ra sau làm đổ rất nhiều cây cối.

Con Hắc Viên kia ngược lại cũng rất trâu bò, nó vừa bị đánh ngã thì lại đứng lên, sau đó liền tung một quyền về phía Hồng Mông. Hồng Mông mặc dù cũng đã nghiêng cơ thể đi để né tránh nhưng có vẻ vẫn không thể thoát khỏi được một quyền kia.

-ẦM…

Hồng Mông bị đấm một quyền trúng bụng khiến cho nhóc bị đánh bay ra phía sau đập vào một tảng đá.

Vô Danh nhìn thấy như vậy thì liền lắc đầu, phản ứng của Hồng Mông này quá chậm, nếu không thì làm sao có thể bị con Hắc Viên kia đánh trúng một quyền dễ dàng như vậy được.

Vô Danh nhìn về phía Hồng Mông rồi truyền âm tới:

-Ngươi làm ta quá thất vọng a, nếu như đến ngay cả một con yêu thú cấp ba đỉnh phong cũng không đánh được thì đừng có về gặp ta a.

Hồng Mông vốn còn đang xoa xoa chỗ bụng vừa bị đánh thì khi nghe thấy âm thanh mà Vô Danh truyền tới liền dựng thẳng người lên. Hống Mông lập tức quay người về phía sau, mà quả nhiên Vô Danh đang ở ngay phía sau nhóc. Hồng Mông ngay lập tức truyền âm lại:

-Lão đại yên tâm, ta chỉ là đang chơi đùa một chút mà thôi, con Hắc Viên này đối với ta cái gì cũng không phải.

Vô Danh nghe vậy thì khóe miệng cũng chỉ hơi nhếch lên không nói gì cả. Vô Danh thấy nếu như hắn không khích Hồng Mông một chút thì nhóc vẫn không thể nào thi triển được toàn bộ sức mạnh vốn có.

Hồng Mông thì lại nhìn về phía con Hắc Viên kia chửi thầm, nếu như không phải nó không được sử dụng chân nguyên thì con Hắc Viên kia tuổi gì.

Hồng Mông bây giờ đã không còn biết đau là gì nữa rồi, nhóc lập tức vỗ đôi cánh màu vàng bay về phía con Hắc Viên kia.

-ẦM…ẦM…ẦM…

Hai bên liên tiếp đụng quyền vào nhau, Hồng Mông lần này vậy mà lại có thể ngạnh kháng mấy chục quyền liên tiếp.

Vô Danh sau một hồi quan sát thì cũng thấy được rằng hai bên chiến đấu cũng đều dùng lực lượng của thân thể. Con Hắc Viên kia cũng rất trâu, mỗi khi nó tung ra một quyền thì không khí xung quanh cũng giống như bị nén lại bởi một quyền đó, sau đó liền dồn ép khí thế của một quyền kia về phía Hồng Mông.

Nhưng Hồng Mông hiển nhiên cũng không phải dạng vừa, nó dù gì cũng đã luyện thể tới tầng thứ hai rồi, sức mạnh của một quyền đánh ra cũng là tương đối với một quyền kia của con Hắc Viên.

Mà lần này Hồng Mông không có chọn cách ngạnh kháng giống như trước, hai cánh của nhóc hơi động, sau đó đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu của con Hắc Viên kia.

-Binh…

Một quyền mạnh mẽ giáng xuống đỉnh đầu, khiến cho con Hắc Viên kia nằm sấp mặt ở dưới đất. Hồng Mông thì cũng không phải dạng quân tử gì, thấy đối phương bị đánh ngã xuống rồi thì liền tiếp tục công tới.

Quyền phong như vũ bão của Hồng Mông liên tiếp đánh vào trên đầu của con Hắc Viên kia khiến cho con Hắc Viên đó phải đưa tay lên đầu che lại.

-Binh…

Hồng Mông đột nhiên bị một quyền của con Hắc Viên khua trúng, khiến cho thế tấn công đã bị ngăn lại.

Con Hắc Viên gầm lên một tiếng, sau đó hai tay liên tiếp đánh vô ngực của nó. Con Hắc Viên này khí thế dường như đã tăng lên rất nhiều.

Mà cũng đúng lúc này, Vô Danh đột nhiên phát hiện trên cổ con Hắc Viên kia còn có một chiếc vòng, và chiếc vòng này còn được xỏ vào một chiếc nhẫn nữa. Vô Danh đoán chắc chắn chiếc nhẫn kia chính là nhẫn trữ vật, chỉ là không biết tại sao trên cổ của con Hắc Viên kia lại có chiếc nhẫn đó. Nếu như không phải con Hắc Viên kia tự đấm vào ngực khiến cho chiếc vòng kia bay lên thì Vô Danh cũng không hề để ý tới.

Hồng Mông ngược lại cũng là máu xông lên não, gầm một tiếng tỏ rõ long uy sau đó lại tiếp tục nhào tới ẩu đả với con Hắc Viên kia.

Chỉ sau một lát thì cả hai bên đều đã máu me be bét rồi, Hồng Mông thì rõ ràng cũng đã tiến bộ không ít, tốc độ né tránh cũng đã tăng lên rất nhiều, khiến cho vết thương cũng không tăng lên quá nhiều. Ngược lại con Hắc Viên kia lại chúng rất nhiều đòn của Hồng Mông, cho nên chiến ý cũng đã giảm đi phần nào.

Sau nửa canh giờ tiếp theo, con Hắc Viên kia đã đầu hàng vì kiệt sức. Hồng Mông lúc này đang đè người ở trên đầu của con Hắc Viên kia, nhóc cũng đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Hồng Mông thấy Hắc Viên đã đập tay chịu hàng thì cũng liền thả lỏng ra, sau đó lấy đi chiếc nhẫn trên cổ của con Hắc Viên kia. Hồng Mông từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một gốc Tụ Đan thảo rồi vứt ra phía trước mặt con Hắc Viên nói:

-Nể tình hôm nay ngươi đã hợp tác chơi đùa với ta, cho nên ta tha cho ngươi lần này, còn đây là phần thưởng của ngươi.

Con Hắc Viên kia nghe vậy thì cũng chỉ kêu lên một tiếng, nó đương nhiên hiểu Hồng Mông nói gì. Nếu như không phải lúc trước Hồng Mông đã đưa ra thù lao không thể hấp dẫn hơn là một gốc Tụ Đan thảo thì còn lâu nó mới đồng ý với yêu cầu chiến đấu không dùng chân nguyên của Hồng Mông. Con Hắc Viên kia còn nghĩ là cho dù nó không dùng chân nguyên thì vẫn có thể thắng được Hồng Mông, nhưng không ngờ Hồng Mông lại trâu bò tới như vậy. Dù sao thì phần thưởng một gốc Tụ Đan thảo này cũng hoàn toàn xứng đáng với nó, chỉ cần nó có thể ăn được gốc Tụ Đan thảo này thì chắc chắn nó sẽ tiến vào hàng ngũ yêu thú cấp bốn.

Vô Danh cũng là hết sức ngạc nhiên nhìn một màn này, không ngờ Hồng Mông kia lại có thể hào phóng tới mức như vậy, chẳng những tha mạng cho con Hắc Viên kia mà còn để lại một gốc Tụ Đan thảo nữa, Tụ Đan thảo kia dù chưa dùng tới nhưng cũng chỉ có mỗi một gốc mà thôi.

Hồng Mông sau khi đã phân thắng bại được với con Hắc Viên kia thì liền vỗ cánh bay tới chỗ của Vô Danh. Hồng Mông nhìn Vô Danh nói:

-Lão đại thấy ta thế nào, không tệ chứ.

Hồng Mông vừa nói vừa đưa chiếc nhẫn chữ vật lấy được trên cổ con Hắc Viên vừa nãy cho Vô Danh. Vô Danh từ từ cầm lấy chiếc nhẫn kia rồi quét thần thức vào bên trong, ngay lập tức hắn liền phát hiện trong chiếc nhẫn chữ vật này chẳng có thứ gì đáng giá ngoài một chiếc ngọc giản cả.

Vô Danh quét thần thức vào bên trong chiếc ngọc giản này rồi gật đầu nói:

-Không tệ, quả thực không tệ.

Hồng Mông nghe vậy thì liền cười hắc hắc nói:

-Hắc hắc, đương nhiên rồi lão đại, suốt hơn một tháng qua ta đã tập luyện không ngừng nghỉ, cho nên đã có tiến bộ rất nhiều, con Hắc Viên vừa rồi chẳng qua là nháp nhẹ mà thôi.

-Ta nói miếng ngọc giản này không tệ, chứ không phải nói ngươi được.

Vô Danh liếc mắt nhìn qua phía Hồng Mông, giọng nói cũng là hết sức lạnh lùng.

-Này thì nháp nhẹ này, dùng linh tủy trì cùng với cực phẩm tiên linh mạch của ta để tu luyện mà lại phải mất tới mấy giờ để giải quyết con Hắc Viên kia, ngươi còn mặt mũi để gặp ta hay sao. Tháng sau người tập luyện cùng với ngươi chính là ta, liệu mà chuẩn bị tinh thần đi.

Vô Danh vừa nói vừa tung ra một quyền đấm thẳng về phía Hồng Mông khiến cho cậu nhóc nằm sấp mặt phía dưới mặt đất.

-Hic hic lão đại, đừng tuyệt tình như vậy a.

Hồng Mông lúc này thì cũng chỉ biết khóc mà thôi, nó còn tưởng rằng như vậy đã rất tốt rồi, ai dè vừa tới gần thì đã bị đấm một quyền sấp mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện