Ngay khi Vô Danh vừa mới đưa thần thức quét vào bên trong miếng ngọc giản kia thì hắn đã nhìn thấy hai chữ ở đầu miếng ngọc giản “Đao Tâm”.

“Đao Tâm”?? Vô Danh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chữ này, đây chẳng lẽ đao kỹ hay sao. Đây cũng là lần đầu tiên Vô Danh nghe tới một loại đao kỹ có tên lạ như vậy, không ngờ nó lại có tên là “Đao Tâm”, mà tên của đao kỹ này đọc cũng gần giống như tên pháp tắc “Đạo Tâm” mà hắn từng lĩnh ngộ. Vô Danh không biết liệu “Đao Tâm” và “Đạo Tâm” này có liên quan gì tới nhau hay không.

Vô Danh tiếp tục đưa thần thức xuống phía dưới để đọc những dòng chữ tiếp theo. Những dòng chữ tiếp theo là những dòng giới thiệu về bộ đao kỹ này.

Vô Danh đọc xong phần giới thiệu trong miếng ngọc giản này thì liền ngây ngẩn cả người. Trong phần giới thiệu kia không ngờ lại giải thích rõ ràng cặn kẽ từng chút một về Đao Đạo. Trong phần giới thiệu còn nói thế nào là đao ý rồi thế nào là đao thế, rồi còn thần thông đao pháp. Hắn bây giờ cũng mới biết được rằng ý cảnh còn được chia ra năm loại cấp bậc là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, tụ thế. Nếu như một chiêu đao mà không có chân chính thế của nó thì đúng là một trò cười cỡ nào. Từ những điều trên người ta còn tạo ra cả một hệ thống Đao Đạo chân chính.

Nhưng điều kết luận cuối cùng lại khiến cho Vô Danh cực kỳ ngạc nhiên, sở dĩ hắn ngạc nhiên là bởi vì phần trên người viết ngọc giản này nói rằng Đao Đạo phải có hệ thống chân chính thì mới trở nên mạnh mẽ, nhưng khi đến phần cuối thì lại nói rằng Đao Đạo không cần một hệ thống gì hết, hết thảy sức mạnh của đao pháp đều là liên quan tới tâm tình của bản thân mà ra, để có thể ngộ được điều này thì cũng phải hiểu được một loại pháp tắc đó chính là “Đạo Tâm”.

Vô Danh khi đọc tới đó lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì không ngờ người viết ngọc giản này cũng có lĩnh ngộ về pháp tắc “Đạo Tâm” giống như hắn.

Người viết ngọc giản này nói rằng ý cảnh được chia ra năm loại cấp bậc gồm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, tụ thế là đúng bởi vì một chiêu đao xác thực phải có chân chính thế của nó. Nhưng mà Đao Đạo thì lại không cần hệ thống, người ta thường viết ra một quyển đao kỹ với nhiều chiêu thức từ thấp đến cao, mà mỗi chiêu thức đó lại có liên quan đến nhau, nếu như không hợp lại chúng làm một thể được thì chúng sẽ bị giảm sức mạnh đi rất nhiều. Giống như anh có một quyển đao kỹ gồm chín đao, nhưng anh lại bị thiếu mất ba đao cuối cùng thì đao kỹ đó của anh sẽ không thể nào có được sức mạnh tối đa. Người viết ngọc giản này đã ngộ được pháp tắc “Đạo Tâm” cho nên ông ta mới viết rằng Đao Đạo không cần hệ thống của nó, mỗi một chiêu đao đều có thể biến hóa từ tâm tình của bản thân mà ra, mỗi một đao đều có một loại tâm trạng riêng của nó, mà mỗi một đao này đều có thể toát ra được sức mạnh tối đa mà không cần bất kể một hệ thống gì, chiêu nào cũng đều có thể mạnh như nhau.

Và phần còn lại của ngọc giản này chính là mười hai chiêu thần thông đao pháp riêng biệt, không có bất kể một hệ thống gì, bởi vì đây là thần thông đao pháp mà người viết ngọc giản học được từ người khác rồi sửa lại thành một thần thông đao pháp mạnh mẽ hơn. Nhưng mà tất cả mười hai chiêu thần thông đao pháp này đều có một điểm chung trước khi được sửa là đều có tâm cảnh rất mạnh mẽ. Chính vì lý do đó nó mới được sửa lại để có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Trong mười hai chiêu đao này anh có thể học chiêu nào cũng được, tuy nhiên anh có thể lĩnh ngộ được hay không mới là vấn đề, bởi vì đây chính là thần thông, chứ không phải đao kỹ hay đao ý bình thường.

Vô Danh cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn khi đoạt được miếng ngọc giản này, bởi vì toàn bộ những gì về đao pháp đều được ghi lại ở trong đây. Hắn sở hữu được miếng ngọc giản này thì cũng không khác gì được một vị sư phụ tuyệt đỉnh chỉ dạy vậy. Quả nhiên giống như người viết ngọc giản này nói, miếng ngọc giản này chỉ dành cho người có duyên, vô duyên thì muốn học cũng đều không học được, bởi vì muốn học được nó thì phải lĩnh ngộ được pháp tắc “Đạo Tâm”.

Nhưng cũng có một điểm bù đó chính là dù anh không học được mười hai chiêu thần thông đao pháp kia nhưng anh cũng có thể được chỉ điểm miễn phí về các vấn đề khác trong Đao Đạo, ở miếng ngọc giản này không có thiếu bất kể điều gì khi nói về Đao Đạo cả, bởi vì người viết ra ngọc giản này chính là một Đao Thánh có tên Mộng Tuân, trước khi thọ nguyên đã tận thì ông ta đã viết ra toàn bộ những gì mình biết về đao vào bên trong ngọc giản này.

Mộng Tuân nói rằng ông ta đã gặp phải bình cảnh không thể nào vượt qua được, bởi vì ông ta vẫn chưa ngộ ra được một điều gì đó, trong miếng ngọc giản này nói rằng mười hai chiêu thần thông đao pháp kia vẫn còn điểm thiếu sót chỉ mong gặp được người hữu duyên có thể hoàn thiện nó. Mà cũng chính vì Mộng Tuân không tìm ra được điểm thiếu sót của mười hai đao này cho nên ông ta vẫn không thể vượt qua bình cảnh được.

Tâm tình của Vô Danh bây giờ nóng như lửa đốt, hắn muốn ngay lập tức lao đầu vào lĩnh ngộ mười hai đao trong “Đao Tâm” này. Nhưng có một điều khiến cho hắn phải suy nghĩ là liệu hắn có thể học được hay không, bởi vì trong đây toàn bộ đều là thần thông đao pháp cả.

Nhưng mà nếu như không thể học được mười hai chiêu “Đao Tâm” này thì Vô Danh thấy rằng bản thân hắn vẫn có thể học tập những thứ về đao pháp ở phần giới thiệu của ngọc giản. Hắn bây giờ mới biết rằng những chiêu đao hắn học được là cỡ nào buồn cười. Những chiêu như Vô Cực Đao thì không nói, nó thực sự quá cùi bắp rồi, nhưng một chiêu Toái Thiên Đao kia của hắn lại là đao ý, nó mạnh hơn Vô Cực Đao rất nhiều. Sau khi hắn đọc xong miếng ngọc giản này thì mới biết được thế nào là từ đao ý ngưng tụ ra đao thế, mà từ đó hắn mới biết được đao ý trong một chiêu Toái Thiên Đao kia của hắn là cỡ nào tản mạn, nếu như hắn cứ tiếp tục để cho đao ý tản mản mà không thể ngưng tụ ra chân chính thế thì một chiêu đao kia của hắn hoàn toàn thất bại.

Vô Danh bắt đầu chìm đắm vào việc học tập “Đao Tâm”, hắn thấy chiêu thức đối địch của hắn bây giờ rất ít cho nên hắn phải mau chóng học được một vài đao trong “Đao Tâm” này.

Vô Danh tin rằng hắn có thể học được những chiêu thức trong “Đao Tâm” này, mặc dù hắn không thể lĩnh ngộ được toàn bộ ý cảnh trong đó nhưng hắn tin rằng bản thân vẫn có thể đụng chạm được một chút da lông của chiêu thức. Sở dĩ hắn tự tin như vậy là bởi vì hắn đã có lĩnh ngộ khá sâu sắc về “Đạo Tâm” và còn nữa đó chính là hắn có một dải “hồng mông đạo vận” hình quả trứng ở trong người.

Vô Danh lập tức rời khỏi thế giới hỗn độn, nếu như hắn ở trong thế giới hỗn độn để học “Đao Tâm” thì hắn còn lâu mới có thể học được. Bởi vì trong thế giới hỗn độn quy tắc còn chưa hoàn thiện mà hắn lại là học tập một loại đao pháp đã đạt tới cấp bậc thần thông thì làm sao có thể dung hợp hoàn toàn vào ý cảnh ở trong đó được, cho nên hắn bắt buộc phải đi ra bên ngoài để luyện tập.

Vô Danh muốn học từng đao một được sắp xếp theo thứ tự ở trong đây, mặc dù tiền bối Mộng Tuân kia nói rằng có thể học bất kỳ chiêu nào trước cũng được, nhưng hắn vẫn tin về sự sắp đặt chiêu thức trong đây là có lý do.

Vô Danh bắt đầu đưa thần thức đến chỗ ghi lại cách luyện tập chiêu thức đầu tiên trong ngọc giản, rất nhanh hắn đã chìm đắm vào trong việc luyện tập đao pháp.

………

-Ầm…

Vô Danh đứng bên cạnh một vách núi, hắn chém ra một đao cực kỳ mạnh mẽ khiến cho một khối cự thạch khoảng hai trượng vỡ tan tành thành bột mịn, xung quanh chỗ tảng đá bị chém còn có một cỗ cảm giác băng hàn đọng lại khiến cho mặt đất phía dưới cũng bị đông cứng.

Vô Danh đã luyện tập một đao thứ nhất này bên trong “Đao Tâm” một tháng rồi, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hắn thấy rằng một đao này hắn chém ra còn có thể mạnh mẽ hơn nhiều nữa, nhưng hắn tập đi tập lại cũng chỉ có thể chém ra được một đao như vậy. Bên ngoài thì nhìn một đao này có vẻ như đã luyện thành công, uy lực cũng rất kinh người, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy, cái cảm giác này chỉ có Vô Danh mới biết được.

Trong ngọc giản kia vị tiền bối Mộng Tuân nói rằng khi một đao này chém ra chẳng những có uy thế cực kỳ to lớn mà còn có thể đóng băng không gian xung quanh lại trong một khoảng thời gian, cả khu vực ở đó sẽ bị bao bọc lại bởi một loại khí tức băng hàn. Nói rằng có thể đóng băng không gian xung quanh khiến cho Vô Danh cảm thấy rằng khi hắn chiến đấu có thể khống chế không gian xung quanh đồng thời còn có thể làm chậm lại đối thủ, nếu được như vậy chẳng phải bản thân sẽ chiếm ưu thế cực lớn hay sao.

Chỉ tiếc là khi hắn đánh ra một đao này thì ngoài việc làm cho tảng đá xung quanh bị đánh vỡ tan ra và làm cho mặt đất phủ một lớp băng mỏng thì chẳng có cái cảm giác gì giống như khống chế không gian cả.

Vô Danh nhíu mày, chẳng lẽ hắn vẫn chưa đọc kỹ một đao này cho nên mới không thể đạt được chỗ tinh túy của nó.

Vô Danh lại lập tức lôi miếng ngọc giản kia ra đọc lại, hắn sợ rằng mình đã bỏ sót điểm gì đó cho nên mới không thể đạt được chỗ tinh túy của một đao kia.

Nhưng sau khi Vô Danh đọc đi đọc lại rất nhiều lần thì hắn thấy rằng mình thực sự không bỏ qua bất kì một chỗ nào cả, rõ ràng hắn đã làm đúng như những gì trong ngọc giản nói rồi. Vô Danh lại tiếp tục đưa thần thức xuống phía bên dưới, hắn sợ rằng mình vẫn bỏ sót.

Nhưng mà phía bên dưới thì lại là một mẩu truyện được tiền bối Mộng Tuân kia ghi lại. Lúc trước hắn cũng đã nhìn tới chỗ này rồi, nhưng hắn thấy đây chỉ là một mẩu truyện nên không có đọc qua. Vô Danh đột nhiên suy nghĩ, liệu mẩu truyện này có liên quan tới một đao vừa rồi hay không, nếu như không liên quan thì tiền bối Mộng Tuân còn cho vào làm gì, chẳng lẽ là rảnh rỗi ngồi viết hay sao.

Vô Danh lập tức đọc qua mẩu truyện nhỏ này. Mẩu truyện nhỏ này nói về việc một nam tu yêu một nữ tu, nhưng nữ tu kia lại bị một kẻ khác bắt đi và bán vào trong một thanh lâu. Người nam tu kia đã cố gắng hết sức để tìm kiếm nữ tu kia, cuối cùng thì anh ta cũng tìm được và cứu nàng ra khỏi thanh lâu kia. Người nam tu rất thấu hiểu cho cảm giác cũng như tâm trạng của người mình yêu, mà từ đó anh ta đột nhiên lĩnh ngộ ra được một chiêu đao, anh ta đã dùng một chiêu đao này chém thanh lâu kia ra làm hai nửa, đồng thời cũng một chiêu đao đó đã kết liễu đi kẻ đã bán người yêu của anh ta vào thanh lâu. Thanh lâu kia sau khi bị người nam tu bổ ra một đao thì vẫn còn bị đóng băng rất nhiều năm, thanh lâu đó không chỉ lạnh lẽo tới tận xương tủy mà còn có sát khí cực kỳ nồng đậm nữa.

Vô Danh đọc tới đây thì mới sực tỉnh, giờ hắn mới nhớ ra rằng bản thân mình đang tìm hiểu thần thông đao pháp, nếu như không dung nhập vào bên trong ý cảnh của nó thì hắn làm sao có thể lĩnh ngộ ra được chỗ tinh túy của một đao này.

Vô Danh lập tực chìm vào cảm ngộ bên trong ý cảnh của một đao kia, hắn phải lĩnh ngộ được ý cảnh trong đó thì mới có thể chạm được một chút da lông của một đao này.

Lại một tháng nữa trôi qua, Vô Danh vẫn còn đang ở bên trong cảm ngộ về ý cảnh của thần thông đao pháp.

Lúc này đột nhiên không biết từ đâu tới một con Bạch Viên cao trừng một trượng xông tới chỗ Vô Danh, con Bạch Viên này là một con yêu thú cấp bốn tức là tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ. Con Bạch Viên này đã quan sát Vô Danh rất lâu rồi, nhưng cho tới bây giờ nó mới quyết định đánh lén Vô Danh.

Con Bạch Viên này tốc độ cũng rất nhanh, mới hai giây trước nó còn ở cách Vô Danh một trăm mét, vậy mà bây giờ nó đã xuất hiện ở ngay phía trên đầu của Vô Danh. Một bên tay của nó giơ lên, định đập cho Vô Danh một đòn chí mạng.

Ngay tại thời điểm này Vô Danh vẫn là không có bất kỳ một chút động tĩnh gì. Nhưng ngay khi con Bạch Viên kia ở trên đầu của Vô Danh khoảng một trượng thì Vô Danh đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt. Giọt nước mắt này nhìn thì giống như những giọt nước mắt bình thường nhưng không hiểu sao nó lại mang theo cảm giác băng hàn kinh khủng.

Giọt nước mắt này nhẹ nhàng rơi trên lưỡi đao của Khai Thiên Dạ Đao. Vô Danh đột nhiên đứng lên rồi xoay người, hắn cầm Khai Thiên Dạ Đao rồi chém ra một đao.

Khi Vô Danh chém ra một đao này, không gian xung quanh dường như bị bao bọc lại bởi một loại khí tức băng hàn, tất cả mọi thứ giống như muốn đóng băng lại. Động tác của con Bạch Viên kia cũng đột nhiên ngưng trệ một lúc, sau đó con Bạch Viên này đã bị chém ra thành hai nửa. Con Bạch Viên kia sau khi bị chém rơi xuống đất thì cơ thể cũng giống như bị biến thành một tảng băng đông cứng lại, mà đồng thời không gian xung quanh cũng đã bị phủ lại bởi băng giá lạnh buốt, toàn bồ phạm vi hơn trăm mét quanh chân núi này đều đã bị đóng băng hết thảy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện