Không gian xung quanh Vô Danh bây giờ chính là một mảng rừng cháy vàng, từ ngọn cỏ cho đến những tán cây. Bởi vì ở phía trước mặt Vô Danh chính là lôi hồ rất lớn, cho nên không có một loài cây nào có thể sống quanh đó trong phạm vi một trăm mét cả, chỉ riêng có một loài có thể sống được đó chính là “Lôi Dương thảo”.
- Ầm…ầm…ầm…
Bên trong lôi hồ không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm do sét đánh, những lớp đất phía dưới đều bị nổ tung lên thành bụi phấn. Bên trong lôi hồ rộng lớn này toàn bộ đều là những tia sét màu đen.
Vô Danh thấy rằng toàn bộ những tia sét ở bên ngoài hầu như chỉ to bằng cây đũa là cùng, nhưng càng vào sâu bên trong thì những tia sét này càng to và có mật độ dày đặc hơn nhiều so với bên ngoài.
Ở trong lôi hồ này do có nhiều tia sét đánh xuống cho nên hình thành rất nhiều hố đất, có hố đất to hố đất nhỏ.
Vô Danh thờ phù một hơi sau đó đi từng bước một vào bên trong lôi hồ này. Khi Vô Danh vừa bước được một bước thì đã có một tia sét đánh vào cơ thể của hắn. Tuy nhiên tia sét này rất bé cho nên cũng không làm cho Vô Danh bị tổn thương một chút nào, hắn chỉ cảm thấy hơi tê tê mà thôi.
Đi thêm một đoạn nữa thì trên người Vô Danh đã đầy những vết cháy xạm, bất quá cũng chỉ là một chút vết thương ngoài da. Những tia sét ở đoạn này đã to bằng một ngón tay giữa rồi, tóc của Vô Danh do bị sét đánh cũng trở nên dựng đứng.
Vô Danh lúc này bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể, hắn vừa để cho những tia lôi điện này đánh vào trên người vừa hấp thu năng lượng từ chúng một cách chậm rãi.
Tu vi của Vô Danh cũng từ từ tăng lên từng chút một, nhưng để lấp đầy khoảng cách tới Kim Đan thì nó chẳng là gì cả.
Vô Danh vừa vận công pháp luyện thể vừa đi vào sâu bên trong, qua một lúc hắn đã đi tới đoạn có những tia sét to bằng hai ngón tay rồi.
- Đoàng…đoàng…đoàng….
Bên trong lôi hồ những tia hắc lôi đen kịt không ngừng đánh xuống vang lên những âm thanh vang động. Khi những tia hắc lôi kia đánh xuống mặt đất thì những chiếc hố sâu lại được tạo ra.
- Đoàng…
Lại có một tia hắc lôi to bằng hai ngón tay đánh mạnh vào trên người của Vô Danh, khi bị tia hắc lôi này đánh trúng thì trên người Vô Danh lập tức bị rách ra một miệng vết thương, máu đỏ chảy ra.
Vô Danh để ý thấy rằng lôi hồ này dường như đã bị đánh thành hình một cái chảo rồi, càng đi vào sâu bên trong thì càng dốc xuống, tuy nhiên vẫn có một vài chỗ gập ghềnh.
Vô Danh vừa chịu những tia sét vừa đi vào sâu bên trong, càng đi hắn mới thấy rằng dường như bản thân đã khinh thường những tia sét này rồi, nó mạnh hơn những tia sét khi hắn độ kiếp Trúc Cơ nhiều lắm, Vô Danh đoán rằng hắn có thể tấn cấp luyện thể tầng bốn cũng có khả năng.
Trên người Vô Danh bây giờ máu huyết nhễ nhại, người hắn vừa đen vừa bẩn, rất nhiều vết thương bị đánh rách ra trên cơ thể của hắn.
- Đoàng…đoàng…
Hai tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em đánh xuống cơ thể của Vô Danh. Vô Danh còn đang suy nghĩ thì bị tia sét này làm cho giật mình, hắn không ngờ rằng bản thân đã đi tới bên khu vực có những tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em.
Trên người Vô Danh lập tức xuất hiện hai vết thương sâu hoắm, nó gần như đã đánh nát da thịt của Vô Danh, chỉ cần một chút nữa thôi là đánh tới xương của hắn.
- Đoàng….đoàng…đoàng…
Lại có liên tiếp bốn tia hắc lôi đánh lên trên thân thể của Vô Danh, lại một vài vết thương vừa dài vừa sâu được tạo ra. Người khác mà nhìn vào cơ thể của Vô Danh bây giờ chắc cũng sợ hãi không thôi.
Cả người hắn vừa có màu đen vì bị đánh cháy, lại vừa có màu đỏ của máu, da thịt thì bị đánh cho nát bét trông như những thứ bầy nhầy trên cơ thể.
- Rắc..rắc…
Đột nhiên lúc này có một tiếng xương gãy vang lên, một bên vai của Vô Danh đã bị đánh gãy rồi. Vô Danh cố gắng chịu đựng cơn đau tê dại này, hắn lập tức lấy ra hai viên đan dược nuốt vào. Khi Vô Danh vừa sử dụng đan dược thì nó liền tan ngay trong miệng của hắn, dược lực ấm áp truyền đi khắp cơ thể, sau đó chữa trị lại những vết thương trên cơ thể của hắn, những chỗ xương gãy cũng là từ từ khôi phục lại.
Vô Danh không ngờ rằng chỉ mới đi tới ba phần tư đoạn đường thôi mà cơ thể của hắn đã bị đánh thành ra như vậy rồi. Nếu như đổi lại là một tu sĩ khác đi vào bên trong lôi hồ này thì có lẽ đã bị đánh chết từ lâu.
Mà nhắc đến người khác thì Vô Danh mới chợt nhớ ra rằng Hồng Mông cũng đi theo hắn vào bên trong lôi hồ này. Vô Danh quét thần thức ra để quan sát, ngay lập tức hắn đã nhìn thấy Hồng Mông.
Hồng Mông bây giờ cũng đang ở phía sau hắn một đoạn dài, cậu nhóc cũng không ngừng chịu đựng những tia hắc lôi đánh vào. Vô Danh quan sát một hồi thì liền nhận ra một điều rằng khi Hồng Mông thừa nhận những tia hắc lôi kia đánh xuống thì màu vàng trên cơ thể của Hồng Mông cũng đậm hơn trước rất nhiều, không những thế kim quang tỏa ra cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Vô Danh thật sự không ngờ rằng Hồng Mông cũng có thể luyện thể giống như tu sĩ con người vậy. Lớp vảy trên cơ thể của Hồng Mông tuy có những chỗ bị cháy đen nhưng những chỗ không bị đánh tới thì có thể nhìn rõ độ bóng loáng của nó.
Vô Danh không để ý Hồng Mông nữa, hắn bắt đầu tập trung vào việc luyện thể của hắn. Cả người hắn bây giờ đã có không ít vết thương rồi, mà chỗ xương bị gãy kia cũng vẫn chưa thể nào lành lại.
- Đoàng…đoàng….
Lại có vài tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em đánh xuống, đùi của Vô Danh đã bị đánh gãy. Khi một bên đùi đã bị đánh gãy Vô Danh lập tức quỳ sụp xuống không thể đi tiếp nữa, hắn cũng quyết định dừng tại chỗ này luyện thể, chỉ khi nào hắn bước vào luyện thể tầng ba thì may ra hắn mới có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong lôi hồ kia.
Vô Danh lại lấy thêm một vài viên đan dược nữa ra, nhưng đan dược lần này tốt hơn lần trước rất nhiều. Dược lực từ đan dược rất nhanh chữa trị vết thương trên cơ thể của Vô Danh, xương bị đánh gãy cũng đã lành lại.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Nhưng xương của hắn vừa mới lành lại thì lại có hơn chục tia hắc lôi đánh vào bên trên cơ thể của hắn.
- Răng rắc…
Cơ thể của Vô Danh không ngừng vang lên những tiếng xương gãy vụn, cả hai cánh tay của hắn đã bị đánh gãy, xương bên trong đã biến thành mấy khúc nhỏ.
Vô Danh cố gắng không phát ra bất kì một tiếng kêu nào, mặc dù cơn đau đang chạy khắp cơ thể hắn rồi xông lên tới não. Vô Danh cảm nhận rất rõ ràng sự đau đớn này. Bởi vì hắn đang luyện thể bằng những tia lôi điện, cho nên cơn đau thường mang theo một loại cảm giác tê dại, chỉ là loại đau đớn này không giúp con người ta bớt cảm nhận được cơn đau hơn mà còn không ngừng kích thích tới đại não, khiến cho cảm nhận về cơn đau ngày càng rõ ràng.
Vô Danh thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn mất, hai tay cùng với một chân của hắn đã bị đánh gãy rồi về sau không biết còn có thể như thế nào nữa đây. Mặc dù biết là không ổn nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra phương kế gì.
Bất giác Vô Danh đã ở bên trong lôi hồ này được nửa tháng, nhưng mà hắn vẫn chưa thể nào tăng cấp tới luyện thể tầng ba được.
Nhưng Hồng Mông thì lại không giống vậy một chút nào cả, cậu nhóc đã có thể đột phá tới luyện thể tầng thứ nhất rồi. Khoảng cách giữa Hồng Mông và Vô Danh cũng đang ngày càng ngắn lại, màu vàng trên thân của Hồng Mông cũng càng lúc càng sáng bóng hơn trước rất nhiều. Đôi cánh của Hồng Mông lúc trước bị đánh cho cháy rụi cũng đang khôi phục lại hình dạng rồi.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Lại có thêm vài tia hắc lôi liên tiếp đánh vào cơ thể của Vô Danh, cả người của hắn bây giờ nhìn chẳng có hình dạng gì cụ thể nữa rồi. Xương sườn của Vô Danh bây giờ cũng đã bị đánh gãy tới mấy cái.
- Ca…ca..ca
Mà lúc này một âm thanh kêu ca ca vang lên, chỉ thấy nguyên bản cơ thể của Vô Danh bị đánh cho nát bét ra đang dần dần khôi phục lại. Vết thương trên cơ thể của Vô Danh đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, máu trên người của hắn cũng đã ngừng chảy, da thịt của hắn cũng bắt đầu đầy lên, không có gầy gò như lúc trước nữa.
Những chỗ xương bị gãy của hắn cũng đang khôi phục lại nguyên trạng với tốc độ nhanh chóng, cơ thể của hắn đang một lần nữa được tái tạo lại.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn thì cơ thể của hắn đã trở lại hình dàng như lúc ban đầu, nhưng cũng có thể nhìn ra được vài điểm khác biệt. Cơ thể của Vô Danh bây giờ cũng đã cao hơn lúc trước một chút, người cũng to ra hơn rất nhiều, hắn chẳng có chỗ nào nhìn giống như một kẻ chỉ mới có mười lăm tuổi cả. Hắn thế nhưng mới có mười lăm tuổi mà đã sắp thăng cấp tới Kim Đan kỳ rồi, thử hỏi trên đại lục này có kẻ nào có được thiên phú như hắn. Tu luyện mới được vài tháng nhưng đã sắp thăng cấp tới Kim Đan kỳ, cái này quả thức quá nghịch thiên.
Vô Danh sau khi đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ ba "Nhân cảnh" thì cũng mở mắt ra, hắn sau khi đã nhìn thấy thành quả sau hơn nửa tháng ngậm hành liên tục thì cũng rất là ưng ý, chỉ là cái cảm giác này thực sự rất thốn, nhưng mà hắn cũng tin là rất nhanh hắn sẽ không sợ cái cảm giác đó nữa.
Tuy nhiên Vô Danh cũng có chút thất vọng, mặc dù hắn đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ ba "Nhân cảnh" nhưng mà tu vi của hắn thì cứ vẫn dậm chân ở Trúc Cơ viên mãn, mặc dù hắn đã hấp thu năng lượng từ những tia lôi điện kia nhưng mà khoảng cách giữa Trúc Cơ viên mãn và Kim Đan kỳ còn cách nhau một đoạn rất là xa. Vô Danh cũng không ngờ khoảng cách này lại lớn tới như vậy.
Vô Danh cũng chỉ biết thở dài mà thôi, hắn lại đứng lên sau đó tiếp tục đi vào sâu bên trong lôi hồ này.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Vô Danh vừa mới đi được tầm chục bước thì đã có những tia hắc lôi to bằng cổ tay của hắn đánh lên trên người. Người của Vô Danh vừa mới lành lặn lại thì đã bị đánh ra vài đường vết thương.
Mà lúc này Vô Danh đột nhiên nghĩ ra một điều, liệu hắn có thể cùng lúc vận chuyển cả hai công pháp là Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết và Vô Cực quyết hay không, nếu như hắn có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc vậy không phải là rất tốt hay sao. Hắn có thể vừa tu luyện vừa luyện thể cùng một lúc, như vậy sẽ không sợ tu vi bị tăng chậm mà còn có thể kéo dãn khoảng cách giữa Trúc Cơ viên mãn và Kim Đan kỳ.
Nhưng rất nhanh Vô Danh lại lắc đầu, hắn cũng là chưa có nghe nói người nào có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc như vậy được cả, như thế không phải là quá nghịch thiên hay sao.
Nhưng mà hắn chưa nhìn thấy cũng không phải là không có, nếu như hắn có thể làm được như vậy thì sao, lúc đó thì hắn sẽ là người đầu tiên có thể vận chuyển cả hai công pháp khác nhau cùng một lúc.
Vô Danh nghĩ tới đây thì liền muốn thử một phen, lợi ích của việc này quá lớn và quá hấp dẫn, dù không thể hắn cũng phải thử một lần.
- Ầm…ầm…ầm…
Bên trong lôi hồ không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm do sét đánh, những lớp đất phía dưới đều bị nổ tung lên thành bụi phấn. Bên trong lôi hồ rộng lớn này toàn bộ đều là những tia sét màu đen.
Vô Danh thấy rằng toàn bộ những tia sét ở bên ngoài hầu như chỉ to bằng cây đũa là cùng, nhưng càng vào sâu bên trong thì những tia sét này càng to và có mật độ dày đặc hơn nhiều so với bên ngoài.
Ở trong lôi hồ này do có nhiều tia sét đánh xuống cho nên hình thành rất nhiều hố đất, có hố đất to hố đất nhỏ.
Vô Danh thờ phù một hơi sau đó đi từng bước một vào bên trong lôi hồ này. Khi Vô Danh vừa bước được một bước thì đã có một tia sét đánh vào cơ thể của hắn. Tuy nhiên tia sét này rất bé cho nên cũng không làm cho Vô Danh bị tổn thương một chút nào, hắn chỉ cảm thấy hơi tê tê mà thôi.
Đi thêm một đoạn nữa thì trên người Vô Danh đã đầy những vết cháy xạm, bất quá cũng chỉ là một chút vết thương ngoài da. Những tia sét ở đoạn này đã to bằng một ngón tay giữa rồi, tóc của Vô Danh do bị sét đánh cũng trở nên dựng đứng.
Vô Danh lúc này bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể, hắn vừa để cho những tia lôi điện này đánh vào trên người vừa hấp thu năng lượng từ chúng một cách chậm rãi.
Tu vi của Vô Danh cũng từ từ tăng lên từng chút một, nhưng để lấp đầy khoảng cách tới Kim Đan thì nó chẳng là gì cả.
Vô Danh vừa vận công pháp luyện thể vừa đi vào sâu bên trong, qua một lúc hắn đã đi tới đoạn có những tia sét to bằng hai ngón tay rồi.
- Đoàng…đoàng…đoàng….
Bên trong lôi hồ những tia hắc lôi đen kịt không ngừng đánh xuống vang lên những âm thanh vang động. Khi những tia hắc lôi kia đánh xuống mặt đất thì những chiếc hố sâu lại được tạo ra.
- Đoàng…
Lại có một tia hắc lôi to bằng hai ngón tay đánh mạnh vào trên người của Vô Danh, khi bị tia hắc lôi này đánh trúng thì trên người Vô Danh lập tức bị rách ra một miệng vết thương, máu đỏ chảy ra.
Vô Danh để ý thấy rằng lôi hồ này dường như đã bị đánh thành hình một cái chảo rồi, càng đi vào sâu bên trong thì càng dốc xuống, tuy nhiên vẫn có một vài chỗ gập ghềnh.
Vô Danh vừa chịu những tia sét vừa đi vào sâu bên trong, càng đi hắn mới thấy rằng dường như bản thân đã khinh thường những tia sét này rồi, nó mạnh hơn những tia sét khi hắn độ kiếp Trúc Cơ nhiều lắm, Vô Danh đoán rằng hắn có thể tấn cấp luyện thể tầng bốn cũng có khả năng.
Trên người Vô Danh bây giờ máu huyết nhễ nhại, người hắn vừa đen vừa bẩn, rất nhiều vết thương bị đánh rách ra trên cơ thể của hắn.
- Đoàng…đoàng…
Hai tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em đánh xuống cơ thể của Vô Danh. Vô Danh còn đang suy nghĩ thì bị tia sét này làm cho giật mình, hắn không ngờ rằng bản thân đã đi tới bên khu vực có những tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em.
Trên người Vô Danh lập tức xuất hiện hai vết thương sâu hoắm, nó gần như đã đánh nát da thịt của Vô Danh, chỉ cần một chút nữa thôi là đánh tới xương của hắn.
- Đoàng….đoàng…đoàng…
Lại có liên tiếp bốn tia hắc lôi đánh lên trên thân thể của Vô Danh, lại một vài vết thương vừa dài vừa sâu được tạo ra. Người khác mà nhìn vào cơ thể của Vô Danh bây giờ chắc cũng sợ hãi không thôi.
Cả người hắn vừa có màu đen vì bị đánh cháy, lại vừa có màu đỏ của máu, da thịt thì bị đánh cho nát bét trông như những thứ bầy nhầy trên cơ thể.
- Rắc..rắc…
Đột nhiên lúc này có một tiếng xương gãy vang lên, một bên vai của Vô Danh đã bị đánh gãy rồi. Vô Danh cố gắng chịu đựng cơn đau tê dại này, hắn lập tức lấy ra hai viên đan dược nuốt vào. Khi Vô Danh vừa sử dụng đan dược thì nó liền tan ngay trong miệng của hắn, dược lực ấm áp truyền đi khắp cơ thể, sau đó chữa trị lại những vết thương trên cơ thể của hắn, những chỗ xương gãy cũng là từ từ khôi phục lại.
Vô Danh không ngờ rằng chỉ mới đi tới ba phần tư đoạn đường thôi mà cơ thể của hắn đã bị đánh thành ra như vậy rồi. Nếu như đổi lại là một tu sĩ khác đi vào bên trong lôi hồ này thì có lẽ đã bị đánh chết từ lâu.
Mà nhắc đến người khác thì Vô Danh mới chợt nhớ ra rằng Hồng Mông cũng đi theo hắn vào bên trong lôi hồ này. Vô Danh quét thần thức ra để quan sát, ngay lập tức hắn đã nhìn thấy Hồng Mông.
Hồng Mông bây giờ cũng đang ở phía sau hắn một đoạn dài, cậu nhóc cũng không ngừng chịu đựng những tia hắc lôi đánh vào. Vô Danh quan sát một hồi thì liền nhận ra một điều rằng khi Hồng Mông thừa nhận những tia hắc lôi kia đánh xuống thì màu vàng trên cơ thể của Hồng Mông cũng đậm hơn trước rất nhiều, không những thế kim quang tỏa ra cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Vô Danh thật sự không ngờ rằng Hồng Mông cũng có thể luyện thể giống như tu sĩ con người vậy. Lớp vảy trên cơ thể của Hồng Mông tuy có những chỗ bị cháy đen nhưng những chỗ không bị đánh tới thì có thể nhìn rõ độ bóng loáng của nó.
Vô Danh không để ý Hồng Mông nữa, hắn bắt đầu tập trung vào việc luyện thể của hắn. Cả người hắn bây giờ đã có không ít vết thương rồi, mà chỗ xương bị gãy kia cũng vẫn chưa thể nào lành lại.
- Đoàng…đoàng….
Lại có vài tia hắc lôi to bằng cổ tay trẻ em đánh xuống, đùi của Vô Danh đã bị đánh gãy. Khi một bên đùi đã bị đánh gãy Vô Danh lập tức quỳ sụp xuống không thể đi tiếp nữa, hắn cũng quyết định dừng tại chỗ này luyện thể, chỉ khi nào hắn bước vào luyện thể tầng ba thì may ra hắn mới có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong lôi hồ kia.
Vô Danh lại lấy thêm một vài viên đan dược nữa ra, nhưng đan dược lần này tốt hơn lần trước rất nhiều. Dược lực từ đan dược rất nhanh chữa trị vết thương trên cơ thể của Vô Danh, xương bị đánh gãy cũng đã lành lại.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Nhưng xương của hắn vừa mới lành lại thì lại có hơn chục tia hắc lôi đánh vào bên trên cơ thể của hắn.
- Răng rắc…
Cơ thể của Vô Danh không ngừng vang lên những tiếng xương gãy vụn, cả hai cánh tay của hắn đã bị đánh gãy, xương bên trong đã biến thành mấy khúc nhỏ.
Vô Danh cố gắng không phát ra bất kì một tiếng kêu nào, mặc dù cơn đau đang chạy khắp cơ thể hắn rồi xông lên tới não. Vô Danh cảm nhận rất rõ ràng sự đau đớn này. Bởi vì hắn đang luyện thể bằng những tia lôi điện, cho nên cơn đau thường mang theo một loại cảm giác tê dại, chỉ là loại đau đớn này không giúp con người ta bớt cảm nhận được cơn đau hơn mà còn không ngừng kích thích tới đại não, khiến cho cảm nhận về cơn đau ngày càng rõ ràng.
Vô Danh thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì không ổn mất, hai tay cùng với một chân của hắn đã bị đánh gãy rồi về sau không biết còn có thể như thế nào nữa đây. Mặc dù biết là không ổn nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra phương kế gì.
Bất giác Vô Danh đã ở bên trong lôi hồ này được nửa tháng, nhưng mà hắn vẫn chưa thể nào tăng cấp tới luyện thể tầng ba được.
Nhưng Hồng Mông thì lại không giống vậy một chút nào cả, cậu nhóc đã có thể đột phá tới luyện thể tầng thứ nhất rồi. Khoảng cách giữa Hồng Mông và Vô Danh cũng đang ngày càng ngắn lại, màu vàng trên thân của Hồng Mông cũng càng lúc càng sáng bóng hơn trước rất nhiều. Đôi cánh của Hồng Mông lúc trước bị đánh cho cháy rụi cũng đang khôi phục lại hình dạng rồi.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Lại có thêm vài tia hắc lôi liên tiếp đánh vào cơ thể của Vô Danh, cả người của hắn bây giờ nhìn chẳng có hình dạng gì cụ thể nữa rồi. Xương sườn của Vô Danh bây giờ cũng đã bị đánh gãy tới mấy cái.
- Ca…ca..ca
Mà lúc này một âm thanh kêu ca ca vang lên, chỉ thấy nguyên bản cơ thể của Vô Danh bị đánh cho nát bét ra đang dần dần khôi phục lại. Vết thương trên cơ thể của Vô Danh đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, máu trên người của hắn cũng đã ngừng chảy, da thịt của hắn cũng bắt đầu đầy lên, không có gầy gò như lúc trước nữa.
Những chỗ xương bị gãy của hắn cũng đang khôi phục lại nguyên trạng với tốc độ nhanh chóng, cơ thể của hắn đang một lần nữa được tái tạo lại.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn thì cơ thể của hắn đã trở lại hình dàng như lúc ban đầu, nhưng cũng có thể nhìn ra được vài điểm khác biệt. Cơ thể của Vô Danh bây giờ cũng đã cao hơn lúc trước một chút, người cũng to ra hơn rất nhiều, hắn chẳng có chỗ nào nhìn giống như một kẻ chỉ mới có mười lăm tuổi cả. Hắn thế nhưng mới có mười lăm tuổi mà đã sắp thăng cấp tới Kim Đan kỳ rồi, thử hỏi trên đại lục này có kẻ nào có được thiên phú như hắn. Tu luyện mới được vài tháng nhưng đã sắp thăng cấp tới Kim Đan kỳ, cái này quả thức quá nghịch thiên.
Vô Danh sau khi đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ ba "Nhân cảnh" thì cũng mở mắt ra, hắn sau khi đã nhìn thấy thành quả sau hơn nửa tháng ngậm hành liên tục thì cũng rất là ưng ý, chỉ là cái cảm giác này thực sự rất thốn, nhưng mà hắn cũng tin là rất nhanh hắn sẽ không sợ cái cảm giác đó nữa.
Tuy nhiên Vô Danh cũng có chút thất vọng, mặc dù hắn đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ ba "Nhân cảnh" nhưng mà tu vi của hắn thì cứ vẫn dậm chân ở Trúc Cơ viên mãn, mặc dù hắn đã hấp thu năng lượng từ những tia lôi điện kia nhưng mà khoảng cách giữa Trúc Cơ viên mãn và Kim Đan kỳ còn cách nhau một đoạn rất là xa. Vô Danh cũng không ngờ khoảng cách này lại lớn tới như vậy.
Vô Danh cũng chỉ biết thở dài mà thôi, hắn lại đứng lên sau đó tiếp tục đi vào sâu bên trong lôi hồ này.
- Đoàng…đoàng…đoàng…
Vô Danh vừa mới đi được tầm chục bước thì đã có những tia hắc lôi to bằng cổ tay của hắn đánh lên trên người. Người của Vô Danh vừa mới lành lặn lại thì đã bị đánh ra vài đường vết thương.
Mà lúc này Vô Danh đột nhiên nghĩ ra một điều, liệu hắn có thể cùng lúc vận chuyển cả hai công pháp là Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết và Vô Cực quyết hay không, nếu như hắn có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc vậy không phải là rất tốt hay sao. Hắn có thể vừa tu luyện vừa luyện thể cùng một lúc, như vậy sẽ không sợ tu vi bị tăng chậm mà còn có thể kéo dãn khoảng cách giữa Trúc Cơ viên mãn và Kim Đan kỳ.
Nhưng rất nhanh Vô Danh lại lắc đầu, hắn cũng là chưa có nghe nói người nào có thể vận chuyển cả hai công pháp cùng một lúc như vậy được cả, như thế không phải là quá nghịch thiên hay sao.
Nhưng mà hắn chưa nhìn thấy cũng không phải là không có, nếu như hắn có thể làm được như vậy thì sao, lúc đó thì hắn sẽ là người đầu tiên có thể vận chuyển cả hai công pháp khác nhau cùng một lúc.
Vô Danh nghĩ tới đây thì liền muốn thử một phen, lợi ích của việc này quá lớn và quá hấp dẫn, dù không thể hắn cũng phải thử một lần.
Danh sách chương