Vô Danh quan sát cơ thể mình một vòng, ngay sau đó hắn liền phát hiện tu vi của bản thân đã thăng cấp tới Trúc Cơ tầng tám sơ kỳ. Mà hắn thấy rằng bản thân cũng không phải là một tu sĩ Trúc Cơ tầng tám bình thường, hắn thấy rằng mình có thể đánh chết toi một tu sĩ Kim Đan luôn ấy chứ.
Vô Danh đột nhiên nghĩ tới việc hắn có nên tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận” ở trong thức hải nữa hay không. Hắn chỉ mới luyện hóa được một chút đạo vận ở một tia pháp tắc đầu tiên mà đã có thể tăng cấp tới Trúc Cơ tầng tám rồi, nếu như hắn tiếp tục luyện hóa tia pháp tắc thứ hai, vậy thì tu vi của hắn sẽ tăng cao tới mức nào đây.
Nghĩ là làm, Vô Danh lại tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận”, nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng, “Hồng Mông đạo vận” không có một chút động tĩnh nào cả.
Vô Danh nghĩ có lẽ cơ hội luyện hóa “Hồng Mông đạo vận” này của hắn chỉ có ở lần đầu tiên thôi, nếu như hắn đã không thể luyện hóa ngay từ đầu thì có thể phải đợi rất rất lâu nữa hắn mới có thể tiếp tục luyện hóa. Vô Danh biết rằng, mình không được phép tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận nữa rồi”, vì ở tu vi của hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Thử nghĩ xem, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà đã có thể mơ hồ hiểu được một tia pháp tắc là chuyện nghịch thiên cỡ nào. Cho nên Thiên Đạo không cho phép điều đó xảy ra, chỉ khi anh đạt tới tu vi yêu cầu thì mới có thể tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc của thiên địa. Dù tư chất của anh có tốt tới đâu thì tu vi của anh vẫn quá kém cỏi, cơ thể của anh không thể nào mà thừa nhận nổi áp lực mang lại từ một tia pháp tắc này, cho nên Thiên Đạo sẽ khóa lại công năng đó của anh, chỉ khi tu vi của anh không ngừng tăng lên và cũng không ngừng cảm ngộ thì anh mới có thể hiểu được pháp tắc của thiên địa. ( Thiên Đạo Thai said:v)
Vô Danh thấy không thể tiếp tục luyện hóa được “Hồng Mông đạo vận” thì cũng chỉ có thể đứng dậy, sau đó liền rửa đi vết máu trên cơ thể của mình. Vô Danh cảm giác cơ thể của mình nhẹ hơn rất nhiều, mà tâm tình của hắn luôn có một cảm giác gì đó khoan khoái. Vô Danh nghĩ cảm giác này có lẽ là do hắn đã mơ hồ hiểu được pháp tắc “Đạo Tâm”. Chỉ là Vô Danh luôn cảm thấy rằng cái “mơ hồ hiểu được” này cũng chưa thể đạt tới mức “mơ hồ hiểu được”, nó hình như vẫn còn một đoạn khoảng cách nào đó, mà đoạn khoảng cách này có lẽ là phải đợi hắn từ từ cảm ngộ ở trong cuộc sống hàng ngày.
“Cuộc sống hàng ngày” này cũng không phải là “cuộc sống hàng ngày” của một người bình thường, mà là cuộc sống của một tu sĩ. Một tu sĩ phải trải sự tu luyện cùng với ma luyện ở bên trong thế giới tu sĩ để thông qua sự xoay chuyển của càn khôn mà dần dần ngộ đạo ở trong đó. Thế sự luôn luôn xoay vần, anh phải không ngừng thích nghi, không ngừng hiểu được suy nghĩ, tâm trạng của người khác thì mới có thể hiểu rõ pháp tắc “Đạo Tâm”.
Vô Danh nhìn ngó xung quanh một chút, không ngờ rằng hắn đã ở bên trong thế giới hỗn độn nửa năm rồi, mà nửa năm trong đây cũng tức là mười tám ngày ở bên ngoài. Vô Danh tính một chút thì có lẽ chỉ còn bốn ngày nữa là sẽ bắt đầu hội đấu giá rồi.
Vô Danh thấy hắn còn có thể ở lại bên trong thế giới hỗn độn bốn mươi ngày nữa, mà bốn mươi ngày này hắn phải làm thứ gì đó để giết thời gian mới được.
Vô Danh quyết định mang đống ngọc giản kia ra nghiên cứu một chút. Vô Danh cầm miếng ngọc giản đầu tiên lên sau đó liền quét thần thức vào bên trong.
Sau khi quét thần thức vào bên trong thì hắn liền thấy bốn chữ “Trận đạo cảm ngộ”. Mà sau khi đọc xong bốn chữ này thì hắn liền cảm thấy có hứng thú, vừa đúng lúc hắn muốn học tập trận pháp thì lại có một miếng ngọc giản nói về những cảm ngộ bên trong trận pháp của tu sĩ đi trước.
Vô Danh quyết định nhồi nhét kiền thức vào trong đầu của mình, chỉ sau một lát hắn đã có thể ghi nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong ngọc giản rồi. Vô Danh lại tiếp tục lấy một cái ngọc giản khác ra xem, mà cái ngọc giản này là nói về những điều đã từng trải qua, những thứ mà tu sĩ Nguyên Anh này trước khi chết gặp được. Vô Danh thấy bên trong này có không ít thông tin về các loại tài liệu luyện khí cùng với linh thảo, mà những loại trong này hắn cũng chưa bao giờ nghe qua. Không chỉ thông tin được nói rất rõ ràng mà còn có cả hình vẽ của các loại tài liệu, linh thảo này.
Mà cũng từ trong ngọc giản này hắn mới biết được một điều rất quan trọng đó là xung quanh Tam Sinh đại lục còn có ba tinh cầu khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục và Dạ Hàn đại lục. Mà cũng không chỉ đơn giản như vậy, giữa bốn đại lục này còn đang xảy ra chiến tranh.
Trong ngọc giản này nói rằng Tam Sinh đại lục là một hành tinh có tài nguyên tu luyện rất là phong phú, đồng thời cũng có nhiều bí cảnh, di tích, chiến trường cổ. Chính vì lý do này đã khiến cho Tam Sinh đại lục bị ba đại lục khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục và Dạ Hàn đại lục xâm chiếm.
Cuộc chiến giữa bốn đại lục này diễn ra suốt hàng ngàn năm rồi nhưng vẫn không có hồi kết, mặc dù ba đại lục kia đã liên minh lại với nhau nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn đánh bại được Tam Sinh đại lục.
Mặc dù ba đại lục khác có thể chiếm được rất nhiều đất đai, nhưng mà theo thời gian cũng bị tu sĩ ở Tam Sinh đại lục giành lại, cứ như thế cho đến bây giờ, giữa bốn đại lục này liên tục nổ ra chiến tranh.
Sau khi đọc xong ngọc giản này Vô Danh mới biết rằng kiến thức của mình thực sự quá hạn hẹp. Bình thường hắn ở một nơi như vậy có thể nói là chốn khỉ ho cò gáy của Nam An châu, chính vì như vậy cho nên nơi này mới không có chiến tranh, mà cũng vì vậy cho nên hắn mới không biết được cuộc chiến giữa bốn đại lục.
Theo như ở trong ngọc giản nói thì Tam Sinh đại lục được chia ra làm năm châu là Trung châu, Đông Ích châu, Bắc Bình châu, Tây Huyền châu và Nam An châu.
Trong đó Trung châu là nơi tu luyện lý tưởng nhất của các tu sĩ, bởi vì ở đó linh khí nồng đậm hơn những châu khác rất nhiều. Mà ở mỗi châu thì đều có quân đội đóng quân. Quân đội của Tam Sinh đại lục được hình thành để tổ chức chiến đấu chống lại sự xâm lược của các đại lục khác.
Vô Danh không khỏi cảm thán, Tam Sinh đại lục dưới sự xâm lược của ba đại lục như vậy mà vẫn không chịu cúi đầu, liên tiếp đấu tranh chống lại sự xâm lược của các đại lục khác. Mặc dù việc tranh giành tài nguyên dẫn tới chém giết ở tu chân giới là việc không thể không xảy ra, nhưng đó là những cuộc tranh giành giữa các tu sĩ, tông môn với nhau. Sự tranh giành này là sự tranh giành nhỏ lẻ, nó bộc phát vào bất kì thời điểm nào giữa các tu sĩ trên một đại lục với nhau hoặc giữa các tu sĩ ở các đại lục khác với nhau.
Nhưng mà cuộc xâm lược Tam Sinh đại lục của liên minh ba đại lục khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục, Dạ Hàn đại lục đã không còn mang tính chất nhỏ lẻ như vậy nữa rồi. Quy mô của cuộc tranh chấp này đã phát triển tới mức to lớn, đây là sự tranh giành giữa các đại lục với nhau. Đại lục này muốn ăn thịt toàn bộ đại lục kia, muốn giết toàn bộ tu sĩ của đại lục kia để cướp lấy tài nguyên tu luyện.
Vô Danh cũng không biết phải nói như thế nào cho phải, cuộc chiến này thực sự rất là vô nghĩa. Giữa các đại lục này vốn dĩ có thể trao đổi tài nguyên với nhau, các tu sĩ ở các đại lục cũng có thể tới các đại lục khác tìm kiếm tài nguyên, vậy tại sao lại phải phát triển chiến tranh tới mức quy mô “Tinh Không” như vậy. Những cuộc chiến này hoàn toàn là sự hi sinh của các tu sĩ cấp thấp, họ tham gia với thân phận là một binh sĩ, họ tham gia chiến đấu với một lý tưởng cao cả đó là tìm kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện cho bản thân hơn. Nhưng họ lại chẳng biết rằng họ không phải chiến đấu vì lý do đó, họ chiến đấu là hoàn toàn phục vụ cho những kẻ cầm quyền, họ hi sinh để mang lại lợi ích cho kẻ khác trong khi bản thân chẳng được gì cả. Như vậy chẳng phải rất phi nghĩa hay sao.
Vô Danh lắc lắc đầu, hắn bỏ cái ngọc giản này xuống sau đó cầm lên một cái ngọc giản khác. Ngọc giản này là nói về kinh nghiệm tu luyện trong suốt những năm còn sống của tu sĩ Nguyên Anh kia.
Mà sau khi đọc xong ngọc giản này thì hắn liền rút ra được một điều. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ dùng đan dược để tăng cấp tu vi của mình, bởi vì như thế sẽ để lại rất nhiều tạp chất trong cơ thể. Mà còn một điều nữa đó chính là, nhưng tu sĩ không dùng đan dược để đột phá từ cảnh giới này lên cảnh giới khác đều là những tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ, hầu hết những người đạt được thành tựu to lớn về sau đều là từ những người này mà ra.
Vô Danh cũng cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, bởi vì hắn không có dùng đan dược để thăng cấp tới Trúc Cơ kỳ, và về sau hắn cũng sẽ không bao giờ sử dụng đan dược để tăng cấp tới Kim Đan hay là Nguyên Anh.
Vô Danh lại thò tay xuống cầm một cái ngọc giản khác lên, nhưng hắn liền phát hiện ra chẳng còn cái ngọc giản nào cả.
Hết ngọc giản rồi, Vô Danh quyết định đem đống tài liệu kia ra để học tập trận pháp. Trong suốt hơn một tháng ở bên trong thế giới hỗn độn, Vô Danh không ngừng luyện tập chế tạo trận kỳ cùng với học tập bày trận pháp. Vô Danh có thể chế tạo trận kỳ mà không cần tới lò luyện gì hết, hắn chỉ cần tế ra Trúc Cơ chân hỏa của mình rồi trực tiếp luyện hóa tài liệu là có thể chế tạo ra được trận kỳ rồi. Sau một khoảng thời gian luyện tập chế tạo trận kỳ, Vô Danh phát hiện ra rằng khống chế ngọn lửa của mình là một việc rất quan trọng, bởi vì nếu như không thể khống chế tốt ngọn lửa của mình thì sẽ dẫn đến việc không đạt được thành quả cao nhất.
Trong vòng một tháng, Vô Danh liên tục chìm trong sự cảm ngộ trận pháp, mà thành tựu hắn đạt được trong một tháng này cũng không phải là nhỏ.
-Phù…
Một tháng rất nhanh đã trôi qua, mà trong một tháng này, số tài liệu bị vứt bỏ cùng với trận pháp bị hỏng cũng là không ít. Nhưng điều quan trọng không nằm ở đó, trong vòng một tháng nay Vô Danh đã thành công tiến vào Trận pháp sư cấp hai rồi.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha. Đừng đọc lướt nhé.
Vô Danh đột nhiên nghĩ tới việc hắn có nên tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận” ở trong thức hải nữa hay không. Hắn chỉ mới luyện hóa được một chút đạo vận ở một tia pháp tắc đầu tiên mà đã có thể tăng cấp tới Trúc Cơ tầng tám rồi, nếu như hắn tiếp tục luyện hóa tia pháp tắc thứ hai, vậy thì tu vi của hắn sẽ tăng cao tới mức nào đây.
Nghĩ là làm, Vô Danh lại tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận”, nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng, “Hồng Mông đạo vận” không có một chút động tĩnh nào cả.
Vô Danh nghĩ có lẽ cơ hội luyện hóa “Hồng Mông đạo vận” này của hắn chỉ có ở lần đầu tiên thôi, nếu như hắn đã không thể luyện hóa ngay từ đầu thì có thể phải đợi rất rất lâu nữa hắn mới có thể tiếp tục luyện hóa. Vô Danh biết rằng, mình không được phép tiếp tục luyện hóa “Hồng Mông đạo vận nữa rồi”, vì ở tu vi của hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Thử nghĩ xem, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà đã có thể mơ hồ hiểu được một tia pháp tắc là chuyện nghịch thiên cỡ nào. Cho nên Thiên Đạo không cho phép điều đó xảy ra, chỉ khi anh đạt tới tu vi yêu cầu thì mới có thể tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc của thiên địa. Dù tư chất của anh có tốt tới đâu thì tu vi của anh vẫn quá kém cỏi, cơ thể của anh không thể nào mà thừa nhận nổi áp lực mang lại từ một tia pháp tắc này, cho nên Thiên Đạo sẽ khóa lại công năng đó của anh, chỉ khi tu vi của anh không ngừng tăng lên và cũng không ngừng cảm ngộ thì anh mới có thể hiểu được pháp tắc của thiên địa. ( Thiên Đạo Thai said:v)
Vô Danh thấy không thể tiếp tục luyện hóa được “Hồng Mông đạo vận” thì cũng chỉ có thể đứng dậy, sau đó liền rửa đi vết máu trên cơ thể của mình. Vô Danh cảm giác cơ thể của mình nhẹ hơn rất nhiều, mà tâm tình của hắn luôn có một cảm giác gì đó khoan khoái. Vô Danh nghĩ cảm giác này có lẽ là do hắn đã mơ hồ hiểu được pháp tắc “Đạo Tâm”. Chỉ là Vô Danh luôn cảm thấy rằng cái “mơ hồ hiểu được” này cũng chưa thể đạt tới mức “mơ hồ hiểu được”, nó hình như vẫn còn một đoạn khoảng cách nào đó, mà đoạn khoảng cách này có lẽ là phải đợi hắn từ từ cảm ngộ ở trong cuộc sống hàng ngày.
“Cuộc sống hàng ngày” này cũng không phải là “cuộc sống hàng ngày” của một người bình thường, mà là cuộc sống của một tu sĩ. Một tu sĩ phải trải sự tu luyện cùng với ma luyện ở bên trong thế giới tu sĩ để thông qua sự xoay chuyển của càn khôn mà dần dần ngộ đạo ở trong đó. Thế sự luôn luôn xoay vần, anh phải không ngừng thích nghi, không ngừng hiểu được suy nghĩ, tâm trạng của người khác thì mới có thể hiểu rõ pháp tắc “Đạo Tâm”.
Vô Danh nhìn ngó xung quanh một chút, không ngờ rằng hắn đã ở bên trong thế giới hỗn độn nửa năm rồi, mà nửa năm trong đây cũng tức là mười tám ngày ở bên ngoài. Vô Danh tính một chút thì có lẽ chỉ còn bốn ngày nữa là sẽ bắt đầu hội đấu giá rồi.
Vô Danh thấy hắn còn có thể ở lại bên trong thế giới hỗn độn bốn mươi ngày nữa, mà bốn mươi ngày này hắn phải làm thứ gì đó để giết thời gian mới được.
Vô Danh quyết định mang đống ngọc giản kia ra nghiên cứu một chút. Vô Danh cầm miếng ngọc giản đầu tiên lên sau đó liền quét thần thức vào bên trong.
Sau khi quét thần thức vào bên trong thì hắn liền thấy bốn chữ “Trận đạo cảm ngộ”. Mà sau khi đọc xong bốn chữ này thì hắn liền cảm thấy có hứng thú, vừa đúng lúc hắn muốn học tập trận pháp thì lại có một miếng ngọc giản nói về những cảm ngộ bên trong trận pháp của tu sĩ đi trước.
Vô Danh quyết định nhồi nhét kiền thức vào trong đầu của mình, chỉ sau một lát hắn đã có thể ghi nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong ngọc giản rồi. Vô Danh lại tiếp tục lấy một cái ngọc giản khác ra xem, mà cái ngọc giản này là nói về những điều đã từng trải qua, những thứ mà tu sĩ Nguyên Anh này trước khi chết gặp được. Vô Danh thấy bên trong này có không ít thông tin về các loại tài liệu luyện khí cùng với linh thảo, mà những loại trong này hắn cũng chưa bao giờ nghe qua. Không chỉ thông tin được nói rất rõ ràng mà còn có cả hình vẽ của các loại tài liệu, linh thảo này.
Mà cũng từ trong ngọc giản này hắn mới biết được một điều rất quan trọng đó là xung quanh Tam Sinh đại lục còn có ba tinh cầu khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục và Dạ Hàn đại lục. Mà cũng không chỉ đơn giản như vậy, giữa bốn đại lục này còn đang xảy ra chiến tranh.
Trong ngọc giản này nói rằng Tam Sinh đại lục là một hành tinh có tài nguyên tu luyện rất là phong phú, đồng thời cũng có nhiều bí cảnh, di tích, chiến trường cổ. Chính vì lý do này đã khiến cho Tam Sinh đại lục bị ba đại lục khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục và Dạ Hàn đại lục xâm chiếm.
Cuộc chiến giữa bốn đại lục này diễn ra suốt hàng ngàn năm rồi nhưng vẫn không có hồi kết, mặc dù ba đại lục kia đã liên minh lại với nhau nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn đánh bại được Tam Sinh đại lục.
Mặc dù ba đại lục khác có thể chiếm được rất nhiều đất đai, nhưng mà theo thời gian cũng bị tu sĩ ở Tam Sinh đại lục giành lại, cứ như thế cho đến bây giờ, giữa bốn đại lục này liên tục nổ ra chiến tranh.
Sau khi đọc xong ngọc giản này Vô Danh mới biết rằng kiến thức của mình thực sự quá hạn hẹp. Bình thường hắn ở một nơi như vậy có thể nói là chốn khỉ ho cò gáy của Nam An châu, chính vì như vậy cho nên nơi này mới không có chiến tranh, mà cũng vì vậy cho nên hắn mới không biết được cuộc chiến giữa bốn đại lục.
Theo như ở trong ngọc giản nói thì Tam Sinh đại lục được chia ra làm năm châu là Trung châu, Đông Ích châu, Bắc Bình châu, Tây Huyền châu và Nam An châu.
Trong đó Trung châu là nơi tu luyện lý tưởng nhất của các tu sĩ, bởi vì ở đó linh khí nồng đậm hơn những châu khác rất nhiều. Mà ở mỗi châu thì đều có quân đội đóng quân. Quân đội của Tam Sinh đại lục được hình thành để tổ chức chiến đấu chống lại sự xâm lược của các đại lục khác.
Vô Danh không khỏi cảm thán, Tam Sinh đại lục dưới sự xâm lược của ba đại lục như vậy mà vẫn không chịu cúi đầu, liên tiếp đấu tranh chống lại sự xâm lược của các đại lục khác. Mặc dù việc tranh giành tài nguyên dẫn tới chém giết ở tu chân giới là việc không thể không xảy ra, nhưng đó là những cuộc tranh giành giữa các tu sĩ, tông môn với nhau. Sự tranh giành này là sự tranh giành nhỏ lẻ, nó bộc phát vào bất kì thời điểm nào giữa các tu sĩ trên một đại lục với nhau hoặc giữa các tu sĩ ở các đại lục khác với nhau.
Nhưng mà cuộc xâm lược Tam Sinh đại lục của liên minh ba đại lục khác là Huyền Nguyên đại lục, Quang Minh đại lục, Dạ Hàn đại lục đã không còn mang tính chất nhỏ lẻ như vậy nữa rồi. Quy mô của cuộc tranh chấp này đã phát triển tới mức to lớn, đây là sự tranh giành giữa các đại lục với nhau. Đại lục này muốn ăn thịt toàn bộ đại lục kia, muốn giết toàn bộ tu sĩ của đại lục kia để cướp lấy tài nguyên tu luyện.
Vô Danh cũng không biết phải nói như thế nào cho phải, cuộc chiến này thực sự rất là vô nghĩa. Giữa các đại lục này vốn dĩ có thể trao đổi tài nguyên với nhau, các tu sĩ ở các đại lục cũng có thể tới các đại lục khác tìm kiếm tài nguyên, vậy tại sao lại phải phát triển chiến tranh tới mức quy mô “Tinh Không” như vậy. Những cuộc chiến này hoàn toàn là sự hi sinh của các tu sĩ cấp thấp, họ tham gia với thân phận là một binh sĩ, họ tham gia chiến đấu với một lý tưởng cao cả đó là tìm kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện cho bản thân hơn. Nhưng họ lại chẳng biết rằng họ không phải chiến đấu vì lý do đó, họ chiến đấu là hoàn toàn phục vụ cho những kẻ cầm quyền, họ hi sinh để mang lại lợi ích cho kẻ khác trong khi bản thân chẳng được gì cả. Như vậy chẳng phải rất phi nghĩa hay sao.
Vô Danh lắc lắc đầu, hắn bỏ cái ngọc giản này xuống sau đó cầm lên một cái ngọc giản khác. Ngọc giản này là nói về kinh nghiệm tu luyện trong suốt những năm còn sống của tu sĩ Nguyên Anh kia.
Mà sau khi đọc xong ngọc giản này thì hắn liền rút ra được một điều. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ dùng đan dược để tăng cấp tu vi của mình, bởi vì như thế sẽ để lại rất nhiều tạp chất trong cơ thể. Mà còn một điều nữa đó chính là, nhưng tu sĩ không dùng đan dược để đột phá từ cảnh giới này lên cảnh giới khác đều là những tu sĩ cực kỳ mạnh mẽ, hầu hết những người đạt được thành tựu to lớn về sau đều là từ những người này mà ra.
Vô Danh cũng cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, bởi vì hắn không có dùng đan dược để thăng cấp tới Trúc Cơ kỳ, và về sau hắn cũng sẽ không bao giờ sử dụng đan dược để tăng cấp tới Kim Đan hay là Nguyên Anh.
Vô Danh lại thò tay xuống cầm một cái ngọc giản khác lên, nhưng hắn liền phát hiện ra chẳng còn cái ngọc giản nào cả.
Hết ngọc giản rồi, Vô Danh quyết định đem đống tài liệu kia ra để học tập trận pháp. Trong suốt hơn một tháng ở bên trong thế giới hỗn độn, Vô Danh không ngừng luyện tập chế tạo trận kỳ cùng với học tập bày trận pháp. Vô Danh có thể chế tạo trận kỳ mà không cần tới lò luyện gì hết, hắn chỉ cần tế ra Trúc Cơ chân hỏa của mình rồi trực tiếp luyện hóa tài liệu là có thể chế tạo ra được trận kỳ rồi. Sau một khoảng thời gian luyện tập chế tạo trận kỳ, Vô Danh phát hiện ra rằng khống chế ngọn lửa của mình là một việc rất quan trọng, bởi vì nếu như không thể khống chế tốt ngọn lửa của mình thì sẽ dẫn đến việc không đạt được thành quả cao nhất.
Trong vòng một tháng, Vô Danh liên tục chìm trong sự cảm ngộ trận pháp, mà thành tựu hắn đạt được trong một tháng này cũng không phải là nhỏ.
-Phù…
Một tháng rất nhanh đã trôi qua, mà trong một tháng này, số tài liệu bị vứt bỏ cùng với trận pháp bị hỏng cũng là không ít. Nhưng điều quan trọng không nằm ở đó, trong vòng một tháng nay Vô Danh đã thành công tiến vào Trận pháp sư cấp hai rồi.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha. Đừng đọc lướt nhé.
Danh sách chương