Sau đó Chung tướng quân phẫn nộ đập bàn, đối tượng là Khấu Đồng.
Khấu Đồng ngồi dựa lưng vào ghế xoay y như đại gia, làm động tác ghếch chân bắt chéo có độ khó cao ngất trời so với tình hình thân thể hắn, đoạn bình tĩnh tổng kết: “Giáo quan, từ góc độ khoa học mà nói, tôi cho rằng bây giờ ông nên thanh lọc hỏa khí, bồi đắp nguyên khí.”
Hoàng Cẩn Sâm nói lời thấm thía: “Đồng chí lão Chung, tôi thấy bình thường ông làm việc vất vả quá đó, đã phải chạy khắp nơi dỡ tường đông xây tường tây mà còn bị giam chân ở đây không được về nhà nữa, nhất định là lâu quá không gặp chị dâu, nhớ rồi.”
Chung tướng quân nói: “Họ Hoàng kia câm miệng, phòng bé bí bức, đừng có đánh rắm.”
Sau đó ông hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Khấu Đồng, vươn ra một ngón tay, run run rẩy rẩy đưa trong không khí: “Cậu rõ thật là… rõ thật là…”
Khấu Đồng ung dung rung đùi: “Dốc hết khả năng tìm hiểu tình huống chính là thành ý cơ bản của một người làm công tác hình chiếu.”
Chung tướng quân ngồi bệt xuống ghế, hai má hao gầy căng chặt: “Khấu Đồng ơi là Khấu Đồng, một phút không gặp rắc rối là cậu thấy khó ở phải không?!”
Khấu Đồng nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Phần tài liệu mà ‘đội Quy Linh’ đang điều tra là thuộc phạm trù ‘Việc này không thể nói tỉ mỉ’ hả?”
Chung tướng quân nghiến răng: “Biết thế mà cậu còn gọi điện chọc vào Tô Khinh kia!”
Khấu Đồng nháy mắt ngây thơ vô (số) tội: “Có thể nói tỉ mỉ hay không là vấn đề thuộc về chính trị, có can hệ gì tới tôi đâu?”
Chung tướng quân bị hắn chọc điên đến mức lỗ mũi phồng ra mấy vòng. Hoàng Cẩn Sâm nhanh mắt trông thấy liền dịch chồng văn kiện trước mặt ông ra xa, nghĩ bụng phải mau mau di dời đừng để cha này phun lửa đốt trọi mới được.
Sau đó gã trở thành con cá cùng chậu chịu vạ lây, bị Chung tướng quân lườm cháy mắt.
Khấu Đồng ngoắc ngoắc ngón tay: “Cẩn Sâm, rót cho Chung tướng quân cốc nước.”
Hoàng Cẩn Sâm chỉ e thiên hạ bất loạn lập tức cưỡi ghế xoay trôi đi, dừng lại chuẩn xác trước máy lọc nước, tùy tiện cầm cái cốc duy nhất rót ngay một cốc nước lạnh đặt xuống trước mặt Chung tướng quân: “Đây đây, giận quá hại gan, tuy rằng với đàn ông thì quan trọng nhất là thận…”
Chung tướng quân quả thực chỉ hận trong cốc không phải là axit đặc đặng tạt vào mặt thằng cha này cho bõ tức. Ông siết chặt cái chén nửa ngày, hít thật sâu, không nhìn bản mặt trời đánh của Hoàng Cẩn Sâm nữa mà chuyển qua Khấu Đồng: “Cậu biết rõ… Utopia trong cuộc chiến đó là một tổ chức khổng lồ.”
Khấu Đồng vui vẻ nói:“Năm đó Utopia suýt nữa thì chiếm lĩnh cả thế giới, đội Quy Linh bị nện thành tổ chức phi pháp. Tôi từng cùng bọn họ trốn đông trốn tây, còn từng bị anh bạn nằm vùng vĩ đại họ Hoàng này bắn lén, đầu đuôi sự việc thế nào tôi đều biết hết.”
Hoàng Cẩn Sâm vuốt đuôi biểu lộ cõi lòng: “Nếu biết trong nhóm người đó có cậu, tôi tuyệt đối không nổ súng.”
Chung tướng quân không để ý tới hắn, nói tiếp: “Một tổ chức khủng bố, đặc biệt còn là tổ chức bị giới truyền thông ghép cho cái tên ‘Tổ chức khủng bố khoa học kĩ thuật kiểu mới’ liên quan đến nguồn kinh phí nghiên cứu khổng lồ, các thiết bị võ trang và vô số nguồn lợi phức tạp, cậu hiểu chứ? Utopia náo loạn thành động tĩnh lớn như vậy, quan hệ liên đới rắc rối khó gỡ, năm ấy có bao nhiêu người từ cấp thiếu tướng trở lên liên lụy vào nó cậu có biết không?”
Khấu Đồng thẳng thắn nói: “Biết.”
Chung tướng quân nghẹn một hơi trong cổ họng, hồi lâu sau mới nuốt trôi: “Khấu Đồng, chung quy trên danh nghĩa cậu vẫn là người của căn cứ, cho dù ở thời điểm đặc biệt có tiếp xúc với người trong đội Quy Linh đi chăng nữa thì sau khi xong chuyện cũng là họ làm việc họ, ta làm việc ta, đừng có dây dưa với người bên đó mãi thế.”
“Quan hệ cá nhân thôi mà.” Khấu Đồng cười cười, “Cho nên… Tôi nghe bảo phần văn kiện bị mất là một danh sách đen hả?”
“Đúng, đây cũng xem như một manh mối. Năm đó có người lợi dụng Utopia để buôn thuốc cấm đầu cơ kéo theo một đường dây trục lợi… Những người tham dự trong đó khả năng có chút…” Chung tướng quân có vẻ khó chịu, “Chuyện này không thể điều tra một cách công khai được. Tôi nghe nói mấy người có liên quan có thể là nhân vật nắm thực quyền rất khó chọc nên phải làm mọi việc trong bí mật. Sự việc rất nghiêm trọng, những người có khả năng dây vào đều được tách ra lần lượt điều tra riêng, ai ngờ hôm đó văn kiện quan trọng đó lại biến mất.”
“Không có bản dự bị à?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Chưa kịp làm.” Chung tướng quân nói, phát hiện trên mặt Hoàng Cẩn Sâm lộ ra biểu cảm ‘không dám khen tặng’ thì trừng mắt lườm gã, “Cậu có biết thế nào là ‘bí mật tiến hành’ không? Nhân viên tham dự được bảo mật nghiêm khắc, số lượng người không nhiều. Danh sách vừa tới tay đã mất, lúc đó người có thể tiếp xúc với két an toàn chỉ có một mình Diêu Thạc.”
“À…” Khấu Đồng gật đầu.
“À cái rắm!” Chung tướng quân lại nghĩ tới chuyện chính, “Chỉ vì cậu, bây giờ đội Quy Linh cũng tham gia. Bọn họ có quyền hạn tối cao với những chuyện liên quan đến Utopia, chuyện này phức tạp rồi!”
Khấu Đồng bật cười: “Tô Khinh có nguồn nhân mạch trải khắp, tôi chỉ gọi điện riêng cho cậu ấy hỏi một chút tin tức về Diêu Thạc mà thôi, không nói thêm gì khác. Đội Quy Linh tham gia vào vụ này, tôi thấy quá nửa khả năng là nhân viên làm công tác điều tra không cẩn thận để cho đội trưởng Hồ bên ngoài khờ khạo bên trong sắc bén nhà họ phát hiện ra phỏng?”
“Mặc kệ nói thế nào…”
Chung tướng quân vừa nói đến đó đã bị Khấu Đồng ngắt ngang. Hắn phun ra một câu rất thiếu ăn đòn: “Cơ mà chả liên quan gì đến tôi nha~ Tôi không phụ trách điều tra thuốc cấm cũng chẳng quan tâm đến bắt khủng bố, tôi chỉ là một du y cả ngày du sơn ngoạn thủy, thi thoảng làm một vài đánh giá hình chiếu thôi mờ~.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn Chung tướng quân bằng ánh mắt bừng tỉnh tìm ra chân lý: “Bảo sao họ Diêu kia mặt như táo bón chẳng chịu hòa nhã với ai, lằng nhằng nửa ngày thì ra là vì bị oan.”
Khấu Đồng phối hợp: “Khẳng định là lúc trước ông ta không chịu phối hợp nên mới bị lừa đến chỗ tôi đây mà.”
“Ừa, hóa ra là hai tầng chèn ép.” Hoàng Cẩn Sâm gật gật đầu.
“Mà vẫn chưa ép ra.” Khấu Đồng đón ngay.
“Lại xuất phát từ áp lực nào đó mà không cho người khác biết, đến cả bác sĩ làm đánh giá cũng lừa.” Hoàng Cẩn Sâm dừng một chút, bình luận, “Thiệt đáng sợ.”
“Phỏng chừng còn muốn đưa người ta vào động Tra Chỉ, đóng cửa đánh rầm một cái, ghế hùm ghế chuột cho ngồi hết một lượt luôn, ngồi đâu là chết đấy.” Khấu Đồng ăn không nói có lắc đầu, “Lại cố kỵ ‘Pháp lệnh nhân quyền’ được ban hành năm kia, thật đúng là sinh Du mà còn sinh Lượng.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều dâng trào cảm xúc rượu ngon tri kỉ ngàn ly thiếu. Chung tướng quân không thể nhịn được nữa, đập bàn đánh rầm một tiếng khiến cho đồ đạc trên bàn chấn động lung lay: “Mẹ nó câm miệng hết cho tôi!”
Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm phi thường ăn ý, đồng thời làm động tác kéo khóa miệng đều tăm tắp. Vì có vị trí công tác đặc thù nên thường ngày Chung tướng quân phải ứng phó với vô số quan hệ bí mật, đã thế giờ còn gặp phải hai tên quái thai trước mặt này nữa, thật sự là sầu đời bạc cả tóc, chẳng biết phải làm sao mới đúng.
Khấu Đồng nhìn ông, hạ giọng: “Tướng quân, người Trái đất đều biết đánh giá tâm lý là không đáng tin cậy, rất hiếm khi có thể trở thành căn cứ tư pháp, không ai yêu cầu ông làm thế phải không? Tôi đoán nhé… Có người muốn lấy hồ sơ án từ chỗ ông đi… Hoặc là hai phe cùng giành giật, chính ông muốn biết lý do vì sao lại thế, đúng không nào?”
Chung tướng quân thở dài: “Người bị kéo vào chuyện thế này dù lúc vào có thanh bạch mấy thì lúc ra cũng nhiễm tanh hôi. Lão Diêu với tôi thực sự là bạn lâu năm, ông ấy hơn tôi mấy tuổi, lúc tôi mới nhập ngũ được ông ấy quan tâm không ít, khi đó ông ấy còn chưa mọc gai khắp người như hiện tại. Tôi đề nghị ông ấy đi tìm người cố vấn một chút cũng là sự thật, chẳng qua ông ấy không nghe.”
“Ông cảm thấy là ông ta động tay động chân à?” Khấu Đồng hỏi.
Chung tướng quân chần chừ một chút: “Nếu là hai năm trước thì đánh chết tôi cũng không tin, nhưng mà hai năm nay… không hiểu vì sao ông ta đột nhiên rất coi trọng đồng tiền, thông qua vài con đường, tôi biết được thời gian này ông ta làm không ít việc không sạch sẽ.”
Hoàng Cẩn Sâm cười buốt lạnh: “Thế thì còn hỏi cái gì nữa, ông cũng biết tay chân Diêu Thạc không sạch sẽ, cho dù lão với ông có quan hệ gì không thì lão cũng chẳng phải quả táo ngon. Tôi thấy lão không điên cũng không ngốc, biết tính kế rút lõi tiền thuế của dân thì ngốc nỗi nào, người như thế còn chữa chữa cái rắm.”
Khấu Đồng liếc nhìn tên Đảng viên không chuyên Đảng Nhảm Ruồi trước mặt một cái, phát hiện ra kì thực gã rất là đẹp trai, chỉ là môi quá mỏng, thành ra khi gã hơi cúi đầu hướng ánh mắt xuống dưới sẽ lộ vẻ lạnh bạc không nói nên lời. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Chung tướng quân: “Vậy… Ý ông là cách đây hai năm ông ta còn chưa trở thành như vậy?”
“Có lẽ bắt đầu từ khi ông ấy tự xin về tuyến hai.” Chung tướng quân cau mày, “Khi đó tôi vừa tiếp quản căn cứ không lâu, ông ấy đột nhiên nói với tôi ông ta mệt mỏi quá, không muốn làm tiếp nữa, đã đánh báo cáo xin rút lui để làm việc gì đó ít phải suy nghĩ hơn. Con trai ông ấy năm đó đang học cấp ba, bước vào thời kì quan trọng của đời người, xét tình hình của ông ấy nên cấp trên phê chuẩn.”
“A…” Khấu Đồng dường như nghĩ tới cái gì. Hắn dựa vào lưng ghế phía sau, dùng cán bút gõ vào cằm mình khe khẽ, “Bắt đầu từ khi đó à.”
“Tuy tôi không hiểu nhưng cũng biết chắc ông ấy đã gặp vấn đề gì đó rồi, dường như cả cuộc sống của ông ta đều đảo lộn. Nếu không có vấn đề, làm sao một người có thể biến thành như thế được?”
Khấu Đồng gật đầu, viết gì đó lên cuốn sổ tay, một lát sau, hắn ngẩng lên: “Gọi vị Diêu tiên sinh này đến lần nữa đi, làm đánh giá lại.”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách.”
Hiệu suất làm việc của Chung tướng quân rất cao, hai ngày sau, Diêu Thạc đã xuất hiện trước nồi đun nước lớn một lần nữa. Hoàng Cẩn Sâm bị bắt bẻ cảm giác ông ta không còn giống một con bọ ngựa nữa mà giống sâu mọt hơn, một con mọt khoác làn da khô quắt như anh em châu Phi, làm toàn chuyện đục khoét mà còn ra vẻ.
Lần này nồi đun nước không ném bọn họ vào đường cái nhộn nhịp như lần trước. Lúc Hoàng Cẩn Sâm thấy rõ cảnh vật trước mắt thì phát hiện cả ba đang đứng dưới chân một ngọn núi cao… Ngọn núi bị giam trong tường vây nhà Diêu Thạc.
Khấu Đồng ngồi dựa lưng vào ghế xoay y như đại gia, làm động tác ghếch chân bắt chéo có độ khó cao ngất trời so với tình hình thân thể hắn, đoạn bình tĩnh tổng kết: “Giáo quan, từ góc độ khoa học mà nói, tôi cho rằng bây giờ ông nên thanh lọc hỏa khí, bồi đắp nguyên khí.”
Hoàng Cẩn Sâm nói lời thấm thía: “Đồng chí lão Chung, tôi thấy bình thường ông làm việc vất vả quá đó, đã phải chạy khắp nơi dỡ tường đông xây tường tây mà còn bị giam chân ở đây không được về nhà nữa, nhất định là lâu quá không gặp chị dâu, nhớ rồi.”
Chung tướng quân nói: “Họ Hoàng kia câm miệng, phòng bé bí bức, đừng có đánh rắm.”
Sau đó ông hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Khấu Đồng, vươn ra một ngón tay, run run rẩy rẩy đưa trong không khí: “Cậu rõ thật là… rõ thật là…”
Khấu Đồng ung dung rung đùi: “Dốc hết khả năng tìm hiểu tình huống chính là thành ý cơ bản của một người làm công tác hình chiếu.”
Chung tướng quân ngồi bệt xuống ghế, hai má hao gầy căng chặt: “Khấu Đồng ơi là Khấu Đồng, một phút không gặp rắc rối là cậu thấy khó ở phải không?!”
Khấu Đồng nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Phần tài liệu mà ‘đội Quy Linh’ đang điều tra là thuộc phạm trù ‘Việc này không thể nói tỉ mỉ’ hả?”
Chung tướng quân nghiến răng: “Biết thế mà cậu còn gọi điện chọc vào Tô Khinh kia!”
Khấu Đồng nháy mắt ngây thơ vô (số) tội: “Có thể nói tỉ mỉ hay không là vấn đề thuộc về chính trị, có can hệ gì tới tôi đâu?”
Chung tướng quân bị hắn chọc điên đến mức lỗ mũi phồng ra mấy vòng. Hoàng Cẩn Sâm nhanh mắt trông thấy liền dịch chồng văn kiện trước mặt ông ra xa, nghĩ bụng phải mau mau di dời đừng để cha này phun lửa đốt trọi mới được.
Sau đó gã trở thành con cá cùng chậu chịu vạ lây, bị Chung tướng quân lườm cháy mắt.
Khấu Đồng ngoắc ngoắc ngón tay: “Cẩn Sâm, rót cho Chung tướng quân cốc nước.”
Hoàng Cẩn Sâm chỉ e thiên hạ bất loạn lập tức cưỡi ghế xoay trôi đi, dừng lại chuẩn xác trước máy lọc nước, tùy tiện cầm cái cốc duy nhất rót ngay một cốc nước lạnh đặt xuống trước mặt Chung tướng quân: “Đây đây, giận quá hại gan, tuy rằng với đàn ông thì quan trọng nhất là thận…”
Chung tướng quân quả thực chỉ hận trong cốc không phải là axit đặc đặng tạt vào mặt thằng cha này cho bõ tức. Ông siết chặt cái chén nửa ngày, hít thật sâu, không nhìn bản mặt trời đánh của Hoàng Cẩn Sâm nữa mà chuyển qua Khấu Đồng: “Cậu biết rõ… Utopia trong cuộc chiến đó là một tổ chức khổng lồ.”
Khấu Đồng vui vẻ nói:“Năm đó Utopia suýt nữa thì chiếm lĩnh cả thế giới, đội Quy Linh bị nện thành tổ chức phi pháp. Tôi từng cùng bọn họ trốn đông trốn tây, còn từng bị anh bạn nằm vùng vĩ đại họ Hoàng này bắn lén, đầu đuôi sự việc thế nào tôi đều biết hết.”
Hoàng Cẩn Sâm vuốt đuôi biểu lộ cõi lòng: “Nếu biết trong nhóm người đó có cậu, tôi tuyệt đối không nổ súng.”
Chung tướng quân không để ý tới hắn, nói tiếp: “Một tổ chức khủng bố, đặc biệt còn là tổ chức bị giới truyền thông ghép cho cái tên ‘Tổ chức khủng bố khoa học kĩ thuật kiểu mới’ liên quan đến nguồn kinh phí nghiên cứu khổng lồ, các thiết bị võ trang và vô số nguồn lợi phức tạp, cậu hiểu chứ? Utopia náo loạn thành động tĩnh lớn như vậy, quan hệ liên đới rắc rối khó gỡ, năm ấy có bao nhiêu người từ cấp thiếu tướng trở lên liên lụy vào nó cậu có biết không?”
Khấu Đồng thẳng thắn nói: “Biết.”
Chung tướng quân nghẹn một hơi trong cổ họng, hồi lâu sau mới nuốt trôi: “Khấu Đồng, chung quy trên danh nghĩa cậu vẫn là người của căn cứ, cho dù ở thời điểm đặc biệt có tiếp xúc với người trong đội Quy Linh đi chăng nữa thì sau khi xong chuyện cũng là họ làm việc họ, ta làm việc ta, đừng có dây dưa với người bên đó mãi thế.”
“Quan hệ cá nhân thôi mà.” Khấu Đồng cười cười, “Cho nên… Tôi nghe bảo phần văn kiện bị mất là một danh sách đen hả?”
“Đúng, đây cũng xem như một manh mối. Năm đó có người lợi dụng Utopia để buôn thuốc cấm đầu cơ kéo theo một đường dây trục lợi… Những người tham dự trong đó khả năng có chút…” Chung tướng quân có vẻ khó chịu, “Chuyện này không thể điều tra một cách công khai được. Tôi nghe nói mấy người có liên quan có thể là nhân vật nắm thực quyền rất khó chọc nên phải làm mọi việc trong bí mật. Sự việc rất nghiêm trọng, những người có khả năng dây vào đều được tách ra lần lượt điều tra riêng, ai ngờ hôm đó văn kiện quan trọng đó lại biến mất.”
“Không có bản dự bị à?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Chưa kịp làm.” Chung tướng quân nói, phát hiện trên mặt Hoàng Cẩn Sâm lộ ra biểu cảm ‘không dám khen tặng’ thì trừng mắt lườm gã, “Cậu có biết thế nào là ‘bí mật tiến hành’ không? Nhân viên tham dự được bảo mật nghiêm khắc, số lượng người không nhiều. Danh sách vừa tới tay đã mất, lúc đó người có thể tiếp xúc với két an toàn chỉ có một mình Diêu Thạc.”
“À…” Khấu Đồng gật đầu.
“À cái rắm!” Chung tướng quân lại nghĩ tới chuyện chính, “Chỉ vì cậu, bây giờ đội Quy Linh cũng tham gia. Bọn họ có quyền hạn tối cao với những chuyện liên quan đến Utopia, chuyện này phức tạp rồi!”
Khấu Đồng bật cười: “Tô Khinh có nguồn nhân mạch trải khắp, tôi chỉ gọi điện riêng cho cậu ấy hỏi một chút tin tức về Diêu Thạc mà thôi, không nói thêm gì khác. Đội Quy Linh tham gia vào vụ này, tôi thấy quá nửa khả năng là nhân viên làm công tác điều tra không cẩn thận để cho đội trưởng Hồ bên ngoài khờ khạo bên trong sắc bén nhà họ phát hiện ra phỏng?”
“Mặc kệ nói thế nào…”
Chung tướng quân vừa nói đến đó đã bị Khấu Đồng ngắt ngang. Hắn phun ra một câu rất thiếu ăn đòn: “Cơ mà chả liên quan gì đến tôi nha~ Tôi không phụ trách điều tra thuốc cấm cũng chẳng quan tâm đến bắt khủng bố, tôi chỉ là một du y cả ngày du sơn ngoạn thủy, thi thoảng làm một vài đánh giá hình chiếu thôi mờ~.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn Chung tướng quân bằng ánh mắt bừng tỉnh tìm ra chân lý: “Bảo sao họ Diêu kia mặt như táo bón chẳng chịu hòa nhã với ai, lằng nhằng nửa ngày thì ra là vì bị oan.”
Khấu Đồng phối hợp: “Khẳng định là lúc trước ông ta không chịu phối hợp nên mới bị lừa đến chỗ tôi đây mà.”
“Ừa, hóa ra là hai tầng chèn ép.” Hoàng Cẩn Sâm gật gật đầu.
“Mà vẫn chưa ép ra.” Khấu Đồng đón ngay.
“Lại xuất phát từ áp lực nào đó mà không cho người khác biết, đến cả bác sĩ làm đánh giá cũng lừa.” Hoàng Cẩn Sâm dừng một chút, bình luận, “Thiệt đáng sợ.”
“Phỏng chừng còn muốn đưa người ta vào động Tra Chỉ, đóng cửa đánh rầm một cái, ghế hùm ghế chuột cho ngồi hết một lượt luôn, ngồi đâu là chết đấy.” Khấu Đồng ăn không nói có lắc đầu, “Lại cố kỵ ‘Pháp lệnh nhân quyền’ được ban hành năm kia, thật đúng là sinh Du mà còn sinh Lượng.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều dâng trào cảm xúc rượu ngon tri kỉ ngàn ly thiếu. Chung tướng quân không thể nhịn được nữa, đập bàn đánh rầm một tiếng khiến cho đồ đạc trên bàn chấn động lung lay: “Mẹ nó câm miệng hết cho tôi!”
Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm phi thường ăn ý, đồng thời làm động tác kéo khóa miệng đều tăm tắp. Vì có vị trí công tác đặc thù nên thường ngày Chung tướng quân phải ứng phó với vô số quan hệ bí mật, đã thế giờ còn gặp phải hai tên quái thai trước mặt này nữa, thật sự là sầu đời bạc cả tóc, chẳng biết phải làm sao mới đúng.
Khấu Đồng nhìn ông, hạ giọng: “Tướng quân, người Trái đất đều biết đánh giá tâm lý là không đáng tin cậy, rất hiếm khi có thể trở thành căn cứ tư pháp, không ai yêu cầu ông làm thế phải không? Tôi đoán nhé… Có người muốn lấy hồ sơ án từ chỗ ông đi… Hoặc là hai phe cùng giành giật, chính ông muốn biết lý do vì sao lại thế, đúng không nào?”
Chung tướng quân thở dài: “Người bị kéo vào chuyện thế này dù lúc vào có thanh bạch mấy thì lúc ra cũng nhiễm tanh hôi. Lão Diêu với tôi thực sự là bạn lâu năm, ông ấy hơn tôi mấy tuổi, lúc tôi mới nhập ngũ được ông ấy quan tâm không ít, khi đó ông ấy còn chưa mọc gai khắp người như hiện tại. Tôi đề nghị ông ấy đi tìm người cố vấn một chút cũng là sự thật, chẳng qua ông ấy không nghe.”
“Ông cảm thấy là ông ta động tay động chân à?” Khấu Đồng hỏi.
Chung tướng quân chần chừ một chút: “Nếu là hai năm trước thì đánh chết tôi cũng không tin, nhưng mà hai năm nay… không hiểu vì sao ông ta đột nhiên rất coi trọng đồng tiền, thông qua vài con đường, tôi biết được thời gian này ông ta làm không ít việc không sạch sẽ.”
Hoàng Cẩn Sâm cười buốt lạnh: “Thế thì còn hỏi cái gì nữa, ông cũng biết tay chân Diêu Thạc không sạch sẽ, cho dù lão với ông có quan hệ gì không thì lão cũng chẳng phải quả táo ngon. Tôi thấy lão không điên cũng không ngốc, biết tính kế rút lõi tiền thuế của dân thì ngốc nỗi nào, người như thế còn chữa chữa cái rắm.”
Khấu Đồng liếc nhìn tên Đảng viên không chuyên Đảng Nhảm Ruồi trước mặt một cái, phát hiện ra kì thực gã rất là đẹp trai, chỉ là môi quá mỏng, thành ra khi gã hơi cúi đầu hướng ánh mắt xuống dưới sẽ lộ vẻ lạnh bạc không nói nên lời. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Chung tướng quân: “Vậy… Ý ông là cách đây hai năm ông ta còn chưa trở thành như vậy?”
“Có lẽ bắt đầu từ khi ông ấy tự xin về tuyến hai.” Chung tướng quân cau mày, “Khi đó tôi vừa tiếp quản căn cứ không lâu, ông ấy đột nhiên nói với tôi ông ta mệt mỏi quá, không muốn làm tiếp nữa, đã đánh báo cáo xin rút lui để làm việc gì đó ít phải suy nghĩ hơn. Con trai ông ấy năm đó đang học cấp ba, bước vào thời kì quan trọng của đời người, xét tình hình của ông ấy nên cấp trên phê chuẩn.”
“A…” Khấu Đồng dường như nghĩ tới cái gì. Hắn dựa vào lưng ghế phía sau, dùng cán bút gõ vào cằm mình khe khẽ, “Bắt đầu từ khi đó à.”
“Tuy tôi không hiểu nhưng cũng biết chắc ông ấy đã gặp vấn đề gì đó rồi, dường như cả cuộc sống của ông ta đều đảo lộn. Nếu không có vấn đề, làm sao một người có thể biến thành như thế được?”
Khấu Đồng gật đầu, viết gì đó lên cuốn sổ tay, một lát sau, hắn ngẩng lên: “Gọi vị Diêu tiên sinh này đến lần nữa đi, làm đánh giá lại.”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách.”
Hiệu suất làm việc của Chung tướng quân rất cao, hai ngày sau, Diêu Thạc đã xuất hiện trước nồi đun nước lớn một lần nữa. Hoàng Cẩn Sâm bị bắt bẻ cảm giác ông ta không còn giống một con bọ ngựa nữa mà giống sâu mọt hơn, một con mọt khoác làn da khô quắt như anh em châu Phi, làm toàn chuyện đục khoét mà còn ra vẻ.
Lần này nồi đun nước không ném bọn họ vào đường cái nhộn nhịp như lần trước. Lúc Hoàng Cẩn Sâm thấy rõ cảnh vật trước mắt thì phát hiện cả ba đang đứng dưới chân một ngọn núi cao… Ngọn núi bị giam trong tường vây nhà Diêu Thạc.
Danh sách chương