Năm ấy, phải đợi đến sau một tiếng kể từ khi tin tức lọt ra ngoài thì Cảnh Tú mới biết chuyện. Nào ai dám thông báo chuyện đó giữa đám cưới đám hỉ, là do cô tự mình phát hiện.

Bấy giờ phần tuyên thệ vừa mới kết thúc, cô đi thay lễ phục để trở về với buổi tiệc, còn đang tranh thủ ngồi vào bàn chủ tiệc để nghỉ ngơi một lúc, đợi lát còn cùng Tống Văn Ngạn đi chúc rượu. Cô ung dung tiếp nhận những lời chúc phúc của khách khứa, khéo léo ứng đáp với họ hàng đôi bên, trong lúc lơ đãng để ý tới nhóm người bên phía truyền thông đang tụ tập bên phải bàn chủ tiệc đột nhiên tỏ ra nóng nảy và đầy sốt sắng, độ nhạy cảm xuất phát từ nhiều năm hành nghề của cô khiến cô để bụng một chút. Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn nghe loáng thoáng đâu đây ba chữ 'Quý Hựu Ngôn' khiến cõi lòng cô rung động.

Bàn tay giữ ly đế cao của cô run rẩy trong vô thức. Rõ ràng người ta đã không còn liên quan gì đến cô nữa, bản thân cũng biết không nên để tâm, cũng không nên chờ mong gì thêm, vậy mà buồn thay việc nghe được cái tên này ở vào tình huống trớ trêu như hiện tại vẫn khiến sợi dây cung trong lòng cô bị dao động.

Cô vẫy tay gọi Diêu Tiêu đang tiếp đón khách khứa với vai trò phù dâu tiến lại gần, nhỏ giọng thì thầm nhờ cô nàng đi thăm hỏi xem bên phía truyền thông đang xì xào bán tán chuyện gì, liệu có vấn đề gì gây nhiễu loạn hay không.

Diêu Tiêu không nghi ngờ lấy nửa lời, gật đầu ngoan ngoãn.

Cảnh Tú đưa mắt dõi theo bóng lưng cô nàng, lẳng lặng cắn môi, bàn tay giữ ly ngày càng siết chặt.

Cô thấy Diêu Tiêu vừa trao đổi vài câu với mấy người kia thì gương mặt đã biến sắc, thoạt trông cứ như người bị sét đánh trúng vậy. Trái tim Cảnh Tú đập thình thịch, đúng lúc ấy Diêu Tiêu lại nhìn cô một cái, mặt trắng như tờ, vẻ khiếp sợ trong đôi mắt còn chẳng kịp che giấu. Ngôn Tình Ngược

Tim Cảnh Tú như nhấc lên tận họng, cảm giác trống trải làm cô hốt hoảng khôn nguôi. Cô đột ngột đứng dậy, động tĩnh lớn tới mức cha mẹ Tống Văn Ngạn ở bên còn phải giật mình. Cảnh Tú thoáng ổn định tâm tình, nâng ly đế cao lên gượng cười với họ, làm bộ muốn đi chúc rượu rồi rảo bước nhanh về phía Diêu Tiêu.

Kể từ khi hay tin Diêu Tiêu luôn khó có thể tin tưởng, thành thử cứ hỏi đi hỏi lại người ta rằng có thật là như thế không, đến khi thực sự được xác nhận thì sợ đến điếng người. Tại sao lại ra nông nỗi đấy? Phải làm sao bây giờ? Cô Cảnh... Cô nàng hoang mang lo sợ, ban đầu còn định đi tìm Tương Thuần hỏi ý kiến theo bản năng, kết quả lại bị Cảnh Tú trực tiếp chặn lại giữa đường.

"Sao thế, sao mặt em trắng bệch ra vậy?" Gương mặt Cảnh Tú cực kỳ bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại có chút mất tự nhiên vì đang quá căng thẳng.

Diêu Tiêu liếc nhìn Cảnh Tú, ánh mắt rơi vào khung cảnh hân hoan hạnh phúc đằng sau lưng cô, cô nàng siết chặt góc váy, trả lời đầy gượng gạo: "Không có chuyện gì đâu ạ, trong nước đột nhiên có điểm tin nóng nên mọi người mới kích động thảo luận thôi."

"Tin gì?" Cảnh Tú truy hỏi, đôi mắt sáng nhìn đối phương chăm chú, khí lạnh toát ra càng thêm buốt giá.

Diêu Tiêu không phải người giỏi nói dối, chịu sao được ánh mắt như thế của Cảnh Tú, cô nàng ấp a ấp úng, tiến thoái lưỡng nan.

Sự hoảng loạn đã vắt kiệt kiên nhẫn của Cảnh Tú, giọng cô hoàn toàn lạnh xuống: "Diêu Tiêu." Cô gọi đầy đủ tên ra, chẳng còn chút vẻ ôn hòa trước giờ nữa, cảm giác áp bức kinh người: "Quý Hựu Ngôn đã gặp chuyện phải không?!"

"Nói cho chị biết!"

Đây là lần đầu tiên Cảnh Tú sử dụng giọng điệu sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị như vậy để nói chuyện với mình, Diêu Tiêu nỗ lực chống đỡ sự sợ hãi để dốc sức trấn an Cảnh Tú: "Cô Cảnh, đợi đến khi tiệc cưới kết thúc rồi nói có được không ạ?" Dù sao việc cũng đã rồi, giờ chẳng còn gì có thể thay đổi kết cục được nữa, nếu giờ cho Cảnh Tú biết nhất định sẽ là một sai lầm.

Tuy nhiên vành mắt đỏ ửng của Diêu Tiêu khiến Cảnh Tú ngày càng bất an. "Ngay bây giờ, nói cho chị biết ngay bây giờ!" Cảnh Tú ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Tất nhiên đã không thể tránh né thêm, Diêu Tiêu há miệng, chưa nói câu nào mà nước mắt đã tuôn rơi. Cô nàng phải hít sâu vài hơi mới thu đủ dũng khí để buông ra sự thật tàn nhẫn với Cảnh Tú: "Trong nước... trong nước đang truyền tin, bảo là... bảo là chị Quý... mấy tiếng trước đã qua đời rồi..."

Cô nàng thấy sắc mặt Cảnh Tú dần tái đi theo lời nói của mình, thân thể Cảnh Tú nghiêng đi, đứng không vững đổ người xuống chiếc bàn bên cạnh khiến vài chai rượu vang rơi vỡ tan nát.

"Cô Cảnh!" Diêu Tiêu sửng sốt kêu lên.

Cảnh Tú chống tay lên mặt bàn, đột nhiên như không còn nghe thấy tiếng gì nữa, bên tai chỉ còn âm thanh ù ù sắc bén còn đất trời thì như chao đảo uốn cong. Rượu vang thấm vào bộ váy trắng muốt của cô một màu đỏ chói mắt, thật giống như máu đang trào ra từ lồng ngực.

"Cô Cảnh!" Diêu Tiêu vội vã tiến đến muốn dìu cô.

Không biết Cảnh Tú lấy đâu ra sức để mà gạt Diêu Tiêu đi, lớn tiếng quát tháo: "Em nói nhảm gì vậy!"

Bên này quá ồn ào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Diêu Tiêu nghẹn ngào không dám nói thêm gì, cũng không dám lại gần Cảnh Tú. Cảnh Tú tựa vào cạnh bàn như người mất hồn, lẩm bẩm: "Chị không tin, không được nói bậy..." Thanh âm kiên định nhưng vành mắt cũng đã đỏ hoe.

"Diêu Tiêu, đặt vé máy bay đi, chị phải trở về." Cô chậm rãi đứng thẳng người, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Nhưng..." Diêu Tiêu do dự.

"Không nhưng nhị gì hết." Giọng điệu Cảnh Tú lạnh lẽo và cứng nhắc như máy móc. Cô chống đỡ cơn đau đầu chóng mặt để xoay người bỏ đi.

Tống Văn Ngạn đang vui vẻ trò chuyện phía đằng xa, được mọi người nhắc mới biết chuyện bên này, anh vội vã đuổi theo kéo tay Cảnh Tú, cười hỏi: "Tú Tú sao vậy, em muốn đi đâu?"

Cảnh Tú quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí bình bình nhưng lại rõ ràng rành mạch: "Bỏ - tôi - ra."

Tống Văn Ngạn sững sờ, nuốt nước miếng ừng ực, lông tóc cũng dựng đứng hết cả lên, bàn tay đang giữ lấy cổ tay Cảnh Tú cũng buông thả trong vô thức. Anh quen biết Cảnh Tú mười mấy năm rồi mà chưa từng thấy vẻ mặt Cảnh Tú đáng sợ như lúc này.

Ánh mắt cô nhìn anh lạnh lẽo như đang nhìn một kẻ đã chết.

"Tú Tú..." Anh không biết phải làm sao, đành cất tiếng gọi.

Thấy tình huống đang không ổn lắm, tân khách chỉ dám đứng quan sát từ đằng xa, Tưởng Thuần, Cảnh Thư Dung, cha Cảnh Tú rồi còn có cha mẹ Tống Văn Ngạn đều chạy lại gần.

Cảnh Thư Dung và Tưởng Thuần đã hay tin Quý Hựu Ngôn qua đời, thấy Cảnh Tú chấn động như vậy thì cũng không biết phải động viên thế nào.

"Tú Tú, bình tĩnh trước đã." Cảnh Thư Dung dè dặt duỗi tay ôm Cảnh Tú vào lòng. Tưởng Thuần lại thì thầm bên tai Tống Văn Ngạn.

Cảnh Tú kéo cánh tay Cảnh Thư Dung đang vòng qua bả vai mình xuống, thân thể run bần bật. Cô kìm nén không muốn khóc thành tiếng trước mặt nhiều người như vậy, môi dưới đã bị cắn nát đến mức ứa máu.

Bọn họ nói mặt trời của cô sẽ không bao giờ ló rạng nữa. Cô biết phải bình tĩnh thế nào đây? Cảnh Thư Dung đau lòng khủng khiếp, Cảnh Tú nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên cúi người chào bố mẹ Tống Văn Ngạn rồi quyết đoán quay lưng chạy đi.

Cô dâu bỏ chạy?! Mọi người bàng hoàng.

"Văn Ngạn! Chuyện này..." Bố mẹ Tống Văn Ngạn giận dữ muốn sai người đuổi theo, Cảnh Thư Dung và cha Cảnh Tú ngăn họ lại, đồng thời nháy mắt để Tưởng Thuần với Diêu Tiêu đuổi theo Cảnh Tú.

Tống Văn Ngạn cắn răng, cũng giữ cha mẹ mình lại, mặt xám như tro: "Cha mẹ, con xin lỗi, để em ấy đi đi, về rồi con sẽ giải thích với cha mẹ sau."

Lễ cưới đình đám được chiếu trực tiếp toàn cầu cuối cùng lại trở thành một vở hài kịch được live-stream toàn thế giới.

Đợi đến khi phía truyền thông phản ứng thì một nhóm ở lại hiện trường, một nhóm đuổi theo, nhưng khi ấy Cảnh Tú đã biến mất dạng, không còn tăm tích.

Sau khi rời lễ cưới, Cảnh Tú lấy điện thoại từ chỗ Diêu Tiêu, trầm mặc lên mạng đọc tin tức, sau đó tắt máy không nói một lời.

Diêu Tiêu không biết rốt cuộc Cảnh Tú nghĩ gì trong suốt chuyến hành trình mười mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc trên máy bay. Cô luôn là một người chú trọng dáng vẻ hình thức, vậy mà giờ đây lại đang diện trên mình bộ lễ phục vấy bẩn, ngồi im không ăn không uống, gọi cũng không thấy đáp, như một kẻ mất hồn.

Trở về Bắc Thành, bọn họ đi theo lối đi VIP. Vừa hạ cánh, Tưởng Thuần đã lập tức kết nối mạng để nắm bắt tin tức. Hiện tại phía báo đài bùng nổ rồi. Đầu tiên là chuyện đám cưới thế kỷ của ảnh hậu Cảnh Tú, sau đó là tin tân ảnh hậu Quý Hựu Ngôn đột tử, tiếp đấy là vụ Cảnh Tú bỏ đám cưới để chạy về nước, tuyến thời gian của những sự kiện này thực sự khiến người ta quay như chong chóng. Tên của hai người bọn họ gần như chiếm trọn toàn bộ hot search, scandal thật thật giả giả của cả hai nhiều năm về trước nay lại trồi lên trước sự chứng kiến của toàn thể người dân.

Ngoài kia hẳn chật ních cánh ký giả muốn chặn đường Cảnh Tú, phía sân bay cản không nổi, phỏng chừng suốt chặng đường đến hội trường nơi đặt thi thể Quý Hựu Ngôn tổ chức lễ truy điệu cũng không khác là bao. Trên máy bay chị đã bàn trước với Diêu Tiêu rồi, mình phải xuất phát sớm, cải trang thành Cảnh Tú để đánh lạc hướng phía truyền thông. Chị căn dặn Diêu Tiêu nếu thất bại thì cũng phải nỗ lực khống chế tình hình, không được để Cảnh Tú trực tiếp tiếp xúc với cánh báo chí.

Diêu Tiêu bám theo sau Cảnh Tú, thấy Cảnh Tú hoàn toàn không để ý lời nhắc nhở của Tưởng Thuần mà lòng cũng bồn chồn, lại không đám mở miệng đề nghị Cảnh Tú bước chậm lại.

Y như dự đoán, Tưởng Thuần hoàn toàn chính xác, hơn nữa kế hoạch ngụy trang của Tưởng Thuần cũng đã bị xóa sổ. Chiếc xe của bọn họ vừa đến hội trưởng thì cánh báo chí đã lập tức hành động, chen chúc nhau bủa vây.

Vệ sĩ xuống xe nỗ lực mở đường như người phe truyền thông điên rồ hết mức, vệ sĩ sợ ảnh hưởng đến danh dự của Cảnh Tú nên không dám dùng bạo lực, thành thử khiến họ bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

Diêu Tiêu giận tới mức đau đầu, nhưng cũng hết cách, còn đang do dự xem giải quyết thế nào thì Cảnh Tú đã nghiêm mặt, nhấc đôi chân mềm tới mức sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của cô lên để mở cửa xe, dứt khoát bước xuống.

Người cánh báo chí trông thấy chính chủ thì càng thêm hưng phấn. Trạng thái của Cảnh Tú không phải quá bất thường ư?! Lễ phục còn chưa kịp thay, dáng vẻ cũng tiều tụy chật vật? Nỗi bi thương của cô chính là niềm sung sướng tột cùng của giới truyền thông.

Bọn họ chụp ảnh tới tấp, ra sức xô đẩy vệ sĩ, gào thét ồn ào, micro như sắp sửa dí vào mặt Cảnh Tú đến nơi, dồn dập đặt ra hết vấn đề sắc bén này đến vấn đề nhạy cảm khác.

Cảnh Tú ngoảnh mặt làm ngơ, tầm mặt của cô chỉ lướt qua một lượt rồi dừng ở bức ảnh đen trắng đặt giữa vòng hoa của Quý Hựu Ngôn bên cửa hội trường, bước chân lảo đảo.

Cô muốn tiến về phía Quý Hựu Ngôn của cô, nhưng rồi cô phát hiện mình đang bị chèn ép trong một cục diện bế tắc, khó khăn bước tiếp.

Diêu Tiêu che chở Cảnh Tú mà cũng chỉ có thể nỗ lực giúp cô cản một phần.

"Tránh ra." Cảnh Tú mở miệng, nghe không rõ thái độ. Đây là câu đầu tiên cô thốt lên suốt hai mươi tiếng vừa qua, giọng đã khàn đến mức khó nghe.

Phía báo chí thấy không cạy được miệng cô thì càng muốn lấn tới, họ hận không thể trực tiếp nhét micro vào miệng Cảnh Tú luôn cho rồi.

"Tránh ra." Cảnh Tú lặp lại với vẻ âm u.

Không ai thèm để ý.

"Tránh ra." Cảnh Tú nhắm mắt lặp lại lần thứ ba. Vẫn như gió thoảng qua tai bọn họ, đèn flash của máy ánh chớp nhoáng chọc vào đôi mắt Cảnh Tú, đâm cho máu chảy đầm đìa cõi lòng cô.

Vầng trán trắng nõn của Cảnh Tú như nổi gân xanh, Diêu Tiêu thầm nhủ không ổn rồi, còn chưa kịp làm gì thì Cảnh Tú đã mở mắt ra, đột ngột đưa tay cướp đi chiếc camera gần cô nhất, thẳng tay quẳng đi thật xa.

Camera đập xuống đất vang lên tiếng nát vụn nặng nề.

"Cút ngay đi!" Thân thể cô căng cứng, thanh âm lại mơ hồ xen lẫn tiếng nức nở tan vỡ.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người bàng hoàng trước lối hành xử thô bạo của cô. Nữ phóng viên bị giật camera thì bật khóc, người trong giới truyền thông lập tức phẫn nộ. Thế giới chỉ được an tĩnh hai giây trước khi có thêm một luồng sức mạnh còn lớn hơn trước xô tới, tần suất đèn flash chớp nhoáng thậm chí còn tăng lên đến độ có thể xóa tan con người, những vấn đề sắc bén khó nghe lại tiếp tục nhắm thẳng về phía Cảnh Tú.

Trước mắt Cảnh Tú đã tối mù, cô buồn nôn. Cảnh Tú ôm ngực, rối bời ra lệnh cho vệ sĩ: "Đừng khách khí, đập hết đi."

Diêu Tiêu run sợ gọi cô: "Cô Cảnh..."

Cánh vệ sĩ cũng khó tin, chưa ai dám động.

Ánh mắt Cảnh Tú nhìn về phía di ảnh Quý Hựu Ngôn, giọng điệu khô khốc hỏi những người vệ sĩ: "Điếc hết rồi à?" Cô nhìn lướt qua ánh mắt chần chừ của họ bằng đôi mắt ngập nước, những tia máu ngang dọc trong con ngươi tạo cảm giác giờ cô sẵn sàng giết bất kỳ ai cản đường mình.

Vệ sĩ xác nhận ý muốn của Cảnh Tú thì không còn nể nang gì nữa, không ngừng đưa tay túm từng cái micro, từng cái camera để đập phá.

Bấy giờ người phía truyền thông mới ý thức được Cảnh Tú thực sự nghiêm túc, họ bối rối hai giây rồi hoảng hốt lùi về đằng sau, né tránh phạm vi sải tay của vệ sĩ, nhất thời lại nhường đường đi lại.

"Khốn nạn, điên rồi à?!" "Dựa vào đâu hả..." Tiếng mắng chửi vang lên không ngớt.

Cảnh Tú coi như không biết. Cô chỉ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Quý Hựu Ngôn phía trước, kéo theo thân thể đơn bạc của mình để từng bước yếu ớt nhưng đầy kiên định tiến về phía đối phương.

Là giả hết. Hẳn là do muốn lừa mình, muốn ngăn không cho mình kết hôn nên mới tạo nên vở hài kịch này. Chắc chắn Ngôn Ngôn còn đang ngồi chờ mình ở trong kia.

Đúng không...

Xin cậu đấy, Ngôn Ngôn, tôi van xin cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện