Câu trả lời của Cảnh Tú khiến ánh mắt Quý Hựu Ngôn càng thêm phần mềm mại. Cô sải dài bước chân để đến trước mặt Cảnh Tú, đưa tay vén tóc người ta rồi nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai đối phương.
Tự dưng bị chạm vào nơi mẫn cảm làm cơ thể Cảnh Tú run rẩy, cô vội vã lùi lại nửa bước: "Cậu làm cái gì vậy?" Giọng điệu hàm chứa hoang mang xen lẫn thẹn thùng giận dỗi.
Quý Hựu Ngôn thấy đáng yêu không chịu nổi, thành thử cũng chẳng ngại chọc ghẹo Cảnh Tú: "Có khi nào do tai mọc dài nên mới nhận biết được tiếng bước chân không? Tôi phải xem thử xem liệu có phải tai bé thỏ nhà tôi mọc dài ra hay chăng?" Hai chữ 'bé thỏ' được ngân nga níu giữ giữa răng và môi tạo cảm giác thân mật vô cùng.
Vành tai lẫn trái tim của Cảnh Tú đồng thời nóng bừng, có điều cô để ý thấy Lâm Duyệt đứng cách đó không xa sắp sửa rớt cằm tới nơi rồi bèn lườm Quý Hựu Ngôn một cái trước khi xoay người vào phòng.
Quý Hựu Ngôn nào bận tâm việc Cảnh Tú bày mặt lạnh, cô thức thời bám theo, vừa đi vừa bảo Lâm Duyệt: "Mau vào thôi." Cô trêu: "Hôm nay cô Cảnh không còn khóa chúng mình ngoài cửa nữa rồi đấy."
Kí ức của Cảnh Tú về lần gặp lại đầu tiên sau bao năm xa cách được khơi dậy nhờ lời nói của Quý Hựu Ngôn, thành ra cô có chút hoảng. Khi ấy lo toan đủ bề, bây giờ ngẫm lại thấy cứ như đang mơ. Cô không biết tâm trạng Quý Hựu Ngôn bấy giờ có phức tạp như tâm trạng mình hay không, tuy nhiên đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cô quay lại giúp Quý Hựu Ngôn kéo va li, lộ vẻ bực bội nhịn không nổi liền trách móc: "Thì làm sao, giờ cậu còn muốn lục lại chuyện cũ với tôi à?" Ánh mắt đuôi mày lại toát ra vẻ nhu mì khó nén tựa nhành đào nở rộ giữa tiết giá lạnh.
Cô chỉ cần biết rằng hiện tại hai người đang chìm đắm trong tình yêu.
Quý Hựu Ngôn đặt tay mình lên bàn tay đang kéo va li của Cảnh Tú, dục vọng sinh tồn trào dâng mãnh liệt: "Nào có đâu, giữa hai chúng mình thì làm gì có nợ cũ gì đâu mà phải lục." Cô dựa sát vào Cảnh Tú, nhẹ giọng nói: "Chỉ có duyên cũ muốn cùng cậu viết tiếp thôi."
Cảnh Tú ngẩn người, sau đó phì cười.
Hai người thân mật tới mức không coi ai ra gì, Lâm Duyệt lẳng lặng khép cửa lại, cảm giác hai mắt mình như thể bỗng dưng mù lòa, nhất thời không biết nên đi theo hay nên kệ họ rồi tự mình tìm góc hẻo lánh nào đó để nấp nữa.
"Duyệt Duyệt." Cảnh Tú như phát hiện ra sự bối rối của cô nàng, cô đứng bên cửa phòng ngủ gọi: "Em có ngại ngủ chung phòng với Tiêu Tiêu không?"
Lâm Duyệt lắc đầu đáp: "Đương nhiên là không ạ."
Cảnh Tú gật đầu, nhắc nhở: "Tiêu Tiêu hiện đang dọn dẹp phòng ngủ của hai em đấy."
Ngụ ý là gì thì ai nấy đều hiểu. Lâm Duyệt cười toe toét, cực kỳ biết điều trả lời: "Vậy để em đi trợ giúp chị ấy."
Quý Hựu Ngôn nhìn thấu tâm tư Cảnh Tú, cô ngồi lên chiếc giường lớn còn chưa trải chăn ga gối đệm của bọn họ, trêu chọc Cảnh Tú: "Cậu đuổi Duyệt Duyệt đi thế thì ai phụ tôi thu xếp phòng đây?"
Cảnh Tú lại gần Quý Hựu Ngôn, vừa ngồi xổm xuống đích thân mở va li, vừa hỏi ngược lại: "Cho nên?"
"Cho nên tôi lại phải dựa dẫm vào nàng tiên ốc của tôi rồi." Quý Hựu Ngôn dịu dàng đáp.
Cảnh Tú hơi cong khóe môi, giả bộ lạnh lùng sai phái: "Không phải cậu chính là nàng tiên ốc đó à? Đứng lên, tự trải đi."
Cô lôi drap giường ra chuẩn bị đứng dậy thì Quý Hựu Ngôn lại bất thình lình duỗi tay kéo cô một cái.
Cảnh Tú không ngờ tới liền đổ nhào xuống, cô hốt hoảng ném drap giường đi để lấy tay chống đỡ, gục trên người Quý Hựu Ngôn.
"Có vẻ vai cậu khỏe lắm rồi phải không?!" Cảnh Tú vừa sốt sắng lại vừa buồn cười, cô không nhịn được bèn lấy tay đánh lên phần vai lành lặn của Quý Hựu Ngôn. Có điều đánh thì đánh, lực đánh vẫn cực kỳ khắc chế.
Y hệt nàng mèo đang lấy đệm thịt để gãi ngứa cho mình vậy, Quý Hựu Ngôn hưởng thụ song vẫn giả bộ kêu 'Ái' một tiếng. Cô thấy Cảnh Tú nhíu mày, hình như giận thật liền ôm chặt vòng eo Cảnh Tú, nâng nửa người lên hôn lên môi, rồi hôn lên tai Cảnh Tú.
"A Tú, tôi nhớ cậu lắm." Cô nhẹ cọ má Cảnh Tú, thì thầm những lời từ tận đáy lòng.
Cơn giận của Cảnh Tú lập tức bốc hơi. Quý Hựu Ngôn luôn biết cách để có thể chạm đúng vào nơi mềm mại nhất ẩn dưới đáy lòng cô.
"Cậu có nhớ tôi không?" Quý Hựu Ngôn thấp giọng hỏi.
Cảnh Tú trầm mặc không đáp.
Quý Hựu Ngôn lại lặp lại câu hỏi, Cảnh Tú cắn môi, cánh tay như thoát lực, cô nằm nhoài trên người Quý Hựu Ngôn, vùi mặt mình vào bả vai đối phương.
Như dùng hành động để thay thế lời nói.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||
Quý Hựu Ngôn hài lòng, nghiêng đầu hôn lên tóc Cảnh Tú rồi nhẹ cười bên tai cô.
Hai người dính nhau giữa bầu không gian yên tĩnh một lúc thì Cảnh Tú ngồi dậy, lấy vỏ chăn ra. Quý Hựu Ngôn cũng đứng lên, hai người một người giữ một người lồng vỏ chăn, vụng về một cách đầy ăn ý.
Lồng xong vỏ chăn thì đến phiên giũ drap. Cảnh Tú giật một phát mạnh khiến Quý Hựu Ngôn không bắt kịp bèn kêu lên làm Cảnh Tú không nhịn được cười. Quý Hựu Ngôn thấy thế cũng vui vẻ, muốn trêu Cảnh Tú liền cố tình trả thù bằng cách dùng lực mạnh y chang khiến Cảnh Tú cũng lảo đảo một cái.
Cậu qua tôi lại, hai người trưởng thành sắp qua đầu ba đến nơi rồi mà chơi vui đến mức không còn biết giời đâu đất đâu nữa.
"Có phải cậu cũng giật tôi như thế trong lần đầu tiên chúng ta cùng nhau trải giường không?" Quý Hựu Ngôn thấm mệt, buông tha drap để bắt đầu chuyển qua lồng vỏ gối. Năm ấy năm ngón tay Cảnh Tú thuộc diện nào phải đụng việc nhà bao giờ thành thử muốn giúp cũng chỉ khiến mọi thứ phức tạp thêm.
Cảnh Tú lấy thuốc từ va li ra phân loại vào trong ngăn kéo, thuận miệng đáp: "Là do cậu giật tôi trước."
"Rõ ràng cậu đầu têu!" Quý Hựu Ngôn quay đầu phản bác.
Cảnh Tú cũng dừng lại động tác, đưa mắt cố chấp đọ cùng Quý Hựu Ngôn.
Giằng co được vài giây thì cả hai không hẹn lại cùng cúi xuống cười. Năm xưa cả hai còn chưa từng làm sáng tỏ vấn đề này đâu.
Từ va li, họ lấy đồng hồ, lấy tai nghe, lấy những thứ vặt vãnh rồi cùng nhau sắp xếp không gian trên mặt bàn/
Thời gian bỗng dưng như được kéo dài thật dài, làm cho mỗi giây mỗi phút trôi qua đều trở nên hưởng thụ, nhưng dường như nói nó ngắn thì nó cũng rất ngắn, ngắn tới mức từ ánh mắt nhau, họ như có thể giật mình trông thấy hình bóng lưng chừng những năm họ còn đôi mươi vậy. Đồ trong va li dần thấy đáy trong khi gian phòng dần được lấp đầy từng chút, từng chút một.
?? Có điều khi Cảnh Tú tiếp tục thuần thục thả túi băng phiến vào một cái lỗ dưới đáy tủ quần áo, Quý Hựu Ngôn đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai.
Cái lỗ thủng trong tủ quần áo nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không tài nào phát hiện ra được, vậy sao A Tú lại thấy nó? Hơn nữa với những người thường xuyên nghỉ chân tại những nơi xa hoa như Cảnh Tú thì đáng lẽ nào biết đến những thứ như băng phiến đuổi chuột, sao cô ấy lại có thể ứng phó trường hợp này một cách cẩn thận như thế?
Hơn nữa phải chăng việc A Tú thu xếp mọi thứ, phân loại hết thảy đồ vật trong căn phòng này đang nhanh nhẹn một cách quá mức? Cứ như thể... cô ấy từng sinh sống ở đây vậy.
Cô chưa kịp phân tích chuyên sâu thì giọng điệu lễ phép của Diêu Tiêu đã cắt ngang: "Cô Cảnh, cô Quý, em vào được không ạ?"
Thật ra cửa không đóng, nhưng Diêu Tiêu sợ sẽ nhìn phải cảnh tượng không nên thấy nên quyết định ngoan ngoãn đứng ngoài xác định tình hình bên trong.
Cảnh Tú đóng ngăn kéo, thắc mắc liếc nhìn Quý Hựu Ngôn đang thất thần, đáp: "Vào đi."
Diêu Tiêu thò đầu vào, cười hỏi thăm Quý Hựu Ngôn trước nhất: "Đã lâu không gặp chị rồi." sau đó mới đi vào chính sự: "Em thu dọn nhà bếp xong xuôi rồi nhé, đồ nấu nướng đều là đồ mới tinh, dùng tốt, có điều tủ lạnh trống không à. Em đang định đi siêu thị gần đây mua ít đồ đem về nấu với Duyệt Duyệt, hai chị có muốn ăn gì không?"
Hai người đều không kén ăn, đồ dùng sinh hoạt cá nhân linh tinh thì từ trước tới nơi Lâm Duyệt với Diêu Tiêu đều sẽ chuẩn bị ổn thỏa, tất cả đều đầy đủ.
Có điều Cảnh Tú nghĩ đến chuyện mình và Quý Hựu Ngôn cùng đi dạo mua sắm trong siêu thị đã là chuyện của hơn mười năm về trước thành thử nảy sinh hứng thú, bèn dùng ánh mắt dò hỏi Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn vốn luôn giỏi việc nhìn mặt đoán ý giờ đây lại đang mất tập trung nên không thể kịp phản ứng.
Cảnh Tú chẳng thể làm gì khác ngoài mở miệng hỏi: "Cùng đi không?"
Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới sực tỉnh, nở nụ cười gật đầu.
Thế là kế hoạch ban đầu chỉ có Diêu Tiêu với Lâm Duyệt nay đã thành bốn người cùng nhau xuất phát. Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú thay sang quần áo mặc ở nhà, ỷ vào việc trời đã sẩm tối cộng thêm vùng này ít người trẻ tuổi, cũng không bị báo chí soi xét nên ra khỏi nhà trong tình trạng đến cả khẩu trang cũng không thèm đeo.
Dọc đường thưa thớt, phần lớn là người có tuổi tản bộ, không gian ngập tràn hơi thở sinh hoạt.
Trăng thanh gió mát, rất thích ý. Mục đích đi siêu thị dần bị hòa tan bởi những chủ đề hàn huyên vụn vặt, Diêu Tiêu vốn tiên phong cầm điện thoại tra đường, kết quả mải buôn với Lâm Duyệt quá thành ra quên cả nhiệm vụ.
"Tiêu Tiêu, rẽ thôi." Lúc sắp sửa tới ngã ba đường, Cảnh Tú chợt nhắc nhở.
Diêu Tiêu kiểm tra chỉ dẫn của điện thoại theo bản năng: "À vâng! Rẽ ạ."
Trái tim đã không thể an tâm của Quý Hựu Ngôn tiếp tục run lên cùng tiếng đáp của Diêu Tiêu.
Editor or or or: Quà va lung tung trễ một ngày cho các bảo bối yêu dấu =]]]
Tự dưng bị chạm vào nơi mẫn cảm làm cơ thể Cảnh Tú run rẩy, cô vội vã lùi lại nửa bước: "Cậu làm cái gì vậy?" Giọng điệu hàm chứa hoang mang xen lẫn thẹn thùng giận dỗi.
Quý Hựu Ngôn thấy đáng yêu không chịu nổi, thành thử cũng chẳng ngại chọc ghẹo Cảnh Tú: "Có khi nào do tai mọc dài nên mới nhận biết được tiếng bước chân không? Tôi phải xem thử xem liệu có phải tai bé thỏ nhà tôi mọc dài ra hay chăng?" Hai chữ 'bé thỏ' được ngân nga níu giữ giữa răng và môi tạo cảm giác thân mật vô cùng.
Vành tai lẫn trái tim của Cảnh Tú đồng thời nóng bừng, có điều cô để ý thấy Lâm Duyệt đứng cách đó không xa sắp sửa rớt cằm tới nơi rồi bèn lườm Quý Hựu Ngôn một cái trước khi xoay người vào phòng.
Quý Hựu Ngôn nào bận tâm việc Cảnh Tú bày mặt lạnh, cô thức thời bám theo, vừa đi vừa bảo Lâm Duyệt: "Mau vào thôi." Cô trêu: "Hôm nay cô Cảnh không còn khóa chúng mình ngoài cửa nữa rồi đấy."
Kí ức của Cảnh Tú về lần gặp lại đầu tiên sau bao năm xa cách được khơi dậy nhờ lời nói của Quý Hựu Ngôn, thành ra cô có chút hoảng. Khi ấy lo toan đủ bề, bây giờ ngẫm lại thấy cứ như đang mơ. Cô không biết tâm trạng Quý Hựu Ngôn bấy giờ có phức tạp như tâm trạng mình hay không, tuy nhiên đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cô quay lại giúp Quý Hựu Ngôn kéo va li, lộ vẻ bực bội nhịn không nổi liền trách móc: "Thì làm sao, giờ cậu còn muốn lục lại chuyện cũ với tôi à?" Ánh mắt đuôi mày lại toát ra vẻ nhu mì khó nén tựa nhành đào nở rộ giữa tiết giá lạnh.
Cô chỉ cần biết rằng hiện tại hai người đang chìm đắm trong tình yêu.
Quý Hựu Ngôn đặt tay mình lên bàn tay đang kéo va li của Cảnh Tú, dục vọng sinh tồn trào dâng mãnh liệt: "Nào có đâu, giữa hai chúng mình thì làm gì có nợ cũ gì đâu mà phải lục." Cô dựa sát vào Cảnh Tú, nhẹ giọng nói: "Chỉ có duyên cũ muốn cùng cậu viết tiếp thôi."
Cảnh Tú ngẩn người, sau đó phì cười.
Hai người thân mật tới mức không coi ai ra gì, Lâm Duyệt lẳng lặng khép cửa lại, cảm giác hai mắt mình như thể bỗng dưng mù lòa, nhất thời không biết nên đi theo hay nên kệ họ rồi tự mình tìm góc hẻo lánh nào đó để nấp nữa.
"Duyệt Duyệt." Cảnh Tú như phát hiện ra sự bối rối của cô nàng, cô đứng bên cửa phòng ngủ gọi: "Em có ngại ngủ chung phòng với Tiêu Tiêu không?"
Lâm Duyệt lắc đầu đáp: "Đương nhiên là không ạ."
Cảnh Tú gật đầu, nhắc nhở: "Tiêu Tiêu hiện đang dọn dẹp phòng ngủ của hai em đấy."
Ngụ ý là gì thì ai nấy đều hiểu. Lâm Duyệt cười toe toét, cực kỳ biết điều trả lời: "Vậy để em đi trợ giúp chị ấy."
Quý Hựu Ngôn nhìn thấu tâm tư Cảnh Tú, cô ngồi lên chiếc giường lớn còn chưa trải chăn ga gối đệm của bọn họ, trêu chọc Cảnh Tú: "Cậu đuổi Duyệt Duyệt đi thế thì ai phụ tôi thu xếp phòng đây?"
Cảnh Tú lại gần Quý Hựu Ngôn, vừa ngồi xổm xuống đích thân mở va li, vừa hỏi ngược lại: "Cho nên?"
"Cho nên tôi lại phải dựa dẫm vào nàng tiên ốc của tôi rồi." Quý Hựu Ngôn dịu dàng đáp.
Cảnh Tú hơi cong khóe môi, giả bộ lạnh lùng sai phái: "Không phải cậu chính là nàng tiên ốc đó à? Đứng lên, tự trải đi."
Cô lôi drap giường ra chuẩn bị đứng dậy thì Quý Hựu Ngôn lại bất thình lình duỗi tay kéo cô một cái.
Cảnh Tú không ngờ tới liền đổ nhào xuống, cô hốt hoảng ném drap giường đi để lấy tay chống đỡ, gục trên người Quý Hựu Ngôn.
"Có vẻ vai cậu khỏe lắm rồi phải không?!" Cảnh Tú vừa sốt sắng lại vừa buồn cười, cô không nhịn được bèn lấy tay đánh lên phần vai lành lặn của Quý Hựu Ngôn. Có điều đánh thì đánh, lực đánh vẫn cực kỳ khắc chế.
Y hệt nàng mèo đang lấy đệm thịt để gãi ngứa cho mình vậy, Quý Hựu Ngôn hưởng thụ song vẫn giả bộ kêu 'Ái' một tiếng. Cô thấy Cảnh Tú nhíu mày, hình như giận thật liền ôm chặt vòng eo Cảnh Tú, nâng nửa người lên hôn lên môi, rồi hôn lên tai Cảnh Tú.
"A Tú, tôi nhớ cậu lắm." Cô nhẹ cọ má Cảnh Tú, thì thầm những lời từ tận đáy lòng.
Cơn giận của Cảnh Tú lập tức bốc hơi. Quý Hựu Ngôn luôn biết cách để có thể chạm đúng vào nơi mềm mại nhất ẩn dưới đáy lòng cô.
"Cậu có nhớ tôi không?" Quý Hựu Ngôn thấp giọng hỏi.
Cảnh Tú trầm mặc không đáp.
Quý Hựu Ngôn lại lặp lại câu hỏi, Cảnh Tú cắn môi, cánh tay như thoát lực, cô nằm nhoài trên người Quý Hựu Ngôn, vùi mặt mình vào bả vai đối phương.
Như dùng hành động để thay thế lời nói.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||
Quý Hựu Ngôn hài lòng, nghiêng đầu hôn lên tóc Cảnh Tú rồi nhẹ cười bên tai cô.
Hai người dính nhau giữa bầu không gian yên tĩnh một lúc thì Cảnh Tú ngồi dậy, lấy vỏ chăn ra. Quý Hựu Ngôn cũng đứng lên, hai người một người giữ một người lồng vỏ chăn, vụng về một cách đầy ăn ý.
Lồng xong vỏ chăn thì đến phiên giũ drap. Cảnh Tú giật một phát mạnh khiến Quý Hựu Ngôn không bắt kịp bèn kêu lên làm Cảnh Tú không nhịn được cười. Quý Hựu Ngôn thấy thế cũng vui vẻ, muốn trêu Cảnh Tú liền cố tình trả thù bằng cách dùng lực mạnh y chang khiến Cảnh Tú cũng lảo đảo một cái.
Cậu qua tôi lại, hai người trưởng thành sắp qua đầu ba đến nơi rồi mà chơi vui đến mức không còn biết giời đâu đất đâu nữa.
"Có phải cậu cũng giật tôi như thế trong lần đầu tiên chúng ta cùng nhau trải giường không?" Quý Hựu Ngôn thấm mệt, buông tha drap để bắt đầu chuyển qua lồng vỏ gối. Năm ấy năm ngón tay Cảnh Tú thuộc diện nào phải đụng việc nhà bao giờ thành thử muốn giúp cũng chỉ khiến mọi thứ phức tạp thêm.
Cảnh Tú lấy thuốc từ va li ra phân loại vào trong ngăn kéo, thuận miệng đáp: "Là do cậu giật tôi trước."
"Rõ ràng cậu đầu têu!" Quý Hựu Ngôn quay đầu phản bác.
Cảnh Tú cũng dừng lại động tác, đưa mắt cố chấp đọ cùng Quý Hựu Ngôn.
Giằng co được vài giây thì cả hai không hẹn lại cùng cúi xuống cười. Năm xưa cả hai còn chưa từng làm sáng tỏ vấn đề này đâu.
Từ va li, họ lấy đồng hồ, lấy tai nghe, lấy những thứ vặt vãnh rồi cùng nhau sắp xếp không gian trên mặt bàn/
Thời gian bỗng dưng như được kéo dài thật dài, làm cho mỗi giây mỗi phút trôi qua đều trở nên hưởng thụ, nhưng dường như nói nó ngắn thì nó cũng rất ngắn, ngắn tới mức từ ánh mắt nhau, họ như có thể giật mình trông thấy hình bóng lưng chừng những năm họ còn đôi mươi vậy. Đồ trong va li dần thấy đáy trong khi gian phòng dần được lấp đầy từng chút, từng chút một.
?? Có điều khi Cảnh Tú tiếp tục thuần thục thả túi băng phiến vào một cái lỗ dưới đáy tủ quần áo, Quý Hựu Ngôn đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai.
Cái lỗ thủng trong tủ quần áo nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không tài nào phát hiện ra được, vậy sao A Tú lại thấy nó? Hơn nữa với những người thường xuyên nghỉ chân tại những nơi xa hoa như Cảnh Tú thì đáng lẽ nào biết đến những thứ như băng phiến đuổi chuột, sao cô ấy lại có thể ứng phó trường hợp này một cách cẩn thận như thế?
Hơn nữa phải chăng việc A Tú thu xếp mọi thứ, phân loại hết thảy đồ vật trong căn phòng này đang nhanh nhẹn một cách quá mức? Cứ như thể... cô ấy từng sinh sống ở đây vậy.
Cô chưa kịp phân tích chuyên sâu thì giọng điệu lễ phép của Diêu Tiêu đã cắt ngang: "Cô Cảnh, cô Quý, em vào được không ạ?"
Thật ra cửa không đóng, nhưng Diêu Tiêu sợ sẽ nhìn phải cảnh tượng không nên thấy nên quyết định ngoan ngoãn đứng ngoài xác định tình hình bên trong.
Cảnh Tú đóng ngăn kéo, thắc mắc liếc nhìn Quý Hựu Ngôn đang thất thần, đáp: "Vào đi."
Diêu Tiêu thò đầu vào, cười hỏi thăm Quý Hựu Ngôn trước nhất: "Đã lâu không gặp chị rồi." sau đó mới đi vào chính sự: "Em thu dọn nhà bếp xong xuôi rồi nhé, đồ nấu nướng đều là đồ mới tinh, dùng tốt, có điều tủ lạnh trống không à. Em đang định đi siêu thị gần đây mua ít đồ đem về nấu với Duyệt Duyệt, hai chị có muốn ăn gì không?"
Hai người đều không kén ăn, đồ dùng sinh hoạt cá nhân linh tinh thì từ trước tới nơi Lâm Duyệt với Diêu Tiêu đều sẽ chuẩn bị ổn thỏa, tất cả đều đầy đủ.
Có điều Cảnh Tú nghĩ đến chuyện mình và Quý Hựu Ngôn cùng đi dạo mua sắm trong siêu thị đã là chuyện của hơn mười năm về trước thành thử nảy sinh hứng thú, bèn dùng ánh mắt dò hỏi Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn vốn luôn giỏi việc nhìn mặt đoán ý giờ đây lại đang mất tập trung nên không thể kịp phản ứng.
Cảnh Tú chẳng thể làm gì khác ngoài mở miệng hỏi: "Cùng đi không?"
Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới sực tỉnh, nở nụ cười gật đầu.
Thế là kế hoạch ban đầu chỉ có Diêu Tiêu với Lâm Duyệt nay đã thành bốn người cùng nhau xuất phát. Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú thay sang quần áo mặc ở nhà, ỷ vào việc trời đã sẩm tối cộng thêm vùng này ít người trẻ tuổi, cũng không bị báo chí soi xét nên ra khỏi nhà trong tình trạng đến cả khẩu trang cũng không thèm đeo.
Dọc đường thưa thớt, phần lớn là người có tuổi tản bộ, không gian ngập tràn hơi thở sinh hoạt.
Trăng thanh gió mát, rất thích ý. Mục đích đi siêu thị dần bị hòa tan bởi những chủ đề hàn huyên vụn vặt, Diêu Tiêu vốn tiên phong cầm điện thoại tra đường, kết quả mải buôn với Lâm Duyệt quá thành ra quên cả nhiệm vụ.
"Tiêu Tiêu, rẽ thôi." Lúc sắp sửa tới ngã ba đường, Cảnh Tú chợt nhắc nhở.
Diêu Tiêu kiểm tra chỉ dẫn của điện thoại theo bản năng: "À vâng! Rẽ ạ."
Trái tim đã không thể an tâm của Quý Hựu Ngôn tiếp tục run lên cùng tiếng đáp của Diêu Tiêu.
Editor or or or: Quà va lung tung trễ một ngày cho các bảo bối yêu dấu =]]]
Danh sách chương