Về đến nhà nhìn thấy Lý Vi Dân, Viêm Chuyên cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, một năm trôi qua, y cũng dần dần quen với sự tồn tại của người này, hơn nữa cũng biết rõ ràng người này tuyệt đối sẽ không uy hiếp được địa vị hùng tính của y, lại càng không có ý tưởng điên cuồng đoạt ngẫu gì gì đó.
Đương nhiên cái này cũng có liên quan lớn tới việc Tiêu tiểu nhân tỏ ra khá thành thật, Viêm Chuyên âm thầm quan sát đã lâu, phát hiện tiểu nhân lẳng lơ cũng không có tính toán tro tàn lại cháy với đối tượng thầm mến trước kia… Cho dù có y cũng sẽ dập tắt không thương tiếc!
Cơm trưa là do Tiêu Hòa và A Phúc cùng nhau làm, sáu món mặn, một món canh, một nồi cơm lớn, bày đầy một bàn ăn. Còn có một cái giỏ nhỏ chứa bánh bao thừa buổi sáng.
Lý Vi Dân còn nhớ rõ lần đầu tiên mình ăn cơm ở Tiêu gia, nhìn thấy lượng cơm với thức ăn kia còn tưởng rằng Tiêu Hòa tính toán làm cơm hộp đem bán, có điều sau khi chứng kiến người trong Tiêu gia ăn uống thì lập tức xua tan nghi ngờ này.
Viêm Chuyên theo thói quen gắp cho Tiêu Hòa vài miếng trước, sau đó liền cắm đầu cắm cổ ăn.
Tiêu Hòa thực cảm động, không phải bởi vì yêu quái Viêm lần nào cũng đều nhớ rõ gắp cho hắn ăn no trước tiên, mà là cảm động vì con dã thú này dưới sự dạy dỗ của hắn rốt cục cũng không hề hộ thực nữa. Nhớ hồi trước lúc ăn cơm cả nhà vây quanh một cái bàn, nếu con dã thú này mà chưa ăn no thì đừng hòng đứa nào được động đũa.
Ô ô, ai biết hắn vì chuyện này trả giá bao nhiêu đâu!
Tiểu Hổ sớm đã từ trong túi nhảy tới đỉnh đầu A Phúc, nó cực kỳ kết nơi đó. A Phúc dường như cũng rất thích thằng nhóc kia, đội nó trên đầu cũng không thấy có cái gì bất tiện, ngược lại thường sờ sờ vật nhỏ kia hai cái, bị cắn còn ngây ngô cười.
“Buổi sáng chạy được bao nhiêu?” Tiêu ba ba và Viêm cha tán gẫu việc nhà.
“Chưa tới hai trăm.”
Chưa tới hai trăm, trừ đi phí quản lý với tiền công ty bỏ túi, lợi nhuận tới tay cùng lắm cũng chỉ sáu bảy mươi, cả ngày được khoảng một hai trăm. Lý Vi Dân không rõ tại sao Tiểu Viêm lại lựa chọn đi lái taxi. Nếu y chỉ biết lái xe không thôi thì không nói làm gì, nhưng người này rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, chưa kể tới thân thủ không giống người bình thường kia, chỉ riêng khuôn mặt cũng đủ tới công ty diễn nghệ tìm được một công việc không tồi rồi. Đúng là khó hiểu.
Ngay từ đầu Tiêu Hòa cũng không hiểu vì sao Viêm Chuyên lại lựa chọn công việc như vậy, về sau thấy y vui vẻ nên cũng bàng quan. Hiện tại tiền Viêm Chuyên kiếm được mỗi tháng vừa đủ cho cả nhà chi tiêu, tiền vay mua phòng không tính.
Kỳ thật lý do Viêm Chuyên lái xe taxi rất đơn giản, y thích lái xe. Vừa có thể làm chuyện mình thích lại vừa có thể kiếm được sinh hoạt phí, có gì không tốt chứ? Tiêu tiểu nhân cũng chưa từng yêu cầu mỗi tháng phải mang một số tiền lớn về nhà, đối với tiền tài lại càng không có yêu cầu gì, lái taxi tuy rằng không kiếm được nhiều lắm, nhưng đủ cho cả nhà ăn no mặc ấm là được rồi.
Tiêu Hòa nhìn thấy một hạt cơm dính bên miệng Viêm Chuyên, vươn tay ra gạt thuận tiện nhét vào miệng y.
Viêm Chuyên hé răng cắn lấy không chịu buông.
Tiêu Hòa trừng mắt.
Viêm Chuyên nhếch môi, dùng răng nanh ngậm ngón tay khẽ day day.
“Khụ khụ.” Lý Vi Dân ho khan hai tiếng.
Mân Côi dùng đũa gõ bát, A Phúc đã đứng lên chuẩn bị đi hỗ trợ cho Tiêu Tiêu, Tiểu Hổ ngồi trên đỉnh đầu A Phúc hưng phấn mà ngao ngao kêu.
Đánh nhau đánh nhau!
Chỉ có Tiêm Đầu rất bình tĩnh, ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Tiêu Hòa thuận tay gõ đầu Viêm Chuyên một cái, dã thú Viêm lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Mân Côi ở trong lòng oán thầm sư phụ nó: nếu ngài không cho gõ, người kia dám gõ sao? A Phúc lập tức không sợ chết phát ra tiếng “Tê tê” khiêu khích Viêm Chuyên.
Dã thú Viêm một phát đánh bay A Phúc dám chủ động gây hấn, ta đang chơi với vợ, ngươi ở đó mà phụ họa cái gì! Về phần đứa con trai trên đầu A Phúc… Nếu chỉ mới như thế đã té chết hoặc bị thương, vậy thằng nhóc này sớm về lại bụng mẹ đi là vừa.
“Muốn đánh thì ăn cơm xong ra ngoài đánh, coi như tiêu thực.” Tiêu Hòa đã luyện mãi thành quen với chuyện này, chỉ vào A Phúc, bày ra bộ dạng uy nghiêm của một vị phụ huynh.
A Phúc tủi thân ngồi xổm trên ghế ngấu nghiến ăn cho hả giận.
Ngao ngao! Đánh nhau đánh nhau! Tiểu Hổ túm tóc A Phúc nhảy không ngừng. A Phúc bị kéo đau, vươn tay đè chặt nó lại.
Tiêu Hòa liếc con trai, thằng nhóc này đúng là một phần tử hiếu chiến, vừa nghe thấy đánh nhau đã hưng phấn muốn chết. Thuận tiện cũng liếc Viêm Chuyên một cái, con trai của dã thú quả nhiên cũng là dã thú.
Viêm Chuyên ù ù cạc cạc.
“Mày cũng ngoan chút đi! Còn ồn nữa tối tao ném mày vào bồn tắm.” Tiêu Hòa dùng đũa gõ lên cái đầu nhỏ của con trai.
Tiểu Hổ lập tức ngoan ngoãn. Ghét nhất tắm rửa, ghét nhì học bài.
“Mân Côi cũng không được tiếp tục gõ bát nữa, nếu mày muốn gia nhập Cái Bang thì mai bảo Tiểu Viêm mang đến chỗ miếu cổ, nghe nói bọn họ có một phân đà ở đó.”
Lý Vi Dân ha ha cười.
Mân Côi u oán nhìn về phía Lý Vi Dân, Lý Vi Dân ho khan một tiếng, không dám cười nữa nhưng trong lòng đang không ngừng tru lên: tại sao một con robot mà lại có thể dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn người khác chứ? Còn là màu đỏ nữa!
Tiêu Hòa thấy vẻ mặt A Phúc ấm ức, an ủi vỗ vỗ lưng hắn, vuốt vuốt vài cái. A Phúc lập tức mặt mày hớn hở, ngồi thẳng dậy, còn ân cần gắp cho Tiêu Hòa một miếng cá sốt chua ngọt.
Tiểu Hổ khịt khịt cái mũi, hiện giờ nó vẫn chưa cảm thấy hứng thú lắm với thức ăn.
“Tiêu Tiêu ăn đi.” Đây là A Phúc học được từ Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cười híp mắt ăn sạch chỗ cá sốt chua ngọt, thuận tay múc cho A Phúc một chén canh.
Viêm Chuyên ngắm ngắm chén canh, Tiêu Hòa lập tức thức thời cũng múc thêm cho y một chén nữa. Viêm Chuyên bày ra bộ dạng vô cùng đại gia, tiếp nhận chén canh, ực một ngụm nuốt toàn bộ xuống bụng.
“Sáng nay mới coi tin tức trên mạng, toàn bộ công ty CED đã rời khỏi Trung Quốc.” Đúng là công ty lớn, tài đại khí thô, vẫn gắng gượng được tận một năm.
Viêm Chuyên nghe qua coi như không.
Tiêu Hòa cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần đối phương rời khỏi Trung Quốc mà không tìm tới bọn họ gây phiền toái thì hắn tuyệt không để ý đối phương tiếp tục gây họa cho quốc gia nào đó ở bên kia đại dương. Hắn cũng không bác ái đến mức muốn cứu vớt toàn bộ thế giới.
“Hôm nay Vi Dân không lái xe tới, lát nữa nhớ đưa cậu ta về.”
“Nhất định sẽ trả đủ tiền mà.” Lý Vi Dân bất đắc dĩ nói. Đây là kinh nghiệm rút ra sau hai lần ngồi xe trước, không trả tiền thì đừng có hòng xuống xe.
Tiêu Hòa cười, cũng hết cách với sự cố chấp của Viêm Chuyên ở phương diện này. Quen thì quen, yêu quái Viêm cũng mặc kệ, cho dù thị trưởng ngồi xe cũng phải trả tiền như dân đen.
“Sáng nay có gặp chuyện gì thú vị hay không?”
Viêm Chuyên bê nguyên cả bát canh tới trước mặt mình, “Gặp một cô gái, nói chồng cô ta muốn giết mình bởi vì cô ta trúng tám trăm vạn mà không chịu chia. Đưa cô ta tới cục cảnh sát rồi.”
“Đúng là kẻ ngốc, không muốn chia cho chồng thì đừng có cho hắn ta biết. Ngu xuẩn!”
“Nói đến tiền, Vi Dân, tiền lãi ba trăm vạn đáp ứng chia cho cậu tới thứ hai là có thể đưa rồi. Nợ ngân hàng tớ cũng định cuối tuần sau trả, có điều tớ còn muốn vay thêm lần nữa, cậu có thể tiếp tục bảo lãnh giúp tớ được không?”
“Được, không thành vấn đề.” Lý Vi Dân hiểu Tiêu Hòa chỉ đang diễn kịch, tuy rằng không muốn khiến Tiểu Viêm biết chuyện hắn giúp em trai hai trăm vạn, nhưng những khoản khác vẫn thông báo cho bầu bạn của mình biết. Có lẽ đây chính là một loại tôn trọng của Tiêu Hòa đối với người yêu chăng.
“Ba trăm vạn?” Mân Côi ở một bên đột nhiên nói leo.
“Ừ.”
“Còn muốn trả lại tiền cho ngân hàng? Bao nhiêu?”
“Một ngàn vạn.”
“Có thể trả theo từng kỳ không?”
“Không được, lúc trước ký hiệp thương đã thỏa thuận trả trong một lần duy nhất. Làm sao vậy? Tự dưng lại hỏi cái này?” Tiêu Hòa tò mò, lần đầu tiên thấy Mân Côi hứng thú với việc làm ăn của gia đình như vậy.
“A, tôi đang định nói, trong tài khoản còn có khoảng một ngàn một vạn đồng gì đó.”
“Cái gì?” Tiêu Hòa thất thanh kêu to. Dạo này nhiều chuyện phát sinh quá nên cũng lâu rồi hắn chưa lên mạng kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Mân Côi không có bất kỳ cảm xúc khẩn trương nào, ồm ồm nói: “Tôi có một kế hoạch vĩ đại. Kế hoạch này có liên quan tới game, hơn nữa lại nghe Vi Dân nói hiện nay lập trình game kiếm được rất nhiều tiền cho nên thử tự mình làm một cái.”
Vi Dân lau mồ hôi, lúc ấy nói những lời này hắn cũng không biết kế hoạch cứu vớt Địa Cầu vĩ đại của nó a!
“Tôi đã làm ra được mấy mẫu, liên hệ với một số công ty game, bọn họ đều cảm thấy rất hay, có triển vọng, nhưng về sau lại cảm thấy so với bán trò chơi này đi, không bằng tự mình mở công ty, nhưng mà lại không có kinh nghiệm mở công ty nên mới tìm một công ty phát hành game nhỏ để hợp tác. Tuần trước họ gửi chi phí dự tính để phát hành trò chơi này tới đây, nói tiền vốn giai đoạn đầu cần hơn hai ngàn vạn. Tôi không có nhiều tiền như vậy, vốn định kiếm thêm nhưng mà đột nhiên nghĩ tới trong tài khoản nhiều tiền như thế để đó cũng vô dụng, coi như là một chút cống hiến đối với mẫu thân Địa Cầu vĩ đại của chúng ta nên lấy ra đưa cho công ty kia.”
“Công ty nào? Có thể lấy lại tiền không?” Sắc mặt Tiêu Hòa đại biến. Này được coi là gì đây? Còn tưởng rằng bất cứ chuyện gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, tự dưng chui đâu ra một con mọt lớn, thoáng chốc cắn thành cái lỗ bự như vậy?
Sắc mặt Lý Vi Dân cũng trắng bệch, trong số những người đang ngồi ngoại trừ Tiêu Hòa ra đại khái cũng chỉ có hắn hiểu được tính tính nghiêm trọng của tình huống. Hơn nữa lúc ấy Mân Côi trao đổi khoản kim ngạch đầu tư ban đầu với công ty kia trên mạng, hắn còn kỳ quái Mân Côi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bởi vì lúc đó không nghĩ tới, giờ mọi chuyện mới vỡ lở. Vi Dân toát mồ hôi.
“Công ty game Phong Hành, tiền có thể lấy lại không thì… chưa biết.” Mân Côi trả lời.
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn đĩa bánh bao, vô thức cầm lấy một chiếc nhét vào trong miệng, nhấc đôi đũa đã đặt xuống lên, suy nghĩ một chút để bình định tâm tình của chính mình, tiếp tục ngẫm lại rốt cuộc nên lo liệu như thế nào.
Không được! Muốn điên rồi! Muốn giết người! Càng muốn giữ cho tâm tình bình tĩnh lại càng không thể duy trì được trấn định, gã đàn ông ngậm lấy bánh bao, cầm đôi đữa trong tay chạy ra khỏi nhà ăn.
Viêm Chuyên kinh hoảng, người này làm sao vậy? Ngay lập tức buông bát đũa đuổi theo.
Lý Vi Dân do dự một chút, lựa chọn ở yên tại chỗ không nhúc nhích.
A Phúc thì ngồi không yên, nhảy ra khỏi chỗ cũng chạy theo. Tiểu Hổ không biết đã xảy ra chuyện gì, ê ê a a giống như đang hỏi A Phúc.
Tiêu gia trưởng đáng thương, miệng ngậm lấy bánh bao, cầm đũa trong tay, không hề có hình tượng chạy tới hành lang, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng nắm tay liều mạng đấm sàn nhà.
Tại sao lại nuôi ra một đứa trẻ như thế này cơ chứ! Đúng là thất bại mà!
Mân Côi a Mân Côi, ông đây nhịn lâu như vậy cũng đã đủ rồi!
Có lẽ đập nát tên gia khỏa này đem bán sắt vụn còn có thể thu được chút tiền chăng? Đúng rồi! Bắt nó bán cho sở nghiên cứu, chừng một ngàn vạn khẳng định không thành vấn đề.
Một bàn tay rắn chắc phủ lên đầu của hắn, vừa vặn ngăn cản ý niệm điên cuồng trong đầu.
Quay về ăn cơm đi.
Tiêu Hòa ngẩng đầu hung hăng trừng mắt, hung hăng lôi cái bánh bao từ trong miệng ra, ba giây sau nhào lên ôm lấy đùi Tiểu Viêm khóc lớn: “Tiểu Viêm, xong đời rồi, chúng ta sắp phá sản! Sau này chúng ta lại phải ra ngoài đi ăn xin thôi! Tôi gần chết rồi mà còn phải đi xin ăn, còn có người nào sống thê thảm hơn không? Cứu vớt Địa Cầu? Sao nó không cứu vớt chúng ta chứ? Ô ô!”
Viêm Chuyên bị tiếng khóc than khiến cho da gà da vịt nổi khắp toàn thân, hận không thể lập tức tìm thứ gì đó bịt miệng hắn.
Không cần đi ăn xin, ta nuôi!
Tiêu Hòa ngẩng đầu, duy trì tư thế ôm chân, mắt rưng rưng nhìn y: “Thân ái, sau này anh hai đây nhờ hết vào cậu ~~”
Viêm Chuyên… giơ chân lên đạp.
Tiêu Hòa phát tiết xong, không đợi cái chân của Tiểu Viêm nhà hắn đưa tới mặt đã đứng dậy vọt vào trong nhà. Hắn muốn ép hỏi Mân Côi số điện thoại của công ty kia, muốn rút tiền về. Hi vọng vẫn còn kịp…
***
Chu Phóng đau đầu nhìn cô gái trước mặt.
Từ lúc bị một tài xế taxi đưa vào cục cảnh sát, cô gái này vẫn luôn duy trì loại thái độ không nói lời nào nhưng cũng không chịu rời đi này.
Chu Phóng tự nhận là mình rất kiên nhẫn, nhưng đối mặt với cô gái này ước chừng ba tiếng vẫn chưa hỏi ra được chữ nào cũng có chút nhịn không được muốn nổi khùng.
“Cô không chịu nói một lời bảo chúng tôi giúp như thế nào?”
Cô gái cúi đầu không lên tiếng, khác hẳn với bộ dạng điên khùng như lúc ở trong xe của Viêm Chuyên. Hiện tại cô đã hối hận khi tiết lộ chuyện mình trúng thưởng với gã lái xe kia, đang cố gắng ngồi nhớ lại biển số xe.
Cô phải nghĩ cách giải quyết gã tài xế đó, cô không thể tiếp tục để cho một người khác biết chuyện cô trúng tám trăm vạn.
“Nghe đồng nghiệp nói cô được một tài xế lái taxi đưa tới? Gã tài xế kia bảo chồng cô muốn giết cô?”
Cô gái lo lắng vặn vẹo ngón tay. Cô sẽ không nói, không nói bất cứ chuyện gì. Cô sẽ không tiếp tục để thêm bất cứ người nào biết chuyện cô trúng thưởng. Cảnh sát thì đã sao? Không yêu tiền chắc? Đừng tưởng rằng cô không biết, ai cũng muốn tiền của cô hết.
Tiền này là của mình, của riêng mình thôi!
Chu Phóng khe khẽ thở dài, dịu dàng hỏi: “Cô có muốn uống chút gì không?”
Cô gái vẫn không có phản ứng.
“Cô chắc hẳn cũng hiểu được, cục cảnh sát cũng không phải là cái khách sạn. Nếu cô không chịu nói gì thì chúng tôi đánh phải mời cô rời khỏi. Số điện thoại nhà cô là bao nhiêu, để tôi gọi người nhà cô tới đón.”
“Không!” Cô gái chợt thét lên.
***
Trong phòng khách của Tiêu gia tràn ngập một bầu không khí trầm mặc nặng nề.
Gọi điện thoại tới công ty game có tên là “Phong Hành”, kết quả đương nhiên không cần hỏi, đối phương tìm hết thảy lý do thoái thác không chịu nhả chỗ tiền đã tới tay, hơn nữa còn lấy ra hợp đồng cổ đông có chữ ký của Tiêu Hòa.
Hoá ra Mân Côi vẫn luôn liều lĩnh dùng thân phận của Tiêu Hòa đàm phán với đối phương, thậm chí còn phỏng theo Tiêu Hòa mà kí tên.
Tiêu Hòa tỏ vẻ mình muốn rút lại cổ phần, nhưng đối phương lại nói để phát triển trò chơi này, bọn họ đã vay vốn ngân hàng, tiền cũng đã tiêu không ít, chỗ tiền lần trước “Tiêu Hòa” đưa cho bọn họ phần lớn đều đã trả lại cho ngân hàng hoặc mua trang thiết bị.
Tiêu Hòa tuy rằng không tin nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng người phụ trách bên đối phương cũng tỏ vẻ Tiêu Hòa muốn rút lại toàn bộ chỗ vốn đầu tư là không có khả năng, bởi vì Tiêu Hòa chính là cổ đông lớn nhất của công ty. Hơn nữa cho dù công ty có nguyện ý lấy ra toàn bộ chỗ tiền còn lại đi chăng nữa thì cũng không đủ một ngàn vạn, hơn nữa Tiêu Hòa yêu cầu lập tức rút cổ phần cũng không phù hợp với hợp đồng kí kết lúc trước.
Tiêu Hòa cũng hiểu được cho dù có lôi ra tòa án, chỗ tiền này có thể cầm lại hay không còn chưa biết, chỉ riêng thời gian bọn họ đã không kéo dài nổi. Một khi đã như vậy, còn không bằng coi như tự mình đầu tư, miễn cho mất cả chì lẫn chài, ít nhất hắn cũng nắm chắc năng lực biên soạn chương trình của Mân Côi.
Tên đầu sỏ là Mân Côi giống như hoàn toàn không biết sai lầm mình phạm phải nghiêm trọng tới mức nào, nhàm chán nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ghế sa lon, ngón tay không ngừng di di mặt ghế. Tại sao bọn họ lại không hiểu được chứ? Nó làm như vậy đều là vì để cho Địa Cầu có thể tồn tại càng lâu dài mà.
Hơn nữa trong mắt nó, sự trầm mặc nặng nề của hai người Tiêu, Lý căn bản là dư thừa, nó có thể cam đoan một năm sau một ngàn sáu trăm vạn kia chẳng những có khả năng thu về toàn bộ không thiếu một xu, hơn nữa còn có thể tăng ít nhất là gấp đôi.
Sớm biết vậy đã không giúp người này, nếu không coi… Hừ!
Tiêm Đầu muốn góp sức nhưng cũng vô lực, đành phải tận dụng thời gian để tu luyện. Vị kia nói cho nó biết, nếu nó cố gắng tu luyện thì nó có thể trở nên rất lớn rất lớn, so với mèo còn lớn hơn cả chục lần.
A Phúc muốn an ủi Tiêu Hòa, nhưng mà mới vừa tiến đến trước mặt Tiêu Hòa đã bị Viêm Chuyên một cước đá văng.
“Tê!” A Phúc thè lưỡi.
Viêm Chuyên khinh thường cười lạnh.
Lý Vi Dân ngó lên nóc nhà, giả bộ như mình không nhìn thấy được cái lưỡi phân nhánh kia.
“Mấy đứa đừng có náo loạn nữa được không?” Tiêu gia trưởng nổi giận.
Tiểu Hổ leo ra từ trong mái tóc của A Phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo nhanh chóng leo tới bên chân cha, cọ cọ. Nó có thể cảm giác được tâm tình của cha nó cực kỳ tồi tệ.
Tiêu Hòa vươn tay ôm lấy, đặt ở bên má chà chà, thở dài thật mạnh nói: “Tiểu Viêm, biết vậy lúc trước không nhanh chóng đuổi bọn Đỗ Vệ đi thì tốt rồi. Một triệu đó, nếu có chỗ tiền bồi thường này…”
Cho dù có, Mân Côi cũng sẽ tiêu sạch thôi.
Tiêu Hòa nghẹn họng, lập tức giận dữ chỉ vào mũi Mân Côi mà mắng: “Mân Côi, mày có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không? Có biết nếu chúng ta không trả tiền vay của ngân hàng, chẳng những bị tịch thu nhà cửa mà còn có thể vào tù vì tội lừa đảo không hả? Hơn nữa tiền vay để mua biệt thự chúng ta đang ở cũng chưa trả xong.”
Mắt Mân Côi lóe hồng mang, thấp giọng nói: “Đâu có nói số tiền kia dùng để trả nợ đâu.”
Tiêu Hòa nghe thấy lông mày giật giật, “Cho dù không nói cho mày biết nhưng sao mày dám sử dụng tiền trong tài khoản mà không thông qua sự đồng ý của tao? Nhớ rõ trước kia tao đã năm lần bảy lượt nói với mày, mặc dù có năng lực thay đổi tài khoản của kẻ khác, nhưng tuyệt đối không thể tùy tâm sở dục. Thế giới này có quy tắc của thế giới này, chẳng ai kiếm được tiền một cách dễ dàng hết! Đừng có động tới tiền tiền mồ hôi nước mắt của người khác!”
“Tôi đâu có động tới tài khoản của người khác.” Mân Côi rất khổ sở. Nó không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì. Chẳng phải nhân loại vẫn kêu gọi cứu vớt Địa Cầu đó sao? Vì sao lúc nó nghiêm túc đi thực hiện thì lại trách mắng nó? Hơn nữa bước đầu tiên trong kế hoạch của nó vừa có thể cứu vớt Địa Cầu lại kiếm ra được tiền. Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu ra? Nếu không coi Tiêu Hòa là người một nhà, nó cũng không để cho hắn tham gia kế hoạch vĩ đại này.
Người này nhất định đang ghen tỵ mình lợi hại hơn hắn đây, hừ!
“Không bị mày coi là người ngoài, tao nên cảm thấy rất vinh dự và may mắn có phải không?”
“Ô ô…” Mân Côi giơ nắm tay hợp kim nho nhỏ lên xoa xoa mắt, bắt đầu khóc.
“Được rồi được rồi, A Tiêu, hiện tại trách cứ Mân Côi cũng chả có ích lợi gì, chúng ta tiếp tục nghĩ phương pháp khác. Nếu không được nữa thì đi tìm lão Quảng, mượn ông ấy ít tiền vượt qua cửa ải khó khăn này. Tiền hoa hồng của tớ thì bỏ đi.” Lý Vi Dân đứng ra giảng hòa.
“Đừng có nói ngốc. Tiêu Hòa này đã hứa hẹn chuyện gì thì chưa từng đổi ý. Đừng phá hư nguyên tắc của tớ. Huống chi cậu còn là người bảo lãnh cho tớ, nếu không kiếm được tiền thì còn phiền toái hơn cả bọn tớ.” Còn có chuyện của thằng em trai nữa, nên giải thích với mẹ và nó như thế nào đây? Bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện đã xảy ra, chắn chắn cho rằng ta luyến tiếc tiền muốn đổi ý.
“A Tiêu…”
Tiêu Hòa lắc đầu. Hắn cũng biết trách cứ Mân Côi là vô dụng, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, nếu Mân Côi không hiểu được điểm đó, sớm hay muộn có một ngày nó sẽ gây họa cho thế giới này, nhất là nó còn có năng lực như vậy. Nghĩ đến cái gọi là kế hoạch cứu vớt Địa Cầu thứ hai của Mân Côi kia, hắn không nhịn được sởn tóc gáy.
“Cậu không cần lo lắng lão Quảng không đồng ý, chỉ cần vợ tớ mở miệng, hơn nữa nếu ông ấy biết là giúp cậu, nhất định sẽ…!”
“Quên đi, cái lão già keo kiệt kia cho mượn một vạn đồng đã là nể mặt người ta lắm rồi. Hơn một ngàn vạn? Cho dù cha ông ta có sống lại cũng không cho mượn.”
Hơn nữa đây không phải là vấn đề lão Quảng có chịu cho mượn hay không, cái này liên quan tới nhân tình. Nợ nhân tình là món nợ khó trả nhất trên thế giới, lại còn là nợ nhân tình của lão Quảng. Hắn không có thời gian trả, cũng không muốn đám Viêm Chuyên cõng trên lưng món nợ này. Hắn cũng không muốn người khác có cơ hội lợi dụng bọn Viêm Chuyên. Hắn tin tưởng Vi Dân, nhưng không tin những người khác.
Lý Vi Dân không nói gì, tuy rằng nói được khoa trương như vậy nhưng hắn cũng không có mấy phần nắm chắc. Mặc dù lời của Tiêu Hòa khó nghe nhưng ông chú kia của hắn quả thật là người như vậy. Hơn nữa nếu để cho Tiểu Ngữ đi cầu lão Quảng, vậy chắc chắn sẽ khiến Tiểu Ngữ biết chuyện mình bảo lãnh cho A Tiêu. Hắn không muốn Tiểu Ngữ oán hận Tiêu Hòa, cho dù chỉ một chút thôi cũng sẽ rất khó chịu.
Mân Côi vừa khóc vừa nhìn lén biểu cảm của Tiêu Hòa, thấy vẻ mặt hắn khó coi, nó cũng cảm thấy hoảng sợ.
Lúc trước tuy rằng nó bị bắt buộc đi theo người này, nhưng mà qua một thời gian dài nó cũng quen dần. Hơn nữa hiện giờ chẳng những có Tiêm Đầu và A Phúc bên cạnh nó, còn có việc tu luyện mà sư phụ giao cho nó, lại thêm một Tiểu Hổ làm đồ chơi, so với cuộc sống ban đầu ở núi rác quả thực không hề giống nhau. Khi đó mặc dù có mấy bạn nhỏ chơi với nó, nhưng mà chung quy vẫn không bằng hiện tại, vừa quang minh chính đại lại có thể hiểu ngôn ngữ của nhau.
Hơn nữa người này tuy rằng đáng ghét nhưng cũng dạy nó rất nhiều thứ, cho nó một mái nhà yên ổn, nếu quả thật tức giận muốn đuổi nó đi…
“Tôi, tôi có thể mang tiền về.”
“Làm thế nào? Lấy từ ngân hàng?” Tiêu Hòa đau đầu, đứa nhỏ này sao còn chưa chịu hiểu tình hình.
Mân Côi gật đầu.
“Mân Côi,” Tiêu Hòa lời nặng ý thâm nói: “Mặc dù bản lĩnh của mày hiện tại không tồi, nhưng phải biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Ngành công nghiệp máy tính của Trung Quốc về tổng thể tuy rằng phát triển chậm hơn so với một vài quốc gia, nhưng mà ở mảng quân sự, ngân hàng với một số ngành sản xuất đặc thù, mạng lưới phòng thủ mạnh tới mức ngay cả nhóm hacker giỏi nhất thế giới cũng phải bội phục.”
Lý Vi Dân, tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, gật gù tán thành.
“Mày đừng có đắc ý khi lần trước chúng ta xâm nhập mạng lưới của Bộ an ninh quốc gia một cách nhẹ nhàng như vậy, đó là bởi vì bọn họ còn chưa quen thuộc trình tự với thủ pháp mới của chúng ta. Tao dám đánh cuộc nếu bây giờ thử xông vào dạo một vòng xem, nhất định sẽ phát hiện cấm chế đã thay đổi. Chắc chắn bọn họ đang rải thiên la địa võng mà vây bắt cho coi. Mày đừng có bất phục, nếu toàn thể tinh anh về internet của Trung Quốc liên hợp lại bắt một người, mày cảm thấy thoát nổi chắc?”
Lý Vi Dân há hốc mồm, hắn nghe được cái gì thế này? Làm một công dân yêu nước tuân thủ luật pháp, hắn hẳn là nên lập tức vạch trần bọn họ? A, không, hắn hẳn là nên lập tực đoạn tuyệt quan hệ cả đời không qua lại với gã họ Tiêu danh Hòa này mới đúng. Kia là Bộ an ninh quốc gia a!
Tiêu Hòa bớt thì giờ cho hắn một ánh mắt trấn an, “Yên tâm, dấu vết được rửa sạch sẽ rồi, tuyệt đối tra không tới trên đầu bọn tớ đâu.”
Vi Dân muốn khóc, không phải vấn đề này được không?
Mân Côi ngừng khóc, cúi đầu nói thầm. Sao mà chạy không thoát chứ? Anh căn bản không biết hiện tại tôi lợi hại thế nào, đừng nói là Trung Quốc, ngay cả hacker trên toàn thế giới liên hợp lại cũng chưa chắc đã bắt nổi. Nếu muốn tôi có thể tùy thời tùy lúc làm tê liệt mạng lưới trên toàn thế giới!
Tiêu Hòa không biết suy nghĩ trong lòng Mân Côi, còn đang tận tình khuyên bảo: “Hiện tại tuy rằng bản lĩnh của mày không tồi, nhưng vẫn cần phải học tập thêm. Còn nữa, không được tùy tiện truy cập vào mạng lưới chơi đùa, bị người ta vây khốn coi như virus mà diệt sạch thì bọn tao cũng không có năng lực cứu đâu.”
“Nhưng mà… Không phải anh từng nói với tôi nếu muốn có nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn thì nên xuống tay với ngân hàng và công ty chứng khoán sao?” Mân Côi bồi thêm một câu.
Người Tiêu gia lẫn Lý Vi Dân đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa giận, giơ tay đập cho Mân Côi một phát. Tiểu Hổ nằm sấp trong lòng bàn tay hắn lập tức sáng mắt lên, ba ba thật là lợi hại!
“Ngu ngốc! Tao chưa nói không cho mày làm, tao là nói bản lĩnh của mày không đủ thì đừng có ra ngoài làm mất mặt tao, nếu để cho người khác tra được, thằng nhóc mày lại không có thân phận nhân loại, đến lúc đó kẻ chịu trận chẳng phải là tao? Muốn hại ông đây ngồi tù hả? Chết cười!”
Lý Vi Dân nghi hoặc, nếu là trước kia, một kẻ âm hiểm như Tiêu Hòa nhất định sẽ không nói ra rõ ràng thế này. Hiện giờ người này trở nên không kiêng nể gì hết như vậy, rốt cuộc là tốt lên hay xấu đi đây?
Ai nói bản lĩnh của ta không đủ? Mân Côi vừa mới chuẩn bị phản kháng, Viêm Chuyên quăng một ánh mắt lạnh như băng lại đây, con robot nhỏ đáng thương lập tức héo rũ.
“Tiểu Viêm, cậu có biện pháp gì không?” Tiêu Hòa chẳng thèm tranh luận với Mân Côi nữa, quay đầu nhìn về phía Viêm Chuyên. Chẳng phải yêu quái sao? Làm chút châu báu đồ cổ linh tinh gì đó hẳn là không khó chứ?
Viêm Chuyên suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có một cách.”
“A? Mau nói!” Mắt Tiêu Hòa sáng rực lên.
“Chúng ta đi cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Hai nhân loại lặng yên, ba kẻ phi nhân loại hưng phấn. Còn có một con phi nhân loại nhỏ hơn đang cắn ngón tay của cha tới vui vẻ, chẳng quản cha nó đang nói cái gì.
“Đã sớm muốn thử xem mùi vị cướp bóc như thế nào, đi thôi, chúng ta xuất phát ngay lập tức!” A Phúc hưng phấn nhảy dựng lên.
Tiêm Đầu dừng việc luyện công lại, giơ móng vuốt nhỏ lên, “Chi chi, tôi phụ trách thăm dò đường xá với tìm hiểu tin tức.”
Mân Côi quệt quệt nước mắt không tồn tại, nhanh chóng thể hiện mình: “Tôi có thể phá hư toàn bộ nguồn điện và hệ thống báo động của bọn họ.”
“Mấy phần tử phạm tội có tiền trong thành phố N sống ở chỗ nào ta cũng biết.” Viêm Chuyên thầm tính toán trước tiên nên tới chỗ Hắc Đầu buôn bạch phiến hay là nên tới chỗ Phát Ca cho vay nặng lãi đây. Ừm, hai người kia kẻ nào nhiều tiền hơn nhỉ?
Lý Vi Dân há hốc mồm. Nếu người khác nói như vậy hắn còn có thể cho là chuyện đùa, nhưng giao tiếp với người nhà này hơn một năm qua, cho dù không rõ lắm bọn họ có năng lực gì, nhưng cũng đủ để hắn nhận thức được nếu người nhà này mà muốn đi cướp bóc ai đó, kẻ kia còn không bằng sớm chuẩn bị tiền nộp ra đây cho rồi.
Lý Vi Dân nhìn về phía Tiêu Hòa, bây giờ chỉ có duy nhất người này mới có thể ngăn cản bọn họ.
Tiêu Hòa sờ sờ cằm trầm mặc, chủ ý này nghe ra cũng không tồi, vừa có khí thế lại đỡ nhức đầu.
“Mục tiêu là gì? Nếu đã làm nhất định phải có kế hoạch hoàn thiện, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện chúng ta ra tay.”
Lý Vi Dân bắt đầu lau mồ hôi. Sao A Tiêu đi ra ngoài hơn một năm, lúc về lại trở nên hổ báo thế này? Chẳng phải trước kia tên gia khỏa đó tôn thờ sự âm ngoan nhất sao?
“Có hai mục tiêu.” Viêm Chuyên nói.
“Vậy trước tiên đi do thám đã, để coi phòng thủ nhà ai yếu hơn.” Tiêu Hòa bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng thành công, thuận tiện vươn tay trái tới trước mặt Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên hiểu ý lôi Tiểu Hổ từ trong lòng bàn tay Tiêu Hòa xuống.
Tiểu Hổ không muốn, vuốt nhỏ khua loạn xạ không chịu buông ngón tay của cha ra.
Viêm cha không khách khí xách cái đuôi nhỏ của con trai lên, Tiểu Hổ lập tức tủi thân từ đôi mắt to tròn rớt ra hai giọt nước.
Tiêu Hòa cứng rắn làm như không thấy, nó mút ngón tay của mình cũng đau chứ bộ.
“Khoan khoan, đợi tôi đi rồi hẵng tiếp tục lên kế hoạch được không?” Lý Vi Dân khóc lớn trong lòng. Hắn cũng không muốn trở thành đồng phạm nha.
Không ai thèm để ý. Viêm Chuyên đặt Tiểu Hổ vào trong ngực của chính mình, mặc cho nó bò lên bò xuống. Da y dày, không sợ đau.
”Chi chi, lão Đại, việc do thám cứ giao cho tôi.”
“Được. Tao với Tiểu Viêm cũng qua xem sao, như vậy Tiêm Đầu ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, có thể thăm dò càng rõ ràng hơn một chút. Mân Côi bắt đầu từ bây giờ trở về phòng, chưa cho phép thì không được đi ra, còn nữa, phạt mày trong vòng một tháng tới không được đụng vào máy tính! A Phúc phụ trách giám sát.”
A Phúc nhìn Mân Côi cười khúc khích, có lẽ hắn có thể lợi dụng cơ hội này khiến cho Mân Côi mua nhiều đồ ăn vặt cho hắn hơn chăng?
“Tiểu Viêm, xem xem chúng ta nên đi thăm dò nhà ai trước tiên?”
Viêm Chuyên tính toán lộ trình, “Tới chỗ Hắc Đầu trước đi, ở ngay trong khu phòng cạnh phố đồ cổ gần miếu cổ, cách chúng ta gần nhất.
“Được. Chúng ta bàn bạc xong, lập tức xuất phát.”
Lý Vi Dân há mồm muốn nói.
Tiêu Hòa chú ý tới, “Vi Dân, định nói gì vậy?”
Lý Vi Dân nuốt một ngụm nước bọt. “Tôi muốn nói… Mọi người cứ coi như hôm nay tôi chưa từng tới đi. Có điều trước đó có thể đưa tôi về được không?”
Quyển hạ
Vì phải nuôi n tên phi nhân loại có dạ dày không khác gì cái lỗ đen, gia sản lại bị lụn bại, Tiêu tiểu nhân đại tham tiền lâm vào tình trạng bần cùng hạng nhất?
Đối mặt với người nhà gào khóc đòi ăn, Tiêu tiểu nhân một mặt lập ra kế hoạch kiếm tiền, một mặt muốn tra được là tên nào can đảm trộm dùng tiền riêng của hắn.
Ai ngờ kế hoạch đoạt tiền còn chưa khởi động, quan hệ trong gia đình đã xảy ra nguy cơ ──
Nguyên lai, Mân Côi tiến vào thời kỳ phản nghịch (?) không chỉ là thủ phạm làm tán gia bại sản mà còn to gan lớn mật vọng tưởng muốn hủy diệt thế giới?
囧, người ta nói nuôi trẻ dưỡng già, thế nhưng hắn lại nuôi con làm hoạn, giáo dục trẻ nhỏ đúng là không thể chậm trễ…
Tiêu Hòa trưng ra vẻ mặt hèn mọn, thấp giọng nói với Tiểu Viêm đang lái xe: “Cậu nói xem liệu có phải thằng nhóc đó tính toán thừa dịp chúng ta không ở nhà liền mang bạn bè ngoài hành tinh của nó về mở đại hội không?”
Viêm Chuyên vung tay đập vào ót hắn một cái.
Tiêu Hòa bưng lấy đầu giận: “Sao tự dưng lại đánh tôi?”
Nếu ngươi là mẫu thì ta sẽ không đánh ngươi.
“… Ngày mai tôi sẽ đi nâng ngực.” Người nào đó oán hận nói.
“Tiêu Tiêu, nâng ngực là cái gì?” A Phúc đang đánh bài với Tiêm Đầu ở phía sau ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“Chi chi, tôi biết! Nâng ngực chính là khiến cho bộ ngực lớn lên, bởi vì đàn ông nhân loại đều thích mấy cô gái ngực to.”
A Phúc vừa nghe vội vàng kêu lên: “Tiêu Tiêu, ngày mai tôi cũng đi nâng ngực, sẽ nâng thật to.”
Viêm Chuyên quét mắt qua đám người, khinh thường nói: “Đàn ông so nhau bằng lão nhị, không phải ngực, một đám ngu ngốc.”
Tiêu Hòa thiếu chút nữa giận ngất.
Đương nhiên cái này cũng có liên quan lớn tới việc Tiêu tiểu nhân tỏ ra khá thành thật, Viêm Chuyên âm thầm quan sát đã lâu, phát hiện tiểu nhân lẳng lơ cũng không có tính toán tro tàn lại cháy với đối tượng thầm mến trước kia… Cho dù có y cũng sẽ dập tắt không thương tiếc!
Cơm trưa là do Tiêu Hòa và A Phúc cùng nhau làm, sáu món mặn, một món canh, một nồi cơm lớn, bày đầy một bàn ăn. Còn có một cái giỏ nhỏ chứa bánh bao thừa buổi sáng.
Lý Vi Dân còn nhớ rõ lần đầu tiên mình ăn cơm ở Tiêu gia, nhìn thấy lượng cơm với thức ăn kia còn tưởng rằng Tiêu Hòa tính toán làm cơm hộp đem bán, có điều sau khi chứng kiến người trong Tiêu gia ăn uống thì lập tức xua tan nghi ngờ này.
Viêm Chuyên theo thói quen gắp cho Tiêu Hòa vài miếng trước, sau đó liền cắm đầu cắm cổ ăn.
Tiêu Hòa thực cảm động, không phải bởi vì yêu quái Viêm lần nào cũng đều nhớ rõ gắp cho hắn ăn no trước tiên, mà là cảm động vì con dã thú này dưới sự dạy dỗ của hắn rốt cục cũng không hề hộ thực nữa. Nhớ hồi trước lúc ăn cơm cả nhà vây quanh một cái bàn, nếu con dã thú này mà chưa ăn no thì đừng hòng đứa nào được động đũa.
Ô ô, ai biết hắn vì chuyện này trả giá bao nhiêu đâu!
Tiểu Hổ sớm đã từ trong túi nhảy tới đỉnh đầu A Phúc, nó cực kỳ kết nơi đó. A Phúc dường như cũng rất thích thằng nhóc kia, đội nó trên đầu cũng không thấy có cái gì bất tiện, ngược lại thường sờ sờ vật nhỏ kia hai cái, bị cắn còn ngây ngô cười.
“Buổi sáng chạy được bao nhiêu?” Tiêu ba ba và Viêm cha tán gẫu việc nhà.
“Chưa tới hai trăm.”
Chưa tới hai trăm, trừ đi phí quản lý với tiền công ty bỏ túi, lợi nhuận tới tay cùng lắm cũng chỉ sáu bảy mươi, cả ngày được khoảng một hai trăm. Lý Vi Dân không rõ tại sao Tiểu Viêm lại lựa chọn đi lái taxi. Nếu y chỉ biết lái xe không thôi thì không nói làm gì, nhưng người này rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, chưa kể tới thân thủ không giống người bình thường kia, chỉ riêng khuôn mặt cũng đủ tới công ty diễn nghệ tìm được một công việc không tồi rồi. Đúng là khó hiểu.
Ngay từ đầu Tiêu Hòa cũng không hiểu vì sao Viêm Chuyên lại lựa chọn công việc như vậy, về sau thấy y vui vẻ nên cũng bàng quan. Hiện tại tiền Viêm Chuyên kiếm được mỗi tháng vừa đủ cho cả nhà chi tiêu, tiền vay mua phòng không tính.
Kỳ thật lý do Viêm Chuyên lái xe taxi rất đơn giản, y thích lái xe. Vừa có thể làm chuyện mình thích lại vừa có thể kiếm được sinh hoạt phí, có gì không tốt chứ? Tiêu tiểu nhân cũng chưa từng yêu cầu mỗi tháng phải mang một số tiền lớn về nhà, đối với tiền tài lại càng không có yêu cầu gì, lái taxi tuy rằng không kiếm được nhiều lắm, nhưng đủ cho cả nhà ăn no mặc ấm là được rồi.
Tiêu Hòa nhìn thấy một hạt cơm dính bên miệng Viêm Chuyên, vươn tay ra gạt thuận tiện nhét vào miệng y.
Viêm Chuyên hé răng cắn lấy không chịu buông.
Tiêu Hòa trừng mắt.
Viêm Chuyên nhếch môi, dùng răng nanh ngậm ngón tay khẽ day day.
“Khụ khụ.” Lý Vi Dân ho khan hai tiếng.
Mân Côi dùng đũa gõ bát, A Phúc đã đứng lên chuẩn bị đi hỗ trợ cho Tiêu Tiêu, Tiểu Hổ ngồi trên đỉnh đầu A Phúc hưng phấn mà ngao ngao kêu.
Đánh nhau đánh nhau!
Chỉ có Tiêm Đầu rất bình tĩnh, ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Tiêu Hòa thuận tay gõ đầu Viêm Chuyên một cái, dã thú Viêm lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Mân Côi ở trong lòng oán thầm sư phụ nó: nếu ngài không cho gõ, người kia dám gõ sao? A Phúc lập tức không sợ chết phát ra tiếng “Tê tê” khiêu khích Viêm Chuyên.
Dã thú Viêm một phát đánh bay A Phúc dám chủ động gây hấn, ta đang chơi với vợ, ngươi ở đó mà phụ họa cái gì! Về phần đứa con trai trên đầu A Phúc… Nếu chỉ mới như thế đã té chết hoặc bị thương, vậy thằng nhóc này sớm về lại bụng mẹ đi là vừa.
“Muốn đánh thì ăn cơm xong ra ngoài đánh, coi như tiêu thực.” Tiêu Hòa đã luyện mãi thành quen với chuyện này, chỉ vào A Phúc, bày ra bộ dạng uy nghiêm của một vị phụ huynh.
A Phúc tủi thân ngồi xổm trên ghế ngấu nghiến ăn cho hả giận.
Ngao ngao! Đánh nhau đánh nhau! Tiểu Hổ túm tóc A Phúc nhảy không ngừng. A Phúc bị kéo đau, vươn tay đè chặt nó lại.
Tiêu Hòa liếc con trai, thằng nhóc này đúng là một phần tử hiếu chiến, vừa nghe thấy đánh nhau đã hưng phấn muốn chết. Thuận tiện cũng liếc Viêm Chuyên một cái, con trai của dã thú quả nhiên cũng là dã thú.
Viêm Chuyên ù ù cạc cạc.
“Mày cũng ngoan chút đi! Còn ồn nữa tối tao ném mày vào bồn tắm.” Tiêu Hòa dùng đũa gõ lên cái đầu nhỏ của con trai.
Tiểu Hổ lập tức ngoan ngoãn. Ghét nhất tắm rửa, ghét nhì học bài.
“Mân Côi cũng không được tiếp tục gõ bát nữa, nếu mày muốn gia nhập Cái Bang thì mai bảo Tiểu Viêm mang đến chỗ miếu cổ, nghe nói bọn họ có một phân đà ở đó.”
Lý Vi Dân ha ha cười.
Mân Côi u oán nhìn về phía Lý Vi Dân, Lý Vi Dân ho khan một tiếng, không dám cười nữa nhưng trong lòng đang không ngừng tru lên: tại sao một con robot mà lại có thể dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn người khác chứ? Còn là màu đỏ nữa!
Tiêu Hòa thấy vẻ mặt A Phúc ấm ức, an ủi vỗ vỗ lưng hắn, vuốt vuốt vài cái. A Phúc lập tức mặt mày hớn hở, ngồi thẳng dậy, còn ân cần gắp cho Tiêu Hòa một miếng cá sốt chua ngọt.
Tiểu Hổ khịt khịt cái mũi, hiện giờ nó vẫn chưa cảm thấy hứng thú lắm với thức ăn.
“Tiêu Tiêu ăn đi.” Đây là A Phúc học được từ Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cười híp mắt ăn sạch chỗ cá sốt chua ngọt, thuận tay múc cho A Phúc một chén canh.
Viêm Chuyên ngắm ngắm chén canh, Tiêu Hòa lập tức thức thời cũng múc thêm cho y một chén nữa. Viêm Chuyên bày ra bộ dạng vô cùng đại gia, tiếp nhận chén canh, ực một ngụm nuốt toàn bộ xuống bụng.
“Sáng nay mới coi tin tức trên mạng, toàn bộ công ty CED đã rời khỏi Trung Quốc.” Đúng là công ty lớn, tài đại khí thô, vẫn gắng gượng được tận một năm.
Viêm Chuyên nghe qua coi như không.
Tiêu Hòa cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần đối phương rời khỏi Trung Quốc mà không tìm tới bọn họ gây phiền toái thì hắn tuyệt không để ý đối phương tiếp tục gây họa cho quốc gia nào đó ở bên kia đại dương. Hắn cũng không bác ái đến mức muốn cứu vớt toàn bộ thế giới.
“Hôm nay Vi Dân không lái xe tới, lát nữa nhớ đưa cậu ta về.”
“Nhất định sẽ trả đủ tiền mà.” Lý Vi Dân bất đắc dĩ nói. Đây là kinh nghiệm rút ra sau hai lần ngồi xe trước, không trả tiền thì đừng có hòng xuống xe.
Tiêu Hòa cười, cũng hết cách với sự cố chấp của Viêm Chuyên ở phương diện này. Quen thì quen, yêu quái Viêm cũng mặc kệ, cho dù thị trưởng ngồi xe cũng phải trả tiền như dân đen.
“Sáng nay có gặp chuyện gì thú vị hay không?”
Viêm Chuyên bê nguyên cả bát canh tới trước mặt mình, “Gặp một cô gái, nói chồng cô ta muốn giết mình bởi vì cô ta trúng tám trăm vạn mà không chịu chia. Đưa cô ta tới cục cảnh sát rồi.”
“Đúng là kẻ ngốc, không muốn chia cho chồng thì đừng có cho hắn ta biết. Ngu xuẩn!”
“Nói đến tiền, Vi Dân, tiền lãi ba trăm vạn đáp ứng chia cho cậu tới thứ hai là có thể đưa rồi. Nợ ngân hàng tớ cũng định cuối tuần sau trả, có điều tớ còn muốn vay thêm lần nữa, cậu có thể tiếp tục bảo lãnh giúp tớ được không?”
“Được, không thành vấn đề.” Lý Vi Dân hiểu Tiêu Hòa chỉ đang diễn kịch, tuy rằng không muốn khiến Tiểu Viêm biết chuyện hắn giúp em trai hai trăm vạn, nhưng những khoản khác vẫn thông báo cho bầu bạn của mình biết. Có lẽ đây chính là một loại tôn trọng của Tiêu Hòa đối với người yêu chăng.
“Ba trăm vạn?” Mân Côi ở một bên đột nhiên nói leo.
“Ừ.”
“Còn muốn trả lại tiền cho ngân hàng? Bao nhiêu?”
“Một ngàn vạn.”
“Có thể trả theo từng kỳ không?”
“Không được, lúc trước ký hiệp thương đã thỏa thuận trả trong một lần duy nhất. Làm sao vậy? Tự dưng lại hỏi cái này?” Tiêu Hòa tò mò, lần đầu tiên thấy Mân Côi hứng thú với việc làm ăn của gia đình như vậy.
“A, tôi đang định nói, trong tài khoản còn có khoảng một ngàn một vạn đồng gì đó.”
“Cái gì?” Tiêu Hòa thất thanh kêu to. Dạo này nhiều chuyện phát sinh quá nên cũng lâu rồi hắn chưa lên mạng kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Mân Côi không có bất kỳ cảm xúc khẩn trương nào, ồm ồm nói: “Tôi có một kế hoạch vĩ đại. Kế hoạch này có liên quan tới game, hơn nữa lại nghe Vi Dân nói hiện nay lập trình game kiếm được rất nhiều tiền cho nên thử tự mình làm một cái.”
Vi Dân lau mồ hôi, lúc ấy nói những lời này hắn cũng không biết kế hoạch cứu vớt Địa Cầu vĩ đại của nó a!
“Tôi đã làm ra được mấy mẫu, liên hệ với một số công ty game, bọn họ đều cảm thấy rất hay, có triển vọng, nhưng về sau lại cảm thấy so với bán trò chơi này đi, không bằng tự mình mở công ty, nhưng mà lại không có kinh nghiệm mở công ty nên mới tìm một công ty phát hành game nhỏ để hợp tác. Tuần trước họ gửi chi phí dự tính để phát hành trò chơi này tới đây, nói tiền vốn giai đoạn đầu cần hơn hai ngàn vạn. Tôi không có nhiều tiền như vậy, vốn định kiếm thêm nhưng mà đột nhiên nghĩ tới trong tài khoản nhiều tiền như thế để đó cũng vô dụng, coi như là một chút cống hiến đối với mẫu thân Địa Cầu vĩ đại của chúng ta nên lấy ra đưa cho công ty kia.”
“Công ty nào? Có thể lấy lại tiền không?” Sắc mặt Tiêu Hòa đại biến. Này được coi là gì đây? Còn tưởng rằng bất cứ chuyện gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, tự dưng chui đâu ra một con mọt lớn, thoáng chốc cắn thành cái lỗ bự như vậy?
Sắc mặt Lý Vi Dân cũng trắng bệch, trong số những người đang ngồi ngoại trừ Tiêu Hòa ra đại khái cũng chỉ có hắn hiểu được tính tính nghiêm trọng của tình huống. Hơn nữa lúc ấy Mân Côi trao đổi khoản kim ngạch đầu tư ban đầu với công ty kia trên mạng, hắn còn kỳ quái Mân Côi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bởi vì lúc đó không nghĩ tới, giờ mọi chuyện mới vỡ lở. Vi Dân toát mồ hôi.
“Công ty game Phong Hành, tiền có thể lấy lại không thì… chưa biết.” Mân Côi trả lời.
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn đĩa bánh bao, vô thức cầm lấy một chiếc nhét vào trong miệng, nhấc đôi đũa đã đặt xuống lên, suy nghĩ một chút để bình định tâm tình của chính mình, tiếp tục ngẫm lại rốt cuộc nên lo liệu như thế nào.
Không được! Muốn điên rồi! Muốn giết người! Càng muốn giữ cho tâm tình bình tĩnh lại càng không thể duy trì được trấn định, gã đàn ông ngậm lấy bánh bao, cầm đôi đữa trong tay chạy ra khỏi nhà ăn.
Viêm Chuyên kinh hoảng, người này làm sao vậy? Ngay lập tức buông bát đũa đuổi theo.
Lý Vi Dân do dự một chút, lựa chọn ở yên tại chỗ không nhúc nhích.
A Phúc thì ngồi không yên, nhảy ra khỏi chỗ cũng chạy theo. Tiểu Hổ không biết đã xảy ra chuyện gì, ê ê a a giống như đang hỏi A Phúc.
Tiêu gia trưởng đáng thương, miệng ngậm lấy bánh bao, cầm đũa trong tay, không hề có hình tượng chạy tới hành lang, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng nắm tay liều mạng đấm sàn nhà.
Tại sao lại nuôi ra một đứa trẻ như thế này cơ chứ! Đúng là thất bại mà!
Mân Côi a Mân Côi, ông đây nhịn lâu như vậy cũng đã đủ rồi!
Có lẽ đập nát tên gia khỏa này đem bán sắt vụn còn có thể thu được chút tiền chăng? Đúng rồi! Bắt nó bán cho sở nghiên cứu, chừng một ngàn vạn khẳng định không thành vấn đề.
Một bàn tay rắn chắc phủ lên đầu của hắn, vừa vặn ngăn cản ý niệm điên cuồng trong đầu.
Quay về ăn cơm đi.
Tiêu Hòa ngẩng đầu hung hăng trừng mắt, hung hăng lôi cái bánh bao từ trong miệng ra, ba giây sau nhào lên ôm lấy đùi Tiểu Viêm khóc lớn: “Tiểu Viêm, xong đời rồi, chúng ta sắp phá sản! Sau này chúng ta lại phải ra ngoài đi ăn xin thôi! Tôi gần chết rồi mà còn phải đi xin ăn, còn có người nào sống thê thảm hơn không? Cứu vớt Địa Cầu? Sao nó không cứu vớt chúng ta chứ? Ô ô!”
Viêm Chuyên bị tiếng khóc than khiến cho da gà da vịt nổi khắp toàn thân, hận không thể lập tức tìm thứ gì đó bịt miệng hắn.
Không cần đi ăn xin, ta nuôi!
Tiêu Hòa ngẩng đầu, duy trì tư thế ôm chân, mắt rưng rưng nhìn y: “Thân ái, sau này anh hai đây nhờ hết vào cậu ~~”
Viêm Chuyên… giơ chân lên đạp.
Tiêu Hòa phát tiết xong, không đợi cái chân của Tiểu Viêm nhà hắn đưa tới mặt đã đứng dậy vọt vào trong nhà. Hắn muốn ép hỏi Mân Côi số điện thoại của công ty kia, muốn rút tiền về. Hi vọng vẫn còn kịp…
***
Chu Phóng đau đầu nhìn cô gái trước mặt.
Từ lúc bị một tài xế taxi đưa vào cục cảnh sát, cô gái này vẫn luôn duy trì loại thái độ không nói lời nào nhưng cũng không chịu rời đi này.
Chu Phóng tự nhận là mình rất kiên nhẫn, nhưng đối mặt với cô gái này ước chừng ba tiếng vẫn chưa hỏi ra được chữ nào cũng có chút nhịn không được muốn nổi khùng.
“Cô không chịu nói một lời bảo chúng tôi giúp như thế nào?”
Cô gái cúi đầu không lên tiếng, khác hẳn với bộ dạng điên khùng như lúc ở trong xe của Viêm Chuyên. Hiện tại cô đã hối hận khi tiết lộ chuyện mình trúng thưởng với gã lái xe kia, đang cố gắng ngồi nhớ lại biển số xe.
Cô phải nghĩ cách giải quyết gã tài xế đó, cô không thể tiếp tục để cho một người khác biết chuyện cô trúng tám trăm vạn.
“Nghe đồng nghiệp nói cô được một tài xế lái taxi đưa tới? Gã tài xế kia bảo chồng cô muốn giết cô?”
Cô gái lo lắng vặn vẹo ngón tay. Cô sẽ không nói, không nói bất cứ chuyện gì. Cô sẽ không tiếp tục để thêm bất cứ người nào biết chuyện cô trúng thưởng. Cảnh sát thì đã sao? Không yêu tiền chắc? Đừng tưởng rằng cô không biết, ai cũng muốn tiền của cô hết.
Tiền này là của mình, của riêng mình thôi!
Chu Phóng khe khẽ thở dài, dịu dàng hỏi: “Cô có muốn uống chút gì không?”
Cô gái vẫn không có phản ứng.
“Cô chắc hẳn cũng hiểu được, cục cảnh sát cũng không phải là cái khách sạn. Nếu cô không chịu nói gì thì chúng tôi đánh phải mời cô rời khỏi. Số điện thoại nhà cô là bao nhiêu, để tôi gọi người nhà cô tới đón.”
“Không!” Cô gái chợt thét lên.
***
Trong phòng khách của Tiêu gia tràn ngập một bầu không khí trầm mặc nặng nề.
Gọi điện thoại tới công ty game có tên là “Phong Hành”, kết quả đương nhiên không cần hỏi, đối phương tìm hết thảy lý do thoái thác không chịu nhả chỗ tiền đã tới tay, hơn nữa còn lấy ra hợp đồng cổ đông có chữ ký của Tiêu Hòa.
Hoá ra Mân Côi vẫn luôn liều lĩnh dùng thân phận của Tiêu Hòa đàm phán với đối phương, thậm chí còn phỏng theo Tiêu Hòa mà kí tên.
Tiêu Hòa tỏ vẻ mình muốn rút lại cổ phần, nhưng đối phương lại nói để phát triển trò chơi này, bọn họ đã vay vốn ngân hàng, tiền cũng đã tiêu không ít, chỗ tiền lần trước “Tiêu Hòa” đưa cho bọn họ phần lớn đều đã trả lại cho ngân hàng hoặc mua trang thiết bị.
Tiêu Hòa tuy rằng không tin nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng người phụ trách bên đối phương cũng tỏ vẻ Tiêu Hòa muốn rút lại toàn bộ chỗ vốn đầu tư là không có khả năng, bởi vì Tiêu Hòa chính là cổ đông lớn nhất của công ty. Hơn nữa cho dù công ty có nguyện ý lấy ra toàn bộ chỗ tiền còn lại đi chăng nữa thì cũng không đủ một ngàn vạn, hơn nữa Tiêu Hòa yêu cầu lập tức rút cổ phần cũng không phù hợp với hợp đồng kí kết lúc trước.
Tiêu Hòa cũng hiểu được cho dù có lôi ra tòa án, chỗ tiền này có thể cầm lại hay không còn chưa biết, chỉ riêng thời gian bọn họ đã không kéo dài nổi. Một khi đã như vậy, còn không bằng coi như tự mình đầu tư, miễn cho mất cả chì lẫn chài, ít nhất hắn cũng nắm chắc năng lực biên soạn chương trình của Mân Côi.
Tên đầu sỏ là Mân Côi giống như hoàn toàn không biết sai lầm mình phạm phải nghiêm trọng tới mức nào, nhàm chán nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ghế sa lon, ngón tay không ngừng di di mặt ghế. Tại sao bọn họ lại không hiểu được chứ? Nó làm như vậy đều là vì để cho Địa Cầu có thể tồn tại càng lâu dài mà.
Hơn nữa trong mắt nó, sự trầm mặc nặng nề của hai người Tiêu, Lý căn bản là dư thừa, nó có thể cam đoan một năm sau một ngàn sáu trăm vạn kia chẳng những có khả năng thu về toàn bộ không thiếu một xu, hơn nữa còn có thể tăng ít nhất là gấp đôi.
Sớm biết vậy đã không giúp người này, nếu không coi… Hừ!
Tiêm Đầu muốn góp sức nhưng cũng vô lực, đành phải tận dụng thời gian để tu luyện. Vị kia nói cho nó biết, nếu nó cố gắng tu luyện thì nó có thể trở nên rất lớn rất lớn, so với mèo còn lớn hơn cả chục lần.
A Phúc muốn an ủi Tiêu Hòa, nhưng mà mới vừa tiến đến trước mặt Tiêu Hòa đã bị Viêm Chuyên một cước đá văng.
“Tê!” A Phúc thè lưỡi.
Viêm Chuyên khinh thường cười lạnh.
Lý Vi Dân ngó lên nóc nhà, giả bộ như mình không nhìn thấy được cái lưỡi phân nhánh kia.
“Mấy đứa đừng có náo loạn nữa được không?” Tiêu gia trưởng nổi giận.
Tiểu Hổ leo ra từ trong mái tóc của A Phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo nhanh chóng leo tới bên chân cha, cọ cọ. Nó có thể cảm giác được tâm tình của cha nó cực kỳ tồi tệ.
Tiêu Hòa vươn tay ôm lấy, đặt ở bên má chà chà, thở dài thật mạnh nói: “Tiểu Viêm, biết vậy lúc trước không nhanh chóng đuổi bọn Đỗ Vệ đi thì tốt rồi. Một triệu đó, nếu có chỗ tiền bồi thường này…”
Cho dù có, Mân Côi cũng sẽ tiêu sạch thôi.
Tiêu Hòa nghẹn họng, lập tức giận dữ chỉ vào mũi Mân Côi mà mắng: “Mân Côi, mày có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không? Có biết nếu chúng ta không trả tiền vay của ngân hàng, chẳng những bị tịch thu nhà cửa mà còn có thể vào tù vì tội lừa đảo không hả? Hơn nữa tiền vay để mua biệt thự chúng ta đang ở cũng chưa trả xong.”
Mắt Mân Côi lóe hồng mang, thấp giọng nói: “Đâu có nói số tiền kia dùng để trả nợ đâu.”
Tiêu Hòa nghe thấy lông mày giật giật, “Cho dù không nói cho mày biết nhưng sao mày dám sử dụng tiền trong tài khoản mà không thông qua sự đồng ý của tao? Nhớ rõ trước kia tao đã năm lần bảy lượt nói với mày, mặc dù có năng lực thay đổi tài khoản của kẻ khác, nhưng tuyệt đối không thể tùy tâm sở dục. Thế giới này có quy tắc của thế giới này, chẳng ai kiếm được tiền một cách dễ dàng hết! Đừng có động tới tiền tiền mồ hôi nước mắt của người khác!”
“Tôi đâu có động tới tài khoản của người khác.” Mân Côi rất khổ sở. Nó không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì. Chẳng phải nhân loại vẫn kêu gọi cứu vớt Địa Cầu đó sao? Vì sao lúc nó nghiêm túc đi thực hiện thì lại trách mắng nó? Hơn nữa bước đầu tiên trong kế hoạch của nó vừa có thể cứu vớt Địa Cầu lại kiếm ra được tiền. Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu ra? Nếu không coi Tiêu Hòa là người một nhà, nó cũng không để cho hắn tham gia kế hoạch vĩ đại này.
Người này nhất định đang ghen tỵ mình lợi hại hơn hắn đây, hừ!
“Không bị mày coi là người ngoài, tao nên cảm thấy rất vinh dự và may mắn có phải không?”
“Ô ô…” Mân Côi giơ nắm tay hợp kim nho nhỏ lên xoa xoa mắt, bắt đầu khóc.
“Được rồi được rồi, A Tiêu, hiện tại trách cứ Mân Côi cũng chả có ích lợi gì, chúng ta tiếp tục nghĩ phương pháp khác. Nếu không được nữa thì đi tìm lão Quảng, mượn ông ấy ít tiền vượt qua cửa ải khó khăn này. Tiền hoa hồng của tớ thì bỏ đi.” Lý Vi Dân đứng ra giảng hòa.
“Đừng có nói ngốc. Tiêu Hòa này đã hứa hẹn chuyện gì thì chưa từng đổi ý. Đừng phá hư nguyên tắc của tớ. Huống chi cậu còn là người bảo lãnh cho tớ, nếu không kiếm được tiền thì còn phiền toái hơn cả bọn tớ.” Còn có chuyện của thằng em trai nữa, nên giải thích với mẹ và nó như thế nào đây? Bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện đã xảy ra, chắn chắn cho rằng ta luyến tiếc tiền muốn đổi ý.
“A Tiêu…”
Tiêu Hòa lắc đầu. Hắn cũng biết trách cứ Mân Côi là vô dụng, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, nếu Mân Côi không hiểu được điểm đó, sớm hay muộn có một ngày nó sẽ gây họa cho thế giới này, nhất là nó còn có năng lực như vậy. Nghĩ đến cái gọi là kế hoạch cứu vớt Địa Cầu thứ hai của Mân Côi kia, hắn không nhịn được sởn tóc gáy.
“Cậu không cần lo lắng lão Quảng không đồng ý, chỉ cần vợ tớ mở miệng, hơn nữa nếu ông ấy biết là giúp cậu, nhất định sẽ…!”
“Quên đi, cái lão già keo kiệt kia cho mượn một vạn đồng đã là nể mặt người ta lắm rồi. Hơn một ngàn vạn? Cho dù cha ông ta có sống lại cũng không cho mượn.”
Hơn nữa đây không phải là vấn đề lão Quảng có chịu cho mượn hay không, cái này liên quan tới nhân tình. Nợ nhân tình là món nợ khó trả nhất trên thế giới, lại còn là nợ nhân tình của lão Quảng. Hắn không có thời gian trả, cũng không muốn đám Viêm Chuyên cõng trên lưng món nợ này. Hắn cũng không muốn người khác có cơ hội lợi dụng bọn Viêm Chuyên. Hắn tin tưởng Vi Dân, nhưng không tin những người khác.
Lý Vi Dân không nói gì, tuy rằng nói được khoa trương như vậy nhưng hắn cũng không có mấy phần nắm chắc. Mặc dù lời của Tiêu Hòa khó nghe nhưng ông chú kia của hắn quả thật là người như vậy. Hơn nữa nếu để cho Tiểu Ngữ đi cầu lão Quảng, vậy chắc chắn sẽ khiến Tiểu Ngữ biết chuyện mình bảo lãnh cho A Tiêu. Hắn không muốn Tiểu Ngữ oán hận Tiêu Hòa, cho dù chỉ một chút thôi cũng sẽ rất khó chịu.
Mân Côi vừa khóc vừa nhìn lén biểu cảm của Tiêu Hòa, thấy vẻ mặt hắn khó coi, nó cũng cảm thấy hoảng sợ.
Lúc trước tuy rằng nó bị bắt buộc đi theo người này, nhưng mà qua một thời gian dài nó cũng quen dần. Hơn nữa hiện giờ chẳng những có Tiêm Đầu và A Phúc bên cạnh nó, còn có việc tu luyện mà sư phụ giao cho nó, lại thêm một Tiểu Hổ làm đồ chơi, so với cuộc sống ban đầu ở núi rác quả thực không hề giống nhau. Khi đó mặc dù có mấy bạn nhỏ chơi với nó, nhưng mà chung quy vẫn không bằng hiện tại, vừa quang minh chính đại lại có thể hiểu ngôn ngữ của nhau.
Hơn nữa người này tuy rằng đáng ghét nhưng cũng dạy nó rất nhiều thứ, cho nó một mái nhà yên ổn, nếu quả thật tức giận muốn đuổi nó đi…
“Tôi, tôi có thể mang tiền về.”
“Làm thế nào? Lấy từ ngân hàng?” Tiêu Hòa đau đầu, đứa nhỏ này sao còn chưa chịu hiểu tình hình.
Mân Côi gật đầu.
“Mân Côi,” Tiêu Hòa lời nặng ý thâm nói: “Mặc dù bản lĩnh của mày hiện tại không tồi, nhưng phải biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Ngành công nghiệp máy tính của Trung Quốc về tổng thể tuy rằng phát triển chậm hơn so với một vài quốc gia, nhưng mà ở mảng quân sự, ngân hàng với một số ngành sản xuất đặc thù, mạng lưới phòng thủ mạnh tới mức ngay cả nhóm hacker giỏi nhất thế giới cũng phải bội phục.”
Lý Vi Dân, tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, gật gù tán thành.
“Mày đừng có đắc ý khi lần trước chúng ta xâm nhập mạng lưới của Bộ an ninh quốc gia một cách nhẹ nhàng như vậy, đó là bởi vì bọn họ còn chưa quen thuộc trình tự với thủ pháp mới của chúng ta. Tao dám đánh cuộc nếu bây giờ thử xông vào dạo một vòng xem, nhất định sẽ phát hiện cấm chế đã thay đổi. Chắc chắn bọn họ đang rải thiên la địa võng mà vây bắt cho coi. Mày đừng có bất phục, nếu toàn thể tinh anh về internet của Trung Quốc liên hợp lại bắt một người, mày cảm thấy thoát nổi chắc?”
Lý Vi Dân há hốc mồm, hắn nghe được cái gì thế này? Làm một công dân yêu nước tuân thủ luật pháp, hắn hẳn là nên lập tức vạch trần bọn họ? A, không, hắn hẳn là nên lập tực đoạn tuyệt quan hệ cả đời không qua lại với gã họ Tiêu danh Hòa này mới đúng. Kia là Bộ an ninh quốc gia a!
Tiêu Hòa bớt thì giờ cho hắn một ánh mắt trấn an, “Yên tâm, dấu vết được rửa sạch sẽ rồi, tuyệt đối tra không tới trên đầu bọn tớ đâu.”
Vi Dân muốn khóc, không phải vấn đề này được không?
Mân Côi ngừng khóc, cúi đầu nói thầm. Sao mà chạy không thoát chứ? Anh căn bản không biết hiện tại tôi lợi hại thế nào, đừng nói là Trung Quốc, ngay cả hacker trên toàn thế giới liên hợp lại cũng chưa chắc đã bắt nổi. Nếu muốn tôi có thể tùy thời tùy lúc làm tê liệt mạng lưới trên toàn thế giới!
Tiêu Hòa không biết suy nghĩ trong lòng Mân Côi, còn đang tận tình khuyên bảo: “Hiện tại tuy rằng bản lĩnh của mày không tồi, nhưng vẫn cần phải học tập thêm. Còn nữa, không được tùy tiện truy cập vào mạng lưới chơi đùa, bị người ta vây khốn coi như virus mà diệt sạch thì bọn tao cũng không có năng lực cứu đâu.”
“Nhưng mà… Không phải anh từng nói với tôi nếu muốn có nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn thì nên xuống tay với ngân hàng và công ty chứng khoán sao?” Mân Côi bồi thêm một câu.
Người Tiêu gia lẫn Lý Vi Dân đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa giận, giơ tay đập cho Mân Côi một phát. Tiểu Hổ nằm sấp trong lòng bàn tay hắn lập tức sáng mắt lên, ba ba thật là lợi hại!
“Ngu ngốc! Tao chưa nói không cho mày làm, tao là nói bản lĩnh của mày không đủ thì đừng có ra ngoài làm mất mặt tao, nếu để cho người khác tra được, thằng nhóc mày lại không có thân phận nhân loại, đến lúc đó kẻ chịu trận chẳng phải là tao? Muốn hại ông đây ngồi tù hả? Chết cười!”
Lý Vi Dân nghi hoặc, nếu là trước kia, một kẻ âm hiểm như Tiêu Hòa nhất định sẽ không nói ra rõ ràng thế này. Hiện giờ người này trở nên không kiêng nể gì hết như vậy, rốt cuộc là tốt lên hay xấu đi đây?
Ai nói bản lĩnh của ta không đủ? Mân Côi vừa mới chuẩn bị phản kháng, Viêm Chuyên quăng một ánh mắt lạnh như băng lại đây, con robot nhỏ đáng thương lập tức héo rũ.
“Tiểu Viêm, cậu có biện pháp gì không?” Tiêu Hòa chẳng thèm tranh luận với Mân Côi nữa, quay đầu nhìn về phía Viêm Chuyên. Chẳng phải yêu quái sao? Làm chút châu báu đồ cổ linh tinh gì đó hẳn là không khó chứ?
Viêm Chuyên suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có một cách.”
“A? Mau nói!” Mắt Tiêu Hòa sáng rực lên.
“Chúng ta đi cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Hai nhân loại lặng yên, ba kẻ phi nhân loại hưng phấn. Còn có một con phi nhân loại nhỏ hơn đang cắn ngón tay của cha tới vui vẻ, chẳng quản cha nó đang nói cái gì.
“Đã sớm muốn thử xem mùi vị cướp bóc như thế nào, đi thôi, chúng ta xuất phát ngay lập tức!” A Phúc hưng phấn nhảy dựng lên.
Tiêm Đầu dừng việc luyện công lại, giơ móng vuốt nhỏ lên, “Chi chi, tôi phụ trách thăm dò đường xá với tìm hiểu tin tức.”
Mân Côi quệt quệt nước mắt không tồn tại, nhanh chóng thể hiện mình: “Tôi có thể phá hư toàn bộ nguồn điện và hệ thống báo động của bọn họ.”
“Mấy phần tử phạm tội có tiền trong thành phố N sống ở chỗ nào ta cũng biết.” Viêm Chuyên thầm tính toán trước tiên nên tới chỗ Hắc Đầu buôn bạch phiến hay là nên tới chỗ Phát Ca cho vay nặng lãi đây. Ừm, hai người kia kẻ nào nhiều tiền hơn nhỉ?
Lý Vi Dân há hốc mồm. Nếu người khác nói như vậy hắn còn có thể cho là chuyện đùa, nhưng giao tiếp với người nhà này hơn một năm qua, cho dù không rõ lắm bọn họ có năng lực gì, nhưng cũng đủ để hắn nhận thức được nếu người nhà này mà muốn đi cướp bóc ai đó, kẻ kia còn không bằng sớm chuẩn bị tiền nộp ra đây cho rồi.
Lý Vi Dân nhìn về phía Tiêu Hòa, bây giờ chỉ có duy nhất người này mới có thể ngăn cản bọn họ.
Tiêu Hòa sờ sờ cằm trầm mặc, chủ ý này nghe ra cũng không tồi, vừa có khí thế lại đỡ nhức đầu.
“Mục tiêu là gì? Nếu đã làm nhất định phải có kế hoạch hoàn thiện, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện chúng ta ra tay.”
Lý Vi Dân bắt đầu lau mồ hôi. Sao A Tiêu đi ra ngoài hơn một năm, lúc về lại trở nên hổ báo thế này? Chẳng phải trước kia tên gia khỏa đó tôn thờ sự âm ngoan nhất sao?
“Có hai mục tiêu.” Viêm Chuyên nói.
“Vậy trước tiên đi do thám đã, để coi phòng thủ nhà ai yếu hơn.” Tiêu Hòa bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng thành công, thuận tiện vươn tay trái tới trước mặt Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên hiểu ý lôi Tiểu Hổ từ trong lòng bàn tay Tiêu Hòa xuống.
Tiểu Hổ không muốn, vuốt nhỏ khua loạn xạ không chịu buông ngón tay của cha ra.
Viêm cha không khách khí xách cái đuôi nhỏ của con trai lên, Tiểu Hổ lập tức tủi thân từ đôi mắt to tròn rớt ra hai giọt nước.
Tiêu Hòa cứng rắn làm như không thấy, nó mút ngón tay của mình cũng đau chứ bộ.
“Khoan khoan, đợi tôi đi rồi hẵng tiếp tục lên kế hoạch được không?” Lý Vi Dân khóc lớn trong lòng. Hắn cũng không muốn trở thành đồng phạm nha.
Không ai thèm để ý. Viêm Chuyên đặt Tiểu Hổ vào trong ngực của chính mình, mặc cho nó bò lên bò xuống. Da y dày, không sợ đau.
”Chi chi, lão Đại, việc do thám cứ giao cho tôi.”
“Được. Tao với Tiểu Viêm cũng qua xem sao, như vậy Tiêm Đầu ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, có thể thăm dò càng rõ ràng hơn một chút. Mân Côi bắt đầu từ bây giờ trở về phòng, chưa cho phép thì không được đi ra, còn nữa, phạt mày trong vòng một tháng tới không được đụng vào máy tính! A Phúc phụ trách giám sát.”
A Phúc nhìn Mân Côi cười khúc khích, có lẽ hắn có thể lợi dụng cơ hội này khiến cho Mân Côi mua nhiều đồ ăn vặt cho hắn hơn chăng?
“Tiểu Viêm, xem xem chúng ta nên đi thăm dò nhà ai trước tiên?”
Viêm Chuyên tính toán lộ trình, “Tới chỗ Hắc Đầu trước đi, ở ngay trong khu phòng cạnh phố đồ cổ gần miếu cổ, cách chúng ta gần nhất.
“Được. Chúng ta bàn bạc xong, lập tức xuất phát.”
Lý Vi Dân há mồm muốn nói.
Tiêu Hòa chú ý tới, “Vi Dân, định nói gì vậy?”
Lý Vi Dân nuốt một ngụm nước bọt. “Tôi muốn nói… Mọi người cứ coi như hôm nay tôi chưa từng tới đi. Có điều trước đó có thể đưa tôi về được không?”
Quyển hạ
Vì phải nuôi n tên phi nhân loại có dạ dày không khác gì cái lỗ đen, gia sản lại bị lụn bại, Tiêu tiểu nhân đại tham tiền lâm vào tình trạng bần cùng hạng nhất?
Đối mặt với người nhà gào khóc đòi ăn, Tiêu tiểu nhân một mặt lập ra kế hoạch kiếm tiền, một mặt muốn tra được là tên nào can đảm trộm dùng tiền riêng của hắn.
Ai ngờ kế hoạch đoạt tiền còn chưa khởi động, quan hệ trong gia đình đã xảy ra nguy cơ ──
Nguyên lai, Mân Côi tiến vào thời kỳ phản nghịch (?) không chỉ là thủ phạm làm tán gia bại sản mà còn to gan lớn mật vọng tưởng muốn hủy diệt thế giới?
囧, người ta nói nuôi trẻ dưỡng già, thế nhưng hắn lại nuôi con làm hoạn, giáo dục trẻ nhỏ đúng là không thể chậm trễ…
Văn tự:
Tiêu Hòa trưng ra vẻ mặt hèn mọn, thấp giọng nói với Tiểu Viêm đang lái xe: “Cậu nói xem liệu có phải thằng nhóc đó tính toán thừa dịp chúng ta không ở nhà liền mang bạn bè ngoài hành tinh của nó về mở đại hội không?”
Viêm Chuyên vung tay đập vào ót hắn một cái.
Tiêu Hòa bưng lấy đầu giận: “Sao tự dưng lại đánh tôi?”
Nếu ngươi là mẫu thì ta sẽ không đánh ngươi.
“… Ngày mai tôi sẽ đi nâng ngực.” Người nào đó oán hận nói.
“Tiêu Tiêu, nâng ngực là cái gì?” A Phúc đang đánh bài với Tiêm Đầu ở phía sau ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“Chi chi, tôi biết! Nâng ngực chính là khiến cho bộ ngực lớn lên, bởi vì đàn ông nhân loại đều thích mấy cô gái ngực to.”
A Phúc vừa nghe vội vàng kêu lên: “Tiêu Tiêu, ngày mai tôi cũng đi nâng ngực, sẽ nâng thật to.”
Viêm Chuyên quét mắt qua đám người, khinh thường nói: “Đàn ông so nhau bằng lão nhị, không phải ngực, một đám ngu ngốc.”
Tiêu Hòa thiếu chút nữa giận ngất.
Danh sách chương