Sau khi Vưu Khả Ý biểu diễn từ Thượng Hải trở về, Chúc Ngữ gọi điện thoại tới, muốn cô về nhà ăn bữa cơm.

“Mỗi lần con đi ra ngoài biểu diễn sẽ gầy một vòng lớn, giống như bôn ba nhiều năm như vậy mà vẫn còn không hợp thời tiết mọi nơi.” Ở bên đầu kia của điện thoại bà lắc đầu một cái, “Trở về đi, mẹ bảo ba con đi mua một ít thức ăn ngon, không phải con thích mùi vị do dì Hồ làm sao?”

Dì Hồ là dì quét dọn vệ sinh và nấu cơm nhà cô.

Vưu Khả Ý nghiêng đầu liếc nhìn Nghiêm Khuynh bên cạnh, đối phương dùng ánh mắt đáp lại cô: “Sao vậy?”

Cô cong khóe môi lên cười cười, nói với bên đầu kia điện thoại: “Được, nhưng mà có lẽ con phải dẫn thêm người trở về.”

Nhiều năm như vậy, trừ Lục Đồng thì hiếm khi cô dẫn ai về nhà, Chúc Ngữ nghi ngờ hỏi cô: “Ai vậy?”

Cô giả vờ thần bí rất trẻ con ở chỗ này: “Con trở về thì mẹ sẽ biết.”

Nghiêm Khuynh đang lái xe, sau khi thấy cô cúp điện thoại thì quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt của cô rất nhẹ nhõm, “Em định dẫn anh trở về?”

Vưu Khả Ý gật đầu.

“Em không sợ lại ầm ĩ một bữa à?”

“Không sợ.”

“Tự tin từ đâu tới?”

Cô vừa cúi đầu để điện thoại vào trong túi xách, vừa nói: “Mẹ em đã không giống như trước kia.”

“Điểm nào không giống?”

“Bà ấy không mạnh mẽ nữa, rất nhiều chuyện cũng buông tay, để cho em tự lựa chọn chuyện mình muốn làm và con đường muốn đi.” Suy nghĩ một chút, cô nói, “Mặc dù bà ấy có thể sẽ không lập tức từ bài xích biến thành thích anh, nhưng mà chúng ta có thể cố gắng.”

“Cố gắng cái gì?”

“Cố gắng làm cho bà ấy thích anh!”

Nghiêm Khuynh khẽ cười, “Vưu Khả Ý, hình như em rất có lòng tin đối với anh, cứ chắc chắn rằng anh sẽ làm người khác ưa thích ư?”

Những việc anh trải qua trong khi trưởng thành biến anh thành một người trầm mặc ít nói, bình thường cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy nhìn không thấu, mà không phải làm người khác ưa thích.

Vưu Khả Ý nghe anh nói như vậy, lập tức nhớ ra cái gì đó, trên mặt suy sụp, “Anh còn không biết thẹn? Lúc một mình anh xem phim ở Thượng Hải, không ngờ cũng có thể gặp phải người quen ở bên ngoài rạp chiếu phim! Đối phương còn là một đại mỹ nhân, ngực lớn eo nhỏ chân dài mặt đẹp, còn nhiệt tình với anh như vậy. . . . . .”

Là có một chuyện như thế.

Đêm hôm đó Vưu Khả Ý biểu diễn xong là bảy giờ rưỡi, sau đó đi ra ngoài ngắm cảnh đêm, tâm huyết dâng trào muốn đi xem phim điện ảnh. Rất nhiều chuyện tình nhân hay làm thì bọn họ cũng chưa từng làm, quá khứ là bởi vì thân phận của Nghiêm Khuynh, sau đó lại là bởi vì mấy năm nay xa cách, có lẽ thật sự bỏ lỡ rất nhiều thời gian tốt.

“Anh phải chịu trách nhiệm đền thời gian bốn năm rưỡi quý báu của em!” Vưu Khả Ý nói.

“Ừ, đền.” Nghiêm Khuynh biết nghe lời phải.

“Lấy cái gì đền? Anh đền nổi sao?” Vưu Khả Ý hừ một tiếng, không hài lòng với thái độ qua loa của anh.

Nghiêm Khuynh nghiêng đầu ung dung thản nhiên nhìn cô, khẽ nói: “Dùng cả đời để đền, có thể không?”

Vưu Khả Ý lập tức không nói ra lời.

Sao lúc nào người này cũng có thể nói ra những lời tỏ tình ngọt ngào sắp hòa tan được lòng người ở trong lúc lơ đãng đây? Mà mình còn không tự hiểu.

Bọn họ tay nắm tay đi đến rạp chiếu phim, khi xếp hàng ở chỗ bán vé thì Nghiêm Khuynh vừa ngẩng đầu liền gặp người quen.

Trong hàng ngũ bên cạnh có hai cô gái trẻ đang xếp hàng, người cao hơn trong đó vui mừng nhìn anh, kêu một tiếng: “Giám đốc Nghiêm?”

Nói thật, sự xưng hô này quá xa lạ, vừa bắt đầu Vưu Khả Ý thật sự không ý thức được đối phương đang gọi Nghiêm Khuynh. Cho đến khi Nghiêm Khuynh nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, lễ phép gật đầu đáp lại: “Xin chào, quản lí Hoàng.”

Vì vậy biến thành một mình Vưu Khả Ý xếp hàng mua vé, Nghiêm Khuynh bị quản lí Hoàng đó kéo đi trò chuyện. Cô thử vễnh tai nghe hai người đang nói cái gì, tiếc rằng rạp chiếu phim quá ồn ào, hoàn toàn không nghe rõ. Duy nhất có thể nhìn thấy, là người phụ nữ phong tình vạn chủng kia vừa nói vừa cười với Nghiêm Khuynh, thỉnh thoảng đưa tay vén vén tóc dài, thỉnh thoảng uốn éo vòng eo mảnh khảnh một cái, thỉnh thoảng động động chân, tư thế luôn cực kỳ mê người.

Vưu Khả Ý cắn chặt răng, sau khi mua vé xong cũng vén vén tóc dài, vẻ mặt tươi cười dùng tư thế mềm mại của nghệ sĩ múa đi tới bên cạnh Nghiêm Khuynh, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc: “Oh, đây là ai vậy, sao anh không giới thiệu với em?”

Nghiêm Khuynh rất nhanh nói: “Đây là quản lí tài vụ ở khu vực Thượng Hải của Đường Đạt, Hoàng Lỵ.” Sau đó kéo Vưu Khả Ý đến bên cạnh, nói với Hoàng Lỵ, “Đây là bạn gái tôi.”

Lại không nói đến biểu hiện thất vọng của đối phương lớn cỡ nào, chỉ loại thái độ không cam lòng lại chán nản đó đã đủ Vưu Khả Ý kéo vang báo động lên.

Hoàng Lỵ rất nhanh cũng cười nói: “Sao tốc độ của giám đốc Nghiêm nhanh như vậy? Trước kia anh đi công tác ở Thượng Hải, tôi tiếp đãi anh một tuần lễ cũng không nghe anh nói có bạn gái, đây là mới kết giao sao?” Cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vưu Khả Ý, tỉnh bơ nói, “Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, cô còn là học sinh sao?”

Ánh mắt có thâm ý khác dừng lại một lát ở bộ ngực của Vưu Khả Ý.

! ! !

Ngực lớn rất giỏi à? Vưu Khả Ý ưỡn ngực một cái, đang định đánh trả, đã bị Nghiêm Khuynh vượt lên trước một bước.

Anh kéo tay Vưu Khả Ý, không biến sắc nói: “Sáu năm trước chúng tôi đã biết nhau rồi.”

Không có lời thừa thải, anh chỉ chỉ phía khu đồ ăn vặt, lễ phép nói với Hoàng Giám Đốc: “Thật xin lỗi, lúc bạn gái của tôi xem phim thích ăn Popcorn, hàng ngũ quá dài, không đi thì một lát nữa không kịp phần mở đầu của phim.”

Cũng không tiết lộ quá nhiều thứ, anh chỉ nghiêng đầu dặn dò Vưu Khả Ý: “Chờ anh ở đây, anh đi mua Popcorn, không được chạy loạn.”

Trong lời nói đều coi cô như đứa bé cần người chăm sóc.

Hoàng Lỵ không có hứng thú nói tạm biệt, sau đó cầm vé xem phim đi mất.

Vưu Khả Ý mừng khấp khởi trong lòng, cúi đầu xuống nhìn ngực mình nhỏ hơn đối phương nhiều như vậy, lại hơi buồn sầu.

Mà nay ở trong xe nghe Nghiêm Khuynh nhắc tới chủ đề làm người khác ưa thích, cô căm giận nói: “Còn nói mình không làm cho người khác thích! Đi Thượng Hải một chuyến cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện này cũng không tính là làm người khác ưa thích ư?”

Nghiêm Khuynh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Vậy sau này anh mặc khó coi một chút, tóc cũng làm xấu một chút, tốt nhất nhìn xấu xí thì sẽ không thể gặp người khác, như vậy thì sẽ không có người yêu thích anh nữa.”

Vưu Khả Ý bật cười một tiếng, “Anh nói thật?”

“Thật.”

“Người khác cười anh thì sao?”

“Vậy anh không quản nổi.” Anh nghiêng đầu nháy mắt với cô mấy cái, “Toàn thế giới đều cười nhạo anh thì cũng không quan trọng, anh chỉ cần một người thích anh là được.”

Vưu Khả Ý lại không thốt nên lời rồi.

Cô biết anh nghiêm túc.

Anh chính là người rất cứng đầu.

Đã nhiều năm như vậy mà anh còn dùng chiếc điện thoại di động Nokia cũ kĩ kia, màu sắc cũng đã phai, lại vẫn chưa từng thay đổi.

Khi ở Thượng Hải cô cầm điện thoại di động của anh chơi trò chơi, mở tới danh sách người liên lạc thì trừ yêu cầu công việc, gần như không có một người bạn, tất cả thống nhất ghi chú tên chức vụ phía sau tên, ví dụ như quản lí, ví dụ như tổng giám đốc Phó, ví dụ như giám đốc, ví dụ như. . . . . . nếu không có một cái tên thuộc về cá nhân.

Photo album của anh không có bất kỳ hình mới nào, một tấm hình gần nhất dừng lại ở thời điểm bốn năm rưỡi trước kia, chính là bọn họ cùng nhau chụp khi ở Ngô Trấn.

Thân phận của anh thay đổi, ăn mặc thay đổi, tiền đồ thay đổi, cuộc sống thay đổi.

Nhưng tim của anh không đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện