Nửa tháng trước, có một nhiếp ảnh gia đi bộ đi du lịch đã tới Ngô Trấn, trong lúc đi qua phòng học múa đơn sơ thì vô tình nhìn thấy một hình ảnh làm cô ấy bị cảm động rất nhiều.
Đây chỉ là trấn xa xôi, hộ gia đình không nhiều lắm, điều kiện kinh tế cũng không quá tốt, thật ra khi đoàn xe đi qua nơi này thì cô ấy hơi do dự, không biết nên xuống xe hay không.
Nhưng trực giác nói cho cô ấy biết, có rất nhiều vẻ đẹp không muốn người biết đều nở rộ ở nơi đất cằn sỏi đá, cho nên cô ấy vẫn xuống xe.
Phòng học múa là phòng gạch ngói xây lên, nhìn từ bề ngoài vô cùng tầm thường. Nếu không phải lúc đi qua ngoài cửa sổ chợt nghe một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, cô ấy tuyệt đối không ngờ được bên trong phòng gạch ngói này lại có khoảng trời riêng.
Nhiếp ảnh gia đi tới trước cửa sổ để nhìn, đúng lúc nhìn thấy Vưu Khả Ý mặc váy múa ballet bó sát người màu đen nhảy múa như bay ở dưới ánh đèn sáng trắng, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, khi xoay tròn thì làn váy tung bay.
Một đám con nít mặc váy thì mặc váy, mặc áo lót thì mặc áo lót, quần áo xanh xanh đỏ đỏ, rất tùy ý, cũng không giống nhau. Nhưng bọn trẻ rất nghiêm túc vây quanh quan sát giáo viên, còn nhao nhao muốn thử làm động tác theo cô giáo.
Vưu Khả Ý múa xong một số đoạn múa, sau đó bắt đầu dạy từng động tác một, cô đưa lưng về phía học sinh, từ từ nhón chân lên, đồng thời mở tay ra, trong miệng nói: "Tay mở ra, từ từ đi."
Hoàng hôn, kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, đám trẻ con kia từ từ kiễng chân nhọn, theo tiết tấu của Vưu Khả Ý cùng nhau mở tay ra, kiễng chân.
Thật sự là một cảnh vô cùng tầm thường, ở bất kì trung tâm đào tạo múa nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này, huống chi chỗ đám trẻ con này luyện múa cũng không tốt, ăn mặc cũng không đủ chuyên nghiệp. Nhưng khi thấy một màn như vậy, nhiếp ảnh gia lại cảm động.
Cô ấy thật sự không ngờ lại có một nhóm đứa bé múa ballet ở nơi hẻo lánh xa xôi tĩnh lặng như vậy, mặc dù cuộc sống cũng không muôn màu muôn vẻ như những đứa bé ở thành phố lớn, nhưng bọn trẻ cũng có thể có âm nhạc và múa ballet, cũng có thể hưởng thụ cái đẹp.
Cô ấy điều chỉnh máy ảnh, một tiếng tách tách bên ngoài cửa sổ nhanh chóng ghi lại một màn này.
Trong hình là một nữ giáo viên trẻ tuổi yên lặng đứng cười dịu dàng ở giữa đám trẻ, dáng vẻ thanh thản đẹp đẽ, giống như một con thiên nga đang muốn nhảy múa.
Lực chú ý của Vưu Khả Ý bị tiếng động chớp nhoáng kia thu hút, nghiêng đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy nhiếp ảnh gia thu hồi máy ảnh. Cô đi tới bên cửa sổ, có chút chần chừ hỏi: "Cô vừa chụp ảnh sao?"
Nhiếp ảnh gia gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng cười nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi là người thích chụp ảnh, vừa rồi nhìn thấy cô dạy đám nhỏ này múa ballet, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất cảm động, cho nên chưa được cô đồng ý đã tự tiện chụp tấm ảnh này ——"
Cô ấy đưa máy ảnh trong tay tới, đồng thời thành tâm thành ý hỏi: "Tôi có thể lưu lại nó không?"
Đám trẻ con chen lấn chạy vội tới bên cửa sổ, đua nhau nhảy lên xem hình ảnh trên máy ảnh.
Nữu Nữu hưng phấn nói: "Mình ở đây này mình ở đây này!"
"A, mình cũng ở đây!"
"Cô giáo Vưu nhanh nhìn, dì này chụp cô thật là xinh đẹp!"
. . . . . .
Bọn nhỏ ríu rít ầm ĩ không ngừng, Vưu Khả Ý cũng nở nụ cười, giơ máy ảnh lên thật cao trả lại cho đối phương, vừa đưa tới vừa dặn dò bọn nhỏ: "Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn, một lát nữa làm hư máy ảnh của người ta thì các em chịu nhé!"
Bởi vì nhất thời lơ là sơ suất, cô cũng không truy cứu "người thích chụp ảnh" trong miệng đối phương đến tột cùng là gì, dưới tình huống đối phương tò mò hỏi thăm thì cô vẫn còn không cẩn thận nói ra mình cũng không phải người Ngô Trấn, là từ thành phố lớn tới. Nhưng tính cảnh giác của cô vẫn còn, cho nên không tiếp tục tiết lộ quá nhiều tin tức theo bản năng.
Sự kiện kia đã qua, Vưu Khả Ý tuyệt đối không nghĩ đến tấm ảnh kia sẽ mang đến những chuyện liên tiếp phía sau, cho đến khi Vưu Lộ xuất hiện ở Ngô Trấn, hơn nữa móc tờ báo từ trong ba lô ra đưa cho cô.
Đó là một tờ báo hàng ngày bán chạy ở thành phố lớn, tiếng tăm như sấm bên tai.
Ngay trên chính giữa của tờ báo xã hội, ảnh cỡ lớn của Vưu Khả Ý xuất hiện ở nơi đó, mở đầu bài báo kèm theo một cái tên dịu dàng: Giáo viên nông thôn múa ra linh hồn đẹp nhất của ballet.
Phía dưới tấm ảnh làbài báo tự thuật cặn kẽ người viết đi đến một trấn nhỏ xa xôi tên là Ngô Trấn như thế nào, sao lại tình cờ gặp một cảnh hoàng hôn như vậy, hơn nữa tận mắt thấy điệu ballet đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay.
Cô ấy công bố người giáo viên nông thôn này là cô gái đến từ thành phố lớn, vì mang ballet tới trấn nhỏ này, cho nên cô gái cam tâm tình nguyện trải qua cuộc sống nghèo khó ở chỗ này, hưởng thụ niềm vui thú mà điệu múa mang tới. . . . . .
Vưu Khả Ý nhìn tới nhìn lui tấm ảnh kia và tựa đề bắt mắt đó, máu cũng sắp đông lại.
Thậm chí ngay cả chuyện mời Vưu Lộ vào nhà ngồi nói chuyện cô cũng quên, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ mà không nói ra lời. Vẫn là Nghiêm Khuynh rút tờ báo trong tay cô ra, nhỏ giọng nói: "Vưu Khả Ý, chị của em là một phụ nữ có thai, từ xa chạy tới tìm em, mời cô ấy vào ngồi xuống rồi nói tiếp."
Cô mờ mịt nhìn về phía bụng lớn đến khác thường của Vưu Lộ, lúc này mới mơ hồ nhớ hình như chị cũng sắp sinh rồi, cô cuống quít mời Vưu Lộ vào nhà.
Nghiêm Khuynh rót ly nước cho Vưu Lộ, sau đó nói với Vưu Khả Ý: "Nước tương sắp hết, anh đếm cửa hàng mua lọ mới, em và chị tán gẫu đi." Sau đó để lại không gian cho hai chị em.
Đối mặt với người chị nửa năm không thấy, Vưu Khả Ý chưa nói mấy câu liền đỏ tròng mắt. Vưu Lộ lại rơi từng giọt từng giọt nước mắt lớn hơn, nhìn hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh cũng không tốt, cô ấy đưa tay cầm tay Vưu Khả Ý, thì thào nói: "Đều là chị sai lầm, đều tại ban đầu chị bỏ nhà ra đi, mới có thể khiến cho mẹ đặt toàn bộ hi vọng ở trên một mình em . . . . . Nếu không cũng sẽ không ép em có nhà nhưng không thể trở về, chạy đến loại địa phương này chịu đói chịu khổ. . . . . ."
Vưu Khả Ý liều mạng lắc đầu, dừng một chút, cô vẫn hỏi ra câu kia: "Mẹ biết không?"
Vưu Lộ mờ mịt lắc đầu, "Chị và mẹ đều không có liên lạc, nhưng mỗi tháng lúc gặp mặt ba đều nghe ba nói đến tình trạng ở nhà."
Vưu Khả Ý biết được mấy ngày cô mất tích, Chúc Ngữ gọi cả nhà đến Thượng Hải, tìm từng nhà, thậm chí còn báo cảnh sát. Vậy mà Vưu Khả Ý cũng không ở chung cư, không có ai có ấn tượng đối với cô, đến nỗi chỉ có máy giám sát chỗ bảo vệ chung cư ghi được hình ảnh cô vội vội vàng vàng ra khỏi cửa chính của chung cư, sau đó cũng chưa có kết quả.
Chúc Ngữ giống như nổi điên tìm cô khắp nơi, cuối cùng ngày trở lại thành phố C, đột nhiên nằm trên giường không dậy nổi.
Bà cơm nuốt không trôi, ăn ngủ không yên, mỗi ngày ngủ mê man ở trên giường như vậy, tỉnh lại cứ nhìn trần nhà không nói lời nào, giống như mục tiêu của cuộc sống đều đã tan biến.
Có lúc bà còn biết khóc, nhưng không có tiếng, chỉ giơ tay lên lau nước mắt, sau đó lại nhắm mắt lại cho đến khi ngủ mất.
Bác sĩ nói thân thể bà không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là đau lòng gây ra, dẫn đến bà không có sinh hoạt được, có lẽ trên tâm lý xuất hiện hiện tượng uất ức nhất định.
Vưu Lộ cũng từng trở về thăm nhà, nhưng bà không có biểu cảm gì, chỉ ngẩng đầu hỏi một câu: "Con trở về làm gì? Cười nhạo mẹ sao?"
Lúc ấy Vưu Lộ không nói ra lời, chỉ có thể khiêm nhường nói: "Mẹ, con nghe nói mẹ bị bệnh, cho nên trở về thăm mẹ ——"
"Cút ra ngoài." Đây là lời nói duy nhất của Chúc Ngữ, lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.
Bà dùng ánh mắt căm thù nhìn đứa con gái tự tay đạp tan giấc mộng của bà, bà tự nói với mình nếu như không phải ban đầu Vưu Lộ phản bội bà trước, bà cũng sẽ không gửi gắm hết hi vọng ở trên người con gái nhỏ, cũng sẽ không trải qua cảm giác bị phản bội một lần nữa.
Cuối cùng đều là Vưu Lộ mang theo danh "đầu tiên".
Sau khi nói đến đây, Vưu Lộ lại khóc nữa.
Cô ấy nói: "Đều là chị sai lầm, chị làm cho mẹ đau lòng trước, lại để cho em chịu đựng áp lực lớn như vậy, biến chuyện thành cục diện hôm nay thì tất cả đều là bởi vì chị. . . . . ."
Vưu Khả Ý chậm rãilắc đầu một cái, ổn định tâm tình của mình, rút khăn giấy ra lau sạch nước mắt giúp chị, "Chúng ta có lỗi, lỗi tại ý thức của bản thân quá mạnh mẽ, không muốn bị mẹ trói buộc. Thế nhưng loại chuyện này thì có ai có thể hoàn toàn thuận theo được đây? Hành động của mẹ quá cực đoan, cục diện hôm nay cũng không phải chúng ta tự nguyện nhìn thấy."
Vưu Lộ đã mang thai gần chín tháng, cảm xúc không thể có dao động quá lớn. Vưu Khả Ý an ủi cô ấy một lát, sau đó bản thân cũng tỉnh táo lại.
Cô có chút mờ mịt đi tới bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cũng không biết giờ phút này mẹ có nhìn thấy tin tức kia hay không.
Nhưng người ở thành phố C biết cô nhiều như vậy, sớm muộn cũng sẽ truyền tới trong tai cha mẹ.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc quen thuộc của Ngô Trấn, cây xanh mọc ra mầm mới, hàng rào hoa hồng, đều là cảnh sắc vô cùng tầm thường của nông thôn, nhưng thời gian nửa năm sống chung, lại từ từ sinh ra tình cảm, giống như những cảnh trí tầm thường kia cũng được trao cho ý nghĩa không tầm thường.
Cô và Nghiêm Khuynh sinh sống ở chỗ này, chứng kiến từng cọng cây ngọn cỏ từ mùa đông khắc nghiệt cành khô lá rơi biến thành tươi tốt rực rỡ ở hiện tại, mà giống vậy, những thực vật này cũng chứng kiến cô và Nghiêm Khuynh từ gặp lại cho tới bây giờ như hình với bóng, sớm chiều làm bạn.
Sao cô cam lòng rời đi chứ? Vưu Lộ cũng khôi phục cảm xúc, chậm rãi đi tới bên cạnh em gái, ôm cô vào trong ngực, "Khả Ý, em cũng không cần quá lo lắng, chị cảm thấy đã qua nửa năm rồi, có lẽ mẹ cũng ý thức được ban đầu ép buộc em như vậy là không thể thực hiện được. Chị cũng không cho rằng bà ấy còn có thể đuổi theo tới đây tiếp tục ngăn cản em và Nghiêm Khuynh ở chung một chỗ, hơn nữa ——"
Cô ấy biết được một số việc về Nghiêm Khuynh từ trong miệng ba, nhưng không biết nhiều lắm, có lẽ ấn tượng nổi bật nhất chính là thân phận của Nghiêm Khuynh rồi.
Cho nên cô ấy chần chừ chốc lát, mới nói: "Hơn nữa anh ấy tới Ngô Trấn lâu như vậy, đã sớm thoát khỏi cuộc sống trước kia, bọn họ cũng sẽ không phản đối hai người giống như trước kia nữa. Nếu không, nếu không em trở về đi. Em và anh ấy cùng trở về, có được hay không?"
Cuộc sống ở đây quá gian khổ, bản thân Vưu Lộ đã trải qua cuộc sống từ giàu có được cha mẹ nâng ở lòng bàn tay cho tới cuộc sống khổ sở phải quan tâm củi gạo dầu muối tương dấm trà như bây giờ, cho nên cô ấy tuyệt đối không muốn thấy Vưu Khả Ý lặp lại kinh nghiệm của cô ấy.
Cô ấy bắt đầu khuyên Vưu Khả Ý trở về thành phố C.
"Đặc biệt là bằng tốt nghiệp đại học của em. Em biết không, ba nhờ quan hệ xung quanh, tìm đồng nghiệp và lãnh đạo trường học của ông giúp một tay, sau đó mới giúp em làm thủ tục tạm nghỉ học, để tránh em bị trường học đuổi. Với lý lịch của em, trở về học xong đại học, sau đó tìm công việc tốt thì hoàn toàn không thành vấn đề, coi như em không muốn vào đoàn văn công cũng không sao, tùy tiện tìm công việc ở thành phố C cũng tốt hơn làm giáo viên nông thôn ở trong trấn nhỏ này chứ?"
. . . . . .
Cô ấy nói rất nhiều lời nói, những lời đó đều vô cùng lý trí, có chứa tính hấp dẫn mãnh liệt, lấy cuộc sống giàu có và hoàn cảnh tốt đẹp làm nổi bật cuộc sống trước mắt của Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh nghèo khó nhàm chán cỡ nào.
Vưu Khả Ý đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Chị, tại sao ban đầu chị vứt bỏ cuộc sống ở nhà, nhất định muốn học Đại học Nông nghiệp, nhất định phải đi theo anh rể sống qua ngày ở nông thôn chứ?"
Vưu Lộ lập tức không nói ra lời.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta đang làm, tự nhận là cây ngay không sợ chết đứng hơn nữa vui vẻ chịu đựng, nhưng một khi người khác muốn thực hiện thì nhất định sẽ nhảy ra kiên quyết ngăn lại. Bởi vì lúc chúng ta đối mặt với cuộc sống của mình thì luôn lấy nguyện vọng của mình làm trung tâm, khắp nơi suy nghĩ "Tôi nghĩ ", "Tôi hi vọng", "Tôi không cảm thấy tiếc nuối", nhưng một khi dính đến vấn đề của những người khác, biến thành "Bạn không nên", "Chuyện này không lý trí" cùng với "Như vậy mới là lựa chọn tốt nhất".
Vưu Lộ cũng không ngoại lệ.
Khi cô ấy phát hiện Vưu Khả Ý cũng chỉ thực hiện chuyện cô ấy đã làm năm đó, đột nhiên không nói ra lời khuyên nữa, cô ấy có lập trường gì để khuyên Vưu Khả Ý đây? Việc họ làm cũng không có gì khác biệt.
Đều là vì yêu tình nguyện buông tha cuộc sống vật chất.
Đều là theo đuổi tự do mà thôi.
Cuối cùng cô ấy dừng khuyên bảo, chỉ hỏi Vưu Khả Ý: "Em định làm như thế nào đây? Nếu như mẹ tới, em phải đối mặt với bà ấy ra sao đây?"
Vưu Khả Ý trầm mặc thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn ngô đồng cành lá sum xuê trong sân kia, từ từ nói: "Em có thể đối mặt ra sao đây? Nói đạo lý ư, nói không thông thì đừng nói, dù sao ngày vẫn trôi qua. Bà ấy không thể nào giam lỏng em nữa, bởi vì cho dù dục vọng khống chế của bà ấy mạnh hơn nữa, em vẫn là một người độc lập, có thể tự do lựa chọn và theo đuổi cuộc sống em muốn."
". . . . . ."
"Coi như em thật sự xin lỗi mẹ, phụ kỳ vọng của bà ấy, nhưng có lúc em cảm thấy ích kỷ một chút cũng không sai, bởi vì em phụ kỳ vọng của bà ấy, lại hoàn thành giấc mơ của mình. Đời này có thể vì chính mình mà sống chính là tâm nguyện lớn nhất của em."
Giờ phút này, nghe được Vưu Khả Ý nói những lời này, Vưu Lộ sửng sốt thật lâu.
Cô ấy nhìn em gái cũng không có bao nhiêu thay đổi trước mặt, nhiều nhất chỉ là đen một chút, gầy một chút, nhưng mặt mày vẫn thanh tú như thường, duyên dáng yêu kiều giống như một gốc thực vật xanh ngắt ướt át. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy em gái không giống như trước kia, là thật sự không giống như vậy.
Hôm nay những mềm mại bị mài bằng góc cạnh kia lại đột nhiên biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không sắc nhọn, mà lấy một loại dáng vẻ nhẹ nhàng lại kiên định như cành lá và thân cành trưởng thành, chống lên cả cuộc đời.
Vưu Khả Ý yên lặng đứng ở nơi đó, trong mắt là quả cảm và kiên định.
Cuối cùng Vưu Lộ cũng mờ mịt thở dài, dù không biết em gái lựa chọn đúng hay sai, cô ấy lại vẫn lựa chọn ủng hộ, "Chị chỉ hi vọng em sống tốt."
"Em sống rất khá, hiện tại đã rất khá." Vưu Khả Ý cười ôm lấy cô ấy, hốc mắt hơi nóng, "Cảm ơn người nhiếp ảnh gia kia, mặc dù hiện tại xảy ra chuyện mà em vẫn lo lắng, nhưng có thể gặp lại chị, em cảm thấy sau này gặp lại phải càng ngày càng tốt."
***
Mặc dù chuyện lo lắng nhất xảy ra, nhưng Vưu Khả Ý phát hiện hình như mình thật sự không sợ hãi nữa.
Cô đã trải qua cuộc sống độc lập nửa năm, đã học được rất nhiều chuyện ngày trước cô không biết: ví dụ như khi Nghiêm Khuynh không ở nhà, một mình cô sẽ thuần thục xuống bếp nấu cơm; ví dụ nữa nhưkhi mưa dột, cô đã có thể mặc áo mưa leo lên nóc nhà với Nghiêm Khuynh, anh sửa chỗ dò, cô thêm gạch chuyển ngói; ví dụ nữa như mùa xuân khi giúp hàng xóm cấy mạ dưới ruộng, có đỉa chui vào làn da, cô cũng có thể dũng cảm giữ vững bình tĩnh, sau đó cầm bật lửa đi đốt đỉa, bình tĩnh vuốt ve nó.
Cô không phải đứa bé gái xinh đẹp đó nữa.
Thời gian nửa năm, trưởng thành lại vượt xa ba năm trải qua ở trong đại học.
Cô nghĩ, nếu như mẹ vẫn muốn tới, nên tới thì tới, cô cũng không cần sợ.
Vậy mà cô tuyệt đối không ngờ chính là người kết thúc cuộc sống của cô ở trấn nhỏ này tới thật, nhưng người tới cũng không phải là mẹ, chuyện xảy ra cũng vượt quá xa mong đợi của cô.
Nếu như nói trên thế giới thật sự có bán thuốc hối hận, Vưu Khả Ý nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn trở lại ngày Vưu Lộ tới Ngô Trấn, nếu trở lại ngày đó, cô sẽ không có một chút nghi ngờ rời khỏi trấn nhỏ này với Nghiêm Khuynh, mà không phải cứ cố chấp ở lại chỗ này để đám người đó tìm tới cửa như vậy.
Chỉ tiếc cuộc sống không như ý người.
Đây chỉ là trấn xa xôi, hộ gia đình không nhiều lắm, điều kiện kinh tế cũng không quá tốt, thật ra khi đoàn xe đi qua nơi này thì cô ấy hơi do dự, không biết nên xuống xe hay không.
Nhưng trực giác nói cho cô ấy biết, có rất nhiều vẻ đẹp không muốn người biết đều nở rộ ở nơi đất cằn sỏi đá, cho nên cô ấy vẫn xuống xe.
Phòng học múa là phòng gạch ngói xây lên, nhìn từ bề ngoài vô cùng tầm thường. Nếu không phải lúc đi qua ngoài cửa sổ chợt nghe một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, cô ấy tuyệt đối không ngờ được bên trong phòng gạch ngói này lại có khoảng trời riêng.
Nhiếp ảnh gia đi tới trước cửa sổ để nhìn, đúng lúc nhìn thấy Vưu Khả Ý mặc váy múa ballet bó sát người màu đen nhảy múa như bay ở dưới ánh đèn sáng trắng, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, khi xoay tròn thì làn váy tung bay.
Một đám con nít mặc váy thì mặc váy, mặc áo lót thì mặc áo lót, quần áo xanh xanh đỏ đỏ, rất tùy ý, cũng không giống nhau. Nhưng bọn trẻ rất nghiêm túc vây quanh quan sát giáo viên, còn nhao nhao muốn thử làm động tác theo cô giáo.
Vưu Khả Ý múa xong một số đoạn múa, sau đó bắt đầu dạy từng động tác một, cô đưa lưng về phía học sinh, từ từ nhón chân lên, đồng thời mở tay ra, trong miệng nói: "Tay mở ra, từ từ đi."
Hoàng hôn, kèm theo âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, đám trẻ con kia từ từ kiễng chân nhọn, theo tiết tấu của Vưu Khả Ý cùng nhau mở tay ra, kiễng chân.
Thật sự là một cảnh vô cùng tầm thường, ở bất kì trung tâm đào tạo múa nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này, huống chi chỗ đám trẻ con này luyện múa cũng không tốt, ăn mặc cũng không đủ chuyên nghiệp. Nhưng khi thấy một màn như vậy, nhiếp ảnh gia lại cảm động.
Cô ấy thật sự không ngờ lại có một nhóm đứa bé múa ballet ở nơi hẻo lánh xa xôi tĩnh lặng như vậy, mặc dù cuộc sống cũng không muôn màu muôn vẻ như những đứa bé ở thành phố lớn, nhưng bọn trẻ cũng có thể có âm nhạc và múa ballet, cũng có thể hưởng thụ cái đẹp.
Cô ấy điều chỉnh máy ảnh, một tiếng tách tách bên ngoài cửa sổ nhanh chóng ghi lại một màn này.
Trong hình là một nữ giáo viên trẻ tuổi yên lặng đứng cười dịu dàng ở giữa đám trẻ, dáng vẻ thanh thản đẹp đẽ, giống như một con thiên nga đang muốn nhảy múa.
Lực chú ý của Vưu Khả Ý bị tiếng động chớp nhoáng kia thu hút, nghiêng đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy nhiếp ảnh gia thu hồi máy ảnh. Cô đi tới bên cửa sổ, có chút chần chừ hỏi: "Cô vừa chụp ảnh sao?"
Nhiếp ảnh gia gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng cười nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi là người thích chụp ảnh, vừa rồi nhìn thấy cô dạy đám nhỏ này múa ballet, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất cảm động, cho nên chưa được cô đồng ý đã tự tiện chụp tấm ảnh này ——"
Cô ấy đưa máy ảnh trong tay tới, đồng thời thành tâm thành ý hỏi: "Tôi có thể lưu lại nó không?"
Đám trẻ con chen lấn chạy vội tới bên cửa sổ, đua nhau nhảy lên xem hình ảnh trên máy ảnh.
Nữu Nữu hưng phấn nói: "Mình ở đây này mình ở đây này!"
"A, mình cũng ở đây!"
"Cô giáo Vưu nhanh nhìn, dì này chụp cô thật là xinh đẹp!"
. . . . . .
Bọn nhỏ ríu rít ầm ĩ không ngừng, Vưu Khả Ý cũng nở nụ cười, giơ máy ảnh lên thật cao trả lại cho đối phương, vừa đưa tới vừa dặn dò bọn nhỏ: "Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn, một lát nữa làm hư máy ảnh của người ta thì các em chịu nhé!"
Bởi vì nhất thời lơ là sơ suất, cô cũng không truy cứu "người thích chụp ảnh" trong miệng đối phương đến tột cùng là gì, dưới tình huống đối phương tò mò hỏi thăm thì cô vẫn còn không cẩn thận nói ra mình cũng không phải người Ngô Trấn, là từ thành phố lớn tới. Nhưng tính cảnh giác của cô vẫn còn, cho nên không tiếp tục tiết lộ quá nhiều tin tức theo bản năng.
Sự kiện kia đã qua, Vưu Khả Ý tuyệt đối không nghĩ đến tấm ảnh kia sẽ mang đến những chuyện liên tiếp phía sau, cho đến khi Vưu Lộ xuất hiện ở Ngô Trấn, hơn nữa móc tờ báo từ trong ba lô ra đưa cho cô.
Đó là một tờ báo hàng ngày bán chạy ở thành phố lớn, tiếng tăm như sấm bên tai.
Ngay trên chính giữa của tờ báo xã hội, ảnh cỡ lớn của Vưu Khả Ý xuất hiện ở nơi đó, mở đầu bài báo kèm theo một cái tên dịu dàng: Giáo viên nông thôn múa ra linh hồn đẹp nhất của ballet.
Phía dưới tấm ảnh làbài báo tự thuật cặn kẽ người viết đi đến một trấn nhỏ xa xôi tên là Ngô Trấn như thế nào, sao lại tình cờ gặp một cảnh hoàng hôn như vậy, hơn nữa tận mắt thấy điệu ballet đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay.
Cô ấy công bố người giáo viên nông thôn này là cô gái đến từ thành phố lớn, vì mang ballet tới trấn nhỏ này, cho nên cô gái cam tâm tình nguyện trải qua cuộc sống nghèo khó ở chỗ này, hưởng thụ niềm vui thú mà điệu múa mang tới. . . . . .
Vưu Khả Ý nhìn tới nhìn lui tấm ảnh kia và tựa đề bắt mắt đó, máu cũng sắp đông lại.
Thậm chí ngay cả chuyện mời Vưu Lộ vào nhà ngồi nói chuyện cô cũng quên, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ mà không nói ra lời. Vẫn là Nghiêm Khuynh rút tờ báo trong tay cô ra, nhỏ giọng nói: "Vưu Khả Ý, chị của em là một phụ nữ có thai, từ xa chạy tới tìm em, mời cô ấy vào ngồi xuống rồi nói tiếp."
Cô mờ mịt nhìn về phía bụng lớn đến khác thường của Vưu Lộ, lúc này mới mơ hồ nhớ hình như chị cũng sắp sinh rồi, cô cuống quít mời Vưu Lộ vào nhà.
Nghiêm Khuynh rót ly nước cho Vưu Lộ, sau đó nói với Vưu Khả Ý: "Nước tương sắp hết, anh đếm cửa hàng mua lọ mới, em và chị tán gẫu đi." Sau đó để lại không gian cho hai chị em.
Đối mặt với người chị nửa năm không thấy, Vưu Khả Ý chưa nói mấy câu liền đỏ tròng mắt. Vưu Lộ lại rơi từng giọt từng giọt nước mắt lớn hơn, nhìn hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh cũng không tốt, cô ấy đưa tay cầm tay Vưu Khả Ý, thì thào nói: "Đều là chị sai lầm, đều tại ban đầu chị bỏ nhà ra đi, mới có thể khiến cho mẹ đặt toàn bộ hi vọng ở trên một mình em . . . . . Nếu không cũng sẽ không ép em có nhà nhưng không thể trở về, chạy đến loại địa phương này chịu đói chịu khổ. . . . . ."
Vưu Khả Ý liều mạng lắc đầu, dừng một chút, cô vẫn hỏi ra câu kia: "Mẹ biết không?"
Vưu Lộ mờ mịt lắc đầu, "Chị và mẹ đều không có liên lạc, nhưng mỗi tháng lúc gặp mặt ba đều nghe ba nói đến tình trạng ở nhà."
Vưu Khả Ý biết được mấy ngày cô mất tích, Chúc Ngữ gọi cả nhà đến Thượng Hải, tìm từng nhà, thậm chí còn báo cảnh sát. Vậy mà Vưu Khả Ý cũng không ở chung cư, không có ai có ấn tượng đối với cô, đến nỗi chỉ có máy giám sát chỗ bảo vệ chung cư ghi được hình ảnh cô vội vội vàng vàng ra khỏi cửa chính của chung cư, sau đó cũng chưa có kết quả.
Chúc Ngữ giống như nổi điên tìm cô khắp nơi, cuối cùng ngày trở lại thành phố C, đột nhiên nằm trên giường không dậy nổi.
Bà cơm nuốt không trôi, ăn ngủ không yên, mỗi ngày ngủ mê man ở trên giường như vậy, tỉnh lại cứ nhìn trần nhà không nói lời nào, giống như mục tiêu của cuộc sống đều đã tan biến.
Có lúc bà còn biết khóc, nhưng không có tiếng, chỉ giơ tay lên lau nước mắt, sau đó lại nhắm mắt lại cho đến khi ngủ mất.
Bác sĩ nói thân thể bà không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là đau lòng gây ra, dẫn đến bà không có sinh hoạt được, có lẽ trên tâm lý xuất hiện hiện tượng uất ức nhất định.
Vưu Lộ cũng từng trở về thăm nhà, nhưng bà không có biểu cảm gì, chỉ ngẩng đầu hỏi một câu: "Con trở về làm gì? Cười nhạo mẹ sao?"
Lúc ấy Vưu Lộ không nói ra lời, chỉ có thể khiêm nhường nói: "Mẹ, con nghe nói mẹ bị bệnh, cho nên trở về thăm mẹ ——"
"Cút ra ngoài." Đây là lời nói duy nhất của Chúc Ngữ, lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.
Bà dùng ánh mắt căm thù nhìn đứa con gái tự tay đạp tan giấc mộng của bà, bà tự nói với mình nếu như không phải ban đầu Vưu Lộ phản bội bà trước, bà cũng sẽ không gửi gắm hết hi vọng ở trên người con gái nhỏ, cũng sẽ không trải qua cảm giác bị phản bội một lần nữa.
Cuối cùng đều là Vưu Lộ mang theo danh "đầu tiên".
Sau khi nói đến đây, Vưu Lộ lại khóc nữa.
Cô ấy nói: "Đều là chị sai lầm, chị làm cho mẹ đau lòng trước, lại để cho em chịu đựng áp lực lớn như vậy, biến chuyện thành cục diện hôm nay thì tất cả đều là bởi vì chị. . . . . ."
Vưu Khả Ý chậm rãilắc đầu một cái, ổn định tâm tình của mình, rút khăn giấy ra lau sạch nước mắt giúp chị, "Chúng ta có lỗi, lỗi tại ý thức của bản thân quá mạnh mẽ, không muốn bị mẹ trói buộc. Thế nhưng loại chuyện này thì có ai có thể hoàn toàn thuận theo được đây? Hành động của mẹ quá cực đoan, cục diện hôm nay cũng không phải chúng ta tự nguyện nhìn thấy."
Vưu Lộ đã mang thai gần chín tháng, cảm xúc không thể có dao động quá lớn. Vưu Khả Ý an ủi cô ấy một lát, sau đó bản thân cũng tỉnh táo lại.
Cô có chút mờ mịt đi tới bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cũng không biết giờ phút này mẹ có nhìn thấy tin tức kia hay không.
Nhưng người ở thành phố C biết cô nhiều như vậy, sớm muộn cũng sẽ truyền tới trong tai cha mẹ.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc quen thuộc của Ngô Trấn, cây xanh mọc ra mầm mới, hàng rào hoa hồng, đều là cảnh sắc vô cùng tầm thường của nông thôn, nhưng thời gian nửa năm sống chung, lại từ từ sinh ra tình cảm, giống như những cảnh trí tầm thường kia cũng được trao cho ý nghĩa không tầm thường.
Cô và Nghiêm Khuynh sinh sống ở chỗ này, chứng kiến từng cọng cây ngọn cỏ từ mùa đông khắc nghiệt cành khô lá rơi biến thành tươi tốt rực rỡ ở hiện tại, mà giống vậy, những thực vật này cũng chứng kiến cô và Nghiêm Khuynh từ gặp lại cho tới bây giờ như hình với bóng, sớm chiều làm bạn.
Sao cô cam lòng rời đi chứ? Vưu Lộ cũng khôi phục cảm xúc, chậm rãi đi tới bên cạnh em gái, ôm cô vào trong ngực, "Khả Ý, em cũng không cần quá lo lắng, chị cảm thấy đã qua nửa năm rồi, có lẽ mẹ cũng ý thức được ban đầu ép buộc em như vậy là không thể thực hiện được. Chị cũng không cho rằng bà ấy còn có thể đuổi theo tới đây tiếp tục ngăn cản em và Nghiêm Khuynh ở chung một chỗ, hơn nữa ——"
Cô ấy biết được một số việc về Nghiêm Khuynh từ trong miệng ba, nhưng không biết nhiều lắm, có lẽ ấn tượng nổi bật nhất chính là thân phận của Nghiêm Khuynh rồi.
Cho nên cô ấy chần chừ chốc lát, mới nói: "Hơn nữa anh ấy tới Ngô Trấn lâu như vậy, đã sớm thoát khỏi cuộc sống trước kia, bọn họ cũng sẽ không phản đối hai người giống như trước kia nữa. Nếu không, nếu không em trở về đi. Em và anh ấy cùng trở về, có được hay không?"
Cuộc sống ở đây quá gian khổ, bản thân Vưu Lộ đã trải qua cuộc sống từ giàu có được cha mẹ nâng ở lòng bàn tay cho tới cuộc sống khổ sở phải quan tâm củi gạo dầu muối tương dấm trà như bây giờ, cho nên cô ấy tuyệt đối không muốn thấy Vưu Khả Ý lặp lại kinh nghiệm của cô ấy.
Cô ấy bắt đầu khuyên Vưu Khả Ý trở về thành phố C.
"Đặc biệt là bằng tốt nghiệp đại học của em. Em biết không, ba nhờ quan hệ xung quanh, tìm đồng nghiệp và lãnh đạo trường học của ông giúp một tay, sau đó mới giúp em làm thủ tục tạm nghỉ học, để tránh em bị trường học đuổi. Với lý lịch của em, trở về học xong đại học, sau đó tìm công việc tốt thì hoàn toàn không thành vấn đề, coi như em không muốn vào đoàn văn công cũng không sao, tùy tiện tìm công việc ở thành phố C cũng tốt hơn làm giáo viên nông thôn ở trong trấn nhỏ này chứ?"
. . . . . .
Cô ấy nói rất nhiều lời nói, những lời đó đều vô cùng lý trí, có chứa tính hấp dẫn mãnh liệt, lấy cuộc sống giàu có và hoàn cảnh tốt đẹp làm nổi bật cuộc sống trước mắt của Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh nghèo khó nhàm chán cỡ nào.
Vưu Khả Ý đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Chị, tại sao ban đầu chị vứt bỏ cuộc sống ở nhà, nhất định muốn học Đại học Nông nghiệp, nhất định phải đi theo anh rể sống qua ngày ở nông thôn chứ?"
Vưu Lộ lập tức không nói ra lời.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta đang làm, tự nhận là cây ngay không sợ chết đứng hơn nữa vui vẻ chịu đựng, nhưng một khi người khác muốn thực hiện thì nhất định sẽ nhảy ra kiên quyết ngăn lại. Bởi vì lúc chúng ta đối mặt với cuộc sống của mình thì luôn lấy nguyện vọng của mình làm trung tâm, khắp nơi suy nghĩ "Tôi nghĩ ", "Tôi hi vọng", "Tôi không cảm thấy tiếc nuối", nhưng một khi dính đến vấn đề của những người khác, biến thành "Bạn không nên", "Chuyện này không lý trí" cùng với "Như vậy mới là lựa chọn tốt nhất".
Vưu Lộ cũng không ngoại lệ.
Khi cô ấy phát hiện Vưu Khả Ý cũng chỉ thực hiện chuyện cô ấy đã làm năm đó, đột nhiên không nói ra lời khuyên nữa, cô ấy có lập trường gì để khuyên Vưu Khả Ý đây? Việc họ làm cũng không có gì khác biệt.
Đều là vì yêu tình nguyện buông tha cuộc sống vật chất.
Đều là theo đuổi tự do mà thôi.
Cuối cùng cô ấy dừng khuyên bảo, chỉ hỏi Vưu Khả Ý: "Em định làm như thế nào đây? Nếu như mẹ tới, em phải đối mặt với bà ấy ra sao đây?"
Vưu Khả Ý trầm mặc thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn ngô đồng cành lá sum xuê trong sân kia, từ từ nói: "Em có thể đối mặt ra sao đây? Nói đạo lý ư, nói không thông thì đừng nói, dù sao ngày vẫn trôi qua. Bà ấy không thể nào giam lỏng em nữa, bởi vì cho dù dục vọng khống chế của bà ấy mạnh hơn nữa, em vẫn là một người độc lập, có thể tự do lựa chọn và theo đuổi cuộc sống em muốn."
". . . . . ."
"Coi như em thật sự xin lỗi mẹ, phụ kỳ vọng của bà ấy, nhưng có lúc em cảm thấy ích kỷ một chút cũng không sai, bởi vì em phụ kỳ vọng của bà ấy, lại hoàn thành giấc mơ của mình. Đời này có thể vì chính mình mà sống chính là tâm nguyện lớn nhất của em."
Giờ phút này, nghe được Vưu Khả Ý nói những lời này, Vưu Lộ sửng sốt thật lâu.
Cô ấy nhìn em gái cũng không có bao nhiêu thay đổi trước mặt, nhiều nhất chỉ là đen một chút, gầy một chút, nhưng mặt mày vẫn thanh tú như thường, duyên dáng yêu kiều giống như một gốc thực vật xanh ngắt ướt át. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy em gái không giống như trước kia, là thật sự không giống như vậy.
Hôm nay những mềm mại bị mài bằng góc cạnh kia lại đột nhiên biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không sắc nhọn, mà lấy một loại dáng vẻ nhẹ nhàng lại kiên định như cành lá và thân cành trưởng thành, chống lên cả cuộc đời.
Vưu Khả Ý yên lặng đứng ở nơi đó, trong mắt là quả cảm và kiên định.
Cuối cùng Vưu Lộ cũng mờ mịt thở dài, dù không biết em gái lựa chọn đúng hay sai, cô ấy lại vẫn lựa chọn ủng hộ, "Chị chỉ hi vọng em sống tốt."
"Em sống rất khá, hiện tại đã rất khá." Vưu Khả Ý cười ôm lấy cô ấy, hốc mắt hơi nóng, "Cảm ơn người nhiếp ảnh gia kia, mặc dù hiện tại xảy ra chuyện mà em vẫn lo lắng, nhưng có thể gặp lại chị, em cảm thấy sau này gặp lại phải càng ngày càng tốt."
***
Mặc dù chuyện lo lắng nhất xảy ra, nhưng Vưu Khả Ý phát hiện hình như mình thật sự không sợ hãi nữa.
Cô đã trải qua cuộc sống độc lập nửa năm, đã học được rất nhiều chuyện ngày trước cô không biết: ví dụ như khi Nghiêm Khuynh không ở nhà, một mình cô sẽ thuần thục xuống bếp nấu cơm; ví dụ nữa nhưkhi mưa dột, cô đã có thể mặc áo mưa leo lên nóc nhà với Nghiêm Khuynh, anh sửa chỗ dò, cô thêm gạch chuyển ngói; ví dụ nữa như mùa xuân khi giúp hàng xóm cấy mạ dưới ruộng, có đỉa chui vào làn da, cô cũng có thể dũng cảm giữ vững bình tĩnh, sau đó cầm bật lửa đi đốt đỉa, bình tĩnh vuốt ve nó.
Cô không phải đứa bé gái xinh đẹp đó nữa.
Thời gian nửa năm, trưởng thành lại vượt xa ba năm trải qua ở trong đại học.
Cô nghĩ, nếu như mẹ vẫn muốn tới, nên tới thì tới, cô cũng không cần sợ.
Vậy mà cô tuyệt đối không ngờ chính là người kết thúc cuộc sống của cô ở trấn nhỏ này tới thật, nhưng người tới cũng không phải là mẹ, chuyện xảy ra cũng vượt quá xa mong đợi của cô.
Nếu như nói trên thế giới thật sự có bán thuốc hối hận, Vưu Khả Ý nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn trở lại ngày Vưu Lộ tới Ngô Trấn, nếu trở lại ngày đó, cô sẽ không có một chút nghi ngờ rời khỏi trấn nhỏ này với Nghiêm Khuynh, mà không phải cứ cố chấp ở lại chỗ này để đám người đó tìm tới cửa như vậy.
Chỉ tiếc cuộc sống không như ý người.
Danh sách chương