Ngày Nghiêm Khuynh xuất viện xảy ra một sóng gió nhỏ.
Mỗi ngày trong phòng bệnh đều có anh em tới thăm, mỗi lần tới, tủ đầu giường lại thêm một lẵng hoa hoặc giỏ trái cây, vì vậy một tuần trôi qua, không chỉ bàn trà trong phòng bệnh hay tủ đầu giường, ngay cả trên sàn nhà cũng bày hai hàng quà thăm hỏi dựa vào tường thật chỉnh tề.
Nhìn thấy Vưu Khả Ý cau mày khó xử suy nghĩ nên xử lý đống đồ này như thế nào, Nghiêm Khuynh lại rất sảng khoái, dứt khoát nói: "Ném ở đây thôi."
"Ném?" Vưu Khả Ý lắp bắp kinh hãi.
"Lẵng hoa quá nhiều không dùng được, giỏ trái cây quá nhiều ăn không hết." Đại ca vẫn lời ít mà ý nhiều, khí phách mười phần.
Hình như nghe rất có đạo lý, nhưng Vưu Khả Ý vẫn hơi chần chờ, như vậy có thể. . . . . . Quá lãng phí hay không? Cũng vào lúc này, Lục Khải chậm rãi xông ra, hiếm khi tích cực chủ động mà nhảy lên nhảy xuống giơ tay bày tỏ mình có lời muốn nói.
Sở dĩ anh ta có loại hành động này, bởi vì một tuần tới nay mỗi lần có anh ta ở đây, Vưu Khả Ý sẽ luôn bị ầm ĩ đến mặt đỏ ửng ——
Ví dụ như Vưu Khả Ý gọt trái cây cho Nghiêm Khuynh, nếu anh ta ở đây, chắc chắn sẽ nhếch miệng cười một tiếng: "Chị dâu thật sự là một hiền thê lương mẫu, anh Nghiêm quả thật gả đúng người."
Vưu Khả Ý đỏ mặt.
Nghiêm Khuynh đen mặt.
Ví dụ như lúc Vưu Khả Ý đọc sách ở trên ghế sofa, bởi vì mệt mỏi, nhìn một chút liền ngủ mất rồi. Đúng lúc Lục Khải đi tới, nhất định sẽ cúi người xuống nhìn nhìn cô, sau đó tấm tắc lấy làm lạ dfienddn lieqiudoon: "Cũng mệt mỏi thành bộ dáng này còn coi chừng người yêu không chịu rời đi, quả nhiên là chị dâu của Trung Quốc, si tình lại tri kỷ! Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết bên nhau. . . . . ."
Vưu Khả Ý tỉnh lại từ trong mộng, mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Khuynh từ trên giường nhìn sang, ánh mắt híp lại.
Ví dụ nữa . . . . . Cũng không cần phải ví dụ, tóm lại có Lục Khải ở đây, nhất định nói bô bô những lời nói không đúng lúc khiến cho mọi người đều lúng túng. Hết lần này tới lần khác người nói còn tưởng rằng mình uốn ba tấc lưỡi cũng không nát miệng, có thể nịnh hót người ta tràn đầy vui vẻ.
Dĩ nhiên, sự tự hiểu biết hiếm có này thật sự cũng rất không dễ dàng.
Xét theo biểu hiện ở trên của Lục Khải, Nghiêm Khuynh cấm anh ta nói, chế độ thi hành cụ thể là: hễ bước vào phòng bệnh, trước khi nói chuyện phải xin phép, sau khi được đồng ý mới mở miệng.
Vì vậy lại xuất hiện thêm càng nhiều tình trạng làm cho người ta nghẹn họng.
Ví dụ như Nghiêm Khuynh ngủ thiếp đi, Vưu Khả Ý đi ra ngoài, Lục Khải vẫn khổ sở đứng ở trước giường bệnh, chờ mãi mới đến lúc Nghiêm Khuynh mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt anh ta giống như táo bón, dừng lại.
"Thế nào?" Nghiêm Khuynh hỏi.
Lục Khải chỉ chỉ miệng mình, sử dụng ánh mắt hỏi thăm có thể nói chuyện hay không.
Nghiêm Khuynh: "Nói."
Lục Khải giống như sắp bị chết ngộp, cuối cùng phun ra lời nói: "Vừa rồi đã truyền dịch xong, máu chảy ngược rồi, nếu không xử lý thì sẽ xảy ra chuyện!"
Huyệt thái dương của Nghiêm Khuynh nhảy thình thịch, giơ tay lên vừa nhìn, máu đã vào trong ống truyền dịch, dfienddn lieqiudoon vì vậy tức giận hỏi: "Sao cậu không nói sớm?"
Lục Khải uất ức cúi đầu, chỉ thiếu chỉ tay phản đối: "Là anh nói phải được sự đồng ý của anh mới có thể nói. . . . . ."
Tóm lại loại chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, mới có thể dẫn đến bây giờ Lục Khải muốn nói chuyện, còn phải nhảy lên nhảy xuống giơ tay xin phép giống như con khỉ.
Nghiêm Khuynh cảm thấy bây giờ có tay chân như thế, quả thật trên mặt không ánh sáng, chỉ có thể mệt mỏi nói: "Cậu nói đi."
Ánh mắt Lục Khải sáng lên chỉ chỉ giỏ trái cây đầy đất: "Anh Nghiêm anh Nghiêm, lãng phí thức ăn không tốt lắm? Gorky* nói: “Tôi nhào vào trên rương sách, tựa như đám người đói bụng nhào vào trên bánh mì”! Đừng lãng phí, nếu anh không cần thì cho tôi có được hay không? Cho tôi đi cho tôi đi, cho tôi toàn bộ!"
* Maksim Gorky: tác giả người Nga
Nghiêm Khuynh: ". . . . . ."
Ai có thể nói cho anh biết, dao. . . . . . Ở đâu. . . . . . Đâu. . . . . . . . . . . . hay không?
Vưu Khả Ý: ". . . . . ."
Câu danh ngôn của danh nhân. . . . . . Là dùng như vậy sao? (⊙o⊙)
Lục Khải vẫn còn nhảy lên nhảy xuống không ngừng làm nũng: "Cho tôi đi cho tôi đi, thay vì lãng phí hết, còn không bằng đưa tôi đi! Đại ca, đại ca đại ca đại ca. . . . . ." dfienddn lieqiudoon Anh ta phát hiện làm nũng với Nghiêm Khuynh cũng vô dụng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm nũng với Vưu Khả Ý, "Chị dâu! Chị dâu chị tốt nhất! Chị dâu chị dâu chị dâu người ta muốn ăn. . . . . ."
"Anh ăn được hết?" Vưu Khả Ý khiếp sợ cắt đứt lời của anh ta, ít nhất cũng có hơn mười hai mươi giỏ trái cây trên đất!
Lục Khải tự có tính toán nhỏ nhặt của anh ta, đắc chí tính toán: "Không có, ăn không hết, ý định của tôi là bày gian hàng ở phía ngoài cửa chính bệnh viện, bán giỏ trái cây tươi mới ưu đãi chiết khấu 70%. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Vì vậy lúc ba người xuất viện, người quay đầu nhìn trở nên rất cao rất cao, có thể nói là không thể không có công của Lục Khải.
Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh ngược lại hết sức bình thường đi xuống lầu dưới, chỉ có Lục Khải một tay treo n giỏ trái cây, hồng hộc hồng hộc cố gắng đuổi theo bước chân của đại ca chị dâu, lắc trái lắc phải rất tức cười.
Cũng đều nhờ anh ta, nếu không Vưu Lộ đang đi về phía thang máy cũng sẽ không nhìn thấy Vưu Khả Ý sắp bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Cô vuốt bụng đang đi vào trong, bỗng nhiên nghe trong đại sảnh truyền đến một hồi cười vang nhỏ nhẹ, dfienddn lieqiudoon tò mò vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đỡ người đàn ông đi ra ngoài.
Cô dừng chân lại, nghi ngờ nhìn hồi lâu, sau đó cao giọng kêu một câu: "Khả Ý?"
Vưu Khả Ý đang cẩn thận chăm sóc Nghiêm Khuynh đi ra ngoài cửa lớn còn chịu Nghiêm Khuynh giải thích lặp đi lặp lại: "Vưu Khả Ý, không cần kinh hồn bạt vía như vậy, anh đã không sao, người không phải như gốm sứ vừa đụng sẽ bể."
Cô đang muốn phản bác, đã nghe thấygiọng nói của chị, dừng chân, sống lưng cũng cứng ngắc.
Dường như không khí ngưng trệ chốc lát.
Ngay trong nháy mắt ý thức phục hồi lại, cô buông lỏng đôi tay đang vịn cánh tay của Nghiêm Khuynh theo bản năng, toàn thân giật mình, lập tức xoay người sang chỗ khác.
"Chị, chị?"
Vưu Lộ đỡ bụng từ cửa thang máy đi tới, tầm mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Nghiêm Khuynh.
"Vị này. . . . . ."
Hình như nhìn hơi quen mắt à?
Thân thể Vưu Khả Ý đã phản xạ có điều kiện kéo ra khoảng cách với Nghiêm Khuynh, cô đứng tại chỗ hoảng hốt lo sợ mấy giây, sau đó trấn định lại, cười nói với chị như không có việc gì di@en*dyan(lee^qu.donnn: "Đây là hàng xóm đối diện nhà em, chảy máu dạ dày phải nhập viện mấy ngày, người trong nhà không có ở đây, em liền làm Lôi Phong sống một lần, tới đón anh ấy xuất viện."
Toàn bộ ý định của cô đều nhào vào trên người chị, chuyên tâm suy nghĩ phải giấu giếm như thế nào, vì vậy lại bỏ quên nét mặt của người đứng ở bên trái cô nửa bước.
Nghiêm Khuynh cúi đầu không để lại dấu vết liếc mắt nhìn cô cuống quít buông tay ra ở giây phút đầu tiên Vưu Lộ xuất hiện, sau đó nhìn cô cố ý kéo ra khoảng cách của hai người, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì mà nói dối với Vưu Lộ.
Ánh mắt ngưng trệ trong thời gian ngắn, sau đó lấy một loại tốc độ nhỏ bé không thể nhận ra mà trầm xuống.
Thật ra thì chuyện như vậy cũng sớm đã dự liệu được, anh và cô vốn chính là hai người không hề phù hợp ở trong mắt người khác, không được người coi trọng chúc phúc, thậm chí không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng vốn cho rằng mình có thể đối mặt với loại tình huống này thì đến thời khắc này Nghiêm Khuynh mới phát hiện, di@en*dyan(lee^qu.donnn mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nhưng khi nó đến thì cũng vẫn không thể tránh né và sản sinh ra một loại cảm xúc được đặt tên là mất mác hoặc là tự ti.
Anh nhìn Vưu Khả Ý vội vàng phủi sạch quan hệ của hai người, cả trái tim cũng từ từ trầm xuống.
Hình như Vưu Lộ cũng không nhớ nổi Nghiêm Khuynh chính là tài xế xe taxi đưa Vưu Khả Ý bị thương ở chân tới bệnh viện mấy tháng trước rồi, chỉ ngẩn người, nhớ lại xem có phải mình đã gặp anh ta ở nơi nào không, nếu không tại sao cảm thấy anh ta nhìn quen mắt như vậy đây?
Nhưng Vưu Khả Ý tiếp tục vẻ mặt tươi cười mà đi tới lôi kéo tay của cô, hỏi gần đây cô cảm thấy như thế nào, bảo bối nghịch ngợm hay không nghịch ngợm, cùng với gần đây anh rể đang bận rộn gì, có chăm sóc tốt cho cô hay không? Bởi vì chút vấn đề này, Vưu Lộ cũng liền vứt đi chuyện Nghiêm Khuynh quen mặt, ngược lại nói mấy câu cùng em gái.
Chuyện cứ như vậy hoàn toàn che giấu qua đi.
Vưu Khả Ý đưa Vưu Lộ vào thang máy, sau đó lại trở lại đại sảnh bệnh viện một lần nữa. Chỉ có điều không ngờ, Nghiêm Khuynh đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Lục Khải mang theo bao lớn bao nhỏ giỏ trái cây hết nhìn đông tới nhìn tây ở nơi đó.
Thấy cô đi ra, Lục Khải giống như cây thông noel liều mạng khua hai cánh tay đeo đầy giỏ trái cây, "Ở đây ở đây ở đây ở đây, chị dâu tôi ở nơi này ——"
Vưu Khả Ý lấy tốc độ ánh sáng vọt tới, để tránh cho anh ta tiếp tục rêu rao khắp nơi như vậy, làm người khác chú ý, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm Khuynh đâu?"
Lục Khải nói: "Anh Nghiêm nói sợ người quen của chị dâu nhiều, gặp phải ở bên ngoài thì khó tránh khỏi lúng túng, cho nên tự mình đi về trước."
Vưu Khả Ý ngẩn ra.
Anh đi về trước?
Không đợi cô?
Cô đứng ngơ ngác tại chỗ, nghĩ lại cảnh tượng lúc gặp chị vừa rồi, dừng lại một chút, giống như đột nhiên ý thức được cái gì.
Mặc dù Nghiêm Khuynh ngồi lên xe về nhà trước Vưu Khả Ý, nhưng bởi vì ở trên xe taxi cô liên tục thúc giục tài xế nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, cho nên lại cùng Nghiêm Khuynh trước sau trở lại chung cư.
Cô vọt vào tòa nhà Nghiêm Khuynh ở thì cửa thang máy đang muốn khép lại, không chút nghĩ ngợi mà vươn tay vào giữa cửa thang máy chỉ thiếu vài cm sẽ khép lại, rốt cuộc một phút sau cùng ngăn trở được thang máy.
Nghiêm Khuynh trong thang máy kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, há miệng, không lên tiếng.
Mỗi ngày trong phòng bệnh đều có anh em tới thăm, mỗi lần tới, tủ đầu giường lại thêm một lẵng hoa hoặc giỏ trái cây, vì vậy một tuần trôi qua, không chỉ bàn trà trong phòng bệnh hay tủ đầu giường, ngay cả trên sàn nhà cũng bày hai hàng quà thăm hỏi dựa vào tường thật chỉnh tề.
Nhìn thấy Vưu Khả Ý cau mày khó xử suy nghĩ nên xử lý đống đồ này như thế nào, Nghiêm Khuynh lại rất sảng khoái, dứt khoát nói: "Ném ở đây thôi."
"Ném?" Vưu Khả Ý lắp bắp kinh hãi.
"Lẵng hoa quá nhiều không dùng được, giỏ trái cây quá nhiều ăn không hết." Đại ca vẫn lời ít mà ý nhiều, khí phách mười phần.
Hình như nghe rất có đạo lý, nhưng Vưu Khả Ý vẫn hơi chần chờ, như vậy có thể. . . . . . Quá lãng phí hay không? Cũng vào lúc này, Lục Khải chậm rãi xông ra, hiếm khi tích cực chủ động mà nhảy lên nhảy xuống giơ tay bày tỏ mình có lời muốn nói.
Sở dĩ anh ta có loại hành động này, bởi vì một tuần tới nay mỗi lần có anh ta ở đây, Vưu Khả Ý sẽ luôn bị ầm ĩ đến mặt đỏ ửng ——
Ví dụ như Vưu Khả Ý gọt trái cây cho Nghiêm Khuynh, nếu anh ta ở đây, chắc chắn sẽ nhếch miệng cười một tiếng: "Chị dâu thật sự là một hiền thê lương mẫu, anh Nghiêm quả thật gả đúng người."
Vưu Khả Ý đỏ mặt.
Nghiêm Khuynh đen mặt.
Ví dụ như lúc Vưu Khả Ý đọc sách ở trên ghế sofa, bởi vì mệt mỏi, nhìn một chút liền ngủ mất rồi. Đúng lúc Lục Khải đi tới, nhất định sẽ cúi người xuống nhìn nhìn cô, sau đó tấm tắc lấy làm lạ dfienddn lieqiudoon: "Cũng mệt mỏi thành bộ dáng này còn coi chừng người yêu không chịu rời đi, quả nhiên là chị dâu của Trung Quốc, si tình lại tri kỷ! Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết bên nhau. . . . . ."
Vưu Khả Ý tỉnh lại từ trong mộng, mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Khuynh từ trên giường nhìn sang, ánh mắt híp lại.
Ví dụ nữa . . . . . Cũng không cần phải ví dụ, tóm lại có Lục Khải ở đây, nhất định nói bô bô những lời nói không đúng lúc khiến cho mọi người đều lúng túng. Hết lần này tới lần khác người nói còn tưởng rằng mình uốn ba tấc lưỡi cũng không nát miệng, có thể nịnh hót người ta tràn đầy vui vẻ.
Dĩ nhiên, sự tự hiểu biết hiếm có này thật sự cũng rất không dễ dàng.
Xét theo biểu hiện ở trên của Lục Khải, Nghiêm Khuynh cấm anh ta nói, chế độ thi hành cụ thể là: hễ bước vào phòng bệnh, trước khi nói chuyện phải xin phép, sau khi được đồng ý mới mở miệng.
Vì vậy lại xuất hiện thêm càng nhiều tình trạng làm cho người ta nghẹn họng.
Ví dụ như Nghiêm Khuynh ngủ thiếp đi, Vưu Khả Ý đi ra ngoài, Lục Khải vẫn khổ sở đứng ở trước giường bệnh, chờ mãi mới đến lúc Nghiêm Khuynh mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt anh ta giống như táo bón, dừng lại.
"Thế nào?" Nghiêm Khuynh hỏi.
Lục Khải chỉ chỉ miệng mình, sử dụng ánh mắt hỏi thăm có thể nói chuyện hay không.
Nghiêm Khuynh: "Nói."
Lục Khải giống như sắp bị chết ngộp, cuối cùng phun ra lời nói: "Vừa rồi đã truyền dịch xong, máu chảy ngược rồi, nếu không xử lý thì sẽ xảy ra chuyện!"
Huyệt thái dương của Nghiêm Khuynh nhảy thình thịch, giơ tay lên vừa nhìn, máu đã vào trong ống truyền dịch, dfienddn lieqiudoon vì vậy tức giận hỏi: "Sao cậu không nói sớm?"
Lục Khải uất ức cúi đầu, chỉ thiếu chỉ tay phản đối: "Là anh nói phải được sự đồng ý của anh mới có thể nói. . . . . ."
Tóm lại loại chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, mới có thể dẫn đến bây giờ Lục Khải muốn nói chuyện, còn phải nhảy lên nhảy xuống giơ tay xin phép giống như con khỉ.
Nghiêm Khuynh cảm thấy bây giờ có tay chân như thế, quả thật trên mặt không ánh sáng, chỉ có thể mệt mỏi nói: "Cậu nói đi."
Ánh mắt Lục Khải sáng lên chỉ chỉ giỏ trái cây đầy đất: "Anh Nghiêm anh Nghiêm, lãng phí thức ăn không tốt lắm? Gorky* nói: “Tôi nhào vào trên rương sách, tựa như đám người đói bụng nhào vào trên bánh mì”! Đừng lãng phí, nếu anh không cần thì cho tôi có được hay không? Cho tôi đi cho tôi đi, cho tôi toàn bộ!"
* Maksim Gorky: tác giả người Nga
Nghiêm Khuynh: ". . . . . ."
Ai có thể nói cho anh biết, dao. . . . . . Ở đâu. . . . . . Đâu. . . . . . . . . . . . hay không?
Vưu Khả Ý: ". . . . . ."
Câu danh ngôn của danh nhân. . . . . . Là dùng như vậy sao? (⊙o⊙)
Lục Khải vẫn còn nhảy lên nhảy xuống không ngừng làm nũng: "Cho tôi đi cho tôi đi, thay vì lãng phí hết, còn không bằng đưa tôi đi! Đại ca, đại ca đại ca đại ca. . . . . ." dfienddn lieqiudoon Anh ta phát hiện làm nũng với Nghiêm Khuynh cũng vô dụng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm nũng với Vưu Khả Ý, "Chị dâu! Chị dâu chị tốt nhất! Chị dâu chị dâu chị dâu người ta muốn ăn. . . . . ."
"Anh ăn được hết?" Vưu Khả Ý khiếp sợ cắt đứt lời của anh ta, ít nhất cũng có hơn mười hai mươi giỏ trái cây trên đất!
Lục Khải tự có tính toán nhỏ nhặt của anh ta, đắc chí tính toán: "Không có, ăn không hết, ý định của tôi là bày gian hàng ở phía ngoài cửa chính bệnh viện, bán giỏ trái cây tươi mới ưu đãi chiết khấu 70%. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Vì vậy lúc ba người xuất viện, người quay đầu nhìn trở nên rất cao rất cao, có thể nói là không thể không có công của Lục Khải.
Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh ngược lại hết sức bình thường đi xuống lầu dưới, chỉ có Lục Khải một tay treo n giỏ trái cây, hồng hộc hồng hộc cố gắng đuổi theo bước chân của đại ca chị dâu, lắc trái lắc phải rất tức cười.
Cũng đều nhờ anh ta, nếu không Vưu Lộ đang đi về phía thang máy cũng sẽ không nhìn thấy Vưu Khả Ý sắp bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Cô vuốt bụng đang đi vào trong, bỗng nhiên nghe trong đại sảnh truyền đến một hồi cười vang nhỏ nhẹ, dfienddn lieqiudoon tò mò vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đỡ người đàn ông đi ra ngoài.
Cô dừng chân lại, nghi ngờ nhìn hồi lâu, sau đó cao giọng kêu một câu: "Khả Ý?"
Vưu Khả Ý đang cẩn thận chăm sóc Nghiêm Khuynh đi ra ngoài cửa lớn còn chịu Nghiêm Khuynh giải thích lặp đi lặp lại: "Vưu Khả Ý, không cần kinh hồn bạt vía như vậy, anh đã không sao, người không phải như gốm sứ vừa đụng sẽ bể."
Cô đang muốn phản bác, đã nghe thấygiọng nói của chị, dừng chân, sống lưng cũng cứng ngắc.
Dường như không khí ngưng trệ chốc lát.
Ngay trong nháy mắt ý thức phục hồi lại, cô buông lỏng đôi tay đang vịn cánh tay của Nghiêm Khuynh theo bản năng, toàn thân giật mình, lập tức xoay người sang chỗ khác.
"Chị, chị?"
Vưu Lộ đỡ bụng từ cửa thang máy đi tới, tầm mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Nghiêm Khuynh.
"Vị này. . . . . ."
Hình như nhìn hơi quen mắt à?
Thân thể Vưu Khả Ý đã phản xạ có điều kiện kéo ra khoảng cách với Nghiêm Khuynh, cô đứng tại chỗ hoảng hốt lo sợ mấy giây, sau đó trấn định lại, cười nói với chị như không có việc gì di@en*dyan(lee^qu.donnn: "Đây là hàng xóm đối diện nhà em, chảy máu dạ dày phải nhập viện mấy ngày, người trong nhà không có ở đây, em liền làm Lôi Phong sống một lần, tới đón anh ấy xuất viện."
Toàn bộ ý định của cô đều nhào vào trên người chị, chuyên tâm suy nghĩ phải giấu giếm như thế nào, vì vậy lại bỏ quên nét mặt của người đứng ở bên trái cô nửa bước.
Nghiêm Khuynh cúi đầu không để lại dấu vết liếc mắt nhìn cô cuống quít buông tay ra ở giây phút đầu tiên Vưu Lộ xuất hiện, sau đó nhìn cô cố ý kéo ra khoảng cách của hai người, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì mà nói dối với Vưu Lộ.
Ánh mắt ngưng trệ trong thời gian ngắn, sau đó lấy một loại tốc độ nhỏ bé không thể nhận ra mà trầm xuống.
Thật ra thì chuyện như vậy cũng sớm đã dự liệu được, anh và cô vốn chính là hai người không hề phù hợp ở trong mắt người khác, không được người coi trọng chúc phúc, thậm chí không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng vốn cho rằng mình có thể đối mặt với loại tình huống này thì đến thời khắc này Nghiêm Khuynh mới phát hiện, di@en*dyan(lee^qu.donnn mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nhưng khi nó đến thì cũng vẫn không thể tránh né và sản sinh ra một loại cảm xúc được đặt tên là mất mác hoặc là tự ti.
Anh nhìn Vưu Khả Ý vội vàng phủi sạch quan hệ của hai người, cả trái tim cũng từ từ trầm xuống.
Hình như Vưu Lộ cũng không nhớ nổi Nghiêm Khuynh chính là tài xế xe taxi đưa Vưu Khả Ý bị thương ở chân tới bệnh viện mấy tháng trước rồi, chỉ ngẩn người, nhớ lại xem có phải mình đã gặp anh ta ở nơi nào không, nếu không tại sao cảm thấy anh ta nhìn quen mắt như vậy đây?
Nhưng Vưu Khả Ý tiếp tục vẻ mặt tươi cười mà đi tới lôi kéo tay của cô, hỏi gần đây cô cảm thấy như thế nào, bảo bối nghịch ngợm hay không nghịch ngợm, cùng với gần đây anh rể đang bận rộn gì, có chăm sóc tốt cho cô hay không? Bởi vì chút vấn đề này, Vưu Lộ cũng liền vứt đi chuyện Nghiêm Khuynh quen mặt, ngược lại nói mấy câu cùng em gái.
Chuyện cứ như vậy hoàn toàn che giấu qua đi.
Vưu Khả Ý đưa Vưu Lộ vào thang máy, sau đó lại trở lại đại sảnh bệnh viện một lần nữa. Chỉ có điều không ngờ, Nghiêm Khuynh đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Lục Khải mang theo bao lớn bao nhỏ giỏ trái cây hết nhìn đông tới nhìn tây ở nơi đó.
Thấy cô đi ra, Lục Khải giống như cây thông noel liều mạng khua hai cánh tay đeo đầy giỏ trái cây, "Ở đây ở đây ở đây ở đây, chị dâu tôi ở nơi này ——"
Vưu Khả Ý lấy tốc độ ánh sáng vọt tới, để tránh cho anh ta tiếp tục rêu rao khắp nơi như vậy, làm người khác chú ý, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm Khuynh đâu?"
Lục Khải nói: "Anh Nghiêm nói sợ người quen của chị dâu nhiều, gặp phải ở bên ngoài thì khó tránh khỏi lúng túng, cho nên tự mình đi về trước."
Vưu Khả Ý ngẩn ra.
Anh đi về trước?
Không đợi cô?
Cô đứng ngơ ngác tại chỗ, nghĩ lại cảnh tượng lúc gặp chị vừa rồi, dừng lại một chút, giống như đột nhiên ý thức được cái gì.
Mặc dù Nghiêm Khuynh ngồi lên xe về nhà trước Vưu Khả Ý, nhưng bởi vì ở trên xe taxi cô liên tục thúc giục tài xế nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, cho nên lại cùng Nghiêm Khuynh trước sau trở lại chung cư.
Cô vọt vào tòa nhà Nghiêm Khuynh ở thì cửa thang máy đang muốn khép lại, không chút nghĩ ngợi mà vươn tay vào giữa cửa thang máy chỉ thiếu vài cm sẽ khép lại, rốt cuộc một phút sau cùng ngăn trở được thang máy.
Nghiêm Khuynh trong thang máy kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, há miệng, không lên tiếng.
Danh sách chương