Ngay khi tiếng quát tháo trong mơ càng ngày càng mãnh liệt, suýt nữa phá vỡ màng nhĩ lao ra khỏi đại não, Nghiêm Khuynh đột nhiên bình tĩnh lại.
Quá trình như vậy lặp lại tuần hoàn qua nhiều năm, đã đếm không hết số lần.
Anh đã biết rõ, ngay sau đó, mơ nên tỉnh.
Chân trời đã hiện ra màu trắng bạc, bốn bức tường trong bệnh viện đều trắng noãn, dù trong phòng không có mở đèn, cũng vẫn chói mắt.
Nghiêm Khuynh híp híp mắt, muốn giơ tay lên che tầm mắt một chút, nhưng hơi sức cả người giống như cũng trôi mất. Anh khó khăn nâng nâng tay, phát hiện trên mu bàn tay cắm ống tiêm, chất lỏng trong bình truyền và máu của anh đang hòa làm một thể.
Trong dạ dày như lửa đốt, đầu óc cũng hỗn loạn, anh từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy người kia trên ban công.
Tháng chạp rét đậm, cửa ban công khép hờ, xuyên qua thủy tinh trên cửa, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý đứng trước lan can, đuôi ngựa luôn luôn cột thật cao ở sau ót cũng bị thả xuống, tung bay theo gió đêm xung quanh, giống như bèo, rong không bắt không bó.
Cô một thân một mình đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, bóng lưng giống như một pho tượng.
Không lạnh sao? Mặc áo khoác ngoài bằng vải nỉ phong phanh như vậy. . . . . .
Lòng của Nghiêm Khuynh cũng co rút nhanh, muốn bò dậy khoác áo cho cô, lại khổ nổi cả người không còn chút sức lực nào, thử mấy lần cũng không thể chống người lên. Thật vất vả lật người, Dieenndkdan/leeequhydonnn mượn cây cột truyền nước biển ngồi dậy, kết quả hai chân vừa chạm tới mặt đất liền mềm nhũn, anh bất ngờ không kịp chuẩn bị té ngã trên đất.
Bởi vì tiếng động anh ngã xuống, người trên ban công kinh ngạc quay đầu lại, sau đó chợt vọt vào trong phòng dìu anh.
"Anh làm sao vậy? Có sao không? Có bị thương không?" Lời nói của cô không mạch lạc, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, hai tay đỡ anh cũng phát run.
Nghiêm Khuynh muốn để cô buông tay, tự mình bò dậy, nhưng chân nhũn ra hoàn toàn không có biện pháp dựa vào hơi sức của chính mình để đứng dậy, chỉ có thể thuận theo cô rồi.
Vóc người Vưu Khả Ý tương đối nhỏ nhắn, Nghiêm Khuynh tựa vào trên vai cô, luôn có ảo giác đè cô sụp đổ, cho nên anh cố gắng để cho mình đứng vững vàng, không cần gây quá nhiều sức nặng ở trên vai cô.
Cô lại giống như ý thức được anh cố tình làm như vậy, vừa khó khăn dìu lên giường, vừa nhỏ giọng nói: "Em đỡ anh di chuyển, anh cứ dựa vào em là được."
Dựa vào sự giúp đỡ của cô, Nghiêm Khuynh ngồi ở trên giường lần nữa. Anh ngồi, cô đứng, đôi tay còn đỡ cánh tay của anh, không biết bởi vì lạnh hay sợ hãi, còn có chút run rẩy mơ hồ.
Sau khi trầm mặc một hồi, Nghiêm Khuynh quay đầu sang bên cạnh nhìn Vưu Khả Ý mím chặt đôi môi và chân mày nhíu lên thật sâu, dừng một chút, cười khổ, nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi, lần này lại để cho em uổng công."
Anh chưa nói dứt lời, vừa nói như thế, tay Vưu Khả Ý run lợi hại hơn.
Cô nói: "Chiều hôm qua anh được Lục Khải đưa tới bệnh viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ rửa dạ dày cho anh, cũng không thấy chuyển biến tốt. Em gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc nhưng không có người nhận, sau đó rốt cuộc có người nhận, kết quả Lục Khải nói cho em biết anh vào bệnh viện. Bác sĩ nói anh hấp thu vào lượng ma túy lớn, nếu như không rửa ruột kịp thời, chỉ sợ cũng. . . . . . Em vẫn coi chừng anh, sợ anh vẫn chưa tỉnh lại, cũng may, cũng may anh đã tỉnh lại. . . . . ."
Cô giống như chưa từng dài dòng như vậy, một mình thao thao bất tuyệt nói cả nguyên nhân hậu quả của sự việc, giọng nói nghe qua cũng không có gì phập phồng quá lớn. Nếu không phải cô còn nắm cánh tay Nghiêm Khuynh chặt chẽ, nếu không phải Nghiêm Khuynh cảm thấy đôi tay cô run rẩy, chỉ sợ cũng không dễ dàng nhận ra được sự sợ hãi của cô.
Cô đang sợ.
Nghiêm Khuynh không để cô nói tiếp, chỉ chậm rãi đưa tay che ở mu bàn tay của cô, dfienddn lieqiudoon sau đó nhỏ giọng nói: "Vưu Khả Ý, đừng sợ."
Từng câu từng chữ dịu dàng giống như sắc xuân ấm áp.
Đôi mắt Vưu Khả Ý thoáng chốc đỏ, cuối cùng chỉ một câu đơn giản như vậy đánh nát phòng bị chống đỡ đã lâu của cô.
Cô lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào trong mắt của anh, nghẹn ngào nói: "Anh luôn để em chờ đợi, mỗi lần đều để em chờ đợi."
Đôi môi Nghiêm Khuynh giật giật, muốn nói chút gì, lại nghe thấy cô dùng âm thanh khàn khàn nói một câu: "Mà em luôn không đợi được anh, chờ thế nào cũng không chờ được."
Có lẽ cô nhớ lại ngày Nghiêm Khuynh bị chém thay cô, rõ ràng anh nói sẽ về muộn hơn cô một bước rồi tìm cô, nhưng một mình cô ngồi ở trước khu nhà đợi một buổi chiều thêm một buổi tối, nhưng vẫn không đợi được anh.
Không muốn khóc ở trước mặt anh, cho nên cô đưa tay dùng sức vuốt vuốt hốc mắt ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào nói với anh: "Anh luôn như vậy, luôn nói không giữ lời."
Vậy mà nước mắt không phải muốn không chảy mà có thể đứng im ở trong hốc mắt. Những lời này vừa ra khỏi miệng, thì có nước mắt rớt xuống.
Bả vai của cô run run, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
Nghiêm Khuynh chỉ cảm thấy không có một khắc nào giống như bây giờ khó chịu qua. Nhìn cô nhịn được khóc thút thít không muốn khóc lên tiếng, nhìn cô liều mạng xoa hốc mắt muốn ngăn cản những thứ kia nước mắt, trái tim của anh giống như là bị người đánh mấy quyền, rõ ràng thoi thóp một hơi, vẫn còn vô cùng đau đớn.
Anh đưa tay nắm bàn tay liều mạng lau nước mắt của cô, ngăn cản động tác của cô, sau đó khẽ dùng lực dẫn cô đến từ mấy trước mặt, nâng một cái tay khác lên lau nước mắt thay cô, "Đúng vậy, anh luôn để em chờ, luôn nói chuyện không tính toán gì hết, còn mỗi lần đều làm cho em khóc. Anh không tiền không thế không có tiền đồ, sẽ không nói lời dễ nghe, sẽ không đáp lại tình cảm của em. Anh không chỗ nào đúng, hai bàn tay trắng, anh chỉ biết làm lòng em bị thương, một lần lại một lần."
Tay của anh dừng một chút, lỏng ra, "Nhưng em cũng không nghe lời anh, không chịu cách xa anh.""
Âm thanh như vậy giống như đến từ sơn cốc xa xôi, yên bình xa xa, rồi lại cất giấu chút tình cảm bị đè nén bị khắc chế thật lâu. dfienddn lieqiudoon Anh nhìn cô, như nhìn một giấc mơ mà mình vĩnh viễn không chiếm được, ánh mắt như vậy làm cho người ta chỉ nhìn xa xa cũng sẽ lộ vẻ xúc động.
Nhưng Vưu Khả Ý chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: "Phải xa bao nhiêu mới tính là xa?"
Cô bắt anh tay lại lần nữa, để mặt của cô dính vào lòng bàn tay của anh lên, "Xa như vậy?"
Cô đến gần một bước, khom người xuống vùi mặt vào ngực của anh, "Xa như vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, dùng hốc mắt ướt nhẹp dính vào trên cằm anh, nhắm mắt lại hỏi nữa: "Hay xa như vậy?"
Nghiêm Khuynh không thể động đậy.
Anh ngồi ở trên giường bệnh, cảm nhận sức lực toàn thân chạy mất, mệt mỏi buồn ngủ, rồi đồng thời lại cảm thấy tình cảm dao động sôi trào mãnh liệt ở sâu trong nội tâm.
Anh nhận thấy được có nhiều ẩm ướt hơn rỉ ra từ trong đôi mắt của Vưu Khả Ý, từng chút từng chút lan tràn ở trên da thịt anh.
Cô im lặng khóc, khóc đến mức anh khó có thể hô hấp, giống như cá phơi dưới ánh mặt trời nóng bức, giãy dụa khổ sở.
Thời khắc như vậy chỉ giây lát, rồi lại bị thời gian kéo thành dài vô hạn.
Giống như vừa trôi qua mấy thế kỷ, anh mới khó khăn vươn tay ra, nâng cằm của cô lên, nhìn đôi mắt ướt át của cô.
Anh nói: "Vưu Khả Ý, anh hỏi em một lần cuối cùng. Anh không thể hứa hẹn với em, không thể cho em tương lai, ngay cả cuộc sống an ổn mà người bình thường khao khát anh cũng không nhất định cho được. Anh như vậy, em chắc chắc muốn tiếp nhận sao?"
Nước mắt của cô rơi càng lợi hại, gật đầu lại lắc đầu loạn xạ.
Muốn nói cho anh biết anh cũng không tồi tệ như anh nói, muốn nói cho anh biết cô một chút cũng sẽ không hối hận, chỉ thực sự khát vọng có thể dừng lại ở trong sinh mệnh của anh, không hề bị anh đẩy ra nữa.
Nghiêm Khuynh cũng không hỏi cô gật đầu làm gì, tại sao lắc đầu.
Anh chỉ đưa tay lau nước mắt thay cô, khóe môi có một chút cười khổ. Sau khi ý thức được những giọt nước mắt này không thể nào được lau sạch sẽ trong một lát, anh dắt tay của cô đặt ở ngực, dfienddn lieqiudoon từ từ nhắm mắt nỉ non: "Vưu Khả Ý, đời này anh chưa từng có cái gì thuộc về chính mình, anh chỉ có hai bàn tay trắng, trừ trái tim này."
Có lẽ nó không có ý nghĩa, có lẽ không đáng nhắc tới, có lẽ đối với người khác mà nói thì không có chút giá trị, nhưng lại là tất cả của anh.
Mà bây giờ, anh đang cầm trái tim nhẹ giống như một hạt bụi bặm đưa vào lòng bàn tay của cô.
"Xin em chăm sóc tốt nó thay anh."
Bởi vì anh sống cô độc trên đời này lâu như vậy, nó là toàn bộ tích góp của anh, là toàn bộ sinh mạng và tự ái của anh.
Hôm nay tất cả giao cho em.
Nước mắt của Vưu Khả Ý cũng sắp như cỏ dại lan tràn, cô rõ ràng nên vui mừng, nhưng trái tim lại níu chặt ở một chỗ, vô cùng đau đớn. Cô đau lòng vì anh, thích anh, muốn dùng tất cả sức mạnh để cho anh tin tưởng, quan tâm anh, cho anh biết ở trên thế giới này còn có một cô gái xem anh như vật báu.
Nhưng một câu cô cũng nói không nên lời, chỉ có thể khóc như đứa bé, nhào vào trước ngực anh gắt gao túm quần áo của anh, thở không ra hơi.
Nghiêm Khuynh vỗ lưng của cô từng phát từng phát, nhỏ giọng nói: "Em khóc cái gì? dfienddn lieqiudoon Anh cũng đưa gia sản duy nhất cho em, rõ ràng nên khóc phải là anh."
Vưu Khả Ý vừa thút thít, vừa lắc đầu, rốt cuộc khóc không thành tiếng nói hoàn chỉnh một câu nói: "Anh còn có em."
Tay Nghiêm Khuynh cứng lại ở giữa không trung, đáy mắt giật mình thậm chí hơi nóng lên.
Đó là một loại cảm nhận chưa từng có rất lâu rất lâu.
Thì ra hèn mọn như anh, nghèo khó như anh, thế nhưng cũng có thể có báu vật thuộc về mình.
Anh khẽ cười, dùng âm thanh hơi khàn khàn nói với cô: "Như vậy, có lẽ hiện tại anh đã là người giàu có nhất trên thế giới này rồi."
Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn cô vòng chắc hông của anh mà khóc không ngừng, nhìn đỉnh đầu mềm mại đen nhánh của cô, nhìn cô và anh rốt cuộc vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ còn lại khoảng cách có thể không đáng kể như vậy.
Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Đẩy cô ra khiến anh đau điếng người, cuối cùng vui vẻ khi mất mà được lại, tất cả giác quan đều tập trung ở chỗ khuôn mặt của cô và anh kề nhau. Cô khóc, nước mắt thấm ướt vật liệu Dieenndkdan/leeequhydonnn may mặc thật mỏng, thấm vào làn tay của anh.
Giống như tất cả của cô cũng thấm vào sinh mệnh của anh.
Anh nghe thấy giọng nói của mình vang dội trong phòng bệnh yên tĩnh, trộn chung với không gian tràn đầy mùi nước sát trùng.
"Vưu Khả Ý, nếu như mà một ngày kia em hối hận, cứ nói cho anh biết. Bởi vì anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể giữ em ở bên cạnh, cho nên hôm nay tất cả đối với anh mà nói đều giống như nằm mơ, cho dù một ngày cũng đã đủ rồi. Cho nên đồng ý với anh, nếu như thật sự có một ngày muốn rời khỏi anh, nếu như em chán ghét anh phiêu bạt, hoặc muốn theo đuổi cuộc sống an ổn, nhất định phải nói cho anh biết. Chỉ cần em nói, anh đều sẽ không hề oán hận câu nào mà thả em đi."
Quá trình như vậy lặp lại tuần hoàn qua nhiều năm, đã đếm không hết số lần.
Anh đã biết rõ, ngay sau đó, mơ nên tỉnh.
Chân trời đã hiện ra màu trắng bạc, bốn bức tường trong bệnh viện đều trắng noãn, dù trong phòng không có mở đèn, cũng vẫn chói mắt.
Nghiêm Khuynh híp híp mắt, muốn giơ tay lên che tầm mắt một chút, nhưng hơi sức cả người giống như cũng trôi mất. Anh khó khăn nâng nâng tay, phát hiện trên mu bàn tay cắm ống tiêm, chất lỏng trong bình truyền và máu của anh đang hòa làm một thể.
Trong dạ dày như lửa đốt, đầu óc cũng hỗn loạn, anh từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy người kia trên ban công.
Tháng chạp rét đậm, cửa ban công khép hờ, xuyên qua thủy tinh trên cửa, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý đứng trước lan can, đuôi ngựa luôn luôn cột thật cao ở sau ót cũng bị thả xuống, tung bay theo gió đêm xung quanh, giống như bèo, rong không bắt không bó.
Cô một thân một mình đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, bóng lưng giống như một pho tượng.
Không lạnh sao? Mặc áo khoác ngoài bằng vải nỉ phong phanh như vậy. . . . . .
Lòng của Nghiêm Khuynh cũng co rút nhanh, muốn bò dậy khoác áo cho cô, lại khổ nổi cả người không còn chút sức lực nào, thử mấy lần cũng không thể chống người lên. Thật vất vả lật người, Dieenndkdan/leeequhydonnn mượn cây cột truyền nước biển ngồi dậy, kết quả hai chân vừa chạm tới mặt đất liền mềm nhũn, anh bất ngờ không kịp chuẩn bị té ngã trên đất.
Bởi vì tiếng động anh ngã xuống, người trên ban công kinh ngạc quay đầu lại, sau đó chợt vọt vào trong phòng dìu anh.
"Anh làm sao vậy? Có sao không? Có bị thương không?" Lời nói của cô không mạch lạc, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, hai tay đỡ anh cũng phát run.
Nghiêm Khuynh muốn để cô buông tay, tự mình bò dậy, nhưng chân nhũn ra hoàn toàn không có biện pháp dựa vào hơi sức của chính mình để đứng dậy, chỉ có thể thuận theo cô rồi.
Vóc người Vưu Khả Ý tương đối nhỏ nhắn, Nghiêm Khuynh tựa vào trên vai cô, luôn có ảo giác đè cô sụp đổ, cho nên anh cố gắng để cho mình đứng vững vàng, không cần gây quá nhiều sức nặng ở trên vai cô.
Cô lại giống như ý thức được anh cố tình làm như vậy, vừa khó khăn dìu lên giường, vừa nhỏ giọng nói: "Em đỡ anh di chuyển, anh cứ dựa vào em là được."
Dựa vào sự giúp đỡ của cô, Nghiêm Khuynh ngồi ở trên giường lần nữa. Anh ngồi, cô đứng, đôi tay còn đỡ cánh tay của anh, không biết bởi vì lạnh hay sợ hãi, còn có chút run rẩy mơ hồ.
Sau khi trầm mặc một hồi, Nghiêm Khuynh quay đầu sang bên cạnh nhìn Vưu Khả Ý mím chặt đôi môi và chân mày nhíu lên thật sâu, dừng một chút, cười khổ, nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi, lần này lại để cho em uổng công."
Anh chưa nói dứt lời, vừa nói như thế, tay Vưu Khả Ý run lợi hại hơn.
Cô nói: "Chiều hôm qua anh được Lục Khải đưa tới bệnh viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ rửa dạ dày cho anh, cũng không thấy chuyển biến tốt. Em gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc nhưng không có người nhận, sau đó rốt cuộc có người nhận, kết quả Lục Khải nói cho em biết anh vào bệnh viện. Bác sĩ nói anh hấp thu vào lượng ma túy lớn, nếu như không rửa ruột kịp thời, chỉ sợ cũng. . . . . . Em vẫn coi chừng anh, sợ anh vẫn chưa tỉnh lại, cũng may, cũng may anh đã tỉnh lại. . . . . ."
Cô giống như chưa từng dài dòng như vậy, một mình thao thao bất tuyệt nói cả nguyên nhân hậu quả của sự việc, giọng nói nghe qua cũng không có gì phập phồng quá lớn. Nếu không phải cô còn nắm cánh tay Nghiêm Khuynh chặt chẽ, nếu không phải Nghiêm Khuynh cảm thấy đôi tay cô run rẩy, chỉ sợ cũng không dễ dàng nhận ra được sự sợ hãi của cô.
Cô đang sợ.
Nghiêm Khuynh không để cô nói tiếp, chỉ chậm rãi đưa tay che ở mu bàn tay của cô, dfienddn lieqiudoon sau đó nhỏ giọng nói: "Vưu Khả Ý, đừng sợ."
Từng câu từng chữ dịu dàng giống như sắc xuân ấm áp.
Đôi mắt Vưu Khả Ý thoáng chốc đỏ, cuối cùng chỉ một câu đơn giản như vậy đánh nát phòng bị chống đỡ đã lâu của cô.
Cô lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào trong mắt của anh, nghẹn ngào nói: "Anh luôn để em chờ đợi, mỗi lần đều để em chờ đợi."
Đôi môi Nghiêm Khuynh giật giật, muốn nói chút gì, lại nghe thấy cô dùng âm thanh khàn khàn nói một câu: "Mà em luôn không đợi được anh, chờ thế nào cũng không chờ được."
Có lẽ cô nhớ lại ngày Nghiêm Khuynh bị chém thay cô, rõ ràng anh nói sẽ về muộn hơn cô một bước rồi tìm cô, nhưng một mình cô ngồi ở trước khu nhà đợi một buổi chiều thêm một buổi tối, nhưng vẫn không đợi được anh.
Không muốn khóc ở trước mặt anh, cho nên cô đưa tay dùng sức vuốt vuốt hốc mắt ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào nói với anh: "Anh luôn như vậy, luôn nói không giữ lời."
Vậy mà nước mắt không phải muốn không chảy mà có thể đứng im ở trong hốc mắt. Những lời này vừa ra khỏi miệng, thì có nước mắt rớt xuống.
Bả vai của cô run run, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
Nghiêm Khuynh chỉ cảm thấy không có một khắc nào giống như bây giờ khó chịu qua. Nhìn cô nhịn được khóc thút thít không muốn khóc lên tiếng, nhìn cô liều mạng xoa hốc mắt muốn ngăn cản những thứ kia nước mắt, trái tim của anh giống như là bị người đánh mấy quyền, rõ ràng thoi thóp một hơi, vẫn còn vô cùng đau đớn.
Anh đưa tay nắm bàn tay liều mạng lau nước mắt của cô, ngăn cản động tác của cô, sau đó khẽ dùng lực dẫn cô đến từ mấy trước mặt, nâng một cái tay khác lên lau nước mắt thay cô, "Đúng vậy, anh luôn để em chờ, luôn nói chuyện không tính toán gì hết, còn mỗi lần đều làm cho em khóc. Anh không tiền không thế không có tiền đồ, sẽ không nói lời dễ nghe, sẽ không đáp lại tình cảm của em. Anh không chỗ nào đúng, hai bàn tay trắng, anh chỉ biết làm lòng em bị thương, một lần lại một lần."
Tay của anh dừng một chút, lỏng ra, "Nhưng em cũng không nghe lời anh, không chịu cách xa anh.""
Âm thanh như vậy giống như đến từ sơn cốc xa xôi, yên bình xa xa, rồi lại cất giấu chút tình cảm bị đè nén bị khắc chế thật lâu. dfienddn lieqiudoon Anh nhìn cô, như nhìn một giấc mơ mà mình vĩnh viễn không chiếm được, ánh mắt như vậy làm cho người ta chỉ nhìn xa xa cũng sẽ lộ vẻ xúc động.
Nhưng Vưu Khả Ý chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: "Phải xa bao nhiêu mới tính là xa?"
Cô bắt anh tay lại lần nữa, để mặt của cô dính vào lòng bàn tay của anh lên, "Xa như vậy?"
Cô đến gần một bước, khom người xuống vùi mặt vào ngực của anh, "Xa như vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, dùng hốc mắt ướt nhẹp dính vào trên cằm anh, nhắm mắt lại hỏi nữa: "Hay xa như vậy?"
Nghiêm Khuynh không thể động đậy.
Anh ngồi ở trên giường bệnh, cảm nhận sức lực toàn thân chạy mất, mệt mỏi buồn ngủ, rồi đồng thời lại cảm thấy tình cảm dao động sôi trào mãnh liệt ở sâu trong nội tâm.
Anh nhận thấy được có nhiều ẩm ướt hơn rỉ ra từ trong đôi mắt của Vưu Khả Ý, từng chút từng chút lan tràn ở trên da thịt anh.
Cô im lặng khóc, khóc đến mức anh khó có thể hô hấp, giống như cá phơi dưới ánh mặt trời nóng bức, giãy dụa khổ sở.
Thời khắc như vậy chỉ giây lát, rồi lại bị thời gian kéo thành dài vô hạn.
Giống như vừa trôi qua mấy thế kỷ, anh mới khó khăn vươn tay ra, nâng cằm của cô lên, nhìn đôi mắt ướt át của cô.
Anh nói: "Vưu Khả Ý, anh hỏi em một lần cuối cùng. Anh không thể hứa hẹn với em, không thể cho em tương lai, ngay cả cuộc sống an ổn mà người bình thường khao khát anh cũng không nhất định cho được. Anh như vậy, em chắc chắc muốn tiếp nhận sao?"
Nước mắt của cô rơi càng lợi hại, gật đầu lại lắc đầu loạn xạ.
Muốn nói cho anh biết anh cũng không tồi tệ như anh nói, muốn nói cho anh biết cô một chút cũng sẽ không hối hận, chỉ thực sự khát vọng có thể dừng lại ở trong sinh mệnh của anh, không hề bị anh đẩy ra nữa.
Nghiêm Khuynh cũng không hỏi cô gật đầu làm gì, tại sao lắc đầu.
Anh chỉ đưa tay lau nước mắt thay cô, khóe môi có một chút cười khổ. Sau khi ý thức được những giọt nước mắt này không thể nào được lau sạch sẽ trong một lát, anh dắt tay của cô đặt ở ngực, dfienddn lieqiudoon từ từ nhắm mắt nỉ non: "Vưu Khả Ý, đời này anh chưa từng có cái gì thuộc về chính mình, anh chỉ có hai bàn tay trắng, trừ trái tim này."
Có lẽ nó không có ý nghĩa, có lẽ không đáng nhắc tới, có lẽ đối với người khác mà nói thì không có chút giá trị, nhưng lại là tất cả của anh.
Mà bây giờ, anh đang cầm trái tim nhẹ giống như một hạt bụi bặm đưa vào lòng bàn tay của cô.
"Xin em chăm sóc tốt nó thay anh."
Bởi vì anh sống cô độc trên đời này lâu như vậy, nó là toàn bộ tích góp của anh, là toàn bộ sinh mạng và tự ái của anh.
Hôm nay tất cả giao cho em.
Nước mắt của Vưu Khả Ý cũng sắp như cỏ dại lan tràn, cô rõ ràng nên vui mừng, nhưng trái tim lại níu chặt ở một chỗ, vô cùng đau đớn. Cô đau lòng vì anh, thích anh, muốn dùng tất cả sức mạnh để cho anh tin tưởng, quan tâm anh, cho anh biết ở trên thế giới này còn có một cô gái xem anh như vật báu.
Nhưng một câu cô cũng nói không nên lời, chỉ có thể khóc như đứa bé, nhào vào trước ngực anh gắt gao túm quần áo của anh, thở không ra hơi.
Nghiêm Khuynh vỗ lưng của cô từng phát từng phát, nhỏ giọng nói: "Em khóc cái gì? dfienddn lieqiudoon Anh cũng đưa gia sản duy nhất cho em, rõ ràng nên khóc phải là anh."
Vưu Khả Ý vừa thút thít, vừa lắc đầu, rốt cuộc khóc không thành tiếng nói hoàn chỉnh một câu nói: "Anh còn có em."
Tay Nghiêm Khuynh cứng lại ở giữa không trung, đáy mắt giật mình thậm chí hơi nóng lên.
Đó là một loại cảm nhận chưa từng có rất lâu rất lâu.
Thì ra hèn mọn như anh, nghèo khó như anh, thế nhưng cũng có thể có báu vật thuộc về mình.
Anh khẽ cười, dùng âm thanh hơi khàn khàn nói với cô: "Như vậy, có lẽ hiện tại anh đã là người giàu có nhất trên thế giới này rồi."
Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn cô vòng chắc hông của anh mà khóc không ngừng, nhìn đỉnh đầu mềm mại đen nhánh của cô, nhìn cô và anh rốt cuộc vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ còn lại khoảng cách có thể không đáng kể như vậy.
Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Đẩy cô ra khiến anh đau điếng người, cuối cùng vui vẻ khi mất mà được lại, tất cả giác quan đều tập trung ở chỗ khuôn mặt của cô và anh kề nhau. Cô khóc, nước mắt thấm ướt vật liệu Dieenndkdan/leeequhydonnn may mặc thật mỏng, thấm vào làn tay của anh.
Giống như tất cả của cô cũng thấm vào sinh mệnh của anh.
Anh nghe thấy giọng nói của mình vang dội trong phòng bệnh yên tĩnh, trộn chung với không gian tràn đầy mùi nước sát trùng.
"Vưu Khả Ý, nếu như mà một ngày kia em hối hận, cứ nói cho anh biết. Bởi vì anh chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể giữ em ở bên cạnh, cho nên hôm nay tất cả đối với anh mà nói đều giống như nằm mơ, cho dù một ngày cũng đã đủ rồi. Cho nên đồng ý với anh, nếu như thật sự có một ngày muốn rời khỏi anh, nếu như em chán ghét anh phiêu bạt, hoặc muốn theo đuổi cuộc sống an ổn, nhất định phải nói cho anh biết. Chỉ cần em nói, anh đều sẽ không hề oán hận câu nào mà thả em đi."
Danh sách chương