Đương đại môn Ngạo Hàn Cung đã mơ hồ nhìn thấy được, Diệp Nhiên rốt cục giảm lại cước bộ của mình, hơi hơi thở dốc một chút, lại tiếp tục chạy về nhà mình.

Mười năm, ta rốt cục về nhà!

Đến gần khi mới phát hiện, trước cửa một thanh sam nam nhân đang đứng, ánh mắt cứ nhìn mãi về phương xa, như đang chờ đợi ai đó.

Trong lòng ấm áp, “Tiêu Tuấn.”Diệp Nhiên khẽ gọi một tiếng.

Người nọ lập tức ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy Diệp Nhiên liền bước nhanh lên trước, xoay người chắp tay.

“Thiếu chủ!......”

Thanh âm mang theo nghẹn ngào cùng niềm vui sướng khó giấu.

Tiêu Tuấn như mười năm trước một thân thanh sam, nhưng khí tức lại trầm ổn hơn nhiều, nói vậy võ công hẳn là đã tiến bộ không ít, nhưng trên mặt lại mang theo tang thương năm tháng.

“Vất vả Tiêu Tuấn!”

Y không ở, phụ thân lại chỉ một lòng luyện công, Ngạo Hàn Cung chuyện to chuyện nhỏ đều do mình hắn quản lý, hẳn là đến giờ cũng vẫn chẳng thay đổi là bao.

“Không vất vả, Thiếu chủ trở về thì tốt rồi!”

Hốc mắt Tiêu Tuấn hơi phiếm hồng, vẻ mặt tràn đầy niềm vui sướng.

“Thiếu chủ một đường bôn ba tất đã mệt mỏi, phòng ta đã phái người thu thập xong rồi, Thiếu chủ đi nghĩ trước? Hay là...... muốn đi xem Cung chủ?”

Nghe ru sự chờ đợi ẩn ẩn trong lời ấy, Diệp Nhiên ôn hòa cười.

“Ta đi thăm phụ thân trước!”

Bây giờ phụ thân hẳn còn đang ngâm mình trong Hàn trì!

Diệp Nhiên xoay người lập tức đi đến Hàn trì.

“Cung chủ ở......”

Tiêu Tuấn đang chuẩn bị nói, đã thấy Diệp Nhiên đi thẳng về phía Hàn trì, trong lòng thở dài.

Xem ra Cung chủ thế nào Thiếu chủ tất đã biết rõ!

Khi gần đi đến, tâm tình vốn nên kích động của Diệp Nhiên không biết vì sao lại từ từ bình phục.

Đến khi đứng trước cửa Hàn trì, trong lòng Diệp Nhiên đã lặng yên đến mức không một gợn sóng.

Nghĩ đến người nọ đang ở bên trong, chỉ cách y một cánh cửa, tâm lại từng chút ấm áp lên.

Tay đặt lên cửa, hơi dùng sức, theo cánh cửa dần bị đẩy ra, hết thảy bên trong dần ánh vào mắt Diệp Nhiên.

Bên trong hết thảy vẫn giống hệt lần y vào mười năm trước, không chút biến hóa, trừ bỏ con người đang ngâm mình trong Hàn trì, thần sắc càng thêm vô tình, khí tức càng thêm lạnh lẽo.

Nhìn Diệp Minh Hàn như thế, Diệp Nhiên chỉ thấy tâm mình như đang bị ai đó nắm trong tay, nhẹ nhàng nhéo một cái, từng cơn đau xót dâng lên.

Người nọ vẫn là một thân bạch y đứng trong trong ao, lại tựa hồ như đã hóa thành một thể với hàn trì kia, làm người ta không thể cảm nhận được dao động khí tức của hắn.

Một đầu tóc đen phất sau lưng, như kết một tầng băng sương, tản ra một ít bụn băng, mi mục như trước, nhưng thêm phần cương ngạnh, cánh môi hơi mỏng mân thành một đường, hiển hiện tái nhợt mà vô tình.

Cả người đứng yên, hàn khí dày đặc quanh quẩn, thật khiến người ta không nhìn ra đó là một người, mà là một khối băng khắc hình người.

Phụ thân...... Phụ thân......

Trong lòng yên lặng gọi, tựa hồ chỉ có làm vậy mới có thể làm y bớt khổ sở.

Cắn môi dưới, không dám nháy mắt, cứ như vậy, đi từng bước, từng bước đến gần.

Đi cạnh ao ngồi xuống, chậm rãi vươn tay muốn xoa mặt người nọ, nhưng khi ngón tay sắp chậm vào, biến mất.

Mắt bóng trắng chợt lóe, trong trì đã chẳng còn ai.

Tay buông thỏng xuống, Diệp Nhiên nghiêng đầu thấy người nọ đứng cạnh, nhìn thấy y, trên mặt lại không chút biểu tình, trong mắt như phủ một tầng băng, không hề có chút dao động.

“Phụ thân, ta là Nhiên nhi a, ta đã trở về!...... Phụ thân......”

Diệp Nhiên vươn tay xoa ***g ngực đang nhói đau, cực lực nắm chặt vạt áo trước ngực mình, nhìn người nọ.

Tuy rằng tay đã trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy người nọ, khóe mắt làn mi vẫn cố mang ý cười, cười đến vui vẻ lại ẩn chứa bi thương.

Phụ thân, ngay cả Nhiên nhi cũng không còn có thể khiến người dao động sao? Ngay cả Nhiên nhi...... Cũng không thể sao?......

Kỳ thật từ lúc y vào hàn thất, Diệp Minh Hàn đã biết.

Tuy rằng qua mười năm, Diệp Minh Hàn lại vẫn có thể nhớ rõ mùi dược hương hỗn loạn trên thân thể người nọ, đó là hơi thở của Nhiên nhi, mềm mại như mây, ôn hòa như gió, một khí tức thật ấm áp.

Nhưng Diệp Minh Hàn lại không biết nên đối mặt y thế nào, lại không biết nên phản ứng ra sao?

Cảm giác sự ấm áp kia dần đến gần mình, phản ứng đầu tiên chính là né tránh! Nếu để cho sự ấm áp đó đến gần mình, thì nó nhất định sẽ bị thương.

Từ lúc Ngưng Ngọc quyết dần mạnh lên, hắn có thể cảm giác được nhiệt độ của mình cũng đang giảm dần, hiện tại nước trong hàn trì với hắn mà nói, đã không còn bất cứ cảm giác gì, mà bất cứ thứ gì có nhiệt độ khi vào tay hắn cũng sẽ kết một tầng băng.

Nếu không phải vẫn nhớ cần bảo vệ Nhiên nhi, hắn chỉ sợ ngay cả mở mắt cũng không muốn.

Nếu không phải là vì Nhiên nhi, hắn hiện tại chỉ sợ ngay cả mục tiêu sinh tồn cũng không có.

Nhưng mà Nhiên nhi ơi, ta của hiện tại, đã quên mất cách biểu đạt cảm xúc rồi.

Một ta như vậy, chỉ sợ ngươi không bao giờ muốn nhìn thấy!

Diệp Nhiên thấy Diệp Minh Hàn tuy không nói gì, nhưng hàn băng trong mắt lại ẩn ẩn dao động, trong lòng đau đớn rốt cục tiêu tan.

Chỉ cần phụ thân không phải hoàn toàn vô cảm với y là được rồi!

Đột nhiên nhớ đến viên thuốc sư phó cho y, Diệp Nhiên từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ.

“Phụ thân, sư phó bảo ngươi ăn cái này.”

Đổ ra Phượng dương đan bên trong, lập tức cả căn phòng tràn ngập mùi hương, cổ tay khẽ rung, viên thuốc bay lên.

Diệp Minh Hàn vươn tay, thước liền nhẹ nhàng rơi vào tay hắn, cho vào trong miệng, nuốt xuống.

“Phụ thân, sư phó nói......”

Diệp Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỉ thấy Diệp Minh Hàn đã ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.

Diệp Minh Hàn chỉ thấy nhiệt khí đang dần sinh ra bên trong mình, trong nháy mắt liền lan khắp kinh mạch toàn thân, nội lực luân chuyển, cũng bắt đầu trở nên ấm áp mà nhu hòa.

Mở mắt, lăng lăng nhìn mãi bàn tay mình, ngón tay tiêm dài đã không còn băng lãnh như xưa, mà toàn thân tựa hồ cũng thế.

Hắn sớm quen thuộc một thân hàn băng của mình, nên khi đổi về thế này có chút không thích ứng, đang lúc ngẩn người, một bàn tay ấm áp xoa lên mặt hắn.

Ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Nhiên vẻ mặt đầy tiếu ý nhìn hắn, ánh mắt híp lại, khóe môi khẽ cong, nụ cười như ánh mai đang nở rộ, nhưng trong mắt mưa to lại giàn giũa.

Nước mắt vốn nhẫn nhịn nãy giờ, đến khi chạm được vào khuôn mặt thân quen của người nọ, rốt cuộc tuôn trào.

Than nhẹ một tiếng, Diệp Minh Hàn ôm hài tử đang rơi lệ không ngừng kia vào lòng.

“Nhiên nhi đừng khóc......”

Một câu nói ra, lại càng thấy người trong lòng khóc nhiều hơn, đầu gắt gao chôn trong lòng hắn, miệng phát ra tiếng nức nở mỏng manh.

Diệp Nhiên chon mặt thật sâu vào ngực người nọ, tay cũng ôm chặt thắt lưng hắn, tâm tình vẫn đang trôi nổi bất định như đã tìm được nơi thuộc về mình.

Người này, vĩnh viễn đều cho y một cảm giác yên ổn! Chỉ cần hắn ở, y không sợ bất cứ thứ gì, ở bên cạnh hắn, y chỉ là một hài tử, chỉ là hải tử của hắn.

Chất lỏng ấm áp ấy từng chút từng chút thầm vào vạt áo Diệp Minh Hàn, cũng tựa hồ từng chút thẩm thấu vào lòng hắn.

Diệp Minh Hàn chỉ thấy tâm mình theo theo tiếng nức nở kia mà ẩn đau.

Chỉ có thể càng thêm ôm chặt hài tử trong lòng, một bàn tay vỗ lưng y, một bàn tay vuốt ve làn tóc như tơ của y, trong lòng lại thở dài.

Nhiên nhi của ta, cuối cùng cũng trở về trong vòng tay ta.

Khoảng trống suốt mười năm trong tim, vào giờ khắc hắn ôm lấy y đã được lấp đầy.

Giờ khắc này, hai người lẳng lặng ôm nhau, hàn băng phủ khắp phòng lại không phủ được sự ôn nhu thản nhiên giữa hai người.

Cửa Hàn thất bị mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại, Tiêu Tuấn đứng bên ngoài, cười nhu hòa.

Mùa xuân đích thực Ngạo Hàn Cung cuối cùng đã đến!

Ân, nên nói cho bọn Phi Dương, lấy cớ trốn tránh lâu như vậy, cũng nên về nhà rồi!

—————————————————————————————

Hết đệ nhất quyển – phụ tử gặp lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện