Hình dạng của con rồng kia thật kỳ lạ, thân hình to mọng, tuy khuôn mặt uy vũ, nhưng thoạt nhìn giống như một con rồng béo đang mang thai, cái bụng đặc biệt phình to.
“Sao con rồng này lại xấu như vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Đây là Đại Đỗ long (rồng to bụng).” Công Tôn cười đi tới bên cái bụng nhô to của con rồng.
Thông thường đều là kiến tạo trước mộ phần hoặc địa cung, vùi cái bụng bên trong bùn đất, trong bụng, có giấu tin tức trọng yếu để tiến nhập địa cung hoặc mộ huyệt.
Công Tôn nói, “Đem cái bụng nạy ra, xem bên trong có cái gì, chúng ta sẽ biết kế tiếp nên làm thế nào.”
Triệu Phổ cười, “Người xưa còn có chút mánh khóe a.” Nói xong, liền bảo người nạy cái bụng của rồng khổng lồ ra, nói, “Mở ra xem, bên trong có bảo bối gì.”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh động thủ, đem bụng rồng nạy ra… Sau đó, Giả Ảnh từ bên trong, nâng ra một con rồng nhỏ.
“Thư ngốc…” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Xem ra thực sự chỉ là một con Đại Đỗ long a, ngươi xem ngươi lấy cả hài tử nhà người ta ra rồi kìa.”
Công Tôn ném cho hắn một cái liếc nhìn khinh bỉ, vươn tay tiếp nhận con rồng nhỏ kia, nói, “Là một cái tráp hình rồng.”
Vừa nói, Công Tôn vừa chỉ vào chiếc khóa trên tráp, nói, “Mở xem.”
Triển Chiêu dùng cự khuyết cạy khóa, mở tráp ra, chỉ thấy bên trong, có một hộp gấm… Lại mở hốp gấm ra, bên trong có một cuộn thẻ tre.
Triệu Phổ lấy ra nhìn nhìn, thấy bên trong đều là văn tự cổ, liền đưa cho Công Tôn.
Công Tôn vừa nhìn, liền nói, “Ai nha, Yến chiến phổ a.”
“Hả?” Triệu Phổ mở to hai mắt, mọi người cũng là hai mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Yến chiến phổ? Đặt tại nơi dễ thấy như vậy?”
Công Tôn tinh tế lật xem, nói, “Không giống đồ giả.”
“Tại sao có thể như vậy?” Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi, “Chỉ như vậy trực tiếp giấu trong bụng rồng, không phải rất dễ bị người ta lấy đi sao?”
“Đúng.” Triệu Phổ gật đầu, “Nếu như năm đó có người phát hiện con rồng này, nạy mở bụng ra không phải là lấy được ngay sao?”
“Tìm thử xem có cái gì.” Công Tôn nói.
“Dưới đáy tráp có vẽ gì đó.” Tử Ảnh nâng tráp cho Công Tôn xem.
Công Tôn tinh tế nhìn rõ, nói, “Đúng là bản đồ địa hình.”
“Nói cách khác, còn có địa cung?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn đem bản đồ lật lại xem xét, rồi so sánh với địa hình của Hắc Thủy đàm một chút, nói, “Là ở đây, không sai!”
“Còn nhớ sơn động ở mặt sau núi hay không, là nơi chúng ta ngã vào trong nước, sau đó lại trồi lên.” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ và bọn Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, “Nhớ rõ!”
“Ở đó!” Công Tôn nói, “Chúng ta đến xem.”
Triệu Phổ bảo bọn Tử Ảnh cùng đến phía sau núi.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu hớn ha hớn hở đuổi theo, Tiêu Lương cũng hấp tấp theo sau, đường núi khó đi, Triệu Phổ đỡ lấy Công Tôn, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường kéo Tiêu Lương… mọi người cùng nhau đi đến sơn động giữa sườn núi.
.
Vào động, vẫn là tình huống không khác gì lần trước… nhưng mọi người phát hiện một hiện tượng thú vị… Không có nước.
“Ai, tà môn.” Triệu Phổ nói, “Ta rõ ràng nhớ kỹ khi đó có nước.”
“Giống như vừa mới rút sạch.” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn nhìn, nói, “Mặt đất vẫn còn ẩm.”
“Ngấn nước còn rất rõ ràng.” Triển Chiêu chỉ vào một vòng ngấn ẩm ướt ở bên bờ, nói, “Quả thật giống như vừa rút nước.”
“Con rồng kia, có phải giống như một nút lọ hay không?” Công Tôn đột nhiên cười hỏi, “Chúng ta đem con rồng đó kéo lên, thì hiển nhiên sau đó nước ở đây sẽ bị rút cạn.”
“Rất có khả năng này.” Triệu Phổ gật đầu, Giả Ảnh dẫn đầu nhảy xuống đáy đàm trống không, nhìn quanh bốn vách, ngẩng đầu nói với Triệu Phổ, “Vương gia, không có gì khác thường.”
Công Tôn cũng muốn xuống dưới, Triệu Phổ thấy y vịn vào bên vách đá muốn nhảy xuống, vội vàng xuống trước, sau đó tiếp được y, nói, “Ngươi thật giỏi a, như vậy cũng dám nhảy?”
Công Tôn cảm thấy xấu hổ, ngọ nguậy đòi xuống, nhìn trái nhìn phải, phát hiện đáy đàm đều là rong rêu, bốn vách cũng bởi vì nhiều năm ngâm nước mà nham nhở, nhìn không ra cái gì.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ tiến tới nhìn, Thạch Đầu chi chi kêu hai tiếng… Bịch một cái, từ trong lòng Tiểu Tứ Tử chui ra, nhảy xuống đáy đàm.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử vội vàng muốn đuổi theo… dưới chân rất trơn, trượt ngã.
“Tiểu Tứ Tử!” Tiêu Lương vội vàng nhảy xuống theo.
Công Tôn cũng cả kinh, may mà Triệu Phổ lanh tay lẹ mắt, tiếp được Tiểu Tứ Tử, Giả Ảnh cũng tiếp được Tiêu Lương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chạy tới bờ đàm, nhìn xuống, cũng thở phào.
“Tiểu Tứ Tử, dọa chết người.” Công Tôn tiến tới tiếp nhận Tiểu Tứ Tử.
“Thạch Đầu chạy.” Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào Thạch Đầu trên mặt đất, chỉ thấy cái mũi của nó nhúc nhích, đang cúi rạp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, không bao lâu, bắt đầu đào hố.
Công Tôn sửng sốt, Thạch Đầu xoạt xoạt vài cái, đã bào ra một cái hố to, Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thật sự còn được việc hơn cả nhị ca ngươi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, Triệu Phổ nói, “Vật nhỏ tại sao lại đào hố ở chỗ này?”
“Oa, Thạch Đầu thật cừ.” Tiểu Tứ Tử chẳng hiểu gì cả, chỉ vỗ tay, nghĩ Thạch Đầu đào hang rất nhanh… Thạch Đầu cào cào, đột nhiên, rơi vào trong hố.
“Nha…” Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, “Thạch Đầu rơi vào rồi!”
“Có hang!” Triệu Phổ bảo Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhanh đào thêm.
.
Không bao lâu, mọi người đã đào rộng cái hố ra, chỉ thấy phía dưới là một không gian tối om, Triệu Phổ dùng cây đuốc rọi vào… thì thấy Thạch Đầu sau khi ngã xuống, bị kẹt trong một cái khe, đang chổng vó ngưỡng lên trời giãy dụa, chi chi kêu ầm lên.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử có chút lo lắng.
Bọn Giả Ảnh cầm cây đuốc nhảy xuống, vươn tay kéo Thạch Đầu ra.
Sau khi để lại vài ảnh vệ ở trên trông coi, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh dẫn đầu, cầm đuốc tiếp tục tiến vào trong hang động, Tiểu Tứ Tử tiếp Thạch Đầu trở về, thấy trên móng vuốt của nó toàn là bùn, lấy khăn giúp nó lau sạch, mọi người cùng nhau đi vào trong.
Càng đi càng vào sâu, thì thấy bốn phía đều là vết tích điêu tạc thủ công, trên mặt đất còn có chút đá vụn trong suốt lóe sáng.
“Là thủy tinh.” Công Tôn nhặt lên vài mảnh xem xét, nói với mọi người, “Thực sự giống như trong lời đồn, kiến tạo một thủy tinh cung.”
Triệu Phổ cũng bật cười, nói, “Hàm Yến này rất thú vị, Yến chiến phổ trọng yếu như vậy lại vứt ở ngoài, chống đỡ thủy tinh cung.”
“Có thể…” Công Tôn cười cười, “Trong lòng hắn, Yến chiến phổ không trọng yếu bằng người trong thủy tinh cung.”
Tất cả mọi người cười cười, gật đầu, năm xưa chuyện bắt cóc công chúa kinh hãi thế tục như vậy mà Hàm Yến còn dám làm, tuyệt đối là một người yêu mỹ nhân hơn cả giang sơn.
.
Đi tới điểm cuối của hang động, phía trước quả nhiên xuất hiện một cánh cửa to.
Chỉ là nhiều năm đóng kín, mép cửa đá đã bị bụi vùi lấp, Tử Ảnh và Giả Ảnh tìm tòi một trận, mới mò ra được cái khe, mở được cửa ra.
Sau khi cửa mở, bày ra trước mặt mọi người, cũng không phải là thủy tinh cung óng ánh… mà là hơn mười tòa mộ bia, thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu áp sát vào người Công Tôn, “Thật nhiều mộ.”
“Vương gia.” Giả Ảnh nhìn vài tòa mộ bia trong đó, nói, “Đều là họ Hàm!”
“Là người của Hàm gia.” Công Tôn cũng đi vào nhìn một chút, nói, “Cả nhà của Hàm Lăng.”
“Không phải nói đã chết rồi sao… Chẳng lẽ có người mang thi thể chôn ở đây?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ở đây tựa hồ có đường đi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ thông đạo bên cạnh, “Hình như có thể dẫn tới đâu đó.”
“Đi xem.” Triển Chiêu đã tiến đến, cùng Bạch Ngọc Đường dọc theo thông đạo đi lên trên.
Công Tôn thấy một chỗ sát bên tường, có một bộ xương trắng, y đi qua, tỉ mỉ kiểm tra, nói, “Người này bị bệnh chết.”
“Đây chẳng lẽ là phụ thân của Hàm Lăng?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn nhìn giường đá mà bộ xương nằm và cái bàn bên cạnh, “Ông ta hình như đã sống ở đây một thời gian.”
“Trên bia đá hình như có chữ viết a.” Triệu Phổ phủi phủi bụi trên phiến đá, thì thấy phía trên có khắc chữ, chữ được khắc trơn tru lưu loát.
Công Tôn tiến tới, nương theo ánh sáng từ cây đuốc phát ra nhẩm đọc… Khiếp sợ không thôi, nói, “Phương Bác Giang này thì ra là người Cao Ly!”
“Hả?” Triệu Phổ cũng kinh hãi, cúi sát vào nhìn, vừa thấy liền nhíu mày, “Phương Bác Giang này là người Cao Ly, chạy tới Trung Nguyên học tập, mục đích là vì Yến chiến phổ… Thảo nào.”
“Nhưng sao bây giờ hắn lại cáo lão hồi hương, còn không mưu phản?” Công Tôn thắc mắc.
“Chuyện đó không cần thiết.” Triệu Phổ nói, “Tiên hoàng và Triệu Trinh đều nhiều lần bị ám sát hụt mà không rõ nguyên nhân, mặt khác… hoàng thất Cao Ly cũng không mạnh mẽ, binh lực thua xa Đại Tống ta, hơn nữa… Phương Bác Giang này dù làm cách nào cũng không tìm được Yến chiến phổ.”
.
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã từ đầu bên kia đường hầm nhảy xuống, nói, “Các ngươi đoán bên trên thông tới nơi nào?”
“Là hố loạn táng phải không?” Công Tôn hỏi.
“Tiên sinh đoán như thần!” Triển Chiêu có chút bội phục nói, “Chính là hố loạn táng, hơn nữa cực kỳ bí mật, cho nên vẫn chưa bị người phát hiện.”
Công Tôn bảo Triển Chiêu bọn họ xem tấm bia đá, Triển Chiêu cười —— Tốt, bây giờ Phương Bác Giang hết đường đào tẩu rồi, chỉ cần phái người tỉ mỉ tra ra xuất thân của hắn, là có thể biết hắn rốt cuộc có lai lịch gì.
“Nâng tấm bia đá này mang theo đi.” Triệu Phổ nói với bọn Giả Ảnh, “Sau đó đều đi ra ngoài, nơi này vừa âm u vừa ẩm thấp, xui!”
“Dạ.” Các ảnh vệ đáp ứng, bắt đầu di chuyển tấm bia đá.
.
Đang lúc mọi người muốn rời khỏi hang, Thạch Đầu trên tay Tiểu Tứ Tử lại bịch một cái chui ra, chạy tới trước một mặt tường.
“Thạch Đầu, sao ngươi không ngoan như vậy a.” Tiểu Tứ Tử theo sau, muốn ôm Thạch Đầu lên, thì nó đã bắt đầu cào, chỉ bất quá lần này nó cào là tường.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử ôm lấy nó, Thạch Đầu chi chi kêu to.
Triệu Phổ đi tới, ngồi xổm xuống, ở nơi Thạch Đầu vừa cào, đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, hắn tiến đến nhìn nhìn, mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt tường, nắm được một cái vòng sắt.
“Phía sau có cửa?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ nói, “Đại khái… là một nơi hay ho.” Vừa nói, Triệu Phổ vừa ra sức túm cửa đá mà kéo, cửa liền bị mở ra một nửa.
Công Tôn tiến tới quan sát, dưới ánh lửa của ngọn đuốc chiếu rọi, bên trong lấp lánh hào quang.
Công Tôn mở to hai mắt, chỉ thấy phòng này rất nhỏ, bốn vách tường đều là những cột thủy tinh bốn cạnh, trên mặt đất phủ kín trân châu và thủy tinh châu lấp lánh, ở chính giữa, có một quan tài bằng thủy tinh, mờ ảo, có thể thấy được bên trong có thân ảnh của hai người đang ôm nhau cùng một chỗ…
“Nga…” Công Tôn cười, nói, “Ta hiểu được, Hàm Yến đem Yến chiến phổ đặt ngoài cửa, ý là… Nếu như thực sự có ai tìm hắn, không ngoại trừ là vì Yến chiến phổ…”
“Yến chiến phổ có thể lấy đi.” Triệu Phổ không chờ Công Tôn nói xong, bèn tiếp lời, “Bất quá không được quấy rầy hắn và người hắn yêu dấu.”
Công Tôn gật đầu, “Hàm Yến là một người hữu tình.”
“Vẫn đóng cửa lại cho hắn đi.” Triển Chiêu tiến tới nói, “Người ta đang ngon giấc, không nên quấy rầy.”
Triệu Phổ gật đầu, đem đại môn đóng lại.
Sau đó, mọi người cảm thấy mỹ mãn rời đi, lại đem đường hầm vừa khơi thông lấp lại, sau đó ra khỏi sơn động, trở lại ven bờ Hắc Thủy đàm, Triệu Phổ sai người đem con rồng đá thả lại vào trong đàm ngăn chặn thủy động như trước, để nước sông đầy lên, như vậy, sẽ không ai có thể quấy phá giấc ngủ của những vong linh bên dưới.
.
Đêm đó, mọi người khởi hành trở về Khai Phong, đem tấm bia đá giao cho Bao Chửng, Bao Chửng suốt đêm tới hoàng cung mang bia đá trình lên, Triệu Trinh nhìn thấy liền nổi giận, sai người tra rõ gốc gác của Phương Bác Giang, đám thân tín đông đảo mà hắn bồi dưỡng, cũng nhất nhất trồi lên mặt nước.
Mà khiến người ta giật mình chính là Tần Ngạo, thì ra Tần Ngạo lúc trẻ đã từng tình cờ gặp gỡ và được phụ thân của Hàm Lăng giúp đỡ nên mang ơn, sau đó khi làm việc dưới trướng của Phương Bác Giang, hắn cảm thấy hoài nghi về thân phận kẻ này. Tần Ngạo sau khi có được một ít đầu mối, biết Phương Bác Giang muốn có ngọc bội của Hàm Lăng, cho nên hắn mới đi tìm Hàm Lăng trước, để tránh nha đầu gặp chuyện bất trắc, sau đó bị người của Khai Phong phủ bắt được, hắn liền tương kế tựu kế, cùng Bao Chửng hợp tác, chỉ là Bao Chửng quá kín tiếng, một chút tiếng gió cũng không để lộ, cho đến lúc này khi đã có chứng cứ xác thực, mới thả Tần Ngạo ra.
Mà càng thú vị chính là, sau khi Tần Ngạo cùng Hàm Lăng ở chung mấy ngày, đã dụ dỗ bắt cóc nha đầu, trong nhất thời, một vụ oan án tày trời đã biến thành hỉ sự, tuy rằng, vụ án của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo trong lúc bọn Công Tôn hoàn toàn không biết gì cũng đã giải quyết… Nghe nói, vụ ám sát đó có liên quan tới Phương Bác Giang, có rất nhiều bí mật của hoàng thất không thể để người biết ẩn giấu trong đó, cuối cùng Triệu Trinh cũng không xử tử Phùng Dụ, kết quả coi như khá viên mãn.
Công Tôn tuy rằng hiếu kỳ, nhưng dưới sự ngăn cản của Triệu Phổ, cũng không tiếp tục truy cứu.
.
Khai Phong phủ lại khôi phục sự yên lặng của ngày xưa.
Hiệu thuốc của Công Tôn bắt đầu khai trương, ngay sát một ngõ nhỏ trên đường, mướn vài người làm công đến bán thuốc, thế nhưng trên cơ bản không phải bán mà đều là cho không, dùng để cứu tế những bách tính không có tiền xem bệnh, Công Tôn mỗi ngày đều đến tọa đường (nơi khám bệnh) chẩn bệnh, bận rộn vô cùng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dạo này cứ thần thần bí bí, cũng không biết vì cái gì, nói chung là lúc cả hai cùng một chỗ, thì cổ cổ quái quái.
Bao Chửng rất muốn hỏi thăm, nhưng luôn luôn không nắm được thân ảnh của Triển Chiêu.
Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, Tiểu Tứ Tử bận rộn “huấn luyện” Thạch Đầu, Tiêu Lương bận rộn ở bên Tiểu Tứ Tử, các ảnh vệ bận rộn chiếu cố Tiểu Tứ Tử và trợ thủ cho Công Tôn, toàn bộ Khai Phong phủ, chỉ có một người nhàn rỗi, nhàn tới tới nỗi hắn đã sắp phát điên, không sai —— Chính là Triệu Phổ.
Triệu Phổ vì Công Tôn gầy dựng hiệu thuốc này mà tốn hao không ít tâm lực, chỉ tiếc hiệu thuốc cũng đã làm xong, Công Tôn cũng rất cảm kích hắn, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong cảm kích… Đáng trách nhất chính là, từ lúc hiệu thuốc khai trương, Triệu Phổ cả ngày trời không sờ tới được một sợi lông của Công Tôn, cho nên, Triệu Phổ rất là phiền não! Khi Triệu Phổ phiền não nhất, Triệu Trinh mang tới cho hắn một tin tốt —— Dĩnh Xương phủ cách Khai Phong phủ không xa, tại khu vực miền núi, gần đây xuất hiện một đám sơn phỉ rất đông!
Triệu Phổ vừa nghe, nhảy lên cao ba thước, “Thật tốt quá, đến a, triệu tập nhân mã, chúng ta đi bình định sơn phỉ!”
Giả Ảnh bị hắn làm cho hồ đồ, liền hỏi, “Vương gia, làm gì có nhân mã a… Chúng ta chỉ có vài ảnh vệ, bằng không ta đi điều tới vài nghìn Triệu gia quân?”
Triệu Phổ sốt ruột, Bao Chửng cũng nói, “Lũ sơn phỉ này nhân số đông đảo, thật đúng là nên mang trọng binh tới.”
Triệu Phổ bất đắc dĩ, đành phải chờ các ảnh vệ đi truyền tin, bảo Hạ Nhất Hàng từ biên quan dẫn tới cho hắn ba nghìn Triệu gia quân.
.
“Có cần vậy không.” Triệu Phổ tại hiệu thuốc của Công Tôn xoay quanh, “Không phải chỉ có vài tên sơn phỉ sao, còn đòi Triệu gia quân, ta và đám ảnh vệ này, mỗi người năm trăm, chúng có mấy nghìn nhân mã cũng đã bình định xong rồi.”
Công Tôn đang phối thuốc, không yên lòng nói với hắn, “Hoàng thượng bảo ngươi phái Triệu gia quân đi, nói không chừng là có mục đích khác đó.”
“Hả?” Triệu Phổ có chút hiếu kỳ, hỏi, “Mục đích gì?”
“Hai ngày trước có vài người đến xem bệnh đã nói, vùng núi phía đông nam rất hỗn loạn, gần đây ngoại trừ sơn phỉ, còn có vài yêu nhân, dùng yêu ngôn hoặc chúng mà thương tổn bách tín.”
“Yêu nhân?” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Yêu nhân gì a?”
“A!”
Triệu Phổ vừa hỏi xong, chợt nghe Công Tôn hét to một tiếng, làm hắn cả kinh nhảy dựng lên, vội tiến tới hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Công Tôn chỉ vào một đống nhân sâm, có một con sâu phì phì màu xanh lục, nói, “Sâu nhân sâm a!” Vừa nói, vừa đi tìm cái bình.
Triệu Phổ bĩu môi, tâm nói… Một con sâu mà bị dọa tới như vậy sao? Nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một miếng gỗ chặn thuốc bên cạnh, hướng con sâu nọ —— Bốp!
Cầm lấy mảnh gỗ nhìn lại, đập bẹp rồi.
Công Tôn cầm bình đi ra, thì thấy Triệu Phổ đắc ý lắc lắc mảnh gỗ, trên đó là xác con sâu bẹp lép.
“Ngươi…” Công Tôn trắng bệch cả mặt.
Triệu Phổ còn đang vui vẻ, nói, “Có ta ở đây, cần gì cái bình… Ai nha.”
Triệu Phổ còn chưa dứt lời, đã bị Công Tôn ném cái bình vào mặt.
“Sâu nhân sâm là bảo vật vô giá a, khả ngộ bất khả cầu (thứ hiếm có chỉ khi tình cờ mới gặp được)ngươi biết hay không a!” Công Tôn giơ chân mắng, “Ngươi… Ngươi trả sâu lại cho ta! Ta muốn nuôi nó, tên hỗn đản này…”
Triệu Phổ bị Công Tôn đuổi đánh khắp sân, cuối cùng Công Tôn mệt đến thở dồn dập, mà lúc đó Triệu Phổ cũng đã chạy biến.
…
“Làm sao ta biết con sâu béo đó đáng giá như vậy?” Triệu Phổ ngồi trong sân tức tối càu nhàu.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn đá, dùng một quả trứng luộc giúp Triệu Phổ lăn lên viền mắt bầm tím do vừa bị cái bình đập trúng.
“Y cũng không nói thứ đó phải sống, ta còn tưởng là y sợ mà.” Triệu Phổ tiếp tục nói thầm.
Tiểu Tứ Tử vừa dùng trứng gà lăn vết bầm cho hắn, vừa nói, “Cửu Cửu, sao ngươi lại quên rồi, phụ thân ngay cả rắn mà còn không sợ, làm sao có thể sợ sâu sâu?”
Triệu Phổ buồn bực, hắn cũng là hồ đồ, ai bảo thư ngốc này mấy hôm nay không chịu ở với hắn.
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ ủ rũ cúi thấp đầu, liền hỏi, “Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Lương ngồi một bên, chải lông cho Thạch Đầu nay đã to gấp đôi, hỏi, “Vương gia, có phải ngươi cảm thấy khó thở?”
Triệu Phổ nhìn nhìn nó, nói, “Cũng là tiểu tử ngươi thông minh.”
“Khó thở?” Tiểu Tứ Tử nhích tới nghe nghe tiếng tim đập của Triệu Phổ, “Không có a, tim đập rất bình thường nha.”
Triệu Phổ vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Ngươi ngốc y như phụ thân ngươi!”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa hai má, dẩu mỏ, “Phụ thân gần đây cũng không có thời gian ở với Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ kéo ống tay áo Tiểu Tứ Tử —— Bạn chung hoạn nạn, ta cũng vậy!
Bất quá nghĩ nghĩ, Triệu Phổ cũng nhụt chí, ngay cả Tiểu Tứ Tử mà Công Tôn còn không có thời gian ở bên, huống chi là mình.
“Như vậy cũng không phải cách.” Triệu Phổ gác chân, vươn tay vuốt cằm suy nghĩ, nói, “Phải để con mọt sách có chút thời gian…”
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ nói, “A, hai ta đem hiệu thuốc phá cho sập tiệm, thế nào?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn Triệu Phổ, “Nhưng, phụ thân sẽ tức giận.”
“Ai, sao lại thành thật như vậy chứ?” Triệu Phổ cười tủm tỉm, nói, “Chúng ta đừng để y biết là được!”
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống nghĩ nghĩ, “Ngô… Vậy phải làm sao để phá rối đây?”
Triệu Phổ ngẩng mặt suy tính một hồi, tiến tới, cùng Tiểu Tứ Tử thì thầm hai câu.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu cân nhắc một chút, gật đầu, “Hảo!”
Triệu Phổ vươn tay, “Vậy hai ta hợp tác, nói chắc rồi a!”
“Hm!” Tiểu Tứ Tử vươn đôi tay bé bỏng, cùng bàn tay to của Triệu Phổ vỗ vỗ, một lớn một nhỏ, đạt cùng mục đích —— Phá rối hiệu thuốc của Công Tôn.
Thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ đi ra, Tiêu Lương vừa chải lông cho Thạch Đầu, vừa có chút lo lắng nói thầm, “Không cần lo chứ… Đến lúc đó đừng xảy ra chuyện gì nha.”
Tiêu Lương cũng không ngờ, thật đúng là đã nói trúng.
“Sao con rồng này lại xấu như vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Đây là Đại Đỗ long (rồng to bụng).” Công Tôn cười đi tới bên cái bụng nhô to của con rồng.
Thông thường đều là kiến tạo trước mộ phần hoặc địa cung, vùi cái bụng bên trong bùn đất, trong bụng, có giấu tin tức trọng yếu để tiến nhập địa cung hoặc mộ huyệt.
Công Tôn nói, “Đem cái bụng nạy ra, xem bên trong có cái gì, chúng ta sẽ biết kế tiếp nên làm thế nào.”
Triệu Phổ cười, “Người xưa còn có chút mánh khóe a.” Nói xong, liền bảo người nạy cái bụng của rồng khổng lồ ra, nói, “Mở ra xem, bên trong có bảo bối gì.”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh động thủ, đem bụng rồng nạy ra… Sau đó, Giả Ảnh từ bên trong, nâng ra một con rồng nhỏ.
“Thư ngốc…” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Xem ra thực sự chỉ là một con Đại Đỗ long a, ngươi xem ngươi lấy cả hài tử nhà người ta ra rồi kìa.”
Công Tôn ném cho hắn một cái liếc nhìn khinh bỉ, vươn tay tiếp nhận con rồng nhỏ kia, nói, “Là một cái tráp hình rồng.”
Vừa nói, Công Tôn vừa chỉ vào chiếc khóa trên tráp, nói, “Mở xem.”
Triển Chiêu dùng cự khuyết cạy khóa, mở tráp ra, chỉ thấy bên trong, có một hộp gấm… Lại mở hốp gấm ra, bên trong có một cuộn thẻ tre.
Triệu Phổ lấy ra nhìn nhìn, thấy bên trong đều là văn tự cổ, liền đưa cho Công Tôn.
Công Tôn vừa nhìn, liền nói, “Ai nha, Yến chiến phổ a.”
“Hả?” Triệu Phổ mở to hai mắt, mọi người cũng là hai mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Yến chiến phổ? Đặt tại nơi dễ thấy như vậy?”
Công Tôn tinh tế lật xem, nói, “Không giống đồ giả.”
“Tại sao có thể như vậy?” Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi, “Chỉ như vậy trực tiếp giấu trong bụng rồng, không phải rất dễ bị người ta lấy đi sao?”
“Đúng.” Triệu Phổ gật đầu, “Nếu như năm đó có người phát hiện con rồng này, nạy mở bụng ra không phải là lấy được ngay sao?”
“Tìm thử xem có cái gì.” Công Tôn nói.
“Dưới đáy tráp có vẽ gì đó.” Tử Ảnh nâng tráp cho Công Tôn xem.
Công Tôn tinh tế nhìn rõ, nói, “Đúng là bản đồ địa hình.”
“Nói cách khác, còn có địa cung?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn đem bản đồ lật lại xem xét, rồi so sánh với địa hình của Hắc Thủy đàm một chút, nói, “Là ở đây, không sai!”
“Còn nhớ sơn động ở mặt sau núi hay không, là nơi chúng ta ngã vào trong nước, sau đó lại trồi lên.” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ và bọn Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, “Nhớ rõ!”
“Ở đó!” Công Tôn nói, “Chúng ta đến xem.”
Triệu Phổ bảo bọn Tử Ảnh cùng đến phía sau núi.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu hớn ha hớn hở đuổi theo, Tiêu Lương cũng hấp tấp theo sau, đường núi khó đi, Triệu Phổ đỡ lấy Công Tôn, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường kéo Tiêu Lương… mọi người cùng nhau đi đến sơn động giữa sườn núi.
.
Vào động, vẫn là tình huống không khác gì lần trước… nhưng mọi người phát hiện một hiện tượng thú vị… Không có nước.
“Ai, tà môn.” Triệu Phổ nói, “Ta rõ ràng nhớ kỹ khi đó có nước.”
“Giống như vừa mới rút sạch.” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn nhìn, nói, “Mặt đất vẫn còn ẩm.”
“Ngấn nước còn rất rõ ràng.” Triển Chiêu chỉ vào một vòng ngấn ẩm ướt ở bên bờ, nói, “Quả thật giống như vừa rút nước.”
“Con rồng kia, có phải giống như một nút lọ hay không?” Công Tôn đột nhiên cười hỏi, “Chúng ta đem con rồng đó kéo lên, thì hiển nhiên sau đó nước ở đây sẽ bị rút cạn.”
“Rất có khả năng này.” Triệu Phổ gật đầu, Giả Ảnh dẫn đầu nhảy xuống đáy đàm trống không, nhìn quanh bốn vách, ngẩng đầu nói với Triệu Phổ, “Vương gia, không có gì khác thường.”
Công Tôn cũng muốn xuống dưới, Triệu Phổ thấy y vịn vào bên vách đá muốn nhảy xuống, vội vàng xuống trước, sau đó tiếp được y, nói, “Ngươi thật giỏi a, như vậy cũng dám nhảy?”
Công Tôn cảm thấy xấu hổ, ngọ nguậy đòi xuống, nhìn trái nhìn phải, phát hiện đáy đàm đều là rong rêu, bốn vách cũng bởi vì nhiều năm ngâm nước mà nham nhở, nhìn không ra cái gì.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ tiến tới nhìn, Thạch Đầu chi chi kêu hai tiếng… Bịch một cái, từ trong lòng Tiểu Tứ Tử chui ra, nhảy xuống đáy đàm.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử vội vàng muốn đuổi theo… dưới chân rất trơn, trượt ngã.
“Tiểu Tứ Tử!” Tiêu Lương vội vàng nhảy xuống theo.
Công Tôn cũng cả kinh, may mà Triệu Phổ lanh tay lẹ mắt, tiếp được Tiểu Tứ Tử, Giả Ảnh cũng tiếp được Tiêu Lương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chạy tới bờ đàm, nhìn xuống, cũng thở phào.
“Tiểu Tứ Tử, dọa chết người.” Công Tôn tiến tới tiếp nhận Tiểu Tứ Tử.
“Thạch Đầu chạy.” Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào Thạch Đầu trên mặt đất, chỉ thấy cái mũi của nó nhúc nhích, đang cúi rạp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, không bao lâu, bắt đầu đào hố.
Công Tôn sửng sốt, Thạch Đầu xoạt xoạt vài cái, đã bào ra một cái hố to, Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thật sự còn được việc hơn cả nhị ca ngươi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, Triệu Phổ nói, “Vật nhỏ tại sao lại đào hố ở chỗ này?”
“Oa, Thạch Đầu thật cừ.” Tiểu Tứ Tử chẳng hiểu gì cả, chỉ vỗ tay, nghĩ Thạch Đầu đào hang rất nhanh… Thạch Đầu cào cào, đột nhiên, rơi vào trong hố.
“Nha…” Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, “Thạch Đầu rơi vào rồi!”
“Có hang!” Triệu Phổ bảo Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhanh đào thêm.
.
Không bao lâu, mọi người đã đào rộng cái hố ra, chỉ thấy phía dưới là một không gian tối om, Triệu Phổ dùng cây đuốc rọi vào… thì thấy Thạch Đầu sau khi ngã xuống, bị kẹt trong một cái khe, đang chổng vó ngưỡng lên trời giãy dụa, chi chi kêu ầm lên.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử có chút lo lắng.
Bọn Giả Ảnh cầm cây đuốc nhảy xuống, vươn tay kéo Thạch Đầu ra.
Sau khi để lại vài ảnh vệ ở trên trông coi, Giả Ảnh cùng Tử Ảnh dẫn đầu, cầm đuốc tiếp tục tiến vào trong hang động, Tiểu Tứ Tử tiếp Thạch Đầu trở về, thấy trên móng vuốt của nó toàn là bùn, lấy khăn giúp nó lau sạch, mọi người cùng nhau đi vào trong.
Càng đi càng vào sâu, thì thấy bốn phía đều là vết tích điêu tạc thủ công, trên mặt đất còn có chút đá vụn trong suốt lóe sáng.
“Là thủy tinh.” Công Tôn nhặt lên vài mảnh xem xét, nói với mọi người, “Thực sự giống như trong lời đồn, kiến tạo một thủy tinh cung.”
Triệu Phổ cũng bật cười, nói, “Hàm Yến này rất thú vị, Yến chiến phổ trọng yếu như vậy lại vứt ở ngoài, chống đỡ thủy tinh cung.”
“Có thể…” Công Tôn cười cười, “Trong lòng hắn, Yến chiến phổ không trọng yếu bằng người trong thủy tinh cung.”
Tất cả mọi người cười cười, gật đầu, năm xưa chuyện bắt cóc công chúa kinh hãi thế tục như vậy mà Hàm Yến còn dám làm, tuyệt đối là một người yêu mỹ nhân hơn cả giang sơn.
.
Đi tới điểm cuối của hang động, phía trước quả nhiên xuất hiện một cánh cửa to.
Chỉ là nhiều năm đóng kín, mép cửa đá đã bị bụi vùi lấp, Tử Ảnh và Giả Ảnh tìm tòi một trận, mới mò ra được cái khe, mở được cửa ra.
Sau khi cửa mở, bày ra trước mặt mọi người, cũng không phải là thủy tinh cung óng ánh… mà là hơn mười tòa mộ bia, thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu áp sát vào người Công Tôn, “Thật nhiều mộ.”
“Vương gia.” Giả Ảnh nhìn vài tòa mộ bia trong đó, nói, “Đều là họ Hàm!”
“Là người của Hàm gia.” Công Tôn cũng đi vào nhìn một chút, nói, “Cả nhà của Hàm Lăng.”
“Không phải nói đã chết rồi sao… Chẳng lẽ có người mang thi thể chôn ở đây?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ở đây tựa hồ có đường đi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ thông đạo bên cạnh, “Hình như có thể dẫn tới đâu đó.”
“Đi xem.” Triển Chiêu đã tiến đến, cùng Bạch Ngọc Đường dọc theo thông đạo đi lên trên.
Công Tôn thấy một chỗ sát bên tường, có một bộ xương trắng, y đi qua, tỉ mỉ kiểm tra, nói, “Người này bị bệnh chết.”
“Đây chẳng lẽ là phụ thân của Hàm Lăng?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn nhìn giường đá mà bộ xương nằm và cái bàn bên cạnh, “Ông ta hình như đã sống ở đây một thời gian.”
“Trên bia đá hình như có chữ viết a.” Triệu Phổ phủi phủi bụi trên phiến đá, thì thấy phía trên có khắc chữ, chữ được khắc trơn tru lưu loát.
Công Tôn tiến tới, nương theo ánh sáng từ cây đuốc phát ra nhẩm đọc… Khiếp sợ không thôi, nói, “Phương Bác Giang này thì ra là người Cao Ly!”
“Hả?” Triệu Phổ cũng kinh hãi, cúi sát vào nhìn, vừa thấy liền nhíu mày, “Phương Bác Giang này là người Cao Ly, chạy tới Trung Nguyên học tập, mục đích là vì Yến chiến phổ… Thảo nào.”
“Nhưng sao bây giờ hắn lại cáo lão hồi hương, còn không mưu phản?” Công Tôn thắc mắc.
“Chuyện đó không cần thiết.” Triệu Phổ nói, “Tiên hoàng và Triệu Trinh đều nhiều lần bị ám sát hụt mà không rõ nguyên nhân, mặt khác… hoàng thất Cao Ly cũng không mạnh mẽ, binh lực thua xa Đại Tống ta, hơn nữa… Phương Bác Giang này dù làm cách nào cũng không tìm được Yến chiến phổ.”
.
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã từ đầu bên kia đường hầm nhảy xuống, nói, “Các ngươi đoán bên trên thông tới nơi nào?”
“Là hố loạn táng phải không?” Công Tôn hỏi.
“Tiên sinh đoán như thần!” Triển Chiêu có chút bội phục nói, “Chính là hố loạn táng, hơn nữa cực kỳ bí mật, cho nên vẫn chưa bị người phát hiện.”
Công Tôn bảo Triển Chiêu bọn họ xem tấm bia đá, Triển Chiêu cười —— Tốt, bây giờ Phương Bác Giang hết đường đào tẩu rồi, chỉ cần phái người tỉ mỉ tra ra xuất thân của hắn, là có thể biết hắn rốt cuộc có lai lịch gì.
“Nâng tấm bia đá này mang theo đi.” Triệu Phổ nói với bọn Giả Ảnh, “Sau đó đều đi ra ngoài, nơi này vừa âm u vừa ẩm thấp, xui!”
“Dạ.” Các ảnh vệ đáp ứng, bắt đầu di chuyển tấm bia đá.
.
Đang lúc mọi người muốn rời khỏi hang, Thạch Đầu trên tay Tiểu Tứ Tử lại bịch một cái chui ra, chạy tới trước một mặt tường.
“Thạch Đầu, sao ngươi không ngoan như vậy a.” Tiểu Tứ Tử theo sau, muốn ôm Thạch Đầu lên, thì nó đã bắt đầu cào, chỉ bất quá lần này nó cào là tường.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử ôm lấy nó, Thạch Đầu chi chi kêu to.
Triệu Phổ đi tới, ngồi xổm xuống, ở nơi Thạch Đầu vừa cào, đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, hắn tiến đến nhìn nhìn, mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt tường, nắm được một cái vòng sắt.
“Phía sau có cửa?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ nói, “Đại khái… là một nơi hay ho.” Vừa nói, Triệu Phổ vừa ra sức túm cửa đá mà kéo, cửa liền bị mở ra một nửa.
Công Tôn tiến tới quan sát, dưới ánh lửa của ngọn đuốc chiếu rọi, bên trong lấp lánh hào quang.
Công Tôn mở to hai mắt, chỉ thấy phòng này rất nhỏ, bốn vách tường đều là những cột thủy tinh bốn cạnh, trên mặt đất phủ kín trân châu và thủy tinh châu lấp lánh, ở chính giữa, có một quan tài bằng thủy tinh, mờ ảo, có thể thấy được bên trong có thân ảnh của hai người đang ôm nhau cùng một chỗ…
“Nga…” Công Tôn cười, nói, “Ta hiểu được, Hàm Yến đem Yến chiến phổ đặt ngoài cửa, ý là… Nếu như thực sự có ai tìm hắn, không ngoại trừ là vì Yến chiến phổ…”
“Yến chiến phổ có thể lấy đi.” Triệu Phổ không chờ Công Tôn nói xong, bèn tiếp lời, “Bất quá không được quấy rầy hắn và người hắn yêu dấu.”
Công Tôn gật đầu, “Hàm Yến là một người hữu tình.”
“Vẫn đóng cửa lại cho hắn đi.” Triển Chiêu tiến tới nói, “Người ta đang ngon giấc, không nên quấy rầy.”
Triệu Phổ gật đầu, đem đại môn đóng lại.
Sau đó, mọi người cảm thấy mỹ mãn rời đi, lại đem đường hầm vừa khơi thông lấp lại, sau đó ra khỏi sơn động, trở lại ven bờ Hắc Thủy đàm, Triệu Phổ sai người đem con rồng đá thả lại vào trong đàm ngăn chặn thủy động như trước, để nước sông đầy lên, như vậy, sẽ không ai có thể quấy phá giấc ngủ của những vong linh bên dưới.
.
Đêm đó, mọi người khởi hành trở về Khai Phong, đem tấm bia đá giao cho Bao Chửng, Bao Chửng suốt đêm tới hoàng cung mang bia đá trình lên, Triệu Trinh nhìn thấy liền nổi giận, sai người tra rõ gốc gác của Phương Bác Giang, đám thân tín đông đảo mà hắn bồi dưỡng, cũng nhất nhất trồi lên mặt nước.
Mà khiến người ta giật mình chính là Tần Ngạo, thì ra Tần Ngạo lúc trẻ đã từng tình cờ gặp gỡ và được phụ thân của Hàm Lăng giúp đỡ nên mang ơn, sau đó khi làm việc dưới trướng của Phương Bác Giang, hắn cảm thấy hoài nghi về thân phận kẻ này. Tần Ngạo sau khi có được một ít đầu mối, biết Phương Bác Giang muốn có ngọc bội của Hàm Lăng, cho nên hắn mới đi tìm Hàm Lăng trước, để tránh nha đầu gặp chuyện bất trắc, sau đó bị người của Khai Phong phủ bắt được, hắn liền tương kế tựu kế, cùng Bao Chửng hợp tác, chỉ là Bao Chửng quá kín tiếng, một chút tiếng gió cũng không để lộ, cho đến lúc này khi đã có chứng cứ xác thực, mới thả Tần Ngạo ra.
Mà càng thú vị chính là, sau khi Tần Ngạo cùng Hàm Lăng ở chung mấy ngày, đã dụ dỗ bắt cóc nha đầu, trong nhất thời, một vụ oan án tày trời đã biến thành hỉ sự, tuy rằng, vụ án của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo trong lúc bọn Công Tôn hoàn toàn không biết gì cũng đã giải quyết… Nghe nói, vụ ám sát đó có liên quan tới Phương Bác Giang, có rất nhiều bí mật của hoàng thất không thể để người biết ẩn giấu trong đó, cuối cùng Triệu Trinh cũng không xử tử Phùng Dụ, kết quả coi như khá viên mãn.
Công Tôn tuy rằng hiếu kỳ, nhưng dưới sự ngăn cản của Triệu Phổ, cũng không tiếp tục truy cứu.
.
Khai Phong phủ lại khôi phục sự yên lặng của ngày xưa.
Hiệu thuốc của Công Tôn bắt đầu khai trương, ngay sát một ngõ nhỏ trên đường, mướn vài người làm công đến bán thuốc, thế nhưng trên cơ bản không phải bán mà đều là cho không, dùng để cứu tế những bách tính không có tiền xem bệnh, Công Tôn mỗi ngày đều đến tọa đường (nơi khám bệnh) chẩn bệnh, bận rộn vô cùng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dạo này cứ thần thần bí bí, cũng không biết vì cái gì, nói chung là lúc cả hai cùng một chỗ, thì cổ cổ quái quái.
Bao Chửng rất muốn hỏi thăm, nhưng luôn luôn không nắm được thân ảnh của Triển Chiêu.
Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, Tiểu Tứ Tử bận rộn “huấn luyện” Thạch Đầu, Tiêu Lương bận rộn ở bên Tiểu Tứ Tử, các ảnh vệ bận rộn chiếu cố Tiểu Tứ Tử và trợ thủ cho Công Tôn, toàn bộ Khai Phong phủ, chỉ có một người nhàn rỗi, nhàn tới tới nỗi hắn đã sắp phát điên, không sai —— Chính là Triệu Phổ.
Triệu Phổ vì Công Tôn gầy dựng hiệu thuốc này mà tốn hao không ít tâm lực, chỉ tiếc hiệu thuốc cũng đã làm xong, Công Tôn cũng rất cảm kích hắn, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong cảm kích… Đáng trách nhất chính là, từ lúc hiệu thuốc khai trương, Triệu Phổ cả ngày trời không sờ tới được một sợi lông của Công Tôn, cho nên, Triệu Phổ rất là phiền não! Khi Triệu Phổ phiền não nhất, Triệu Trinh mang tới cho hắn một tin tốt —— Dĩnh Xương phủ cách Khai Phong phủ không xa, tại khu vực miền núi, gần đây xuất hiện một đám sơn phỉ rất đông!
Triệu Phổ vừa nghe, nhảy lên cao ba thước, “Thật tốt quá, đến a, triệu tập nhân mã, chúng ta đi bình định sơn phỉ!”
Giả Ảnh bị hắn làm cho hồ đồ, liền hỏi, “Vương gia, làm gì có nhân mã a… Chúng ta chỉ có vài ảnh vệ, bằng không ta đi điều tới vài nghìn Triệu gia quân?”
Triệu Phổ sốt ruột, Bao Chửng cũng nói, “Lũ sơn phỉ này nhân số đông đảo, thật đúng là nên mang trọng binh tới.”
Triệu Phổ bất đắc dĩ, đành phải chờ các ảnh vệ đi truyền tin, bảo Hạ Nhất Hàng từ biên quan dẫn tới cho hắn ba nghìn Triệu gia quân.
.
“Có cần vậy không.” Triệu Phổ tại hiệu thuốc của Công Tôn xoay quanh, “Không phải chỉ có vài tên sơn phỉ sao, còn đòi Triệu gia quân, ta và đám ảnh vệ này, mỗi người năm trăm, chúng có mấy nghìn nhân mã cũng đã bình định xong rồi.”
Công Tôn đang phối thuốc, không yên lòng nói với hắn, “Hoàng thượng bảo ngươi phái Triệu gia quân đi, nói không chừng là có mục đích khác đó.”
“Hả?” Triệu Phổ có chút hiếu kỳ, hỏi, “Mục đích gì?”
“Hai ngày trước có vài người đến xem bệnh đã nói, vùng núi phía đông nam rất hỗn loạn, gần đây ngoại trừ sơn phỉ, còn có vài yêu nhân, dùng yêu ngôn hoặc chúng mà thương tổn bách tín.”
“Yêu nhân?” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Yêu nhân gì a?”
“A!”
Triệu Phổ vừa hỏi xong, chợt nghe Công Tôn hét to một tiếng, làm hắn cả kinh nhảy dựng lên, vội tiến tới hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Công Tôn chỉ vào một đống nhân sâm, có một con sâu phì phì màu xanh lục, nói, “Sâu nhân sâm a!” Vừa nói, vừa đi tìm cái bình.
Triệu Phổ bĩu môi, tâm nói… Một con sâu mà bị dọa tới như vậy sao? Nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một miếng gỗ chặn thuốc bên cạnh, hướng con sâu nọ —— Bốp!
Cầm lấy mảnh gỗ nhìn lại, đập bẹp rồi.
Công Tôn cầm bình đi ra, thì thấy Triệu Phổ đắc ý lắc lắc mảnh gỗ, trên đó là xác con sâu bẹp lép.
“Ngươi…” Công Tôn trắng bệch cả mặt.
Triệu Phổ còn đang vui vẻ, nói, “Có ta ở đây, cần gì cái bình… Ai nha.”
Triệu Phổ còn chưa dứt lời, đã bị Công Tôn ném cái bình vào mặt.
“Sâu nhân sâm là bảo vật vô giá a, khả ngộ bất khả cầu (thứ hiếm có chỉ khi tình cờ mới gặp được)ngươi biết hay không a!” Công Tôn giơ chân mắng, “Ngươi… Ngươi trả sâu lại cho ta! Ta muốn nuôi nó, tên hỗn đản này…”
Triệu Phổ bị Công Tôn đuổi đánh khắp sân, cuối cùng Công Tôn mệt đến thở dồn dập, mà lúc đó Triệu Phổ cũng đã chạy biến.
…
“Làm sao ta biết con sâu béo đó đáng giá như vậy?” Triệu Phổ ngồi trong sân tức tối càu nhàu.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn đá, dùng một quả trứng luộc giúp Triệu Phổ lăn lên viền mắt bầm tím do vừa bị cái bình đập trúng.
“Y cũng không nói thứ đó phải sống, ta còn tưởng là y sợ mà.” Triệu Phổ tiếp tục nói thầm.
Tiểu Tứ Tử vừa dùng trứng gà lăn vết bầm cho hắn, vừa nói, “Cửu Cửu, sao ngươi lại quên rồi, phụ thân ngay cả rắn mà còn không sợ, làm sao có thể sợ sâu sâu?”
Triệu Phổ buồn bực, hắn cũng là hồ đồ, ai bảo thư ngốc này mấy hôm nay không chịu ở với hắn.
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ ủ rũ cúi thấp đầu, liền hỏi, “Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Lương ngồi một bên, chải lông cho Thạch Đầu nay đã to gấp đôi, hỏi, “Vương gia, có phải ngươi cảm thấy khó thở?”
Triệu Phổ nhìn nhìn nó, nói, “Cũng là tiểu tử ngươi thông minh.”
“Khó thở?” Tiểu Tứ Tử nhích tới nghe nghe tiếng tim đập của Triệu Phổ, “Không có a, tim đập rất bình thường nha.”
Triệu Phổ vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Ngươi ngốc y như phụ thân ngươi!”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa hai má, dẩu mỏ, “Phụ thân gần đây cũng không có thời gian ở với Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ kéo ống tay áo Tiểu Tứ Tử —— Bạn chung hoạn nạn, ta cũng vậy!
Bất quá nghĩ nghĩ, Triệu Phổ cũng nhụt chí, ngay cả Tiểu Tứ Tử mà Công Tôn còn không có thời gian ở bên, huống chi là mình.
“Như vậy cũng không phải cách.” Triệu Phổ gác chân, vươn tay vuốt cằm suy nghĩ, nói, “Phải để con mọt sách có chút thời gian…”
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ nói, “A, hai ta đem hiệu thuốc phá cho sập tiệm, thế nào?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn Triệu Phổ, “Nhưng, phụ thân sẽ tức giận.”
“Ai, sao lại thành thật như vậy chứ?” Triệu Phổ cười tủm tỉm, nói, “Chúng ta đừng để y biết là được!”
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống nghĩ nghĩ, “Ngô… Vậy phải làm sao để phá rối đây?”
Triệu Phổ ngẩng mặt suy tính một hồi, tiến tới, cùng Tiểu Tứ Tử thì thầm hai câu.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu cân nhắc một chút, gật đầu, “Hảo!”
Triệu Phổ vươn tay, “Vậy hai ta hợp tác, nói chắc rồi a!”
“Hm!” Tiểu Tứ Tử vươn đôi tay bé bỏng, cùng bàn tay to của Triệu Phổ vỗ vỗ, một lớn một nhỏ, đạt cùng mục đích —— Phá rối hiệu thuốc của Công Tôn.
Thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ đi ra, Tiêu Lương vừa chải lông cho Thạch Đầu, vừa có chút lo lắng nói thầm, “Không cần lo chứ… Đến lúc đó đừng xảy ra chuyện gì nha.”
Tiêu Lương cũng không ngờ, thật đúng là đã nói trúng.
Danh sách chương