Công Tôn hiển nhiên không quá rõ Triệu Phổ nói cái gì.
Bao Chửng cũng nói, “Vương gia, chuyện này ngài xử lý đi.”
Triệu Phổ gật đầu, có chút áy náy nhìn Công Tôn, nói, “Sau khi ăn cơm tối ngươi rảnh không?”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ cười nói, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Công Tôn hỏi.
“Tảo mộ.” Triệu Phổ thản nhiên cười, Công Tôn hơi chút trợn tròn mắt.
.
Khi ăn cơm tối, có hỏa kế của hiệu may đến, đưa tới hai cái lý y mới cho Tiểu Tứ Tử, sau khi Tiểu Tứ Tử thay xong, lại mặc vào ngoại sam, nhấc tay duỗi chân đều thư thái hơn nhiều.
Mà trước lúc Công Tôn muốn xuất môn, Hoàng Thái Phi phái người tới, đưa đến một rương quần áo mới, mà đều là y phục của tiểu hài nhi.
Công Tôn có chút khó hiểu, Triệu Phổ cười nói, “Đều là khi bé người khác tặng cho ta mặc, ta lớn nhanh nên chưa kịp mặc, cho Tiểu Tứ Tử là vừa.”
Công Tôn ngửi ngửi y phục, y phục này theo lý mà nói, hẳn là đã để trong rương nhiều năm, sẽ có chút mùi gỗ, nhưng ở đây một chút cũng không có… Rõ ràng là mới.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, Triệu Phổ sờ sờ mũi ngửa mặt lên trời, nói, “Nhi tử của ngươi mặc của lão tử là thiên kinh địa nghĩa.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, y phục là Cửu Cửu tặng cho ngươi, mau cảm tạ Cửu Cửu.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, ngọt lịm nói một câu, “Cảm tạ Cửu Cửu.”
Con tim non nớt của Triệu Phổ gào thét… lâng lâng a lâng lâng.
“Đi.” Triệu Phổ nói với Công Tôn, “Đi tảo mộ.” Nói xong, liền ra cửa.
“Tảo mộ ai a?” Đi trên đường, Công Tôn hơi chút mờ mịt hỏi Triệu Phổ.
“Ân, nói sao nhỉ.” Triệu Phổ nói, “Khi ta sinh ra, phụ hoàng cũng không thương ta, vốn định giết ta, sau đó lại có một tiểu thái giám từ trong tay phụ hoàng cứu ta ra, ôm ta chạy trốn về chỗ của nương, ta mới không bị làm thịt.”
“Nga?” Công Tôn có chút giật mình, hỏi, “Tiểu thái giám nọ đoạt ngươi từ tay hoàng thượng?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nói, “Phụ hoàng năm đó nâng ta lên chuẩn bị ném, bị hắn lao đến tiếp được, sau lại hắn liền ôm ta chạy điên cuồng về chỗ nương ta, nương ta che chở ta nói muốn đồng quy vu tận… Dù sao cũng là công chúa ngoại tộc, phu thê lại ân ái, sau đó phụ hoàng cũng ngừng tay, bất quá tiểu thái giám kia thiếu chút nữa bị đánh chết, sau lại nương ta cứu hắn, nhận hắn làm con nuôi, ta nhận hắn làm đại ca.”
Công Tôn gật đầu, nhìn Triệu Phổ hiện tại cái dạng này, thực sự không cách nào tưởng tượng được dáng dấp khi hắn còn là hài nhi.
“Sau nương ta lại mang theo ta trở về đại mạc… Phụ hoàng ta sau đó không biết nghĩ gì, đại khái là thông suốt, muốn tiếp chúng ta trở lại, nhưng nương ta không chịu. Cuối cùng, phụ hoàng lưu tiểu thái giám kia bên người, đặt cho hắn một danh tự, gọi Tiểu Minh tử, đại khái bởi vì nương là Minh Dương công chúa.” Triệu Phổ nói, “Sau khi phụ hoàng qua đời, ta được huynh trưởng, cũng chính là tiên hoàng nhận về Khai Phong, Tiểu Minh tử liền chuyển sang chiếu cố ta, ta thấy hắn gầy, thường chọc hắn, buộc hắn ăn nhiều thứ, bất tri bất giác đã bị ta dưỡng béo, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì… Bỗng nhiên biến thành một gã béo phì.”
“Ha hả.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay cười.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, Giả Ảnh không quên xen mồm, nói, “Vương gia, Minh gia nói qua, đó là bởi vì có một lần hắn sinh bệnh, đại phu nói hắn quá gầy, nên ngươi bắt đầu liều mạng uy hắn ăn. Hắn lại thương ngươi, ngươi cho hắn ăn thì liền há mồm nuốt, bất tri bất giác biến thành béo phì.”
Triệu Phổ cũng cười, lắc đầu.
“Sau đó thì sao?” Công Tôn đã mơ hồ minh bạch, kẻ phái người tập kích y cùng Tiểu Tứ Tử, phỏng chừng chính là vị Tiểu Minh tử này… Triệu Phổ dù có tức đến thế nào, cũng không thể trút giận với hắn a.
“Tiểu Minh tử có một tâm nguyện.” Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Hắn thường nói, phụ hoàng ta từng nói qua, ta sẽ là hoàng đế tốt.”
Công Tôn khẽ nhíu mày…
“Bất quá ta thực sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, sau đó hắn mưu đồ bí mật phái người ám sát thái tử Triệu Trinh, bị tiên hoàng bắt được, muốn chém hắn.” Triệu Phổ nói, “Ta đi cầu tình, tính cách Triệu Trinh ôn hòa hiền hậu, cũng cầu phụ hoàng hắn thả Tiểu Minh tử, nói nếu như giết Tiểu Minh tử, sau này ta và hắn sẽ có ngăn cách.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Hoàng thượng khi bé rất thông minh a.”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Ý ngươi là hắn hiện tại không thông minh?”
Công Tôn nhướng mi, “Ý ta là hắn hiện tại càng thông minh.”
Triệu Phổ cười, nói, “Tiểu Minh tử không bị xử tử, sau đó Triệu Trinh đăng cơ, hắn giận ta, chạy đến hoàng lăng, trông giữ mộ phần cho phụ hoàng.”
Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Sau đó?”
“Trước kia khi ta chưa xuất chinh, thường ngày hay đến thăm hắn mang thức ăn cho hắn.” Triệu Phổ nói, “Sau đó, hắn tựa hồ cũng nguôi ngoai, ta vốn muốn đón hắn trở về làm bạn với nương, nhưng hắn không chịu, nói ở đó tự do tự tại, còn có thể làm bạn với phụ hoàng… Bắt quá hắn vẫn rất quan tâm chuyện của ta.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Có vài ngày ngươi mang theo hảo tửu cùng món ngon xuất môn không gặp, chính là đi gặp hắn?”
Triệu Phổ cười gật đầu, “Ta đối hắn luôn có chút hổ thẹn, ta biết hắn mong muốn Triệu Phổ ta có một ngày có thể làm hoàng đế, hoặc là con nối dõi cũng được… Cho nên ta vẫn không dám nói với hắn chuyện của ngươi.”
Công Tôn nghe xong nhìn Triệu Phổ một chút, hắn khẽ nhíu mày, “Lần này, không biết ai có dụng tâm xấu, đem chuyện của ngươi nói cho hắn… Nếu để ta biết, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!”
Công Tôn nghe, không nói gì, vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ghé vào trong lòng y, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn ngước mắt.
“Nếu quả thật là Tiểu Minh tử sai sử, ta không có cách nào làm cho ngươi hết giận, bằng không, ngươi ném ta một thân trứng gà đi?” Triệu Phổ nói, “Bất quá kẻ để gió thổi đến tai của hắn, ta tuyệt đối sẽ không khinh tha.”
Công Tôn cười, nói, “Nếu người nọ là một lòng hướng về ngươi, vậy ngươi đừng truy cứu ai cả, dù sao ta cùng Tiểu Tứ Tử cũng lông tóc vô thương, ngươi chỉ cần nói cho hắn, ta và ngươi bất quá là gặp dịp thì chơi, hắn tự nhiên sẽ không gây khó xử ta nữa.”
Triệu Phổ nghe được mấy chữ “gặp dịp thì chơi”. Không hiểu vì sao, ngực có chút buồn buồn.
Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân, cái gì gọi gặp dịp thì chơi?”
Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử một lòng tác hợp cho y cùng Triệu Phổ, sợ bé nháo, nói, “Ngoan ngủ đi.”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghi hoặc tựa vào lòng Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ không có cách nào biểu tình, ngực không được tự nhiên —— Con mọt sách này, một chút cũng không thông suốt! Bất quá nghĩ lại, bản thân Triệu Phổ cũng có chút không thông, chính mình rốt cuộc là muốn cái gì? .
Lúc này, mọi người đã tới hoàng lăng, săc trời cũng tối dần. Hoàng lăng tuy rằng hùng vĩ, nhưng dù sao cũng là lăng tẩm, buổi tối đặc biệt hoang vắng, âm phong trận trận.
Triệu Phổ nhíu mày, lẩm bẩm, “Nghĩ gì vậy trời? Khăng khăng thủ ở nơi quỷ quái này?”
Mọi người dọc theo con đường nhỏ tiến vào, cách đó không xa, xuất hiện một đình thai lâu các, chợt nghe được tiếng đàn truyền đến, vô vàn thê lương. Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, “Phụ thân, hảo dọa người nha.”
Giả Ảnh xuất ra tiểu thảm bọc bé lại, nói, “Đừng sợ Tiểu Tứ Tử, nơi này là mộ phần của phụ thân Vương gia.”
“Mộ phần…” Tiểu Tứ Tử thụt đầu chui chui vào trong thảm, Triệu Phổ và Công Tôn có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Giả Ảnh, Giả Ảnh vẻ mặt mờ mịt, nhìn Tử Ảnh —— Chuyện gì vậy?
Tử Ảnh cười tủm tỉm vỗ vai hắn, “Thế nào? Giả thông minh, ngươi cũng có ngày hôm nay?”
.
Đi theo tiếng đàn vòng qua cây cầu chín nhịp, phía trước xuất hiện một đình hoa đào, ngoài đình nở đầy hoa đào, hương thơm đẹp lòng người.
Trong đình có người, người này thân hình cao to phì phạc, mặc một bộ y phục thanh sắc, đang đánh đàn, tiếng đàn réo rắt vô cùng thảm thiết. Công Tôn sau khi nghe được, trong lòng hơi khẽ động —— Người này, tựa hồ có tâm sự u sầu.
Công Tôn dừng bước, nói với Triệu Phổ, “Ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Triệu Phổ gật đầu, phi thân lướt qua hồ nước, đáp xuống trong đình.
Người đánh đàn ngẩng đầu, nhìn Triệu Phổ một chút, khe khẽ thở dài.
“Đại ca.” Triệu Phổ nói, “Gió lớn như vậy tại sao lại mặc ít áo thế kia?”
Tiểu Minh tử cười cười, nói, “Thịt dày, không sợ lạnh.”
Triệu Phổ cũng cười, hỏi, “Ăn chưa?”
Tiểu Minh tử xoay mặt, nhìn một chút bên ngoài đình, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, hắn nhíu mày.
“Ngươi tới đòi công đạo cho hắn sao?” Tiểu Minh tử lạnh như băng hỏi.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hỏi, “Đại ca, thật là ngươi làm sao?”
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Không sai.”
“Ai nói cho ngươi biết?” Triệu Phổ hỏi.
Tiểu Minh tử im lặng, trả lời, “Ta nói rồi, tại sao ngươi lại coi trọng một nam nhân như vậy, đừng nói… hắn thật đúng là đẹp, còn có một oa oa nữa… Oa nhi này nếu là cốt nhục của ngươi thì tốt quá.”
Triệu Phổ ngồi xuống bên cạnh hắn, nói với Tiểu Minh tử, “Đại ca, y không có làm gì sai… Tại sao ngươi lại nói cho bọn côn đồ kia là hoàng thượng sai sử? Muốn ta tạo phản a? Ngươi đây không phải dẫn lửa thiêu thân sao?”
Tiểu Minh tử giương mắt nhìn Triệu Phổ, “Ta không cam lòng…”
“Đây đều là chuyện quá khứ rất rất lâu rồi.” Triệu Phổ hơi chút bất đắc dĩ nói, “Đừng nhắc đến nữa, đại ca, ta không muốn làm hoàng đế.”
Tiểu Minh tử bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài, “Ta chỉ là không ngờ ngươi thích một nam nhân, ngươi nếu ngay cả tử tự cũng không lưu lại, ta làm sao xuống dưới gặp tiên hoàng a!”
Triệu Phổ cười nói, “Ngươi quản ông ta làm gì? Ngươi mới bao nhiêu? Ta đã nói, ngươi hãy theo ta quay về Vương phủ, làm bạn với hoàng nương, đỡ cho bà ngày ngày nhớ thương ngươi.”
Tiểu Minh tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Tại sao ngươi thích hắn? Là bởi vì đẹp? Thiên hạ nhiều nữ nhân!”
Triệu Phổ tiếp tục nhìn trời thở dài, nói rõ nguyên nhân trước sau cho Tiểu Minh tử nghe, Tiểu Minh tử sau khi nghe xong, có chút minh bạch, liền hỏi, “Vậy… Hai ngươi là…”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Nói trắng ra là, ta hình như có chút thích y, bất quá y hình như có chút không thích ta.”
Tiểu Minh tử nhíu mày, vừa định nói, Triệu Phổ liền lên tiếng, “Ai, bất quá con của y cực kỳ khả ái, ta gọi đến cho ngươi nhìn nhìn?” Vừa nói, vừa ngoắc gọi Công Tôn.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đi vào đình, cùng Tiểu Minh tử đối mặt, Tiểu Minh tử có chút xấu hổ, nhưng Công Tôn thì nhìn ra… Ấn đường của người này biến thành màu đen, hai mắt vô thần, môi khô khốc —— Trọng bệnh triền thân!
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn người trước mặt, thầm nhủ —— Ai nha, hảo béo hảo nhiều thịt, thoạt nhìn hảo mềm mềm nha!
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Tiểu Tứ Tử, đây là Tiểu Minh tử.”
Tiểu Tứ Tử thích hết thảy những thứ tròn vo, cười tủm tỉm vươn tay chọt chọt bụng Tiểu Minh tử, nói, “Tiểu Minh tử.”
Tiểu Minh tử từ nhỏ đã đặc biệt thích tiểu hài tử, cho nên năm đó mới có thể phấn đấu quên mình đi cứu Triệu Phổ còn quấn trong tã lót, hôm nay vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, cơn tức trong lòng hạ hơn phân nửa, nhìn Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ngươi… gọi gì?”
“Tiểu Tứ Tử.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói.
Tiểu Minh tử vươn bàn tay phì phì, nói, “Ta ôm một cái được không?”
Tiểu Tứ Tử vươn hai tay, hướng vào trong lòng hắn rướn người đến, quả nhiên —— Hảo mềm nha.
Tiểu Minh tử nhìn Tiểu Tứ Tử, trên mặt lộ ra nét cười, Công Tôn quan sát tình huống của hắn, phát hiện người này hơi không bình thường, lại nhìn Triệu Phổ một chút.
Triệu Phổ đứng lên, vỗ vỗ Công Tôn nói, “Theo ta cùng nhau gọi đại ca.”
“Ai.” Tiểu Minh tử rất không khách khí khoát khoát tay, nói, “Ta không đảm đương nổi, gọi Minh công công là được.”
Công Tôn cười cười, nói, “Minh công công, gần đây biếng ăn, bụng trướng đau, các khớp xương sưng nhức?”
Tiểu Minh tử sửng sốt, vô thức gật đầu.
“Nếu không lưu tâm, ta bắt mạch cho ngươi?” Công Tôn hỏi.
Tiểu Minh tử sắc mặt hiển nhiên khó nhìn, lắc đầu.
Công Tôn trong lòng hiểu rõ, “Xem ra công công đã tìm người xem qua rồi a.”
Tiểu Minh tử cúi đầu không nói, Triệu Phổ cũng nhìn ra môn đạo, liền hỏi Công Tôn, “Hắn làm sao vậy?”
Công Tôn nói, “Hắn mang bệnh rất nặng.”
“Đại ca?” Triệu Phổ nhíu mày, “Ngươi bệnh gì?”
Tiểu Minh tử có chút khô khan cười cười, nói, “Không bệnh.”
Triệu Phổ cũng nhìn ra được thần sắc của hắn khá tệ, liền nhìn Công Tôn, Công Tôn đảo mắt ra hiệu cho hắn, nói, “Minh công công, có phải là thái y nào đó đã xem qua cho ngươi?”
Tiểu Minh tử không nói.
Công Tôn cười cười, nói, “Là thái y đó nói với ngươi chuyện của ta?”
Tiểu Minh tử ngẩn người, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhíu mày, thầm nhủ, nương, nói tới nói lui, nguyên lai là một tên thái y đố kỵ Công Tôn nên giở trò quỷ, cũng phải a, ngoại trừ đám thái y kia, Công Tôn có đắc tội với ai đâu?!
“Đại ca.” Triệu Phổ nói với Tiểu Minh tử, “Trước hết đừng làm gì cả, ngươi để thư ngốc này bắt mạch, y thuật của y thực sự rất cao!”
“Ta không thích!” Tiểu Minh tử cứng đầu, trừng Công Tôn nói, “Dù có thể cứu, ta cũng không cần hắn cứu!”
“Ngươi…” Triệu Phổ tức giận, thầm nhủ tính tình như vậy làm sao luyện ra được, so với ngưu còn lì hơn.
Công Tôn cũng không tức giận, nhưng Tiểu Tứ Tử trong lòng Tiểu Minh tử, vươn tay véo má Tiểu Minh tử, nói, “Tiểu Minh tử, không được hung phụ thân!”
Tiểu Minh tử nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, cũng không nói gì, Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi bị bệnh sao? Vì sao không xem?”
“Ta sống không có ý nghĩa.” Tiểu Minh tử nói, “Sống làm gì chứ?!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi, “Sống vì sao không có ý nghĩa nha?”
Tiểu Minh tử liếc nhìn Triệu Phổ, không lên tiếng.
Công Tôn cười cười, nói, “Tiểu Tứ Tử, đến.”
Tiểu Tứ Tử từ trên người Tiểu Minh tử nhảy xuống, chạy về bên người Công Tôn, Công Tôn vươn tay bế bé lên, thản nhiên nói, “Người này, là một quỷ hồ đồ, hắn chỉ biết đến mình, cho đến bây giờ cũng không nghĩ cho người khác, người như thế, nếu không phải thấy hắn chết sẽ liên lụy Cửu Cửu, ta còn lười cứu hắn.”
Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, thầm nhủ —— Đây là diễn hay là thật a?
Tiểu Minh tử cũng phát hỏa, giương mắt nhìn Công Tôn, nói, “Ai, yêu nghiệt ngươi nói cái gì?!”
Triệu Phổ ngực phiền đến hoảng, sao lại gọi Công Tôn là yêu nghiệt a?!
Công Tôn không tức giận, vẫn vân đạm phong khinh, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, Minh công công này, ỷ vào chính mình khi còn bé cứu được Cửu Cửu một mạng liền hoành hành ngang ngược, buộc Cửu Cửu phải làm chuyện Cửu Cửu không thích làm, vì thế, không tiếc thương tổn người hắn yêu thương, còn muốn buộc hắn tạo phản, hoàn toàn mặc kệ Cửu Cửu hiện tại một mình tại Khai Phong phủ, nếu hoàng thượng biết được việc này tiên hạ thủ vi cường, đòi mạng của hắn, vậy Cửu Cửu chính là bị hắn hại chết. Cửu Cửu một khi đã chết, Triệu gia quân ở biên quan tất nhiên sẽ tạo phản, đến lúc đó nội chiến… Tử thương vô số không nói, Liêu quốc cùng Tây Hạ như hổ rình mồi, tất nhiên sẽ thừa loạn mà vào, đến lúc đó thoáng cái chiếm đoạt Đại Tống, toàn bộ con dân đều thành nô lệ mất nước, giang sơn Đại Tống liền chôn vùi trong tay hắn. Bất quá hắn lúc đó cũng không hề gì a, chôn thì cũng đã chôn, hắn cũng bệnh nặng sắp chết, đến lúc đó, xuống địa phủ còn có thể tức chết lão hoàng đế, thật tốt?!”
“Ngươi… ngươi…” Tiểu Minh tử bị Công Tôn miệng mồm lanh lợi xỏ xiên đến tái cả mặt, nhưng há mồm nửa ngày, cũng không thể phản bác được một câu, những điều Công Tôn nói, hắn đều không nghĩ tới… Nhiều năm như vậy, hắn cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Công Tôn tiếp tục nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, ngươi nói một chút, Tiểu Minh tử này, có phải rất xấu hay không?”
Tiểu Tứ Tử nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, nói, “Tại sao lại như vậy a, Tiểu Minh tử thật xấu a!”
Tiểu Minh tử tức giận thở hổn hển, ngồi trên ghế đá ngực kịch liệt phập phồng, một câu cũng không nói lên được.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Thư ngốc, được rồi, đừng để tức chết!
Công Tôn giao Tiểu Tứ Tử cho Triệu Phổ, đi tới bên người Tiểu Minh tử, nói, “Ai, ngươi mở to hai mắt ra nhìn!” Nói, vươn tay vỗ vỗ ngực mình, “Lão tử tuy rằng là một thư sinh, nhưng có điểm nào không giống nam nhân mà giống yêu nghiệt chứ? Triệu Phổ hắn là một lưu manh, lão tử còn không vừa ý hắn đó, đừng nói bậy!”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai Triệu Phổ —— Cửu Cửu, ngươi phải nhẫn nại nha.
Tiểu Minh tử cũng mở to hai mắt —— Trên đời này, lần đầu thấy có người không đem Triệu Phổ để vào mắt như thế.
“Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi!” Công Tôn trừng mắt liếc hắn, “Ngươi không vươn tay thì chính là bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu!”
Tiểu Minh tử thiếu chút nữa mắt trợn trắng sùi bọt mép, nhưng cuối cùng, cũng run rẩy vươn tay ra.
Công Tôn cười cười, ngồi xuống, bắt mạch cho Tiểu Minh tử, chẩn nửa ngày, có chút nhụt chí thở dài một hơi, nói, “Ngươi a, ăn quá nhiều! Giảm béo!” Vừa nói, vừa đối Giả Ảnh nói, “Giam người này lại, mỗi ngày không cho uống nước chỉ cho uống canh lá sen, mỗi ngày không cho ăn gì khác, ngoại trừ ăn một ít rau xanh, một ít đậu hũ, một ít cơm.”
Triệu Phổ giật mình, kéo tay áo Công Tôn, “Ai, thư ngốc, chết đói!”
Công Tôn liếc ngang, nói, “Đều do ngươi nuông chiều!”
Triệu Phổ nín lặng… Thư ngốc này đằng đằng sát khí.
Công Tôn nói với Giả Ảnh, “Tìm người theo dõi hắn, mỗi ngày bắt hắn đi năm dặm đường!”
Tiểu Minh tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn, nói, “Ngươi… ngươi…”
“Ngươi cái gì a?” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi không biết mã của Vương gia có ba con mắt a?! Kiên trì như vậy hai tháng, bảo chứng ngươi mặt mày tỏa sáng!”
“Ta… ta…” Tiểu Minh tử càng gấp càng không nói ra lời.
Công Tôn đập bàn, quát, “Ta cái gì?! Ngươi làm bệnh nhân dám không nghe lang trung nói, muốn chết a?!”
Tiểu Minh tử bị Công Tôn dùng vũ lực uy hiếp, thầm nhủ… Trời ạ, thư sinh này tại sao hung hãn như vậy a. Triệu Phổ ở một bên che mắt, nhìn Tiểu Tứ Tử, thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi sao lại đe dọa bệnh nhân như vậy a?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Trước đây có một bệnh nhân không uống thuốc, phụ thân cầm cây chổi đuổi theo đánh hắn.”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng.
“Còn có người nát rượu, người trong nhà bảo phải kiêng rượu nhưng hắn nhất quyết không.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Phụ thân nói, treo lên ba ngày ba đêm liền từ bỏ.”
Triệu Phổ lại nhìn Công Tôn một chút, nuốt một ngụm nước bọt.
Công Tôn thấy Tiểu Minh tử đã trở nên hiền lành, nói, “Ngươi không thể ở lại đây, ngươi quá béo, các khớp xương bị đè nặng dễ thụ thương, ở đây gió âm lãnh, bệnh thương hàn tận xương sau này sẽ bị phong thấp, cứ như vậy sẽ không thể nào đi đứng được.”
Tiểu Minh tử khẽ nhíu mày, nói, “Nhưng… thái y nói ta chỉ có thể sống nửa tháng.”
“Thái y nào?” Triệu Phổ khó hiểu.
Tiểu Minh tử nói, “Ách…”
Chính lúc này, Tử Ảnh tiến đến nói với Triệu Phổ, “Vương gia, Vương thái y tới.”
Công Tôn và Triệu Phổ song song nhìn Tiểu Minh tử.
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Chính là hắn.”
Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Hắn tới làm gì?”
Tiểu Minh tử nói, “Hôm qua hắn khai phương thuốc cho ta, nói ta không tiện điều chế dược, đêm nay đến đưa cho ta.”
Triệu Phổ cau mày, Công Tôn kéo hắn một cái, nói, “Bắt trộm!”
Triệu Phổ gật đầu, nói với Tiểu Minh tử, “Ngươi đừng để lộ ra a, chúng ta nấp trong góc tối gần đây!”
Tiểu Minh tử gật đầu, Triệu Phổ liền mang theo Công Tôn trốn sau một tòa núi giả, Công Tôn đối Tiểu Tứ Tử “Suỵt” một tiếng, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng che miệng lại.
.
Lúc này, một trung niên nhân gầy vội vội vàng vàng chạy vào, dáng vẻ của hắn tựa hồ rất khẩn trương, có chút lén lút.
“Ai, Minh công công!” Chạy tới, chính là thái y Vương Luân.
“Vương thái y.” Tiểu Minh tử dù sao cũng hướng về Triệu Phổ, vừa rồi Công Tôn nói một phen tuy lời không dễ nghe, nhưng cũng giống như lấy sữa bò xối lên đầu hắn, khiến hắn triệt để minh bạch, trong lòng cũng biết Vương thái y này, tất nhiên có gì đó cổ quái.
“Ta mang dược tới cho ngươi.” Vương thái y từ trong tay áo lấy ra một bình dược, đổ ra một viên đan dược, nói, “Ta biết ngươi nấu dược không tiện, cho nên luyện thành đan hoàn cho ngươi, đến, ăn.”
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Thái y, cứ để đó, ta vừa ăn cơm, trướng bụng, một hồi ăn.”
“Ai, không được, lúc này ăn vừa hảo.” Vương thái y đem dược đưa đến trước mắt Tiểu Minh tử.
“Ta không muốn ăn.” Tiểu Minh tử lắc đầu.
“Ngươi không muốn ăn cũng phải ăn!” Vương thái y kia đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn, một tay đè lại Tiểu Minh tử, một tay muốn nhét dược hoàn vào miệng hắn, đúng lúc này, cổ tay bị người bắt được.
Vương thái y cả kinh, liền cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng —— Ngăn cản hắn là Triệu Phổ.
Triệu Phổ từ trong tay hắn đoạt được dược hoàn, giao cho Công Tôn đang đi đến.
Công Tôn tiếp nhận ngửi ngửi, nói, “Hạc đỉnh hồng.”
Vương thái y mở to hai mắt, biết chính mình sắp đến giờ chết.
Triệu Phổ nhếch miệng, gật đầu, “Ngươi thật giỏi a, dám hại đại ca ta?!”
“Vương… Vương gia tha mạng a, ta… ta có khổ tâm.” Vương thái y lắp bắp giải thích.
“Ta biết ngươi có khổ tâm.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Khổ tâm một lát nữa nói với Bao đại nhân… Bất quá khẩu khí này ta nuốt không trôi!” Nói xong, xách hắn lên đưa cho Giả Ảnh, nói, “Bé gãy mười ngón tay hắn, đưa về cho Bao đại nhân!”
“Dạ!” Giả Ảnh cùng hai người âm thầm đi theo là Hắc Ảnh Bạch Ảnh đem người kéo lê đi xa xa… Sau đó, chợt nghe được tiếng thét thảm thiết truyền đến.
“Ai.” Công Tôn kéo Triệu Phổ, “Không thể lạm dụng tư hình a, giao cho Bao đại nhân đi.”
“Oa, thư ngốc.” Triệu Phổ tròn mắt nhìn y, “Hắn là đầu sỏ, ngươi cùng Tiểu Tứ Tử sáng sớm thiếu chút nữa bị đánh!”
Công Tôn nói, “Không thể đánh, bọn họ sẽ nói ngươi thô bạo, ngươi thật muốn làm cho bọn họ xem a?!” Vừa nói vừa vươn tay giao Tiểu Tứ Tử cho Triệu Phổ, chạy đi ngăn cản Giả Ảnh bọn họ.
.
Vương Luân đã bị bẻ gãy hai ngón tay, Công Tôn thoa dược cho hắn, khoanh tay, cười nói, “Nếu như người khác hỏi, ngươi phải nói chính mình bị ngã, nhớ rõ chưa?”
Vương thái y giật giật khóe miệng, Công Tôn hai mắt âm trầm, vội vã gật đầu, “Biết… biết, cảm tạ Công Tôn tiên sinh cầu tình a.”
Công Tôn cười tủm tỉm, nói, “Không có gì, ta vừa rồi quên nói, ta thoa cho ngươi không phải là kim sang dược.”
“Ách…” Vương thái y trợn tròn mắt, nhìn Công Tôn, “Kia… kia là cái gì?”
Công Tôn cười cười, đột nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Vương thái y, “Nói này, Vương thái y, ngươi là đồ ngu, ngươi hận ta, đánh ta không sao, nhưng ngươi ngàn không nên, vạn không nên uy hiếp con ta! Ta vừa thoa cho ngươi, gọi là huyền tâm tán, ngón tay này của ngươi, sẽ đau đến bảy ngày bảy đêm.”
“A…” Vương thái y hút một ngụm khí lạnh, đồng thời, liền cảm thấy một trận đau đớn từ ngón tay truyền tới nhói đến tận trong tim, đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, nghẹn ngào gào to, “Tha mạng a… Tha mạng…”
Công Tôn nhìn ba ảnh vệ mục trừng khẩu ngốc bên cạnh, lấy ra một lọ dược đưa Giả Ảnh, nói, “Sau khi mang về, đưa cho Bao đại nhân, để ông trước tiên tra hỏi, khi nào hắn nói, thì khi đó cho giải dược.”
“Ta nói, ta nói, ta lập tức nói a!” Vương thái y đau chịu không nổi, Giả Ảnh xách hắn lên, nói, “Muốn nói bây giờ? Không có cửa đâu, về Khai Phong phủ rồi nói!” Nói xong, mang người đi.
.
Công Tôn trở lại trong đình, Triệu Phổ khó hiểu nhìn y, “Tại sao lại gọi là thảm hại hơn?”
Công Tôn dường như không có việc ấy bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Đem đại ca ngươi tiễn về Vương phủ đi.”
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Tiểu Minh tử, Tiểu Minh tử lúc này, đã bị Công Tôn dọa, Công Tôn thấy hắn nhìn mình như nhìn quái vật, liền cười nói, “Ai, ta nói này Tiểu Minh tử.”
Tiểu Minh tử nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ… Sửa thành Tiểu Minh tử a? Ngay công công cũng không kêu.
Công Tôn cười nói, “Ngươi đại khái đã cùng hoàng thượng Vương gia ở chung đã lâu, quen nhìn người khác nịnh bợ chưa?”
Tiểu Minh tử sửng sốt.
Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói, “Cũng không phải khoe, Triệu Phổ là Vương gia, ta phải coi trọng hắn, dụ dỗ cái gì, dù hắn là hoàng đế, ta đã chướng mắt thì sẽ chướng mắt, hắn có nhìn hay không không có quan hệ gì với ta cả.”
Triệu Phổ một bên híp mắt, đang tự hỏi, vì sao, thư ngốc nói chuyện đáng đánh như vậy nhưng chính mình nghe được lại thống khoái như vậy a.
Công Tôn lại nói, “Mặt khác, một người có thể làm hoàng đế hay không, có muốn làm hoàng đế hay không, không quan trọng, quan trọng nhất là bây giờ đã có một hoàng đế, nếu có hai người, thì sớm muộn gì cũng có một người chết! Hai người bọn họ đều là hậu nhân của tiên hoàng, ngươi muốn bọn họ tự giết lẫn nhau?”
Biểu tình trên mặt Tiểu Minh tử, đã tràn đầy hối ý.
“Ta thu dọn một chút.” Một lát, Tiểu Minh tử mới nói với Triệu Phổ, “Vương gia nếu không chê, ta dọn về phủ, hầu hạ thái phi.”
Triệu Phổ vui như điên, vội vàng bảo Tử Ảnh chuẩn bị kiệu, tiếp Tiểu Minh tử hồi phủ, trong lòng cảm thán, thư ngốc này đúng là có biện pháp.
Bận rộn một phen, Tiểu Minh tử được Tử Ảnh đưa về Vương phủ, thực sự bị nhốt lại, mỗi ngày rau xanh đậu hũ giảm béo.
.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, cùng Triệu Phổ, đi về Khai Phong phủ, lúc này trời đã tối sầm, gió đêm thổi vù vù, nhưng mang theo vài phần xuân tình ấm áp.
.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên nói, “Còn chưa chúc mừng ngươi, Công Tôn chủ bộ.”
Công Tôn liêc hắn, nói, “Ít nhảm.”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, hỏi, “Thư ngốc, ở lại Khai Phong phủ, vui không?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu, nói, “Những việc này ta đều thích, ta rất cao hứng.”
Triệu Phổ nghe xong, trầm mặc một hồi, ngừng bước, kéo Công Tôn, nói, “Ai, thư ngốc, nói với ngươi một chuyện.”
“Cái gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.
“Cảm tạ chuyện vừa nãy.” Triệu Phổ nói.
Công Tôn bật cười, “Việc này a? Đứng đắn như vậy làm chi?” Nói xong, xoay người muốn đi, Triệu Phổ kéo y lại, nói, “Ai, còn chưa nói xong mà.”
Công Tôn kiên nhẫn đứng lại nghe, thầm nhủ, Triệu Phổ bị gì vậy?
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một hồi, đột nhiên kéo y qua ôm, sấn tới, một ngụm hôn xuống miệng y…
Công Tôn mở to hai mắt, choáng váng, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, ngước mắt, thì thấy Triệu Phổ và Công Tôn đang hôn môi, dụi dụi mắt, hiếu kỳ nhìn.
“Ngươi làm gì?” Một lát sau, Công Tôn mới được Triệu Phổ buông ra, chùi miệng mắng người, “Đồ lưu manh.”
“Ai nói ta đùa giỡn lưu manh?” Triệu Phổ trừng ngược lại, “Nói cho ngươi biết lão tử thật sự thích ngươi.”
Công Tôn khựng lại, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa, Cửu Cửu hảo bổng (cừ khôi).”
Công Tôn vỗ một cái trên cái mông Tiểu Tứ Tử, xoay người đi, Triệu Phổ ở phía sau hô, “Thư ngốc, lão tử thực sự thích ngươi.”
Công Tôn quay đầu lại mắng, “Ngươi có xấu hổ hay không, trên đường phố mà gào rú cái gì!”
“Ngươi sớm muộn cũng là người của lão tử.” Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ theo sau hô to, “Lão tử muốn lên giường với ngươi!”
“Ngươi muốn chết, lưu manh!” Công Tôn mặt đỏ bừng, nhanh chân chạy về.
.
Trên nóc Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang uống rượu… Chợt nghe được thanh âm khí chấn sơn hà của Triệu Phổ … Hai người đều sửng sốt.
Một lát, Triển Chiêu nói, “Ai, Bạch huynh, vừa rồi ta hình như sinh ảo giác.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Phỏng chừng hơn phân nửa thành Khai Phong đềm nay đều sinh ảo giác.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Hôm sau, trong thành Khai Phong dư luận xôn xao, tối hôm qua, Cửu Vương gia bày tỏ tình ái trên đường, tiếng hô ngay cả hoàng cung xa cách mấy dặm cũng nghe được.
Công Tôn mấy ngày nay trốn ở nhà không dám xuất môn, vì xuất môn thì sẽ có người hỏi y, “Tiên sinh, sau đó có lên giường không?”
Tức chết!
Bao Chửng cũng nói, “Vương gia, chuyện này ngài xử lý đi.”
Triệu Phổ gật đầu, có chút áy náy nhìn Công Tôn, nói, “Sau khi ăn cơm tối ngươi rảnh không?”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ cười nói, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Công Tôn hỏi.
“Tảo mộ.” Triệu Phổ thản nhiên cười, Công Tôn hơi chút trợn tròn mắt.
.
Khi ăn cơm tối, có hỏa kế của hiệu may đến, đưa tới hai cái lý y mới cho Tiểu Tứ Tử, sau khi Tiểu Tứ Tử thay xong, lại mặc vào ngoại sam, nhấc tay duỗi chân đều thư thái hơn nhiều.
Mà trước lúc Công Tôn muốn xuất môn, Hoàng Thái Phi phái người tới, đưa đến một rương quần áo mới, mà đều là y phục của tiểu hài nhi.
Công Tôn có chút khó hiểu, Triệu Phổ cười nói, “Đều là khi bé người khác tặng cho ta mặc, ta lớn nhanh nên chưa kịp mặc, cho Tiểu Tứ Tử là vừa.”
Công Tôn ngửi ngửi y phục, y phục này theo lý mà nói, hẳn là đã để trong rương nhiều năm, sẽ có chút mùi gỗ, nhưng ở đây một chút cũng không có… Rõ ràng là mới.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, Triệu Phổ sờ sờ mũi ngửa mặt lên trời, nói, “Nhi tử của ngươi mặc của lão tử là thiên kinh địa nghĩa.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, y phục là Cửu Cửu tặng cho ngươi, mau cảm tạ Cửu Cửu.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, ngọt lịm nói một câu, “Cảm tạ Cửu Cửu.”
Con tim non nớt của Triệu Phổ gào thét… lâng lâng a lâng lâng.
“Đi.” Triệu Phổ nói với Công Tôn, “Đi tảo mộ.” Nói xong, liền ra cửa.
“Tảo mộ ai a?” Đi trên đường, Công Tôn hơi chút mờ mịt hỏi Triệu Phổ.
“Ân, nói sao nhỉ.” Triệu Phổ nói, “Khi ta sinh ra, phụ hoàng cũng không thương ta, vốn định giết ta, sau đó lại có một tiểu thái giám từ trong tay phụ hoàng cứu ta ra, ôm ta chạy trốn về chỗ của nương, ta mới không bị làm thịt.”
“Nga?” Công Tôn có chút giật mình, hỏi, “Tiểu thái giám nọ đoạt ngươi từ tay hoàng thượng?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nói, “Phụ hoàng năm đó nâng ta lên chuẩn bị ném, bị hắn lao đến tiếp được, sau lại hắn liền ôm ta chạy điên cuồng về chỗ nương ta, nương ta che chở ta nói muốn đồng quy vu tận… Dù sao cũng là công chúa ngoại tộc, phu thê lại ân ái, sau đó phụ hoàng cũng ngừng tay, bất quá tiểu thái giám kia thiếu chút nữa bị đánh chết, sau lại nương ta cứu hắn, nhận hắn làm con nuôi, ta nhận hắn làm đại ca.”
Công Tôn gật đầu, nhìn Triệu Phổ hiện tại cái dạng này, thực sự không cách nào tưởng tượng được dáng dấp khi hắn còn là hài nhi.
“Sau nương ta lại mang theo ta trở về đại mạc… Phụ hoàng ta sau đó không biết nghĩ gì, đại khái là thông suốt, muốn tiếp chúng ta trở lại, nhưng nương ta không chịu. Cuối cùng, phụ hoàng lưu tiểu thái giám kia bên người, đặt cho hắn một danh tự, gọi Tiểu Minh tử, đại khái bởi vì nương là Minh Dương công chúa.” Triệu Phổ nói, “Sau khi phụ hoàng qua đời, ta được huynh trưởng, cũng chính là tiên hoàng nhận về Khai Phong, Tiểu Minh tử liền chuyển sang chiếu cố ta, ta thấy hắn gầy, thường chọc hắn, buộc hắn ăn nhiều thứ, bất tri bất giác đã bị ta dưỡng béo, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì… Bỗng nhiên biến thành một gã béo phì.”
“Ha hả.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay cười.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, Giả Ảnh không quên xen mồm, nói, “Vương gia, Minh gia nói qua, đó là bởi vì có một lần hắn sinh bệnh, đại phu nói hắn quá gầy, nên ngươi bắt đầu liều mạng uy hắn ăn. Hắn lại thương ngươi, ngươi cho hắn ăn thì liền há mồm nuốt, bất tri bất giác biến thành béo phì.”
Triệu Phổ cũng cười, lắc đầu.
“Sau đó thì sao?” Công Tôn đã mơ hồ minh bạch, kẻ phái người tập kích y cùng Tiểu Tứ Tử, phỏng chừng chính là vị Tiểu Minh tử này… Triệu Phổ dù có tức đến thế nào, cũng không thể trút giận với hắn a.
“Tiểu Minh tử có một tâm nguyện.” Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Hắn thường nói, phụ hoàng ta từng nói qua, ta sẽ là hoàng đế tốt.”
Công Tôn khẽ nhíu mày…
“Bất quá ta thực sự không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, sau đó hắn mưu đồ bí mật phái người ám sát thái tử Triệu Trinh, bị tiên hoàng bắt được, muốn chém hắn.” Triệu Phổ nói, “Ta đi cầu tình, tính cách Triệu Trinh ôn hòa hiền hậu, cũng cầu phụ hoàng hắn thả Tiểu Minh tử, nói nếu như giết Tiểu Minh tử, sau này ta và hắn sẽ có ngăn cách.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Hoàng thượng khi bé rất thông minh a.”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Ý ngươi là hắn hiện tại không thông minh?”
Công Tôn nhướng mi, “Ý ta là hắn hiện tại càng thông minh.”
Triệu Phổ cười, nói, “Tiểu Minh tử không bị xử tử, sau đó Triệu Trinh đăng cơ, hắn giận ta, chạy đến hoàng lăng, trông giữ mộ phần cho phụ hoàng.”
Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Sau đó?”
“Trước kia khi ta chưa xuất chinh, thường ngày hay đến thăm hắn mang thức ăn cho hắn.” Triệu Phổ nói, “Sau đó, hắn tựa hồ cũng nguôi ngoai, ta vốn muốn đón hắn trở về làm bạn với nương, nhưng hắn không chịu, nói ở đó tự do tự tại, còn có thể làm bạn với phụ hoàng… Bắt quá hắn vẫn rất quan tâm chuyện của ta.”
Công Tôn gật đầu, nói, “Có vài ngày ngươi mang theo hảo tửu cùng món ngon xuất môn không gặp, chính là đi gặp hắn?”
Triệu Phổ cười gật đầu, “Ta đối hắn luôn có chút hổ thẹn, ta biết hắn mong muốn Triệu Phổ ta có một ngày có thể làm hoàng đế, hoặc là con nối dõi cũng được… Cho nên ta vẫn không dám nói với hắn chuyện của ngươi.”
Công Tôn nghe xong nhìn Triệu Phổ một chút, hắn khẽ nhíu mày, “Lần này, không biết ai có dụng tâm xấu, đem chuyện của ngươi nói cho hắn… Nếu để ta biết, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!”
Công Tôn nghe, không nói gì, vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ghé vào trong lòng y, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn ngước mắt.
“Nếu quả thật là Tiểu Minh tử sai sử, ta không có cách nào làm cho ngươi hết giận, bằng không, ngươi ném ta một thân trứng gà đi?” Triệu Phổ nói, “Bất quá kẻ để gió thổi đến tai của hắn, ta tuyệt đối sẽ không khinh tha.”
Công Tôn cười, nói, “Nếu người nọ là một lòng hướng về ngươi, vậy ngươi đừng truy cứu ai cả, dù sao ta cùng Tiểu Tứ Tử cũng lông tóc vô thương, ngươi chỉ cần nói cho hắn, ta và ngươi bất quá là gặp dịp thì chơi, hắn tự nhiên sẽ không gây khó xử ta nữa.”
Triệu Phổ nghe được mấy chữ “gặp dịp thì chơi”. Không hiểu vì sao, ngực có chút buồn buồn.
Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân, cái gì gọi gặp dịp thì chơi?”
Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử một lòng tác hợp cho y cùng Triệu Phổ, sợ bé nháo, nói, “Ngoan ngủ đi.”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghi hoặc tựa vào lòng Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ không có cách nào biểu tình, ngực không được tự nhiên —— Con mọt sách này, một chút cũng không thông suốt! Bất quá nghĩ lại, bản thân Triệu Phổ cũng có chút không thông, chính mình rốt cuộc là muốn cái gì? .
Lúc này, mọi người đã tới hoàng lăng, săc trời cũng tối dần. Hoàng lăng tuy rằng hùng vĩ, nhưng dù sao cũng là lăng tẩm, buổi tối đặc biệt hoang vắng, âm phong trận trận.
Triệu Phổ nhíu mày, lẩm bẩm, “Nghĩ gì vậy trời? Khăng khăng thủ ở nơi quỷ quái này?”
Mọi người dọc theo con đường nhỏ tiến vào, cách đó không xa, xuất hiện một đình thai lâu các, chợt nghe được tiếng đàn truyền đến, vô vàn thê lương. Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, “Phụ thân, hảo dọa người nha.”
Giả Ảnh xuất ra tiểu thảm bọc bé lại, nói, “Đừng sợ Tiểu Tứ Tử, nơi này là mộ phần của phụ thân Vương gia.”
“Mộ phần…” Tiểu Tứ Tử thụt đầu chui chui vào trong thảm, Triệu Phổ và Công Tôn có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Giả Ảnh, Giả Ảnh vẻ mặt mờ mịt, nhìn Tử Ảnh —— Chuyện gì vậy?
Tử Ảnh cười tủm tỉm vỗ vai hắn, “Thế nào? Giả thông minh, ngươi cũng có ngày hôm nay?”
.
Đi theo tiếng đàn vòng qua cây cầu chín nhịp, phía trước xuất hiện một đình hoa đào, ngoài đình nở đầy hoa đào, hương thơm đẹp lòng người.
Trong đình có người, người này thân hình cao to phì phạc, mặc một bộ y phục thanh sắc, đang đánh đàn, tiếng đàn réo rắt vô cùng thảm thiết. Công Tôn sau khi nghe được, trong lòng hơi khẽ động —— Người này, tựa hồ có tâm sự u sầu.
Công Tôn dừng bước, nói với Triệu Phổ, “Ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Triệu Phổ gật đầu, phi thân lướt qua hồ nước, đáp xuống trong đình.
Người đánh đàn ngẩng đầu, nhìn Triệu Phổ một chút, khe khẽ thở dài.
“Đại ca.” Triệu Phổ nói, “Gió lớn như vậy tại sao lại mặc ít áo thế kia?”
Tiểu Minh tử cười cười, nói, “Thịt dày, không sợ lạnh.”
Triệu Phổ cũng cười, hỏi, “Ăn chưa?”
Tiểu Minh tử xoay mặt, nhìn một chút bên ngoài đình, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, hắn nhíu mày.
“Ngươi tới đòi công đạo cho hắn sao?” Tiểu Minh tử lạnh như băng hỏi.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hỏi, “Đại ca, thật là ngươi làm sao?”
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Không sai.”
“Ai nói cho ngươi biết?” Triệu Phổ hỏi.
Tiểu Minh tử im lặng, trả lời, “Ta nói rồi, tại sao ngươi lại coi trọng một nam nhân như vậy, đừng nói… hắn thật đúng là đẹp, còn có một oa oa nữa… Oa nhi này nếu là cốt nhục của ngươi thì tốt quá.”
Triệu Phổ ngồi xuống bên cạnh hắn, nói với Tiểu Minh tử, “Đại ca, y không có làm gì sai… Tại sao ngươi lại nói cho bọn côn đồ kia là hoàng thượng sai sử? Muốn ta tạo phản a? Ngươi đây không phải dẫn lửa thiêu thân sao?”
Tiểu Minh tử giương mắt nhìn Triệu Phổ, “Ta không cam lòng…”
“Đây đều là chuyện quá khứ rất rất lâu rồi.” Triệu Phổ hơi chút bất đắc dĩ nói, “Đừng nhắc đến nữa, đại ca, ta không muốn làm hoàng đế.”
Tiểu Minh tử bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài, “Ta chỉ là không ngờ ngươi thích một nam nhân, ngươi nếu ngay cả tử tự cũng không lưu lại, ta làm sao xuống dưới gặp tiên hoàng a!”
Triệu Phổ cười nói, “Ngươi quản ông ta làm gì? Ngươi mới bao nhiêu? Ta đã nói, ngươi hãy theo ta quay về Vương phủ, làm bạn với hoàng nương, đỡ cho bà ngày ngày nhớ thương ngươi.”
Tiểu Minh tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Tại sao ngươi thích hắn? Là bởi vì đẹp? Thiên hạ nhiều nữ nhân!”
Triệu Phổ tiếp tục nhìn trời thở dài, nói rõ nguyên nhân trước sau cho Tiểu Minh tử nghe, Tiểu Minh tử sau khi nghe xong, có chút minh bạch, liền hỏi, “Vậy… Hai ngươi là…”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Nói trắng ra là, ta hình như có chút thích y, bất quá y hình như có chút không thích ta.”
Tiểu Minh tử nhíu mày, vừa định nói, Triệu Phổ liền lên tiếng, “Ai, bất quá con của y cực kỳ khả ái, ta gọi đến cho ngươi nhìn nhìn?” Vừa nói, vừa ngoắc gọi Công Tôn.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đi vào đình, cùng Tiểu Minh tử đối mặt, Tiểu Minh tử có chút xấu hổ, nhưng Công Tôn thì nhìn ra… Ấn đường của người này biến thành màu đen, hai mắt vô thần, môi khô khốc —— Trọng bệnh triền thân!
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn người trước mặt, thầm nhủ —— Ai nha, hảo béo hảo nhiều thịt, thoạt nhìn hảo mềm mềm nha!
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Tiểu Tứ Tử, đây là Tiểu Minh tử.”
Tiểu Tứ Tử thích hết thảy những thứ tròn vo, cười tủm tỉm vươn tay chọt chọt bụng Tiểu Minh tử, nói, “Tiểu Minh tử.”
Tiểu Minh tử từ nhỏ đã đặc biệt thích tiểu hài tử, cho nên năm đó mới có thể phấn đấu quên mình đi cứu Triệu Phổ còn quấn trong tã lót, hôm nay vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, cơn tức trong lòng hạ hơn phân nửa, nhìn Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ngươi… gọi gì?”
“Tiểu Tứ Tử.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói.
Tiểu Minh tử vươn bàn tay phì phì, nói, “Ta ôm một cái được không?”
Tiểu Tứ Tử vươn hai tay, hướng vào trong lòng hắn rướn người đến, quả nhiên —— Hảo mềm nha.
Tiểu Minh tử nhìn Tiểu Tứ Tử, trên mặt lộ ra nét cười, Công Tôn quan sát tình huống của hắn, phát hiện người này hơi không bình thường, lại nhìn Triệu Phổ một chút.
Triệu Phổ đứng lên, vỗ vỗ Công Tôn nói, “Theo ta cùng nhau gọi đại ca.”
“Ai.” Tiểu Minh tử rất không khách khí khoát khoát tay, nói, “Ta không đảm đương nổi, gọi Minh công công là được.”
Công Tôn cười cười, nói, “Minh công công, gần đây biếng ăn, bụng trướng đau, các khớp xương sưng nhức?”
Tiểu Minh tử sửng sốt, vô thức gật đầu.
“Nếu không lưu tâm, ta bắt mạch cho ngươi?” Công Tôn hỏi.
Tiểu Minh tử sắc mặt hiển nhiên khó nhìn, lắc đầu.
Công Tôn trong lòng hiểu rõ, “Xem ra công công đã tìm người xem qua rồi a.”
Tiểu Minh tử cúi đầu không nói, Triệu Phổ cũng nhìn ra môn đạo, liền hỏi Công Tôn, “Hắn làm sao vậy?”
Công Tôn nói, “Hắn mang bệnh rất nặng.”
“Đại ca?” Triệu Phổ nhíu mày, “Ngươi bệnh gì?”
Tiểu Minh tử có chút khô khan cười cười, nói, “Không bệnh.”
Triệu Phổ cũng nhìn ra được thần sắc của hắn khá tệ, liền nhìn Công Tôn, Công Tôn đảo mắt ra hiệu cho hắn, nói, “Minh công công, có phải là thái y nào đó đã xem qua cho ngươi?”
Tiểu Minh tử không nói.
Công Tôn cười cười, nói, “Là thái y đó nói với ngươi chuyện của ta?”
Tiểu Minh tử ngẩn người, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhíu mày, thầm nhủ, nương, nói tới nói lui, nguyên lai là một tên thái y đố kỵ Công Tôn nên giở trò quỷ, cũng phải a, ngoại trừ đám thái y kia, Công Tôn có đắc tội với ai đâu?!
“Đại ca.” Triệu Phổ nói với Tiểu Minh tử, “Trước hết đừng làm gì cả, ngươi để thư ngốc này bắt mạch, y thuật của y thực sự rất cao!”
“Ta không thích!” Tiểu Minh tử cứng đầu, trừng Công Tôn nói, “Dù có thể cứu, ta cũng không cần hắn cứu!”
“Ngươi…” Triệu Phổ tức giận, thầm nhủ tính tình như vậy làm sao luyện ra được, so với ngưu còn lì hơn.
Công Tôn cũng không tức giận, nhưng Tiểu Tứ Tử trong lòng Tiểu Minh tử, vươn tay véo má Tiểu Minh tử, nói, “Tiểu Minh tử, không được hung phụ thân!”
Tiểu Minh tử nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, cũng không nói gì, Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi bị bệnh sao? Vì sao không xem?”
“Ta sống không có ý nghĩa.” Tiểu Minh tử nói, “Sống làm gì chứ?!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi, “Sống vì sao không có ý nghĩa nha?”
Tiểu Minh tử liếc nhìn Triệu Phổ, không lên tiếng.
Công Tôn cười cười, nói, “Tiểu Tứ Tử, đến.”
Tiểu Tứ Tử từ trên người Tiểu Minh tử nhảy xuống, chạy về bên người Công Tôn, Công Tôn vươn tay bế bé lên, thản nhiên nói, “Người này, là một quỷ hồ đồ, hắn chỉ biết đến mình, cho đến bây giờ cũng không nghĩ cho người khác, người như thế, nếu không phải thấy hắn chết sẽ liên lụy Cửu Cửu, ta còn lười cứu hắn.”
Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, thầm nhủ —— Đây là diễn hay là thật a?
Tiểu Minh tử cũng phát hỏa, giương mắt nhìn Công Tôn, nói, “Ai, yêu nghiệt ngươi nói cái gì?!”
Triệu Phổ ngực phiền đến hoảng, sao lại gọi Công Tôn là yêu nghiệt a?!
Công Tôn không tức giận, vẫn vân đạm phong khinh, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, Minh công công này, ỷ vào chính mình khi còn bé cứu được Cửu Cửu một mạng liền hoành hành ngang ngược, buộc Cửu Cửu phải làm chuyện Cửu Cửu không thích làm, vì thế, không tiếc thương tổn người hắn yêu thương, còn muốn buộc hắn tạo phản, hoàn toàn mặc kệ Cửu Cửu hiện tại một mình tại Khai Phong phủ, nếu hoàng thượng biết được việc này tiên hạ thủ vi cường, đòi mạng của hắn, vậy Cửu Cửu chính là bị hắn hại chết. Cửu Cửu một khi đã chết, Triệu gia quân ở biên quan tất nhiên sẽ tạo phản, đến lúc đó nội chiến… Tử thương vô số không nói, Liêu quốc cùng Tây Hạ như hổ rình mồi, tất nhiên sẽ thừa loạn mà vào, đến lúc đó thoáng cái chiếm đoạt Đại Tống, toàn bộ con dân đều thành nô lệ mất nước, giang sơn Đại Tống liền chôn vùi trong tay hắn. Bất quá hắn lúc đó cũng không hề gì a, chôn thì cũng đã chôn, hắn cũng bệnh nặng sắp chết, đến lúc đó, xuống địa phủ còn có thể tức chết lão hoàng đế, thật tốt?!”
“Ngươi… ngươi…” Tiểu Minh tử bị Công Tôn miệng mồm lanh lợi xỏ xiên đến tái cả mặt, nhưng há mồm nửa ngày, cũng không thể phản bác được một câu, những điều Công Tôn nói, hắn đều không nghĩ tới… Nhiều năm như vậy, hắn cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Công Tôn tiếp tục nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, ngươi nói một chút, Tiểu Minh tử này, có phải rất xấu hay không?”
Tiểu Tứ Tử nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, nói, “Tại sao lại như vậy a, Tiểu Minh tử thật xấu a!”
Tiểu Minh tử tức giận thở hổn hển, ngồi trên ghế đá ngực kịch liệt phập phồng, một câu cũng không nói lên được.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Thư ngốc, được rồi, đừng để tức chết!
Công Tôn giao Tiểu Tứ Tử cho Triệu Phổ, đi tới bên người Tiểu Minh tử, nói, “Ai, ngươi mở to hai mắt ra nhìn!” Nói, vươn tay vỗ vỗ ngực mình, “Lão tử tuy rằng là một thư sinh, nhưng có điểm nào không giống nam nhân mà giống yêu nghiệt chứ? Triệu Phổ hắn là một lưu manh, lão tử còn không vừa ý hắn đó, đừng nói bậy!”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai Triệu Phổ —— Cửu Cửu, ngươi phải nhẫn nại nha.
Tiểu Minh tử cũng mở to hai mắt —— Trên đời này, lần đầu thấy có người không đem Triệu Phổ để vào mắt như thế.
“Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi!” Công Tôn trừng mắt liếc hắn, “Ngươi không vươn tay thì chính là bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu!”
Tiểu Minh tử thiếu chút nữa mắt trợn trắng sùi bọt mép, nhưng cuối cùng, cũng run rẩy vươn tay ra.
Công Tôn cười cười, ngồi xuống, bắt mạch cho Tiểu Minh tử, chẩn nửa ngày, có chút nhụt chí thở dài một hơi, nói, “Ngươi a, ăn quá nhiều! Giảm béo!” Vừa nói, vừa đối Giả Ảnh nói, “Giam người này lại, mỗi ngày không cho uống nước chỉ cho uống canh lá sen, mỗi ngày không cho ăn gì khác, ngoại trừ ăn một ít rau xanh, một ít đậu hũ, một ít cơm.”
Triệu Phổ giật mình, kéo tay áo Công Tôn, “Ai, thư ngốc, chết đói!”
Công Tôn liếc ngang, nói, “Đều do ngươi nuông chiều!”
Triệu Phổ nín lặng… Thư ngốc này đằng đằng sát khí.
Công Tôn nói với Giả Ảnh, “Tìm người theo dõi hắn, mỗi ngày bắt hắn đi năm dặm đường!”
Tiểu Minh tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn, nói, “Ngươi… ngươi…”
“Ngươi cái gì a?” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi không biết mã của Vương gia có ba con mắt a?! Kiên trì như vậy hai tháng, bảo chứng ngươi mặt mày tỏa sáng!”
“Ta… ta…” Tiểu Minh tử càng gấp càng không nói ra lời.
Công Tôn đập bàn, quát, “Ta cái gì?! Ngươi làm bệnh nhân dám không nghe lang trung nói, muốn chết a?!”
Tiểu Minh tử bị Công Tôn dùng vũ lực uy hiếp, thầm nhủ… Trời ạ, thư sinh này tại sao hung hãn như vậy a. Triệu Phổ ở một bên che mắt, nhìn Tiểu Tứ Tử, thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi sao lại đe dọa bệnh nhân như vậy a?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Trước đây có một bệnh nhân không uống thuốc, phụ thân cầm cây chổi đuổi theo đánh hắn.”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng.
“Còn có người nát rượu, người trong nhà bảo phải kiêng rượu nhưng hắn nhất quyết không.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Phụ thân nói, treo lên ba ngày ba đêm liền từ bỏ.”
Triệu Phổ lại nhìn Công Tôn một chút, nuốt một ngụm nước bọt.
Công Tôn thấy Tiểu Minh tử đã trở nên hiền lành, nói, “Ngươi không thể ở lại đây, ngươi quá béo, các khớp xương bị đè nặng dễ thụ thương, ở đây gió âm lãnh, bệnh thương hàn tận xương sau này sẽ bị phong thấp, cứ như vậy sẽ không thể nào đi đứng được.”
Tiểu Minh tử khẽ nhíu mày, nói, “Nhưng… thái y nói ta chỉ có thể sống nửa tháng.”
“Thái y nào?” Triệu Phổ khó hiểu.
Tiểu Minh tử nói, “Ách…”
Chính lúc này, Tử Ảnh tiến đến nói với Triệu Phổ, “Vương gia, Vương thái y tới.”
Công Tôn và Triệu Phổ song song nhìn Tiểu Minh tử.
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Chính là hắn.”
Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Hắn tới làm gì?”
Tiểu Minh tử nói, “Hôm qua hắn khai phương thuốc cho ta, nói ta không tiện điều chế dược, đêm nay đến đưa cho ta.”
Triệu Phổ cau mày, Công Tôn kéo hắn một cái, nói, “Bắt trộm!”
Triệu Phổ gật đầu, nói với Tiểu Minh tử, “Ngươi đừng để lộ ra a, chúng ta nấp trong góc tối gần đây!”
Tiểu Minh tử gật đầu, Triệu Phổ liền mang theo Công Tôn trốn sau một tòa núi giả, Công Tôn đối Tiểu Tứ Tử “Suỵt” một tiếng, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng che miệng lại.
.
Lúc này, một trung niên nhân gầy vội vội vàng vàng chạy vào, dáng vẻ của hắn tựa hồ rất khẩn trương, có chút lén lút.
“Ai, Minh công công!” Chạy tới, chính là thái y Vương Luân.
“Vương thái y.” Tiểu Minh tử dù sao cũng hướng về Triệu Phổ, vừa rồi Công Tôn nói một phen tuy lời không dễ nghe, nhưng cũng giống như lấy sữa bò xối lên đầu hắn, khiến hắn triệt để minh bạch, trong lòng cũng biết Vương thái y này, tất nhiên có gì đó cổ quái.
“Ta mang dược tới cho ngươi.” Vương thái y từ trong tay áo lấy ra một bình dược, đổ ra một viên đan dược, nói, “Ta biết ngươi nấu dược không tiện, cho nên luyện thành đan hoàn cho ngươi, đến, ăn.”
Tiểu Minh tử gật đầu, nói, “Thái y, cứ để đó, ta vừa ăn cơm, trướng bụng, một hồi ăn.”
“Ai, không được, lúc này ăn vừa hảo.” Vương thái y đem dược đưa đến trước mắt Tiểu Minh tử.
“Ta không muốn ăn.” Tiểu Minh tử lắc đầu.
“Ngươi không muốn ăn cũng phải ăn!” Vương thái y kia đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn, một tay đè lại Tiểu Minh tử, một tay muốn nhét dược hoàn vào miệng hắn, đúng lúc này, cổ tay bị người bắt được.
Vương thái y cả kinh, liền cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng —— Ngăn cản hắn là Triệu Phổ.
Triệu Phổ từ trong tay hắn đoạt được dược hoàn, giao cho Công Tôn đang đi đến.
Công Tôn tiếp nhận ngửi ngửi, nói, “Hạc đỉnh hồng.”
Vương thái y mở to hai mắt, biết chính mình sắp đến giờ chết.
Triệu Phổ nhếch miệng, gật đầu, “Ngươi thật giỏi a, dám hại đại ca ta?!”
“Vương… Vương gia tha mạng a, ta… ta có khổ tâm.” Vương thái y lắp bắp giải thích.
“Ta biết ngươi có khổ tâm.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Khổ tâm một lát nữa nói với Bao đại nhân… Bất quá khẩu khí này ta nuốt không trôi!” Nói xong, xách hắn lên đưa cho Giả Ảnh, nói, “Bé gãy mười ngón tay hắn, đưa về cho Bao đại nhân!”
“Dạ!” Giả Ảnh cùng hai người âm thầm đi theo là Hắc Ảnh Bạch Ảnh đem người kéo lê đi xa xa… Sau đó, chợt nghe được tiếng thét thảm thiết truyền đến.
“Ai.” Công Tôn kéo Triệu Phổ, “Không thể lạm dụng tư hình a, giao cho Bao đại nhân đi.”
“Oa, thư ngốc.” Triệu Phổ tròn mắt nhìn y, “Hắn là đầu sỏ, ngươi cùng Tiểu Tứ Tử sáng sớm thiếu chút nữa bị đánh!”
Công Tôn nói, “Không thể đánh, bọn họ sẽ nói ngươi thô bạo, ngươi thật muốn làm cho bọn họ xem a?!” Vừa nói vừa vươn tay giao Tiểu Tứ Tử cho Triệu Phổ, chạy đi ngăn cản Giả Ảnh bọn họ.
.
Vương Luân đã bị bẻ gãy hai ngón tay, Công Tôn thoa dược cho hắn, khoanh tay, cười nói, “Nếu như người khác hỏi, ngươi phải nói chính mình bị ngã, nhớ rõ chưa?”
Vương thái y giật giật khóe miệng, Công Tôn hai mắt âm trầm, vội vã gật đầu, “Biết… biết, cảm tạ Công Tôn tiên sinh cầu tình a.”
Công Tôn cười tủm tỉm, nói, “Không có gì, ta vừa rồi quên nói, ta thoa cho ngươi không phải là kim sang dược.”
“Ách…” Vương thái y trợn tròn mắt, nhìn Công Tôn, “Kia… kia là cái gì?”
Công Tôn cười cười, đột nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm Vương thái y, “Nói này, Vương thái y, ngươi là đồ ngu, ngươi hận ta, đánh ta không sao, nhưng ngươi ngàn không nên, vạn không nên uy hiếp con ta! Ta vừa thoa cho ngươi, gọi là huyền tâm tán, ngón tay này của ngươi, sẽ đau đến bảy ngày bảy đêm.”
“A…” Vương thái y hút một ngụm khí lạnh, đồng thời, liền cảm thấy một trận đau đớn từ ngón tay truyền tới nhói đến tận trong tim, đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, nghẹn ngào gào to, “Tha mạng a… Tha mạng…”
Công Tôn nhìn ba ảnh vệ mục trừng khẩu ngốc bên cạnh, lấy ra một lọ dược đưa Giả Ảnh, nói, “Sau khi mang về, đưa cho Bao đại nhân, để ông trước tiên tra hỏi, khi nào hắn nói, thì khi đó cho giải dược.”
“Ta nói, ta nói, ta lập tức nói a!” Vương thái y đau chịu không nổi, Giả Ảnh xách hắn lên, nói, “Muốn nói bây giờ? Không có cửa đâu, về Khai Phong phủ rồi nói!” Nói xong, mang người đi.
.
Công Tôn trở lại trong đình, Triệu Phổ khó hiểu nhìn y, “Tại sao lại gọi là thảm hại hơn?”
Công Tôn dường như không có việc ấy bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Đem đại ca ngươi tiễn về Vương phủ đi.”
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Tiểu Minh tử, Tiểu Minh tử lúc này, đã bị Công Tôn dọa, Công Tôn thấy hắn nhìn mình như nhìn quái vật, liền cười nói, “Ai, ta nói này Tiểu Minh tử.”
Tiểu Minh tử nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ… Sửa thành Tiểu Minh tử a? Ngay công công cũng không kêu.
Công Tôn cười nói, “Ngươi đại khái đã cùng hoàng thượng Vương gia ở chung đã lâu, quen nhìn người khác nịnh bợ chưa?”
Tiểu Minh tử sửng sốt.
Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói, “Cũng không phải khoe, Triệu Phổ là Vương gia, ta phải coi trọng hắn, dụ dỗ cái gì, dù hắn là hoàng đế, ta đã chướng mắt thì sẽ chướng mắt, hắn có nhìn hay không không có quan hệ gì với ta cả.”
Triệu Phổ một bên híp mắt, đang tự hỏi, vì sao, thư ngốc nói chuyện đáng đánh như vậy nhưng chính mình nghe được lại thống khoái như vậy a.
Công Tôn lại nói, “Mặt khác, một người có thể làm hoàng đế hay không, có muốn làm hoàng đế hay không, không quan trọng, quan trọng nhất là bây giờ đã có một hoàng đế, nếu có hai người, thì sớm muộn gì cũng có một người chết! Hai người bọn họ đều là hậu nhân của tiên hoàng, ngươi muốn bọn họ tự giết lẫn nhau?”
Biểu tình trên mặt Tiểu Minh tử, đã tràn đầy hối ý.
“Ta thu dọn một chút.” Một lát, Tiểu Minh tử mới nói với Triệu Phổ, “Vương gia nếu không chê, ta dọn về phủ, hầu hạ thái phi.”
Triệu Phổ vui như điên, vội vàng bảo Tử Ảnh chuẩn bị kiệu, tiếp Tiểu Minh tử hồi phủ, trong lòng cảm thán, thư ngốc này đúng là có biện pháp.
Bận rộn một phen, Tiểu Minh tử được Tử Ảnh đưa về Vương phủ, thực sự bị nhốt lại, mỗi ngày rau xanh đậu hũ giảm béo.
.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, cùng Triệu Phổ, đi về Khai Phong phủ, lúc này trời đã tối sầm, gió đêm thổi vù vù, nhưng mang theo vài phần xuân tình ấm áp.
.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên nói, “Còn chưa chúc mừng ngươi, Công Tôn chủ bộ.”
Công Tôn liêc hắn, nói, “Ít nhảm.”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, hỏi, “Thư ngốc, ở lại Khai Phong phủ, vui không?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu, nói, “Những việc này ta đều thích, ta rất cao hứng.”
Triệu Phổ nghe xong, trầm mặc một hồi, ngừng bước, kéo Công Tôn, nói, “Ai, thư ngốc, nói với ngươi một chuyện.”
“Cái gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.
“Cảm tạ chuyện vừa nãy.” Triệu Phổ nói.
Công Tôn bật cười, “Việc này a? Đứng đắn như vậy làm chi?” Nói xong, xoay người muốn đi, Triệu Phổ kéo y lại, nói, “Ai, còn chưa nói xong mà.”
Công Tôn kiên nhẫn đứng lại nghe, thầm nhủ, Triệu Phổ bị gì vậy?
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một hồi, đột nhiên kéo y qua ôm, sấn tới, một ngụm hôn xuống miệng y…
Công Tôn mở to hai mắt, choáng váng, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, ngước mắt, thì thấy Triệu Phổ và Công Tôn đang hôn môi, dụi dụi mắt, hiếu kỳ nhìn.
“Ngươi làm gì?” Một lát sau, Công Tôn mới được Triệu Phổ buông ra, chùi miệng mắng người, “Đồ lưu manh.”
“Ai nói ta đùa giỡn lưu manh?” Triệu Phổ trừng ngược lại, “Nói cho ngươi biết lão tử thật sự thích ngươi.”
Công Tôn khựng lại, Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa, Cửu Cửu hảo bổng (cừ khôi).”
Công Tôn vỗ một cái trên cái mông Tiểu Tứ Tử, xoay người đi, Triệu Phổ ở phía sau hô, “Thư ngốc, lão tử thực sự thích ngươi.”
Công Tôn quay đầu lại mắng, “Ngươi có xấu hổ hay không, trên đường phố mà gào rú cái gì!”
“Ngươi sớm muộn cũng là người của lão tử.” Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ theo sau hô to, “Lão tử muốn lên giường với ngươi!”
“Ngươi muốn chết, lưu manh!” Công Tôn mặt đỏ bừng, nhanh chân chạy về.
.
Trên nóc Khai Phong phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang uống rượu… Chợt nghe được thanh âm khí chấn sơn hà của Triệu Phổ … Hai người đều sửng sốt.
Một lát, Triển Chiêu nói, “Ai, Bạch huynh, vừa rồi ta hình như sinh ảo giác.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Phỏng chừng hơn phân nửa thành Khai Phong đềm nay đều sinh ảo giác.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
.
Hôm sau, trong thành Khai Phong dư luận xôn xao, tối hôm qua, Cửu Vương gia bày tỏ tình ái trên đường, tiếng hô ngay cả hoàng cung xa cách mấy dặm cũng nghe được.
Công Tôn mấy ngày nay trốn ở nhà không dám xuất môn, vì xuất môn thì sẽ có người hỏi y, “Tiên sinh, sau đó có lên giường không?”
Tức chết!
Danh sách chương