Mọi người chạy ra hướng bờ sông, Công Tôn chưa kịp lên xe ngựa, Triệu Phổ đã thuận tay kéo y lên ngựa.

Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, Công Tôn vội vàng ôm chặt Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ đá Hắc Kiêu một cái, nói một tiếng, “Đi!”

Hắc Kiêu tính tình phóng khoáng, ‘tê’ vang một tiếng thích thú rồi phóng lên phía trước, hai con ngựa của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng là bảo mã, phàm là hảo mã, thì đều giống như cao thủ, tất nhiên âm thầm phân cao thấp. Ba con ngựa vừa lên đường đã giành trước ngại sau, giống như một cơn lốc, người ven đường đều né tránh nhường đường. Bất quá hảo mã cùng bổn mã (ngựa thường) khác nhau ở chỗ, chúng nó hiểu tính người, hơn nữa tính tình cùng chủ nhân cực kỳ tương tự. Ba con ngựa tuy rằng xông ngang đâm thẳng, nhưng đều dễ dàng tránh né đám người, không hề gây ra bất kỳ thương vong nào, chỉ là khiến người qua đường hoảng sợ không nhẹ.

Các ảnh vệ không kỵ mã, thi triển khinh công đạp nóc nhà chạy tới bờ sông trước tiên.

.

Công Tôn sợ Tiểu Tứ Tử bị kinh hách, gắt gao ôm bé, nhưng Tiểu Tứ Tử thì chỉ ôm cổ Công Tôn, mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ đó trái lại hoàn toàn không có gì gọi là sợ hãi.

Triệu Phổ cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có sợ không?”

Tiểu Tứ Tử ưỡn tiểu bộ ngực, trả lời, “Không sợ!”

“Ha ha.” Triệu Phổ cười nói, “Hảo!”

Vài dặm đường phóng như bay, rất nhanh, mọi người thấy được bờ sông Mãnh kia ở thành bắc.

.

Bờ sông đã sớm có nhiều người tụ tập, đều là thôn dân ở ven sông, điệu bộ giống như đi chợ.

Trên một khối đất cao sát bờ sông, dựng một cái đài thật lớn, phía trên có một đạo sĩ mặc áo khoác màu vàng, một bên có vài đại hán nâng một cỗ kiệu làm bằng trúc thật lớn, bên trên là hai tiểu hài nhi mặc phục sức cổ quái, niên kỷ tầm năm sáu tuổi.

Mắt thấy hoàng bào đạo sĩ kia đột nhiên giơ tay, gào to vài tiếng, thôn dân đều quỳ xuống, hướng về sông Mãnh mà dập đầu, còn những đại hán cũng chuẩn bị ném cỗ kiệu bằng trúc kia xuống sông.

Tiểu hài tử tuy rằng cái gì cũng đều không hiểu, nhưng cũng sẽ biết sợ, mắt thấy chính mình sắp bị ném vào lòng sông chảy xiết, sợ đến khóc ầm lên, cảnh tượng thật sự khiến người khác không đành lòng.

Bọn Triệu Phổ bọn vừa phi ngựa tới, vừa thấy cỗ kiệu kia đã bị ném xuống sông, Giả Ảnh và Tử Ảnh trước tiên nhảy vọt khỏi đám người, bay về phía dòng sông nước xiết, vươn tay chụp được tay cầm trên kiệu, nâng lên trên, mà cỗ kiệu kia rất nặng, hài tử trọng lượng nhẹ, tuột khỏi kiệu, trượt sang một bên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã nhảy ra khỏi đám người, mỗi người cứu một đứa, Triển Chiêu túm được nữ oa kia, còn Bạch Ngọc Đường túm được nam oa, khinh công của hai người cũng đặc sắc, sau khi bắt được tiểu hài nhi thì xoay một vòng tại không trung bay về chỗ cũ, Triệu Phổ xa xa nhìn, nhướng mi một cái, kinh công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có sự khác biệt, Như Ảnh Tùy Hình của Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn phi thường tiêu sái, hơn nữa Bạch Ngọc Đường dáng người xuất chúng, bất luận làm gì đều có một loại phong độ bên trong, giơ tay nhấc chân bất cứ động tác nào cũng có thể khiến cho người khác há mồm mà nhìn. Mà khinh công của Triển Chiêu là Yến Tử Phi mà từ lâu đã thất truyền trên chốn giang hồ, giống như một con chim yến bay lượn giữa không trung, uyển chuyển đến gần như không trọng lượng, mang theo tiểu hài nhi kia, đằng không bạt khởi, ung dung tự tại bay về bên bờ.

Triệu Phổ gật đầu, “Hảo khinh công.” Công Tôn quay đầu nhìn hắn một chút, nói, “Ngươi không đi a? Danh tiếng đều bị đoạt hết rồi.” (lo cho chồng quá ha ^^)

“Ai.” Triệu Phổ cười cười, nhướng mi nhìn Công Tôn một cái, nói, “Danh tiếng thì tính cái gì, lúc ông đây mang theo hai mươi vạn đại quân quét sạch cường địch đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, còn danh tiếng gì chưa hưởng qua? Liêu vương đều phải quỳ trước lão tử!”

Công Tôn nhíu nhíu khóe miệng, xoay mặt, “Xuy.”

“Xuy, xuy chỗ nào?” Triệu Phổ cười, ghé sát vào mặt Công Tôn, thổi nhẹ vào lỗ tai y một hơi, “Ở đây a?”

Công Tôn cả kinh trên cổ đều nổi da gà, che lại cái lỗ tai đỏ bừng mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy y giống như một con thỏ bị kinh sợ, vui vẻ cười ha ha, hoàn toàn không phát hiện chính mình vừa đùa giỡn Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử cũng thấy được, nhìn Công Tôn rồi lại nhìn Triệu Phổ, vươn tay giúp Công Tôn xoa lỗ tai, nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu không nên như vậy nữa, phụ thân lại sẽ mắng ngươi lưu manh.”

Công Tôn hơi chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, thầm nhủ, ngươi là giúp hắn hay là giúp ta a?!

Triệu Phổ nghe xong cười, vươn tay một cái ôm gọn thắt lưng của Công Tôn.

“Uy!” Công Tôn cảm giác được bàn tay đang vòng qua thắt lưng mình của Triệu Phổ còn ngắt nhẹ thắt lưng một cái, liền xoay đầu hung hăng trừng hắn, “Làm gì đó?”

Triệu Phổ bất cần đời cười cười, nói, “Làm gì? Ôm ngươi xuống a, ôm chặt Tiểu Tứ Tử.”

Công Tôn có chút không cam nguyện, thầm nhủ tên này đúng là lưu manh, nhưng chính y lại vô thức ôm chặt Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ trước tiên đem Công Tôn và Tiểu Tứ Tử thật cẩn thận thả xuống mặt đất, sau đó chính mình cũng xoay người xuống ngựa.

Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ôm hai hài tử trở về, Bạch Ngọc Đường thả tiểu nam hài xuống đất, tiểu nam hài vành mắt đỏ rực níu lấy tay áo của hắn, Bạch Ngọc Đường nhìn nó một chút, nói, “Khóc cái gì?”

Nam hài đó vốn đã ứa nước mắt nhưng lại cố gắng nhịn xuống không cho trào ra, ngắm nam nhân một thân bạch y, đẹp đến cực điểm nhưng lạnh như băng trước mắt, hai tay nắm chặt tay áo hắn, Bạch Ngọc Đường ngược lại không lưu tâm, mặc kệ hai bàn tay nhỏ bé đen thui in hai dấu tay bẩn thật bẩn trên tay áo mình.

Tiểu nữ hài trong lòng Triển Chiêu đã sớm khóc, Triển Chiêu ôm nó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, dỗ ngọt, “Đừng khóc nữa, khóc nữa thì mặt sẽ không đẹp đâu, một lát thúc thúc dẫn ngươi đi ăn ha, thích ăn cái gì?”

Tiểu nữ hài gật đầu, xoa mặt, ngừng khóc, mở to hai mắt vẻ mặt hâm mộ nhìn Triển Chiêu.

Công Tôn và Triệu Phổ ở một bên nhìn, vô thức đỡ trán —— hai người này tính cách khác biệt quá rõ rệt.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã nâng cỗ kiệu kia lên, vứt sang một bên, mà lúc này, đám người đã sớm rối loạn.

Công Tôn đi đến, xem xét hai tiểu hài nhi một chút, lắc đầu, nói, “Không sao, chỉ là bị kinh hách.”

.

Lúc này, có một nhóm nha dịch cầm binh khí chạy tới, dẫn đầu là một người trung niên gầy khoảng bốn năm mươi tuổi, trên đầu mang ô sa, xem phẩm cấp là một quan lục phẩm… Hẳn là phủ doãn của Hà Gian phủ.

“Các ngươi là ai, dám cắt ngang tế tự, nếu lỡ chọc giận hà bá mang tới tai họa, các ngươi đảm nhận nổi sao?” Tri phủ nọ còn rất ngang ngược, tiến lên chỉ trích đám người Triệu Phổ, còn muốn sai nha dịch bắt người.

Những nha dịch này còn chưa tới gần, đã bị Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đá bay.

“Lớn mật!” Tri phủ cả giận nói, “Cũng dám đả thương quan sai, quả thật vô pháp vô thiên.”

Triệu Phổ vừa định mở miệng, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Ngươi thân là tri phủ là mệnh quan triều đình, vậy mà lại tin vào lời của bọn bịp bợm trên giang hồ, rõ như ban ngày dùng tiểu hài tử tế hà bá, cũng quá hoang đường! Ngươi như vậy thì có khác gì xem mạng người như cỏ rác!”

Huyện quan nọ bị một câu nghĩa chính lời nghiêm của Triển Chiêu làm cho nghẹn, một câu phản bác cũng không thể thốt ra.

Triệu Phổ ở một bên sờ sờ mũi, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đều có chút tiếc rèn sắt không thành thép (việc làm dang dở nửa vời) mà nhìn hắn —— Vương gia, thời khắc mấu chốt không được nhanh mồm nhanh miệng như Triển đại nhân a!

Triệu Phổ im lặng, lại thấy Công Tôn ở một bên nhẫn cười.

“Ách… Hà bá gây tai họa, đã hại chết không ít người, ta cũng chỉ là muốn nơi này bình an.” Tri phủ nói, “Tế người sống như vậy đúng là tàn nhẫn chút, nhưng nếu có thể phù hộ Hà Gian phủ mưa thuận gió hòa, cũng là chuyện tốt a.”

“A, ngươi vì an nguy của Hà Gian phủ mà lo lắng như vậy, tại sao ném những hài tử không có năng lực phản kháng như thế này? Không bằng chính ngươi đi tế hà bá đi.” Triệu Phổ cười nói.

Tri phủ sau lưng tỏa ra khí lạnh, Hà Gian phủ cách Khai Phong phủ tuy rằng không phải xa, nhưng cơ bản rất ít quan viên ở kinh đô qua lại, quan viên địa phương thì hắn là lớn nhất, người bình thường thấy hắn đều phải nhún nhường cung kính ba phần, thế nhưng những người trước mắt này hiển nhiên không đem hắn để vào mắt, tri phủ trên dưới quan sát Triệu Phổ, thầm nhủ vì này có địa vị gì a? Tại sao thấy hắn một chút cũng không sợ?! Quan trọng là nhìn tướng mạo khí độ của hắn, tựa hồ rất có địa vị a.

Mà đúng lúc này, chỉ nghe hoàng bào đạo sĩ trên đài cười cười, nói, “Lòng dạ đàn bà.”

Mọi người xoay nhìn qua, hoàng bào đạo sĩ kia thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi chưa đến bốn mươi, vóc dáng không cao, thấp lè tè, mặt dẹt hình bánh nướng, con mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng nhỏ, trông rất tầm thường.

“Đại tiên.” Tri phủ đối đạo sĩ kia rất tôn trọng, Triệu Phổ bọn họ trong lòng hiểu rõ, vị này, nói vậy chính là Liễu đại tiên cái quái gì đó.

“Các ngươi ngăn trở tế tự còn xúc phạm tới hà bá, hà bá đã tức giận.” Hoàng bào đạo sĩ vừa nói ra nguyên nhân, đột ngột trên đất bằng nổi lên một trận cuồng phong… Trong nhất thời cát bay đá chạy, bụi bay mù mịt.

“Thấy không?” Liễu đại tiên cao giọng hô, “Đây là dấu hiệu chứng tỏ hà bá tức giận, ngài nói sẽ cho Hà Gian phủ ba năm đại hạn ba năm đại lạo*, đến lúc đó, dân chúng Hà Gian phủ sẽ lầm than.”

*(ba năm đại hạn ba năm đại lạo = hạn hán ba năm, lũ lụt ba năm)

Thôn dân nghe xong đều sợ hãi, quỳ xuống đất dập đầu với dòng nước sông chảy xiết, thỉnh cầu hà bá gia tha thứ.

Tri phủ cũng có chút hoảng loạn, hỏi Liễu đại tiên, “Đại tiên, vậy nên làm thế nào cho phải a?”

Liễu đại tiên nhìn Triệu Phổ bọn họ một chút, nói, “Chỉ có đem những kẻ gây cản trở tế tự, còn có đôi đồng nam đồng nữ tiến cống cho hà bá gia, thỉnh cầu hà bá gia tha thứ.”

Trong nhất thời, tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ bọn họ, Triệu Phổ nhíu mày, các ảnh vệ đã chuẩn bị hảo đem Liễu đại tiên đánh cho đau nhức một trận, vứt xuống sông tế hà bá.

Mà đang trong lúc khẩn trương, Công Tôn lại đột nhiên nói, “Ngươi vừa bảo, cuồng phong kia là do hà bá tức giận gây nên?”

Liễu đại tiên xoay mặt liếc mắt quan sát Công Tôn, hơi sửng sốt, gật đầu, “Đương nhiên.”

Mọi người đều nhìn Công Tôn, Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Các vị hương thân, các ngươi để tên bịp bợm này lừa bao nhiêu năm rồi?”

Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, có vài người nói, “Liễu đại tiên là thần toán a… Hắn có thể nói chuyện với thần tiên đó.”

“Đúng vậy, rất chuẩn a.”

Liễu đại tiên đắc ý vuốt chòm râu, nhìn Công Tôn.

Công Tôn cười, nói, “Các ngươi đếm tới ba, hà bá gia kia sẽ lại tức giận.”

Mọi người sửng sốt, chợt nghe Triệu Phổ đếm, “Một, hai, ba.”

Ba chữ vừa dứt, bỗng nhiên, lại nổi lên một trận cuồng phong như vừa nãy.

Thôn dân đều ngây ngẩn cả người, Liễu đại tiên nọ, mặt cũng biến sắc.

“Này…” Tri phủ có chút hồ đồ, nhìn Công Tôn, bọn Triệu Phổ cũng lẳng lặng chờ Công Tôn giảng giải, đối với học thức của Công Tôn, mọi người trăm phần trăm yên tâm, đều chờ y vạch trần bộ mặt thật của Liễu đại tiên.

“Nơi này là cửa sông, lại là hạ lưu, có gió là bình thường.” Công Tôn nói, “Hàng năm vào hai mùa xuân thu, như lúc này đều dễ nổi gió, đặc biệt loại vị trí địa lý như nơi này, cầu cùng bến đò xây dựng ở chỗ này, thì tất nhiên sẽ xảy ra sự cố.”

Công Tôn vừa nói, vừa vươn tay chỉ chỉ vị trí phía trước cửa sông, nói, “Phía trước cửa sông có một hàng cây, nơi đó khuất gió, có thể xây cầu ở chỗ đó, còn không thì từ đó dời mười trượng về hướng tây, sẽ thấy không có gió thổi, bởi vì gió không thể chuyển hướng, không tin thì có thể kiểm tra.” Nói, Công Tôn bảo tri phủ nọ, “Một lát sẽ còn nổi gió, các ngươi lưu lại một nửa số người đứng ở nơi này, tất nhiên sẽ bị gió thổi tới, còn nửa số người đến đầu bên kia, tuyệt đối gió không thổi đến.”

Mọi người bán tín bán nghi làm theo, quả nhiên, không bao lâu sau, cuồng phong gào thét, những người đứng lại nơi này đếu bị thổi đến cả con mắt cũng không thể mở ra, mà những thôn dân cách đó hơn mười trượng, thì một chút cũng thổi không tới.

“Quả đúng vậy a!” Những thôn dân này tấm tắc khen hay, “Hảo kỳ quái a!”

“Cầu xây ở chỗ này, chẳng phải sẽ tường an vô sự sao?”

Tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Liễu đại tiên, Liễu đại tiên nheo mắt lại, nói, “Đây chỉ là trùng hợp mà thôi!”

Công Tôn thản nhiên cười một cái, cũng không thèm để ý đến hắn, mà nhìn tri phủ nọ, “Đại nhân, làm tri phủ, chí ít cần phải từng đỗ tiến sĩ mới được bổ nhiệm, ngươi tất nhiên là học đủ sách thánh hiền, hẳn là biết, thiên tai do sông ngòi hồ biển tạo thành, chỉ phải khơi thông mà không phải lấp kín, nước chảy xiết thế này, ta thấy nơi đây ruộng đồng ngàn khoảnh, ngươi hoàn toàn có thể tại vùng này đắp đập trữ nước, như vậy có thể dùng để tưới tiêu, lại có thể khống chế mực nước. Cách hay thì không dùng, hao tài tốn của tế tư làm cái gì, như vậy không phải quá ngu xuẩn sao?”

Tri phủ á khẩu không trả lời được, nhìn Liễu đại tiên kia, như là nói —— đại tiên, này làm sao cho phải a? “Các hạ tựa hồ cũng là người đọc sách a?” Liễu đại tiên nhìn Công Tôn một chút, thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ cũng biết thần quái chi thuật?”

Công Tôn thản nhiên cười, nói, “Ta đích thật là người đọc sách, nhưng người đọc sách cũng không phải đều là yêu ngôn hoặc chúng.”

Triệu Phổ ở một bên âm thầm vui mừng, thư ngốc này miệng lưỡi trơn tru, răng nhọn mồm sắc bén chọc người tức chết không đền mạng, tuy rằng bị y mắng thì cực buồn bực, bất quá nghe y nói người khác đặc biệt hả hê a.

“Tiên sinh quý tính là gì?” Liễu đại tiên khách khách khí khí hỏi.

“Không quý, họ kép Công Tôn.” Công Tôn trả lời.

“Nga, Công Tôn tiên sinh a.” Liễu đại tiên gật đầu, nói, “Nghe ngữ khí của tiên sinh, tựa hồ muốn nói tại hạ là một kẻ giang hồ bịp bợm a?”

Công Tôn rất thẳng thắn gật đầu, nói, “Chính xác, ngươi không những là một tên giang hồ bịp bợm, mà còn giả mạo người xuất gia, làm nhục đạo giáo.”

“Ngươi nói cái gì?” Liễu đại tiên kia phát hỏa, hai hàng lông mày dựng thẳng, Bạch Ngọc Đường một bên lạnh băng băng nói một câu, “Người xuất gia tâm địa thiện lương, ngươi bất quá chỉ là một tên bịp bợm mưu tài hại mệnh mà thôi.”

Liễu đại tiên co rút khóe miệng, trên mặt thần tình biến hóa, lạnh lùng cười, nói, “Hảo! Vậy tiên sinh có dám đấu pháp với ta hay không?”

Công Tôn hơi sửng sốt, hỏi, “Đấu pháp?”

“Không sai.” Liễu đại tiên hơi chút đắc ý nói, “Tại hạ lược thông tiên thuật, có ba chiêu tuyệt học, tiên sinh nếu có thể chứng minh ba chiêu này của ta là lừa gạt, ta liền chịu thua, cam nguyện nhận tội nộp mình cho quan phủ xử theo pháp luật, nhưng nếu tiên sinh không phá giải được phép thuật của ta, thì chứng tỏ là tiên sinh ăn nói bừa bãi, ta muốn tiên sinh bồi tội, thế nào a?”

Công Tôn cân nhắc một chút, hỏi, “Ba tuyệt học kia là gì?”

“Cũng không tính là rất giỏi.” Liễu đại tiên kia cười, nói, “Hô phong hoán vũ, xảo liên thần số, điểm thạch thành kim.*”

*(ba chiêu lần lượt là: hô mưa gọi gió, đoán vận mệnh, biến đá thành vàng.)

Công Tôn còn chưa kịp mở miệng, Triệu Phổ mội bên hùng hồn, “So thì so.”

Công Tôn sửng sốt, xoay mặt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nháy mắt mấy cái với y, nói, “Thư ngốc, mắc gì phải sợ hắn, mấy câu vừa rồi nghe đúng là phóng thí.” (thô lỗ a =__=)

Công Tôn có chút bất đắc dĩ, liếc hắn đến nỗi con mắt tròng trắng, Triệu Phổ điềm tĩnh cười, “Ngươi chắc chắn sẽ không thua được!” Bên ghé sát vào bên tai Công Tôn thấp giọng nói, “Yên tâm, nếu hắn dám đùa giỡn sau lưng, ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện