Công Tôn thay y phục, rồi vội vã chạy ra ngoài, Tiểu Tứ Tử chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Công Tôn đi ra, nhanh chóng bổ nhào tới, ôm thắt lưng Công Tôn cọ cọ. Công Tôn thấy bé rưng rưng nước mắt, cũng có chút đau lòng, vội vàng bế bé lên, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn gọi, “Phụ thân.”
Công Tôn tiến đến hôn lên quai hàm của bé một cái, cũng còn kinh hãi chưa tan, suýt chút nữa thì không thể thấy được Tiểu Tứ Tử rồi.
Lúc này, Đại Ảnh cùng Phi Ảnh cũng đã trở về, trong tay Đại Ảnh đang kéo Lưu Nhị Hổ bị đánh cho dở sống dở chết, đầu sưng so với đầu heo còn lớn hơn.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Đại Ảnh vội vàng nói, “Hắn nhìn lén Phi Ảnh tỷ tỷ thay quần áo!”
Lưu Nhị Hổ vừa định nói ‘vu khống a’… Đã bị Đại Ảnh đạp một cước, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói, tâm nhủ… Cho nên nói nữ nhân quan trọng nhất chính là ôn nhu, có xinh đẹp hay không cũng chẳng sao a! Tất cả mọi người không nói gì, Triệu Phổ lắc đầu, Tử Ảnh sấn tới hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ai, đẹp không? Có lớn hay không?”
“Ngươi muốn chết!” Đại Ảnh một cước đem hắn đá văng.
“Vương gia, ta vừa nhìn thấy vài thứ dưới đáy nước.” Phi Ảnh báo cáo với Triệu Phổ.
“Thấy cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Rồng!” Phi Ảnh trả lời.
“Thật sự có rồng?” Triển Chiêu kinh hãi.
Phi Ảnh suy nghĩ một chút, nói, “Đó là rồng giả.”
“Giả?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Đúng! Là rồng được điêu khắc bằng đá, bên trên hình như có ngọc lưu ly, rất lớn rất giống thật, vùi lấp dưới lớp bùn bên trong đáy nước, bị đá đè lên. Ta bơi vòng qua mới nhìn thấy, đột nhiên nhìn thấy thật là thiếu chút bị hù chết, còn tưởng rằng thật sự gặp được long Vương gia, sau đó xem xét nửa ngày mới phát hiện nó không nhúc nhích, mới nhận ra là con rồng giả.”
“Rồng điêu khắc bằng đá…” Công Tôn sờ cằm, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ngày đó các ngươi nhìn thấy… có thể là con rồng đá này hay không a?”
Lưu Nhị Hổ xoa quai hàm bị sưng vù, gật đầu, nói, “Ta cũng vừa thấy… chính là nó, ngay cả hình dạng cũng chưa từng thay đổi.” Nói đến đây, Lưu Nhị Hổ phiền muộn thở dài, giậm chân nói, “Ai… Vậy mà lại để cho một tảng đá nứt lừa nhiều năm như vậy, nhiều người cũng chết vô ích, thực sự là ngu dại vô cùng.”
“Con rồng đá đó to cỡ nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Phi Ảnh.
“Rất to rất to!” Phi Ảnh nói, “Như một con thuyền, ta nghĩ chí ít cũng nặng mấy nghìn cân*!”
*(1cân = ½kg)
“Con rồng to như vậy, muốn tung lên mặt nước thật không dễ dàng a.” Triệu Phổ nói.
“Có thể chỉ là trùng hợp?” Công Tôn hỏi,”Là do sức mạnh của tự nhiên, mà không phải do bất kỳ ai làm nên?”
“Trùng hợp?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, hỏi, “Giải thích như thế nào?”
“Lưu Nhị Hổ không phải đã nói sao, trước khi bọn họ thấy rồng, đã nghe được một tiếng nổ, mà lại cảm thấy đất rung núi chuyển?” Công Tôn nói, “Ta từng xem qua trên sách sử cũng có ghi chép giống như vậy, tại sơn cốc hoặc thủy đàm, sau một tiếng nổ lại có đất rung núi chuyển, cự thạch dưới đáy thủy đàm hoặc thậm chí là cự thú cũng sẽ bị chấn động đẩy ra, mà những người không hiểu rõ chân tướng lại tưởng là thần thánh gì đó hiển linh.”
“Ân… Nói như vậy, nghe ra còn có chút đạo lý.” Triệu Phổ gật đầu.
“Liễu đại tiên kia, có phải nhờ nghe được những tin đồn như thế này, cho nên năm đó mới đến lừa bịp… Bất quá cũng không chỉ một mình hắn.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Nhà của Liễu đại tiên kia ở đâu?”
“Hắn ở tại Hà Gian phủ.” Lưu Nhị Hổ nói xong, chợt nghe Triệu Phổ lên tiêng, “Sáng mai đi xem sao…” Nói xong đột nhiên ngẩng đầu.
.
“Bịch” một tiếng, Công Tôn sửng sốt, một hắc y nhân, đột nhiên rơi xuống trước mắt mọi người… Người này nằm bẹp trên mặt đất, rất rõ ràng, là sơ ý rơi xuống, hoặc là bị người ném tới.
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Vương gia, hắn muốn chạy.” Lúc này, rừng cây truyền đến một thanh âm, “Dường như muốn về báo tin.”
Triệu Phổ gật đầu, Công Tôn có chút khó hiểu, hỏi, “Ai đang nói chuyện?”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Ám vệ.”
Công Tôn sửng sốt, nhìn bọn họ một chút, lập tức minh bạch, nói, “Nga… Ngươi ngoại trừ có ảnh vệ, còn có ám vệ, thảo nào lúc nãy Triển huynh cùng Bạch huynh hỏi ngươi có tổng cộng bao nhiêu ảnh vệ… Thì ra các ngươi đã sớm biết có người khác đi theo chúng ta.”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Con mọt sách đầu óc lanh lợi a.”
Đang khi nói, Giả Ảnh đã đi tới, lật hắc y nhân kia lại, hắc y nhân nọ đã không thể động đậy, xem ra là bị ám vệ điểm huyệt, kéo khăn che mặt của hắn xuống nhìn, mặt mày khí chất tựa hồ không phải là người Trung Nguyên.
“Ân?” Công Tôn vươn tay chỉ chỉ vùng dưới cằm của hắn, nói, “Giống như thường hay đội mũ, vết hằn của dây mũ loại này không gặp nhiều lắm.”
“Là người Cao Ly phải không? Vết dây mũ mà những người đó thường ngày đội có chút giống.” Triệu Phổ hỏi hắn, tròng mắt của người nọ đảo đảo, Triệu Phổ hiểu rõ, “Quả nhiên.”
“Theo chúng ta làm cái gì?” Tử Ảnh đạp đạp hắn, nói,”Nói thật đi, không thì đem tay chân ngươi đều cắt bỏ.”
Tử Ảnh đã quen dọa nạt người khác như vậy, Tiểu Tứ Tử ở một bên thì lại bị dọa sợ, ghé vào trong lòng Công Tôn hỏi, “Phụ thân, phải cắt rụng tay chân sao?”
Tất cả mọi người nhìn Tử Ảnh, Tử Ảnh cũng muốn cắn đầu lưỡi của chính mình, vội vàng lừa Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử a, ngươi nghe lầm rồi, là cắt móng tay mọc dài ra ở trên tay chân á.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Móng tay?”
“Đúng vậy.” Tử Ảnh chỉa chỉa móng tay, nói, “Móng tay quá dài thì phải cắt bớt, một chút cũng không đau.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói, “Nga…” Tuy rằng còn có vẻ mơ hồ, nhưng đã hết sợ.
Triển Chiêu ở bên cười hắn, “Được a.”
Tử Ảnh lau mồ hôi, Giả Ảnh ở một bên bổ sung, “Bản lĩnh lấp liếm lật lọng, Tử Ảnh là thiên hạ đệ nhất!”
“Tiểu Tứ Tử có đói bụng không?” Phi Ảnh tiến đến gần vươn tay, cười hỏi, “Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn chút gì đó có được không a?”
Tiểu Tứ Tử từ nhỏ chưa từng thân cận với phái nữ, đối Phi Ảnh cảm thấy tò mò, là một tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng lại có chút mắc cỡ.
Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh, nói, “Tiểu Tứ Tử, cùng tỷ tỷ đi chơi đi.”
Tiểu Tứ Tử được Phi Ảnh ôm, Đại Ảnh cũng hân hoan vui vẻ đi theo, Tiểu Tứ Tử dựa vào lòng Phi Ảnh, cảm giác —— Nha, ngực hảo mềm nha. (=.= con nít quỷ)
Thấy Tiểu Tứ Tử đi, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Tử Ảnh lại đạp tên mật thám kia một cước, nói, “Nói! Không thì cắt tay chân ngươi.”
Người nọ vẫn như trước không có phản ứng, Công Tôn cảm thấy bất thường, đi qua ngồi xổm xuống, giơ tay nắm chặt cằm hắn nhìn nhìn, nhíu mày lắc đầu, nói, “Đừng hỏi nữa, không có lưỡi.”
Tất cả đều nhíu mày, thực tàn nhẫn, bất quá đó cũng là một biện pháp bảo mật rất tốt.
“Vậy viết đi!” Tử Ảnh tìm bút, Triệu Phổ nói, “Quên đi.”
“Không hỏi a?” Tử Ảnh cảm thấy thật đáng tiếc.
“Khi ngươi nói với hắn, hắn một chút cũng không phản ứng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tựa hồ không hiểu tiếng Hán.”
“Đây cũng quá cẩn thận rồi.” Giả Ảnh vươn tay lục lọi trên người hắn một hồi, tìm ra được một ống trúc nhỏ, mở ra, bên trong có một cuộn giấy.
Rút ra nhìn, bên trên có dòng chữ viết ngang, như là văn tự Cao Ly, nhìn không hiểu, bên dưới là hoa văn dựng thẳng, giống như hình vẽ hoặc như là chữ.
“Vương gia.” Giả Ảnh đưa qua cho Triệu Phổ, Triệu Phổ liếc mắt nhìn, lại xem Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một bên, cả hai song song lắc đầu —— Không nhận ra.
Công Tôn vươn tay, ý bảo Triệu Phổ đưa cho y.
Triệu Phổ có chút không tình nguyện, thầm nhủ, thư ngốc sẽ không ngay cả văn tự Cao Ly cũng đọc được chứ, nhưng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa qua.
Công Tôn cầm lấy đưa đến trước mắt nhìn, liền ngây ngẩn cả người.
“Thế nào thư ngốc?” Triệu Phổ tiến đến hỏi, “Không đọc được?”
Công Tôn nhíu mày, nói, “Này… nguy.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vô thức liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn tựa hồ phát hiện cái gì đó.
“Tiên sinh, là gì vậy?” Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã rất quen thuộc với Công Tôn, sấn tới hỏi.
“Bên trên là một dòng chữ Cao Ly, ý là “Viết trên bề mặt”.” Công Tôn nói.
“Viết trên bề mặt?” Triển Chiêu sửng sốt, lập tức phản ứng, nói, “Nga… Đây là một bản mẫu a, những người đó muốn tìm một thứ mà phía trên đó có miêu tả những ký tự trong bản mẫu này… Ký tự này có ý nghĩa gì? Thấy thế nào cũng giống như là văn tự của Yến quốc cổ mà vừa rồi chúng ta nhìn thấy trên thân cây, bất quá hình như không phải những chữ đó.”
“Đúng.” Công Tôn gật đầu, “Không phải những chữ vừa rồi, chuỗi ký tự này, là tên một quyển sách.”
“Sách?” Triệu Phổ hỏi, “Sách gì mà quan trọng vậy a?”
“Yến chiến phổ.” Công Tôn trả lời.
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ngây ngẩn, Triệu Phổ cầm lại tờ giấy nhìn một lát, hỏi, “Yến chiến phổ không phải chỉ là thuật lại sao? Dĩ nhiên thực sự tồn tại?”
“Cái gì a?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, Yến chiến phổ là cái gì?”
Giả Ảnh có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, “Ngươi mang đao đánh giặc nhiều năm như vẫy, ngay cả Yến chiến phổ cũng không biết a?”
“Nói đi.” Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh lại kéo kéo Công Tôn, nói, “Nói nghe một chút, cái gì khó lường gì đó a?”
“Ta chỉ nghe nói đó là một bản binh thư.” Triển Chiêu nói, “Có người nói là thần vật.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bất quá sau đó lại có người nói là thất truyền, cũng có người nói căn bản không có quyển sách này.”
“Yến chiến phổ là do một vị Tướng quân của Yến quốc năm đó, Hàm Yến viết.” Công Tôn giảng giải, “Tuy rằng ghi chép đều là chiến sự, kỳ thực cũng không hẳn vậy, đó là một chiến sách, chủ yếu là viết rõ Yến quốc làm sao tận dụng địa thế cùng những vị trí hiểm yếu của các nơi ở phương bắc, đánh Tần quốc, nhờ đó trở thành nước đứng đầu thất hùng đồng thời thống nhất vùng Trung Nguyên.”
“Thần như vậy a?” Tử Ảnh hỏi, “Vậy, quyển sách này cũng là gạt người thôi, sau đó Yến quốc không phải đã bị Tần quốc diệt sao?”
“Đó là bởi vì Thái Tử Đan không nghe lời Hàm Yến kiến nghị, nghỉ ngơi lấy sức hảo hảo chuẩn bị, liên hợp với nước khác hợp lực phá Tần, mà lại tìm một thích khách Kinh Kha đi ám sát Tần vương Doanh Chính, sau đó thất bại cũng cho Tần quốc mượn cớ diệt Yến, vì vậy mang tới họa sát thân.” Công Tôn nói, “Có người nói năm xưa Gia Cát võ hầu đã từng ngẫu nhiên tìm được vài miếng thẻ tre, trích dẫn một phần từ Yến chiến phổ. Võ hầu xem xong, khen ngợi Hàm Yến túc trí đa mưu, ông nói, ‘Đối với người phương bắc, chỉ cần hơi có thế lực, đoạt được phần Yến chiến phổ này, đều có thể nhất thống một vùng trời’.”
“Thần kỳ như vậy?” Tử Ảnh có chút nghi ngờ.
“Đích xác.” Triệu Phổ nói, “Chiến thuật trên Yến chiến phổ không phải mưu kế, mà là dựa theo địa hình để bày binh bố trận, phi thường thực dụng. Mặc dù đã qua trăm nghìn năm, nhưng sơn xuyên đại hà này cũng không có nhiều biến hóa… Nếu quyển sách này có thật, người Cao Ly kia vô cùng muốn đoạt được.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Người Cao Ly ở bắc bộ, có thể dựa theo chiến pháp mà Yến chiến phổ ghi lại để đánh Đại Tống ta.”
“Người Cao Ly này đừng xem hiện tại ngoan ngoãn, một khi thời cơ chín muồi, nhưng sẽ là một đại phiền toái.” Triệu Phổ nhíu này, thở dài, nói, “Thái tử Cao Ly Phác Mẫn Cát này đừng thấy tuổi không lớn, xem ra cũng cùng loại người như Gia Luật Minh, Lí Nguyên Hạo, dã tâm đầy rẫy a.”
“Vì sao mật thám đi theo chúng ta, lại mang theo thứ này trên người?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Hay là, lần này người Cao Ly đến… chính là vì muốn tìm bản Yến chiến phổ này?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ân… Đích xác khả nghi.”
“Ta biết chuyện gì đã xảy ra với con rồng kia.” Công Tôn đột nhiên nói.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn y, hỏi, “Chuyện gì xẩy ra?”
Công Tôn cười cười, nói, “Có còn nhớ vừa nãy trên cây có văn tự Yến quốc – thất công chúa Cơ Mẫn?”
“A.” Triệu Phổ thoáng cái phản ứng được, nói, “Đúng rồi, Hàm Yến có một hồng nhan tri kỷ, chính là Yến quốc thất công chúa Cơ Mẫn, đáng tiếc sau đó Cơ Mẫn bị Yến vương gả đi nước khác hòa thân. Hàm Yến tự nguyện đi theo hộ tống, khi ly khai Yến quốc, Hàm Yến giết chết tất cả hộ vệ tùy giá, đoạt đi Cơ Mẫn. Sau đó Yến vương tức giận, phái đại lượng nhân mã đuổi theo, hai người từ đó về sau mai danh ẩn tích, sẽ không… Hai người đó đến nơi này?”
Công Tôn có chút bất ngờ, đừng thấy Triệu Phổ bình thường có vẻ vô học bất trị, đối với thi từ ca múa hoàn toàn không có hứng thú, nhưng vừa nhắc đến lịch sử, đặc biệt từng chiến dịch, từng danh tướng, hắn hầu như đều thuộc lòng như cháo, trí nhớ tốt đến dọa người… Quả nhiên là anh tài trời sinh sao?!
“Có người nói, Hàm Yến phi thường say mê Cơ Mẫn, bởi vì Cơ Mẫn là công chúa, cho nên đã xây dựng cho nàng một tòa thủy tinh cung… Bất quá không biết thật hay giả, nhưng con rồng bằng ngọc lưu ly kia… Rất có thể là năm đó lưu lại.” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Chẳng lẽ, Yến chiến phổ cũng ở chỗ này?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ, đây là lời giải thích tốt nhất.
“Đồn đãi về long vương để thôn dân rời xa nơi này.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cũng là để dễ dàng tìm kiếm sao?”
“Ý của Bạch huynh là, Liễu đại tiên kia, lừa gạt là thứ yếu, mục đích chính yếu là tìm Yến chiến phổ.” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mỉm cười, “Hơn nữa… Liễu đại tiên kia cùng tên mật thám này, phỏng chừng là cùng một bọn.”
Mọi người suy xét một chút, đích xác… Tựa hồ có chút ẩn tình.
“Trời cũng sắp sáng.” Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi trời sáng sẽ vào Hà Gian phủ, đi tìm Liễu đại tiên kia rồi tính tiếp.”
Mọi người gật đầu đồng ý, Phi Ảnh cũng ôm Tiểu Tứ Tử trở về, Công Tôn vươn tay tiếp nhận, thấy khóe miệng Tiểu Tứ Tử còn có một tầng đường phấn, liền lau miệng cho bé, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi, “Phụ thân, vừa nãy sao ngươi lại nhảy vào sông nha?”
Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu cũng nghĩ đến, nói, “Đúng rồi, vừa nãy Đại Ảnh cũng…”
“Ta nhìn thấy một điểm trắng!” Đại Ảnh nhanh nhảu tiến lên kể, vừa hỏi Phi Ảnh, “Tỷ ngươi ở trong nước có thấy không?”
Phi Ảnh nhíu mày, lắc đầu, khó hiểu hỏi, “Cái gì điểm trắng?”
“Là nhìn lầm thôi.” Lưu Nhị Hổ nhỏ gọng nói thầm, “Ta sống ở đây mấy chục năm, chũng chưa thấy qua điểm trắng nào cả.”
“Cũng không phải là nhìn lầm.” Công Tôn cũng mỉm cười, nói, “Ta biết đó là cái gì.”
Công Tôn tiến đến hôn lên quai hàm của bé một cái, cũng còn kinh hãi chưa tan, suýt chút nữa thì không thể thấy được Tiểu Tứ Tử rồi.
Lúc này, Đại Ảnh cùng Phi Ảnh cũng đã trở về, trong tay Đại Ảnh đang kéo Lưu Nhị Hổ bị đánh cho dở sống dở chết, đầu sưng so với đầu heo còn lớn hơn.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Đại Ảnh vội vàng nói, “Hắn nhìn lén Phi Ảnh tỷ tỷ thay quần áo!”
Lưu Nhị Hổ vừa định nói ‘vu khống a’… Đã bị Đại Ảnh đạp một cước, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói, tâm nhủ… Cho nên nói nữ nhân quan trọng nhất chính là ôn nhu, có xinh đẹp hay không cũng chẳng sao a! Tất cả mọi người không nói gì, Triệu Phổ lắc đầu, Tử Ảnh sấn tới hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ai, đẹp không? Có lớn hay không?”
“Ngươi muốn chết!” Đại Ảnh một cước đem hắn đá văng.
“Vương gia, ta vừa nhìn thấy vài thứ dưới đáy nước.” Phi Ảnh báo cáo với Triệu Phổ.
“Thấy cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Rồng!” Phi Ảnh trả lời.
“Thật sự có rồng?” Triển Chiêu kinh hãi.
Phi Ảnh suy nghĩ một chút, nói, “Đó là rồng giả.”
“Giả?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Đúng! Là rồng được điêu khắc bằng đá, bên trên hình như có ngọc lưu ly, rất lớn rất giống thật, vùi lấp dưới lớp bùn bên trong đáy nước, bị đá đè lên. Ta bơi vòng qua mới nhìn thấy, đột nhiên nhìn thấy thật là thiếu chút bị hù chết, còn tưởng rằng thật sự gặp được long Vương gia, sau đó xem xét nửa ngày mới phát hiện nó không nhúc nhích, mới nhận ra là con rồng giả.”
“Rồng điêu khắc bằng đá…” Công Tôn sờ cằm, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ngày đó các ngươi nhìn thấy… có thể là con rồng đá này hay không a?”
Lưu Nhị Hổ xoa quai hàm bị sưng vù, gật đầu, nói, “Ta cũng vừa thấy… chính là nó, ngay cả hình dạng cũng chưa từng thay đổi.” Nói đến đây, Lưu Nhị Hổ phiền muộn thở dài, giậm chân nói, “Ai… Vậy mà lại để cho một tảng đá nứt lừa nhiều năm như vậy, nhiều người cũng chết vô ích, thực sự là ngu dại vô cùng.”
“Con rồng đá đó to cỡ nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Phi Ảnh.
“Rất to rất to!” Phi Ảnh nói, “Như một con thuyền, ta nghĩ chí ít cũng nặng mấy nghìn cân*!”
*(1cân = ½kg)
“Con rồng to như vậy, muốn tung lên mặt nước thật không dễ dàng a.” Triệu Phổ nói.
“Có thể chỉ là trùng hợp?” Công Tôn hỏi,”Là do sức mạnh của tự nhiên, mà không phải do bất kỳ ai làm nên?”
“Trùng hợp?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, hỏi, “Giải thích như thế nào?”
“Lưu Nhị Hổ không phải đã nói sao, trước khi bọn họ thấy rồng, đã nghe được một tiếng nổ, mà lại cảm thấy đất rung núi chuyển?” Công Tôn nói, “Ta từng xem qua trên sách sử cũng có ghi chép giống như vậy, tại sơn cốc hoặc thủy đàm, sau một tiếng nổ lại có đất rung núi chuyển, cự thạch dưới đáy thủy đàm hoặc thậm chí là cự thú cũng sẽ bị chấn động đẩy ra, mà những người không hiểu rõ chân tướng lại tưởng là thần thánh gì đó hiển linh.”
“Ân… Nói như vậy, nghe ra còn có chút đạo lý.” Triệu Phổ gật đầu.
“Liễu đại tiên kia, có phải nhờ nghe được những tin đồn như thế này, cho nên năm đó mới đến lừa bịp… Bất quá cũng không chỉ một mình hắn.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Lưu Nhị Hổ, “Nhà của Liễu đại tiên kia ở đâu?”
“Hắn ở tại Hà Gian phủ.” Lưu Nhị Hổ nói xong, chợt nghe Triệu Phổ lên tiêng, “Sáng mai đi xem sao…” Nói xong đột nhiên ngẩng đầu.
.
“Bịch” một tiếng, Công Tôn sửng sốt, một hắc y nhân, đột nhiên rơi xuống trước mắt mọi người… Người này nằm bẹp trên mặt đất, rất rõ ràng, là sơ ý rơi xuống, hoặc là bị người ném tới.
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Vương gia, hắn muốn chạy.” Lúc này, rừng cây truyền đến một thanh âm, “Dường như muốn về báo tin.”
Triệu Phổ gật đầu, Công Tôn có chút khó hiểu, hỏi, “Ai đang nói chuyện?”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Ám vệ.”
Công Tôn sửng sốt, nhìn bọn họ một chút, lập tức minh bạch, nói, “Nga… Ngươi ngoại trừ có ảnh vệ, còn có ám vệ, thảo nào lúc nãy Triển huynh cùng Bạch huynh hỏi ngươi có tổng cộng bao nhiêu ảnh vệ… Thì ra các ngươi đã sớm biết có người khác đi theo chúng ta.”
Triệu Phổ cười cười, nói, “Con mọt sách đầu óc lanh lợi a.”
Đang khi nói, Giả Ảnh đã đi tới, lật hắc y nhân kia lại, hắc y nhân nọ đã không thể động đậy, xem ra là bị ám vệ điểm huyệt, kéo khăn che mặt của hắn xuống nhìn, mặt mày khí chất tựa hồ không phải là người Trung Nguyên.
“Ân?” Công Tôn vươn tay chỉ chỉ vùng dưới cằm của hắn, nói, “Giống như thường hay đội mũ, vết hằn của dây mũ loại này không gặp nhiều lắm.”
“Là người Cao Ly phải không? Vết dây mũ mà những người đó thường ngày đội có chút giống.” Triệu Phổ hỏi hắn, tròng mắt của người nọ đảo đảo, Triệu Phổ hiểu rõ, “Quả nhiên.”
“Theo chúng ta làm cái gì?” Tử Ảnh đạp đạp hắn, nói,”Nói thật đi, không thì đem tay chân ngươi đều cắt bỏ.”
Tử Ảnh đã quen dọa nạt người khác như vậy, Tiểu Tứ Tử ở một bên thì lại bị dọa sợ, ghé vào trong lòng Công Tôn hỏi, “Phụ thân, phải cắt rụng tay chân sao?”
Tất cả mọi người nhìn Tử Ảnh, Tử Ảnh cũng muốn cắn đầu lưỡi của chính mình, vội vàng lừa Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử a, ngươi nghe lầm rồi, là cắt móng tay mọc dài ra ở trên tay chân á.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Móng tay?”
“Đúng vậy.” Tử Ảnh chỉa chỉa móng tay, nói, “Móng tay quá dài thì phải cắt bớt, một chút cũng không đau.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói, “Nga…” Tuy rằng còn có vẻ mơ hồ, nhưng đã hết sợ.
Triển Chiêu ở bên cười hắn, “Được a.”
Tử Ảnh lau mồ hôi, Giả Ảnh ở một bên bổ sung, “Bản lĩnh lấp liếm lật lọng, Tử Ảnh là thiên hạ đệ nhất!”
“Tiểu Tứ Tử có đói bụng không?” Phi Ảnh tiến đến gần vươn tay, cười hỏi, “Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn chút gì đó có được không a?”
Tiểu Tứ Tử từ nhỏ chưa từng thân cận với phái nữ, đối Phi Ảnh cảm thấy tò mò, là một tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng lại có chút mắc cỡ.
Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh, nói, “Tiểu Tứ Tử, cùng tỷ tỷ đi chơi đi.”
Tiểu Tứ Tử được Phi Ảnh ôm, Đại Ảnh cũng hân hoan vui vẻ đi theo, Tiểu Tứ Tử dựa vào lòng Phi Ảnh, cảm giác —— Nha, ngực hảo mềm nha. (=.= con nít quỷ)
Thấy Tiểu Tứ Tử đi, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Tử Ảnh lại đạp tên mật thám kia một cước, nói, “Nói! Không thì cắt tay chân ngươi.”
Người nọ vẫn như trước không có phản ứng, Công Tôn cảm thấy bất thường, đi qua ngồi xổm xuống, giơ tay nắm chặt cằm hắn nhìn nhìn, nhíu mày lắc đầu, nói, “Đừng hỏi nữa, không có lưỡi.”
Tất cả đều nhíu mày, thực tàn nhẫn, bất quá đó cũng là một biện pháp bảo mật rất tốt.
“Vậy viết đi!” Tử Ảnh tìm bút, Triệu Phổ nói, “Quên đi.”
“Không hỏi a?” Tử Ảnh cảm thấy thật đáng tiếc.
“Khi ngươi nói với hắn, hắn một chút cũng không phản ứng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tựa hồ không hiểu tiếng Hán.”
“Đây cũng quá cẩn thận rồi.” Giả Ảnh vươn tay lục lọi trên người hắn một hồi, tìm ra được một ống trúc nhỏ, mở ra, bên trong có một cuộn giấy.
Rút ra nhìn, bên trên có dòng chữ viết ngang, như là văn tự Cao Ly, nhìn không hiểu, bên dưới là hoa văn dựng thẳng, giống như hình vẽ hoặc như là chữ.
“Vương gia.” Giả Ảnh đưa qua cho Triệu Phổ, Triệu Phổ liếc mắt nhìn, lại xem Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một bên, cả hai song song lắc đầu —— Không nhận ra.
Công Tôn vươn tay, ý bảo Triệu Phổ đưa cho y.
Triệu Phổ có chút không tình nguyện, thầm nhủ, thư ngốc sẽ không ngay cả văn tự Cao Ly cũng đọc được chứ, nhưng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa qua.
Công Tôn cầm lấy đưa đến trước mắt nhìn, liền ngây ngẩn cả người.
“Thế nào thư ngốc?” Triệu Phổ tiến đến hỏi, “Không đọc được?”
Công Tôn nhíu mày, nói, “Này… nguy.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vô thức liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn tựa hồ phát hiện cái gì đó.
“Tiên sinh, là gì vậy?” Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã rất quen thuộc với Công Tôn, sấn tới hỏi.
“Bên trên là một dòng chữ Cao Ly, ý là “Viết trên bề mặt”.” Công Tôn nói.
“Viết trên bề mặt?” Triển Chiêu sửng sốt, lập tức phản ứng, nói, “Nga… Đây là một bản mẫu a, những người đó muốn tìm một thứ mà phía trên đó có miêu tả những ký tự trong bản mẫu này… Ký tự này có ý nghĩa gì? Thấy thế nào cũng giống như là văn tự của Yến quốc cổ mà vừa rồi chúng ta nhìn thấy trên thân cây, bất quá hình như không phải những chữ đó.”
“Đúng.” Công Tôn gật đầu, “Không phải những chữ vừa rồi, chuỗi ký tự này, là tên một quyển sách.”
“Sách?” Triệu Phổ hỏi, “Sách gì mà quan trọng vậy a?”
“Yến chiến phổ.” Công Tôn trả lời.
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ngây ngẩn, Triệu Phổ cầm lại tờ giấy nhìn một lát, hỏi, “Yến chiến phổ không phải chỉ là thuật lại sao? Dĩ nhiên thực sự tồn tại?”
“Cái gì a?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, Yến chiến phổ là cái gì?”
Giả Ảnh có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, “Ngươi mang đao đánh giặc nhiều năm như vẫy, ngay cả Yến chiến phổ cũng không biết a?”
“Nói đi.” Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh lại kéo kéo Công Tôn, nói, “Nói nghe một chút, cái gì khó lường gì đó a?”
“Ta chỉ nghe nói đó là một bản binh thư.” Triển Chiêu nói, “Có người nói là thần vật.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bất quá sau đó lại có người nói là thất truyền, cũng có người nói căn bản không có quyển sách này.”
“Yến chiến phổ là do một vị Tướng quân của Yến quốc năm đó, Hàm Yến viết.” Công Tôn giảng giải, “Tuy rằng ghi chép đều là chiến sự, kỳ thực cũng không hẳn vậy, đó là một chiến sách, chủ yếu là viết rõ Yến quốc làm sao tận dụng địa thế cùng những vị trí hiểm yếu của các nơi ở phương bắc, đánh Tần quốc, nhờ đó trở thành nước đứng đầu thất hùng đồng thời thống nhất vùng Trung Nguyên.”
“Thần như vậy a?” Tử Ảnh hỏi, “Vậy, quyển sách này cũng là gạt người thôi, sau đó Yến quốc không phải đã bị Tần quốc diệt sao?”
“Đó là bởi vì Thái Tử Đan không nghe lời Hàm Yến kiến nghị, nghỉ ngơi lấy sức hảo hảo chuẩn bị, liên hợp với nước khác hợp lực phá Tần, mà lại tìm một thích khách Kinh Kha đi ám sát Tần vương Doanh Chính, sau đó thất bại cũng cho Tần quốc mượn cớ diệt Yến, vì vậy mang tới họa sát thân.” Công Tôn nói, “Có người nói năm xưa Gia Cát võ hầu đã từng ngẫu nhiên tìm được vài miếng thẻ tre, trích dẫn một phần từ Yến chiến phổ. Võ hầu xem xong, khen ngợi Hàm Yến túc trí đa mưu, ông nói, ‘Đối với người phương bắc, chỉ cần hơi có thế lực, đoạt được phần Yến chiến phổ này, đều có thể nhất thống một vùng trời’.”
“Thần kỳ như vậy?” Tử Ảnh có chút nghi ngờ.
“Đích xác.” Triệu Phổ nói, “Chiến thuật trên Yến chiến phổ không phải mưu kế, mà là dựa theo địa hình để bày binh bố trận, phi thường thực dụng. Mặc dù đã qua trăm nghìn năm, nhưng sơn xuyên đại hà này cũng không có nhiều biến hóa… Nếu quyển sách này có thật, người Cao Ly kia vô cùng muốn đoạt được.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nhíu mày, “Người Cao Ly ở bắc bộ, có thể dựa theo chiến pháp mà Yến chiến phổ ghi lại để đánh Đại Tống ta.”
“Người Cao Ly này đừng xem hiện tại ngoan ngoãn, một khi thời cơ chín muồi, nhưng sẽ là một đại phiền toái.” Triệu Phổ nhíu này, thở dài, nói, “Thái tử Cao Ly Phác Mẫn Cát này đừng thấy tuổi không lớn, xem ra cũng cùng loại người như Gia Luật Minh, Lí Nguyên Hạo, dã tâm đầy rẫy a.”
“Vì sao mật thám đi theo chúng ta, lại mang theo thứ này trên người?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Hay là, lần này người Cao Ly đến… chính là vì muốn tìm bản Yến chiến phổ này?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ân… Đích xác khả nghi.”
“Ta biết chuyện gì đã xảy ra với con rồng kia.” Công Tôn đột nhiên nói.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn y, hỏi, “Chuyện gì xẩy ra?”
Công Tôn cười cười, nói, “Có còn nhớ vừa nãy trên cây có văn tự Yến quốc – thất công chúa Cơ Mẫn?”
“A.” Triệu Phổ thoáng cái phản ứng được, nói, “Đúng rồi, Hàm Yến có một hồng nhan tri kỷ, chính là Yến quốc thất công chúa Cơ Mẫn, đáng tiếc sau đó Cơ Mẫn bị Yến vương gả đi nước khác hòa thân. Hàm Yến tự nguyện đi theo hộ tống, khi ly khai Yến quốc, Hàm Yến giết chết tất cả hộ vệ tùy giá, đoạt đi Cơ Mẫn. Sau đó Yến vương tức giận, phái đại lượng nhân mã đuổi theo, hai người từ đó về sau mai danh ẩn tích, sẽ không… Hai người đó đến nơi này?”
Công Tôn có chút bất ngờ, đừng thấy Triệu Phổ bình thường có vẻ vô học bất trị, đối với thi từ ca múa hoàn toàn không có hứng thú, nhưng vừa nhắc đến lịch sử, đặc biệt từng chiến dịch, từng danh tướng, hắn hầu như đều thuộc lòng như cháo, trí nhớ tốt đến dọa người… Quả nhiên là anh tài trời sinh sao?!
“Có người nói, Hàm Yến phi thường say mê Cơ Mẫn, bởi vì Cơ Mẫn là công chúa, cho nên đã xây dựng cho nàng một tòa thủy tinh cung… Bất quá không biết thật hay giả, nhưng con rồng bằng ngọc lưu ly kia… Rất có thể là năm đó lưu lại.” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Chẳng lẽ, Yến chiến phổ cũng ở chỗ này?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ, đây là lời giải thích tốt nhất.
“Đồn đãi về long vương để thôn dân rời xa nơi này.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cũng là để dễ dàng tìm kiếm sao?”
“Ý của Bạch huynh là, Liễu đại tiên kia, lừa gạt là thứ yếu, mục đích chính yếu là tìm Yến chiến phổ.” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mỉm cười, “Hơn nữa… Liễu đại tiên kia cùng tên mật thám này, phỏng chừng là cùng một bọn.”
Mọi người suy xét một chút, đích xác… Tựa hồ có chút ẩn tình.
“Trời cũng sắp sáng.” Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi trời sáng sẽ vào Hà Gian phủ, đi tìm Liễu đại tiên kia rồi tính tiếp.”
Mọi người gật đầu đồng ý, Phi Ảnh cũng ôm Tiểu Tứ Tử trở về, Công Tôn vươn tay tiếp nhận, thấy khóe miệng Tiểu Tứ Tử còn có một tầng đường phấn, liền lau miệng cho bé, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi, “Phụ thân, vừa nãy sao ngươi lại nhảy vào sông nha?”
Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu cũng nghĩ đến, nói, “Đúng rồi, vừa nãy Đại Ảnh cũng…”
“Ta nhìn thấy một điểm trắng!” Đại Ảnh nhanh nhảu tiến lên kể, vừa hỏi Phi Ảnh, “Tỷ ngươi ở trong nước có thấy không?”
Phi Ảnh nhíu mày, lắc đầu, khó hiểu hỏi, “Cái gì điểm trắng?”
“Là nhìn lầm thôi.” Lưu Nhị Hổ nhỏ gọng nói thầm, “Ta sống ở đây mấy chục năm, chũng chưa thấy qua điểm trắng nào cả.”
“Cũng không phải là nhìn lầm.” Công Tôn cũng mỉm cười, nói, “Ta biết đó là cái gì.”
Danh sách chương