Đêm đến, trên quan đạo ngoài cổng thành Khai Phong, có một con ngựa trắng chạy tới. Con ngựa này toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp nào, tai dài nhọn, lông mao sau tai xõa tung bồng bềnh như mây, trên chân cũng có dải lông trắng cuộn xoăn, nhìn từ xa nó không hề giống ngựa, mà hệt như một con kỳ lân trắng toát. Nếu có người yêu ngựa nhìn thấy, ắt sẽ hưng phấn không thôi, loại ngựa này là giống ngựa tốt nổi danh có thể ngày đi nghìn dặm, cực kỳ hiếm thấy —— Chiếu dạ ngọc sư tử.

Con ngựa này phi nước đại tới trước cổng thành, đột nhiên khựng lại, nhấc chân hí vang một tiếng dài, hai môn quan đang ngủ gật bị giật mình tỉnh giấc, mở to cặp mắt mờ mịt nhìn con bạch mã oai vệ vừa xuất hiện trước cổng thành kia. Mặc dù hai người không có kiến thức về loài ngựa, nhưng con ngựa này vừa nhìn thì biết nhất định không phải loài bình thường, hơn nữa cả bộ yên ngựa đều được chế tạo bằng bạc vụn nạm bạch ngọc, vừa nhìn đã thấy xa xỉ.

Hai môn quan thấy con ngựa nọ sau khi dừng lại trước cửa thì vừa nhìn trái nhìn phải, vừa phát ra tiếng phì phò trong mũi, dường như đang nôn nóng tìm kiếm cái gì đó.

“Con ngựa từ đâu tới?”

“Không biết, trông có vẻ là một con ngựa tốt.”

Đang khi hai người nói chuyện, đột nhiên, từ đằng xa truyền đến một tiếng huýt gió thanh thúy.

Chú ngựa trắng vừa nghe được tiếng huýt gió, lại vui vẻ ‘hí’ lên một tiếng, tung bốn vó chạy vào trong thành.

Hai môn quan ngơ ngác nhìn nhau, đang lúc mờ mịt, bỗng nhiên, có một bóng trắng nhoáng lên trước mắt.

Hai người chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua. Hình như có một bóng người vụt qua trước mắt, liếc mắt nhìn nhau, hai môn quan xoay mặt về phía cổng thành nhìn vào đường phố bên trong thành. Trong màn đêm, con ngựa kia chạy vụt tới phía trước, mà nguyên bản lưng ngựa trống trơn, không biết từ lúc nào có một người ngồi phía trên —— người này mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, nhìn từ xa chỉ thấy một dáng người thon gầy xốc vác, tay áo nhẹ nhàng tung bay theo gió đêm… Mái tóc đen nhẹ bay bay.

“Nương a…” Một môn quan đặt mông ngã xuống đất, hỏi, “Là người hay quỷ?”

Môn quan kia cũng xanh mặt, run rẩy chắp tay, lẩm nhẩm niệm A di đà phật.

//

Khai Phong phủ, trong thư phòng của Bao Chửng.

Lưu tổng tiêu đầu đem cái thùng gỗ chứa Hình Hoài Châu thật cẩn thận đặt lên bàn, Bao Chửng nhìn cái thùng thật to trước mặt, vừa nghĩ đến một đại danh tướng mà lại phải nằm trong thùng, ngâm mình trong nước thuốc để duy trì mạng sống, liền cảm thấy lồng ngực mơ hồ bị đè nén, cũng có chút oán giận Hoàng thượng, tại sao lại chưa điều tra rõ ràng đã ra mệnh lệnh như vậy.

Sau khi hỏi Lưu tổng tiêu đầu rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối, Bao Chửng gật đầu, bảo Vương Triều Mã Hán dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước, Trương Long Triệu Hổ cũng ra ngoài, đóng cửa. Trong phòng, chỉ còn lại Triệu Phổ, Công Tôn, Triển Chiêu, Bao Chửng cùng với Tiểu Tứ Tử đang xách theo cái hòm thuốc nhỏ đứng bên cạnh Công Tôn.

Triệu Phổ dẫn Công Tôn đến gặp mặt Bao Chửng, nói vị tiên sinh này gọi là Công Tôn Sách, là một thần y, đặc biệt dẫn y tới đây là để xem thương thế của Hình Hoài Châu có chữa được hay không.

Triển Chiêu kể cho Bao Chửng nghe chuyện lần trước Công Tôn đã giúp hắn chữa trị cho nhân chứng, giúp hắn có thể bắt được phạm nhân, Bao Chửng khá bất ngờ, ông nói với Công Tôn, “Tiên sinh tuổi còn trẻ, không ngờ lại có y thuật giỏi như vậy.”

“Phụ thân là thần y.” Tiểu Tứ Tử đứng một bên nhỏ nói, Công Tôn xoay mặt nhìn bé, Tiểu Tứ Tử không nói nữa, Công Tôn nhắc bé, “Tiểu Tứ Tử, mau hành lễ với Bao đại nhân.”

“Nga…” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Bao Chửng, thầm nhủ, đen quá đen quá đen quá nha.

“Tiểu Tứ Tử bái kiến Bao… Bao…” Tiểu Tứ Tử đang suy nghĩ, nên gọi là gì bây giờ? Vai vế thì có nhiều khác biệt, giống như là, phụ thân gọi tỷ tỷ, ta gọi phải cô cô, phụ thân gọi đệ đệ, ta phải gọi thúc thúc, vậy phụ thân gọi đại nhân… Tiểu Tứ Tử gọi là gì đây? Triển Chiêu bật cười, ngồi xổm xuống nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, gọi là Bao đại nhân, hoặc là gia gia, không phải Bao Bao.”

Bao Chửng cười xua tay, nói, “Gọi Bao Bao cũng không sao, ha ha.”

Công Tôn sửng sốt, từ lâu nghe nói Bao đại nhân thiết diện vô tư, y còn nghĩ ông là một người nghiêm nghị, nhưng hôm nay được gặp, cảm thấy rất là thân thiết nha.

“Hm.” Bao Chửng nhìn Tiểu Tứ Tử một hồi, đột nhiên nói, “Hài tử này trán cao, nhân trung (chỗ lõm giữa môi trên, dưới mũi) rõ ràng, ánh mắt trong suốt, là tướng có phúc.”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ, lão Bao, ông đang lân la làm quen à?

Triển Chiêu cười với Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Bao đại nhân xem tướng khá chuẩn.”

Công Tôn đối với vị Bao thanh thiên này, lại có cái nhìn hoàn toàn mới.

“Vương gia, mở thùng được chưa?” Bao Chửng tùy tiện trò chuyện vài câu với hai phụ tử Công Tôn, sau đó nói với Triệu Phổ, thần sắc trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hỏi, “Mở thùng, có cần chú ý gì không?”

Công Tôn lắc đầu, đáp, “Cẩn thận là được.” Vừa nói, vừa vươn tay đón lấy cái hòm thuốc Tiểu Tứ Tử đưa qua, lấy ra một mảnh vải được xếp gọn gàng, mở ra, bên trong có bảy mươi hai mai ngân châm.

Lưu tổng tiêu đầu đã đưa cho Triệu Phổ chìa khóa của cái thùng, Triệu Phổ vặn khóa, nhẹ nhàng mở thùng ra.

Thùng vừa mở, mọi người liền ngửi thấy một làn hương tươi mát.

“Là mùi của Hắc Đàn.” Công Tôn nhẹ nhàng gật đầu, “Đây là Hắc Đàn tốt nhất.”

Mọi người nhìn vào bên trong, trong thùng có một bồn nước rất lớn, trong bồn tràn đầy một thứ nước màu đen, trong nước có một người, hai mắt nhắm nghiền ngồi dựa vào thành bồn, dường như đang ngủ, sắc mặt hơi trắng, từ lồng ngực hơi phập phồng của hắn, cho thấy hắn có hô hấp.

Công Tôn vươn tay, cầm lấy tay trái của người nọ, nhẹ nhàng bắt mạch, một lúc lâu mới nói, “Hắn bị trúng độc, hơn nữa độc là do bị cao thủ dùng chưởng lực đẩy vào trong cơ thể… Thật ác độc.”

“Có thể cứu không?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn không nói, lấy ra vài mai ngân châm cắm trên đầu Hình Hoài Châu, nói, “Nâng ra đi.”

“Ách…” Triệu Phổ còn muốn truy hỏi, Tiểu Tứ Tử đã túm lấy góc áo của hắn, “Phụ thân chưa nói chết chắc rồi, thì có nghĩa là còn cứu được.”

Ba người kia đồng loạt thở ra một hơi dài, cảm giác kinh hỉ nảy lên trong lòng.

“Tại sao hắn lại bất tỉnh?” Triển Chiêu hỏi.

“Dược tính của Hắc Đàn có thể làm cho người ta ngủ say, khi rời khỏi Hắc Đàn một canh giờ sẽ tỉnh lại.” Công Tôn nói với Bao Chửng, “Đại nhân, ngài muốn hỏi trước, hay là trị liệu trước?”

Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, “Việc này có gì cần lưu ý không?”

Công Tôn gật đầu, đáp, “Nếu như hỏi trước, như vậy chờ một canh giờ sau hắn sẽ tỉnh lại, có thể hỏi… Chỉ là một khi Hắc Đàn tan đi, hắn sẽ rất nguy hiểm, khi Hắc Đàn còn lưu trên người mà bắt đầu trị liệu, khả năng thành công sẽ lớn hơn. Nếu đợi trị liệu xong mới hỏi, thì ta cần mười canh giờ.”

“Mười canh giờ?” Triệu Phổ lắp bắp kinh hãi, “Lâu như vậy?”

Công Tôn nhìn hắn, nói, “Nếu như ngươi cướp người từ tay Diêm Vương gia, mười canh giờ đã là nhanh rồi.”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, con mọt sách này miệng lưỡi thật trơn tru.

“Vậy thỉnh tiên sinh cứu người.” Bao Chửng nói, “Tính mệnh của Hình Tướng quân quan trọng hơn hết thảy.”

Công Tôn cười cười, thấp giọng nói, “Đại nhân, mọi việc đều khó tránh khỏi ngoài ý muốn, nếu như trong lúc ta trị liệu, có gì lỡ tay, Hình Tướng quân chết, thì có thể không hỏi được gì.”

Bao Chửng nghe xong, ung dung cười nói, “Không sao, tiên sinh hãy cứ trị liệu.”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng cười cười, tiến sát đến bên tai Công Tôn nhỏ giọng hù dọa, “Nếu ngươi để huynh đệ của ta chết, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Công Tôn liếc tới mức chỉ thấy tròng trắng, Triệu Phổ hỏi, “Khi nào bắt đầu?”

“Bây giờ.” Công Tôn dứt khoát.

~

Sau đó, Bao Chửng sai người đi dọn dẹp một gian phòng trống, chuẩn bị vài thứ cần thiết dựa theo yêu cầu của Công Tôn, Công Tôn gọi Giả Ảnh theo vào hỗ trợ. Triệu Phổ có chút bất mãn, hỏi, “Sao lại gọi Giả Ảnh, ta đến không được sao?”

Công Tôn nhìn hắn một cái, nói, “Ta cần người ngoan ngoãn giỏi giang, ngươi có điểm nào hơn hắn.”

Triệu Phổ há mồm, nói, “Ta… ít nhất… Rất tài giỏi!”

Công Tôn cười, tiếp nhận cái hòm thuốc trên tay Tiểu Tứ Tử, bên trong đều là kềm kẹp dao nhỏ làm bằng sắt, y giơ lên trước mắt Triệu Phổ hỏi, “Cái nào là cái nhíp, cái nào là cái kẹp?”

Triệu Phổ nhìn chằm chằm vào, chỉ thấy một đống sắt vụn, “Cái nhíp và cái kẹp có gì khác nhau sao?”

Công Tôn liếc xéo, hỏi Giả Ảnh đang đứng một bên, Giả Ảnh nói, “Đầu nhọn là cái nhíp, đầu ngang thì là cái kẹp.”

Công Tôn nhướng mi một cái, thu hồi vật dụng, hất hàm với Triệu Phổ, “Thấy không?”

Mí mắt Triệu Phổ nháy liên hồi, một lát mới hỏi Giả Ảnh, “Sao ngươi biết?”

Giả Ảnh xấu hổ, hỏi, “Vương gia, ngài muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Nói thật.” Triệu Phổ trừng hắn.

“… Người bình thường ai cũng biết.” Giả Ảnh thành thật trả lời.

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, “Nói dối thử coi.”

“Ngài ngày nào cũng có vạn sự phải lo, không rảnh quản những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi thế này.” Giả Ảnh trả lời.

Triệu Phổ xoa xoa ngực, cảm thấy thư thái một ít, gật đầu, “Ừ, sau này ngươi phải nói dối đó, dám nói thật ta chém ngươi!”

Giả Ảnh dở khóc dở cười, theo Công Tôn vào phòng.

Tử Ảnh xáp tới nói với Triệu Phổ, “Vương gia, Giả Ảnh công cao chấn chủ, đánh đòn hắn.”

Còn chưa dứt lời, bị Triệu Phổ một cước đá văng.

Tiểu Tứ Tử muốn vào với Công Tôn, Công Tôn không cho, nói “Tiểu Tứ Tử, con ở ngoài này chơi, đến mười canh giờ, con chịu không nổi.”

Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử muốn được ở bên phụ thân.”

Triển Chiêu đi tới, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, mười canh giờ này theo ta có được không? Chờ khi trời sáng, ta mang ngươi vào thành mua thức ăn ngon.”

Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu, sau đó lại nhìn Công Tôn, hơi chút do dự.

Công Tôn lắc đầu nói, “Tiểu Tứ Tử, mười canh giờ này phải nghe lời Triển đại nhân, biết chưa?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu, thấy Công Tôn đi vào, liền tựa vào đầu vai Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi, “Triển Triển, vì sao phụ thân gọi Bao Bao là Bao đại nhân, cũng gọi ngươi là đại nhân? Ngươi trắng như vậy, còn Bao Bao đen như vậy…”

Triển Chiêu suýt chút nữa cười ầm lên, thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiểu Tứ Tử, “Ta là bạch đại nhân, ông ấy là hắc đại nhân, đều là đại nhân.”

Tiểu Tứ Tử lặng lẽ cười.

~

Triệu Phổ có chút buồn chán chờ ngoài cửa, muốn xem thử tình hình bên trong, nhưng Công Tôn dùng rèm che cửa lại, chẳng nhìn thấy được gì cả, Triệu Phổ chỉ phải ở ngoài cửa lo suông.

Bao Chửng thấy Triệu Phổ sốt ruột như vậy bèn nói, “Vương gia, đừng nóng vội, lát nữa có chuyện vui.”

“Chuyện vui?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, hỏi Bao Chửng, “Bao tướng, chuyện vui gì?”

Bao Chửng mỉm cười không nói, vẻ mặt cao thâm, chính lúc này, một nha dịch vội vã chạy tới báo, “Tướng gia, Bàng thái sư tới.”

Bao Chửng nhướng mi với Triệu Phổ một cái, “Đây là chuyện vui.”

“À…” Triệu Phổ cũng hăng hái lên, “Đã nhiều năm không gặp lão Bàng… Đúng rồi Tướng gia, nghe nói lần này kẻ truyền khẩu dụ tróc nã Hình Hoài Châu, là Đô úy Lục Minh, môn sinh đắc ý của Bàng Thái sư.”

“Cho nên nói.” Bao Chửng nở một cười khá giảo hoạt, “Lão Bàng lần này tự mình đưa lên cửa, chúng ta đương nhiên phải chăm sóc hắn thật tử tế, đúng không?”

“Ừm.” Triệu Phổ ngầm hiểu, gật đầu, nói, “Có lý!”

Ngoài cửa, một nha dịch chạy ra nghênh đón Bàng Thái sư, “Thái sư, Tướng gia đợi trong thư phòng.”

“Hm, Được.” Bàng lão béo nhấc chân đi theo nha dịch vào trong, ai u… Sao mí mắt phải tự nhiên nháy một cái vậy kìa?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện