Sáng sớm, Vân Mộ Hoa ngủ dậy rất trễ. Người giúp việc phải tới thúc giục chuyện dùng bữa đến mấy lần, người nào đó mới không cam lòng mà bò xuống lầu dưới. Âu Dương Thụy mới sáng ra đã chạy tới chạy lui, còn chưa trở lại. Trên bàn cơm chỉ có Âu Dương Nghiên và mẹ kế của Âu Dương Thụy mà thôi.

Người phụ nữ này gả vào Âu Dương gia đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa có tin vui, chẳng biết vấn đề rốt cuộc mà do Âu Dương Nghiên hay là do bà ta nữa. Chính là, điều này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ.

Âu Dương Nghiên vừa từ tốn ăn sandwich, vừa ung dung quan sát Vân Mộ Hoa một hồi lâu, sau cùng mới lên tiếng, “Đêm qua, hai đứa đã làm gì trong phòng nghỉ? Động tĩnh lớn như thế, cho dù nơi này là Hoa Kỳ, tư tưởng tương đối cởi mở, nhưng hai đứa cũng không nên suồng sã đến vậy.”

Vân Mộ Hoa thiếu chút nữa trượt chân mà lăn từ trên cầu thang xuống. Đã nói đừng đùa quá như thế, nhưng Âu Dương Thụy vẫn cố tình không nghe, lần này thì đúng là quá mất thể diện rồi.

“Thật không biết xấu hổ!” Bà mẹ kế xinh đẹp đang ngồi một bên nhịn không được, thấp giọng khinh miệt mắng, “Cũng không biết tự kìm hãm hành vi phóng túng của mình.”

Vân Mộ Hoa bực mình phản bác, “Con mắt nào của bà thấy tôi phóng túng?” Người phụ nữ này thật làm người ta khó chịu, chẳng lẽ tất cả kế mẫu trên đời đều giống nhau, cứ phải khiến cho người khác chán ghét đến cùng cực như vậy à? Âu Dương Nghiên lạnh mặt nói chen vào, “Tôi nói cho cậu biết, chờ Thụy nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ sắp xếp cho nó một hôn sự khác.”

‘Hôn sự’! Hai chữ này tác động mạnh mẽ đến Vân Mộ Hoa, có điều, cậu cũng không định phản bác. Nếu mọi chuyện thật sự đúng như Âu Dương Nghiên đã nói, vậy thì chẳng cần Âu Dương Thụy lên tiếng, cậu sẽ lập tức cuốn gói rời đi. Thêm nữa, Vân Mộ Hoa rất có lòng tin đối với Âu Dương Thụy, cậu tin tưởng anh ta sẽ không làm ra loại hành vi như thế với mình đâu.

“Đúng vậy, Thụy từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhất định nó sẽ vì ba ba đã một phen lao tâm khổ trí mà suy nghĩ lại thôi.” Người phụ nữ kia mặc kệ Vân Mộ Hoa phật ý, đặt ly nước trái cây trong tay xuống, lộ ra một nụ cười phi thường khinh miệt. Song thời điểm bà ta nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngoài khung cửa, ý cười trên môi lập tức tắt lịm ngay.

“Ba, chuyện của con và Vân Mộ Hoa, không cần ba phải nhọc lòng lo lắng.” Thanh âm của Âu Dương Thụy lạnh lùng đạm nhạt, không hề có một chút trầm bổng nhấp nhô nào.

“A? Anh về rồi?” Vân Mộ Hoa quay đầu lại, chỉ thấy Âu Dương Thụy một thân mặc đồ thể thao trắng toát, trên cổ còn vắt một cái khăn bông, vầng trán mơ hồ tích tụ một tầng mồ hôi rất mỏng.

“Đi, chúng ta ra ngoài ăn.” Âu Dương Thụy vừa liếc mắt nhìn thấy người phụ nữa kia đã cảm giác vô cùng ngán ngẩm, lập tức vươn tay kéo người nọ đi về phía cầu thang, “Chờ lát nữa anh còn muốn đưa em đi xem trường học.”

“Trường học?” Kỳ quái, chuyện này sao cậu không hề biết vậy?

Phong cách của nhà hàng mà bọn họ đang ngồi ăn lúc này, là sự kết hợp giữa hơi hướng Trung Hoa cận đại và lối kiến trúc phương Tây. Trần nhà treo đèn thủy tinh sang trọng, bàn ăn cũng rất cách tân, thế nhưng, tranh treo bốn phía trên tường đều là tranh thủy mặc.

Vân Mộ Hoa ngồi trong nhà hàng cao cấp, vừa ăn bữa sáng, vừa xem tài liệu về trường học Âu Dương Thụy đã tìm cho cậu.

“Có muốn đi thăm vài trường đại học có danh tiếng một chút không?” Nói thì nói thế, chính là trong lòng Âu Dương Thụy vẫn luôn hi vọng người kia sẽ chọn Học viện Chính trị và Pháp luật giống như anh.

“Cũng được.” Vân Mộ Hoa cầm bút, đánh dấu lên mấy trường mà cậu tương đối hài lòng.

Trên đường đến nhà hàng, Âu Dương Thụy đã mua cho Vân Mộ Hoa rất nhiều sách vở chuyên ngành có liên quan tới pháp luật. Anh hiểu rõ trong lòng cậu vẫn còn nhớ tới ngành này.

“Bằng không, anh giúp em chọn một trường?”

“Anh muốn em theo học trường nào?” Vân Mộ Hoa hỏi.

“Học trường cũ của anh ngày trước đi.” Âu Dương Thụy khẽ cong khóe môi, trực tiếp đưa ra đề xuất.

“Nhưng mà một năm trước em vô duyên vô cớ nghỉ học, bọn họ liệu còn chịu nhận em không?” Vân Mộ Hoa có chút lo lắng.

“Cứ để anh lo, không vấn đề gì cả.” Âu Dương Thụy khẽ nhướn mày, cười nhẹ, “Mẩu chốt là em có muốn theo học hay không?”

“Đương nhiên là muốn, nó cũng xem như trường cũ của em, chỉ là em chưa tốt nghiệp thôi.” Có chút ủ rũ, Vân Mộ Hoa đáp lời.

“Tốt, cứ quyết định vậy đi.”

Suốt bữa sáng, Âu Dương Thụy vẫn luôn dịu dàng cười với cậu, “Ăn xong, chúng ta đến trường xem thử.”

“Thụy, em rất nghi ngờ, có phải anh đã chuẩn bị từ trước rồi hay không?” Ngờ vực trong lòng Vân Mộ Hoa có xu hướng càng ngày càng tăng tiến, “Ngay từ đầu anh đã sắp xếp cho em về trường học lại đúng không?”

“Đúng.” Âu Dương Thụy mỉm cười, “Chờ em lấy được bằng tốt nghiệp, có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh giúp đỡ cho anh rồi.”

Vân Mộ Hoa nhấp chút nước nóng, bảy ra thái độ ‘lấy gà theo gà, lấy chó theo chó’ mà nói, “Tùy ý anh đi.” Âu Dương Thụy dày công bài binh bố trận, toan tính ra nhiều ‘âm mưu’ như thế, thân là bà xã của anh ta, có phải mình cũng nên bảy tỏ một chút quan tâm săn sóc hay không?

Dùng bữa sáng xong, Âu Dương Thụy đưa Vân Mộ Hoa đi làm thủ tục nhập học. Dường như anh đã xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện rồi, Vân Mộ Hoa chỉ cần điền phần thông tin còn thiếu vào phiếu xin nhập học, là có thể ngồi chờ gọi.

Chính là càng gần đến ngày khai giảng, tâm tình của cậu lại càng mâu thuẫn và bất ổn.

Bởi vì, cậu đã bất chấp sự phản đối của Âu Dương Thụy mà tự ý quyết định dọn ra khỏi nhà họ Âu Dương chuyển tới nội trú ở trong trường. Không cần phải nhìn sắc mặt của bà mẹ kế kia, thật sự là một chuyện khiến cho người ta sảng khoái vô cùng, có điều thời gian được ở bên Âu Dương Thụy cũng theo đó mà ít đi.

“Thụy, ngày mai em dọn đến trường học ở rồi.”

“Ngủ sớm một chút, ngày mai anh đưa em đi.” Âu Dương Thụy nằm ở trên giường, khép cuốn tạp chí tài chính trong tay lại, tắt đèn bàn.

Vân Mộ Hoa cảm giác người kia có chút lạnh nhạt với mình, liền nói, “Thụy, anh đừng tức giận.” Trường học không bắt buộc phải ở nội trú, Vân Mộ Hoa cũng không nhất định phải ở trong ký túc, cậu chỉ là muốn dọn ra ngoài, cách xa khỏi tầm mắt của trưởng bối nhà Âu Dương.

Sau khi tắt đèn, phòng ngủ rơi vào một mảnh tối tăm. Âu Dương Thụy trầm mặc rất lâu, anh không thể nào ngờ được, Vân Mộ Hoa thế nhưng lại quyết định dọn ra ngoài!

“Đâu phải không thể gặp nhau, bất cứ lúc nào anh muốn đề có thể nhìn thấy em mà.” Vân Mộ Hoa bất mãn trước sự yên lặng của đối phương, vươn tay bật đèn, ý đồ cùng anh ta đối đầu một lần nữa. Khoảnh khắc ánh sáng lan tràn khắp cả gian phòng, cậu liền phát hiện Âu Dương Thụy đang chăm chú nhìn mình.

“Đừng cho là anh không biết, em chọn học nội trú là vì em không muốn về nhà. Vì thế cho nên, dù là cuối tuần, em cũng sẽ nhất định không chịu trở về đâu.”

Vân Mộ Hoa biết Âu Dương Thụy đang tức giận, cậu cũng đã lường trước được việc này. Song thời điểm sự việc thực sự phát sinh, cậu lại nhận thấy những lời trấn an bản thân đã âm thầm dự tính sẵn lúc trước rốt cuộc không cách nào có thể nói ra.

“Thụy, em phải làm gì để anh không giận nữa?” Vân Mộ Hoa tự biết mình đuối lý, nhẹ nhàng hỏi.

“Nếu anh nói ra, em có thể đáp ứng không?”

“Đương nhiên.” Vân Mộ Hoa bất đắc dĩ trả lời.

“Thứ nhất, ở trường, không cho phép em gần gũi nữ sinh. Thứ hai, thứ sáu hàng tuần, sau khi tan học phải lập tức về nhà, không được nấn ná bên ngoài. Thứ ba, về nhà phải nghe theo sắp xếp của anh.”

“Cái này căn bản là điều kiện vô lý mà!!”

“Vậy em có đáp ứng hay không?” Âu Dương Thụy nheo mắt hỏi.

“Đáp ứng.”

Nhìn vào vẻ mặt ‘hung dữ’ của người kia, cậu còn dám không đáp ứng hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện