Vân Mộ Hoa ôm theo trái tim đang đập thình thịch trốn thẳng vào WC. Ngay sau đó, cậu nghe được một hồi tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nhưng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã nghe thêm được một tiếng ‘cạch’ của việc chốt cửa.

A? Vân Mộ Hoa ngoảnh lại, chẳng ngờ lại bắt gặp ngay gương mặt của Âu Dương Thụy.

“Anh cũng đi vệ sinh à?”

“Không, anh cùng đi với em.”

“…” Vân Mộ Hoa trầm mặc.

Âu Dương Thụy hất hàm, “Anh ở đây chờ, em mau đi đi. Phim chiếu còn chưa hết đâu.”

“…” Người kia ở trong này, cậu làm sao có thể đi tiểu được chứ…

Âu Dương Thụy khẽ cười, “Có chuyện gì? Không phải muốn đi vệ sinh sao?”

“Anh nhìn em chằm chằm như thế làm cái gì?” Vân Mộ Hoa bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Âu Dương Thụy đến gần đối phương, dùng đầu ngón tay vuốt ve mơn trớn khuôn mặt cậu, sau cùng dừng lại trên cánh môi đạm nhạt kia, nói, “Không nhìn em, chẳng lẽ bảo anh đi nhìn người khác à?”

Vân Mộ Hoa nhất thời nổi nóng, há miệng cắn vào ngón tay đối phương một cái, đầu lưỡi đã thế còn nhè nhẹ đảo qua, ỡm ờ đáp, “Anh dám!”

Âu Dương Thụy ấn sâu ngón tay xâm nhập vào trong khuôn miệng trêu ghẹo đầu lưỡi ấm nóng, “Vậy ngoan ngoãn cho anh nhìn đi.”

Thời điểm sắc lang động dục quả nhiên là bất kể nơi chốn. Vân Mộ Hoa nheo nheo con mắt, muốn dùng sức cắn người, thế nhưng lại không đành lòng. Động tác trong miệng giống như khẩu giao. Cậu ngậm thật sâu ngón tay của Âu Dương Thụy, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp từ đầu đến cuối ngón tay, làm vang lên những tiếng nước vụn vặt phi thường dâm mỹ.

“Ừm…” Âu Dương Thụy cười khẽ, đẩy đưa ngón tay ra vào trong khoang miệng cậu, mô phỏng lại một hành vi mang đậm sắc tình nào đó mà dùng ngón trỏ và ngón giữa luân phiên càn quét đầu lưỡi cùng với răng lợi đối phương. “Mộ Hoa, bộ dáng này của em thoạt nhìn thật sự dâm đãng đến không gì sánh được nha.”

Vân Mộ Hoa liếc mắt một cái, nhả ngón tay của Âu Dương Thụy ra, tức giận nói, “Nếu muốn nhìn thì đừng có động tay động chân.”

“Nhìn thì vẫn phải nhìn, mà nếu muốn ăn cũng phải thừa dịp ăn ngay khi còn nóng, cái nào cũng không thể thiếu được. Mộ Hoa, em nói xem có đúng không…” Âu Dương Thụy ôm lấy thắt lưng Vân Mộ Hoa ghì chặt cậu lên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống…

“Ưm…” Vân Mộ Hoa thuận theo mà khẽ hé miệng ra, đón nhận đầu lưỡi đầy tính xâm lăng của Âu Dương Thụy. Cậu điều chỉnh tư thế một chút, hai tay vòng ra sau gáy đối phương, dùng sức kéo sát đầu anh lại gần, đồng thời cũng nhích thân thể mình áp tới, trầm thấp thở dồn, “Nghe nói những người vội vã bộp chộp thì sẽ khong ăn nổi đậu phụ nóng đâu, không biết có phải như thế không?”

“Mộ Hoa, em thế nhưng lại nghi ngờ lời nói của anh, em cảm thấy một lát nữa anh còn có thể bỏ qua cho em sao? Hả–?” Hơi kéo dài âm cuối, Âu Dương Thụy kéo tay Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng đặt lên hạ thể của mình, vươn đầu lưỡi liếm qua cánh môi cậu, nở một nụ cười như có như không.

Ngón tay anh đặt trên cúc áo của Vân Mộ Hoa cũng bắt đầu hoặt động, từng bước từng bước giúp người nọ cởi bỏ xiêm y. Đường xương quai xanh tinh xảo cùng nước da trắng nõn ở giữa hai vạt áo rộng mở, khiến cho đôi đồng tử của Âu Dương Thụy bất chợt tối sầm.

“Ở trong này thật sự cũng được sao?” Ngón tay vô thức chạm vào bộ vị đã sớm cương cứng đến phát nhiệt của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa xấu xa mà cách lớp quần áo xoa nắn lên xuống không ngừng, miệng nhịn không được phả từng luồng khí vào cổ đối phương, nói, “Hôm nay chỗ này sờ không được cứng như ngày thường, anh không có tinh thần sao? Không bằng chúng ta về nhà rồi hãy tính tiếp đi?”

“Không được.” Bị người kia cố ý đả kích, ánh mắt Âu Dương Thụy nhất thời trầm xuống, mang theo ý cười có phần châm chọc và hứng thú vô cùng. Anh lần tới hậu huyệt của Vân Mộ Hoa, khẽ nhướn đuôi mày gian xảo mà cười với cậu, “Tinh thần có đủ hay không, lát nữa em nếm thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?”

“Hừ, không cho anh nếm mùi đau khổ, anh sẽ không biết được sự lợi hại của em, đúng không?” Vân Mộ Hoa có phần bất mãn, nương theo động tác của người nọ mà hai chân hơi mở ra, cũng không cần biết khóa quần của Âu Dương Thụy đã được kéo xuống từ lúc nào, cứ thế vươn tay với vào quần lót đối phương mà vỗ về phân thân ‘hung tợn’ nóng bỏng nọ.

“Ưm… Thật thoải mái… ngón tay của Mộ Hoa hẳn là có một ma lực thần kỳ…” Âu Dương Thụy hôn mạnh lên môi người nọ, không đợi đối phương kịp phản ứng đã cạy mở khớp hàm cậu, quấn lấy đầu lưỡi bên trong, triền miên dây dưa vấn vít.

Anh một tay cởi áo của người trước mặt, tay còn lại không ngừng mơn trớn trên khắp thân thể đối phương. Bàn tay đại gian đại ác nọ thẳng một lèo từ bụng lướt xuống, vói vào quần lót của Vân Mộ Hoa mò tìm huyệt khẩu, trên đường còn thuận tiện ấn nhẹ lên đốt sống cụt ý đồ làm cậu thả lỏng thân mình.

Nụ hôn kết thúc, Âu Dương Thụy cảm thấy đã khơi mào dục vọng của người nọ tương đối đủ rồi, liền cười cười mà cong ngón tay lại, búng nhẹ vào gáy của đối phương. Anh kéo quần của cậu xuống, để dục vọng nóng bỏng ngay tại lối vào kiên nhẫn ma sát một vòng, vô luận thế nào cũng không chịu tiến quân. “Thừa dịp hiện tại không có ai, tốc chiến tốc thắng đi.”

“Ô…” Vân Mộ Hoa gắt gao nắm chặt bả vai Âu Dương Thụy, tận lực giảm kìm hãm cảm giác run rẩy không thể khống chế của bản thân, thế nhưng vẫn không cách nào xoa dịu dục vọng hừng hực như lửa nóng giày vò thiêu đốt khắp bên trong cơ thể. Tính khí thô to của Âu Dương Thụy đặt tại cửa huyệt khẩu vẫn không chịu đi vào, khiến cho hốc mắt của cậu nhịn không được mà dâng lên một tầng hơi nước, “Anh rốt cuộc có vào hay là không?” Vân Mộ Hoa lo lắng sẽ có người gõ cửa, trong lòng vì thế lại càng bất an, chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.

“A… Nhẹ chút.” Vân Mộ Hoa vừa mới thốt lên, dục vọng nóng bỏng của người kia đã không nhịn được nữa mà mạnh mẽ xâm nhập vào trong huyệt khẩu ấm áp.

Rất nhanh sau đó, Âu Dương Thụy liền cảm nhận được bộ vị ấm áp của người kia đang ra sức bao bọc lấy phân thân của mình, vì thế thở ra một hơi đầy mãn nguyện.

“A…” Động tác xâm nhập của Âu Dương Thụy khiến cho Vân Mộ Hoa nhịn không được mà ngửa mạnh đầu ra sau, lớn tiếng rên rỉ. Dục vọng nóng bỏng trực tiếp tiến sâu vào thân thể. Mặc dù đã có chuẩn bị, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy căng tức và đau đớn vô cùng, hai chân cũng vì thế mà chủ động quấn lên vòng lấy thắt lưng của đối phương.

“Không kịp khuếch trương rồi, đau thì cứ kêu lên, đừng chịu đựng…” Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn thoáng qua cặp chân thon dài đang kẹp chặt lấy hạ thân của mình cùng với bộ vị gắn kết giữa cả hai, nhẫn nại chờ đợi đối phưuơng quen dần với sự sát nhập của dị vật, mặc dù việc này đối với anh mà nói là một loại cực hình…

Vân Mộ Hoa thúc ép bản thân thả lỏng, chờ đợi cảm giác đau đớn qua đi mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Cậu miễn cưỡng dùng cánh tay đã có phần tê dại ôm lấy Âu Dương Thụy, rúc vào hõm cổ anh thấp giọng nỉ non, “Không… Không sao rồi… Động đi…”

“Được, anh động nha.” Nhìn vẻ mặt đã bắt đầu ửng đỏ của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy tràn đầy hưng trí, mỗi lần đều gần như rút hẳn ra rồi lại mạnh mẽ thúc sâu vào hậu huyệt của đối phương, tựa hồ muốn chen cả căn cơ gốc rễ của mình vào sâu trong đó.

Những nếp uốn nơi huyệt khẩu bị kéo giãn đến tận cùng, mang đến kích thích thị giác vô cùng mãnh liệt, khiến cho phân thân vốn đang chôn chặt trong cơ thể Vân Mộ Hoa của Âu Dương Thụy lại trướng lớn hơn. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh cửa huyệt.

“A… Âu Dương Thụy… Nhẹ… Nhẹ chút… A a…” Đón nhận sự xâm chiếm mạnh mẽ tựa hồ muốn xuyên thủng cả thân thể, hậu huyệt mẫn cảm đã mở rộng đến cực hạn rồi, thế mà Vân Mộ Hoa vẫn cảm giác được phân thân của người nọ còn đang tiếp tục căng lớn. Sợ hãi bị người phát hiện, lại thêm luống cuống không biết phải làm sao, Vân Mộ Hoa nhất hời co rút vài cái, ngay sau đó là một luồng sóng điện khiến người tê dại men theo đau đớn ồ ạt dâng lên, suýt chút nữa nhấn chìm toàn bộ tâm trí cậu.

Ánh mắt Âu Dương Thụy mang theo vài phần thương tiếc. Anh vì muốn để Vân Mộ Hoa thích ứng mà điều chỉnh động tác chậm rãi nhẹ nhàng hơn. Đồng thời, anh cũng tìm kiếm điểm mẫn cảm thần bí tận sâu trong cơ thể cậu.

“A a… Thụy…” Tính khí nóng bỏng trong lúc vô tình ma sát đến bộ vị mẫn cảm kia, một cảm giác tê dại phi thường thoải mái lập tức như thủy triều đánh úp tới khiến cho Vân Mộ Hoa thở dốc không ngừng trong vòng tay Âu Dương Thụy.

Người kia ôm chặt lấy thắt lưng cậu, hung hăng tiến quân, lại nghe được tiếng rên rỉ mỗi lúc lại càng gấp gáp của đối phương thì khẽ cười một tiếng. Mỗi lần xâm nhập, anh đều cố ý va chạm xung quanh điểm mẫn cảm kia, thế nhưng nhất quyết không chịu đâm trúng vào.

“Anh… Không… Đừng… Đâm vào nơi đó đi… a… A a…” Vân Mộ Hoa bị hành vi ác liệt của Âu Dương Thụy làm cho rên rỉ không ngừng, lại không có cách nào tự mình đạt tới khoái cảm tiêu hồn vừa mới thoáng qua kia. Phân thân sớm đã dựng thẳng của cậu cũng bởi vì không được người an ủi mà năm lần bảy lượt không phát tiết được. Rốt cuộc Vân Mộ Hoa rơi vào đường cùng, đành cắn răng lên tiếng khẩn cầu.

“Kêu thật đáng thương nha.” Âu Dương Thụy sờ sờ phân thân vẫn luôn bị lạnh nhạt của đối phương. Anh dùng đầu ngón tay miết dọc từ gốc tới đỉnh tính khí người kia, không ngừng vỗ về mơn trớn, thỉnh thoảng lại chạm vào lỗ nhỏ bởi vì được an ủi mà rỉ ra dịch thể của cậu.  Quay đầu ngậm lấy vành tai Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy khẽ khàng cắn mút, dùng giọng điệu vô cùng sủng nịch mà gọi, “Bảo bối…”

Phân thân cường đại cuối cùng cũng bắt đầu chiếu cố đến điểm mẫn cảm của đối phương. Âu Dương Thụy thúc mạnh từng cú một, sau đó lại vội vàng rút ra rồi điên cuồng xâm nhập liên hồi, mang theo khoái cảm mãnh liệt không gì sánh được đánh úp vào đại não của cả hai…

“Không… Đừng… A a… A a…” Vân Mộ Hoa liều mạng lắc đầu, tựa hồ kháng cự cảm giác cao trào sắp sửa mãnh liệt bủa vây. Huyệt khẩu ở dưới hạ thân thế nhưng không ngừng co rút, hệt như muốn nuốt trọn lấy phân thân nóng bỏng của người kia. Những tiếng rên rỉ không chút kiêng nể thuận theo cơn sóng triều của dục vọng mỗi lúc một vút cao, sau cùng kéo theo một dòng dịch thể tinh mịn mạnh mẽ mà phóng xuất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện