Trúc Tuyết Lâu - một nhà hàng Trung Quốc được trang hoàng thanh nhã, lấy màu trắng thuần làm chủ đạo, đèn hoa rực rỡ, đồ đạc bài trí vô cùng lịch sự.
Âu Dương Thụy dắt theo Vân Mộ Hoa bước vào bên trong, chọn một bàn có sô pha ở gần cửa sổ nhất để ngồi. Anh ta một chút cũng không thay đổi, bộ dáng luôn không đứng đắn, chỉ có điều đối tượng ái muội lần này đã chuyển từ phụ nữ thành cậu – Vân Mộ Hoa.
Ý thức được điều này, Vân Mộ Hoa có chút không được tự nhiên, tên kia rốt cuộc là đang muốn giở trò gì? Mới ngồi xuống không bao lâu, Ân Dương Thụy đã mặt dày hỏi, “Đến trưa có thể lại cùng ăn cơm hay không?”
“Không thể!” Bữa sáng vẫn chưa bắt đầu đã hẹn chuyện cơm trưa, Vân Mộ Hoa nhịn không được thầm nói: một năm không gặp, tư duy đốt cháy giai đoạn của anh ta cũng trở nên quá mãnh liệt đi.
“Thế bữa tối thì sao?” Ân Dương Thụy vẫn chưa từ bỏ.
“Cũng không!” Vân Mộ Hoa tiếp tục khước từ.
“Vậy thì ăn xong, tôi đưa cậu đi làm.” Âu Dương Thụy bỏ qua mà đưa ra yêu cầu tiếp theo, đồng thời dùng con mắt hẹp dài như có điện mà nháy nháy với cậu.
“Anh…” Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra thì Âu Dương Thụy đã đưa thực đơn tới trước mặt cậu.
Vân Mộ Hoa trừng mắt nhìn đối phương, “Tôi rất bận!”
“Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, tôi sẽ nghĩ là cậu có tình ý với tôi đấy.” Âu Dương Thụy cười nói.
“Ai mà có tình ý với anh!”
Âu Dương Thụy vẻ mặt giả bộ tổn thương, “Đừng lãnh đạm như vậy, dù gì cũng đã quen biết bốn năm rồi.”
Vân Mộ Hoa quay mặt đi nhìn sang hướng khác, không quan tâm tên kia sống hay là chết.
“Từ khi nào lại thay đổi khẩu vị?”
“Uhm?”
“Từ khi nào không thích ăn món Ý nữa?”
“Một năm trước.” Vân Mộ Hoa nhàn nhạt đáp, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, “Đồ ăn Trung Quốc ngon hơn so với đồ Tây nhiều.”
“Phải không?” Âu Dương Thụy lại cười, “Nhưng cậu thích nhất là cơm Tây mà.”
Anh ta nói không sai, điều này khiến cho Vân Mộ Hoa có phần bất ngờ, trong lòng thoáng chột dạ một chút.
Âu Dương Thụy rót trà cho cậu, “Thời điểm này chính là nên uống trà sớm đi. Long Tĩnh Tây Hồ rất ngon, uống vào buổi sáng có lợi cho thân thể.”
Hành động quan tâm săn sóc của anh khiến cho Vân Mộ Hoa hơi hơi thất thủ, “Tôi nói rồi, tôi không phải trẻ con, không cần anh chiếu cố.”
“Tôi đã thành thói quen rồi.”
Vân Mộ Hoa sống mũi có chút cay cay. Hành động của Âu Dương Thụy vẫn như trước đây, quan tâm lo lắng, thế nhưng sự ỷ lại của cậu đối với anh ta lại không còn như ngày ấy nữa.
Âu Dương Thụy nhận thấy sự khác lạ của đối phương liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Vận Mộ Hoa hạ mắt, “Không sao.”
“Cái bộ dạng này của cậu mà lại nói không sao? Định lừa ai đây?”
“Tôi nói rồi, không có việc gì.” Vân Mộ Hoa khôi phục bình tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương.
“Có chuyện gì không thể nói với tôi? Lại phải vội vàng về nước?” Âu Dương thụy bắt đầu truy hỏi.
“Không có gì để nói, hơn nữa cũng không cần phải nói.” Cậu không muốn nhắc lại.
“Tô Hàm không thích hợp với cậu, cuộc hôn nhân của hai người hẳn là nên dừng lại tại đây.”
“Âu Dương Thụy, anh về nước rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Nếu như Âu Dương Thụy thực sự có lòng với cậu thì tại sao thời điểm cậu kết hôn, anh ta lại không xuất hiện ngăn cản. Vân Mộ Hoa tự hỏi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn của bọn họ lên. Vân Mộ Hoa nhìn vào bát vằn thắn sủi cảo trước mặt mình, chờ đợi câu trả lời của Âu Dương Thụy.
“Tôi muốn cậu cho tôi một lời giải thích, vì sao không nói tiếng nào đã đột nhiên bỏ về nước?” Trọng tâm câu chuyện lại một lần nữa quay trở về một năm trước.
“Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” Chỉ có nhà mới là nơi cậu có thể tránh đầu sóng ngọn gió, bị tổn thương chỉ có thể về nhà tự mình liếm miệng vết thương, tất nhiên là như thế.
Sự im lặng bất chợt lan tràn. Âu Dương Thụy vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, mà cậu từ đầu đến cuối vẫn lẩn tránh ánh mắt của anh. Khí tức nơi Âu Dương Thụy vẫn khiến cho cậu trầm mê như trước, cũng làm cho bức tường phòng ngự kiên cố mà cậu tự xây dựng bên trong lòng mình từ từ ran rã. Tại sao anh ta cứ phải xuất hiện trước mặt cậu? Vân Mộ Hoa trong lòng buồn bực đến cực điểm.
“Đồ ăn chỗ này xem ra cũng không tệ.” Âu Dương Thụy lên tiếng phá vỡ im lặng xung quanh, gắp một miếng sủi cảo trong suốt đưa tới trước mặt Vân Mộ Hoa.
Con người có lẽ sẽ thay đổi, thế nhưng có vài thứ lại đi theo mình suốt cả một đời, dù muốn cũng không thể nào quên được.
Tính cách của Âu Dương Thụy vẫn tùy tiện thiếu đứng đắn như thế. Trước kia đã vậy, hiện tại cũng không có chút ý định sửa đổi nào.
“Anh vẫn ngả ngớn như thế, thật không hiểu lúc anh làm luật sư thì thành ra cái dạng gì.” Vân Mộ Hoa nhìn thế nào cũng không thấy anh ta có cái vẻ gì của một luật sư đứng đắn. Cậu sớm nên hiểu ra rằng, một người đàn ông hấp dẫn như Âu Dương Thụy sao có thể chỉ thuộc về riêng mình cậu được! Phụ nữ ngấp nghé anh ta nhiều không sao kể xiết.
Âu Dương Thụy có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại lập tức cười rộ lên, lộ ra một hàng răng trắng muốt, đẹp trai vô cùng, “Ánh mắt của cậu bán rẻ cậu rồi.”
“Ánh mắt của tôi nói lên điều gì chứ?” Vân Mộ Hoa vặn lại.
“Nói cậu muốn tôi.” Âu Dương Thụy nghiêm chỉnh đáp.
Lời lẽ thiếu nghiêm túc của anh ta làm cho Vân Mộ Hoa á khẩu. Cậu bất chợt cảm thấy tất cả những cô gái yêu nhầm thằng cha này thật sự là bất hạnh. “Anh cho rằng anh đang diễn phim tình cảm lúc 8 giờ sao? Tôi không có hứng thú nghe anh nói mấy chuyện buồn nôn này.”
Đàn ông như anh ta có cái gì tốt? Phụ nữ theo đuổi anh ta nhiều như thế, điều kiện tốt hay tầm thường đều có cả. Chỉ cần Ân Dương Thụy ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức sẽ có một đám con gái mê muội mà chạy sau lưng anh ta.
“Thụy!” Bất thình lình, một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, thân mật mà gọi to tên anh ta.
Vân Mộ Hoa nhịn không được mà liếc mắt về phía phát ra tiếng gọi, trong phút chốc liền kinh hãi không thôi. Tô Hàm? Cậu lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình.
“Hello, người này là ai? Bạn của Thụy sao?” Tô Hàm quan sát Vân Mộ Hoa lúc này đang cúi gằm mặt xuống bàn, hỏi thăm.
“Sao em lại ở đây?” Âu Dương Thụy lên tiếng làm gián đoạn sự quan sát của cô nàng.
“Em tới ăn cơm. Thụy, anh ta là ai vậy?”
Lời này nghe có chút khó chịu. Một cô gái vừa chạy tới đã hỏi cậu là ai? Vân Mộ Hoa có cảm giác chính mình như bị bắt gian tại trận, nhịn không được mà càng cúi đầu thấp hơn.
“Buổi chiều có thời gian cùng đi uống café với em hay không?”
“Có chuyện gì quan trọng thì nói nhanh đi, đừng quấy rầy tôi dùng bữa.”
“Chỉ là muốn mời anh uống café tâm sự một chút thôi, không phải là ngay cả mặt mũi anh cũng không cho em chứ?”
Tô Hàm theo bản năng chủ động đi tới định khoác vào cánh tay Âu Dương Thụy, nhưng lại bị anh né tránh thẳng thừng.
“Tôi hiện tại có việc.”
“Vậy được, lúc nào có thời gian thì hãy liên lạc với em.”
Trước khi rời đi, cô nàng còn không quên phóng một ánh nhìn thập phần quyến rũ tới Âu Dương Thụy.
Xem ra vợ cậu thực sự dây dưa với Ân Dương Thụy đi. Với hiện trạng trước mắt, Vân Mộ Hoa tâm tình thực sự phức tạp vô cùng, hoàn toàn không biết nên diễn tả như thế nào cho đúng, vừa yêu vừa hận. Cậu chua xót nói, “Anh không thể nghiêm túc mà nói chuyện yêu đương một lần, rồi yên yên ổn ổn một chút hay sao?”
Âu Dương Thụy nhìn cậu, vẻ mặt từ bất đắc dĩ dần chuyển thành nghiêm túc, sau đó khẽ khàng cúi đầu.
“Tại sao?” Cách đáp trả này của đối phương hiển nhiên khiến cho Vân Mộ Hoa có phần thất vọng.
“Không có cậu, tôi làm sao có cảm giác để mà nói chuyện yêu đương.”
Vân Mộ Hoa trừng lớn con mắt, thiếu chút nữa nuốt tọt mấy miếng thức ăn trong miệng xuống yết hầu, “Tôi còn tưởng mấy cô gái kia đều tốt hơn tôi chứ?”
—
Âu Dương Thụy dắt theo Vân Mộ Hoa bước vào bên trong, chọn một bàn có sô pha ở gần cửa sổ nhất để ngồi. Anh ta một chút cũng không thay đổi, bộ dáng luôn không đứng đắn, chỉ có điều đối tượng ái muội lần này đã chuyển từ phụ nữ thành cậu – Vân Mộ Hoa.
Ý thức được điều này, Vân Mộ Hoa có chút không được tự nhiên, tên kia rốt cuộc là đang muốn giở trò gì? Mới ngồi xuống không bao lâu, Ân Dương Thụy đã mặt dày hỏi, “Đến trưa có thể lại cùng ăn cơm hay không?”
“Không thể!” Bữa sáng vẫn chưa bắt đầu đã hẹn chuyện cơm trưa, Vân Mộ Hoa nhịn không được thầm nói: một năm không gặp, tư duy đốt cháy giai đoạn của anh ta cũng trở nên quá mãnh liệt đi.
“Thế bữa tối thì sao?” Ân Dương Thụy vẫn chưa từ bỏ.
“Cũng không!” Vân Mộ Hoa tiếp tục khước từ.
“Vậy thì ăn xong, tôi đưa cậu đi làm.” Âu Dương Thụy bỏ qua mà đưa ra yêu cầu tiếp theo, đồng thời dùng con mắt hẹp dài như có điện mà nháy nháy với cậu.
“Anh…” Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra thì Âu Dương Thụy đã đưa thực đơn tới trước mặt cậu.
Vân Mộ Hoa trừng mắt nhìn đối phương, “Tôi rất bận!”
“Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, tôi sẽ nghĩ là cậu có tình ý với tôi đấy.” Âu Dương Thụy cười nói.
“Ai mà có tình ý với anh!”
Âu Dương Thụy vẻ mặt giả bộ tổn thương, “Đừng lãnh đạm như vậy, dù gì cũng đã quen biết bốn năm rồi.”
Vân Mộ Hoa quay mặt đi nhìn sang hướng khác, không quan tâm tên kia sống hay là chết.
“Từ khi nào lại thay đổi khẩu vị?”
“Uhm?”
“Từ khi nào không thích ăn món Ý nữa?”
“Một năm trước.” Vân Mộ Hoa nhàn nhạt đáp, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, “Đồ ăn Trung Quốc ngon hơn so với đồ Tây nhiều.”
“Phải không?” Âu Dương Thụy lại cười, “Nhưng cậu thích nhất là cơm Tây mà.”
Anh ta nói không sai, điều này khiến cho Vân Mộ Hoa có phần bất ngờ, trong lòng thoáng chột dạ một chút.
Âu Dương Thụy rót trà cho cậu, “Thời điểm này chính là nên uống trà sớm đi. Long Tĩnh Tây Hồ rất ngon, uống vào buổi sáng có lợi cho thân thể.”
Hành động quan tâm săn sóc của anh khiến cho Vân Mộ Hoa hơi hơi thất thủ, “Tôi nói rồi, tôi không phải trẻ con, không cần anh chiếu cố.”
“Tôi đã thành thói quen rồi.”
Vân Mộ Hoa sống mũi có chút cay cay. Hành động của Âu Dương Thụy vẫn như trước đây, quan tâm lo lắng, thế nhưng sự ỷ lại của cậu đối với anh ta lại không còn như ngày ấy nữa.
Âu Dương Thụy nhận thấy sự khác lạ của đối phương liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Vận Mộ Hoa hạ mắt, “Không sao.”
“Cái bộ dạng này của cậu mà lại nói không sao? Định lừa ai đây?”
“Tôi nói rồi, không có việc gì.” Vân Mộ Hoa khôi phục bình tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương.
“Có chuyện gì không thể nói với tôi? Lại phải vội vàng về nước?” Âu Dương thụy bắt đầu truy hỏi.
“Không có gì để nói, hơn nữa cũng không cần phải nói.” Cậu không muốn nhắc lại.
“Tô Hàm không thích hợp với cậu, cuộc hôn nhân của hai người hẳn là nên dừng lại tại đây.”
“Âu Dương Thụy, anh về nước rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Nếu như Âu Dương Thụy thực sự có lòng với cậu thì tại sao thời điểm cậu kết hôn, anh ta lại không xuất hiện ngăn cản. Vân Mộ Hoa tự hỏi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn của bọn họ lên. Vân Mộ Hoa nhìn vào bát vằn thắn sủi cảo trước mặt mình, chờ đợi câu trả lời của Âu Dương Thụy.
“Tôi muốn cậu cho tôi một lời giải thích, vì sao không nói tiếng nào đã đột nhiên bỏ về nước?” Trọng tâm câu chuyện lại một lần nữa quay trở về một năm trước.
“Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” Chỉ có nhà mới là nơi cậu có thể tránh đầu sóng ngọn gió, bị tổn thương chỉ có thể về nhà tự mình liếm miệng vết thương, tất nhiên là như thế.
Sự im lặng bất chợt lan tràn. Âu Dương Thụy vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, mà cậu từ đầu đến cuối vẫn lẩn tránh ánh mắt của anh. Khí tức nơi Âu Dương Thụy vẫn khiến cho cậu trầm mê như trước, cũng làm cho bức tường phòng ngự kiên cố mà cậu tự xây dựng bên trong lòng mình từ từ ran rã. Tại sao anh ta cứ phải xuất hiện trước mặt cậu? Vân Mộ Hoa trong lòng buồn bực đến cực điểm.
“Đồ ăn chỗ này xem ra cũng không tệ.” Âu Dương Thụy lên tiếng phá vỡ im lặng xung quanh, gắp một miếng sủi cảo trong suốt đưa tới trước mặt Vân Mộ Hoa.
Con người có lẽ sẽ thay đổi, thế nhưng có vài thứ lại đi theo mình suốt cả một đời, dù muốn cũng không thể nào quên được.
Tính cách của Âu Dương Thụy vẫn tùy tiện thiếu đứng đắn như thế. Trước kia đã vậy, hiện tại cũng không có chút ý định sửa đổi nào.
“Anh vẫn ngả ngớn như thế, thật không hiểu lúc anh làm luật sư thì thành ra cái dạng gì.” Vân Mộ Hoa nhìn thế nào cũng không thấy anh ta có cái vẻ gì của một luật sư đứng đắn. Cậu sớm nên hiểu ra rằng, một người đàn ông hấp dẫn như Âu Dương Thụy sao có thể chỉ thuộc về riêng mình cậu được! Phụ nữ ngấp nghé anh ta nhiều không sao kể xiết.
Âu Dương Thụy có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại lập tức cười rộ lên, lộ ra một hàng răng trắng muốt, đẹp trai vô cùng, “Ánh mắt của cậu bán rẻ cậu rồi.”
“Ánh mắt của tôi nói lên điều gì chứ?” Vân Mộ Hoa vặn lại.
“Nói cậu muốn tôi.” Âu Dương Thụy nghiêm chỉnh đáp.
Lời lẽ thiếu nghiêm túc của anh ta làm cho Vân Mộ Hoa á khẩu. Cậu bất chợt cảm thấy tất cả những cô gái yêu nhầm thằng cha này thật sự là bất hạnh. “Anh cho rằng anh đang diễn phim tình cảm lúc 8 giờ sao? Tôi không có hứng thú nghe anh nói mấy chuyện buồn nôn này.”
Đàn ông như anh ta có cái gì tốt? Phụ nữ theo đuổi anh ta nhiều như thế, điều kiện tốt hay tầm thường đều có cả. Chỉ cần Ân Dương Thụy ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức sẽ có một đám con gái mê muội mà chạy sau lưng anh ta.
“Thụy!” Bất thình lình, một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, thân mật mà gọi to tên anh ta.
Vân Mộ Hoa nhịn không được mà liếc mắt về phía phát ra tiếng gọi, trong phút chốc liền kinh hãi không thôi. Tô Hàm? Cậu lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình.
“Hello, người này là ai? Bạn của Thụy sao?” Tô Hàm quan sát Vân Mộ Hoa lúc này đang cúi gằm mặt xuống bàn, hỏi thăm.
“Sao em lại ở đây?” Âu Dương Thụy lên tiếng làm gián đoạn sự quan sát của cô nàng.
“Em tới ăn cơm. Thụy, anh ta là ai vậy?”
Lời này nghe có chút khó chịu. Một cô gái vừa chạy tới đã hỏi cậu là ai? Vân Mộ Hoa có cảm giác chính mình như bị bắt gian tại trận, nhịn không được mà càng cúi đầu thấp hơn.
“Buổi chiều có thời gian cùng đi uống café với em hay không?”
“Có chuyện gì quan trọng thì nói nhanh đi, đừng quấy rầy tôi dùng bữa.”
“Chỉ là muốn mời anh uống café tâm sự một chút thôi, không phải là ngay cả mặt mũi anh cũng không cho em chứ?”
Tô Hàm theo bản năng chủ động đi tới định khoác vào cánh tay Âu Dương Thụy, nhưng lại bị anh né tránh thẳng thừng.
“Tôi hiện tại có việc.”
“Vậy được, lúc nào có thời gian thì hãy liên lạc với em.”
Trước khi rời đi, cô nàng còn không quên phóng một ánh nhìn thập phần quyến rũ tới Âu Dương Thụy.
Xem ra vợ cậu thực sự dây dưa với Ân Dương Thụy đi. Với hiện trạng trước mắt, Vân Mộ Hoa tâm tình thực sự phức tạp vô cùng, hoàn toàn không biết nên diễn tả như thế nào cho đúng, vừa yêu vừa hận. Cậu chua xót nói, “Anh không thể nghiêm túc mà nói chuyện yêu đương một lần, rồi yên yên ổn ổn một chút hay sao?”
Âu Dương Thụy nhìn cậu, vẻ mặt từ bất đắc dĩ dần chuyển thành nghiêm túc, sau đó khẽ khàng cúi đầu.
“Tại sao?” Cách đáp trả này của đối phương hiển nhiên khiến cho Vân Mộ Hoa có phần thất vọng.
“Không có cậu, tôi làm sao có cảm giác để mà nói chuyện yêu đương.”
Vân Mộ Hoa trừng lớn con mắt, thiếu chút nữa nuốt tọt mấy miếng thức ăn trong miệng xuống yết hầu, “Tôi còn tưởng mấy cô gái kia đều tốt hơn tôi chứ?”
—
Danh sách chương