Về đến nhà, Vân Mộ Hoa nằm vật ở trên giường. Rất nhiều lúc, cậu thật hy vọng mình có thể vĩnh viễn không phiền não mà ngủ triền miên như vậy.

Chuông điện thoại di động vang lên vài lần, Vân Mộ Hoa mới từ trong ổ chăn chui ra, với tay tìm máy. Lad ai nhỉ? Phiền như thế, nếu cậu đoán không lầm, người gọi điện tìm mình, ngoại trừ Vân Mộ Âm thì chỉ còn Âu Dương Thụy mà thôi.

“Mộ Hoa!” Thanh âm của đối phương ở đầu dây bên kia gần như gào lên.

“Sao vậy?” Cậu để điện thoại cách ta lỗ tai một chút, tránh cho bị thanh âm cường đại của người kia làm cho phát điếc.

“Sao lâu như vậy mới nghe máy?”

“Vừa rồi đang ngủ.”

“Vẫn còn tức giận sao?” Đối phương thăm dò hỏi.

“Đúng vậy.” Thanh âm Vân Mộ Hoa không chút khách khí, còn ẩn chứa vài phần ủy khuất, “Ai bảo anh cùng chị em thông đồng, lại còn tiền trảm hậu tấu.”

“Ai bảo em do dự không dứt khoát, nói cho em biết thì chắc chắn là hỏng chuyện rồi. Tối nay em có chịu đến ăn cơm không?”

... Âu Dương Thụy nói không sai. Vân Mộ Hoa nghe xong, đến cả lỗ tai cũng phải tiu nghỉu mà cụp xuống, không lên tiếng nữa.

“Sao lại không nói lời nào như vậy?”

Vân Mộ Hoa nghĩ nghĩ, cũng không còn khí thế như vừa rồi, hỏi ngược lại một câu, “Nói gì đây?...”

“Em cứ nói đi.”

“Không biết.”

“Tính cách của em giống y như con nít, anh không so đo với em.” Âu Dương Thụy rộng lượng nói.

“Không phải.”

“Phải.”

“…”

“Vậy sao lúc nãy lại tức giận?” Âu Dương Thụy lại hỏi.

“Không có.” Cậu nói dối.

“Có.”

“Em không hề tức giận!” Chẳng qua là khó chịu một chút thôi.

“Phải không?”

“Em không hề tức giận!!!” Vân Mộ Hoa bắt đầu thực sự nổi giận, đồng thời cũng chán nản vô cùng, “Không có việc gì để nói thì em cúp máy đây!”

Vừa dứt lời, thanh âm của Âu Dương Thụy lại đột ngột vang lên, “Lúc nãy em nói là không giận, vậy em hiện tại cũng không được phép tức giận.”

“Phụt... khốn kiếp... Ban nãy là anh cố ý đúng không?”

“Đúng vậy, thấy em không vui nên đùa một chút thôi.”

“Được rồi, em hiện tại rất vui, còn muốn ngủ, anh có thể để em đi ngủ chưa?”

“Có thể.” Ngay sau đó, bên trong ống nghe truyền đến thanh âm thân thiết của Âu Dương Thụy, “Ngủ sớm một chút đi, chuyện ngày hôm nay đừng suy nghĩ nhiều, không sao cả.”

“Ân.” Hy vọng mọi sự đúng như lời anh ta nói.

Nhưng mà hiện thực chẳng bao giờ giống như người ta mơ ước. Ngay sau đó, cha mẹ của Tô Hàm cầm một xấp ảnh chụp tìm tới cửa.

Vân Mộ Hoa còn chưa tỉnh ngủ đã bị lôi xuống giường, giống như phạm nhân mà bị bắt đứng giữa đại sảnh, chờ đợi tất thảy những người có mặt ở đây tra hỏi.

Không biết hiện tại giải thích có còn kịp không? Vân Mộ Hoa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bất quá vừa thấy thế trận trước mắt này, cậu liền có phần ngây dại.

Vân Khải Điền ngồi trên ghế sa lông, trầm trọng hỏi, “Con không phải nói là giữa con và Âu Dương Thụy không có gì sao?”

Không thể gạt đi được, vì thế Vân Mộ Hoa liền ăn ngay nói thật, “Chúng con đang qua lại với nhau.”

“Cái gọi là qua lại với nhau chính là thân mật giống như những bức ảnh kia?”

Vân Mộ Hoa không trả lời, yên lặng quan sát những tấm ảnh chụp.

Mỗi một bức ảnh đều là cảnh thân mật thừa dịp lúc bọn họ không hề phòng bị mà chụp lén: Ôm ôm ấp ấp, thậm chí còn có cả cảnh hôn môi ngày đó tại nhà hàng.

“Mộ Hoa, con thực sự vẫn luôn làm mọi người thất vọng.”

“Con biết.” Vân Mộ Hoa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cha mình.

“Việc này gây tổn hại rất lớn tới thanh danh của Vân gia, ba thật sự không cách nào chấp nhận.” Vân Khải Điền không chút lưu tình nói.

“Con biết.” Vân Mộ Hoa sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi.

“Những tấm hình này, chắc chắn bên truyền thông cũng đều nhận được, lần này mấy đứa quậy một trận lớn rồi.”

Vân Mộ Hoa không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng như thế, chẳng những trên tạp chí đăng tải đủ loại tin tức thêu dệt về mối quan hệ của bọn họ mà những tấm ảnh kia còn bị đưa đến tận nhà. Trước mắt Vân Mộ Hoa nhất thời tràn ra một mảnh hắc ám.

“Mộ Hoa, con tại sao lại muốn giấu giếm chuyện này?” Vân Khải Điền nhíu mày, khẩu khí vô cùng không vui. Nếu không có người của nhà họ Tô ở đây, phỏng chừng ông đã sớm đập bàn mà nhảy dựng lên rồi.

“Chuyện này… Không…” Vân Mộ Hoa căn bản không nói nổi một câu toàn vẹn.

“Hiện tại tư tưởng của người trẻ tuổi đều tương đối thoáng, huống chi Mộ Hoa vừa du học trở về.” Cha của Tô Hàm vẻ mặt khó xử, bộ dáng đầy vẻ muốn nói lại thôi. Rốt cuộc là cái lão cáo già này muốn nói cái gì chứ? Vân Khải Điền nghe ra được ẩn ý trong lời nói của ông ta, thế nhưng cũng không tùy tiện mở miệng hỏi rõ, chỉ liên tục xin lỗi rồi tiễn người nhà họ Tô ra cửa.

Vân Mộ Hoa biết lần này chạy trời không khỏi nắng, trong lòng bất ổn vô cùng.

“Mộ Hoa, con thành thật nói cho ba biết, giữa con và Âu Dương Thụy đến tột cùng là có chuyện gì?” Vân Khải Điền lại nhanh chóng truy hỏi.

“Chuyện gì là chuyện gì ạ?” Có thể kéo dài được thì liền kéo, Vân Mộ Hoa dứt khoát giả ngu.

“Trả lời ngay!”

“Mấy tấm ảnh này đều là người khác chụp bậy, trên tạp chí cũng là viết vớ vẩn thôi.” Vân Mộ Hoa nhún vai, ra vẻ vô tội.

“Con bớt làm bộ làm tịch đi!” Vân Khải Điền vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng cương quyết, thật sự muốn Vân Mộ Hoa phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng.

“Chúng con đang qua lại với nhau.” Vân Mộ Hoa tiếp tục thành thật khai báo. “Lúc con học cao trung thì đã thích anh ấy rồi, mà anh ấy hiện tại đối với con cũng không tệ lắm.”

“Một năm trước con bỏ học, từ Mỹ trở về cũng là vì nó?” Vân Khải Điền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, “Khi nào thì con mới có thể để cho ba bớt lo lắng đây?”

“Ba, con muốn ở bên anh ấy.” Vân Mộ Hoa khẳng định.

“Con… Các con!” Vân Khải Điền thật sự không còn lời nào để nói.

“Thằng nhãi này! Con có biết là ba đã hối hận như thế nào sau khi đồng ý cho con đi du học nước ngoài hay không! Thêm nữa, theo như Tô Hàm nói, Âu Dương Thụy này hình như có quan hệ với rất nhiều phụ nữ?”

“Đó là trước kia, không phải hiện tại.” Vân Mộ Hoa nhịn không được, vì người yêu lên tiếng giải thích.

“Bảo Âu Dương Thụy lập tức tới đây một chuyến, ba muốn gặp nó!” Vân Khải Điền ra lệnh.

“Bây giờ?” Có cần thiết phải vội như thế không?

“Đúng, ngay bây giờ.” Vân Khải Điền không chút nhân nhượng nói.

“Anh ấy có lẽ đang ở trên xe, nói không chừng còn đang bận.” Vân Mộ Hoa tỏ ra có chút khó xử.

“Đừng quên nó bây giờ là cố vấn pháp luật của công ty. Chủ tịch hội đồng quản trị muốn gặp nó, chẳng lẽ còn phải hẹn trước?” Vân Khải Điền ngữ khí vô cùng khó chịu nói.

“Được rồi, con sẽ bảo anh ấy qua đây.” Vân Mộ Hoa không lay chuyển được cha mình, đành phải thuận theo mà bấm điện thoại. Hơn nữa, cậu cũng muốn xem thử Âu Dương Thụy sẽ làm sao mà thu dọn tàn cục đây.

Nhận được điện thoại, Âu Dương Thụy lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Vân gia, cùng Vân Mộ Hoa đối diện với lão cha của cậu.

Vân Khải Điền ra hiệu cho tất cả người giúp việc lui xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Hai đứa không thể ở bên nhau! Chia tay đi!” Vân Khải Điền cường ngạnh nói.

“Ba...” Vân Mộ Hoa giống như đứa trẻ gây ra tội lỗi mà nhìn về phía cha mình.

Âu Dương Thụy trái lại phi thường sảng khoái nói: “Tôi sẽ không chia tay với Mộ Hoa.”

Vân Khải Điền buồn bực trách mắng con trai mình, “Lúc trước Tô Hàm nói với ba rằng con và Âu Dương Thụy có vấn đề, ba vốn dĩ không tin, không ngờ hai đứa con thật sự lại có thể...”

“Con...” Vân Mộ Hoa cúi đầu, không biết phải giải thích như thế nào. Ba còn có bệnh trong người, tuyệt đối không thể để ông tức giận.

“Mộ Hoa, nói cho ba nghe, hai đứa bắt đầu từ khi nào? Trung học sao?” Vân Khải Điền cố gắng chống đỡ, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

“Ba, ba đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn.” Vân Mộ Hoa lo lắng, không biết phải nói cái gì cho phải.

Âu Dương Thụy không nỡ nhìn Vân Mộ Hoa khó xử, cho nên lên tiếng thay cậu giải thích, “Cách đây không lâu.”

“Chuyện của Vân gia không tới phiên người ngoài nói xen vào!”

“Ba…” Hiển nhiên ngữ khí của Vân Khải Điền khiến Vân Mộ Hoa có chút bi thương. Cậu nhận ra ý tứ ‘không thể chấp nhận Âu Dương Thụy’ của ba thông qua câu nói này. Nhưng mà, trong tiềm thức, cậu vẫn hy vọng ông có thể chúc phúc cho hai người bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện