Trong một góc nhà hàng Tây Âu, Tô Hàm ngồi vẻ mặt đặc biệt không vui.
“Tạp chí của các người không phải rất thích soi mói chuyện đời tư của những người có tiếng sao? Tại sao cho đến giờ tôi vẫn không thấy các người có động tĩnh gì?”
Mấy tay săn ảnh ngồi đối diện Tô Hàm vội vàng giải thích: “Vẫn chưa có chứng cứ đầy đủ trong tay, nhưng chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm xong việc thôi.”
Tình yêu đồng tính giữa cậu ấm ngành thương mại Vân Mộ Hoa và công tử thượng lưu phóng đãng Âu Dương Thụy nhất định sẽ trở thành tin tức gây shock nhất hiện nay, mà tạp chí đầu tiên tung ra tin tức này khẳng định sẽ có số lượng tiêu thụ cực kỳ mạnh mẽ.
“Tôi đã phái người theo dõi bọn họ.”
“Tốt, vậy tôi chờ tin từ các anh.”
“Tôi biết rồi, Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã cung cấp cho chúng tôi một tin tức ‘giá trị’ không gì sánh được như thế này. Việc cô yêu cầu, tòa soạn của chúng tôi nhất định sẽ làm được.”
Không biết đến lúc đó Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa sẽ dùng bộ dạng thảm hại như thế nào để đối mặt với sự truy hỏi của giới báo trí về sự việc phức tạp này đây? Tô Hàm thực rất mong chờ.
“Chỉ cần có tin tức gì, tôi nhất định sẽ báo Tô tiểu thư biết.”
“Được.”
Tô Hàm gật gật đầu, đeo kính râm vào, rời khỏi nhà hàng.
—
“Trứng rung, gậy mát xa, đồ lót tình thú…”
Bên trong căn hộ, Vân Mộ Hoa sáng sớm đã bắt đầu thu dọn phòng ốc. Cậu khom lưng gom lại tất cả mấy loại đồ chơi tình dục đã được mở bao ra vứt bừa lên trên giường. Sớm biết thế này đã không bảo đám người kia giúp cậu tìm ý tưởng cho quà sinh nhật, đúng là thất sách mà, tìm người khác bày mưu không bằng tự mình suy nghĩ.
“Ai u…” Gập lưng hồi lâu, đứng lên liền có chút khó khăn…
Đây chính là cậu tin lầm người, kết quả tặng sai quà sinh nhật mà!
“Hình như vẫn thiếu cái gì đó?” Vân Mộ Hoa nhìn đống đồ trong tay, âm thầm tự hỏi. Những thứ Âu Dương Thụy đã làm với cậu tối qua, cậu từ đầu đến đuôi đều không nhớ rõ ràng lắm.
Đúng lúc Vân Mộ Hoa còn đang buồn bực, một đĩa phim người lớn bất thình hình bay thẳng về phía cậu: “Đang tìm cái này?”
AV từ trên trời rơi xuống? Vân Mộ Hoa quay đầu, chỉ thấy Âu Dương Thụy đứng ở cạnh cửa, trên mặt rành rành hiện ra hai chữ ‘nhàm chán’.
“Dọn dẹp thì có gì hay, em đừng làm mấy chuyện vô vị như vậy nữa được không?”
“Chỗ nào vô vị?” Vân Mộ Hoa cầm đĩa phim trong tay, oán hận nói: “Nếu anh không vứt bừa ra như thế này thì em có cần phải thu dọn không chứ?”
Âu Dương Thụy nhàn nhã tựa người vào khung cửa cửa, giơ tay lên, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Nhưng mà em nên kiểm soát tốt quỹ thời gian của mình nha.”
“Anh đây không phải là đang nhắc nhở em đã tới giờ đi làm hay sao?”
Âu Dương Thụy kéo Vân Mộ Hoa lúc này còn đang ngẩn người lại gần, đơn giản nói: “Em thật sự định mang mấy thứ đó cất đi để lần sau lại mang ra sử dụng đấy à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cậu chính là muốn vứt đi, thế nhưng dù gì trước hết cũng phải nhặt lên đã chứ? Đến khi Âu Dương Thụy dắt Vân Mộ Hoa ra xe, anh mới nói: “Cứ để đấy, một lát nữa tạp vụ sẽ đến thu dọn.”
“Cái gì?” Vân Mộ Hoa kinh hãi hét lên một tiếng: “Anh sao có thể để người khác thu dọn những thứ này!” Đây là muốn gây sự chú ý, để cho mọi người đều biết rằng cậu có loại sở thích này sao?
Xe của Âu Dương Thụy một lèo chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng ngầm của công ty. Dọc đường đi, Vân Mộ Hoa đầu cũng không hề quay lại, trong lòng tràn đầy cảm giác khinh bỉ đối phương.
Bất chợt Âu Dương Thụy lại nói một câu: “Anh không thích em làm mấy việc lặt vặt trong nhà.”
“A?” Vân Mộ Hoa vểnh tai quay sang nhìn anh anh, giật mình. Cái gì cơ?
“Không phải em định dọn phòng sao? Là ai từng nói không muốn giúp anh quét tước?”
“Ách… Em chỉ là…”
Âu Dương Thụy nhìn người nọ ấp a ấp úng, chỉ biết cậu không cách nào phản pháo lại được: “Chẳng qua nhìn phòng anh rất bừa bộn, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy. Anh thật sự rất hiểu em…”
Âu Dương Thụy bật cười: “Thu dọn mấy cái đồ sex toy đó thật sự là công việc của nhân viên tạp vụ. Được rồi, xuống xe thôi.”
“Nhưng mà em còn chưa ăn điểm tâm nữa!” Vân Mộ Hoa bĩu môi, tức giận nói.
“Anh cũng chưa ăn.” Âu Dương Thụy cười cười, tiếp lời: “Thật xin lỗi, hôm nay anh có chút chuyện, không thể cùng em ăn sáng được.”
“Anh bận chuyện gì?”
“Chuyện gấp.”
Âu Dương Thụy chờ Vân Mộ Hoa xuống xe xong xuôi mới đạp chân ga, lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Vân Mộ Hoa vừa bước chân vào công ty liền cảm thấy có gì đó không bình thường, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều vô cùng kỳ quái…
Một cuốn tập chí thương mại được bày trên bàn làm việc. Vân Mộ Hoa nhìn lướt qua, nhịn không được mà thầm rủa một tiếng. Trên bìa tập san mới kỳ này chính là hình ảnh của cậu và Âu Dương Thụy đang ôm nhau ở trong xe. Bữa tiệc sinh nhật của baba ngày đó không hề mời bất cứ phóng viên nào, không biết ai lại buồn chán đến mức đi chụp hình bọn họ rồi còn gửi cho tòa soạn nữa, cũng thực quá đáng quá rồi!
Bên trên tạp chí còn nói, ‘Âu Dương Thụy phong lưu phóng đãng lần này đã thật sự động tâm, mà đối tượng anh thầm ngưỡng mộ lại là cậu ấm của nhà họ Vân, thực sự không thể tin được’. Toàn bộ trang báo cũng không hề tách khỏi chủ đề này.
Cậu cảm thấy khó lòng tin được, một đám phóng viên sao lại có thể đưa những chuyện nhảm nhí vô vị như thế này lên mặt báo.
Hiện giờ chuyện này đang gây ồn ào náo loạn, thể diện của cậu cũng bị mất hết, chả trách sáng sớm hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cậu đều kỳ quái như vậy. Vân Mộ Hoa trong lòng liên tục mắng chửi, tiện tay ném cuốn tạp chí nhảm nhí kia vào thùng rác.
Đúng lúc này, quản lý cầm bản báo cáo bước vào.
Trùng hợp thay, người vừa tới lại chính là cái tên quản lý chết tiệt ngày hôm trước.
Vân Mộ Hoa mặt đỏ tía tai, quay sang mắng: “Anh giúp tôi chuẩn bị cái loại quà tặng gì vậy?”
“A?” Anh ta chỉ là muốn vào đưa bản báo cáo mà thôi, không nghĩ tự nhiên mình lại bị mắng một trận. Loáng thoáng nhìn xuống cuốn tạp chí bị ném bên trong thùng rác, người nọ trầm tư một chút, sau đó tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề.
“Tôi hỏi ngày đó anh đã giúp tôi chọn loại quà tặng gì!”
“A?” Cái này là ý gì?
“Không phải ngài thích đàn ông sao?” Tên quản lý cầm bản báo cáo trong tay, nghiêm túc giải thích: “Nhìn chiếc nhẫn trên tay ngài và Âu Dương Thụy, còn nữa, nhìn vào cảnh anh ta ngày ngày đến đón ngài lúc tan sở, tôi tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Anh…” Rõ ràng đến thế sao? Kỳ thực vốn dĩ tên quản lý kia có một đứa em trai là đồng tính, bất quá… anh ta tại sao lại đưa đĩa phim AV cho bọn họ? Đồng tính luyến ái không phải nên tặng GV mới đúng sao? “Vậy anh tại sao lại chọn AV?” Có trời mới biết, đêm qua, lúc cậu cùng Âu Dương Thụy ‘thưởng thức’ cái thứ kia đã xấu hổ biết bao nhiêu.
“Cái này à… bởi vì ngài không nói rõ mối quan hệ của mình với luật sư Âu Dương, cho nên tôi cũng không được phép trắng trợn quá như thế, đúng không?” Tên quản lý lộ ra biểu tình đon đả, tựa như muốn nói: ‘cái này ngài phải hiểu chứ?’
Vân Mộ Hoa cúi đầu, ảo não hỏi: “Quan hệ giữa tôi và Âu Dương Thụy thật sự có thể nhìn ra rõ ràng như vậy sao?”
Quản lý nhìn thấy vẻ mặt lo lắng buồn rầu của Vân Mộ Hoa, cho rằng người nọ là vì bị mình vạch trần quan hệ nên mới xấu hổ, nhịn không được nói: “Tôi thề với trời, cam đoan không bao giờ đem chuyện này đi nói với người khác.”
“Tôi không nói chuyện này!” Vân Mộ Hoa bĩu môi. Thật là bực mình quá! Chuyện của bọn họ đã bị phơi bày ra như vậy, còn có ai mà không biết đâu?
“Vậy thì ngài muốn nói cái gì?” Quản lý nhanh mồm nhanh miệng hỏi, thậm chí càng nói lại càng hăng say: “Mấy thứ kia dùng cũng tốt mà, phải không? Đều là do em trai tôi giới thiệu, lúc lên giường nó thích mấy thứ đó lắm.”
“Câm miệng! Em trai anh thích mấy cái đồ chơi đó thì liên quan gì đến tôi!” Vân Mộ Hoa nhất thời nhịn không được mà kích động quát lớn.
“Giám đốc Vân, ngài…” Quản lý bị một hồi rống giận của cậu làm cho sững sờ một chút. Người này cũng thực hung dữ quá đi… còn to tiếng như thế…
“Khụ…Khụ…” Mặt Vân Mộ Hoa đỏ lên: “Mấy thứ kia…cũng không tồi…”
“Vậy là giám đốc Vân hài lòng rồi? Nếu lần sau em trai tôi có món đồ nào mới, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho ngài.”
“Ách… Không cần…” Vân Mộ Hoa ôm mặt, mệt mỏi nói: “Để báo cáo lại, anh có thể đi được rồi.”
Thật là một buổi sáng khiến người ta buồn bực mà…
“Tạp chí của các người không phải rất thích soi mói chuyện đời tư của những người có tiếng sao? Tại sao cho đến giờ tôi vẫn không thấy các người có động tĩnh gì?”
Mấy tay săn ảnh ngồi đối diện Tô Hàm vội vàng giải thích: “Vẫn chưa có chứng cứ đầy đủ trong tay, nhưng chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm xong việc thôi.”
Tình yêu đồng tính giữa cậu ấm ngành thương mại Vân Mộ Hoa và công tử thượng lưu phóng đãng Âu Dương Thụy nhất định sẽ trở thành tin tức gây shock nhất hiện nay, mà tạp chí đầu tiên tung ra tin tức này khẳng định sẽ có số lượng tiêu thụ cực kỳ mạnh mẽ.
“Tôi đã phái người theo dõi bọn họ.”
“Tốt, vậy tôi chờ tin từ các anh.”
“Tôi biết rồi, Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã cung cấp cho chúng tôi một tin tức ‘giá trị’ không gì sánh được như thế này. Việc cô yêu cầu, tòa soạn của chúng tôi nhất định sẽ làm được.”
Không biết đến lúc đó Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa sẽ dùng bộ dạng thảm hại như thế nào để đối mặt với sự truy hỏi của giới báo trí về sự việc phức tạp này đây? Tô Hàm thực rất mong chờ.
“Chỉ cần có tin tức gì, tôi nhất định sẽ báo Tô tiểu thư biết.”
“Được.”
Tô Hàm gật gật đầu, đeo kính râm vào, rời khỏi nhà hàng.
—
“Trứng rung, gậy mát xa, đồ lót tình thú…”
Bên trong căn hộ, Vân Mộ Hoa sáng sớm đã bắt đầu thu dọn phòng ốc. Cậu khom lưng gom lại tất cả mấy loại đồ chơi tình dục đã được mở bao ra vứt bừa lên trên giường. Sớm biết thế này đã không bảo đám người kia giúp cậu tìm ý tưởng cho quà sinh nhật, đúng là thất sách mà, tìm người khác bày mưu không bằng tự mình suy nghĩ.
“Ai u…” Gập lưng hồi lâu, đứng lên liền có chút khó khăn…
Đây chính là cậu tin lầm người, kết quả tặng sai quà sinh nhật mà!
“Hình như vẫn thiếu cái gì đó?” Vân Mộ Hoa nhìn đống đồ trong tay, âm thầm tự hỏi. Những thứ Âu Dương Thụy đã làm với cậu tối qua, cậu từ đầu đến đuôi đều không nhớ rõ ràng lắm.
Đúng lúc Vân Mộ Hoa còn đang buồn bực, một đĩa phim người lớn bất thình hình bay thẳng về phía cậu: “Đang tìm cái này?”
AV từ trên trời rơi xuống? Vân Mộ Hoa quay đầu, chỉ thấy Âu Dương Thụy đứng ở cạnh cửa, trên mặt rành rành hiện ra hai chữ ‘nhàm chán’.
“Dọn dẹp thì có gì hay, em đừng làm mấy chuyện vô vị như vậy nữa được không?”
“Chỗ nào vô vị?” Vân Mộ Hoa cầm đĩa phim trong tay, oán hận nói: “Nếu anh không vứt bừa ra như thế này thì em có cần phải thu dọn không chứ?”
Âu Dương Thụy nhàn nhã tựa người vào khung cửa cửa, giơ tay lên, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: “Nhưng mà em nên kiểm soát tốt quỹ thời gian của mình nha.”
“Anh đây không phải là đang nhắc nhở em đã tới giờ đi làm hay sao?”
Âu Dương Thụy kéo Vân Mộ Hoa lúc này còn đang ngẩn người lại gần, đơn giản nói: “Em thật sự định mang mấy thứ đó cất đi để lần sau lại mang ra sử dụng đấy à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cậu chính là muốn vứt đi, thế nhưng dù gì trước hết cũng phải nhặt lên đã chứ? Đến khi Âu Dương Thụy dắt Vân Mộ Hoa ra xe, anh mới nói: “Cứ để đấy, một lát nữa tạp vụ sẽ đến thu dọn.”
“Cái gì?” Vân Mộ Hoa kinh hãi hét lên một tiếng: “Anh sao có thể để người khác thu dọn những thứ này!” Đây là muốn gây sự chú ý, để cho mọi người đều biết rằng cậu có loại sở thích này sao?
Xe của Âu Dương Thụy một lèo chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng ngầm của công ty. Dọc đường đi, Vân Mộ Hoa đầu cũng không hề quay lại, trong lòng tràn đầy cảm giác khinh bỉ đối phương.
Bất chợt Âu Dương Thụy lại nói một câu: “Anh không thích em làm mấy việc lặt vặt trong nhà.”
“A?” Vân Mộ Hoa vểnh tai quay sang nhìn anh anh, giật mình. Cái gì cơ?
“Không phải em định dọn phòng sao? Là ai từng nói không muốn giúp anh quét tước?”
“Ách… Em chỉ là…”
Âu Dương Thụy nhìn người nọ ấp a ấp úng, chỉ biết cậu không cách nào phản pháo lại được: “Chẳng qua nhìn phòng anh rất bừa bộn, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy. Anh thật sự rất hiểu em…”
Âu Dương Thụy bật cười: “Thu dọn mấy cái đồ sex toy đó thật sự là công việc của nhân viên tạp vụ. Được rồi, xuống xe thôi.”
“Nhưng mà em còn chưa ăn điểm tâm nữa!” Vân Mộ Hoa bĩu môi, tức giận nói.
“Anh cũng chưa ăn.” Âu Dương Thụy cười cười, tiếp lời: “Thật xin lỗi, hôm nay anh có chút chuyện, không thể cùng em ăn sáng được.”
“Anh bận chuyện gì?”
“Chuyện gấp.”
Âu Dương Thụy chờ Vân Mộ Hoa xuống xe xong xuôi mới đạp chân ga, lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Vân Mộ Hoa vừa bước chân vào công ty liền cảm thấy có gì đó không bình thường, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều vô cùng kỳ quái…
Một cuốn tập chí thương mại được bày trên bàn làm việc. Vân Mộ Hoa nhìn lướt qua, nhịn không được mà thầm rủa một tiếng. Trên bìa tập san mới kỳ này chính là hình ảnh của cậu và Âu Dương Thụy đang ôm nhau ở trong xe. Bữa tiệc sinh nhật của baba ngày đó không hề mời bất cứ phóng viên nào, không biết ai lại buồn chán đến mức đi chụp hình bọn họ rồi còn gửi cho tòa soạn nữa, cũng thực quá đáng quá rồi!
Bên trên tạp chí còn nói, ‘Âu Dương Thụy phong lưu phóng đãng lần này đã thật sự động tâm, mà đối tượng anh thầm ngưỡng mộ lại là cậu ấm của nhà họ Vân, thực sự không thể tin được’. Toàn bộ trang báo cũng không hề tách khỏi chủ đề này.
Cậu cảm thấy khó lòng tin được, một đám phóng viên sao lại có thể đưa những chuyện nhảm nhí vô vị như thế này lên mặt báo.
Hiện giờ chuyện này đang gây ồn ào náo loạn, thể diện của cậu cũng bị mất hết, chả trách sáng sớm hôm nay ánh mắt mọi người nhìn cậu đều kỳ quái như vậy. Vân Mộ Hoa trong lòng liên tục mắng chửi, tiện tay ném cuốn tạp chí nhảm nhí kia vào thùng rác.
Đúng lúc này, quản lý cầm bản báo cáo bước vào.
Trùng hợp thay, người vừa tới lại chính là cái tên quản lý chết tiệt ngày hôm trước.
Vân Mộ Hoa mặt đỏ tía tai, quay sang mắng: “Anh giúp tôi chuẩn bị cái loại quà tặng gì vậy?”
“A?” Anh ta chỉ là muốn vào đưa bản báo cáo mà thôi, không nghĩ tự nhiên mình lại bị mắng một trận. Loáng thoáng nhìn xuống cuốn tạp chí bị ném bên trong thùng rác, người nọ trầm tư một chút, sau đó tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề.
“Tôi hỏi ngày đó anh đã giúp tôi chọn loại quà tặng gì!”
“A?” Cái này là ý gì?
“Không phải ngài thích đàn ông sao?” Tên quản lý cầm bản báo cáo trong tay, nghiêm túc giải thích: “Nhìn chiếc nhẫn trên tay ngài và Âu Dương Thụy, còn nữa, nhìn vào cảnh anh ta ngày ngày đến đón ngài lúc tan sở, tôi tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Anh…” Rõ ràng đến thế sao? Kỳ thực vốn dĩ tên quản lý kia có một đứa em trai là đồng tính, bất quá… anh ta tại sao lại đưa đĩa phim AV cho bọn họ? Đồng tính luyến ái không phải nên tặng GV mới đúng sao? “Vậy anh tại sao lại chọn AV?” Có trời mới biết, đêm qua, lúc cậu cùng Âu Dương Thụy ‘thưởng thức’ cái thứ kia đã xấu hổ biết bao nhiêu.
“Cái này à… bởi vì ngài không nói rõ mối quan hệ của mình với luật sư Âu Dương, cho nên tôi cũng không được phép trắng trợn quá như thế, đúng không?” Tên quản lý lộ ra biểu tình đon đả, tựa như muốn nói: ‘cái này ngài phải hiểu chứ?’
Vân Mộ Hoa cúi đầu, ảo não hỏi: “Quan hệ giữa tôi và Âu Dương Thụy thật sự có thể nhìn ra rõ ràng như vậy sao?”
Quản lý nhìn thấy vẻ mặt lo lắng buồn rầu của Vân Mộ Hoa, cho rằng người nọ là vì bị mình vạch trần quan hệ nên mới xấu hổ, nhịn không được nói: “Tôi thề với trời, cam đoan không bao giờ đem chuyện này đi nói với người khác.”
“Tôi không nói chuyện này!” Vân Mộ Hoa bĩu môi. Thật là bực mình quá! Chuyện của bọn họ đã bị phơi bày ra như vậy, còn có ai mà không biết đâu?
“Vậy thì ngài muốn nói cái gì?” Quản lý nhanh mồm nhanh miệng hỏi, thậm chí càng nói lại càng hăng say: “Mấy thứ kia dùng cũng tốt mà, phải không? Đều là do em trai tôi giới thiệu, lúc lên giường nó thích mấy thứ đó lắm.”
“Câm miệng! Em trai anh thích mấy cái đồ chơi đó thì liên quan gì đến tôi!” Vân Mộ Hoa nhất thời nhịn không được mà kích động quát lớn.
“Giám đốc Vân, ngài…” Quản lý bị một hồi rống giận của cậu làm cho sững sờ một chút. Người này cũng thực hung dữ quá đi… còn to tiếng như thế…
“Khụ…Khụ…” Mặt Vân Mộ Hoa đỏ lên: “Mấy thứ kia…cũng không tồi…”
“Vậy là giám đốc Vân hài lòng rồi? Nếu lần sau em trai tôi có món đồ nào mới, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho ngài.”
“Ách… Không cần…” Vân Mộ Hoa ôm mặt, mệt mỏi nói: “Để báo cáo lại, anh có thể đi được rồi.”
Thật là một buổi sáng khiến người ta buồn bực mà…
Danh sách chương