Mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng, ánh sáng chói mắt làm Vân Mộ Hoa tỉnh giấc. Cậu lười biếng duỗi người.
Theo bản năng tìm kiếm hơi ấm từ người bên cạnh, thế nhưng cậu nhanh chóng phát hiện mảnh giường kế bên đã không còn lại chút hơi ấm nào, hoàn toàn lạnh lẽo.
Mới sáng sớm, người kia đã trốn biệt đi đâu? Tâm tình Vân Mộ Hoa nhất thời rơi thẳng xuống vực thẳm. Cậu vươn tay vỗ vỗ mặt giường hỗn độn, ý đồ cảm nhận hơi thở và sự tồn tại của đối phương.
Trong lòng buồn bực hết sức, Vân Mộ Hoa khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, thế nhưng vừa bước xuống giường đã bị người đàn ông đang đứng ở cửa hù cho chết khiếp.
“Sao vẻ mặt lại không vui như thế?” Âu Dương Thụy cong môi, ân cần nhìn cậu, trên tay còn bưng theo bữa sáng nóng hổi.
“Anh không phải đã ra ngoài rồi sao?”
“Ngốc!” Âu Dương Thụy đột nhiên hiểu được, đáy mắt dâng đầy tiếu ý, nói, “Anh sợ em đói bụng nên ra ngoài mua chút điểm tâm.”
Nói đoạn anh quơ quơ gói đồ to trong tay, “Anh mua trứng cuộn em thích ăn nhất này.”
Âu Dương Thụy cúi đầu hôn lên trán đối phương, tiện tay kéo Vân Mộ Hoa ra khỏi phòng ngủ. Anh lấy trứng cuộn từ trong túi ra, còn có sữa đậu nành, đặt trước mặt người kia.
“Em thích ăn sữa đậu nành cùng với trứng cuộn.”
“Anh từ sớm đã ra ngoài mua cái này sao?” Vân Mộ Hoa nhận lấy cốc sữa đậu nành, bắt đầu dùng điểm tâm.
Âu Dương Thụy ngồi xuống ghế sa lông, duỗi chân gác lên bàn trà, vớ lấy cái điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh liên tục.
Nhai trứng cuộn mà người nọ mua về, Vân Mộ Hoa mắt cũng không chớp nhìn anh, “Anh không đến ăn cùng em sao?”
“Anh ăn ở ngoài rồi.”
Âu Dương Thụy thảnh thơi nhìn TV, còn thường xuyên vì nội dung chương trình hiện tại có chút hài hước mà cười thành tiếng.
“Sao không mua rồi về đây ăn chung với em?” Vân Mộ Hoa bất mãn oán giận.
Âu Dương Thụy nhìn về phía cậu, đáy mắt còn vương ý cười, “Em không sợ anh ở bên ngoài chưa ăn no, mang bụng đói trở về trước tiên ăn sạch em à?”
“Có gì phải sợ chứ?” Cậu nhỏ tiếng nói thầm. Cũng không phải lần đầu tiên bị ăn.
Âu Dương Thụy thích cưng chiều người nọ như thế này. Nhìn Vân Mộ Hoa cực kén ăn lại đang ăn bữa sáng chính mình mua tới, trong lòng anh cảm thấy vui sướng vô cùng.
“Lát nữa muốn anh đưa em đi làm không?” Âu Dương Thụy nhướng cặp lông mày đẹp mắt, mị hoặc cười, đề nghị.
“Được, nhưng Mà em phải chuẩn bị một chút.”
Khi Vân Mộ Hoa đi ra khỏi tòa nhà chung cư cũng là lúc cậu bị một luồng ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu thẳng tới đến mức phải nheo nheo mắt lại.
Một tiếng còi xe vang lên. Vân Mộ Hoa chìm đắm giữa ánh mặt trời, quay đầu nhìn chiếc xe của Âu Dương Thụy vừa dừng bên cạnh.
Âu Dương Thụy mặc áo màu tím đậm, bên dưới là quần jean đen. Anh hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười dịu dàng không gì sánh được.
“Mộ Hoa, lên xe.”
Vân Mộ Hoa ngồi vào trong xe, áp sát vào người nọ rồi ngẩng đầu lên hôn nhẹ môi đối phương một cái, “Tâm tình em hôm nay rất tốt, thưởng cho anh.”
Người yêu đột nhiên chủ động hôn môi khiến cho Âu Dương Thụy cười đến là xán lạn. Sáng sớm đã có diễm phúc thế này, thật tốt nha… Nếu mà mỗi ngày đều có, vậy thì lại càng thêm tốt …
Vân Mộ Hoa ngồi thẳng sống lưng, mắt nhìn về phía trước, thúc giục, “Mau lái xe, anh không phải muốn đưa em tới công ty sao?”
Nghe được lời này của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy mới từ giữa ngọt ngào ban nãy mà lấy lại tinh thần, khởi động động cơ bắt đầu xuất phát. Bảo bối của anh hẳn là đã toàn tâm toàn ý, một lòng tiếp nhận anh rồi đi.
Nhiều ngày nỗ lực như vậy, quả nhiên không hề uổng phí.
Âu Dương Thụy vẻ mặt sáng láng hướng về phía công ty của người kia.
Hết thảy mọi thứ trong hiện tại đều khiến cho Âu Dương Thụy vừa lòng đẹp ý, cho nên khóe miệng anh nhịn không được mà cứ thế giương lên. Xe chạy bao lâu, vẻ mặt tươi tỉnh này của anh cũng bảo trì bấy lâu.
Honey, anh đang cười ngốc cái gì? Vân Mộ Hoa nhìn biểu tình khác thường của đối phương. Người nọ hiện tại đang cười đến là vui vẻ, đã thế còn hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng. Trong đầu cậu có phần nghi hoặc. Anh ta cao hứng cái gì vậy nha?
Âu Dương Thụy vẻ mặt hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn biểu tình mê muội của người kia, trong lòng thế nhưng có phần ngứa ngáy.
“A──” Bất thình lình chiếc xe khựng lại, Vân Mộ Hoa sửng sốt một lúc, “Sao lại dừng…”
“Sắp đến nơi rồi.” Âu Dương Thụy dừng xe ở cách công ty khoảng hai con phố, nghiêm túc nhìn cậu, “Tính sao đây? Không muốn để em đi làm, cũng không muốn cho em xuống xe.”
“Nếu như baba phát hiện em không đi làm, em sẽ bị mắng!” Ai mà thích đi làm nha, Vân Mộ Hoa cười cười. Âu Dương thụy càng ngày càng bám người, bất quá cậu thật rất thích anh ta như thế, có một loại cảm giác rất được đối phương quan tâm và xem trọng.
Âu Dương Thụy ôm chầm lấy người nọ một phen, khẽ nói, “Em lúc nãy có phải hỏi anh đang cười cái gì không?”
“Ừ, anh vừa nãy cười cái gì?”
“Như vậy, em lại đang cười cái gì đây?”
“Em đang cười anh nha.” Vân Mộ Hoa thành thật trả lời, cười nói, “Còn không phải anh luôn luôn dính lấy em? Có điều, em thích.”
“Đúng vậy, em thích, cho nên anh cũng thích.” Âu Dương Thụy nhu tình mật ý ôm Vân Mộ Hoa càng lúc càng chặt hơn, “Anh cũng cao hứng, cho nên mới cười.”
“Thì ra là việc này.” Cậu tiếp tục cười, cảm nhận được khí tức Âu Dương Thụy đang dần trở nên gấp gáp và nóng rực, nhịn không được nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, “Nơi này không cho phép đỗ xe, anh muốn dừng lại đùa giỡn bao lâu?”
“Không biết… Hẳn là không lâu nữa đâu…” Âu dương Thụy vươn tay nâng hàm dưới của đối phương lên, lại nhích tới gần một chút, “Dù sao cảnh sát hiện tại cũng không tới viết phiếu phạt đâu, có thể ở lại một lúc. Đợi lát nữa em đi làm rồi, đến chạng vạng mới có thể gặp lại em, thật là khổ sở nha…” Phải chịu đựng tới tám giờ không thể gặp nhau đấy.
Nói xong, Âu Dương Thụy lại hôn cậu.
“Chỉ có tám tiếng không gặp mà thôi, anh không cần khoa trương vậy đi?” Vân Mộ Hoa sửng sốt, lập tức thấp giọng hừ một tiếng. Mỗi lần bị người nọ hôn môi, cơ thể cậu lúc nào cũng nảy sinh phản ứng mẫn cảm như thế. Vân Mộ Hoa khẽ nhắm mắt lại, không hề nghĩ tới việc hiện tại bọn họ đang ở trong không gian xe ô tô chật hẹp.
Ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi cậu có chút run rẩy.
Âu Dương Thụy đang nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi của đối phương, nhưng còn đang cắn mút chưa tận hứng thì bất chợt có người dùng sức gõ mạnh vào cửa kính xe.
Ai lại đi sát phong cảnh như vậy! Âu Dương Thụy mất hứng mà ngoảnh mặt nhìn lại.
Chỉ thấy một đồng chí cảnh sát tuần tra đang cầm giấy bút đứng ngoài cửa xe nhìn bọn họ, ý bảo nhanh chóng mở cửa ra.
A… Vân Mộ Hoa thấy thế liền cuống quít cúi đầu. Chết tiệt, vừa nãy thực sự là kìm lòng không nổi…
Âu Dương Thụy hạ cửa kính xe, nhíu mày, đang định trách cứ người nọ phá hư chuyện tốt của mình thì phía sau truyền đến một hồi còi rất chói tai, đã thế còn loáng thoáng vài tiếng tựa như mắng chửi, “Xe phía trước xảy ra việc gì thế? Chắn đường như vậy là muốn chết phải không!”
“Tiên sinh, xe của anh cản đường rồi. Khụ… Nếu như các người muốn tình cảm mặn nồng, phía trước có vài khách sạn.” Viên cảnh sát dùng khẩu khí cũng xem như lễ độ nói, dù rằng biểu tình trên mặt vẫn là nghiêm túc vô cùng.
“Việc này… Chúng tôi lập tức đi ngay.” Vân Mộ Hoa dùng khuỷu tay huých huých Âu Dương Thụy, ra hiệu bảo anh ta mau chóng lái xe, đi khỏi cái nơi khiến người mất mặt tới tột cùng này.
“Thật xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi.” Âu Dương Thụy biết Vân Mộ Hoa thẹn thùng, cũng không nghĩ tới mới dừng xe chưa bao lâu đã gây ách tắc, ảnh hưởng đến giao thông.
Vân Mộ Hoa len lén trừng mắt nhìn vẻ mặt còn đang tươi cười của người nào đó. Có cái gì buồn cười chứ, thật là trơ tráo! Anh ta thế mà không cảm thấy bẽ mặt sao?
Theo bản năng tìm kiếm hơi ấm từ người bên cạnh, thế nhưng cậu nhanh chóng phát hiện mảnh giường kế bên đã không còn lại chút hơi ấm nào, hoàn toàn lạnh lẽo.
Mới sáng sớm, người kia đã trốn biệt đi đâu? Tâm tình Vân Mộ Hoa nhất thời rơi thẳng xuống vực thẳm. Cậu vươn tay vỗ vỗ mặt giường hỗn độn, ý đồ cảm nhận hơi thở và sự tồn tại của đối phương.
Trong lòng buồn bực hết sức, Vân Mộ Hoa khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, thế nhưng vừa bước xuống giường đã bị người đàn ông đang đứng ở cửa hù cho chết khiếp.
“Sao vẻ mặt lại không vui như thế?” Âu Dương Thụy cong môi, ân cần nhìn cậu, trên tay còn bưng theo bữa sáng nóng hổi.
“Anh không phải đã ra ngoài rồi sao?”
“Ngốc!” Âu Dương Thụy đột nhiên hiểu được, đáy mắt dâng đầy tiếu ý, nói, “Anh sợ em đói bụng nên ra ngoài mua chút điểm tâm.”
Nói đoạn anh quơ quơ gói đồ to trong tay, “Anh mua trứng cuộn em thích ăn nhất này.”
Âu Dương Thụy cúi đầu hôn lên trán đối phương, tiện tay kéo Vân Mộ Hoa ra khỏi phòng ngủ. Anh lấy trứng cuộn từ trong túi ra, còn có sữa đậu nành, đặt trước mặt người kia.
“Em thích ăn sữa đậu nành cùng với trứng cuộn.”
“Anh từ sớm đã ra ngoài mua cái này sao?” Vân Mộ Hoa nhận lấy cốc sữa đậu nành, bắt đầu dùng điểm tâm.
Âu Dương Thụy ngồi xuống ghế sa lông, duỗi chân gác lên bàn trà, vớ lấy cái điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh liên tục.
Nhai trứng cuộn mà người nọ mua về, Vân Mộ Hoa mắt cũng không chớp nhìn anh, “Anh không đến ăn cùng em sao?”
“Anh ăn ở ngoài rồi.”
Âu Dương Thụy thảnh thơi nhìn TV, còn thường xuyên vì nội dung chương trình hiện tại có chút hài hước mà cười thành tiếng.
“Sao không mua rồi về đây ăn chung với em?” Vân Mộ Hoa bất mãn oán giận.
Âu Dương Thụy nhìn về phía cậu, đáy mắt còn vương ý cười, “Em không sợ anh ở bên ngoài chưa ăn no, mang bụng đói trở về trước tiên ăn sạch em à?”
“Có gì phải sợ chứ?” Cậu nhỏ tiếng nói thầm. Cũng không phải lần đầu tiên bị ăn.
Âu Dương Thụy thích cưng chiều người nọ như thế này. Nhìn Vân Mộ Hoa cực kén ăn lại đang ăn bữa sáng chính mình mua tới, trong lòng anh cảm thấy vui sướng vô cùng.
“Lát nữa muốn anh đưa em đi làm không?” Âu Dương Thụy nhướng cặp lông mày đẹp mắt, mị hoặc cười, đề nghị.
“Được, nhưng Mà em phải chuẩn bị một chút.”
Khi Vân Mộ Hoa đi ra khỏi tòa nhà chung cư cũng là lúc cậu bị một luồng ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu thẳng tới đến mức phải nheo nheo mắt lại.
Một tiếng còi xe vang lên. Vân Mộ Hoa chìm đắm giữa ánh mặt trời, quay đầu nhìn chiếc xe của Âu Dương Thụy vừa dừng bên cạnh.
Âu Dương Thụy mặc áo màu tím đậm, bên dưới là quần jean đen. Anh hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười dịu dàng không gì sánh được.
“Mộ Hoa, lên xe.”
Vân Mộ Hoa ngồi vào trong xe, áp sát vào người nọ rồi ngẩng đầu lên hôn nhẹ môi đối phương một cái, “Tâm tình em hôm nay rất tốt, thưởng cho anh.”
Người yêu đột nhiên chủ động hôn môi khiến cho Âu Dương Thụy cười đến là xán lạn. Sáng sớm đã có diễm phúc thế này, thật tốt nha… Nếu mà mỗi ngày đều có, vậy thì lại càng thêm tốt …
Vân Mộ Hoa ngồi thẳng sống lưng, mắt nhìn về phía trước, thúc giục, “Mau lái xe, anh không phải muốn đưa em tới công ty sao?”
Nghe được lời này của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy mới từ giữa ngọt ngào ban nãy mà lấy lại tinh thần, khởi động động cơ bắt đầu xuất phát. Bảo bối của anh hẳn là đã toàn tâm toàn ý, một lòng tiếp nhận anh rồi đi.
Nhiều ngày nỗ lực như vậy, quả nhiên không hề uổng phí.
Âu Dương Thụy vẻ mặt sáng láng hướng về phía công ty của người kia.
Hết thảy mọi thứ trong hiện tại đều khiến cho Âu Dương Thụy vừa lòng đẹp ý, cho nên khóe miệng anh nhịn không được mà cứ thế giương lên. Xe chạy bao lâu, vẻ mặt tươi tỉnh này của anh cũng bảo trì bấy lâu.
Honey, anh đang cười ngốc cái gì? Vân Mộ Hoa nhìn biểu tình khác thường của đối phương. Người nọ hiện tại đang cười đến là vui vẻ, đã thế còn hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng. Trong đầu cậu có phần nghi hoặc. Anh ta cao hứng cái gì vậy nha?
Âu Dương Thụy vẻ mặt hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn biểu tình mê muội của người kia, trong lòng thế nhưng có phần ngứa ngáy.
“A──” Bất thình lình chiếc xe khựng lại, Vân Mộ Hoa sửng sốt một lúc, “Sao lại dừng…”
“Sắp đến nơi rồi.” Âu Dương Thụy dừng xe ở cách công ty khoảng hai con phố, nghiêm túc nhìn cậu, “Tính sao đây? Không muốn để em đi làm, cũng không muốn cho em xuống xe.”
“Nếu như baba phát hiện em không đi làm, em sẽ bị mắng!” Ai mà thích đi làm nha, Vân Mộ Hoa cười cười. Âu Dương thụy càng ngày càng bám người, bất quá cậu thật rất thích anh ta như thế, có một loại cảm giác rất được đối phương quan tâm và xem trọng.
Âu Dương Thụy ôm chầm lấy người nọ một phen, khẽ nói, “Em lúc nãy có phải hỏi anh đang cười cái gì không?”
“Ừ, anh vừa nãy cười cái gì?”
“Như vậy, em lại đang cười cái gì đây?”
“Em đang cười anh nha.” Vân Mộ Hoa thành thật trả lời, cười nói, “Còn không phải anh luôn luôn dính lấy em? Có điều, em thích.”
“Đúng vậy, em thích, cho nên anh cũng thích.” Âu Dương Thụy nhu tình mật ý ôm Vân Mộ Hoa càng lúc càng chặt hơn, “Anh cũng cao hứng, cho nên mới cười.”
“Thì ra là việc này.” Cậu tiếp tục cười, cảm nhận được khí tức Âu Dương Thụy đang dần trở nên gấp gáp và nóng rực, nhịn không được nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, “Nơi này không cho phép đỗ xe, anh muốn dừng lại đùa giỡn bao lâu?”
“Không biết… Hẳn là không lâu nữa đâu…” Âu dương Thụy vươn tay nâng hàm dưới của đối phương lên, lại nhích tới gần một chút, “Dù sao cảnh sát hiện tại cũng không tới viết phiếu phạt đâu, có thể ở lại một lúc. Đợi lát nữa em đi làm rồi, đến chạng vạng mới có thể gặp lại em, thật là khổ sở nha…” Phải chịu đựng tới tám giờ không thể gặp nhau đấy.
Nói xong, Âu Dương Thụy lại hôn cậu.
“Chỉ có tám tiếng không gặp mà thôi, anh không cần khoa trương vậy đi?” Vân Mộ Hoa sửng sốt, lập tức thấp giọng hừ một tiếng. Mỗi lần bị người nọ hôn môi, cơ thể cậu lúc nào cũng nảy sinh phản ứng mẫn cảm như thế. Vân Mộ Hoa khẽ nhắm mắt lại, không hề nghĩ tới việc hiện tại bọn họ đang ở trong không gian xe ô tô chật hẹp.
Ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi cậu có chút run rẩy.
Âu Dương Thụy đang nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi của đối phương, nhưng còn đang cắn mút chưa tận hứng thì bất chợt có người dùng sức gõ mạnh vào cửa kính xe.
Ai lại đi sát phong cảnh như vậy! Âu Dương Thụy mất hứng mà ngoảnh mặt nhìn lại.
Chỉ thấy một đồng chí cảnh sát tuần tra đang cầm giấy bút đứng ngoài cửa xe nhìn bọn họ, ý bảo nhanh chóng mở cửa ra.
A… Vân Mộ Hoa thấy thế liền cuống quít cúi đầu. Chết tiệt, vừa nãy thực sự là kìm lòng không nổi…
Âu Dương Thụy hạ cửa kính xe, nhíu mày, đang định trách cứ người nọ phá hư chuyện tốt của mình thì phía sau truyền đến một hồi còi rất chói tai, đã thế còn loáng thoáng vài tiếng tựa như mắng chửi, “Xe phía trước xảy ra việc gì thế? Chắn đường như vậy là muốn chết phải không!”
“Tiên sinh, xe của anh cản đường rồi. Khụ… Nếu như các người muốn tình cảm mặn nồng, phía trước có vài khách sạn.” Viên cảnh sát dùng khẩu khí cũng xem như lễ độ nói, dù rằng biểu tình trên mặt vẫn là nghiêm túc vô cùng.
“Việc này… Chúng tôi lập tức đi ngay.” Vân Mộ Hoa dùng khuỷu tay huých huých Âu Dương Thụy, ra hiệu bảo anh ta mau chóng lái xe, đi khỏi cái nơi khiến người mất mặt tới tột cùng này.
“Thật xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi.” Âu Dương Thụy biết Vân Mộ Hoa thẹn thùng, cũng không nghĩ tới mới dừng xe chưa bao lâu đã gây ách tắc, ảnh hưởng đến giao thông.
Vân Mộ Hoa len lén trừng mắt nhìn vẻ mặt còn đang tươi cười của người nào đó. Có cái gì buồn cười chứ, thật là trơ tráo! Anh ta thế mà không cảm thấy bẽ mặt sao?
Danh sách chương