“Nếu anh trở mặt thì sẽ như thế nào?” Vân Mộ Hoa thấy anh ta cười đến thực âm trầm liền tò mò hỏi.

“Anh sẽ ‘giáo huấn’ em cho đến khi nào em ngoan ngoãn mới thôi.”

Giọng điệu của đối phương vẫn mang hơi hướng trêu ghẹo như lúc trước, thế nhưng Vân Mộ Hoa biết lúc này anh ta đang cực kỳ nghiêm túc.

“Hừ.” Vân Mộ Hoa hừ lạnh một tiếng, uống một hớp nước, sau đó nuốt thuốc vào.

“Ngoan lắm.” Âu Dương Thụy nhéo cằm Vân Mộ Hoa, “Uống thuốc rồi, chứng cảm mạo sẽ khỏi rất nhanh thôi.”

“Miệng anh đúng là miệng quạ đen, em không có bị cảm cúm~”

Âu Dương Thụy cười lớn, “Em có biết anh chỉ là muốn quan tâm em…”

Âu Dương Thụy hiện tại trở thành một người thích xen vào việc của người khác, đã thế lại còn xen đến mức có phần ác liệt. Vân Mộ Hoa liếc mắt nhìn xung quanh, nói, “Anh có thời gian quan tâm em như thế, không bằng trước tiên chỉnh trang căn phòng này một chút đi.” Thật sự có chút lộn xộn nha.

Âu Dương Thụy ôn nhu nhìn cậu, đáy mắt dâng lên một mảnh cưng chiều nồng đậm. Anh nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi Vân Mộ Hoa, tầm mắt một lần nữa trượt xuống thân thể cậu, cứ thế không hề động chuyển mà khóa chặt trên người đối phương, chẳng biết lại đang có chủ ý gì.

“Nếu không thì em giúp anh quét tước thử xem, thế nào?”

“Tại sao muốn em giúp anh quét dọn?”

“Vì em là bà xã của anh, chồng đối ngoại vợ đối nội. Lúc trước, khi chúng ta còn cùng chung sống, không phải em là người chịu trách nhiệm thu dọn phòng ốc hay sao?” Nói về ngày xưa, Mộ Hoa khi đó thật sự rất hiền lành đi.

“Không giúp!” Cậu quay đầu, đố kị nói, “Chờ khi anh dọn dẹp hết đống hoa đào chính anh rải khắp nơi rồi hãy tính tiếp.”

Bàn tay Âu Dương Thụy nhè nhẹ vuốt ve cánh tay của Vân Mộ Hoa rồi chậm rãi trượt xuống dưới. Anh nắm lấy bàn tay cậu, “Xem ra lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Em thật sự một chút cũng không ngại cùng anh ngủ trong cái phòng lộn xộn này đúng không?”

Vân Mộ Hoa nhìn đối phương, chỉ thấy một mảnh yêu thương nồng đậm mà kiên định vững vàng tràn ra tứ phía. Cậu tận lực không thèm nghĩ tới nữa, nhưng cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Chỉ cần nhìn vào một Âu Dương Thụy như thế này, cậu đều sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh không cách nào kiểm soát…

Ý cười trên môi Âu Dương Thụy không hề suy giảm. Anh trầm giọng nói, “Em lại mê mẩn nhìn anh như thế rồi…”

Cho tôi xin đi… Ai cứu tôi với, đừng để anh ta nhìn tôi như vậy nữa mà…

“Thời điểm xử lý án kiện, anh cũng không đứng đắn như thế này sao?” Vân Mộ Hoa cố chấp không chịu thừa nhận, thế nhưng ánh mắt cậu nhìn Âu Dương Thụy dường như đã nói lên tất cả.

“Đương nhiên là không!”

“Biết không, ban nãy, Tô Hàm nói với em rằng cô ấy yêu anh.”

“Nhưng anh yêu em…” Thanh âm mị hoặc của Âu Dương Thụy khe khẽ vang lên.

“Cứ tiếp tục như thế này, em có thể sẽ thực sự ly hôn với Tô Hàm.”

“Hai người nên sớm ly hôn đi. Cuộc hôn nhân này căn bản chính là một sai lầm.”

“Còn không phải do anh làm hại?”

“Đúng, đều là lỗi của anh.”

Vân Mộ Hoa thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng phát ra từ bàn tay to lớn đang đặt trên tay mình của người nọ. Âu Dương Thụy càng lúc càng tới gần. Anh cúi đầu, để trán mình chạm nhẹ vào trán cậu, khẽ cười thành tiếng.

Âu Dương Thụy cưng chiều nhìn Vân Mộ Hoa, dùng khóe mắt nụ cười để trấn an vỗ về đối phương.

Vân Mộ Hoa được xúc cảm quen thuộc sưởi ấm, thế nhưng vẫn thấy chưa đủ, nhịn không được mà kề sát đối phương hơn nữa.

Bỗng một phen trời đất quay cuồng, Âu Dương Thụy dễ dàng ôm người kia vào lòng, để cậu dựa lên khuôn ngực rắn chắc mà ấm nóng của chính mình.

Hai thân thể cực nóng kề sát vào nhau, cảm thụ nhiệt lượng của nhau, lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực nhau.

Hết thảy mọi thứ đều chân thực và rõ nét đến lạ thường.

“Mộ Hoa…”

“Ưm?”

“Anh có chút đói bụng.” Âu Dương Thụy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống trên cái trán trơn bóng của cậu.

Mặt Vân Mộ Hoa hơi đỏ lên, mất tự nhiên mà nhăn lại một chút, “Vậy đi ăn!”

“Ăn em, được không?” Âu Dương Thụy hé miệng cười.

“Không được…”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Cậu khẽ cắn môi, bịa ra một lý do vụng về, “Bởi vì… Tôi nghe anh nói đói bụng thì cũng cảm thấy đói…”

“Chúng ta đi ăn.” Âu Dương Thụy thấp giọng nói.

“Ừm.”

Vân Mộ Hoa kéo Âu Dương Thụy đi ra ngoài cửa, nhưng mới vừa định bụng ra ngoài dùng cơm trưa thì đã thấy Tô Hàm và Vân Mộ Âm đang đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

Vân Mộ Âm cười híp mắt, sắc mặt Tô Hàm ngược lại không được tốt như vậy.

Không ngờ tới chuyện hai người kia lại đứng ở cửa, Vân Mộ Hoa giật mình thối lui một bước, vừa vặn đụng vào Âu Dương Thụy lúc này đang đứng ở sau lưng. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Hàm đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.

“Chị, sao chị cũng ở chỗ này?”

Vân Mộ Âm bĩu môi, “Tiểu Hàm gọi chị tới. Vốn là cô ấy muốn gọi ba mẹ đến, nhưng mà ba mẹ đang nghỉ ngơi, cho nên chị tới thay.”

Vân Mộ Hoa rất mất hứng đối với chuyện Tô Hàm cố tình chen chân vào việc của người khác, “Cô lại khua môi múa mép?”

“Chị, chị xem, chuyện này là như thế nào đây?” Tô Hàm tìm kiếm sự che chở, hy vọng Vân Mộ Âm sẽ đứng về phía mình.

Ai dè Vân Mộ Âm lại cười cười, nói, “Mộ Hoa, rất nhiều chuyện em phải nghe theo lời mách bảo của trái tim mình. Em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần phải lo lắng cố kị kẻ khác nghĩ sao.”

Đúng vậy, chỉ nghe theo tiếng gọi của trái tim, có như thế, sau này mới không phải hối hận. Trái tim của cậu thật lâu trước đây đã sớm thuộc về Âu Dương Thụy mất rồi.

“Chị, chị nói lời này là có ý gì?” Tô Hàm nghiến răng nghiến lợi nói, “Chị đây là đang khích lệ Mộ Hoa lầm đường lạc lối hay sao?”

Vân Mộ Âm nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói, “Tiểu Hàm, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.”

Bốn người đứng ở trước cửa khiến cho không khí có phần trầm trọng. Vân Mộ Hoa xoay người đi vào phòng khách. Thiết nghĩ, ngồi xuống nói chuyện sẽ thoải mái hơn so với việc đứng nói đi? Âu Dương Thụy bỏ qua hai người phụ nữ kia, bước nhanh trở vào phòng rồi ngồi xuống bên cạnh Vân Mộ Hoa, thân mật nói, “Hay là hôm nay gọi người mang đồ ăn tới?”

“Ừ hừ.” Vân Mộ Hoa ậm ừ, từ chối cho ý kiến.

Thấy thế, Tô Hàm giận càng thêm giận. Mà Vân Mộ Âm thì đi vào phòng khách, vừa cười cười vừa nói với Tô Hàm, “Tiểu Hàm, em cũng đừng nghĩ đến chuyện phá đám nữa. Thụy và Mộ Hoa là một đôi rất xứng, chị hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau. Còn em, vốn dĩ từ đầu chị đã luôn phản đối chuyện Mộ Hoa lấy em rồi.”

“Nhưng dù sao em cũng là vợ của Mộ Hoa, nếu như ly dị, hai nhà Tô – Vân đều sẽ mất mặt.” Tô Hàm không đồng ý với điều mà Vân Mộ Âm vừa nói.

“Mộ Hoa có cái gì tốt? Nó căn bản không thích hợp với em. Em giữ chặt nó, Âu Dương Thụy cũng sẽ không thích em. Hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, sớm đã có tình cảm rồi. Em thấy Âu Dương thụy có tiền, có khí khái? Nhưng nếu thực sự không có Mộ Hoa, em cũng không thích hợp ở bên anh ta.” Từ lúc biết Tô Hàm giở trò, Vân Mộ Âm đã thấy cô ả rất không vừa mắt.

“Nhưng gia thế của em cũng không tồi nha, có tài sản, có danh tiếng, bản thân em cũng có dung mạo!” Tô Hàm không phục mà cãi lại.

“Cho dù như thế thì đã sao? Thụy chính là thấy em chướng mắt đấy, đần độn!” Vân Mộ Âm nheo mắt.

“Đừng phí lời, em sẽ không tùy tiện ly dị, mà ba mẹ em cũng sẽ không đồng ý!”

“Nhưng mà không có Mộ Hoa làm người trung gian, em sao có thể quen biết Thụy? Em và Thụy vốn là không có cơ hội gặp nhau.”

Vẻ mặt Tô Hàm đầy khó chịu và tức tối. Những lời Vân Mộ Âm nói đích thực rất có lý, không có câu nào không phải sự thật.

Trong lúc hai cô gái còn đang tranh cãi thì Âu Dương Thụy đã gọi đồ ăn giao hàng tận nơi về cho Vân Mộ Hoa. Hai người lúc này đang làm ổ trên sa lông, không biết vì cái gì mà cư nhiên lại nảy sinh chuyện bất hòa.

“Không được!” Vân Mộ Hoa la lên.

“Tại sao không được?”

“Vì em không thích!”

“Không thích thì có thể từ từ trở nên yêu thích.”

“Em rất không hứng thú với chương trình này!”

“Anh cảm thấy tiết mục này không tồi.” Âu Dương Thụy hàm ý sâu xa mà nhìn cậu.

Màn hình TV hiện tại đang trình chiếu chính là chuyên mục thời trang quý này, chủ đề: Áo cưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện