Trở lại nhà trọ, Vân Mộ Hoa
nằm thẳng cẳng trên giường. Bên tai thiếu đi những vũ khúc ồn ào ầm ĩ, không
gian vì vậy trở nên tĩnh lặng lạ thường. Sự vắng lặng nhất thời này làm cho lòng cậu
buồn bực khó chịu vô cùng.
Âu Dương Thụy tưởng cậu
say nên khó ở, nhíu mày, lo lắng sờ tay lên trán đối phương, “Rất khó chịu sao?”
Một lần nữa cảm nhận được sự
lo lắng của người nọ, Vân Mộ Hoa
thầm nghĩ, có phải chỉ trong mơ Âu Dương Thụy mới ôn nhu điềm đạm với
mình như thế hay không? “Thụy… Thụy…” Vân Mộ Hoa khổ
sở vừa khóc vừa gọi. Cậu níu chặt cánh tay Âu Dương Thụy, hoàn toàn chìm vào sự
ấm áp của anh.
“Mộ Hoa, tôi ở đây.” Âu
Dương Thụy không rõ người kia khó chịu cái gì.
“Thụy… đừng…. đừng bỏ tôi…”
“Được, tôi không đi, tôi
không rời bỏ cậu, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
Mộ Hoa dần dần an tĩnh lại,
tựa vào lồng ngực Âu Dương Thụy.
“Tôi đi rót cho cậu chén
trà.”
“Không cần.” Vân Mộ Hoa giữ
chặt tay anh, “Đừng đi.”
“Say thành như thế này rồi.”
Âu Dương Thụy trừng mắt liếc người kia một cái, “Lúc nhận được điện thoại của
Jack, tôi lo muốn chết.”
Nghe vậy, trái tim Vân Mộ Hoa giống
như bị xé đến phát đau. Anh ta cũng quan tâm đến mình sao?
“Vì sao lại muốn uống rượu?
Trong lòng có gì buồn bực?”
“Buồn bực cái gì?” Vân Mộ
Hoa nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc lại càng mơ hồ hơn, tựa như lúc này chỉ cần đặt xuống gối một cái liền ngủ mất.
“Thực xin lỗi, tôi đã chia
tay với cô ấy rồi.”
Vân Mộ Hoa nghe xong có phần
kinh ngạc mà “A” lên một tiếng.
“Nguôi giận rồi sao?” Âu
Dương Thụy vẫn luôn cho rằng, hai ngày này, Vân Mộ Hoa không vui đều là vì nữ
sinh kia.
“Không phải! Anh không hiểu,
căn bản là không hiểu!” Vân Mộ Hoa phiền muộn thốt lên rồi kéo chăn mềm trùm
kín mặt. Không phải Âu Dương Thụy cứ chia tay thì có thể giải quyết hết những trắc
trở trong lòng cậu.
“Mộ Hoa?”
“Tôi không muốn nghe!” Vân
Mộ Hoa cắn chặt bờ môi đến bật ra tơ máu, “Ra ngoài!”
Nghe lời
xua đuổi của người kia, Âu Dương Thụy khẽ nhướn mày, nhưng khi nhìn đến vết máu trên môi của cậu,
đáy mắt lại hiện lên chút tiếc thương, tâm cũng không khỏi mềm đi một chút.
“Đi ra! Tôi muốn nghỉ ngơi!”
Vân Mộ Hoa thấy đối phương
không có động tĩnh gì liền bật dậy, dùng sức đẩy anh một cái.
“Âu Dương Thụy! Tôi chán
ghét anh! Đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa! Anh căn bản không biết tôi
yêu anh nhiều đến thế nào! Không biết tôi đã ở bên yêu thầm anh bao lâu! Anh
cái gì cũng không biết! Cho nên, anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Vân Mộ Hoa quát lên, cậu chán ghét anh ta, ghét đến chết! Trên thế giới này, người
đáng ghét nhất chắc chắn là anh ta!
“Cậu nói cái gì?” Âu Dương
Thụy hoàn toàn bị lời nói của người kia làm cho chấn động. Anh chưa từng hay biết
Vân Mộ Hoa lại yêu mình đến vậy.
“Tôi mệt, tôi muốn ngủ…”
Vân Mộ Hoa lắc đầu, ngăn lại lời nói của đối phương. Cậu chính là thương tâm đến mức
không muốn nghe thêm một câu nào từ miệng người kia nữa.
“Mộ Hoa, cậu trước tiên hãy bình
tĩnh một chút.” Âu Dương Thụy nỗ lực ổn định tâm tình cậu, nhưng hoàn toàn
vô dụng.
“Không cần! Tôi muốn nghỉ
ngơi!”
Vân Mộ Hoa tận lực điều chỉnh
hô hấp. Hình ảnh Âu Dương Thụy và nữ sinh kia kề vai sóng bước chiều nay vẫn
còn lởn vởn trong đầu cậu. Nhưng có thể cùng với Âu Dương Thụy triền miên cả một
đêm dài, cậu cũng đã mãn nguyện rồi.
Âu Dương Thụy nhạy bén cản
nhận được sự tĩnh lặng bất ngờ nơi Vân Mộ Hoa. Bầu không khí giữa hai người lúc bấy
giờ có chút thâm trầm phiền muộn.
Vân Mộ Hoa trong lòng đấu
tranh một hồi, một lần nữa lên tiếng, “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi, anh sao còn
chưa đi ra?”
“Mộ Hoa!”
“Còn có chuyện gì?” Vân Mộ
Hoa cố gắng dùng ngữ khí bình ổn hỏi.
“Không có việc gì thì không
thể gọi cậu sao?” Âu Dương Thụy lần đầu tiên dùng ánh mắt của một người đàn ông mà nhìn
thẳng vào Vân Mộ Hoa. Anh cũng biết Vân Mộ Hoa càng lớn bộ dàng càng thanh tú,
nước da trắng trẻo hơn hẳn so với đàn ông bình thường, hơn nữa hậu huyệt chặt
chẽ mà ấp áp, có thể gắt gao ôm lấy dục vọng của anh, co rút kịch liệt, thật sự
vô cùng thoải mái, so với phụ nữ chỉ có hơn chứ không có kém.
Tất cả những điều này, trước
đêm ái tình nồng nhiệt với Vân Mộ Hoa hôm đó, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Nhưng một khi đã tới, dục vọng đối với người kia liền giống như hồng
thủy tràn bờ, sau một đêm triền miên hoan ái lại càng không thể vãn hồi.
Cho nên, thời điểm Vân Mộ
Hoa say khướt, mặt mũi đỏ hồng nằm ngay trước mặt đây, Âu Dương Thụy cầm
lòng không được mà bụng dưới dâng lên từng hồi khô nóng.
Âu Dương Thụy môi mỏng khẽ
nhếch, vài lọn tóc đen lòa xòa rơi xuống trước trán che khuất tầm nhìn, khiến
cho người khác nhìn không ra suy nghĩ trong anh.
“Mộ Hoa….”
“Ân?” Làn da Vân Mộ Hoa bởi
vì say mà có chút phiếm hồng.
“Cậu vừa uống nhiều như vậy,
có buồn ngủ cũng nên tắm trước đã.”
“Không cần anh lo!” Vân Mộ
Hoa giận dỗi.
“Ngoan… đừng quậy.”
“Tôi không quậy!” Vân Mộ
Hoa vùi mình trong ổ chăn, không chịu chui ra.
“Tôi mang cậu đi tắm. Tắm
xong rồi ngủ tiếp.” Ân Dương Thụy dỗ dành.
“Không, tôi không cần!”
“Ngoan!” Âu Dương Thụy bị cậu
quậy đến phát hỏa.
“Không cần, không cần!”
“Đừng để cả phòng ngập mùi
rượu như thế, không tốt.” Âu Dương Thụy cởi bỏ quần áo của Vân Mộ Hoa, muốn giúp cậu
thay đồ. Nhưng là đầu nhũ ở trước ngực người nào đó khẽ khàng run rẩy, giống
như vô thanh mà mời gọi Âu Dương Thụy, cũng đồng thời triệt để tàn phá chút lí trí
còn sót lại trong anh.
‘Thân thể Mộ Hoa thực sự là
càng ngày càng hấp dẫn, cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ làm cho mình
biến thành sắc lang.’ Âu Dương Thụy trong lòng thầm nhủ, vừa giống như tán thưởng
lại vừa như chê trách định lực thấp kém của bản thân mình.
“Anh cởi đồ của tôi làm cái
gì? Sắc lang!” Vân Mộ Hoa thần trí không rõ ràng, từ trong chăn nhảy dựng, chỉ
vào mặt Âu Dương Thụy mà mắng mỏ. Nhưng cậu lại không biết, bộ dạng này
của mình chính là thách thức tột cùng đối với định lực của người kia.
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thay
quần áo!” Âu Dương Thụy giả vờ đứng đắn, giải thích.
“Không phải! Nhất định là
anh muốn làm chuyện sàm sỡ với tôi!” Vân Mộ Hoa tức giận nói, “Tôi đã nói với
anh, tôi không phải mấy cô bạn gái kia của anh! Tôi cũng không phải loại người
tùy tiện!”
“A?” Âu Dương Thụy nhướn
này, bắt đầu nổi lên hứng thú, “Vậy đêm hôm trước không biết là ai câu dẫn
tôi?”
Vân Mộ Hoa hơi thở phập phồng
làm cho hai nhũ điểm không ngừng nhấp nhô lên xuống, “Cái đó không tính!”
“Tại sao lại không tính?”
“Tại sao có thể tính?” Vân Mộ Hoa chẳng
hiểu sao lại tranh cãi với anh, “Hôm đó là tôi uống say! Chính
là… chính là … say rượu làm bừa!”
“Vậy cậu hiện tại cũng uống
say.” Âu Dương Thụy nhìn người trước mặt mà miệng đắng lưỡi khô.
“Thế thì sao?”
“Không sao.” Mất công anh
còn nghĩ đêm trước thật là tốt đẹp. Ấy vậy mà hôm nay Vân Mộ Hoa lại nói là say
rượu làm bừa, thật tức chết mà! “Cậu nói say rượu làm bừa đúng không? Chúng ta
lại làm một lần nữa là được.”
Âu Dương Thụy lập tức áp tới,
cúi người há miệng ngậm lấy đầu nhũ của đối phương, cảm nhận trọn vẹn hương vị ngọt
ngào.
Vân Mộ Hoa ánh mắt lóe
sáng, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy, thở dồn, “Sắc lang! Đừng có đè! Anh rất nặng!”
Âu Dương Thụy nhả đầu nhũ
trong miệng ra, bỡn cợt nói, “Vì cậu mà biến thành sắc lang hình như cũng không
tệ.”
Vân Mộ Hoa nghe mà lỗ tai
phát đỏ, nhưng lại không cách nào thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của người phía trên, đành
phải để mặc cho anh ta một lần nữa ngậm lấy đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn mút. Âu
Dương Thụy không chút khách khí tháo mở khóa quần của Vân Mộ Hoa, giống như đêm
qua nhanh chóng khơi dậy lửa dục trong lòng đối phương.
Không ngoài dự đoán của Âu
Dương Thụy, phân thân của người kia rất nhanh đã cứng rắn, lỗ nhỏ phía trên
không ngừng rỉ ra một dòng dịch thể trong suốt. Âu Dương Thụy hơi hơi dùng sức,
trực tiếp lột quần Vân Mộ Hoa, tùy tiện ném xuống mặt sàn.
nằm thẳng cẳng trên giường. Bên tai thiếu đi những vũ khúc ồn ào ầm ĩ, không
gian vì vậy trở nên tĩnh lặng lạ thường. Sự vắng lặng nhất thời này làm cho lòng cậu
buồn bực khó chịu vô cùng.
Âu Dương Thụy tưởng cậu
say nên khó ở, nhíu mày, lo lắng sờ tay lên trán đối phương, “Rất khó chịu sao?”
Một lần nữa cảm nhận được sự
lo lắng của người nọ, Vân Mộ Hoa
thầm nghĩ, có phải chỉ trong mơ Âu Dương Thụy mới ôn nhu điềm đạm với
mình như thế hay không? “Thụy… Thụy…” Vân Mộ Hoa khổ
sở vừa khóc vừa gọi. Cậu níu chặt cánh tay Âu Dương Thụy, hoàn toàn chìm vào sự
ấm áp của anh.
“Mộ Hoa, tôi ở đây.” Âu
Dương Thụy không rõ người kia khó chịu cái gì.
“Thụy… đừng…. đừng bỏ tôi…”
“Được, tôi không đi, tôi
không rời bỏ cậu, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
Mộ Hoa dần dần an tĩnh lại,
tựa vào lồng ngực Âu Dương Thụy.
“Tôi đi rót cho cậu chén
trà.”
“Không cần.” Vân Mộ Hoa giữ
chặt tay anh, “Đừng đi.”
“Say thành như thế này rồi.”
Âu Dương Thụy trừng mắt liếc người kia một cái, “Lúc nhận được điện thoại của
Jack, tôi lo muốn chết.”
Nghe vậy, trái tim Vân Mộ Hoa giống
như bị xé đến phát đau. Anh ta cũng quan tâm đến mình sao?
“Vì sao lại muốn uống rượu?
Trong lòng có gì buồn bực?”
“Buồn bực cái gì?” Vân Mộ
Hoa nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc lại càng mơ hồ hơn, tựa như lúc này chỉ cần đặt xuống gối một cái liền ngủ mất.
“Thực xin lỗi, tôi đã chia
tay với cô ấy rồi.”
Vân Mộ Hoa nghe xong có phần
kinh ngạc mà “A” lên một tiếng.
“Nguôi giận rồi sao?” Âu
Dương Thụy vẫn luôn cho rằng, hai ngày này, Vân Mộ Hoa không vui đều là vì nữ
sinh kia.
“Không phải! Anh không hiểu,
căn bản là không hiểu!” Vân Mộ Hoa phiền muộn thốt lên rồi kéo chăn mềm trùm
kín mặt. Không phải Âu Dương Thụy cứ chia tay thì có thể giải quyết hết những trắc
trở trong lòng cậu.
“Mộ Hoa?”
“Tôi không muốn nghe!” Vân
Mộ Hoa cắn chặt bờ môi đến bật ra tơ máu, “Ra ngoài!”
Nghe lời
xua đuổi của người kia, Âu Dương Thụy khẽ nhướn mày, nhưng khi nhìn đến vết máu trên môi của cậu,
đáy mắt lại hiện lên chút tiếc thương, tâm cũng không khỏi mềm đi một chút.
“Đi ra! Tôi muốn nghỉ ngơi!”
Vân Mộ Hoa thấy đối phương
không có động tĩnh gì liền bật dậy, dùng sức đẩy anh một cái.
“Âu Dương Thụy! Tôi chán
ghét anh! Đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa! Anh căn bản không biết tôi
yêu anh nhiều đến thế nào! Không biết tôi đã ở bên yêu thầm anh bao lâu! Anh
cái gì cũng không biết! Cho nên, anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Vân Mộ Hoa quát lên, cậu chán ghét anh ta, ghét đến chết! Trên thế giới này, người
đáng ghét nhất chắc chắn là anh ta!
“Cậu nói cái gì?” Âu Dương
Thụy hoàn toàn bị lời nói của người kia làm cho chấn động. Anh chưa từng hay biết
Vân Mộ Hoa lại yêu mình đến vậy.
“Tôi mệt, tôi muốn ngủ…”
Vân Mộ Hoa lắc đầu, ngăn lại lời nói của đối phương. Cậu chính là thương tâm đến mức
không muốn nghe thêm một câu nào từ miệng người kia nữa.
“Mộ Hoa, cậu trước tiên hãy bình
tĩnh một chút.” Âu Dương Thụy nỗ lực ổn định tâm tình cậu, nhưng hoàn toàn
vô dụng.
“Không cần! Tôi muốn nghỉ
ngơi!”
Vân Mộ Hoa tận lực điều chỉnh
hô hấp. Hình ảnh Âu Dương Thụy và nữ sinh kia kề vai sóng bước chiều nay vẫn
còn lởn vởn trong đầu cậu. Nhưng có thể cùng với Âu Dương Thụy triền miên cả một
đêm dài, cậu cũng đã mãn nguyện rồi.
Âu Dương Thụy nhạy bén cản
nhận được sự tĩnh lặng bất ngờ nơi Vân Mộ Hoa. Bầu không khí giữa hai người lúc bấy
giờ có chút thâm trầm phiền muộn.
Vân Mộ Hoa trong lòng đấu
tranh một hồi, một lần nữa lên tiếng, “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi, anh sao còn
chưa đi ra?”
“Mộ Hoa!”
“Còn có chuyện gì?” Vân Mộ
Hoa cố gắng dùng ngữ khí bình ổn hỏi.
“Không có việc gì thì không
thể gọi cậu sao?” Âu Dương Thụy lần đầu tiên dùng ánh mắt của một người đàn ông mà nhìn
thẳng vào Vân Mộ Hoa. Anh cũng biết Vân Mộ Hoa càng lớn bộ dàng càng thanh tú,
nước da trắng trẻo hơn hẳn so với đàn ông bình thường, hơn nữa hậu huyệt chặt
chẽ mà ấp áp, có thể gắt gao ôm lấy dục vọng của anh, co rút kịch liệt, thật sự
vô cùng thoải mái, so với phụ nữ chỉ có hơn chứ không có kém.
Tất cả những điều này, trước
đêm ái tình nồng nhiệt với Vân Mộ Hoa hôm đó, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Nhưng một khi đã tới, dục vọng đối với người kia liền giống như hồng
thủy tràn bờ, sau một đêm triền miên hoan ái lại càng không thể vãn hồi.
Cho nên, thời điểm Vân Mộ
Hoa say khướt, mặt mũi đỏ hồng nằm ngay trước mặt đây, Âu Dương Thụy cầm
lòng không được mà bụng dưới dâng lên từng hồi khô nóng.
Âu Dương Thụy môi mỏng khẽ
nhếch, vài lọn tóc đen lòa xòa rơi xuống trước trán che khuất tầm nhìn, khiến
cho người khác nhìn không ra suy nghĩ trong anh.
“Mộ Hoa….”
“Ân?” Làn da Vân Mộ Hoa bởi
vì say mà có chút phiếm hồng.
“Cậu vừa uống nhiều như vậy,
có buồn ngủ cũng nên tắm trước đã.”
“Không cần anh lo!” Vân Mộ
Hoa giận dỗi.
“Ngoan… đừng quậy.”
“Tôi không quậy!” Vân Mộ
Hoa vùi mình trong ổ chăn, không chịu chui ra.
“Tôi mang cậu đi tắm. Tắm
xong rồi ngủ tiếp.” Ân Dương Thụy dỗ dành.
“Không, tôi không cần!”
“Ngoan!” Âu Dương Thụy bị cậu
quậy đến phát hỏa.
“Không cần, không cần!”
“Đừng để cả phòng ngập mùi
rượu như thế, không tốt.” Âu Dương Thụy cởi bỏ quần áo của Vân Mộ Hoa, muốn giúp cậu
thay đồ. Nhưng là đầu nhũ ở trước ngực người nào đó khẽ khàng run rẩy, giống
như vô thanh mà mời gọi Âu Dương Thụy, cũng đồng thời triệt để tàn phá chút lí trí
còn sót lại trong anh.
‘Thân thể Mộ Hoa thực sự là
càng ngày càng hấp dẫn, cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ làm cho mình
biến thành sắc lang.’ Âu Dương Thụy trong lòng thầm nhủ, vừa giống như tán thưởng
lại vừa như chê trách định lực thấp kém của bản thân mình.
“Anh cởi đồ của tôi làm cái
gì? Sắc lang!” Vân Mộ Hoa thần trí không rõ ràng, từ trong chăn nhảy dựng, chỉ
vào mặt Âu Dương Thụy mà mắng mỏ. Nhưng cậu lại không biết, bộ dạng này
của mình chính là thách thức tột cùng đối với định lực của người kia.
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thay
quần áo!” Âu Dương Thụy giả vờ đứng đắn, giải thích.
“Không phải! Nhất định là
anh muốn làm chuyện sàm sỡ với tôi!” Vân Mộ Hoa tức giận nói, “Tôi đã nói với
anh, tôi không phải mấy cô bạn gái kia của anh! Tôi cũng không phải loại người
tùy tiện!”
“A?” Âu Dương Thụy nhướn
này, bắt đầu nổi lên hứng thú, “Vậy đêm hôm trước không biết là ai câu dẫn
tôi?”
Vân Mộ Hoa hơi thở phập phồng
làm cho hai nhũ điểm không ngừng nhấp nhô lên xuống, “Cái đó không tính!”
“Tại sao lại không tính?”
“Tại sao có thể tính?” Vân Mộ Hoa chẳng
hiểu sao lại tranh cãi với anh, “Hôm đó là tôi uống say! Chính
là… chính là … say rượu làm bừa!”
“Vậy cậu hiện tại cũng uống
say.” Âu Dương Thụy nhìn người trước mặt mà miệng đắng lưỡi khô.
“Thế thì sao?”
“Không sao.” Mất công anh
còn nghĩ đêm trước thật là tốt đẹp. Ấy vậy mà hôm nay Vân Mộ Hoa lại nói là say
rượu làm bừa, thật tức chết mà! “Cậu nói say rượu làm bừa đúng không? Chúng ta
lại làm một lần nữa là được.”
Âu Dương Thụy lập tức áp tới,
cúi người há miệng ngậm lấy đầu nhũ của đối phương, cảm nhận trọn vẹn hương vị ngọt
ngào.
Vân Mộ Hoa ánh mắt lóe
sáng, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy, thở dồn, “Sắc lang! Đừng có đè! Anh rất nặng!”
Âu Dương Thụy nhả đầu nhũ
trong miệng ra, bỡn cợt nói, “Vì cậu mà biến thành sắc lang hình như cũng không
tệ.”
Vân Mộ Hoa nghe mà lỗ tai
phát đỏ, nhưng lại không cách nào thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của người phía trên, đành
phải để mặc cho anh ta một lần nữa ngậm lấy đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn mút. Âu
Dương Thụy không chút khách khí tháo mở khóa quần của Vân Mộ Hoa, giống như đêm
qua nhanh chóng khơi dậy lửa dục trong lòng đối phương.
Không ngoài dự đoán của Âu
Dương Thụy, phân thân của người kia rất nhanh đã cứng rắn, lỗ nhỏ phía trên
không ngừng rỉ ra một dòng dịch thể trong suốt. Âu Dương Thụy hơi hơi dùng sức,
trực tiếp lột quần Vân Mộ Hoa, tùy tiện ném xuống mặt sàn.
Danh sách chương