Tại nhà ăn của trường học, trước mặt Vân Mộ Hoa bỗng xuất hiện một cái xúc xích phô mai.
“A?”
Vân Mộ Hoa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sách đang nhoẻn miệng cười.
“Cái này là tôi mời cậu.”
“Hôm nay sao cậu tốt thế?”
“Tôi vẫn luôn tốt mà.” Người kia tiếp tục mỉm cười.
“Tại sao bỗng nhiên ân cần như thế, cậu có âm mưu gì?” Việc này có hơi kỳ quái.
Nếu Sách vẫn luôn đối tốt với cậu, có lẽ cậu sẽ không cảm thấy gì, nhưng bỗng nhiên lại như vậy, khiến cậu có chút mất tự nhiên, dường như có cái gì đó không được đúng lắm.
Sách bị người nọ hỏi thì liền phát ngốc, không ngờ đối phương lại nói trắng trợn ra như thế.
Có điều hỏi thì cũng hỏi rồi, vì vậy Sách quyết định nói cho rõ ràng, ”Kỳ thật, tôi cảm thấy cậu không tồi nên muốn đối tốt với cậu thôi, cậu nghĩ đi đâu thế. Hơn nữa tôi thấy cậu rất gầy, nhất định là bị Âu Dương Thụy ‘lăn qua lăn lại’ không ít lần đi.”
“À.” Vân Mộ Hoa biết người kia không có ý xấu. Thực chất, Sách cũng là một người bạn không tồi.
Sáu giờ tối, Âu Dương Thụy lái xe đến nhà trọ của Vân Mộ Hoa. Mở cửa bước vào, anh vốn tưởng sẽ lập tức nhìn thấy thân ảnh của đối phương, ai ngờ trong phòng một mảnh tối đen như mực, căn bản hoàn toàn không có người.
Loáng thoáng nhíu mày, anh biết sau khi Vân Mộ Hoa tan học, nhất định sẽ trở về nhà trọ, không la cà lêu lổng bên ngoài.
Thế nhưng, hôm nay Mộ Hoa đã đi đâu? Âu Dương Thụy bật đèn, bấm điện thoại gọi cho cậu.
Qua một hồi lâu Vân Mộ Hoa mới bắt máy.
“Thụy?”
“Mộ Hoa, em ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.
“Em ở bên ngoài.”
“Bên ngoài?” Trả lời cũng như không, ”Chỗ nào?”
“Trường học.”
“Muộn như thế em còn ở trường làm gì?” Anh có chút không vui, hỏi.
“Đang tìm tư liệu.”
“Anh định đến để đi ăn cơm cùng với em. Bây giờ anh tới đón em nhé?”
“Có thể chờ một chút không? Em sẽ lập tức trở về.”
Vân Mộ Hoa vừa mới dứt lời, bên cạnh lại có tiếng người quan tâm hỏi tới, “Mộ Hoa, cậu còn chưa về sao? Muộn rồi, cùng đi ăn cơm đi?”
“Ai đang nói chuyện?” Âu Dương Thụy lại nhíu mày.
“Là Sách. Được rồi, em chuẩn bị về đây, không nói nữa.”
“Mộ Hoa?”
“Tút tút…”
Vân Mộ Hoa vội vàng dập máy. Mà ở bên này, Âu Dương Thụy lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, người kia chưa từng vội vã cúp điện thoại của anh như thế, trong lúc nhất thời một cảm giác nguy cơ bất chợt nảy sinh. Xem ra anh nên đối tốt với Mộ Hoa hơn nữa mới được!
Cuối cùng, Âu Dương Thụy tóm được Vân Mộ Hoa ở trước cổng trường, lúc ấy cậu đang đi một mình.
Vừa nhìn thấy sắc mặt xám ngoét của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa nào còn khẩu vị để ăn cơm. Vì thế cậu bảo anh dẫn mình đi mua bỏng ngô cùng với một chút đồ uống, chuẩn bị trở về xem phim nhằm thả lỏng tinh thần.
Tuy rằng buổi tối hôm nay Âu Dương Thụy không quá nhiệt tình, trái lại còn có chút lãnh đạm, song Vân Mộ Hoa hiểu được người kia từ trước đến nay vẫn là ăn nói khó nghe nhưng tâm tư lại mền như đậu hũ.
Những lúc Âu Dương Thụy vắng mặt, cậu thường xuyên xem phim hài.
Chính là, hôm nay cậu phá lệ xem một bộ phim tình cảm.
Thừa dịp Âu Dương Thụy đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Vân Mộ Hoa bưng bỏng ngồi vào trước TV, say sưa thưởng thức bộ phim.
Bởi thế cho nên, lúc Âu Dương Thụy mang đồ ăn đi ngang qua trước mặt, Vân Mộ Hoa liền bất mãn vì bị cản trở tầm nhìn, ”Thụy, đừng che màn hình, tập cuối rồi, nghe nói kết thúc là một hồi bi kịch.”
“Loại phim này có gì hay mà xem?” Chẳng phải chỉ có phụ nữ mới xem phim tâm lý tình cảm thôi sao?
“Cũng chỉ là xem để giải trí thôi mà. Mau tránh ra, đừng cản trở tầm nhìn của em.”
“Thích xem, vậy thì xem đi.” Vốn dĩ Âu Dương Thụy định nổi nóng, có điều bỗng nhiên anh lại nghĩ tới Sách, theo đó mà ý thức được rằng mình phải đối tốt với Mộ Hoa một chút. Do đó, anh hạ giọng nói ”Nhưng mà, bữa tối em chỉ ăn đồ ăn vặt là đủ rồi sao?” Vừa nói, tầm mắt anh vừa liếc tới túi bỏng ngô trên tay cậu.
“Cho xin đi, đừng dài dòng, đang đoạn cao trào.”
Anh nhịn! Anh nhịn! Anh nhịn nhịn nhịn! Âu Dương Thụy bưng hộp cơm thịt gà đang tỏa hương thơm ngào ngạt, quan tâm hỏi, ”Em thật sự không muốn nếm thử à?” Hộp cơm này, khi mua bỏng ngô ban nãy, anh đã thuận tay lấy thêm.
“Chờ em xem xong rồi ăn.” Vân Mộ Hoa không nói thêm gì nữa, ăn vài miếng bỏng ngô, tiếp tục ngồi trước màn hình chăm chú xem phim.
Âu Dương Thụy nghe được lời ấy, thiếu chút nữa phát điên, hóa ra mị lực của anh còn không bằng mấy bộ phim truyền hình? Anh muốn cưng chiều Vân Mộ Hoa, không sai. Thế nhưng lúc này anh lại bất chợt đưa ra một quyết định: phải sửa đổi phương thức yêu thương, không thể cứ quá cưng chiều đối phương như thế được.
“A?”
Vân Mộ Hoa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sách đang nhoẻn miệng cười.
“Cái này là tôi mời cậu.”
“Hôm nay sao cậu tốt thế?”
“Tôi vẫn luôn tốt mà.” Người kia tiếp tục mỉm cười.
“Tại sao bỗng nhiên ân cần như thế, cậu có âm mưu gì?” Việc này có hơi kỳ quái.
Nếu Sách vẫn luôn đối tốt với cậu, có lẽ cậu sẽ không cảm thấy gì, nhưng bỗng nhiên lại như vậy, khiến cậu có chút mất tự nhiên, dường như có cái gì đó không được đúng lắm.
Sách bị người nọ hỏi thì liền phát ngốc, không ngờ đối phương lại nói trắng trợn ra như thế.
Có điều hỏi thì cũng hỏi rồi, vì vậy Sách quyết định nói cho rõ ràng, ”Kỳ thật, tôi cảm thấy cậu không tồi nên muốn đối tốt với cậu thôi, cậu nghĩ đi đâu thế. Hơn nữa tôi thấy cậu rất gầy, nhất định là bị Âu Dương Thụy ‘lăn qua lăn lại’ không ít lần đi.”
“À.” Vân Mộ Hoa biết người kia không có ý xấu. Thực chất, Sách cũng là một người bạn không tồi.
Sáu giờ tối, Âu Dương Thụy lái xe đến nhà trọ của Vân Mộ Hoa. Mở cửa bước vào, anh vốn tưởng sẽ lập tức nhìn thấy thân ảnh của đối phương, ai ngờ trong phòng một mảnh tối đen như mực, căn bản hoàn toàn không có người.
Loáng thoáng nhíu mày, anh biết sau khi Vân Mộ Hoa tan học, nhất định sẽ trở về nhà trọ, không la cà lêu lổng bên ngoài.
Thế nhưng, hôm nay Mộ Hoa đã đi đâu? Âu Dương Thụy bật đèn, bấm điện thoại gọi cho cậu.
Qua một hồi lâu Vân Mộ Hoa mới bắt máy.
“Thụy?”
“Mộ Hoa, em ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.
“Em ở bên ngoài.”
“Bên ngoài?” Trả lời cũng như không, ”Chỗ nào?”
“Trường học.”
“Muộn như thế em còn ở trường làm gì?” Anh có chút không vui, hỏi.
“Đang tìm tư liệu.”
“Anh định đến để đi ăn cơm cùng với em. Bây giờ anh tới đón em nhé?”
“Có thể chờ một chút không? Em sẽ lập tức trở về.”
Vân Mộ Hoa vừa mới dứt lời, bên cạnh lại có tiếng người quan tâm hỏi tới, “Mộ Hoa, cậu còn chưa về sao? Muộn rồi, cùng đi ăn cơm đi?”
“Ai đang nói chuyện?” Âu Dương Thụy lại nhíu mày.
“Là Sách. Được rồi, em chuẩn bị về đây, không nói nữa.”
“Mộ Hoa?”
“Tút tút…”
Vân Mộ Hoa vội vàng dập máy. Mà ở bên này, Âu Dương Thụy lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, người kia chưa từng vội vã cúp điện thoại của anh như thế, trong lúc nhất thời một cảm giác nguy cơ bất chợt nảy sinh. Xem ra anh nên đối tốt với Mộ Hoa hơn nữa mới được!
Cuối cùng, Âu Dương Thụy tóm được Vân Mộ Hoa ở trước cổng trường, lúc ấy cậu đang đi một mình.
Vừa nhìn thấy sắc mặt xám ngoét của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa nào còn khẩu vị để ăn cơm. Vì thế cậu bảo anh dẫn mình đi mua bỏng ngô cùng với một chút đồ uống, chuẩn bị trở về xem phim nhằm thả lỏng tinh thần.
Tuy rằng buổi tối hôm nay Âu Dương Thụy không quá nhiệt tình, trái lại còn có chút lãnh đạm, song Vân Mộ Hoa hiểu được người kia từ trước đến nay vẫn là ăn nói khó nghe nhưng tâm tư lại mền như đậu hũ.
Những lúc Âu Dương Thụy vắng mặt, cậu thường xuyên xem phim hài.
Chính là, hôm nay cậu phá lệ xem một bộ phim tình cảm.
Thừa dịp Âu Dương Thụy đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Vân Mộ Hoa bưng bỏng ngồi vào trước TV, say sưa thưởng thức bộ phim.
Bởi thế cho nên, lúc Âu Dương Thụy mang đồ ăn đi ngang qua trước mặt, Vân Mộ Hoa liền bất mãn vì bị cản trở tầm nhìn, ”Thụy, đừng che màn hình, tập cuối rồi, nghe nói kết thúc là một hồi bi kịch.”
“Loại phim này có gì hay mà xem?” Chẳng phải chỉ có phụ nữ mới xem phim tâm lý tình cảm thôi sao?
“Cũng chỉ là xem để giải trí thôi mà. Mau tránh ra, đừng cản trở tầm nhìn của em.”
“Thích xem, vậy thì xem đi.” Vốn dĩ Âu Dương Thụy định nổi nóng, có điều bỗng nhiên anh lại nghĩ tới Sách, theo đó mà ý thức được rằng mình phải đối tốt với Mộ Hoa một chút. Do đó, anh hạ giọng nói ”Nhưng mà, bữa tối em chỉ ăn đồ ăn vặt là đủ rồi sao?” Vừa nói, tầm mắt anh vừa liếc tới túi bỏng ngô trên tay cậu.
“Cho xin đi, đừng dài dòng, đang đoạn cao trào.”
Anh nhịn! Anh nhịn! Anh nhịn nhịn nhịn! Âu Dương Thụy bưng hộp cơm thịt gà đang tỏa hương thơm ngào ngạt, quan tâm hỏi, ”Em thật sự không muốn nếm thử à?” Hộp cơm này, khi mua bỏng ngô ban nãy, anh đã thuận tay lấy thêm.
“Chờ em xem xong rồi ăn.” Vân Mộ Hoa không nói thêm gì nữa, ăn vài miếng bỏng ngô, tiếp tục ngồi trước màn hình chăm chú xem phim.
Âu Dương Thụy nghe được lời ấy, thiếu chút nữa phát điên, hóa ra mị lực của anh còn không bằng mấy bộ phim truyền hình? Anh muốn cưng chiều Vân Mộ Hoa, không sai. Thế nhưng lúc này anh lại bất chợt đưa ra một quyết định: phải sửa đổi phương thức yêu thương, không thể cứ quá cưng chiều đối phương như thế được.
Danh sách chương