Draco chỉ mặc áo ngủ, mái tóc bạch kim tán loạn, bàn tay bịt miệng Harry dùng lực quá độ nói cho cậu biết sự phẫn nộ và khiển trách của Slytherin này.

Harry không biết bản thân có nên nghe lời Draco không. Nếu là trước đây, cho dù Malfoy nói cái gì, chỉ cần đối chọi với hắn là Harry vui vẻ, nhưng hiện tại cậu cũng không rõ... Nhỡ may, nhỡ may, Draco thật sự vì cậu mà làm như vậy thì sao? Tiếng sàn sạt kia ngày càng lớn, cả người Draco đều khẩn trương lên. Harry giãy dụa kéo tay hắn ra, ú ớ nói: "... Tôi mang Áo choàng Tàng hình..."

Sự khiển trách trong mắt Draco càng mãnh liệt hơn, lúc Harry lấy áo choàng ra, hắn nhanh chóng ếm bùa cốt để không gây ra tiếng động. Đợi hai người đều được áo choàng trùm lên, hắn một bên lôi Harry đi nhanh vào lâu đài, một bên không thể nhịn được mà mắng: "Potter, tôi không quan tâm buổi tối cậu muốn đi tìm kích thích như thế nào, nhưng tại sao cậu cứ phải lởn vởn trước mặt tôi?"

Harry kinh ngạc: "Cậu biết tôi đến?"

Draco căng mặt nói: "Tôi dùng bùa Đuổi Potter, rõ ràng, nó chẳng có hiệu quả gì cả."

Harry mang theo tâm tư hỏi: "Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi đến thế, tại sao khi tôi rời đi cậu lại đi theo?" Trái tim cậu bình tĩnh đập từng nhịp đều đặn, cho dù Draco trả lời thế nào, cậu cũng không sợ hãi.

Đột nhiên, Draco túm tay Harry đẩy cậu lên tường.

Gần quá! Harry cũng căng thẳng theo. Không phải bọn họ chưa từng tới gần, nhưng bây giờ không phải lúc đánh nhau, cũng chẳng phải tình huống ảnh hưởng tính mạng, càng chẳng phải trong giấc mơ. Áo choàng Tàng hình vốn quá nhỏ cho hai thiếu niên đang trưởng thành, bọn họ không thể không đứng nép vào nhau chia sẻ không gian, Draco cao hơn cậu một chút, cậu ta dùng tay giữ áo choàng trên đầu bọn họ... Harry cảm thấy tư thế này so với việc Draco trực tiếp đặt lên người cậu còn kích động hơn. Hương độc dược nhàn nhạt truyền tới từ người bên cạnh, còn có một loại mùi hương của nước hoa: mùi gỗ, cái tên máu trong chải chuốt này...

Harry buồn chán nhìn xung quanh, có thứ gì đang đi tới, rất nhanh. Nó liên tục đập vào tường, phát ra tiếng lộc cộc.



"Chết tiệt!" Draco cũng nhận ra thứ tí xíu như củ khoai tây này, buông tay xuống, không tiếp tục đẩy Harry lên tường nữa.

"Chỉ là Địa tinh..." Harry chớp mắt, "Thật sự chỉ là Địa tinh thôi, tôi vừa nhìn thấy nó chạy mà."

"Tại sao Địa tinh lại đi vào lâu đài?", Draco đi ra khỏi áo choàng, tức giận bắt Địa tinh, suýt nữa thì bị cắn, "Thứ quái vật kinh tởm!"

Harry không thể khống chế mà tưởng tượng cảnh phù thủy tóc vàng này bị nhốt trong Trang trại Hang Sóc Địa tinh nhảy nhót khắp nơi. Cậu tận lực không bật cười, nhưng khóe miệng vẫn cứ giương cao: "Đừng nói thế, Luna bảo nước bọt Địa tinh có thể mang tới linh cảm."

"Linh cảm? Để cải tiến bùa Đuổi Potter của tôi ấy hả?"

Khóe miệng Harry lập tức cứng đờ. Cậu lại hỏi: "Tại sao cậu cứ phải đi theo tôi, Malfoy? Rõ ràng cậu có thể ở lại Bệnh xá mà."

Draco lại cố bắt Địa tinh lần nữa: "Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng tôi không làm thế được. Nhớ lại những việc cậu gây ra trong trường đi, Merlin biết cậu có chuẩn bị chạy đi chọc thứ nguy hiểm gì không. Mà thực tế cũng chứng minh, tôi đúng, nếu tôi không giữ cậu lại, cậu tính đi đâu?"

"Tôi chỉ đi xem Địa tinh."

"Cần thiết lắm à? Thứ kia không còn ở đây nữa rồi. Thôi được, tôi nói cho cậu biết: Bọn họ chỉ có một con thôi, một con cũng đã rất khó tìm!"

Harry không nghĩ Draco sẽ nói cho cậu biết chuyện này. Tuy ai cũng hiểu làm con trai một Tử thần Thực tử, cậu ta chắc chắn cũng sẽ biết một vài chuyện, nhưng cậu ta lại nói cho Harry Potter...

Draco tiếp tục nói, giọng hạ xuống thống khổ, gần như cầu xin. Mà đúng là cậu ta đang 'xin' thật: "Potter, tôi xin cậu, đừng có đi mạo hiểm nữa. Tôi cần cậu sống, cần cậu... an toàn."

Harry dựa vào tường, cảm giác trong ngực toàn là bông, trái tim đập cũng đập đến gian nan. Cậu chưa từng gặp một Malfoy dùng tư thái thấp như vậy nói chuyện, dáng vẻ thống khổ giống hệt như Hermione nói 'hiểu nhầm' ngày trước... Draco cũng như vậy ư? Bị thứ tình yêu không thể nói rõ vây khốn, cho dù phủ nhận như thế nào cũng không thể thoát ra?

Harry nhỏ giọng nói: "Tôi không biết cậu... Tôi không thể tin được..."

Draco ngắt lời cậu: "Phải, cậu chẳng biết gì hết! Cũng không cần cậu biết, tôi chỉ muốn cậu hiểu được, đừng đi mạo hiểm nữa, trừ khi cậu không nhịn nổi muốn thấy xác của tôi!" hắn sửng sốt vì lời nói của mình, nói một cách tuyệt vọng: "... Có lẽ cậu cũng mong tôi chết. Người đáng ghét nên chết thê thảm, có lẽ Thánh Potter thích kết cục như vậy..."

"Sao có thể!" trái tim Harry tràn đầy áy náy, cậu không nghĩ tới bản thân tùy hứng hành động lại khiến một người khác tuyệt vọng đến vậy, "Tôi, tôi thừa nhận bản thân không thể chấp nhận... Nhưng tôi tuyệt đối không muốn khiến cậu chết vì mình, tuyệt đối không."

Draco day trán: "Cậu không cần biết, cũng chẳng cần chấp nhận gì hết. Đây là lời nguyền, nguyền rủa tôi phải chết vì cậu."

*

Ron đang mơ mơ màng màng tìm bàn chải đã thấy bạn thân mình xồng xộc chạy vào.

Harry ngụp đầu trong chậu nước, không hề nhúc nhích. Trên người cậu toàn hơi sương, còn có mùi hương nào đó phảng phất, rõ ràng cả đêm cậu không ngủ trên giường như Ron nghĩ, mà đã đi nơi nào đó một mình.

Ron chọc chọc vai cậu: "Harry, sao thế?"

Harry hé miệng, hai bong bóng nước nổi lên. Cậu vùi đầu càng sâu hơn.

Ron kéo áo, hòng lôi cậu ra: "Chuyện gì thế? Bồ đi đâu?"

Harry từ từ ngẩng đầu, mái tóc ướt nhẹp dán lên má cậu, trông cậu cực kỳ bất lực: "Malfoy..."



"Malfoy làm sao?"

Harry nhắm mắt lại: "Có lẽ Hermione đã đúng, Malfoy thật sự..."

Ron kinh hoảng sáp lại gần: "Sao bồ biết được? Malfoy làm gì với bồ?"

"Cậu ta nói cậu ta thà chết vì mình.", Harry lại ngụp vào nước, bóng khí liên tiếp nổi lên.

"Thế thôi hả? Mình còn tưởng cậu ta cưỡng bức bồ..." Ron bỗng dừng lại, đột nhiên gào lên: "Bồ nói gì cơ? Malfoy yêu bồ đến mức nguyện chết vì bồ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh
2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
3. Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
=====================================

Harry đứng thẳng người, trầm trọng gật đầu: "Đúng thế, hơn nữa cậu ta không cần gì từ mình hết, thậm chí còn không muốn mình biết. Nếu cậu ta cưỡng ép mình thì trong lòng mình còn thoải mái hơn, nhưng bây giờ cậu ta cao thượng đến mức chẳng giống Malfoy mà mình biết tí nào."

"Hơ, đúng thật. Nhưng cậu ta vẫn gọi Hermione bằng từ kia đúng không? Cậu ta vẫn là Malfoy thôi, có lẽ trở nên tốt hơn chút, không muốn tiếp tục đối chọi với chúng ta nữa, thế cũng không phải là xấu mà?"

Harry nói: "Nếu mình không biết cậu ta nghĩ như vậy, mình cũng sẽ cảm thấy tốt, nhưng mình đã biết."

"Có khác gì đâu? Không thì bồ cứ coi như không biết, dù sao Malfoy cũng muốn thế."

Harry trừng mắt nhìn đứa bạn thân tóc đỏ của mình, rất muốn nói cho cậu ta biết Hermione đã khóc rất nhiều vì tình yêu của nó với Lavender, sau đó còn hỏi nó có thể coi như chưa biết gì hết và tiếp tục đi hẹn hò không, dù sao Hermione cũng chẳng muốn nó biết chuyện này.

Ron bị cậu nhìn đến bất an: "Hơ, thế bồ tính làm thế nào?"

Harry lau nước trên mặt: "Mình đi làm thuốc giải."

"Thuốc giải?"

"Thuốc giải của Tình dược, bút ký của Hoàng tử Lai có ghi." Harry cau mày tính thời gian, "Mình vẫn không hiểu được tại sao Malfoy lại đột nhiên từ vô cùng căm ghét mình trở thành... Bồ biết đấy. Mình nghi trong lúc mộng du mình đã chuốc Tình dược cậu ta."

Ron lầm bầm: "Rõ là thế, bồ là Chúa Cứu thế, bao nhiêu nữ sinh vì thế mà cuồng nhiệt với bồ, chắc thằng Malfoy cũng thế."

"Không." Harry nói kiên quyết, "Nếu trên thế giới này có một người không để ý gì tới cái danh Chúa Cứu thế' này, người đó chắc chắn là Malfoy. Cứ coi như mình đã thật sự xử lý được Voldemort đi, thì cậu ta cũng không hé một câu nào ca tụng mình đâu."

*

Draco hài lòng nhận ra cuộc nói chuyện hôm đó có tác dụng. Potter ngày càng an phận, suốt ngày nghiên cứu Độc dược. Có lẽ cậu ta thật sự có chút thiên phú.

Cuộc sống dần trở lại bình thường, Pansy tranh thủ thông báo cho Draco biết nhiệm vụ Huynh trưởng, nửa thật nửa giả oán giận hắn gần đây cứ xa cách quá. Crabbe và Goyle gần như không nhận ra có gì lạ. Người thay đổi nhiều nhất chính là Zabini, gã trở nên nói nhiều, suốt ngày cằn nhằn với Draco chuyện tình cảm của mình: "Mấy cô đó đều nghĩ tao giống như mẹ tao, chẳng đoái hoài tới mối quan hệ đã bị cắt đứt, thật ra mỗi lần nói lời chia tay tao rất khổ sở. Tao yêu mẹ tao nhưng tao đâu muốn trở nên giống bà."

Draco không biết nên cho gã lời khuyên thế nào. Trên thực tế, hắn nghĩ chỉ có đồ khùng mới lo nghĩ chuyện tình riêng dưới bóng ma Chúa tể Hắc ám. Thử ngẫm xem, còn chẳng biết mình có sống được tới ngày mai hay không, làm sao mày dám nói 'yêu' với người khác?

Cuối tháng mười một, Draco được xác nhận là đã hoàn toàn hồi phục, không có di chứng gì, chỉ là trên lưng có vài vết sẹo. May mắn là hắn không nhìn thấy bọn nó.

Chỗ ngồi trong tiết Độc dược cũng thay đổi, Draco lại xuất hiện giữa đám Slytherin, còn Potter ngồi với hai đứa bạn thân, thế mà không khí giữa bọn họ ngày càng kỳ lạ, còn chẳng hòa hợp bằng lúc hắn ngồi với Potter.

Khoan, tại sao lại để ý Potter chớ?



Sắc mặt Draco trắng nhợt, cưỡng chế xoay cổ mình lại.

Đã sắp hết học kì, thời gian mượn sách cũng đến hạn nhưng Draco mãi vẫn do dự chưa trả quyển Những vấn đề quanh lời thề Bất Khả Bội kia, cho dù hắn không thể tìm được một tin tức nào hữu ích, chỉ liên tục khẳng định bản thân không thể chạy thoát. Ví dụ như có một độc giả nào đó đã đánh dấu trong sách một đoạn thế này: "Hiệu quả của lời thề chỉ chịu ảnh hưởng bởi ý chí của người lập thệ khi ký kết, sau đó cho dù ý chí có thay đổi, thề ước vẫn có hiệu quả như ban đầu." Ha, Draco có khả năng thay đổi được ý chí từ mấy trăm năm trước ư?

Cũng may nửa tháng cuối cùng trôi qua cực kỳ an ổn, chắc Chúa tể Hắc ám cũng nghĩ bản thân nên để đám học sinh yên ổn thi cuối kỳ (Mà cũng có thể là do đối với Potter thi cuối kỳ còn đáng sợ hơn Chúa tể Hắc ám... Không, không, không nghĩ tới Potter nữa). Narcissa gửi thư tới, nói cho Draco biết hai người đều mạnh khỏe, cũng ám chỉ hắn phải một mình trải qua dịp lễ Giáng Sinh này trong phòng ở tại Luân Đôn.

Thái ấp Malfoy không còn là nhà. Draco chua xót nghĩ, hoàn toàn không ngờ tới trước khi học kỳ này kết thúc còn có một việc vô cùng đáng sợ đang chờ hắn.

Ở một góc khác của Hogwarts.

Harry lại tuyên bố một lần nữa: "Mình nói: Mình sẽ không mời bất kỳ một nữ sinh nào đi Dạ tiệc Giáng Sinh hết. Mình định mang Malfoy đi cùng, rồi trộn giải dược trong đồ ăn cho cậu ta. Nhỡ may mà có chuyện gì thì cũng có Slughorn là giáo sư Độc dược ở đấy mà."

Hermione không tán thành: "Malfoy không đi với bồ đâu. Mà rõ là mấy ngày nay bồ cũng chưa thể tìm được cơ hội cậu ta ở một mình."

Harry thừa nhận: "Cậu ta tránh mình."

"Cho nên bồ định trước khi tiệc bắt đầu mười phút thì đi phá cửa hầm Slytherin lôi cậu ta đi cùng hả?"

"Không, mình sẽ không làm cho bản thân có khả năng sẽ bị đuổi học đâu." Harry bình tĩnh nói, "Mình sẽ tìm cách."

"Cách?"

Harry gọi: "Kreacher!"

Hermione giật mình nhìn con gia tinh già xuất hiện sau tiếng nổ lớn, lỗ tai nó phe phẩy, ánh mắt tràn ngập oán hận... Không, không phải có mỗi mình nó, Dobby cũng xuất hiện, ép Kreacher hành lễ, dùng ánh mắt nóng bỏng mong chờ nhìn Harry: "Harry Potter cần giúp đỡ gì không?"

Harry nghiêm túc nói: "Tôi có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ vô cùng quan trọng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện