Author: Avadale

Editor: Noelle.

Beta: iamaanh

Bờ biển hoang vắng, vách đá, hang động, đảo nhỏ, từng nhóm vật thể hình người không rõ dưới làn nước tanh nồng... Travers run rẩy té ngã trên mặt đất ẩm ướt, nước mắt và nước mũi không tự chủ được hoà lẫn vào nhau, vẻ mặt đau khổ của gã cũng lộ ra vẻ vẩn đục và dơ bẩn.

Gã run rẩy cầu xin tha thứ: "Cho thuộc hạ cơ hội... hãy cho thuộc hạ một cơ hội nữa... Thuộc hạ nhất định có thể bắt Harry Potter về..."

Tóc của gã bị túm lấy, với sức mạnh buộc gã phải mở miệng... Một thứ chất lỏng lại bị rót vào, hắn lớn tiếng tru lên, cầu xin Chủ nhân tha thứ cho gã — không lâu trước đây, gã còn tự mãn mà cho rằng, Chủ nhân của mình không tra tấn gã quá nhiều trong cơn thịnh nộ của Ngài ở Thái ấp Malfoy, chứng tỏ lòng trung thành của gã đã thật sự khiến Chủ nhân cảm động — hiện tại gã biết mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi...

Voldemort túm chặt Travers, đổ bát thuốc tiếp theo vào cổ họng gã ta. Tên Tử thần Thực tử tội nghiệp đang vùng vẫy, giờ gã không cảm thấy vinh dự gì nữa, mặc dù gã chưa bao giờ ở gần Chúa tể Hắc ám vĩ đại của mình đến như vậy... Nỗi đau nuốt sống gã, khiến gã không phát hiện ra bàn tay của Voldermort cũng rất không ổn định, cứ như đang run rẩy..

— Nhưng Voldemort tuyệt đối sẽ không đành lòng việc giết thuộc hạ không làm tốt công việc của mình.

Nếu Harry thấy cảnh tượng này, thì cậu có thể kết luận rằng Voldemort đang sợ hãi hơn bao giờ hết. Ngay cả khi tên ác quỷ này phải chịu cái chết hay bị cụ Dumbledore đánh bại, gã cũng không quá sợ hãi, bởi vì lúc đó gã biết rằng mình vẫn còn cơ hội, gã vẫn còn những bí mật có thể khiến gã lớn mạnh trở lại, nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác.

Cổ họng Travers phát ra một âm thanh kỳ lạ, cả cơ thể gã đổ gục xuống đất như thể tan chảy. Gã không còn cầu xin, cũng không còn có năng lực tư duy, chỉ biết nhúc nhích như côn trùng bị cắt đầu, tựa hồ đang gian nan tìm kiếm cái gì đó.

Voldemort không quan tâm kết cục của gã ta. Đôi mắt đỏ tươi của Chúa tể Hắc ám đang nhìn chằm chằm vào chậu đá, độc dược bên trong đã được uống cạn, chiếc mề đay đặt dưới đáy chậu đá lộ ra, màu vàng, có hai ô cửa sổ nhỏ, trông giống như lúc mà gã bỏ nó vào đây.

Voldemort vội vàng cầm lấy và kiểm tra nó — cái mề đay tự động bật ra dễ dàng, một tờ giấy da dê được gấp lại rơi ra.

Tay gã bắt đầu thật sự phát run. Gã cầm tờ giấy lên, chậm rãi mở ra, nhìn thấy những dòng chữ được viết rõ ràng dưới ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt:

Gửi Chúa tể Hắc ám:

Ta biết khi ngươi đọc mảnh giấy này thì ta đã chết từ lâu rồi.

Nhưng ta muốn ngươi biết rằng chính ta là kẻ đã khám phá ra bí mật của ngươi.

Ta đã lấy cắp cái Trường Sinh Linh Giá thật và dự định sẽ phá huỷ nó càng sớm càng tốt.

Ta đối mặt với cái chết với hy vọng rằng khi gặp phải đối thủ tương xứng,

Ngươi sẽ lại chết một lần nữa mà thôi.

R.A.B.

Mắt gã co lại thành một đường thẳng đứng — chuyện này không thể nào! Gã nghĩ đó là Dumbledore, hoặc ít nhất là Harry Potter được tiên đoán! R.A.B. là ai? Gã đã từng gặp người như vậy sao? Một người ngay cả một chút ấn tượng cũng không để lại cho gã, tuyệt đối kém xa gã, làm sao có thể vạch trần bí mật của hắn!!! Voldemort đọc đi đọc lại mấy câu ngắn ngủi này, muốn lật đổ chúng, nhưng mỗi một chữ phía trên đều tàn nhẫn tuyên bố rằng bí mật về Trường Sinh Linh Giá đã lộ ra... Từ từ, gã đã tìm được một sơ hở, đó chính là tờ giấy này đã rất cũ, mà mề đay của Slytherin chỉ mới vừa bị phá hủy.

Tuy nhiên, phát hiện này càng khiến Voldemort cảm thấy tồi tệ hơn, bởi vì điều đó có nghĩa là mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã từ lâu mà gã thậm chí còn không biết đến điều đó! Đây là lần đầu tiên gã cảm nhận được sự lạnh lẽo trong hang động này, cái lạnh lẽo đến khó chịu, nơi này do chính gã lựa chọn và bố trí, lúc này khiến gã ngửi được mùi vị mục nát đặc trưng của phần mộ...

Không, nơi này sẽ không trở thành mồ chôn. Voldemort vĩ đại không cần thứ như nấm mồ! Gã không thất bại, gã còn có những Trường Sinh Linh Giá khác, chúng ở —

Voldemort dừng lại bước chân, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Gã tuyệt đối sẽ không bao giờ để Harry Potter dễ dàng nhìn trộm bất kỳ thông tin nào về Trường Sinh Linh Giá từ nơi này lần nào nữa.

*

"Lúc ấy mình cho rằng mình toi rồi, cái mề đay đáng chết kia muốn hại chết mình, nhưng giây tiếp theo, tay mình đã cầm vũ khí — Thanh kiếm Gryffindor!" Ron mặt mày hớn hở nói, "Mình không biết làm thế nào mà nó lại ở đó, nhưng mình lập tức biết mình nên sử dụng nó như thế nào, rồi nó bổ cái mề đay đó ra. Còn đám người sói kia, căn bản không đáng giá nhắc tới!"

Hermione thở dài: "Dù cầm Thanh kiếm Gryffindor, bồ cũng không nên trực tiếp xông tới đám người sói đó! Cũng may không có chuyện gì xảy ra, mình nhớ rõ lúc trước mình đã giảng giải cho bồ hậu quả khi bị người sói cắn rồi mà!"

"Mình sẽ mọc thêm một cái tai và một cái đuôi lông xù xù. Ồ, còn có Lang dược." Ron tự hỏi một chút, "Cũng không tệ, chỉ là mỗi tháng nhiều thêm vài ngày rắc rối mà thôi."

Harry dựa vào lưng Draco, không khống chế được cười vài tiếng. Tác dụng phụ của độc dược khiến cậu tạm thời chỉ có thể di chuyển bằng cách này, mặc dù đây là lần đầu tiên Harry được cõng trên lưng, nhưng cảm giác không hề khó chịu. Rất mới mẻ.

Vài phút trước, Harry đã gọi Kreacher, nhờ nó đưa Luna và ông Ollivander đến gặp thầy Lupin hoặc thầy Moody. Con gia tinh già nhìn chằm chằm vào Harry và Draco một cách kỳ lạ ngay khi nó xuất hiện, đặc biệt là dấu răng bị cạp trước trên cổ Harry (Malfoy chết tiệt lại không thèm chữa khỏi vết thương nhỏ này của Harry!), cho đến khi Harry trịnh trọng trả lại mảnh vỡ chiếc mề đay cho nó, đôi mắt vẩn đục của Kreacher mở lớn từng chút một.

"Cậu chủ Regulus!" Nó kích động rơi nước mắt, "Cậu chủ Harry đã hoàn thành giao phó của ngài! Cậu ấy thật sự đã tiêu diệt cái thứ đáng sợ kia rồi!"

Harry phải nói rằng cậu không quen với việc Kreacher trở nên tôn kính mình... Cậu cố gắng đổi chủ đề, chẳng hạn như hỏi Kreacher liệu nó có thể đưa họ vào lâu đài Hogwarts không. Đáng tiếc, tình trạng trong trường đã hoàn toàn khác trước, tất cả gia tinh đều bị nhốt trong phòng bếp, Snape rất ít khi xuất hiện, anh em Carrow được Bộ Phép thuật cử đến gần như kiểm soát toàn bộ khuôn viên trường.

"Các anh chị không biết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bây giờ như thế nào đâu. Các giáo sư khác không dám công khai thách thức ông ta, để tránh Bộ Pháp thuật có cơ hội nhúng tay vào... Giáo sư Burbage đã trốn thoát cùng với một số học sinh gốc Muggle, trong đó có Dean. Bà ấy không tin rằng họ sẽ an toàn khi ở trường." Luna nói. Cô bé này đã bị Tử thần Thực tử bắt ở làng Hogsmeade một tuần trước, nghe nói rằng cổ đang cố gắng mua một loại thuốc nhuộm Antagnod đặc biệt (ngay cả Hermione cũng không biết nó là cái gì).

Lúc ấy Harry chỉ đơn giản hỏi về tình hình ở trường, cho đến khi trong đội chỉ còn lại bốn người bọn họ, hơn nữa không thể không quyết định bước kế hoạch tiếp theo, cậu mới đề xuất: "Chúng ta phải quay về Hogwarts thôi."

"Hogwarts? Không phải giờ chúng ta nên tới Thung lũng Godric sao," Ron xua đuổi một con sóc đang ngồi xổm trên cành cây, "Đi tìm Cây đũa phép Cơm nguội ý."

Harry do dự một chút, nói: "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã biết chúng ta đang phá hủy Trường Sinh Linh Giá, hắn nhất định sẽ bảo vệ chặt chẽ cái cuối cùng. Nếu hắn đi lấy Trường Sinh Linh Giá đó, chúng ta có thể biết nó là cái gì."

Draco dừng lại, nhấc bổng Harry lên: "Em muốn giật Trường Sinh Linh Giá khi Chúa tể Hắc ám chuyển nó khỏi nơi cất giấu ban đầu hả, Potter?"

Harry lớn mật thừa nhận.

"Không được, như vậy quá mạo hiểm." Hermione phản đối, "Chúng ta phải đi tìm Bảo bối Tử thần trước đã, sau đó mới có thể đối phó với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Cụ Dumbledore đã cho chúng ta manh mối."

"Lời dặn dò thật sự của cụ Dumbledore là 'tìm Trường Sinh Linh Giá và phá hủy chúng'." Harry trầm trọng nói, "Nếu còn cơ hội, tất nhiên chúng ta có thể tìm Bảo bối Tử thần trước, nhưng không phải là bây giờ. Mình mơ hồ có thể cảm giác được, vào lần sau chúng ta gặp Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đó sẽ là kết cục cho hết thảy... Chúng ta chỉ có thể từ bỏ Bảo bối Tử thần và tập trung vào việc tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá thôi."

Ron hỏi: "Nhưng Trường Sinh Linh Giá cuối cùng thật sự có ở trong trường sao?"

Harry nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng của Draco: "Sẽ không có khả năng nào khác. Hogwarts đối với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà nói nhất định là một nơi có ý nghĩa quan trọng, cho nên sau khi hắn vứt bỏ cái tên Tom Riddle, sau đó chiêu mộ rất nhiều Tử Thần Thực Tử, còn làm thủ tục xin chức giáo sư với cụ Dumbledore. Hắn không thực sự muốn dạy học, cũng không mong cụ Dumbledore sẽ chấp nhận yêu cầu của mình. Lần hắn cúi đầu đó, chính là để trở về trường giấu cái Trường Sinh Linh Giá."

Hermione chỉ ra: "Nhưng cụ Dumbledore khẳng định là đã tìm kiếm trong trường không biết bao nhiêu lần."

Nhưng nó chắc chắn ở đó. Mặc kệ là trực giác hay là suy luận logic đều chỉ hướng địa điểm đó, việc Voldemort yêu cầu Snape phải bảo vệ ngôi trường bất kể chuyện gì xảy ra cũng là một bằng chứng — ngay khi Harry đang cố gắng tìm thêm lý do để giúp mình đáng tin cậy hơn, thì người bạn trai Slytherin của cậu chậm rãi nói: "Tôi cho rằng, Dumbledore cũng không nhất định không có sơ sót. Tỷ như Phòng chứa bí mật do Slytherin lưu lại, lại là do Potter tìm được."

Harry giật mình ôm chặt lấy cổ Draco, quay đầu lại, ghé vào tai hắn thì thầm: "... Lập trường của anh lúc ở Luân Đôn đâu phải như thế này." Cậu còn nhớ rõ giả thuyết đầu tiên về việc có Trường Sinh Linh Giá được giấu ở trường học đã bị Draco phủ định như thế nào.

"Chú ý cánh tay của em, em đang làm tôi không thở được." Draco đành phải nâng đùi Harry để giúp cậu trai Gryffindor trên lưng hắn điều chỉnh trọng tâm, "Hiện tại không chỉ có hai chúng ta, tôi đương nhiên đứng cùng lập trường với em."

"Ngay cả khi anh không đồng ý với em sao?"

"Tôi đương nhiên đồng ý với em." Draco ngạc nhiên hỏi, "Tại sao tôi phải kiên quyết không đồng ý với em?"

Ron ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Nhìn đi, đây là lập trường Malfoy: Bọn họ căn bản méo có lập trường của mình thì có."

... Nhưng đi vào được trong trường vẫn là một chuyện khó khăn, mặc dù cả bốn người họ trên danh nghĩa đều là học sinh Hogwarts.

Cho dù gia tinh có thể đưa bọn họ tới phòng bếp, tất nhiên đánh vỡ phép thuật cách ly giữa phòng bếp và Đại Sảnh đường sẽ bị chú ý, Hermione khăng khăng rằng sẽ không để bất kì con gia tinh nào bị trừng phạt thay cho họ, ngay cả khi nó tự nguyện. Mà dựa theo miêu tả của Luna, làng Hogsmeade cũng bị khống chế nghiêm ngặt, Harry không xác định được những đường bí mật kia có còn nguyên vẹn hay không, con đường mà Draco đưa giáo sư Burbage (trên thực tế là Harry Potter) từ trong trường học ra ngoài lại rất đáng suy xét, nhưng chỉ có trong nhà thuyền của lâu đài mới có thuyền, không ai có thể lén lút chèo một chiếc thuyền ra đón bọn họ cả. (Draco chán nản nói: "Trừ khi chúng ta bơi qua Hồ Đen thôi." Harry ngồi ở bên cạnh suy tư điều gì.)

Ngoài ra, bọn họ còn cần cân nhắc làm thế nào để che giấu bản thân trong trường: Không ai biết phải mất bao lâu để tìm thấy di vật của Ravenclaw, có thể là ngay trong đêm, cũng có thể phải mất vài tháng. Thuốc Đa dịch là một lựa chọn đáng cân nhắc, nhưng họ không còn nhiều, cũng sẽ mất nhiều thời gian để pha chế loại độc dược này... Huống chi, chính Harry còn có vấn đề: Cơ thể của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Trong vài tuần tiếp theo, họ tiếp tục cuộc sống trong rừng, thay đổi địa điểm thường xuyên. Khác lúc trước chính là, hiện tại bọn họ đã có một Harry Potter tỉnh táo... Draco có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa việc có Potter và không có Potter: Cho dù đó là cơn đói, kiệt sức hay một cuộc đột kích bất ngờ của đám Mẹ mìn chết tiệt, không gì có thể khiến họ tuyệt vọng được. Có những đêm khi hắn phụ trách canh gác, Harry sẽ quấn chăn mò ra ngủ trên đùi hắn, Draco thường nhìn cậu chằm chằm, thầm nghĩ: Nếu như thứ 'hy vọng' này có thể có hình dạng, vậy nó chắc chắn có một mái tóc đen rối bời.

Quý ngài hy vọng mau biến thành quý ngài rắc rối. Không biết cậu và Hermione lấy từ đâu ra mà có cái gọi là cẩm nang huấn luyện Thần Sáng, tóm lại lần nọ, sau khi uống xong canh cá, Harry nghiêm túc thông báo với mọi người: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau luyện tập một số câu thần chú, cũng như các kỹ năng ẩn nấp và cải trang."

Potter là một giáo viên rất tồi. Đôi mắt của cậu quá trong, môi lại quá mức đáng yêu, Draco thật sự không thể không thất thần khi cậu chỉ đạo những câu thần chú đó. Khó thể tin được cuối cùng Slytherin này lại phải sử dụng tới Bế quan Bí thuật... Đè nén cảm xúc đó xuống đi, đè đến nơi Chúa tể Hắc ám cũng không thể nhìn trộm được, như vậy hắn mới có thể luyện tập những câu thần chú đó một cách chính xác nhất.

Đêm trước Halloween, Harry cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục sức khỏe, mạo hiểm khám phá khu vực xung quanh làng Hogsmeade cùng họ. Đêm năm 1997 này không có ngày hội, cũng không có trang trí, chỉ có những Tử thần Thực tử mặc áo choàng đen lang thang khắp nơi như những bóng ma. Harry không thể không nhớ đến một Halloween khác, nó có tiếng ca, đèn bí đỏ, đêm Halloween của ánh sáng xanh lục và cái chết lạnh lẽo... Cậu trầm mặc, cho đến khi miệng bị nhét thứ ngọt ngào nào đó, mới từ trong hoài niệm với James và Lily lấy lại tinh thần.

Draco đứng bên cạnh cậu, hai tay đút túi áo khoác, dường như đang thờ ơ nhìn vào khoảng không. Một miếng chocolate đang tan chảy trong miệng Harry.

Harry oán giận: "Quá ngọt."

Draco hôn lên bờ môi cậu. Trong miệng Slytherin này có một viên kẹo bạc hà, vừa tê vừa lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện