"Để ông ấy nằm ở đây."

Ghế sofa trong phòng ăn được làm thành một chiếc giường tạm thời, Ron mang người phù thủy bị thương mà họ tìm thấy trong rừng, cẩn thận đặt ông ấy xuống. Đó là một người đàn ông thấp bé, mặc áo chùng phù thủy với cổ tay sờn, tóc của ông ta bị cắt bởi bùa chú giống như chiếc mũ Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng may mắn thay là ông không bị tổn hại bởi bất kỳ loại phép thuật hắc ám không thể đảo ngược nào, Draco đã xử lý vết thương của ông ta trong xe (Harry nghĩ đỉnh cao trí tuệ của Lucius là bảo Draco học phép thuật chữa trị sau khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn), hiện tại sắc mặt người bệnh này đã khôi phục bình thường, ít nhất là trông không còn giống một cái xác nữa.

Chủ nhà nghỉ đang chuẩn bị súp rau cho họ trong bếp, nhân cơ hội này, Hermione bắt đầu khéo léo lập bùa phòng hộ cho tòa nhà nhỏ này, Harry cau mày cẩn thận nhìn người đàn ông mà họ cứu, cuối cùng cũng có một cái tên nảy ra trong đầu cậu: "Elphias Doge!"

Draco, người đang lựa độc dược từ trong rương, nghi hoặc ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Ông ấy là Elphias Doge, người của Hội Phượng Hoàng," Harry khẳng định, "Em nhớ ra rồi, hồi hai năm em đã thấy ông ấy một lần, thảo nào mà cái mũ đó trông quen thế."

"Nói cách khác, gần như chắc chắn rằng kẻ làm ông ấy bị thương là một Tử thần Thực tử." Thậm chí, người này còn có thể đã gặp cụ Dumbledore.

Harry trầm mặc một lúc, cho đến khi Draco đổ đúng lọ độc dược xuống cổ họng Doge, cậu mới nói nhỏ: "Chúng ta không nên tiến vào, có thể có Tử thần Thực tử ở gần đây."

"Dĩ nhiên khả năng cao là sẽ có Tử thần Thực tử ở gần đây, hơn nữa chúng đang tìm kiếm ngài Doge này — xin lỗi nếu những lời này làm em khó chịu — nhưng chúng có thói quen sử dụng thi thể của các anh hùng để mua vui, tôi đã thấy một vài lần khi còn ở Thái ấp," Draco nói, "Cho nên chúng ta ở chỗ này mới càng an toàn, các khu trại trước đó quá dễ bị phát hiện nếu bị chúng lục soát."

Harry không tán đồng: "Muggle ở đây sẽ gặp nguy hiểm mất."

"Kể cả chúng ta không ở đây, chẳng lẽ Tử thần Thực tử sẽ cao thượng tránh những ngôi nhà của Muggle sao? Chính Chúa tể Hắc ám khiến họ gặp nguy hiểm, không phải em."

Harry nhắm mắt lại, dựa vào tường: "Anh nói không sai. Nhưng sự thật vẫn là những người xung quanh em không ngừng bị kéo vào nguy hiểm, có người bị thương vì em, có người chết vì em. Chẳng qua là bởi vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn đối phó em mà thôi."

Giọng nói của Draco đột nhiên trở nên rất gần, ngay sát vành tai cậu, khiến Harry nghi ngờ hắn đã sử dụng Độn thổ: "Giả sử em đã bị giết chết vào năm 1981, thì thế giới bây giờ sẽ ra sao? Nhà Weasley chắc chắn đã bị diệt sạch, nếu tôi may mắn, còn có cơ hội quỳ gối run sợ trước mặt Chúa tể hắc ám, đến nỗi Granger thông minh, rất có thể đã cùng Muggle bị biến thành động vật đưa vào đoàn xiếc thú biểu diễn."

"Có thể không tệ như vậy. Vẫn còn rất nhiều người phản kháng, cũng có rất nhiều người kiên trì."

"Đúng vậy. Cho nên thánh Potter cũng không cần phải cho rằng mọi thứ đều là trách nhiệm của mình."

Harry mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Draco ở một khoảng cách rất gần, anh tuấn, khóe miệng mím chặt, đồng tử xám hơn bình thường một chút, giống như làn khói. Cậu lẩm bẩm: "Phương pháp an ủi của anh khác thật, Draco."

Draco nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Harry: "Tôi đoán là em cần."

Harry đúng thật rất cần một cái ôm, hoặc hơn thế nữa, nhưng Ron cũng đặt tay lên vai cậu vào ngay lúc này.

"Harry." Ron nói nghiêm túc, "Mình cũng không muốn quấy rầy lúc này, nhưng mà mình nhất định phải nói cho bồ, trước khi xuất phát chúng mình đã biết cùng bồ đi tìm Trường Sinh Linh Giá nghĩa là gì. Mình đúng là rất lo lắng hang Sóc, đặc biệt là Percy... Nhưng mình chắc chắn không muốn bồ phải chịu trách nhiệm cho những điều này! Chúng ta là bạn — ý mình không phải kiểu bạn bè chết tiệt của bồ và Malfoy! — Nhưng ngay cả khi mình không phải là bạn của bồ, mình cũng muốn đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, muốn... muốn má không bao giờ lo lắng đề phòng mà cả đêm ngủ không yên."

Harry ngây ngẩn cả người: "Mình..."

"Mione nói mấy ngày nay trông bồ có vẻ căng thẳng," Ron lầm bầm, cố gắng làm dịu bầu không khí, "Đừng như vậy, Harry. Thật ra ăn bánh mì của hai người cũng không tệ lắm."

Draco nhấn mạnh: "Đó là thứ đắt nhất trong cả tiệm bánh."

Ron miễn cưỡng nói: "Ồ."

Đúng lúc này, chiếc giường tạm thời kia phát ra tiếng cọt kẹt, Elphias Doge hơi nhúc nhích, khó khăn mở đôi mắt nhỏ ra rồi lại nhắm lại vì bị ánh sáng kích thích.

"Ông ấy tỉnh lại rồi?" Hermione mang súp rau củ từ trong bếp ra đặt lên bàn bên cạnh.

"Ông Doge?"

"Để tôi xem... xương sườn lành rồi."

Doge cuối cùng cũng mở to mắt: "Tôi hẳn là đã bị đánh trúng, mũ tôi rớt — trời ạ, cháu là Harry Potter!"

"Đúng vậy," Harry đưa mũ cho ông, "Cây chổi của ông bị gãy làm ba mảnh, chúng cháu đã để nó trong cốp xe."

Doge theo bản năng chỉnh lại mũ, nói đầy khẩn trương: "Harry, cháu cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, những người đó điên rồi, họ đang cố bắt cháu!"

Harry hỏi: "Điều đó có nghĩa là Thung lũng Godric đang bị theo dõi phải không?"

Doge nói: "Không riêng nơi này, tất cả các phù thủy đều đang bị giám sát, tôi đã bị tấn công trên đường giao thức ăn cho Lupin. Ba Tử thần Thực tử trẻ khỏe bao vây một ông già —"

"Lupin, còn những người khác, bọn họ," Ron lắp bắp hỏi, "Bọn họ — có khỏe không?"

Doge nhìn nó: "Ồ, cháu là con trai út của nhà Weasley. Đương nhiên, bọn họ đều trốn rồi, ở nhà Lupin và Tonks, thoải mái hơn nhiều so với những phù thủy đang bị giám sát."

"Lupin và Tonks?" Harry nhớ lại lần cuối cùng cậu chú ý đến những chiếc nhẫn trên tay của cả hai.

"Bồ không biết sao?" Ron có chút kinh ngạc, "Bọn họ kết hôn, vào tháng bảy, một nghi thức đơn giản — có lẽ có quá nhiều chuyện nên Lupin đã quên nói."

"Quả thực, mấy ngày ở nhà dì Muriel rất bận rộn." Harry một bên nói một bên nhanh chóng tự hỏi: Lupin và cha cậu là bạn, Lupin và Tonks đã kết hôn, mẹ của Tonks và mẹ của Draco là chị em — thế giới phù thủy có phải quá phức tạp không!

Doge đã chú ý tới vết thương của mình đã được chữa lành, hơn nữa uống một cách tự nhiên độc dược và súp rau trên bàn. Ông híp mắt, cố đội lại chiếc mũ ngộ nghĩnh thì một cuốn sách cứng đơ rơi ra khỏi chiếc mũ và đập vào đầu ông.

"Đây là cái gì!"

"Sách của ông." Hermione trả lời, "Nó rơi cùng với mũ và chổi của ông, chúng cháu đã cất nó đi."

"Sách của tôi ư?!" Doge hơi mở miệng, lật giở quyển sách kia, "Không, đây không phải sách của tôi, ai lại mang một cuốn sách trắng trơn để đối phó với Tử thần Thực tử chứ?"

Đúng vậy, một quyển sách trắng trơn, bìa và các trang sách đều là những trang trống, ngoại trừ một biểu tượng kỳ lạ được vẽ trên trang lót. Hermione thề rằng cuốn sách không phải của cổ (gần như lôi cả cái thư viện bỏ túi của cô ấy để chứng minh), Ron thử niệm một vài câu thần chú nhưng không có gì xuất hiện trên những trang đó, Draco có vẻ quan tâm hơn đến tình trạng khôi phục của Doge (đây có lẽ là người bị thương đầu tiên được hắn hoàn toàn chữa lành), Harry nhìn chằm chằm biểu tượng kia, cái manh mối duy nhất, do dự nói: "Mình nghĩ đây là sách của cụ Dumbledore."

Dumbledore. Sáp nóng. Cái bóng của Phượng hoàng.

Doge nói: "Không, tôi thật sự chưa gặp Albus."

"Nhưng đó là chữ ký của thầy ấy." Harry đặt ngón tay lên ký hiệu, chậm rãi nói: "Tờ báo... tờ báo đăng thư từ giữa cụ Dumbledore và Grindelwald, cháu đã đọc nó nhiều lần, lúc giáo sư ký tên sẽ viết chữ A thành như vậy."

Sắc mặt Doge trở nên mất tự nhiên: "Người phụ nữ Skeeter kia toàn nói hươu nói vượn, ả ghi hận tôi không chịu để ả phỏng vấn —"

Ron ồn ào: "Cháu biết tất cả đều là giả, cho dù cụ Dumbledore thật sự có em gái là Á phù thuỷ, cụ cũng sẽ không lạnh lùng nhốt bà ấy ở tầng hầm!"

Draco nói: "Nhưng bức thư đó là thật."

"Thư từ." Doge nói, "Có lẽ vậy, thư từ. Lúc đó tôi đang đi du lịch nước ngoài... Albus vốn định đi cùng tôi, nhưng người mẹ Kendra của ông ấy đột nhiên qua đời. Ariana — cô ấy đương nhiên không phải bị người nhà cầm tù — thân thể cô bé vẫn luôn không tốt, cần được chăm sóc, Albus phải ở nhà."

"Bà ấy thực sự là một Á phù thuỷ sao?"

Doge khẳng định nói: "Không phải, chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy dùng phép thuật di chuyển ấm trà. Nhưng Kendra không đồng ý cổ làm như vậy, có lẽ vì sử dụng quá nhiều phép thuật sẽ khiến tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn, tội nghiệp cô bé, sau khi mẹ cô ấy qua đời chưa đến một năm cũng ra đi, Albus rất đau buồn, quả thực cậu ấy như trở thành một người khác..."

Harry kiên nhẫn lắng nghe, nhưng không chờ được cái tên Grindelwald xuất hiện trong câu chuyện của Doge.

"Tôi không rõ lắm." Doge trông như rất muốn lảng tránh vấn đề này, "Albus cũng không nhắc tới, cậu ấy chỉ nói trong một bức thư trong khoảng thời gian đó rằng cậu ấy có một người bạn thú vị mới, họ đang nghiên cứu Bảo bối Tử thần. Nhưng ai có thể tin rằng Gellert Grindelwald lại tin vào một điều như vậy?"

"Bảo bối Tử thần?" Hermione cau mày nói, "Nghe có vẻ nguy hiểm."

Ron phụt một tiếng bật cười trước, sau đó là Doge, Draco, ngay cả Harry cười cô.

Hermione tức giận hỏi: "Mọi người đang cười cái gì?"

Ron nói: "Bảo bối Tử thần, ha ha ha, là một truyện cổ tích của phù thủy. Không nguy hiểm, kể cho phù thủy nhỏ trước năm tuổi nghe, thật sự không nguy hiểm, ha ha ha ha."

Áp dụng trước năm tuổi. Harry Potter lập tức ngừng cười, nhìn cậu phù thủy tóc vàng đứng bên cạnh với vẻ khiển trách.

Vì thế Draco Malfoy cũng ngừng cười.

"Đúng vậy, đúng vậy, câu chuyện về ba anh em và Bảo bối Tử thần. Các phù thủy gốc Muggle có thể không biết nhiều về nó, nhưng nó chỉ là một câu chuyện cổ tích —" Doge nhìn vào trang lót của cuốn sách trống, "Mà cái này cũng rất giống biểu tượng Bảo bối Tử thần, Những chuyện kể của Beedle người hát rong, là cuốn sách có viết Chuyện kể về ba người anh em, có in cái này trên tiêu đề. Các cháu thấy đấy, chiều dọc này tượng trưng cho Cây đũa phép cơm nguội, vòng tròn này là Viên đá phục sinh, còn hình tam giác bên ngoài là áo khoác tàng hình." Ông gật đầu khẳng định: "Chính là như vậy, mỗi một phù thủy nhỏ nào cũng đều có thể gặp qua biểu tượng, rất bình thường."

— Không, điều này thật bất thường. Harry nhìn chằm chằm biểu tượng kia, cậu càng thêm chắc chắn quyển sách này là của cụ Dumbledore, có lẽ là phượng hoàng mang đến cho Doge, để Harry tìm được nó... Nhưng tại sao cụ Dumbledore không giao trực tiếp cho bọn họ? Có tiếng sấm bên ngoài ngôi nhà, một tia sét chói lòa đánh vào cửa sổ, gần như cùng lúc đó, đèn trong phòng vụt tắt, toàn bộ căn nhà chìm vào bóng tối.

"Lumos!"

"Đừng, Ron, dùng đèn pin đi."

"Có thể là do công tắc nguồn điện bị đánh trúng, mình đi nói cho ông chủ."

"Bùa phục hồi có hữu dụng không?"

Trong bóng đêm, Harry cảm thấy có thứ gì đó mềm mại cọ vào vành tai mình, sau đó là giọng nói trầm thấp của Draco cất lên: "Potter, buổi tối hôm đó là chính em yêu cầu nghe chuyện cổ tích thiếu nhi."

Harry che lại lỗ tai đang nóng lên, căm giận nói: "Xin nhớ rõ anh chỉ lớn hơn em hai tháng, ngài cựu giám hộ."

Lại một tia chớp lóe lên, trên cầu thang sau lưng bọn họ xuất hiện một người đàn ông Muggle, có chút hoang mang: "Ờ, các cậu cứ tiếp tục đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện