Chiếc Jeep xấu hổ dừng lại trên bờ kè, hai con chim sẻ chao đảo qua đầu xe.
Ron lấy ra bản đồ xác nhận: "Tại sao lại sai? Đúng là cái biển báo giao thông này mà, giống nhau như đúc luôn ấy!"
"Nhưng phía trước đâu có cái hồ nào!" Hermione nói đầy tức giận, "Mình đã nói rồi, tấm bản đồ này được vẽ mấy năm trước, một số biển báo có thể đã thay đổi, chúng ta nên chú ý địa hình hơn là biển báo giao thông!"
"Bồ cũng không thể xác định được con đường nào là đúng chưa, không phải hả." Ron lẩm bẩm, "Lúc trước bồ để cho mình quyết định có nên rẽ hay không, vậy mà giờ bồ lại trách mình không nghe lời bồ."
"Đó là bởi vì bồ luôn phàn nàn rằng mình chỉ sai đường cho bồ!"
Draco ngồi ở hàng ghế phía sau, nhận ra được một sự thật vớ vẩn: Hắn thế mà lại ngồi trên một cái ô tô Muggle, dùng một cách rất Muggle để di chuyển, hàng phía trước hai Gryffindor đã cãi nhau đến lần thứ ba chỉ vì ai là người chỉ sai đường, mà một Gryffindor khác, Harry Potter, chúa cứu thế đeo trên lưng lời tiên tri vĩ đại của bọn họ, ôm đũa phép xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ra ghế sau ngủ, cái đầu lông xù xù kia lắc qua lắc lại, cuối cùng đập vào chân Draco như một trái Bludge.
Sức nặng từ Harry khiến hắn hơi mất phương hướng... Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Draco đã từng chân thành hy vọng Harry Potter mau chóng thành niên để có thể thoát khỏi Khế ước Bảo hộ chết tiệt đó, sau đó hắn lại sợ hãi cái ngày Khế ước thật sự kết thúc.
Như Draco đã nói với Mắt Điên, hắn không thể chứng minh bản thân, nhưng Khế ước Bảo hộ sẽ trói buộc hắn, đảm bảo rằng hắn tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại Harry. Đây cũng là cơ sở để Hội Phượng Hoàng tiếp nhận hắn lúc này. Mấy ngày nay ở nhà Muriel, Draco cảm nhận được rất rõ ràng một ít săm soi và cân nhắc, điều này nhắc nhở hắn, rằng hắn chưa chắc sẽ được cho phép tiếp tục đồng hành cùng Harry.
Mấy ngày nay hắn giống như một thám tử mất khống chế, mỗi phút mỗi giây đều quan sát hướng đi của Harry. Hắn phát hiện Granger lén thu thập hành lý, phát hiện Harry luôn thì thào gì đó với Ron — chắc hẳn họ đang thảo luận về việc rời khỏi đây vào một lúc nào đó để cùng nhau tìm Trường Sinh Linh Giá — Draco ý thức được, một khi rời khỏi London, nơi chỉ có hai người họ, ngay cả khi hắn nguyện ý trả giá bất cứ thứ gì vì Harry, cũng có rất nhiều những người khác so với hắn có năng lực hơn, so với hắn... có tư cách hơn.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Harry khiến hắn sợ hãi, Khế ước Bảo hộ sắp mất hiệu lực khiến hắn sợ hãi. Lý do của hắn, mối liên hệ mong manh giữa hắn và Harry, sắp biến mất, Draco Malfoy sẽ sớm trở lại với địa vị vốn dĩ của mình: một kẻ thù cũ, một kẻ phản bội với Dấu hiệu Hắc ám, có lẽ hắn sẽ sớm bị yêu cầu uống Chân dược để chứng minh bản thân, hoặc bị tạm giam cho đến khi kết thúc chiến tranh, ngay cả khi hắn có sự đảm bảo của cụ Dumbledore. Hắn bối rối nhìn đi chỗ khác khi Harry nhìn qua.
Nhưng bây giờ hắn đang đi trên một con đường nông thôn ở phía Tây Nam nước Anh, với một cái đầu đang ngủ của Potter nặng nề gác lên đùi hắn, Weasley giận dữ quay xuống: "Harry — (nó thấp giọng sau khi phát hiện Harry đang ngủ rồi quay sang Draco) Malfoy, mày nhìn này: Trên bản đồ đánh dấu như vậy, làm sao tao biết trước mặt có cái hồ đúng không?"
Draco giật mình trừng mắt nó, trong vòng hai giây không nhận ra rằng Ron đang hỏi mình. Harry cau mày hừ một tiếng.
Giọng Hermione càng nhỏ nhẹ hơn, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến việc cô biểu đạt ý kiến: "Ronald, cho dù bồ hỏi toàn thế giới thì hiện tại chúng ta cũng nên quay đầu lại!"
Draco nhẹ nhàng đặt tay lên tai Harry, cố gắng ngăn chặn một chút tiếng ồn theo cách nguyên thủy này. Harry dụi vào chân hắn một chút, ngủ càng sâu hơn.
*
Bởi vì đi nhầm đường nên họ đã bỏ lỡ thị trấn nơi họ định đến tiếp tế, và phải cắm trại trong rừng vào ban đêm. Cảm ơn Lucius đã chuẩn bị một chiếc lều sang trọng trong chiếc rương của Draco, Ron gần như khóc lóc nói: "Malfoy, đáng lẽ mày nên lấy cái này ở nhà dì Muriel, tao có thể sống trong vườn như vậy!"
"Buổi sáng bà ấy vẫn sẽ đến trước cửa nhà bồ và la hét ầm ĩ." Harry nhún vai, lấy bánh mì nguyên cám từ hộp cơm đưa cho Ron.
Hermione nói: "Mình đã sử dụng mọi câu thần chú bảo vệ mà mình có thể nghĩ ra, trừ khi một phù thủy nghi ngờ về nơi này, còn đâu hẳn là sẽ không thành vấn đề."
"Tôi nhớ trong rương của tôi có một ít thứ có thể dùng để cảnh báo." Draco xoay người bắt đầu tìm kiếm, "Hoặc là treo cha tôi lên cây đi, nếu một phù thủy đến gần ông ấy có thể đánh thức chúng ta."
"Không! Đừng!" Harry kêu to, "Hay là để mình gác đêm đi, dù sao mình đã ngủ ở trên xe rồi." Trên má trái cậu vẫn còn hằn hoa văn chiếc quần của Draco.
Hermione lẩm bẩm: "Có lẽ mình nên đánh giá lại mối quan hệ gia đình máu trong truyền thống."
Ron đột nhiên đứng thẳng dậy và hét lên một tiếng: "A!"
Ba người kia lập tức lo lắng nhìn nó: "Làm sao vậy?"
Ron cầm lấy bánh mì đã cắn một cái, xanh cả mặt: "Harry, bồ làm sao có loại bánh mì khó ăn như vậy?"
Harry trầm mặc một chút: "... Đây là đá Phục Sinh lúa mạch đó."
Ron hỏi đầy nghiêm túc: "Nếu đem nó đặt ở trong miệng một cái xác thì có khi nó cũng bật sống dậy để nhổ ra đó?"
Draco xấu hổ ho khan một tiếng: "Thật ra còn có đồ ăn khác. Nhưng đều mua ở cửa hàng Muggle."
Hermione dùng ánh mắt kì diệu nhìn hắn: "Cậu đến cửa hàng Muggle mua mấy thứ này sao?"
"Anh ấy chỉ cầm danh sách mua sắm mình liệt kê rồi chạy tới cửa hàng, sau đó nói với người bán hàng, 'xin chào bạn, tôi muốn mấy thứ này có thể giúp tôi tìm không'." Harry đặt tay lên vai Draco, "Nhưng mình cũng không nhớ rõ chi tiết, anh xưng 'bạn' sao, Malfoy?"
Draco thoạt nhìn càng xấu hổ, khó khăn nói: "... Tôi cũng không nhớ rõ."
Ron vui vẻ mở ra một túi khoai tây chiên: "Mình thích vị này."
*
Ron tuyên bố sau bữa tối: "Mình phát hiện chúng ta chỉ có hai phòng ngủ, hơn nữa tất cả đều là màu xanh chết tiệt của Slytherin."
Draco gật đầu: "Đúng vậy, hai phòng. Của tôi và cha mẹ tôi."
Harry nói: "Giường của Draco lớn mà, ba chúng ta có thể ngủ cùng nhau, để Hermione ngủ trong phòng ngủ chính."
Ron hoảng sợ: "Bồ nói đùa sao Harry, bồ muốn mình ngủ cùng hai người á?!!"
Harry nói: "Coi như là ký túc xá ở trường học thôi. Dù sao hiện tại mọi người đều là bạn bè cả mà, không phải sao?"
Ron kiên quyết: "Nếu ý bồ là loại 'bạn bè' này. Thì bồ và Malfoy là, mình và hai người thì không phải."
Draco nói từ tốn: "Các cậu ngủ là được rồi, tôi có thể ở phòng khách với cha tôi."
Sắc mặt Harry biến đổi: "Vẫn là em đi, anh đừng thật sự đừng treo Lucius ở bên ngoài đấy nhé."
May mắn thay, bức chân dung Lucius vĩnh viễn sẽ không biết ông suýt nữa bị treo trên ngọn cây để làm còi báo động. Harry ngồi ở trên nhánh cây nhìn những ngôi sao xa, nhớ tới Firenze đã từng nói với cậu rằng quỹ đạo của các ngôi sao có thể dự đoán tương lai. Tương lai của cậu sẽ là gì? Nếu cậu thực sự được sinh ra để giết Voldemort —
"Potter." Draco đi đến dưới tàng cây, ngước nhìn cậu.
Harry nói: "Em nghĩ anh sẽ tiếp tục trốn tránh em."
Draco dựa vào thân cây: "Em... dạo này hình như không được vui vẻ lắm."
"Em rất vui vì anh phát hiện ra em không vui."
"Potter."
"Lúc ấy anh ngửi thấy gì?" Harry hỏi, "Khi nắp vạc Tình dược được mở ra, rốt cuộc anh đã ngửi thấy gì?"
"... Không ngửi thấy gì cả."
Trái tim Harry bị lấn át bởi sự uể oải và thất vọng mãnh liệt. Nhưng sau đó, Draco nói: "Chỉ là cảm thấy mùi hương trên người em càng trở nên rõ ràng. Khi ấy tôi đã không nghiêm túc nghĩ tại sao lại thế."
Như có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ của mình, Harry cảm thấy có một luồng điện kỳ lạ chạy dọc cơ thể mình: "Sau đó thì sao?"
Draco thẳng thắn nói: "Vào Lễ Giáng Sinh. Kỳ thật tôi vẫn luôn... Không thể tưởng tượng sẽ có chuyện như vậy, đương nhiên tôi cũng từng tưởng tượng mình sau này sẽ có một người vợ, sẽ yêu thương và chăm sóc cô ấy, mà không phải... Trăm phương nghìn kế tra tấn người đó. Tôi biết em sẽ không tin tôi yêu em, bởi vì bản thân tôi cũng không quá tin —"
Harry ngắt lời hắn: "Em tin."
"Yêu không phải như thế, giữa chúng ta bất kể thế nào đều không đủ là yêu..." Giọng nói của Draco dừng lại, "Từ từ đã, Potter, em vừa nói gì?"
Harry lung lay cành cây ở trên đỉnh đầu hắn, một chiếc lá rơi xuống: "Em nghĩ em nói đủ rõ ràng rồi. Em không biết anh không hiểu cái gì. Nhưng em cho rằng em hiểu rõ tình yêu hơn anh, cũng càng có tư cách phán đoán đây rốt cuộc có phải yêu hay không."
"Nhưng —"
"Em chưa cho người khác biết tình huống cụ Dumbledore có lẽ không ổn." Harry đột nhiên chuyển đề tài, "Thần hộ mệnh của anh không liên lạc được với cụ Dumbledore phải không?"
"Đúng vậy." Vẻ mặt của Draco trở nên nghiêm túc, "Khi tôi và cụ Dumbledore tách ra, ông ấy đã nói với tôi ba cách để thông báo với ông ấy chúng ta đã tìm thấy Trường Sinh Linh Giá, nhưng cho đến bây giờ, không có cái nào nhận được phản hồi."
Harry nhẹ nhàng nói: "Chuyện xảy ra ở Thung lũng Godric nhất định cũng là ngoài ý muốn của thầy ấy. Rất có thể sau này chúng ta sẽ phải tự dựa vào chính mình."
Draco nhìn bóng Harry bị ánh trăng chiếu trên mặt đất: "Chúng ta cần tự mình phá hủy Trường Sinh Linh Giá sao?"
"Thậm chí cần phải làm nhiều hơn nữa." Giọng Harry rất nhỏ, "Kỳ thực em rất sợ hãi, cụ Dumbledore nói cho em biết, không phải tất cả lời tiên tri đều sẽ thành sự thật, có lẽ em đã lựa chọn sai lầm, có lẽ em không thể giết chết hắn, kết thúc cuộc hành trình này sẽ là cái chết — Malfoy?!"
Cành cây Harry đang ngồi bị một bùa chú đánh trúng, dứt khoát đứt gãy, lực hấp dẫn khiến cậu rơi xuống như một quả táo, bị một Malfoy mặt trầm xuống đỡ lấy.
Malfoy này không nói một lời, ôm chặt cậu đến nỗi cánh tay cậu bất giác run lên. Vì thế Harry nhẹ giọng nói: "Có lẽ anh sẽ không còn một vài cơ hội hôn em lần nữa."
Cậu đã thắng. Draco ấn ót cậu, trao cho cậu một nụ hôn dài, và mãnh liệt.
Ron lấy ra bản đồ xác nhận: "Tại sao lại sai? Đúng là cái biển báo giao thông này mà, giống nhau như đúc luôn ấy!"
"Nhưng phía trước đâu có cái hồ nào!" Hermione nói đầy tức giận, "Mình đã nói rồi, tấm bản đồ này được vẽ mấy năm trước, một số biển báo có thể đã thay đổi, chúng ta nên chú ý địa hình hơn là biển báo giao thông!"
"Bồ cũng không thể xác định được con đường nào là đúng chưa, không phải hả." Ron lẩm bẩm, "Lúc trước bồ để cho mình quyết định có nên rẽ hay không, vậy mà giờ bồ lại trách mình không nghe lời bồ."
"Đó là bởi vì bồ luôn phàn nàn rằng mình chỉ sai đường cho bồ!"
Draco ngồi ở hàng ghế phía sau, nhận ra được một sự thật vớ vẩn: Hắn thế mà lại ngồi trên một cái ô tô Muggle, dùng một cách rất Muggle để di chuyển, hàng phía trước hai Gryffindor đã cãi nhau đến lần thứ ba chỉ vì ai là người chỉ sai đường, mà một Gryffindor khác, Harry Potter, chúa cứu thế đeo trên lưng lời tiên tri vĩ đại của bọn họ, ôm đũa phép xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ra ghế sau ngủ, cái đầu lông xù xù kia lắc qua lắc lại, cuối cùng đập vào chân Draco như một trái Bludge.
Sức nặng từ Harry khiến hắn hơi mất phương hướng... Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Draco đã từng chân thành hy vọng Harry Potter mau chóng thành niên để có thể thoát khỏi Khế ước Bảo hộ chết tiệt đó, sau đó hắn lại sợ hãi cái ngày Khế ước thật sự kết thúc.
Như Draco đã nói với Mắt Điên, hắn không thể chứng minh bản thân, nhưng Khế ước Bảo hộ sẽ trói buộc hắn, đảm bảo rằng hắn tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại Harry. Đây cũng là cơ sở để Hội Phượng Hoàng tiếp nhận hắn lúc này. Mấy ngày nay ở nhà Muriel, Draco cảm nhận được rất rõ ràng một ít săm soi và cân nhắc, điều này nhắc nhở hắn, rằng hắn chưa chắc sẽ được cho phép tiếp tục đồng hành cùng Harry.
Mấy ngày nay hắn giống như một thám tử mất khống chế, mỗi phút mỗi giây đều quan sát hướng đi của Harry. Hắn phát hiện Granger lén thu thập hành lý, phát hiện Harry luôn thì thào gì đó với Ron — chắc hẳn họ đang thảo luận về việc rời khỏi đây vào một lúc nào đó để cùng nhau tìm Trường Sinh Linh Giá — Draco ý thức được, một khi rời khỏi London, nơi chỉ có hai người họ, ngay cả khi hắn nguyện ý trả giá bất cứ thứ gì vì Harry, cũng có rất nhiều những người khác so với hắn có năng lực hơn, so với hắn... có tư cách hơn.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Harry khiến hắn sợ hãi, Khế ước Bảo hộ sắp mất hiệu lực khiến hắn sợ hãi. Lý do của hắn, mối liên hệ mong manh giữa hắn và Harry, sắp biến mất, Draco Malfoy sẽ sớm trở lại với địa vị vốn dĩ của mình: một kẻ thù cũ, một kẻ phản bội với Dấu hiệu Hắc ám, có lẽ hắn sẽ sớm bị yêu cầu uống Chân dược để chứng minh bản thân, hoặc bị tạm giam cho đến khi kết thúc chiến tranh, ngay cả khi hắn có sự đảm bảo của cụ Dumbledore. Hắn bối rối nhìn đi chỗ khác khi Harry nhìn qua.
Nhưng bây giờ hắn đang đi trên một con đường nông thôn ở phía Tây Nam nước Anh, với một cái đầu đang ngủ của Potter nặng nề gác lên đùi hắn, Weasley giận dữ quay xuống: "Harry — (nó thấp giọng sau khi phát hiện Harry đang ngủ rồi quay sang Draco) Malfoy, mày nhìn này: Trên bản đồ đánh dấu như vậy, làm sao tao biết trước mặt có cái hồ đúng không?"
Draco giật mình trừng mắt nó, trong vòng hai giây không nhận ra rằng Ron đang hỏi mình. Harry cau mày hừ một tiếng.
Giọng Hermione càng nhỏ nhẹ hơn, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến việc cô biểu đạt ý kiến: "Ronald, cho dù bồ hỏi toàn thế giới thì hiện tại chúng ta cũng nên quay đầu lại!"
Draco nhẹ nhàng đặt tay lên tai Harry, cố gắng ngăn chặn một chút tiếng ồn theo cách nguyên thủy này. Harry dụi vào chân hắn một chút, ngủ càng sâu hơn.
*
Bởi vì đi nhầm đường nên họ đã bỏ lỡ thị trấn nơi họ định đến tiếp tế, và phải cắm trại trong rừng vào ban đêm. Cảm ơn Lucius đã chuẩn bị một chiếc lều sang trọng trong chiếc rương của Draco, Ron gần như khóc lóc nói: "Malfoy, đáng lẽ mày nên lấy cái này ở nhà dì Muriel, tao có thể sống trong vườn như vậy!"
"Buổi sáng bà ấy vẫn sẽ đến trước cửa nhà bồ và la hét ầm ĩ." Harry nhún vai, lấy bánh mì nguyên cám từ hộp cơm đưa cho Ron.
Hermione nói: "Mình đã sử dụng mọi câu thần chú bảo vệ mà mình có thể nghĩ ra, trừ khi một phù thủy nghi ngờ về nơi này, còn đâu hẳn là sẽ không thành vấn đề."
"Tôi nhớ trong rương của tôi có một ít thứ có thể dùng để cảnh báo." Draco xoay người bắt đầu tìm kiếm, "Hoặc là treo cha tôi lên cây đi, nếu một phù thủy đến gần ông ấy có thể đánh thức chúng ta."
"Không! Đừng!" Harry kêu to, "Hay là để mình gác đêm đi, dù sao mình đã ngủ ở trên xe rồi." Trên má trái cậu vẫn còn hằn hoa văn chiếc quần của Draco.
Hermione lẩm bẩm: "Có lẽ mình nên đánh giá lại mối quan hệ gia đình máu trong truyền thống."
Ron đột nhiên đứng thẳng dậy và hét lên một tiếng: "A!"
Ba người kia lập tức lo lắng nhìn nó: "Làm sao vậy?"
Ron cầm lấy bánh mì đã cắn một cái, xanh cả mặt: "Harry, bồ làm sao có loại bánh mì khó ăn như vậy?"
Harry trầm mặc một chút: "... Đây là đá Phục Sinh lúa mạch đó."
Ron hỏi đầy nghiêm túc: "Nếu đem nó đặt ở trong miệng một cái xác thì có khi nó cũng bật sống dậy để nhổ ra đó?"
Draco xấu hổ ho khan một tiếng: "Thật ra còn có đồ ăn khác. Nhưng đều mua ở cửa hàng Muggle."
Hermione dùng ánh mắt kì diệu nhìn hắn: "Cậu đến cửa hàng Muggle mua mấy thứ này sao?"
"Anh ấy chỉ cầm danh sách mua sắm mình liệt kê rồi chạy tới cửa hàng, sau đó nói với người bán hàng, 'xin chào bạn, tôi muốn mấy thứ này có thể giúp tôi tìm không'." Harry đặt tay lên vai Draco, "Nhưng mình cũng không nhớ rõ chi tiết, anh xưng 'bạn' sao, Malfoy?"
Draco thoạt nhìn càng xấu hổ, khó khăn nói: "... Tôi cũng không nhớ rõ."
Ron vui vẻ mở ra một túi khoai tây chiên: "Mình thích vị này."
*
Ron tuyên bố sau bữa tối: "Mình phát hiện chúng ta chỉ có hai phòng ngủ, hơn nữa tất cả đều là màu xanh chết tiệt của Slytherin."
Draco gật đầu: "Đúng vậy, hai phòng. Của tôi và cha mẹ tôi."
Harry nói: "Giường của Draco lớn mà, ba chúng ta có thể ngủ cùng nhau, để Hermione ngủ trong phòng ngủ chính."
Ron hoảng sợ: "Bồ nói đùa sao Harry, bồ muốn mình ngủ cùng hai người á?!!"
Harry nói: "Coi như là ký túc xá ở trường học thôi. Dù sao hiện tại mọi người đều là bạn bè cả mà, không phải sao?"
Ron kiên quyết: "Nếu ý bồ là loại 'bạn bè' này. Thì bồ và Malfoy là, mình và hai người thì không phải."
Draco nói từ tốn: "Các cậu ngủ là được rồi, tôi có thể ở phòng khách với cha tôi."
Sắc mặt Harry biến đổi: "Vẫn là em đi, anh đừng thật sự đừng treo Lucius ở bên ngoài đấy nhé."
May mắn thay, bức chân dung Lucius vĩnh viễn sẽ không biết ông suýt nữa bị treo trên ngọn cây để làm còi báo động. Harry ngồi ở trên nhánh cây nhìn những ngôi sao xa, nhớ tới Firenze đã từng nói với cậu rằng quỹ đạo của các ngôi sao có thể dự đoán tương lai. Tương lai của cậu sẽ là gì? Nếu cậu thực sự được sinh ra để giết Voldemort —
"Potter." Draco đi đến dưới tàng cây, ngước nhìn cậu.
Harry nói: "Em nghĩ anh sẽ tiếp tục trốn tránh em."
Draco dựa vào thân cây: "Em... dạo này hình như không được vui vẻ lắm."
"Em rất vui vì anh phát hiện ra em không vui."
"Potter."
"Lúc ấy anh ngửi thấy gì?" Harry hỏi, "Khi nắp vạc Tình dược được mở ra, rốt cuộc anh đã ngửi thấy gì?"
"... Không ngửi thấy gì cả."
Trái tim Harry bị lấn át bởi sự uể oải và thất vọng mãnh liệt. Nhưng sau đó, Draco nói: "Chỉ là cảm thấy mùi hương trên người em càng trở nên rõ ràng. Khi ấy tôi đã không nghiêm túc nghĩ tại sao lại thế."
Như có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ của mình, Harry cảm thấy có một luồng điện kỳ lạ chạy dọc cơ thể mình: "Sau đó thì sao?"
Draco thẳng thắn nói: "Vào Lễ Giáng Sinh. Kỳ thật tôi vẫn luôn... Không thể tưởng tượng sẽ có chuyện như vậy, đương nhiên tôi cũng từng tưởng tượng mình sau này sẽ có một người vợ, sẽ yêu thương và chăm sóc cô ấy, mà không phải... Trăm phương nghìn kế tra tấn người đó. Tôi biết em sẽ không tin tôi yêu em, bởi vì bản thân tôi cũng không quá tin —"
Harry ngắt lời hắn: "Em tin."
"Yêu không phải như thế, giữa chúng ta bất kể thế nào đều không đủ là yêu..." Giọng nói của Draco dừng lại, "Từ từ đã, Potter, em vừa nói gì?"
Harry lung lay cành cây ở trên đỉnh đầu hắn, một chiếc lá rơi xuống: "Em nghĩ em nói đủ rõ ràng rồi. Em không biết anh không hiểu cái gì. Nhưng em cho rằng em hiểu rõ tình yêu hơn anh, cũng càng có tư cách phán đoán đây rốt cuộc có phải yêu hay không."
"Nhưng —"
"Em chưa cho người khác biết tình huống cụ Dumbledore có lẽ không ổn." Harry đột nhiên chuyển đề tài, "Thần hộ mệnh của anh không liên lạc được với cụ Dumbledore phải không?"
"Đúng vậy." Vẻ mặt của Draco trở nên nghiêm túc, "Khi tôi và cụ Dumbledore tách ra, ông ấy đã nói với tôi ba cách để thông báo với ông ấy chúng ta đã tìm thấy Trường Sinh Linh Giá, nhưng cho đến bây giờ, không có cái nào nhận được phản hồi."
Harry nhẹ nhàng nói: "Chuyện xảy ra ở Thung lũng Godric nhất định cũng là ngoài ý muốn của thầy ấy. Rất có thể sau này chúng ta sẽ phải tự dựa vào chính mình."
Draco nhìn bóng Harry bị ánh trăng chiếu trên mặt đất: "Chúng ta cần tự mình phá hủy Trường Sinh Linh Giá sao?"
"Thậm chí cần phải làm nhiều hơn nữa." Giọng Harry rất nhỏ, "Kỳ thực em rất sợ hãi, cụ Dumbledore nói cho em biết, không phải tất cả lời tiên tri đều sẽ thành sự thật, có lẽ em đã lựa chọn sai lầm, có lẽ em không thể giết chết hắn, kết thúc cuộc hành trình này sẽ là cái chết — Malfoy?!"
Cành cây Harry đang ngồi bị một bùa chú đánh trúng, dứt khoát đứt gãy, lực hấp dẫn khiến cậu rơi xuống như một quả táo, bị một Malfoy mặt trầm xuống đỡ lấy.
Malfoy này không nói một lời, ôm chặt cậu đến nỗi cánh tay cậu bất giác run lên. Vì thế Harry nhẹ giọng nói: "Có lẽ anh sẽ không còn một vài cơ hội hôn em lần nữa."
Cậu đã thắng. Draco ấn ót cậu, trao cho cậu một nụ hôn dài, và mãnh liệt.
Danh sách chương