Từ bữa tối Hermione và Ron từ đều chờ trong một phòng học trống ở toà phía tây, mãi cho đến khi Harry mặc một cái áo chùng kiểu nữ nhảy lên bậc thang xuất hiện ở trước mặt bọn họ: "Mình đã trở về, hai bồ đều thuận lợi chứ?"
"Mọi chuyện đều tốt." Hermione trả lời, "Mình chỉ cần nói là ba mẹ mình đều là Muggle thì giáo sư Burbage ngay lập tức bỏ hết mọi việc tới trò chuyện với mình. Đừng nói giữ chân cô một buổi chiều, nếu không phải Ron tới tìm mình, có lẽ đến bây giờ mình với cô ấy vẫn còn ngồi ở trong phòng bếp cơ — nhân tiện, giáo sư Burbage đã tham gia S.P.E.W của mình đó, cô ấy cho rằng đó là một dự án tuyệt vời."
"Cảm ơn bồ, Hermione."
"Không có gì đâu, bọn mình càng muốn biết bồ ở bên kia thế nào. Malfoy thật sự động thủ sao?"
"Đúng vậy." Harry nặng nề gật đầu, "Nhưng lại vòng vo lắm. Cậu ta kéo mình vào trong rừng cây (Ron sửa lại: "Malfoy muốn mang giáo sư Burbage đi chứ không phải bồ." Rồi Harry nói: "Nhưng người bị cậu ta khiêng đi là mình mà.") sau đó muốn dẫn mình đi với cậu ta đến Thái ấp Malfoy, nghe nói Voldemort ở nơi đó chờ cậu ta giao nộp thi thể của giáo sư Burbage. Nhưng mà, cho đến khi thuốc đa dịch mất hiệu lực, mình cũng không biết cậu ta chờ đến lúc nào mới thật sự biến giáo sư Burbage thành một cái xác nữa... Trông cậu ta cũng có vẻ không chắc chắn lắm."
Ron hỏi: "Ý của bồ là sao? Chẳng lẽ nó chuẩn bị nhiều như vậy cũng chỉ để dẫn giáo sư Burbage ra ngoài đi dạo đâu đó một vòng rồi lại thả về à?"
"Mình đoán là cậu ta không xuống tay được." Harry ngồi xuống bậc thang, "Thầy Dumbledore nói đúng, Draco không phải một đứa có thể giết người."
Hermione lo lắng hỏi: "Nếu thầy Dumbledore cũng cảm thấy vậy, cứ để kệ Malfoy thế thì ổn không? Còn cái Bảo hộ Khế ước kia, mình hoàn toàn không tra được tư liệu liên quan."
"Thầy Dumbledore nói chuyện này mình có thể tự quyết định." Harry hít một hơi thật sâu, "Mình quyết định tin tưởng trực giác của mình. Mặc kệ cái Khế ước đó đến tột cùng là cái gì, nó cũng chỉ là một thần chú mà thôi... Bùa chú vĩnh viễn không khống chế được tâm con người, bọn mình đều học qua rồi mà."
Ron giật mình: "Harry, bồ sẽ không nghĩ là Malfoy làm những chuyện đó vì nó yêu bồ, chứ không phải vì cái khế ước kia đúng chứ?"
"Mình không chắc," Harry nhắm mắt lại, "mình vẫn luôn không dám khẳng định."
Hermione do dự đặt tay lên vai cậu: "Harry, bồ không phải với Malfoy là..."
"Đúng, mình đúng là vậy đó." Harry lẩm bẩm, "Cậu ta không thể làm như vậy, chủ động đến gần mình, chờ đến khi mình cảm thấy cậu ta nên ở bên cạnh mình thì lại nói với mình rằng đây đều là do mình hiểu lầm. Mình không thể tiếp thu chuyện này."
Hermione và Ron đều không biết nên làm sao. Không chắc nên an ủi Harry như thế nào thì mới có hiệu quả.
Ngược lại Harry còn cười cười với các bạn mình: "Kỳ thật cũng không tệ như thế đâu. Hôm nay cậu ta còn hôn mình, mình nghĩ những gì mình cảm thấy vẫn là đúng."
Nghe thế, Ron bật dậy ngay khỏi cái ghế nó đang ngồi: "Từ từ, bồ nói Malfoy hôm nay làm gì cơ!?"
Harry có điểm xấu hổ: "Cậu ta, ờ, hôn mình. Mình thừa nhận là mình khơi mào hôn cậu ta, nhưng cậu ta sử dụng lưỡi trước. Mình chỉ định là... đơn giản một chút thôi, hoàn toàn không nghĩ là cậu ta sẽ nhập tâm như vậy, nói thiệt là mình bị hết hồn đó."
Đôi mắt Ron mở to, khiếp sợ nhìn Harry — cuối cùng, cậu trai tóc đỏ hồi hộp hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Harry nhớ lại một chút: "Rất nóng, tê tê dại dại, đến sau lại không thở nổi. Môi cậu ta khô lắm, mới đầu còn nứt chảy máu cơ, có hơi đắng, nhưng sau đó lại ngọt."
Ron cảm thán: "Oa, xem ra là kỹ thuật hôn của Malfoy tốt hơn bồ một chút."
Harry nói không phục: "Đây là một chuyện cần cả hai người đồng lòng, bồ không thể mạt sát nỗ lực của mình được."
Hermione cắt ngang bọn họ: "Mình tưởng chúng ta đang bàn về một vụ mưu sát, chứ không phải chia sẻ kinh nghiệm tình trường."
"Thật xin lỗi." Hai chàng trai xấu hổ cúi đầu, không nói nữa, mặc dù trông Ron vẫn không tin kỹ thuật hôn của Harry đột nhiên tiến bộ, còn Harry rất muốn giải thích rõ ràng rằng cậu hôm nay làm rất tốt.
Hermione thở dài nói: "Thôi quên đi, cũng tốt nếu tất cả các chuyện giết chóc đều có thể được giải quyết bằng tình yêu."
*
Không có Thần Sáng, cũng không có chất vấn. Draco kinh ngạc phát hiện mình lại lần nữa ngồi ở phòng chung Slytherin, cách đó không xa có vài đàn em đang thảo luận về bài tập, chuyện đầu tháng kia cứ như chưa từng xảy ra vậy, ngẫu nhiên còn gặp được giáo sư Burbage trong trường, bà vẫn nói chuyện thân thiết với bọn học sinh như cũ, có khi còn đeo cái huy hiệu kì quái kia của Granger trên áo.
Chuyện này không đúng. Draco biết hắn đã làm gì: Một cuộc mưu sát. Hắn không thành công là do Potter sử dụng thuốc đa dịch giả thành Charity Burbage, mà với Khế ước Bảo hộ, Draco không thể giết chết Potter. Hắn hiện tại hẳn là ở Azkaban, ít nhất thì cũng là bị giam ở Wizengamot chờ thẩm vấn... Kỳ thật kết cục như vậy cũng không tính là tệ, có lẽ Chúa tể Hắc ám có thể hiểu được vì sao một học sinh thất thủ, tạm thời bỏ qua một tù nhân, không bảo hắn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Một phong thư từ nhà an tĩnh nằm trên tay Draco, Narcissa viết vài lời quan tâm trong đó, mịt mờ dò hỏi kế hoạch lần trước có phải vì Harry hay không. Draco không đáp lại. Hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, hắn không thể giải thích với cha mẹ hắn một điều gì khác ngoài Khế ước Bảo hộ: Hắn có những thứ tình cảm không thể giải thích được với Potter — không, không có những cái đó, không có tình cảm gì hết, chỉ vì Khế ước Bảo hộ mà thôi.
Hắn huy động đũa phép, bật lửa lò sưởi trong tường rồi bỏ lá thư kia vào, trầm mặc nhìn nó vặn vẹo trong ngọn lửa, rồi tiêu tan. Lửa nóng có thể rèn luyện hết thảy, đem tất cả những thứ dơ bẩn nhất đốt thành tro tàn trong sạch. Draco vô thức cầm lấy cặp gắp than, nhìn nó vì ở ngọn lửa đốt đến phát ra ánh hồng.
"Draco, cậu muốn làm gì!" Một cái tay bụ bẫm đột nhiên kéo khuỷu tay Draco lại.
Draco lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã cầm cặp gắp than đặt trên cánh tay trái mình, cách lớp áo sơmi vẫn có thể cảm thấy hơi nóng đủ để đốt cháy làn da. Goyle gắt gao kéo tay phải của hắn, mặt đầy hoảng sợ, nó lắp bắp: "Không, Draco, đừng làm như vậy, sẽ đau, sẽ rất đau đó."
"Tao đâu định làm gì." Draco ném cặp gắp than vào trong lò sưởi, "Có chuyện gì vậy?"
Goyle nhìn nhìn cặp gắp than, nói: "Là giáo sư, giáo sư Snape bảo tao kêu mày đến văn phòng."
*
Cho dù đã đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, văn phòng của Snape vẫn cứ tràn ngập hương độc dược phức tạp. Lúc Draco tới thì cửa phòng đã nửa mở ra, nhưng Snape lại không ở đó. Mấy bình nguyên liệu độc dược nhỏ tùy ý để trên bàn, mấy tấm da dê bị đè dưới bình mực, biểu hiện chủ nhân chỉ tạm thời rời đi.
Draco do dự một chút, quyết định ở chỗ này chờ Snape trở về. Từ sau khi trở lại trường vào học kỳ này, quan hệ giữa hắn và vị viện trưởng Slytherin trở nên thật cổ quái, một bên, bọn họ đều biết đối phương đều đứng ở hai chiến tuyến, một bên khác, bọn họ cũng rất rõ ràng là lập trường của Snape có khuynh hướng thiên về Dumbledore, còn Draco thì chọn bên Tử thần Thực tử.
— Lần này Snape tìm mình là vì chuyện gì? Khuyên mình không cần động thủ nữa, hay là giúp mình hoàn thành việc giết người? Draco đè huyệt Thái Dương, thừa nhận bản thân vô pháp thoát khỏi vũng bùn. Trớ trêu làm sao, Potter là sợi dây thừng đáng sợ nhất, vướng bận và vững chắc nhất, trói chặt tay chân hắn khiến cho hắn không thể động đậy được, nhưng nó cũng lại là đoạn dây thừng cuối cùng giữ chặt hắn để hắn không chìm hẳn xuống dưới đáy bùn sâu.
Đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến từ ngăn tủ bên trái. Draco không muốn để ý tới nó, hắn biết động tĩnh này rất có thể là một loại độc dược nào đó, không đáng để một phù thủy làm ầm lên, nhưng nó thật sự quá ồn, gần như khiến người ta choáng váng, Draco không chắc mình có thể đã chịu ảnh hưởng gì trong thời gian dài không, cuối cùng đành phải mở tủ xem xét.
Xác thật, âm thanh đó được tạo ra bởi một loại trái cây có hình dạng kỳ lạ, nó nằm trong một cái hộp kim loại, không ngừng đập, mãi đến khi Draco đóng nắp hộp thật chặt thì nó mới uể oải ngừng lại. Nhưng sự chú ý của Draco đã bị một thứ khác trong ngăn tủ hấp dẫn. Đó là một cái chậu kim loại, miệng chậu khắc đầy những chữ Rune phức tạp, màu bạc, có chất lỏng trông như có sương mù đang chậm rãi chuyển động ở trong.
Một cái chậu tưởng ký. Hơn nữa đã được để sẵn một đoạn ký ức.
Lúc Draco đoán ra đây là cái gì thì có điểm giật mình, không nghĩ là Snape lại sẽ để món đồ quan trọng như vậy ở trong văn phòng. Hắn biết mình hẳn là đóng lại ngăn tủ ngay lập tức, xem như cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng tay hắn lại không chịu khống chế duỗi ra, chạm tới sợi chỉ bạc trong bồn — trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể của mình bắt đầu rơi xuống.
Hắn rơi xuống trong kí ức màu đen đặc sệt.
Hắn rơi xuống một cái phòng rất tối tăm, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có... Draco mới vừa đứng vững đã thấy Snape xụ mặt đi tới hướng của hắn. Trên người ông mặc đồ của Tử thần Thực giúp Draco đoán ra đây không phải bản nhân của Snape, mà chỉ là hình bóng ông trong trí nhớ mà thôi.
Quả nhiên, cho dù tới trước mặt Draco rồi thì bước chân của Snape cũng không dừng lại, cứ như vậy đi xuyên qua hắn, nói với người nào đó ở phía trước: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Draco xoay người, theo ánh mắt của Snape, giật mình nhìn thấy Lucius và Bellatrix cũng đang ở đây.
Lucius nói: "Tôi có một kế hoạch, muốn mời cậu tham dự, bạn của tôi."
Snape dừng bước chân: "Bạn?"
Bellatrix nói chua ngoa: "Người này không xem ngươi là bạn bè kìa, Lucius. Hắn cũng không muốn kết bạn với ai ở đây — hắn đã làm phản rồi, hắn không hề trung thành với chủ nhân!"
Snape nhìn về người phụ nữ điên khùng kia: "Xem ra bà có rất nhiều hiểu lầm với tôi, bà Lestrange."
"Hiểu lầm? Ngươi không tới nghênh đón chủ nhân từ đầu —"
"Câm miệng, Bellatrix." Lucius cau mày ngăn ả lại, "Nếu ngươi tới đây với ta chỉ để cãi nhau với Severus, thì rời đi ngay cho ta."
Bellatrix bất mãn hét to: "Lucius!"
Lucius trầm mặt nói: "Severus cứu Draco, ông ấy đương nhiên là bạn của ta."
Snape nói bình đạm: "Lucius, tôi không ngại giải thích đâu. Đây cũng không phải lần đầu tiên, là vì tôi cần lấy được sự tín nhiệm từ Dumbledore. Bà cho rằng tất cả những nghi vấn của bà chủ nhân chưa từng hỏi qua tôi sao? Bà cho rằng chủ nhân chỉ nghe vài câu biện giải của tôi là đã tha thứ cho tôi?"
Bellatrix nói: "Ngươi lừa chủ nhân!"
Snape khinh miệt cười một tiếng: "Xem ra bà là đang nghi ngờ năng lực của chủ nhân, bà Lestrange."
... Draco cũng chẳng có hứng thú gì với tranh chấp của bọn họ, hắn cũng hoàn toàn không thích học tập kỹ năng biện hộ cho bản thân của Tử thần Thực tử. Nhưng Snape để riêng đoạn ký ức này ra chắc chắn là có lí do, lần gặp này cũng không phải bình thường...
Một từ trôi vào tai hắn: "... Giải quyết Harry Potter."
Draco thu liễm suy nghĩ, nghe Bellatrix lớn tiếng nói: "Nếu ngươi trung với chủ nhân, thì hãy vì ngài giải quyết Harry Potter đi!"
Snape hỏi: "Đây là ý của chủ nhân?"
Lucius nói chậm rãi: "Không, là kế hoạch của ta. Vì Draco. Con trai ta, bởi vì lí do nào đó mà phải chịu sự kiềm chế của Potter, đây cũng là lí do nó thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên. Chủ nhân sắp hết kiên nhẫn rồi, ta phải mau chóng giết chết Potter ở ngoài tầm mắt của Draco."
Draco cảm thấy hơi thở của mình ngưng lại.
Snape tiếp tục hỏi: "Các người chuẩn bị làm như thế nào?"
Lucius nói: "Kính hai mặt của nhà Black ở trong tay Potter, chỉ cần Dumbledore rời khỏi trường, ta sẽ có cách gọi Potter ra. Nó chắc chắn hy vọng được gặp lại cha đỡ đầu của nó, phải không?"
"Sirius Black đã chết, cho dù có dùng kính hai mặt, các người cũng vô pháp làm Potter nhìn thấy một người đã chết."
"Ta có cách —"
"Lucius, ngươi nói đủ nhiều rồi!" Bellatrix căm giận nói, "Hắn còn chưa đồng ý giúp chúng ta đâu!"
Lucius nhìn về phía Snape: "Severus."
Snape nói: "Chỉ cần chủ nhân đồng ý, tôi đương nhiên sẽ tham dự."
"Không, nếu nói cho chủ nhân, ngài sẽ giết chết Draco." Lucius tựa hồ nhận ra lời nói của mình có vẻ quá sầu lo, nhìn thoáng qua Bellatrix, nói chậm lại, "Chủ nhân cũng sẽ xử phạt chúng ta."
"Chỉ là giết Harry Potter mà thôi." Bellatrix nói không kiên nhẫn, "Ngươi không phải căm hận Potter sao, Snape?"
"Đúng, tôi căm hận Potter." Snape bình tĩnh nói, "Nhưng lòng trung thành của tôi cao hơn cả thù hận. Xin lỗi, không phải chủ nhân ra lệnh cho tôi thì tôi sẽ không tuỳ tiện hành động."
Lucius nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ nhân đương nhiên sẽ hoan nghênh cái xác của Harry Potter!"
...
Draco bỗng nhiên ngẩng đầu, thoát khỏi kí ức xoay tròn. Hắn vẫn an tĩnh đứng trong văn phòng. Một cái hộp đựng nguyên liệu độc dược đong đưa nhẹ nhàng bên cạnh hắn.
"Có ý tưởng gì?" Giọng Snape phát ra ở sau lưng hắn.
Draco quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Người cố ý để con thấy những cái đó, giáo sư."
Snape không có phủ nhận, chỉ nói với hắn: "Đêm nay, Dumbledore sẽ rời khỏi Hogwarts. Con cho rằng cha con sẽ làm gì, Draco?"
Draco ngẩn ra, đồng tử co chặt.
"Mọi chuyện đều tốt." Hermione trả lời, "Mình chỉ cần nói là ba mẹ mình đều là Muggle thì giáo sư Burbage ngay lập tức bỏ hết mọi việc tới trò chuyện với mình. Đừng nói giữ chân cô một buổi chiều, nếu không phải Ron tới tìm mình, có lẽ đến bây giờ mình với cô ấy vẫn còn ngồi ở trong phòng bếp cơ — nhân tiện, giáo sư Burbage đã tham gia S.P.E.W của mình đó, cô ấy cho rằng đó là một dự án tuyệt vời."
"Cảm ơn bồ, Hermione."
"Không có gì đâu, bọn mình càng muốn biết bồ ở bên kia thế nào. Malfoy thật sự động thủ sao?"
"Đúng vậy." Harry nặng nề gật đầu, "Nhưng lại vòng vo lắm. Cậu ta kéo mình vào trong rừng cây (Ron sửa lại: "Malfoy muốn mang giáo sư Burbage đi chứ không phải bồ." Rồi Harry nói: "Nhưng người bị cậu ta khiêng đi là mình mà.") sau đó muốn dẫn mình đi với cậu ta đến Thái ấp Malfoy, nghe nói Voldemort ở nơi đó chờ cậu ta giao nộp thi thể của giáo sư Burbage. Nhưng mà, cho đến khi thuốc đa dịch mất hiệu lực, mình cũng không biết cậu ta chờ đến lúc nào mới thật sự biến giáo sư Burbage thành một cái xác nữa... Trông cậu ta cũng có vẻ không chắc chắn lắm."
Ron hỏi: "Ý của bồ là sao? Chẳng lẽ nó chuẩn bị nhiều như vậy cũng chỉ để dẫn giáo sư Burbage ra ngoài đi dạo đâu đó một vòng rồi lại thả về à?"
"Mình đoán là cậu ta không xuống tay được." Harry ngồi xuống bậc thang, "Thầy Dumbledore nói đúng, Draco không phải một đứa có thể giết người."
Hermione lo lắng hỏi: "Nếu thầy Dumbledore cũng cảm thấy vậy, cứ để kệ Malfoy thế thì ổn không? Còn cái Bảo hộ Khế ước kia, mình hoàn toàn không tra được tư liệu liên quan."
"Thầy Dumbledore nói chuyện này mình có thể tự quyết định." Harry hít một hơi thật sâu, "Mình quyết định tin tưởng trực giác của mình. Mặc kệ cái Khế ước đó đến tột cùng là cái gì, nó cũng chỉ là một thần chú mà thôi... Bùa chú vĩnh viễn không khống chế được tâm con người, bọn mình đều học qua rồi mà."
Ron giật mình: "Harry, bồ sẽ không nghĩ là Malfoy làm những chuyện đó vì nó yêu bồ, chứ không phải vì cái khế ước kia đúng chứ?"
"Mình không chắc," Harry nhắm mắt lại, "mình vẫn luôn không dám khẳng định."
Hermione do dự đặt tay lên vai cậu: "Harry, bồ không phải với Malfoy là..."
"Đúng, mình đúng là vậy đó." Harry lẩm bẩm, "Cậu ta không thể làm như vậy, chủ động đến gần mình, chờ đến khi mình cảm thấy cậu ta nên ở bên cạnh mình thì lại nói với mình rằng đây đều là do mình hiểu lầm. Mình không thể tiếp thu chuyện này."
Hermione và Ron đều không biết nên làm sao. Không chắc nên an ủi Harry như thế nào thì mới có hiệu quả.
Ngược lại Harry còn cười cười với các bạn mình: "Kỳ thật cũng không tệ như thế đâu. Hôm nay cậu ta còn hôn mình, mình nghĩ những gì mình cảm thấy vẫn là đúng."
Nghe thế, Ron bật dậy ngay khỏi cái ghế nó đang ngồi: "Từ từ, bồ nói Malfoy hôm nay làm gì cơ!?"
Harry có điểm xấu hổ: "Cậu ta, ờ, hôn mình. Mình thừa nhận là mình khơi mào hôn cậu ta, nhưng cậu ta sử dụng lưỡi trước. Mình chỉ định là... đơn giản một chút thôi, hoàn toàn không nghĩ là cậu ta sẽ nhập tâm như vậy, nói thiệt là mình bị hết hồn đó."
Đôi mắt Ron mở to, khiếp sợ nhìn Harry — cuối cùng, cậu trai tóc đỏ hồi hộp hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Harry nhớ lại một chút: "Rất nóng, tê tê dại dại, đến sau lại không thở nổi. Môi cậu ta khô lắm, mới đầu còn nứt chảy máu cơ, có hơi đắng, nhưng sau đó lại ngọt."
Ron cảm thán: "Oa, xem ra là kỹ thuật hôn của Malfoy tốt hơn bồ một chút."
Harry nói không phục: "Đây là một chuyện cần cả hai người đồng lòng, bồ không thể mạt sát nỗ lực của mình được."
Hermione cắt ngang bọn họ: "Mình tưởng chúng ta đang bàn về một vụ mưu sát, chứ không phải chia sẻ kinh nghiệm tình trường."
"Thật xin lỗi." Hai chàng trai xấu hổ cúi đầu, không nói nữa, mặc dù trông Ron vẫn không tin kỹ thuật hôn của Harry đột nhiên tiến bộ, còn Harry rất muốn giải thích rõ ràng rằng cậu hôm nay làm rất tốt.
Hermione thở dài nói: "Thôi quên đi, cũng tốt nếu tất cả các chuyện giết chóc đều có thể được giải quyết bằng tình yêu."
*
Không có Thần Sáng, cũng không có chất vấn. Draco kinh ngạc phát hiện mình lại lần nữa ngồi ở phòng chung Slytherin, cách đó không xa có vài đàn em đang thảo luận về bài tập, chuyện đầu tháng kia cứ như chưa từng xảy ra vậy, ngẫu nhiên còn gặp được giáo sư Burbage trong trường, bà vẫn nói chuyện thân thiết với bọn học sinh như cũ, có khi còn đeo cái huy hiệu kì quái kia của Granger trên áo.
Chuyện này không đúng. Draco biết hắn đã làm gì: Một cuộc mưu sát. Hắn không thành công là do Potter sử dụng thuốc đa dịch giả thành Charity Burbage, mà với Khế ước Bảo hộ, Draco không thể giết chết Potter. Hắn hiện tại hẳn là ở Azkaban, ít nhất thì cũng là bị giam ở Wizengamot chờ thẩm vấn... Kỳ thật kết cục như vậy cũng không tính là tệ, có lẽ Chúa tể Hắc ám có thể hiểu được vì sao một học sinh thất thủ, tạm thời bỏ qua một tù nhân, không bảo hắn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Một phong thư từ nhà an tĩnh nằm trên tay Draco, Narcissa viết vài lời quan tâm trong đó, mịt mờ dò hỏi kế hoạch lần trước có phải vì Harry hay không. Draco không đáp lại. Hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, hắn không thể giải thích với cha mẹ hắn một điều gì khác ngoài Khế ước Bảo hộ: Hắn có những thứ tình cảm không thể giải thích được với Potter — không, không có những cái đó, không có tình cảm gì hết, chỉ vì Khế ước Bảo hộ mà thôi.
Hắn huy động đũa phép, bật lửa lò sưởi trong tường rồi bỏ lá thư kia vào, trầm mặc nhìn nó vặn vẹo trong ngọn lửa, rồi tiêu tan. Lửa nóng có thể rèn luyện hết thảy, đem tất cả những thứ dơ bẩn nhất đốt thành tro tàn trong sạch. Draco vô thức cầm lấy cặp gắp than, nhìn nó vì ở ngọn lửa đốt đến phát ra ánh hồng.
"Draco, cậu muốn làm gì!" Một cái tay bụ bẫm đột nhiên kéo khuỷu tay Draco lại.
Draco lấy lại tinh thần, phát hiện hắn đã cầm cặp gắp than đặt trên cánh tay trái mình, cách lớp áo sơmi vẫn có thể cảm thấy hơi nóng đủ để đốt cháy làn da. Goyle gắt gao kéo tay phải của hắn, mặt đầy hoảng sợ, nó lắp bắp: "Không, Draco, đừng làm như vậy, sẽ đau, sẽ rất đau đó."
"Tao đâu định làm gì." Draco ném cặp gắp than vào trong lò sưởi, "Có chuyện gì vậy?"
Goyle nhìn nhìn cặp gắp than, nói: "Là giáo sư, giáo sư Snape bảo tao kêu mày đến văn phòng."
*
Cho dù đã đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, văn phòng của Snape vẫn cứ tràn ngập hương độc dược phức tạp. Lúc Draco tới thì cửa phòng đã nửa mở ra, nhưng Snape lại không ở đó. Mấy bình nguyên liệu độc dược nhỏ tùy ý để trên bàn, mấy tấm da dê bị đè dưới bình mực, biểu hiện chủ nhân chỉ tạm thời rời đi.
Draco do dự một chút, quyết định ở chỗ này chờ Snape trở về. Từ sau khi trở lại trường vào học kỳ này, quan hệ giữa hắn và vị viện trưởng Slytherin trở nên thật cổ quái, một bên, bọn họ đều biết đối phương đều đứng ở hai chiến tuyến, một bên khác, bọn họ cũng rất rõ ràng là lập trường của Snape có khuynh hướng thiên về Dumbledore, còn Draco thì chọn bên Tử thần Thực tử.
— Lần này Snape tìm mình là vì chuyện gì? Khuyên mình không cần động thủ nữa, hay là giúp mình hoàn thành việc giết người? Draco đè huyệt Thái Dương, thừa nhận bản thân vô pháp thoát khỏi vũng bùn. Trớ trêu làm sao, Potter là sợi dây thừng đáng sợ nhất, vướng bận và vững chắc nhất, trói chặt tay chân hắn khiến cho hắn không thể động đậy được, nhưng nó cũng lại là đoạn dây thừng cuối cùng giữ chặt hắn để hắn không chìm hẳn xuống dưới đáy bùn sâu.
Đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến từ ngăn tủ bên trái. Draco không muốn để ý tới nó, hắn biết động tĩnh này rất có thể là một loại độc dược nào đó, không đáng để một phù thủy làm ầm lên, nhưng nó thật sự quá ồn, gần như khiến người ta choáng váng, Draco không chắc mình có thể đã chịu ảnh hưởng gì trong thời gian dài không, cuối cùng đành phải mở tủ xem xét.
Xác thật, âm thanh đó được tạo ra bởi một loại trái cây có hình dạng kỳ lạ, nó nằm trong một cái hộp kim loại, không ngừng đập, mãi đến khi Draco đóng nắp hộp thật chặt thì nó mới uể oải ngừng lại. Nhưng sự chú ý của Draco đã bị một thứ khác trong ngăn tủ hấp dẫn. Đó là một cái chậu kim loại, miệng chậu khắc đầy những chữ Rune phức tạp, màu bạc, có chất lỏng trông như có sương mù đang chậm rãi chuyển động ở trong.
Một cái chậu tưởng ký. Hơn nữa đã được để sẵn một đoạn ký ức.
Lúc Draco đoán ra đây là cái gì thì có điểm giật mình, không nghĩ là Snape lại sẽ để món đồ quan trọng như vậy ở trong văn phòng. Hắn biết mình hẳn là đóng lại ngăn tủ ngay lập tức, xem như cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng tay hắn lại không chịu khống chế duỗi ra, chạm tới sợi chỉ bạc trong bồn — trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể của mình bắt đầu rơi xuống.
Hắn rơi xuống trong kí ức màu đen đặc sệt.
Hắn rơi xuống một cái phòng rất tối tăm, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có... Draco mới vừa đứng vững đã thấy Snape xụ mặt đi tới hướng của hắn. Trên người ông mặc đồ của Tử thần Thực giúp Draco đoán ra đây không phải bản nhân của Snape, mà chỉ là hình bóng ông trong trí nhớ mà thôi.
Quả nhiên, cho dù tới trước mặt Draco rồi thì bước chân của Snape cũng không dừng lại, cứ như vậy đi xuyên qua hắn, nói với người nào đó ở phía trước: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Draco xoay người, theo ánh mắt của Snape, giật mình nhìn thấy Lucius và Bellatrix cũng đang ở đây.
Lucius nói: "Tôi có một kế hoạch, muốn mời cậu tham dự, bạn của tôi."
Snape dừng bước chân: "Bạn?"
Bellatrix nói chua ngoa: "Người này không xem ngươi là bạn bè kìa, Lucius. Hắn cũng không muốn kết bạn với ai ở đây — hắn đã làm phản rồi, hắn không hề trung thành với chủ nhân!"
Snape nhìn về người phụ nữ điên khùng kia: "Xem ra bà có rất nhiều hiểu lầm với tôi, bà Lestrange."
"Hiểu lầm? Ngươi không tới nghênh đón chủ nhân từ đầu —"
"Câm miệng, Bellatrix." Lucius cau mày ngăn ả lại, "Nếu ngươi tới đây với ta chỉ để cãi nhau với Severus, thì rời đi ngay cho ta."
Bellatrix bất mãn hét to: "Lucius!"
Lucius trầm mặt nói: "Severus cứu Draco, ông ấy đương nhiên là bạn của ta."
Snape nói bình đạm: "Lucius, tôi không ngại giải thích đâu. Đây cũng không phải lần đầu tiên, là vì tôi cần lấy được sự tín nhiệm từ Dumbledore. Bà cho rằng tất cả những nghi vấn của bà chủ nhân chưa từng hỏi qua tôi sao? Bà cho rằng chủ nhân chỉ nghe vài câu biện giải của tôi là đã tha thứ cho tôi?"
Bellatrix nói: "Ngươi lừa chủ nhân!"
Snape khinh miệt cười một tiếng: "Xem ra bà là đang nghi ngờ năng lực của chủ nhân, bà Lestrange."
... Draco cũng chẳng có hứng thú gì với tranh chấp của bọn họ, hắn cũng hoàn toàn không thích học tập kỹ năng biện hộ cho bản thân của Tử thần Thực tử. Nhưng Snape để riêng đoạn ký ức này ra chắc chắn là có lí do, lần gặp này cũng không phải bình thường...
Một từ trôi vào tai hắn: "... Giải quyết Harry Potter."
Draco thu liễm suy nghĩ, nghe Bellatrix lớn tiếng nói: "Nếu ngươi trung với chủ nhân, thì hãy vì ngài giải quyết Harry Potter đi!"
Snape hỏi: "Đây là ý của chủ nhân?"
Lucius nói chậm rãi: "Không, là kế hoạch của ta. Vì Draco. Con trai ta, bởi vì lí do nào đó mà phải chịu sự kiềm chế của Potter, đây cũng là lí do nó thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên. Chủ nhân sắp hết kiên nhẫn rồi, ta phải mau chóng giết chết Potter ở ngoài tầm mắt của Draco."
Draco cảm thấy hơi thở của mình ngưng lại.
Snape tiếp tục hỏi: "Các người chuẩn bị làm như thế nào?"
Lucius nói: "Kính hai mặt của nhà Black ở trong tay Potter, chỉ cần Dumbledore rời khỏi trường, ta sẽ có cách gọi Potter ra. Nó chắc chắn hy vọng được gặp lại cha đỡ đầu của nó, phải không?"
"Sirius Black đã chết, cho dù có dùng kính hai mặt, các người cũng vô pháp làm Potter nhìn thấy một người đã chết."
"Ta có cách —"
"Lucius, ngươi nói đủ nhiều rồi!" Bellatrix căm giận nói, "Hắn còn chưa đồng ý giúp chúng ta đâu!"
Lucius nhìn về phía Snape: "Severus."
Snape nói: "Chỉ cần chủ nhân đồng ý, tôi đương nhiên sẽ tham dự."
"Không, nếu nói cho chủ nhân, ngài sẽ giết chết Draco." Lucius tựa hồ nhận ra lời nói của mình có vẻ quá sầu lo, nhìn thoáng qua Bellatrix, nói chậm lại, "Chủ nhân cũng sẽ xử phạt chúng ta."
"Chỉ là giết Harry Potter mà thôi." Bellatrix nói không kiên nhẫn, "Ngươi không phải căm hận Potter sao, Snape?"
"Đúng, tôi căm hận Potter." Snape bình tĩnh nói, "Nhưng lòng trung thành của tôi cao hơn cả thù hận. Xin lỗi, không phải chủ nhân ra lệnh cho tôi thì tôi sẽ không tuỳ tiện hành động."
Lucius nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ nhân đương nhiên sẽ hoan nghênh cái xác của Harry Potter!"
...
Draco bỗng nhiên ngẩng đầu, thoát khỏi kí ức xoay tròn. Hắn vẫn an tĩnh đứng trong văn phòng. Một cái hộp đựng nguyên liệu độc dược đong đưa nhẹ nhàng bên cạnh hắn.
"Có ý tưởng gì?" Giọng Snape phát ra ở sau lưng hắn.
Draco quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Người cố ý để con thấy những cái đó, giáo sư."
Snape không có phủ nhận, chỉ nói với hắn: "Đêm nay, Dumbledore sẽ rời khỏi Hogwarts. Con cho rằng cha con sẽ làm gì, Draco?"
Draco ngẩn ra, đồng tử co chặt.
Danh sách chương