Hermione lập tức nói: "Mình làm chứng, Malfoy không phải bạn trai bồ."

Ron liếc cô: "Mình, mình cũng có thể làm chứng, Harry."

Harry nhìn hai đứa bạn thân đầu nghi hoặc.

Draco nhắc nhở bọn họ: "Nói kỹ một tí đi, Granger, Weasley. Tôi còn thề trên danh dự của ba tôi, thế mà đầu óc của Chúa cứu thế các cậu cứ như bị hỏng ấy, hoàn toàn không chịu tin."

Ron bật thốt: "Không thể trách Harry không tin được, vốn cha mày cũng chẳng có thứ danh dự này."

Hermione lập tức đẩy nhẹ nó – nhưng câu nói này như bát nước đã hắt đi. Harry nói: "Mình biết cha Draco là Tử thần Thực tử, vì thế mà cậu ta mới chia tay mình. Mình hiểu được các bồ đều cảm thấy đây là một kết cục tốt, nhưng như thế không có nghĩa là bọn mình chưa từng yêu nhau."

Draco bất lực nói: "Lần thứ mười bốn: chúng ta thật sự chưa từng yêu nhau."

Ron cố cứu vãn sai lầm: "Harry, mình nghĩ là lần này Malfoy thật sự không lừa bồ. Hai người tuyệt đối chưa từng có... quan hệ thân mật gì hết."

"Ron, không phải mình không muốn tin tưởng bồ, nhưng sao vừa rồi bồ lại che mắt Hermione?", Harry bình tĩnh nói, "Bồ cho là mình với Draco đang làm gì à?"

Draco đau khổ che mặt: Huyết mạch nhà Weasley chắc chắn đã đột biến vì quá nghèo khó! Nhìn tên tóc đỏ há hốc mồm không nói nên lời kia đi! Vẻ mặt ngu xuẩn của cậu ta rõ ràng đang nói với Potter: "Đúng vậy. Mình nghĩ hai người đang làm chuyện không biết xấu hổ!"

Hermione thử kéo mọi chuyện về quỹ đạo đúng của nó: "Harry, nếu bồ để ý chuyện này như thế, không bằng làm cho trí nhớ của bồ khôi phục sớm hơn. Bồ sẽ không thể lừa dối bồ, đúng không?"

"Đúng thế, nên Draco càng cần phải ở bên mình để giúp mình. Cậu ấy là người duy nhất mình còn có ấn tượng, các bồ đều biết mà.", Harry đưa ra chứng cứ cho chính mình, "Nói thật, mình chỉ nhớ mỗi Draco, sự thật này còn chưa đủ để chứng minh mình để ý cậu ấy ư?"

Ron nói: "Có lẽ chỉ là bởi vì bồ đặc biệt ghét cậu ta. Harry, bồ nên nhớ rằng bồ đã từng một mực khẳng định Malfoy làm chuyện xấu, sau đó ngày nào cũng theo dõi cậu ta để tìm chứng cứ. Cho dù bọn mình ai cũng khuyên bồ, bồ cũng chẳng tin."

Harry nhìn Draco: "Tôi thật sự làm vậy sao?"

Draco nhún vai. Nói thật, việc Potter đã từng chấp nhất với hắn như vậy làm hắn không khỏi giật mình.

Harry lập tức quay đầu nói: "Cho dù mình đã từng nói như vậy, thì đó cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Chẳng lẽ các bồ đều tin, hoàn toàn chưa từng nghi ngờ mình lén lút hẹn hò với Draco sao?"

Ron trợn mắt: "Hai người khi ấy thật sự hẹn hò?"

Draco nói: "Không. Potter bị mất trí nhớ, cậu ta chỉ đoán lung tung thôi."

Harry nói: "Mình có chứng cứ. Ron, chính bồ đã nói với mình, ai cũng không biết rõ giữa mình với Draco cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Đến cả Hermione cũng đã nhấn mạnh, tình trạng của mình hiện tại không thể xử lý thích đáng quan hệ của mình và Draco. Các bồ đều biết giữa mình và cậu ấy không đơn giản, đúng không?"

Hermione thở dài: "Harry, mình thừa nhận, mình cảm thấy quan hệ của bồ và Malfoy đang chuyển biến tốt hơn. Ý mình là, ngày trước hai người ghét nhau khủng khiếp, mà hiện tại đã bắt đầu hòa hoãn."

Harry phản bác: "Mình và Draco không có khả năng vẫn luôn ghét nhau. Nếu không cậu ấy đã chẳng đưa mình đến ký túc xá của cậu ấy. — Đừng phủ nhận, Draco, lúc tìm cửa hầm Slytherin tôi luôn có cảm giác quen thuộc. Lúc cậu đến tôi càng chắc chắn, cậu đã từng đi cùng tôi trên con đường này."

Ron nhớ lại: "Không, Harry, đấy là lúc năm hai chúng ta theo Malfoy—"

"Năm hai.", Harry như suy tư gì mà nói, "Còn sớm hơn dự đoán của mình."

"Granger! Làm ơn bịt miệng Weasley, cảm ơn rất nhiều."

Ron: "Mình muốn nói là——"

"Còn có cái này. Mình không nghĩ là có người lại đưa thứ này cho người mà mình ghét.", Harry lôi ra một thứ từ trong cổ áo mình. Một cái dây treo trên cổ cậu, xuyên qua một cái vòng bạc tỏa sáng lấp lánh. Đúng hơn, một cái nhẫn lấp lánh.

Ron cùng Hermione ngó qua, thấy ở trên rõ ràng có khắc tên 'Draco Malfoy'. Yên lặng.

Đại não của Draco trở nên trống rỗng, qua vài giây mới chật vật nói: "Tôi có thể giải thích."

— Nhưng phải giải thích thế nào đây? Lúc hắn đưa chiếc nhẫn này cho Potter đúng là có mang tâm tư nào đó không thể nói. Nhưng cũng chỉ là chút tư tâm nhỏ bé, chẳng đáng gì, sớm muộn gì cũng sẽ như sương đêm tiêu tan vào một ngày nào đó.

"Dù bây giờ cậu nói với tôi là nó có giấu ác chú, thì nó vẫn là một cái nhẫn.", Harry miết vật nhỏ kia, nói, "Tôi đã thử qua, ngón trỏ và ngón giữa đều không vừa, ngón út lại quá rộng. Tôi từng đeo nó trên ngón áp út sao, Draco?"

Draco hít sâu: "Không, Potter. Cậu chưa từng đeo nó. Chờ cậu nhớ lại tất cả cậu sẽ biết nó chỉ là một thứ không quan trọng, sau đó cậu sẽ hối hận vì những gì cậu nói hôm nay."

"Draco, sao cậu lại muốn lùi bước?"

"Tôi chưa từng tiến lên!", Draco rít lên, "Granger, mang cậu ta về đi! Tìm Dumbledore, hoặc ai cũng được, cho cậu ta biết Harry Potter là ai, và Draco Malfoy là người như thế nào."

Hermione nói: "Tôi từ chối."

Draco giật mình nhìn cô, nghi ngờ bản thân mình đã nghe nhầm: "Granger?"

Hermione nói: "Malfoy, cậu phải biết rằng đối với chúng tôi mà nói, cậu và Harry, cậu mới là người không liên quan tới chúng tôi."

Draco có một loại cảm giác bất an: "Cho nên?"

"Cho nên, tôi nghĩ Harry đã đúng, cậu nói dối." Hermione nhìn Harry, "Rất xin lỗi, Harry, lúc trước mình vẫn luôn nghĩ quan hệ của hai người không tiến triển đến nước này, nên mới ngăn cản bồ đi tìm cậu ta."

Ron nhỏ giọng hỏi: "Mình được nói chưa?"

Harry cổ vũ nó: "Tất nhiên."

Ron mau chóng nói: "Tôi không thể nói hai người đã thật sự làm cái gì, nhưng Malfoy, mày cũng không mất trí nhớ, trong lễ Giáng Sinh tối nào Harry cũng chạy đi tìm mày, sao mày lại không biết xấu hổ chỉ trích tao suy nghĩ nhiều khi nhìn thấy hai người lăn lộn trên mặt đất chứ hả! Phù thủy bình thường đều nghĩ như vậy hết!"

Hermione rất ngạc nhiên: "Tối nào Harry cũng đi? Mình tưởng chỉ một hai lần thôi chứ. Merlin, khó trách bồ ấy nói về Malfoy với giọng điệu khác từ khi bắt đầu học kỳ."

Draco đành ngắt lời bọn họ: "Chờ chút, mấy người cũng ngã hỏng đầu như Potter rồi à?"

Harry bình thản nói: "Tôi mất trí nhớ tạm thời, không có nghĩa tôi biến thành kẻ ngốc. Hiện tại, tôi có chứng cứ, cậu thì không."

"Potter, cái gọi là chứng cứ của cậu đầy lỗ hổng, tôi nói cho cậu biết, lần thứ mười lăm, chúng ta không hề lén lút yêu đương sau lưng người khác."

Tuy nhiên, những lập luận của Draco Malfoy là vô ích, bồi thẩm đoàn Gryffindor đã thống nhất đưa ra quyết nghị.

"Malfoy, cho dù giữa cậu và Harry có chuyện gì, hiện tại bồ ấy cần cậu giúp.", Hermione nhìn Draco, "Chúng tôi có thể giúp hai người che giấu, sẽ không có ai biết được mối quan hệ của hai cậu. Mọi thứ sẽ giống như trước đây."

Harry xúc động: "Mình xin lỗi, Hermione. Lẽ ra mình nên thú nhận sớm hơn, nếu thế hôm nay đã chẳng xảy ra nhiều việc như vậy."

Hermione sụt sịt: "Mình thừa nhận... Biết được chuyện này trong tình huống như thế, với tư cách là bạn thân của bồ, mình có hơi tổn thương thật. Nhưng đó là một Malfoy, không thể trách bồ được, Harry."

Ron đấm nhẹ vào vai Harry: "Không có gì đâu, người anh em, nếu là mình thì cũng sẽ ngượng ngùng thôi. Nghĩ thử xem, Malfoy. Công khai yêu đương với một tên như vậy quả thực chăng khác gì nói với bạn bè rằng mình tự nhiên thích vác theo gậy của quỷ khổng lồ, thật sự rất khó để nói."

"Tệ đến thế ư.", Harry nói thầm, chậm rãi nhíu mày, dùng sức ấn vào đầu mình: "Hình như mình... vừa nhớ ra gì đó."

"Cái gì?"

Cậu ngay lập tức nhận được những cái nhìn quan tâm từ bạn bè, ngay cả Draco cũng thôi nghiêm nghị, đỡ tay cậu, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Harry thuận theo mà dựa vào người hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Hình như là buổi tối... Rất tối... Draco nói cậu ấy muốn nhét gậy của quỷ khổng lồ vào miệng mình?"

Thủ môn Quidditch huyền thoại của Gryffindor, Ron Weasley, nhảy dựng lên, bịt tai Hermione: "Đừng nghe!"

"Weasley!", Draco nghiến răng nói, "Tao không — Có thể tao đã nói thế thật — Nhưng chắc chắn không như những gì mày nghĩ đâu!"

Hermione gạt tay Ron ra, ngập ngừng nói, "Nhưng, chúng ta đều biết điều đó nghĩa là gì."

Harry khó chịu rên rỉ: "Ưm, mình..."

Không thể tin nổi Weasley và Granger hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, Draco không thể không ôm lấy thân thể Harry để tránh cậu ngã xuống đất: "Cậu thế nào, Potter?"

Harry đặt trán lên vai hắn, đau đớn nói: "Lộn xộn quá, tôi không biết đó là cái gì."

"Tất nhiên là cậu không biết. Tôi sẽ đưa cậu đến Bệnh xá ngay, cậu cần điều trị hơn là bị trúng gió ở đây vô ích.", Draco xoa trán Harry, "Hoặc là trực tiếp đi tìm Dumbledore, ông ta sẽ giúp cậu."

"Không cần tìm thầy Dumbledore, cũng không cần tới Bệnh thất.", Harry đột nhiên nắm chặt cổ tay Draco, cúi đầu nói, "Cho dù bị ngã hỏng đầu, tôi cũng không băn khoăn về cảm giác hiện tại. Draco, tôi cần cậu ở đây. Tôi biết cậu có thể giúp tôi."

Một cơn nóng nhói dâng lên trong lồng ngực hắn. Draco chạm nhẹ lên mặt Harry. Hắn không thể từ chối nổi, cho dù là vì Khế ước Bảo hộ, hay vì sự ích kỷ nhỏ nhen của hắn.

Hắn hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu đây, Potter?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện