Khi mùi nước mưa ngai ngái bao phủ cả sân bóng Quidditch, Harry mới nhận ra mùa xuân đã đến với Hogwarts từ bao giờ. Bóng ma tâm lý bị Greyback tấn công dường như đã bị thay đổi cùng với đám quần áo mùa đông, Ron nằm dài trên bàn, rầu rĩ: "Sao Hermione vẫn không đoái hoài gì đến mình chứ, mình chia tay với Lavender rồi mà."

Harry chỉnh cái vạc, tiện tay dọn quyển sách cũ của Hoàng tử Lai đi: "Bồ ấy cũng chẳng muốn nói chuyện với mình, có vẻ mình đã nói lời gì ngu ngốc rồi."

Bọn họ nhìn sang bên cạnh, Hermione thậm chí còn ngồi với nhóm Ravenclaw, cách bọn họ cả cái phòng.

Ron đẩy đẩy con dao nhỏ trước mặt: "Cô ấy nói mình chẳng khác gì lúc năm 4 cả, lúc nào cũng nghĩ cô ấy sẽ ở nguyên một chỗ chờ mình."

Harry nói: "Mình bảo Hermione bồ ghét McLaggen là vì bồ ấy, kết quả bồ ấy càng tức hơn. Bồ ấy nói bồ không thể bắt bồ ấy phải chờ bồ trong khi bồ còn đang bận hẹn hò với cô gái khác, nếu lúc ấy bồ không hiểu rõ tình cảm của bản thân, vậy chắc gì bây giờ bồ hiểu rõ."



Ron nghiêm túc nói: "... Mình đâu có nghĩ vậy, bồ cũng biết McLaggen, nó là thằng biến thái, cho dù nó với Hermione chỉ là bạn bè đơn thuần mình cũng không thể đồng ý được. Bồ biết không, trong tiệc tối trước học kỳ nó còn định dùng rượu mạnh chuốc say Hermione!"

"Bồ chỉ có thể tự đi nói với Hermione.", Harry lật sách giáo khoa, "Slughorn sẽ không thật sự muốn giảng về Tình Dược ——", cậu im bặt, vì Draco đang thong thả bước đến từ chỗ cửa.

Không biết có phải vì hôm nay hắn chỉ mặc áo sơmi hay không mà nhìn qua tên Slytherin này càng gầy hơn, khuôn mặt tái nhợt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, tựa như có ai đó đã lấy đi toàn bộ cảm xúc của hắn. Harry theo bản năng liếc sang bàn Slytherin, ba học sinh đã ngồi ở đó cũng kinh ngạc nhìn Draco, nhưng cặp sách Nott vẫn yên vị trên cái ghế trống thứ tư, mảy may không có ý định dịch chuyển.

Bàn Ravenclaw đã đầy, có lẽ Draco sẽ ngồi ở bên Hufflepuff, hoặc ngồi cũng mình và Ron... Nhưng Draco hoàn toàn chẳng nhìn Harry lấy một cái, đi thẳng đến bàn Slytherin, lạnh lùng vỗ vai Nott.

"Malfoy, mày có thể-", Nott đột nhiên im lặng, cái chân đang cợt nhả gác lên bàn cũng bỏ xuống. Gã cất cặp sách, lau lau mặt bàn: "Được, chả sao."

Draco trước sau vẫn quay lưng về phía người khác, đến lúc ngồi xuống mới xoay người. Gương mặt hắn vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng Harry dám chắc hắn đã dùng cách nào đó đe doạ Nott, một ánh nhìn chăm chăm chẳng hạn.

Ron chọc chọc Harry: "Kìa."

Harry ngồi thẳng lại. May là Slughorn đã quên mất chuyện giải dược Tình dược, vẫn theo giáo án giảng định luật III Golpalott.

Thuốc giải độc cho những chất độc đã trộn lẫn với nhau sẽ mạnh hơn tổng hợp của từng thuốc giải cho từng thành phần độc. Dùng Revelaspell của Scarpin để phân tích chính xác thành phần chất độc...

Người chế thuốc đứng đầu cả khóa Harry Potter thừa nhận bản thân chưa hiểu đến một chữ của mớ lý thuyết rắc rối này. Nhưng có hề gì, gần như cả lớp mặt ai cũng nghệt ra, khi Slughorn nói mỗi người lên nhận một lọ nhỏ về rồi chế ra thuốc giải cho chất độc trong đó, cả phòng học phải đơ ra đến nửa phút.

Ron nhìn cái lọ độc dược màu nâu của mình trừng trừng, tiện tay ném những nguyên liệu mà nó cũng chẳng biết là có tác dụng gì vào vạc: "Mình thậm chí không biết đây là cái gì! Ai mà biết được trong nó trộn lẫn bao nhiêu loại độc dược chết tiệt chứ."

Chất lỏng trong vạc của Harry đã biến thành một thứ gì đấy nhầy nhầy màu xám nâu, có lẽ còn độc hơn cả cái bình độc dược mà cậu nhận. Cậu nhìn chăm chăm quyển sách giáo khóa cũ, kiểm tra từng tờ từng tờ một, hi vọng Hoàng tử Lai có viết một ghi chú gì đấy. Đáng cười lúc trước Snape làm giáo sư Độc dược, Harry gần như chưa học được gì từ ông ta, mà bây giờ khi Snape không làm nữa lại dạy cho Harry rất nhiều kiến thức Độc dược qua một quyển bút ký. Mặc dù Harry vẫn không biết việc Snape và Hoàng tử Lai lại là cùng một người.

"Sỏi dê?", Harry nghi ngờ đọc lại dòng chữ: Chỉ cần đẩy một viên đá ruột dê nhỏ vào cổ họng người trúng độc. Hình ảnh Hoàng tử Lai và Snape chồng lên nhau... Trong tiết Độc dược đầu tiên, Snape đã bắt bọn họ ghi lại: Một viên đá nhỏ lấy từ ruột dê, có tác dụng giải độc cực mạnh.

Còn năm phút nữa là hết giờ, ai cũng đang vật lộn với thuốc giải của mình, bỏ thêm vài nguyên liệu vào mong nó trông có vẻ giống một thứ thuốc giải. Harry tuyệt vọng nhìn cái vạc đang tỏa ra thứ mùi khủng khiếp của mình, mang tâm lý được ăn cả ngã về không đi về phía tủ nguyên liệu, sừng Bạch kỳ mã, cây tầm ma... sỏi dê. Tay cậu và tay một người khác đụng phải nhau.

Harry ngẩng đầu, thấy Draco kinh ngạc đứng cạnh mình, giống như trước khi đụng phải cậu hắn hoàn toàn không phát hiện có một Potter ngồi lù lù ngay trước tủ nguyên liệu.

Slytherin này lập tức muốn lui lại, nhưng Harry túm tay áo hắn: "Malfoy, cậu không thể tránh tôi như thế được."

Draco im lặng, sự kinh ngạc vừa rồi hoàn toàn biến mất, gương mặt hắn lại quay về với vẻ vô cảm, dường như trước mắt hắn có một màng chắn, tự động loại Harry ra khỏi tầm nhìn, nên hắn mới coi như không thấy cậu, đụng phải mới có thể phát hiện ra Harry đang đứng gần như vậy. Harry kéo ống tay áo hắn: "Nhìn thẳng vào tôi."

Draco không thể dời mắt đi, hắn chăm chú nhìn, ánh mắt nặng nề lại lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có chút đe dọa... Hắn kéo Harry đứng dậy, thở dài nói: "Potter, cậu không cần phải xen vào việc của tôi."



Harry kiên trì: "Chắc chắn cậu không muốn bị gia tinh bắt cóc một lần nữa, phải không?"

Draco gằn từng chữ một: "Cứ thử xem."

"Cậu không biết ——"

"Harry, con làm xong thuốc giải rồi ư?", Slughorn đứng ngó cái vạc của Harry, chỉ thấy một đống nhầy nhầy màu xám nâu nằm bẹp dưới đáy, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.

Harry không thể không đưa viên đá trong tay ra: "Con nghĩ cái này cũng có thể tính là đáp án?"

Mắt Slughorn sáng rực: "Tuyệt vời, Sỏi dê! Một đáp án đầy can đảm, tất nhiên, ta chẳng thể nói con sai... Sỏi dê có thể giải hầu hết các chất độc! Con tự nghĩ ra sao?"

"Ờm, giáo sư Snape đã từng giảng tới hồi năm nhất ạ."

"Vậy trò cũng rất giỏi, nhớ được kiến thức đã học từ rất lâu, có thể thấy trò đã hoàn toàn hiểu được nó..."

Harry âm thầm nắm chặt tay, nhưng vô dụng, Draco vẫn nhân cơ hội này mà đi mất.

*

Hôm sinh nhật Ron, McLaggen khiêu chiến với nó, đen đủi thay là Snape đột nhiên đi ngang và Gryffindor đã mất mười điểm quý giá, Ron vẫn luôn lải nhải rằng chắc chắn có người tố cáo với Snape —— nói không chừng lại chính là Malfoy trở lại cái bản tính ngày trước —— nhưng chưa đợi Harry phản bác, Hermione đã tức giận rời đi trước.

Nghe Ginny kể thật ra Hermione cũng đi tìm giáo sư McGonagall, nhưng Snape đã tới trước. ( "Hai nam phù thủy, giống như hai con gà trống vênh váo đòi quyết đấu! Bọn họ là trẻ con sao!" Hermione hiếm khi tức giận như vậy.) McLaggen bắt đầu rêu rao khắp nơi, rằng Ron là đứa nhát gan, tuy ngoài miệng thì chấp nhận quyết đấu, nhưng sau lưng lại nhờ bạn đi tìm giáo sư, rằng Ron căn bản không có năng lực làm Thủ môn.

Chuyện này càng khiến bầu không khí giữa Ron và Hermione trở nên lạnh nhạt hơn, còn ảnh hưởng tới cả đội Quidditch, thậm chí có lần Harry đã nổi nóng, yêu cầu các đội viên trong lúc đang tập luyện không được bàn tán chuyện riêng quá nhiều. Trận đấu giữa Gryffindor - Hufflepuff diễn ra trong bầu không khí như vậy, và Harry cảm thấy bất an khi thức dậy vào sáng hôm đó.

Rõ ràng thời tiết hôm nay rất tốt, cũng không có gió lớn. McLaggen cho dù có bất mãn thế nào cũng phải ngồi yên trên ghế dự bị, còn Ron thì... cũng coi như không tệ, sự tức giận với những lời đồn càng làm nó muốn thể hiện bản thân trên sân bóng, hơn nữa Hermione cũng tới xem trận đấu, có lẽ đây chính là tín hiệu cho việc làm lành chăng. Harry cưỡi lên cây Firebolt của mình, bay dần lên cao. Sân bóng dần thu nhỏ lại trong tầm nhìn, và khán đài, lâu đài Hogwarts...

Đột nhiên Harry nhìn thấy một bóng vàng kim.

Không phải quả Snitch, màu vàng này có chút nhạt hơn, tóc Draco! Slytherin vội vã di chuyển trên hành lang tòa tháp phía tây, bước chân gấp gáp như muốn đuổi theo thời gian.

Lý trí Harry nói cho cậu biết cho dù Draco có đi đến đâu cậu cũng chẳng có quyền gì mà nhúng tay vào, nhưng Harry vẫn không khống chế được ánh mắt mình muốn tìm kiếm hắn. Gần đây Slytherin này phần lớn thời gian đều ở dưới lòng đất (ký túc xá của hắn hoặc văn phòng của Snape), đột nhiên lúc này hắn đi đến tòa tháp phía tây, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.



Lần đầu tiên Harry mất đi hứng thú với việc chơi Quidditch, cậu muốn trở lại mặt đất, mở Bản đồ Đạo tặc ra xem xem Draco thật ra là muốn đi đâu. Tháp phía tây cũng chẳng phải chỗ học sinh thường lui tới, ở đây chỉ có chuồng cú, phòng học Muggle học ——

"Harry!"

Đầu Harry bị một thứ gì đó đập phải, ong lên choáng váng, cậu có cảm giác đầu mình như cái hộp bị đập mở, những suy nghĩ chập chờn cứ thế ào ào đổ ra ngoài —— không được, mình không được quên, nhớ kỹ —— cậu rơi xuống, khóe mắt lướt qua hình ảnh McLaggen ngơ ngác há hốc mồm, trong tay vẫn cầm một cái chày.

*

Harry mở mắt, thấy một người tóc đỏ, trên mặt đầy tàn nhang đang lo lắng nhìn mình: "Cuối cùng bồ cũng tỉnh, bà Pomfrey nói xương sọ bồ bị vỡ và bồ sẽ phải nằm hàng tiếng đồng hồ, còn không được vận động mạnh."

Harry không thể nhớ ra nổi bà Pomfrey là ai, cậu chỉ có thể cố gắng lục lọi trong trí nhớ còn sót lại: "Malfoy..."

Anh chàng tóc đỏ toét miệng cười: "Không sai, Malfoy! Cậu ta làm một chuyện tốt: Dẫn theo Crabbe với Goyle hội đồng McLaggen ngay trước cửa phòng Sinh hoạt chung, bây giờ Bà Béo gặp ai cũng kể lại chuyện này."

"McLaggen?"

"Ừ, thằng ngu đấy thế mà lại cướp chày của Tấn thủ, đánh Bludge về phía bồ!"

Harry lặng thinh.

Tóc đỏ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, huơ huơ tay trước mắt Harry: "Harry?"

Harry nói: "Xin hỏi cậu là ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện