Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Khương Hành cắn môi, quật cường nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ.

Cảm thấy bản thân đúng là ăn no rửng mỡ.

Cố Tu Hạc ha, có liên quan gì với cô đâu? Nói khó nghe thì là vài năm sau hắn có chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả.

Đối tượng của nhiệm vụ là Mục Cảnh Sơ cơ mà.

"Tùy cậu đấy."

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Đuôi ngựa vung lên, nhìn ra cô thật sự nổi giận.

Cố Tu Hạc giật giật khoé môi, đứng yên không nhúc nhích. Tầm mắt dừng ở thân ảnh đã đi xa, sắc mặt cứng đờ.

Cuối cùng hắn nắm chặt tay, cũng xoay người rời đi.

Tối thứ sáu ở KTV vô cùng náo nhiệt, Cố Tu Hạc tập mãi cũng thành quen.

Hắn cũng làm việc giống ngày thường, xuyên qua đám nam nữ điên điên khùng khùng, ở phòng nhân viên nhanh chóng thay quần áo rồi đến phòng bếp lấy khay.

Chi phí ăn chơi ở thành phố này cũng không cao, đều là đồ uống cùng mấy thứ ăn vặt. Người tới đa phần cũng là người trẻ tuổi. Đợi đến khuya, đôi khi uống nhiều quá sẽ làm trò hề.

Hắn luôn có thói quen đứng ở trong một góc, giống một nhân vật quần chúng lạnh lùng nhìn người tới người lui. Sự thống khổ cùng sung sướng của người khác, hắn cũng không đồng cảm.

Hôm nay KTV khác mọi hôm một chút.

Học sinh Tam Trung bao một phòng xa hoa nhất ở lầu 3, chúc mừng sự kiện bóng rổ league cuối tuần.

Khi Cố Tu Hạc đi đưa đồ uống thì thấy Tạ Sầm đang ngồi trên sô pha. Bên người hắn ngồi một nữ sinh tóc đen không phải Khương Hành, cũng không phải nữ sinh lần trước tới tìm cô.

Tạ Sầm không nhận ra Cố Tu Hạc, ngồi trong một góc cùng người khác đánh bài, miệng còn nói lời bậy bạ. Lúc này không biết ai thiếu đòn hỏi tới chuyện Khương Hành, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi: "Chỉ là một con mọt sách, lão tử chơi bời mà thôi."

Dứt lời, người xung quanh cũng người theo.

Cố Tu Hạc đặt đồ uống xuống, thờ ơ xoay người rời đi.

Lần nữa đi lên lầu, trong phòng đã xảy ra sự cố.

Trong đám người có một giọng nói quen thuộc truyền vào tai hắn.

"Buông tay, tôi không tới tìm cậu."

Khương Hành nhíu mày vặn tay ra, muốn tránh thoát Tạ Sầm.

Lúc nãy sau khi lên xe, cô càng nghĩ càng thấy không dễ chịu.

Chỉ sợ hôm qua hắn đã xảy ra chuyện gì đó. Buổi sáng nhìn thấy những vết thương kia cũng không biết như thế nào, hẳn là tâm tình không tốt nên mới nói chuyện khó nghe. Hoặc hành vi của mình làm hắn phản cảm......

Hắn vẫn rất tốt. Lần trước nhờ hắn đi mua băng vệ sinh hắn cũng chưa than cái gì, ngày hôm qua còn giúp cô kêu giáo viên. Nếu không phải cô chủ động hỏi chủ nhiệm giáo dục thì chắc chắn hắn sẽ không nói.

Cho nên cô nổi giận cái gì với Cố Tu Hạc cơ chứ? Tạ Sầm không buông tay, mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó cười: "Vịt chết còn cứng mỏ, vẫn còn biết đường tới tìm lão tử. Tại sao lần trước không tới xem thi đấu? Có biết lão tử đợi cậu rất lâu hay không?"

Nói xong liền kéo Khương Hành vào lòng, còn định duỗi tay ôm.

Mấy tên lưu manh bên cạnh ồn ào theo.

"Hôn đi"

"Hôn đi"

......

Chỉ có nữ sinh ngồi bên cạnh Tạ Sầm không lên tiếng, sắc mặt khó coi.

Tạ Sầm cúi đầu chuẩn bị hôn Khương Hành thật.

Mùi rượu sặc sụa ập vào mặt Khương Hành, cô nghiêng đầu tránh né, mặt không tình nguyện. Một lần hai lần, sắc mặt Tạ Sầm thay đổi, siết chặt tay Khương Hành, âm u nhìn chằm chằm cô.

"Khương Hành, cậu có ý gì?"

Khương Hành không nói lời nào, khuôn mặt lạnh lẽo.

Người ồn ào xung quanh chợt nhận thấy được không khí giữa hai người không đúng, dần an tĩnh lại.

Tạ Sầm nghiến răng nghiến lợi: "Khương Hành, cậu là bạn gái tôi." Như muốn chứng minh gì đó, cậu ta không màng phản kháng của cô, dùng lực ôm người vào lòng, đồng thời một tay nắm cằm không để cô động đậy, cúi đầu muốn hôn cho bằng được.

"Tạ Sầm, tôi muốn chia tay."

Giọng của Khương Hành cũng không ngăn được động tác của Tạ Sầm, ngược lại càng gia tăng lực đạo của cậu ta.

Chỉ thấy cả khuôn mặt cậu ta đều xám xịt, mây đen giăng đầy trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tức giận cực độ.

Khương Hành có chút hối hận khi tới đây, dùng sức giãy giụa không được, dứt khoát nhắm chặt mắt, không muốn đối mặt với Tạ Sầm.

Nhưng nụ hôn trong tưởng tượng cũng không tới, ngược lại bên tai còn nghe được một trận hít không khí.

Mở mắt ra thì thấy một hình bóng quen thuộc đứng phía sau Tạ Sầm, giọng nói mát lạnh vang lên: "Xin lỗi."

Rượu vang đỏ trong cái ly trên khay hơi động. Tuy ly không rơi nhưng rượu bên trong lại đổ hết xuống, chất lỏng màu đỏ chảy dọc sau lưng Tạ Sầm, hỗn hợp rượu xanh đỏ biến thành màu tím, dưới ánh đèn màu vàng nhìn có chút quỷ dị.

"Mẹ"

Sắc mặt Tạ Sầm khó coi, mắng ra một tiếng thô tục.

Hắn quay đầu ra phía sau, thân mình hơi nghiêng khiến Khương Hành cùng Cố Tu Hạc cách một người mà nhìn nhau.

Cố Tu Hạc vẫn như cũ, bộ dáng lãnh đạm, hơi cúi đầu không rõ biểu cảm trên mặt.

Khương Hành nhìn hắn một cái, dùng sức tránh thoát khỏi Tạ Sầm, nhân cơ hội chạy đi.

Lúc ra đến cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn qua liền thấy quản lí KTV không biết đã chạy đến từ khi nào, đang cúi đầu khom lưng xin lỗi Tạ Sầm.

Khương Hành không đi, ở cửa phòng bếp chờ người, chính là chỗ lần trước.

Cố Tu Hạc theo sau lại đây, cùng hắn còn có cả quản lí vừa xin lỗi Tạ Sầm: "Tiểu Cố à, hôm nay cậu đi lấy tiền đi. Kia là Tạ đại thiếu gia, trong nhà có tiền, tính tình không tốt, mỗi tuần đều lại đây tiêu phí, cậu đắc tội không nổi đâu......"

Sau đó, Khương Hành nghe được nam sinh cách đó không xa lên tiếng: "Được".

Khi Cố Tu Hạc ra tới nơi, Khương Hành liền đi theo phía sau.

Hắn thay đồng phục sáng nay, đeo cặp sách đi ra ngoài.

Khương Hành tiến lên một bước, đi bên cạnh hắn, quay đầu nhìn hắn một cái, cẩn thận nói: "Tớ xin lỗi."

Nam sinh như không nghe, không thấy cô, cũng không nói chuyện.

Khương Hành càng thêm chột dạ, lấy lòng nói: "Cậu chưa ăn cơm đúng không? Tớ cũng chưa ăn, chúng ta đi ăn cơm đi."

Giơ tay nhẹ nhàng kéo áo hắn.

Cố Tu Hạc không từ chối.

Cuối cùng tìm được một tiệm mì ở ngõ nhỏ gần đó.

Khương Hành lướt qua menu, gọi mì thịt bò cho Cố Tu Hạc.

Hai người ngồi đối diện nhau, không nói chuyện.

Mì rất nhanh đã xong, người đối diện cũng không khách khí, cúi đầu ăn. Khương Hành cũng ăn, ăn hai miếng thì đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trộm nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Đi làm gia sư đi."

Còn chưa từ bỏ ý định này.

Cô nghiêm túc nói: "Cậu không cần cảm thấy tớ tự cho là đúng hay là tâm trạng đồng tình cảm thông gì đó. Tớ cũng không người tốt đâu, chỉ là...... Có chút đau lòng cậu mà thôi."

Động tác cầm đũa trên tay nam sinh đối diện hơi dừng lại một chút.

Nhưng thực mau đã khôi phục bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục ăn.

Khương Hành nhìn thấy, cảm thấy mình phải nói thêm cái gì đó, gãi gãi đầu, lại không biết phải giải thích như thế nào: "Chúng ta đều đang lớp 11, học tập phải bận rộn lắm, có thể tiết kiệm ở đâu thì làm thôi. Cậu nghĩ xem, mỗi ngày dạy Đậu Đậu học hai giờ, buổi tối có thể về nhà rất sớm, hơn nữa bà Vương là người tốt, nếu trời mưa còn có thể điều chỉnh thời gian hoặc xin nghỉ, dù sao một tháng hai ba ngàn tệ là có, đủ để cậu sinh hoạt. Cuối tuần cậu ăn cơm ở nhà tớ, cha mẹ tớ không ở nhà, tớ nấu cơm cho cậu ăn......"

Nói tới đây, người đối diện hiếm khi phản ứng lại ngẩng đầu nhìn cô.

Khương Hành mặt không đổi sắc nói: "Nhìn cái gì, tớ nấu cơm rất ngon."

Cố Tu Hạc nhìn cô, đồng tử đen âm thầm, nhấp nhấp môi, rũ mắt.

Đột nhiên nói một câu: "Xen vào việc người khác."

Nhưng ngữ điệu không nổi giận.

Khương Hành nghe được, tức cả mình: "Ai xen vào việc người khác cơ?"

Cô gõ cái bát của hắn: "À, cậu cho rằng việc của ai tớ cũng quản chắc? Lại không phải ăn no rửng mỡ, cậu giúp tớ vài lần nên cũng muốn đối xử với cậu tốt một chút thôi."

Cô còn chưa để ý Mục Cảnh Sơ như vậy bao giờ đâu.

Dường như còn chưa nguôi giận, lập tức gắp thịt trong bát hắn đi: "Không cho cậu ăn."

Cố Tu Hạc giương mắt nhìn cô.

Giúp cô à?

Hình như có hiểu lầm gì rồi, trừ lần đầu tiên bị cô ép đi mua băng vệ sinh, còn lại đều là hờ hững tránh xa khi vài ngày trước có mấy nữ sinh Tam Trung tới tìm cô hay vừa rồi hắn cố ý dời tầm mắt Tạ Sầm đi......

Hắn đều muốn cho cô một bài học đấy.

Tại sao lại có một người ngu ngốc như vậy nhỉ?

Nghĩ thế, trong mắt còn mang theo vài phần nghi ngờ khó hiểu, con ngươi đen nhánh dừng trên đũa của Khương Hành. Dường như bát mì quá cay khiến môi nữ sinh đỏ ửng, cánh môi hơi hé, lộ ra hàm răng trắng bóc bên trong.

Thịt bò được cô ăn vào trong miệng.

Ánh mắt Cố Tu Hạc hơi tối.

Miếng thịt này vừa rồi đụng phải đũa của hắn.

......

Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Khương Hành đã tới nhà ga đón người.

Hôm nay Cố Tu Hạc mặc một cái áo khoác màu xám cùng quần đen tẩy trắng bệch. Dáng người cao gầy, quần áo bình thường mặc trên người hắn có vẻ nhàn nhã thoải mái.

Khi Khương Hành đến, hắn đang cúi đầu, nghiêng người dựa vào trạm ga. Cũng không biết suy nghĩ cái gì mà ngẩn người. Rõ ràng là một người rất khiêm tốn nhưng hết thảy xung quanh đều giống như phông nền cho hắn.

Thật ra mới nhìn qua hắn không phải là người có nhan sắc kinh diễm, nhưng nhìn lâu rồi sẽ phát hiện có chút không dời mắt được, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp kia. Hắn luôn có thói quen rũ mắt không nhìn người ta, còn Khương Hành vì tiếp xúc gần gũi với hắn mới phát hiện hắn có một đôi mắt xinh đẹp cực kỳ. Mắt phượng tuyệt đẹp, đồng tử trầm mà đen, đuôi mắt còn hơi xếch lên mang theo vài phần tà khí.

Khương Hành không ngừng nhớ lại, nếu hắn cười rộ lên, cảm giác còn có thể câu được cả hồn phách.

Có lẽ cũng là vì chuyện này mà hắn mới cố ý dùng tóc che mắt, ngày thường an tĩnh trầm mặc, không tiếng động như một cái bóng.

Khương Hành dẫn người về nhà bà Vương.

Sợ hắn không nói lời nào nên lập tức giúp hắn: "Nhà của bạn cháu ở xa, ngồi xe buýt hơn nửa giờ liền. Buổi tối từ 6 giờ đến 8 giờ, thứ hai, ba, năm học bổ túc, thứ bảy chủ nhật mỗi ngày học bốn giờ được không ạ?"

"Lúc trước bà nói chuyện tiền lương như sinh viên kia ấy, cũng không được lừa cháu nhé, cậu ấy vì bổ túc cho Đậu Đậu mà nghỉ việc làm thêm đó, một giờ 50 tệ, không thể thiếu đâu ạ......"

Cố Tu Hạc an tĩnh đứng phía sau cô, nghe được những lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô một cái, chớp mắt, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Khương Hành đi phía trước, lại kéo Cố Tu Hạc ra ngoài nói chuyện. Sợ người khác nghe thấy, cố ý tiến đến trước mặt hắn nhỏ giọng nói: "Cậu cứ dạy đi, dạy tốt rồi đến lúc đó tớ giúp cậu thương lượng tiếp."

Lại gần có thể ngửi được mùi hương mềm mại trên người thiếu nữ.

Tay Cố Tu Hạc rũ bên người không tự giác níu chặt.

Khương Hành lại nói: "Cậu cứ dạy cho tốt nhé, tớ cam đoan khen cậu đến tận trời đất. Cậu không thích nói nhiều nên đành vậy thôi, được rồi, tớ về nhà trước, trưa nay cậu đến nhà tớ ăn cơm. Lúc đó tớ sẽ tới kêu cậu, vào đi thôi."

Nói xong liền đẩy hắn hai cái.

Cố Tu Hạc theo lực đẩy đi vào trong. Sau khi vào nhà đột nhiên xoay đầu nhìn cô thật lâu.

Khương Hành không cảm thấy có cái gì không đúng, vui vẻ phất phất tay với hắn, còn làm khẩu hình: "Giữa trưa làm cho cậu một bữa tiệc lớn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện